• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long chủ ở rể (2 Viewers)

  • Chương 1-10

Chương 1: Nhận hết nhục nhã

“Tô Hoài Dương! Nhanh đi lấy khăn lau chân cho tôi!” Cô em vợ Giang Ngọc Như của Tô Hoài Dương đang ngồi trên ghế sa lon, mặc váy ngủ màu lam nhạt.

Cô ta để chân mềm mại trắng nõn ra khỏi chậu gỗ rửa chân, giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến.

Vợ anh là Giang Ngọc Hằng cũng đang ngồi trên ghế sa lon, cô thấy vậy thì nhíu mày: “Ngọc Như, dù gì Tô Hoài Dương cũng là anh rể của em, sao em có thể nói chuyện với anh ấy như thế! Mau xin lỗi anh rể em đi!” Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương đứng bên cạnh cười khổ một tiếng, nói: é. “Không sao đâu vợ, anh đi lấy là được.” Giang Ngọc Như nghe nói như thế thì hừ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Ở rể nhà tôi ba năm, chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Cả ngày chỉ biết ở nhà chúng tôi ăn uống chùa.” Lúc này, ba vợ Giang Chí Lâm và mẹ vợ Ngô Tâm đi ra khỏi phòng. Khi hai người nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đều có chút khó chịu.

Mẹ vợ Ngô Tâm quát lớn với Tô Hoài Dương: “Làm chuyện gì cũng không xong, lằng nhà lằng nhằng.

Không biết sao Ngọc Hằng lại coi trọng cậu nữa.” Ba vợ Giang Chí Lâm cũng không nhịn được mà nói: “Tô Hoài Dương, cậu không biết ngay bây giờ chúng tôi phải ra ngoài tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ sao? Còn ngây ngốc ở đây làm gì chứ? Giống như kẻ đầu gỗ vậy!” “Được, con đi ngay…” Tô Hoài Dương nói xong lại thầm thở dài.

Người nhà này ngoại trừ vợ ra, tất cả đều coi anh là người ngoài.

Nếu như không phải năm đó vợ có ơn với anh, thì cần gì anh phải chịu nhục nhã thế này.

Thật ra thân phận thật sự của anh chính là Long chủ của Long Môn.

Thế lực của Long Môn trải rộng khắp toàn cầu, rất đông những người tài ba gia nhập vào. Chỉ cần bọn họ dậm chân một cái đều có thể làm cho các ngành nghề trở nên hỗn loạn.

Có thể nói, chỉ cần Tô Hoài Dương muốn, trong khoảnh khắc nửa thế giới sẽ phải phục tùng dưới chân anh.

Mùa đông năm đó, khi anh vừa mới hai mươi tuổi rời khỏi cô nhỉ viện, Giang Ngọc Hằng vẫn còn nhỏ tuổi đã cho anh một cái bánh bao, cứu được mạng của anh. Đó cũng là lý do anh chọn ở rể nhà họ Giang, chịu hết mọi sự khinh bỉ.

Mặc dù chuyện này Giang Ngọc Hằng đã không còn nhớ rõ, nhưng Tô Hoài Dương vẫn chưa hề quên, luôn nhớ kỹ trong lòng.

Cũng chính bởi vì chuyện này mà anh mới vứt bỏ thân phận người đứng đầu Long Môn, dựa vào sự sắp xếp của ông nội Giang Ngọc Hằng mà vào nhà họ Giang ở rể.

Lúc này, mẹ vợ Ngô Tâm thấy Tô Hoài Dương đi lấy khăn lau chân, chán ghét hừ lạnh nói: “Nhìn tên vô dụng này mẹ lại tức giận. Năm đó, trước khi ông cụ chết còn muốn hại cả nhà chúng ta, kiên quyết kêu Ngọc Hằng gả cho kẻ vô dụng này, làm cho cả nhà chúng ta đều bị thằng này dính lấy cả đời!” Giang Ngọc Hằng nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ nói bớt vài câu không được sao?” Vẻ mặt Ngô Tâm trầm xuống, tức giận hỏi: “Giang Ngọc Hằng, khuỷu tay con hướng ra bên ngoài à? Con có phải là con gái của mẹ nữa không hả?” Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Ngô Tâm nhíu mày, mở miệng nói: “Ai thế, gõ cửa lớn tiếng như vậy, giống như đòi mạng mẹ mày à ” vậy.

Bà ta vừa chửi vừa đi ra cửa, vẻ mặt vô cùng khó chịu kéo cửa ra.

Đứng ở trước cửa là một người đàn ông trung niên, người này mặc âu phục mang giày da, có vẻ uy nghiêm, lại có vẻ sang trọng.

Mà phía sau ông ta có năm thanh niên trẻ tuổi, mỗi người đều mặc áo đen, nhìn qua có vẻ hung dữ.

Ngô Tâm ngây ra một lúc rồi hỏi: “Mấy người là ai? Đến nhà chúng tôi làm gì?” Người đàn ông trung niên có vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Tôi tên là Trần Vũ, là một trong mười hai người phụ trách Long Môn. Tôi đến đây đón Long chủ về Long Môn nắm quyền!” Đang nói, bỗng nhiên Trần Vũ thấy Tô Hoài Dương đang cầm khăn lau chân trong tay. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của ông ta trở nên kích động, đẩy Ngô Tâm ra, cất bước đi vào.

Mà năm người phía sau kia cũng mang vẻ mặt kích động, đi theo sau.

Trong phút giây Tô Hoài Dương nhìn thấy Trần Vũ, sắc mặt của anh bỗng thay đổi, nói với vẻ nghiêm túc: “Ông đến đây làm gì?” Lúc này Trần Vũ vui đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất cộp một tiếng. Sau đó năm tên thủ hạ cũng không hề do dự mà quỳ xuống phía Sau ông ta.

Giọng nói của ông ta vô cùng kích động, nói: “Long chủ! Đã ba năm rồi cậu chưa trở về Long Môn.

