• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New LÒNG CHỦ Ở RỂ TÔ HOÀI ĐƯỜNG (2 Viewers)

  • Chương 2

Chương 2: Đầu là diễn viên


“Đúng thế!” Đối diện với câu hỏi của mẹ vợ, Tô Hoài Dương gật đầu, nói với vẻ không hài lòng: “Thật ra con không muốn cho mọi người biết chuyện này, bởi vì con không muốn nó làm quá lên. Con chỉ muốn bình thản sống cùng Ngọc Hằng thôi…” Nói đến đây, Tô Hoài Dương vô cùng tức giận nhìn Trần Vũ, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Không nghĩ tới tên khốn kiếp này cũng dám chạy đến đây làm hỏng chuyện tốt của tôi” Trần Vũ tỏ ra vô cùng xấu hổ, cả người đều nằm trên đất, la lớn: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, xin Long chủ hãy trừng phạt!” Tô Hoài Dương không để ý tới ông ta, anh nhìn về phía Giang Ngọc Hằng, nói lời chân thành: “Vợ, xin lỗi em, đã bên nhau lâu như thế mà anh không nói thật với em, thật ra anh…” Nói xong, anh lại nhìn về phía Ngô Tâm, giải thích: “Mẹ, nguyên nhân con giấu diếm thân phận cũng là do con có nỗi khổ riêng, con hi vọng mẹ đừng hiểu lầm.” Mẹ vợ Ngô Tâm khẽ gật đầu, vẻ mặt âm trầm, nói: “Cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không hiểu lầm cậu, cậu cứ đứng yên đó đừng nhúc nhích.” Nói xong, Ngô Tâm quơ lấy thau nước rửa chân của Giang Ngọc Như, sau đó hất lên người Tô Hoài Dương.


Tô Hoài Dương nhanh chóng nhích qua một bên tránh di, thốt lên hỏi: “Mẹ! Mẹ có ý gì đây?” Ngô Tâm tức giận đến mức thở hổn hển, mắng: “Có ý gì à? Kẻ ăn hại như cậu thật sự nghĩ cả nhà chúng tôi là kẻ ngu xuẩn sao? Còn người đứng đầu Long Môn nữa, Long cái đầu mẹ cậu ấy! Còn cái gì mà che giấu thân phận, cậu có từng soi mình trong nước tiểu mà xem mình oai phong cỡ nào chưa? Cậu vô dụng như thế, còn có chuyện gì tốt mà phải giấu diếm chứ?” Nói xong, bà ta quay đầu qua chỉ vào Trần Vũ đang quỳ trên mặt đất, mắng: “Còn mấy tên ngu xuẩn này nữa, đám diễn viên quần chúng này cậu tìm từ đâu tới vậy? Cho bọn họ bao nhiêu tiền, tốn sức như thế, vừa vào cửa đã quỳ xuống?” Mấy người