Bây giờ Long Môn như rắn mất đầu, cần cậu trở về xử lý mọi việc!” Nói xong, Trần Vũ lại nói tiếp với vẻ buồn bã: “Năm đó cậu đã nói rồi, ở rể trong ba năm để báo ơn, nhất định sau ba năm sẽ trở về quản lý Long Môn. Nhưng cậu đã ở rể hơn ba năm rồi, ba năm rồi lại ba năm nữa, lúc nào mới quay lại chứ!” Trần Vũ rơi nước mắt đầy mặt, giọng nói cũng tràn đầy vẻ cầu xin.

Tất cả mọi người trong phòng khách thấy cảnh này đều ngây ngần cả người.

Ba mẹ vợ nhìn nhau, trong lòng đều đang suy nghĩ, rốt cuộc tình hình này là như thế nào? Mà Tô Hoài Dương lại nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Bao gồm cả ông, dưới trướng Long Môn có mười hai người phụ trách đều do chính tay tôi chọn ra. Tôi tin tưởng năng lực của các ông, có các ông ở đó, dù tôi không có mặt ở Long Môn, thì cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, ông đi về đi!” Trần Vũ than thở khóc lóc, cầu xin mà nói: “Long chủ, tuy Long Môn có mười hai người phụ trách, rất đông người tài, nhưng tất cả cũng là của cậu. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở Long Môn đều hi vọng cậu có thể trở về tiếp tục lãnh đạo chúng tôi.” Tô Hoài Dương lắc đầu lần nữa, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ tôi chỉ muốn an phận làm con rể nhà họ Giang. Ông đừng ở đây tốn nước bọt nữa, nhanh đi!” Mẹ vợ Ngô Tâm nhíu mày hỏi: “Tô Hoài Dương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Hoài Dương thở dài, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: “Đã như vậy thì con cũng không gạt mọi người nữa, thật ra thân phận của con người đứng đầu Long Môn. Long Môn kia có cơ nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề, nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn cầu, không biết cả nhà có nghe qua hay chưa?” Ngô Tâm trợn mắt há mồm nhìn anh, thốt lên câu hỏi: “Cậu nói cái gì? Câu là người đứng đầu Long Môn?”
Chương 2: Đầu là diễn viên

“Đúng thế!” Đối diện với câu hỏi của mẹ vợ, Tô Hoài Dương gật đầu, nói với vẻ không hài lòng: “Thật ra con không muốn cho mọi người biết chuyện này, bởi vì con không muốn nó làm quá lên. Con chỉ muốn bình thản sống cùng Ngọc Hằng thôi…” Nói đến đây, Tô Hoài Dương vô cùng tức giận nhìn Trần Vũ, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Không nghĩ tới tên khốn kiếp này cũng dám chạy đến đây làm hỏng chuyện tốt của tôi” Trần Vũ tỏ ra vô cùng xấu hổ, cả người đều nằm trên đất, la lớn: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, xin Long chủ hãy trừng phạt!” Tô Hoài Dương không để ý tới ông ta, anh nhìn về phía Giang Ngọc Hằng, nói lời chân thành: “Vợ, xin lỗi em, đã bên nhau lâu như thế mà anh không nói thật với em, thật ra anh…” Nói xong, anh lại nhìn về phía Ngô Tâm, giải thích: “Mẹ, nguyên nhân con giấu diếm thân phận cũng là do con có nỗi khổ riêng, con hi vọng mẹ đừng hiểu lầm.” Mẹ vợ Ngô Tâm khẽ gật đầu, vẻ mặt âm trầm, nói: “Cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không hiểu lầm cậu, cậu cứ đứng yên đó đừng nhúc nhích.” Nói xong, Ngô Tâm quơ lấy thau nước rửa chân của Giang Ngọc Như, sau đó hất lên người Tô Hoài Dương.

Tô Hoài Dương nhanh chóng nhích qua một bên tránh di, thốt lên hỏi: “Mẹ! Mẹ có ý gì đây?” Ngô Tâm tức giận đến mức thở hổn hển, mắng: “Có ý gì à? Kẻ ăn hại như cậu thật sự nghĩ cả nhà chúng tôi là kẻ ngu xuẩn sao? Còn người đứng đầu Long Môn nữa, Long cái đầu mẹ cậu ấy! Còn cái gì mà che giấu thân phận, cậu có từng soi mình trong nước tiểu mà xem mình oai phong cỡ nào chưa? Cậu vô dụng như thế, còn có chuyện gì tốt mà phải giấu diếm chứ?” Nói xong, bà ta quay đầu qua chỉ vào Trần Vũ đang quỳ trên mặt đất, mắng: “Còn mấy tên ngu xuẩn này nữa, đám diễn viên quần chúng này cậu tìm từ đâu tới vậy? Cho bọn họ bao nhiêu tiền, tốn sức như thế, vừa vào cửa đã quỳ xuống?” Mấy người Trần Vũ đều ngây ngần cả người.

Chuyện này…

Dù sao ông ta cũng là một trong mười hai người phụ trách của Long Môn, cho dù hoàng gia Châu Âu gặp ông ta cũng không dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta, lại càng không cần nói đến chuyện chửi ông ta ngu xuẩn…

Quá đáng hơn là người đàn bà thúi này không chỉ chửi mình ông ta, mà còn dám sỉ nhục Long chủ nữa, chẳng phải bà ta muốn chết sao? Trong lòng ông ta dâng lên cơn giận, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Tô Hoài Dương trừng mắt với mình, đành phải rụt cổ lại, không dám nói lời nào.

Cô em vợ Giang Ngọc Như đứng một bên ôm cánh tay cười lạnh, nói: “Mẹ, theo con thấy loại diễn viên này, ít nhất cũng phải trả ba triệu một ngày đó!” Ngô Tâm cắn răng hỏi: “Tô Hoài Dương, cậu nói rõ ràng với tôi đi. Cậu không kiếm được một xu tiền nào, thì lấy đâu ra nhiều tiền mà mời diễn viên tới vậy?” Lúc này ba vợ Giang Chí Lâm mở miệng nói: “Còn phải nghĩ sao? Mấy ngày trước Ngọc Hằng có đưa ba trăm triệu, để mua quà mừng thọ bà cụ, nên chắc chắn kẻ vô dụng này đã lấy tiền trong đó chứ đâu!” Giang Ngọc Như khinh bỉ, nói: “Sao trên đời này lại có người như anh, thật là làm mất mặt nhà chúng tôi mà.” Giang Ngọc Hằng thấy vậy, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ và thất vọng: “Tô Hoài Dương, lần này anh hơi quá đáng rồi. Dù cho anh không có tiền không có bản lĩnh, thì cũng đừng dùng hành động vụng về này để lừa gạt người nhà chứ! Anh như thế là có ý gì?” Tô Hoài Dương vội vàng giải thích: “Vợ, anh thật…” Lời còn chưa nói hết, Giang Ngọc Hằng thở dài một hơi, nói với giọng điệu trách móc: “Ba trăm triệu kia là tiền mua quà cho bà nội. Em sợ bà nội chê trách mình keo kiệt, nhưng anh lại dùng khoản tiền đó đi mời diễn viên…” Cuối cùng Tô Hoài Dương đã hiểu hết tất cả.

Cho dù là ba mẹ vợ, hay là cô em vợ, thậm chí là vợ của mình, bọn họ không hề tin tưởng lời anh nói.

Dù sao, người bình thường vốn không thể nào biết được thế lực hàng đầu quốc tế như Long Môn.

Nghĩ tới đây, Tô Hoài Dương chỉ có thể cười khổ, nói: “Xin lỗi vợ, ba mẹ, còn Ngọc Như nữa. Thật ra con biết gần đây mọi người đều lo lắng về buổi tiệc mừng thọ của bà nội, cho nên muốn khuấy động bầu không khí thôi. Nhưng mà mọi người yên tâm, mấy diễn viên này đều là những người bạn con quen khi ở cô nhi viện, bọn họ diễn không tính ` .‹^ ” tiền…

Giang Ngọc Như bu môi nói: “Đã biết loại người như anh không có triển vọng gì rồi! Bây giờ lại làm ra trò vặt gây mất mặt xấu hổ thế này!” Ngô Tâm nghe như thế, bà ta nhìn Tô Hoài Dương với vẻ lạnh lùng, hỏi: “Mời mấy người ngu xuẩn này diễn kịch không tốn tiền thật à?” Tô Hoài Dương vội vàng gật đầu: “Thật, không tin thì mẹ hỏi bọn họ đi.” Trần Vũ nhanh chóng gật đầu, nói với vẻ chân thành: “Dì à, dì đừng tức giận. Chúng tôi thật sự là bạn của Tô Hoài Dương, quen nhau lúc ở cô nhi viện, anh ấy mời chúng tôi đến khuấy động bầu không khí thôi. Thật sự chúng tôi không lấy tiền…” Lúc này vẻ mặt của Ngô Tâm mới dịu lại vài phần.

Tô Hoài Dương thấy vậy, vội vàng kéo Trần Vũ nói: “Diễn cũng hỏng rồi, mấy người về trước đi. Hôm nào gặp mặt trò chuyện tiếp nhé!” Nói xong, Trần Vũ và mấy người kia kéo nhau đi ra ngoài cửa.

Trần Vũ sao dám lỗ mãng, chỉ có thể khẽ nói: “Long chủ, cậu có bất kỳ chuyện gì đều có thể liên hệ với thuộc hạ. Thuộc hạ xin phép đi trước!” Tô Hoài Dương nghiến răng mắng: “Mau cút nhanh lên.” Tô Hoài Dương trở vào phòng, mẹ vợ Ngô Tâm nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói lạnh lùng: “Tô Hoài Dương, tôi nói cho cậu biết, sau này bớt giao thiệp với những người này đi. Nếu để những người không đứng đắn vào nhà như thế này nữa, coi chừng tôi đuổi cậu ra ngoài đó!” Giang Ngọc Hằng thở dài, vội vàng nói: “Được rồi mẹ, đừng nói nữa. Tô Hoài Dương đã không dùng ba trăm triệu kia rồi, trước hết chuyện này cứ tính như thế đi, bữa tiệc mừng thọ của bà nội mới quan trọng.” Lúc này Ngô Tâm mới hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy bây giờ bỏ qua cho kẻ vô dụng này, khi trở về mẹ sẽ trừng phạt, dạy dỗ cậu ta!” Nói xong, bà ta trừng mắt với Tô Hoài Dương, nói với Giang Ngọc Hằng: “Ngọc Hằng, con đợi chút rồi đi với kẻ vô dụng này đi. Ba mẹ với em con đi trước, chỉ cần nhìn thấy kẻ vô dụng này mẹ lại tức giận.” Giang Ngọc Hằng khẽ gật đầu, sau khi ba người rời đi, cô mới gấp gáp hỏi Tô Hoài Dương: “Em bảo anh mua quà, anh để quà ở đâu rồi?” Tô Hoài Dương vội nói: “Vợ yên tâm đi, anh đã bảo người bán đưa đến biệt thự của gia tộc rồi, chờ đến lúc đó thì đi nhận thôi.” Giang Ngọc Hằng hỏi anh: “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em anh đã mua món quà gì. Bà nội luôn mắt cao hơn đầu, quà không hợp ý, chắc chắn bà sẽ mượn chuyện mà nói đó…” Tô Hoài Dương nói: “Anh mua một bình hoa cổ, nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm. Không phải bà cụ thích đồ cổ sao, anh cảm thấy chắc là bà sẽ thích đó.” Hôm qua, Tô Hoài Dương dựa theo yêu cầu của Giang Ngọc Hằng, dùng ba trăm triệu đi mua bình hoa đất nung thời Thanh. Nhìn bề ngoài cũng không tệ, nhưng bởi vì là do dân nung, nên cũng không tính là đồ cổ quý giá gì.

Giang Ngọc Hằng nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Haizzz, bà nội không thích người nhà chúng ta. Lần này nhà mình chỉ chỉ ra ba trăm triệu mua quà, em sợ lúc đó bà sẽ tức giận…” Tô Hoài Dương nghe vậy thì lập tức vỗ ngực, nói: “Vợ cứ yên tâm di, chắc chắn lần này sẽ làm bà nội sẽ hài lòng.” Giang Ngọc Hằng khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta xuất phát thôi.” Mặc dù nói như thế, nhưng đối với món quà mà Tô Hoài Dương chuẩn bị, Giang Ngọc Hằng cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

Ba năm trước đây, cô chấp nhận sự sắp đặt của ông nội, gả cho người bình thường là Tô Hoài Dương. Sau khi ông nội qua đời, bà nội lên nắm quyền, đối với Tô Hoài Dương bà vô cùng không hài lòng, bà vẫn luôn muốn gả cô cho một cậu ấm vùng này tên là Trương Khoa.

Mà Giang Ngọc Hằng thà chết cũng không muốn, nên bị cả gia tộc chèn ép.

Lần này là mừng thọ bà cụ, nhưng trong nhà lại chẳng còn bao nhiêu tiền, chỉ có thể lấy ra được ba trăm triệu, mà cũng đã biết chắc không thể nào mua được quà tặng vừa mắt bà cụ.

Cô biết, chắc chắn hôm nay cả nhà mình sẽ bị bà cụ chế nhạo chê cười rồi.

Tô Hoài Dương thấy vợ lo lắng, lập tức nhắn Zalo cho ông chủ tiệm đồ cổ. Nói với ông ta rằng cái bình đặt lúc trước đừng đưa đến bữa tiệc.

Ngay sau đó, anh nhắn tin cho Trần Vũ: “Lấy trong kho của tôi một chiếc bình tráng men sứ đời Khang Hy nhà Thanh, rồi cho một người lạ đưa đến biệt thự nhà họ Giang!”
Chương 3: Món quà quý giá nhât Biệt thự nhà họ Giang ở Sài Gòn.

Xung quanh biệt thự giăng đèn kết hoa, vừa long trọng vừa mang dáng vẻ chúc mọi điều tốt lành.

Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương đến biệt thự, còn chưa vào cửa đã có một người đi tới, đưa cho Tô Hoài Dương một hộp quà tuyệt đẹp, nói: “Ngài Dương, đây là bình anh đã đặt trước.” Tô Hoài Dương cầm hộp quà, cười nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ, đây chính là món quà chuẩn bị cho ^s bà nội.” Nói xong, anh mở nắp hộp quà ra để cô nhìn thoáng qua.

Giang Ngọc Hằng không hiểu biết nhiều về đồ cổ, chỉ thấy bình này có hình dáng rất đẹp, họa tiết sinh động, cảm giác quả thật là đồ tốt, nên ừ một tiếng, rồi nói: “Tính ra anh cũng biết chọn đồ đấy.” Mà đúng lúc này, sau lưng bọn họ vang lên giọng nói vịt đực của một người đàn ông: “Ôi, đây không phải là Giang Ngọc Hằng sao. Tôi còn tưởng cô không dám tham gia bữa tiệc mừng thọ của bà nội cơ đấy, thật không tin cô còn dám đến.” Ngay sau đó, một giọng nói chanh chua của một cô gái vang lên: “Anh, người ta cũng có sự kiêu ngạo của mình, sao mà không đến được chứ. Dù sao cô ta cũng đã dám từ chối sự theo đuổi của cậu ấm nhà họ Trương mà chọn kẻ vô dụng này, nếu đổi lại là em thì em không thể nào làm được đâu.” Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương nhanh chóng đậy nắp hộp hỏi: “Mẹ! Mẹ có ý gì đây?” Ngô Tâm tức giận đến mức thở hổn hển, mắng: “Có ý gì à? Kẻ ăn hại như cậu thật sự nghĩ cả nhà chúng tôi là kẻ ngu xuẩn sao? Còn người đứng đầu Long Môn nữa, Long cái đầu mẹ cậu ấy! Còn cái gì mà che giấu thân phận, cậu có từng soi mình trong nước tiểu mà xem mình oai phong cỡ nào chưa? Cậu vô dụng như thế, còn có chuyện gì tốt mà phải giấu diếm chứ?” Nói xong, bà ta quay đầu qua chỉ vào Trần Vũ đang quỳ trên mặt đất, mắng: “Còn mấy tên ngu xuẩn này người này thì liền nhíu mày. Giang Ngọc Hằng cũng đã sớm tập thành thói quen, cô không muốn quan tâm đến hai người bọn họ, kéo Tô Hoài Dương đi vào trong biệt thự.

Ở sau lưng, Giang Minh Nguyên cười nhạo, nói: “Ôi chao Ngọc Hằng, nhà mấy người nghèo như thế, anh không biết mấy người chuẩn bị quà gì cho bà nội đây? Không thì trước tiên để cho anh xem đã? Nếu tặng đồ thấp kém quá thì anh khuyên cô đừng cầm vào thì hơn.” Vẻ mặt Giang Ngọc Hằng rất khó coi, Tô Hoài Dương quay người lại, nói với giọng lạnh lùng: “Giang Minh Nguyên, nhà chúng tôi đưa quà gì thì liên quan gì với anh hả? Anh nói bớt mấy câu, không ai nghĩ anh câm đâu!” “Fuck, đồ vô dụng như mày dám nói chuyện với tao như vậy à!” Giang Minh Nguyên còn muốn nói nữa, nhưng Tô Hoài Dương thì lười dây dưa với anh ta, nên cùng vợ đi vào trong.

Sau khi vào biệt thự, ba mẹ vợ và cô em vợ đã ngồi vào một góc hẻo lánh.

Giang Ngọc Hằng thấy vậy thì dẫn Tô Hoài Dương di tới.

Cả nhà bọn họ không được chào đón ở nhà họ Giang, chỉ có thể ngồi ở vị trí không ai chú ý. So ra thì bọn họ thua xa nhà bác cả vẫn luôn được xếp ở hàng đầu, sự chênh lệch này vừa liếc qua là thấy ngay.

Rất nhanh, buổi tiệc mừng thọ đã bắt đầu.

Bà cụ Giang ngồi ở vị trí chủ nhà, trên mặt tràn đầy ý cười, nâng tách trà lên, lấy trà thay rượu uống một hơi cạn sạch.

“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của tôi, mong cho nhà họ Giang mãi mãi vững bền, đời đời vinh hoa.” Những vị khách còn lại nhao nhao bưng ly rượu lên, kính bà cụ một ly.

Lúc này, Giang Minh Nguyên nhìn về Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương ngồi ở góc khuất với vẻ xem thường, đi lên phía trước, lấy quà mừng thọ ra mà nói: “Bà nội, đây là món quà con chuẩn bị cho bà, này là tranh chữ của Đổng Kỳ Xương, trị giá bốn trăm tỷ. Con chúc bà khỏe mạnh như tùng bách, sống thọ như Nam Sơn.” Em của Giang Minh Nguyên là Giang Trúc Nhi cũng lấy quà mừng thọ ra: “Bà nội, đây là chén sứ Thanh Hoa đời nhà Thanh, giá trị hai mươi tám tỷ…” Bà cụ Giang nghe thế, mặt đỏ lên nói: “Hai người các con đều có lòng, đây đúng là hai người cháu bà yêu thương nhất mà. Sau này, cơ nghiệp to lớn của nhà họ Giang phải nhờ vào các con rồi.” Anh em Giang Minh Nguyên cung kính gật đầu, trên gương mặt đều là vẻ đắc ý và khiêu khích.

Mà lúc này, có một người mặc âu phục, vẻ mặt kiêu ngạo đi đến, tay cầm một món đồ sứ rất đẹp, nói lớn: “Tôi thay mặt cậu Trương Khoa của nhà họ Trương đưa quà mừng thọ đến! Một chiếc chén sứ Hoằng Trị từ thời nhà Minh, và một bộ đồ trang trí núi vàng núi bạc!” Ở phía sau anh ta còn có hai người hầu nâng đồ trang trí núi vàng núi bạc lên, trông vô cùng xa hoa.

Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy núi vàng núi bạc chói mắt này, và chén sứ Hoằng Trị từ thời nhà Minh thì nhao nhao phát ra tiếng khen ngợi.

“Ôi trời ơi, cậu Trương Khoa cũng hào phóng quá rồi. Chỉ riêng núi vàng núi bạc này cũng phải hơn trăm tỷ, còn chén sứ thời Hoằng Trị nhà Minh còn đắt hơn. Mấy thứ này cộng lại cũng phải tốn mấy trăm tỷ rồi!” Bà cụ Giang vô cùng vui mừng, tự mình đi xuống cười nói: “Ôi chao, hiếm khi cậu Khoa còn nhớ đến ngày mừng thọ của bà cụ tôi đây, không biết sao cậu Khoa không nể mặt mà đến vậy?” Người đàn ông kia chắp tay, nói: “Cậu chủ nhà tôi hiện giờ không ở Sài Gòn, cho nên cố ý bảo tôi đến thay cậu ấy đưa quà mừng thọ, mong bà thứ lỗi cho!” Bà cụ Giang cười rạng rỡ nói: “Cậu Khoa cũng thật có lòng, đáng tiếc quá là cậu Khoa không trở thành con rể của chúng tôi được. Nếu không thì bà già tôi chết cũng không tiếc!” Vừa nói, bà cụ vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Ngọc Hằng, trong mắt lộ vẻ tức giận không một chút che giấu.

Phía dưới.

Giang Ngọc Hằng cúi đầu không dám nhìn bà.

Mà ba vợ của Tô Hoài Dương, Giang Chí Lâm lại tỏ vẻ hâm mộ: “Cậu Khoa tặng đồ cổ này là một món quà vô giá. Nếu lúc còn sống tôi có thể có được một món đồ như thế cũng hài lòng rồi.” Mẹ vợ Ngô Tâm thì trách móc, nói: “Cậu Trương Khoa vẫn luôn theo đuổi Ngọc Hằng, nếu không phải bị € tụ tgx (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất tên ăn hại Tô Hoài Dương này cản trở, nói không chừng món quà đó là đưa cho tôi rồi. Mấy ngàn tỷ lận đó, có số tiền này, tôi có thể mua được một thẩm mỹ viện đó.” Nói xong, Ngô Tâm khẽ nói với Giang Ngọc Hằng: “Con gái ngoan, nghe mẹ khuyên một câu, con mau sớm ly hôn với kẻ vô dụng này đi.

Cậu ta nghèo lại hay giả vờ, vốn dĩ không xứng với con, con nên tranh thủ gả cho cậu Khoa đi!” Giang Ngọc Hằng lắc đầu nói: “Chúng con kết hôn ba năm rồi, sao € 1 †gx (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất có thể ly hôn được.” Cô em vợ Giang Ngọc Như hừ lạnh nói: “Đổi lại là em, chắc chắn em sẽ ly hôn.” Đúng lúc này, người đàn ông thay mặt nhà họ Trương sau khi nhìn xung quanh, nhìn thấy Giang Ngọc Hằng đang ở trong góc. Lúc này anh ta mới nói: “Mặc dù cậu chủ nhà tôi không ở đây, nhưng đã dặn riêng tôi nói với bà cụ một câu.” Bà cụ Giang vội vàng hỏi: “Câu gì?” Người đàn ông kia gật đầu nói: (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất “Cậu chủ nhà tôi nói, cậu ấy vẫn không thể quên được cô Giang Ngọc Hằng. Nếu bà cụ có thể khiến cô Hằng ly hôn với kẻ vô dụng kia, giúp đỡ cậu chủ tôi hoàn thành chuyện tốt, thì cậu chủ sẽ đưa một trăm bảy mươi lăm tỷ tiền mặt làm sính lễ ngay!” “Một trăm bảy mươi lăm tỷ?” Một viên đá làm nổi lên cơn sóng, tất cả mọi người ở đây phát ra tiếng kêu khâm phục.

Ở Sài Gòn, nhà họ Trương là một gia tộc có tiếng, mặc dù không phải (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất là gia tộc hàng đầu, nhưng so với những người đang ngồi đây thì mạnh hơn rất nhiều! Hơn nữa, chưa gì đã lấy ra một trăm bảy mươi lăm tỷ làm tiền sính lễ, cũng quá hào phóng rồi.

Trong phút chốc, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cả nhà Giang Ngọc Hằng nhất là nhìn Tô Hoài Dương một lúc, vẻ mặt mỗi người đang mang vẻ xem thường.

Tên vô dụng này thật là làm mất mặt đàn ông quá! Vẻ mặt mỗi người trong nhà đều € 1 tgx (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất khác nhau.

Ngoại trừ Giang Ngọc Hằng ra, ba mẹ của cô và em gái đều vô cùng kích động.

Nhất là mẹ của cô Ngô Tâm, lúc nghe đến một trăm bảy mươi lăm tỷ sính lễ, đôi mắt mở to ra, chỉ hận không thể kéo con gái mình đi làm giấy ly hôn ngay.

Vẻ mặt Tô Hoài Dương trở nên lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.

Chỉ là nhà họ Trương mà thôi, năng lực của gia tộc này không bằng (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất một phần ngàn của Long Môn cũng mà dám công khai quát tháo trước mặt mình, nói mình là kẻ ăn hại? Xem ra, nhà họ Trương này không cần phải tồn tại nữa.

Lúc này, bà cụ Giang ngồi trên đài vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt tạo thành nếp nhăn: “Ôi chao, cậu Trương Khoa thật có lòng! Nói một trăm bảy mươi lăm tỷ sính lễ là có ngay, nhất định tôi sẽ làm công tác tư tưởng với Ngọc Hằng, để mau chóng ly hôn!” Người nhà họ Trương đáp lời, (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất sau đó dẫn những người khác ngồi xuống phía dưới.

Lúc này, ánh mắt của Giang Minh Nguyên đảo một vòng, nhìn Tô Hoài Dương, cười khẩy nói: “Em rể này, cậu Trương Khoa người ta đưa cho bà nội món quà trị giá trăm tỷ, còn cậu chuẩn bị quà gì cho bà nội đó? Khoảng hai ba trăm triệu không?” Tô Hoài Dương đứng dậy, nói: “Món quà tôi chuẩn bị còn quý giá hơn những món đồ mà tất cả mọi người ở đây cộng lại!” (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất Tất cả mọi người ở đây nghe được câu này đều cười ha ha.

Giang Minh Nguyên cười ngả nghiêng, chế giễu nói: “Khoác lác gì đó? Cậu chỉ là một kẻ bình thường mà dám nói tặng món quà đắt hơn món quà của tất cả mọi người cộng lại? Đến đây, đến đây, đưa món quà của cậu ra để chúng tôi xem chút nào. Nếu hôm nay món quà cậu tặng không đáng giá bằng món quà của chúng tôi, thì hôm nay cậu cút khỏi nhà họ Giang cho tôi!” Ngô Tâm và Giang Chí Lâm đều giận điên lên, nhất là Ngô Tâm, trừng (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất mắt nhìn Tô Hoài Dương, mắng: “Tô Hoài Dương! Cậu nói điên khùng gì đó? Cậu làm chúng tôi mất mặt còn chưa đủ hay sao?” Tô Hoài Dương không để ý đến mẹ vợ đang trách mắng, cười lạnh một tiếng, lập tức cầm món quà đi lên đài.

Bước tới, Tô Hoài Dương lạnh lùng nói với bà cụ Giang: “Bà nội, con nghe nói bà thích đồ cổ. Con đưa cho bà chiếc bình tráng men thời Khang Hy trị giá ba trắm năm chục tỷ!”
Chương 4: Quăng vỡ rồi “Ba trăm năm chục tỷ?”



Những vị khách ở đây nghe được tin này đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức cười to.

Ai mà không biết, con rể Tô Hoài Dương của nhà họ Giang ở Sài Gòn chính là một kẻ ăn bám.

Ở rể ba năm, ngoại trừ làm việc nhà ra chẳng làm được gì cả.

Anh ta là người bình thường như thế mà có thể đưa chiếc bình tráng men thời nhà Thanh đã được hoàng đế sử dụng sao? Anh ta cũng có gan dám nói ra thật đấy! Phải biết, tài sản của nhà họ Giang cũng không quá trăm tỷ.

Hơn nữa, chiếc bình tráng men này được sản xuất bởi những người thợ nung hàng đầu nhà Thanh để cho ra lò một tuyệt phẩm như thế.

Những thứ này đều tiến cống cho hoàng đế dùng, bây giờ số lượng tồn tại trên đời cực kỳ hiếm, có thể nói có tiền cũng không thể mua được. Người bình thường ngay cả thấy cũng chưa thấy qua, đừng nói đến chuyện mua được, một kẻ bình thường như Tô Hoài Dương sao mà mua được chứ? Dưới đài, vẻ mặt Giang Ngọc Hằng và Giang Ngọc Như trở nên kinh ngạc.

Giang Ngọc Như mở miệng mắng to: “Chị, kẻ vô dụng Tô Hoài Dương này đang nói gì đó? Anh ta có bị bệnh không? Lúc này mà còn dám khoác lác nữa?” Ba vợ Giang Chí Lâm cũng trợn mắt hốc mồm, thốt lên: “Má nó, vậy mà tên vô dụng này cũng có thể nói khoác sao. Chiếc bình tráng men thời Khang Hy, cậu ta nghĩ ra được cũng chịu thua!” Sắc mặt mẹ vợ Ngô Tâm lại đáng sợ đến dọa người: “Xong rồi xong rồi, hôm nay kẻ ăn hại này bị điên rồi, đây là có ý hại chết cả nhà chúng ta mài!” Trên đài.

Giang Minh Nguyên cười lạnh một tiếng, cầm bình sứ tráng men Tô Hoài Dương tặng lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn, chế giễu: “Không nghĩ đến một kẻ vô dụng như cậu nói khoác lác còn có bài bản như thế.

Chiếc bình tráng men thời nhà Thanh đã được hoàng đế sử dụng thật sự có giá ba trăm năm chục tỷ, nhưng cậu lại cầm đồ giả đi lừa gạt bà nội, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là đồ đần sao!” Tô Hoài Dương cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Minh Nguyên, không biết thì đừng nói mò, thứ này là thật.” Cái bình tráng men này là do Trần Vũ biết anh thích đồ cổ bằng sứ, vì muốn làm anh vui nên đặc biệt vớt mấy chục chiếc thuyền đắm thời kỳ Minh Thanh. Trong đó có một chiếc chở đầy đồ sứ quý giá của nhà Thanh, trong nhà kho của chính Tô Hoài Dương, loại sứ tráng men này không có một ngàn cũng có tám trăm.

Lần này là tiệc mừng thọ của bà cụ, anh muốn cho bà thêm thể diện nên cho người đưa một cái tới.

Nhưng không nghĩ tới lại bị nói thành giả, thật nực cười mà.

Giang Minh Nguyên thấy Tô Hoài Dương dám phản bác mình, nói lời khinh bỉ: “Cậu đã nói là thật, vậy tôi hỏi cậu một câu. Cậu lấy đâu ra tiền để mua được loại bảo vật vô giá này?” Tô Hoài Dương suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Đây là đồ cổ bán trên đường phố.” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười nhạo.

Ai mà không biết đồ cổ bán trên phố có mười cái thì hết chín cái là giả. Đồ cổ thật sự đã bị người ta mua từ sớm rồi, sao đến phiên Tô Hoài Dương nhặt được đồ tốt.

Sắc mặt của bà cụ Giang trở nên vô cùng khó coi, nhìn phía dưới đài nghiêm nghị quát lên: “Giang Ngọc Hằng, đây là người chồng tốt mà con tìm được sao? Lấy một món hàng giả để lừa bà? Nghĩ bà là đồ đần đúng không?” Giang Ngọc Hằng đứng lên, mở miệng nói: “Bà nội, Hoài Dương không phải cố ý, bà nghe con giải thích…” “Câm miệng!” Bà cụ Giang nén giận vỗ bàn một cái, ra lệnh: “Ngừng chia cổ tức cho nhà Giang Ngọc Hằng một năm để răn đe.” Giang Ngọc Hằng nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Ngừng chia cổ tức một năm, kinh tế trong nhà chỉ càng tệ hơn thôi.

Tô Hoài Dương thấy vậy, giọng điệu không vui, nói: “Bà nội, ít nhất bà cũng phải tìm người giám định rồi mới quyết định chứ?” Giọng nói của bà cụ Giang vô cùng lạnh lùng: “Dù sao bà lão tôi đây cũng là hội viên của hiệp hội đồ cổ, loại rác rưởi này chỉ vừa nhìn qua đã biết là giả!” “Đúng rồi!” Giang Minh Nguyên nói với vẻ khinh thường: “Đồ mà kẻ vô dụng như cậu mua còn cần phải giám định sao? Cậu muốn người nhà họ Giang chúng tôi mất hết mặt mũi à?” Dứt lời, anh ta cầm chiếc bình men sứ trong tay, rồi vứt xuống đất.

Chiếc bình kia nặng nề rơi xuống đất, bộp một tiếng, vỡ thành vô số mảnh.

Sau khi đập vỡ chiếc bình men sứ, Giang Minh Nguyên còn bĩu môi xem thường: “Thứ đồ chơi rác rưởi này chỉ cần ném nhẹ một cái đã vỡ vụn như phấn. Đồ giả không thể giả hơn được, có lẽ chỉ có giá một triệu tám thôi.” Tô Hoài Dương thấy chiếc bình men sứ bị vỡ nát, lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ có thể nói nhà họ Giang không có duyên với món hời từ trên trời rơi xuống.” Giang Minh Nguyên bu môi mắng: “Đồ ngu xuẩn, đến bây giờ còn giả vờ được à? Nếu thứ đồ dỏm này của cậu là thật, tôi sẽ ăn hết mảnh vỡ này!” Đúng lúc này, một giọng nói run rầy vang lên: “Cái này… Chiếc bình tráng men này, là… là… thật!” Tất cả mọi người nghe tiếng mà nhìn qua, muốn nhìn xem kẻ ngớ ngẩn nào nói câu này.

Nhưng sau khi đám người thấy rõ, mới phát hiện người nói chuyện lại là hội trưởng Triệu của hiệp hội đồ cổ Sài Gòn! Hội trưởng Triệu đức cao vọng trọng, mặc dù lớn tuổi nhưng giám định đồ cổ lại vô cùng thuần thục.

Ông ta đã mở miệng, chắc chắn là đã xác định rồi.

Giang Minh Nguyên lại không để tâm: “Tôi nói hội trưởng Triệu này, ông có phải nhìn lầm rồi không!” Hội trưởng Triệu nghe nói như thế, trong mắt dâng lên lửa giận, lời này là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta.

Ông ta tức giận không thể kiềm chế được mắng Giang Minh Nguyên: “Đồ hỗn láo, đã làm vỡ một món đồ hiếm có lại không biết hối hận, còn ở đây phát ngôn bậy bạ! Cậu có biết ở trong nước chỉ có ba chiếc bình tráng men thời nhà Thanh đã được hoàng đế sử dụng không! Cái thứ tư vừa xuất hiện đã bị cậu làm rơi vỡ mất rồi, con mẹ nó cậu là tội nhân thiên cổ rồi đấy!” Bà cụ Giang kinh ngạc hỏi: “Hội trưởng Triệu, cái đồ rác rưởi này sao có thể là thật được?” “Tôi lấy danh tiếng của toàn bộ hiệp hội đồ cổ mà đảm bảo, chiếc bình tráng men sứ có hoa văn rồng này là đồ thật.” Thấy hội trưởng hiệp hội đồ cổ trịnh trọng như vậy, bà cụ Giang ngồi không yên, run rẩy hỏi: “Hội trưởng Triệu… Chuyện này là thật sao?” Sắc mặt hội trưởng Triệu tối đen, nói với vẻ tiếc nuối: “Đương nhiên là thật! Giá ba trăm năm chục tỷ! Cả nhà mấy người thật sự là tội nhân của đất nước, phung phí của trời mà!” Bà cụ Giang nghe nói như thế, cả người như bị sét đánh, không thể khống chế được mà thở gấp, run rẩy hỏi: “Hội trưởng Triệu, chuyện này…

Bình tráng men sứ này bị vỡ còn có giá trị bao nhiêu?” Hội trưởng Triệu cười lạnh một tiếng: “Trước đó là ba trăm năm chục tỷ, nhưng bây giờ bị vỡ như thế này, không đáng một đồng nữa! Đồ cổ như thế mà không thể nào phục hồi được nữa, nhà họ Giang mấy người là tội nhân của dân tộc. Bà cụ Giang, bà đã bị hiệp hội đồ cổ xóa tên!” Nói đến đây ông ta vỗ bàn một cái, tức giận đến mức rời khỏi nhà họ Giang.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt của bà cụ Giang trở nên vô cùng khó coi.

Mặc dù đối với đồ cổ bà ta chỉ có kiến thức nửa vời, nhưng lại vô cùng yêu thích. Để giả vờ, bà ta đã dùng bảy tỷ để hối lộ người của hiệp hội đồ cổ, mới có được thân phận hội viên, nhưng bây giờ vì Giang Minh Nguyên mà đã bị xóa tên mất rồi.

Quan trọng hơn là chiếc bình sứ tráng men trị giá hơn trăm tỷ này lại bị tên súc sinh này thuận tay làm bể mât! Đây là đã làm bể mất ba trăm năm chục tỷ đó! Tất cả tài sản của nhà họ Giang cộng lại cũng chỉ có ba trăm năm chục tỷ! Hơn nữa, mấy năm nay nhà họ Giang đang xuống dốc, đây là thời điểm quan trọng cần một số vốn lớn để tiếp tục hoạt động kinh doanh.

Nếu có thể cầm ba trăm năm chục tỷ này ở trong tay, nhà họ Giang không những có thể giải quyết khủng hoảng, mà còn có thể mở rộng ra làm nhiều dự án hơn! Nhưng bây giờ, tất cả đều tan biến hết rồi! Những vị khách còn ở lại cũng cúi đầu xuống.

“Lần này nhà họ Giang chịu thiệt to rồi!”

“Ừ, nghe nói bà cụ Giang là hội viên của hiệp hội đồ cổ mà, nhưng lại không biết đồ cổ thật ba trăm năm chục tỷ bày ở trước mắt, chuyện này thật mất mặt.” “Mất mặt cũng không sao, nhưng mà vừa mới ném vỡ ba trăm năm chục tỷ đó, bị điên rồi!” Nghe những lời này, bà cụ Giang gần như muốn ói máu, hai mắt đỏ bừng, càng nghĩ càng tức giận! Ngay sau đó, bà cụ thở gấp một hơi, hai mắt nhắm lại, tức đến ngất tỉ…



Image_067-12.jpg
transparent.gif


Image_068-11.jpg
transparent.gif









Image_069-11.jpg
transparent.gif


Image_070-11.jpg
transparent.gif


Image_071-9.jpg
transparent.gif


Image_072-8.jpg
transparent.gif


Image_073-8.jpg
transparent.gif


Image_074-9.jpg
transparent.gif


Image_075-10.jpg
transparent.gif


Image_076-12.jpg
transparent.gif


Image_077-12.jpg
transparent.gif


Image_078-11.jpg
transparent.gif


Image_079-12.jpg
transparent.gif











Image_080-12.jpg
transparent.gif


Image_081-12.jpg



Image_082-12.jpg
transparent.gif


Image_083-12.jpg
transparent.gif


Image_084-12.jpg
transparent.gif









Image_085-12.jpg
transparent.gif


Image_086-12.jpg
transparent.gif


Image_087-12.jpg
transparent.gif


Image_088-11.jpg
transparent.gif


Image_089-11.jpg
transparent.gif


Image_090-10.jpg
transparent.gif


Image_091-8.jpg
transparent.gif


Image_092-5.jpg
transparent.gif


Image_093-5.jpg
transparent.gif


Image_094-6.jpg
transparent.gif


Image_095-6.jpg
transparent.gif


Image_096-7.jpg
transparent.gif











Image_097-6.jpg
transparent.gif


Image_098-8.jpg
transparent.gif


Image_099-9.jpg
transparent.gif


Image_100-9.jpg



Image_101-9.jpg
transparent.gif


Image_102-9.jpg
transparent.gif









Image_103-11.jpg
transparent.gif


Image_104-12.jpg
transparent.gif


Image_105-12.jpg
transparent.gif


Image_106-12.jpg
transparent.gif


Image_107-12.jpg
transparent.gif


Image_108-12.jpg
transparent.gif


Image_109-12.jpg
transparent.gif


Image_110-12.jpg
transparent.gif


Image_111-12.jpg
transparent.gif


Image_112-12.jpg
transparent.gif


Image_113-10.jpg
transparent.gif


Image_114-9.jpg
transparent.gif











Image_115-9.jpg
transparent.gif


Image_116-7.jpg



Image_118-7.jpg
transparent.gif


Image_119-7.jpg
transparent.gif


Image_120-9.jpg
transparent.gif









Image_121-8.jpg
transparent.gif


Image_122-8.jpg
transparent.gif


Image_123-8.jpg
transparent.gif


Image_124-8.jpg
transparent.gif


Image_125-8.jpg
transparent.gif


Image_126-8.jpg
transparent.gif


Image_127-7.jpg
transparent.gif


Image_128-7.jpg
transparent.gif











Image_129-7.jpg
transparent.gif


Image_130-7.jpg



Image_131-7.jpg
transparent.gif


Image_132-7.jpg
transparent.gif


Image_133-8.jpg
transparent.gif


Image_134-8.jpg
transparent.gif


Image_135-8.jpg
transparent.gif


Image_136-8.jpg
transparent.gif


Image_137-7.jpg
transparent.gif









Image_138-7.jpg
transparent.gif


Image_139-7.jpg
transparent.gif


Image_140-7.jpg
transparent.gif


Image_141-7.jpg
transparent.gif


Image_142-7.jpg
transparent.gif


Image_143-8.jpg
transparent.gif


Image_144-7.jpg
transparent.gif


Image_145-8.jpg
transparent.gif











Image_146-8.jpg
transparent.gif


Image_147-8.jpg
transparent.gif


Image_148-8.jpg



Image_149-8.jpg
transparent.gif


Image_150-8.jpg
transparent.gif


Image_151-8.jpg
transparent.gif









Image_152-8.jpg
transparent.gif


Image_153-8.jpg
transparent.gif


Image_154-7.jpg
transparent.gif


Image_155-7.jpg
transparent.gif


Image_156-6.jpg
transparent.gif


Image_157-6.jpg
transparent.gif


Image_158-6.jpg
transparent.gif


Image_159-6.jpg
transparent.gif


Image_160-6.jpg
transparent.gif


Image_161-5.jpg
transparent.gif


Image_162-5.jpg
transparent.gif


Image_163-5.jpg
transparent.gif











Image_164-6.jpg
transparent.gif


Image_165-6.jpg
transparent.gif


Image_166-5.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 186-190
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom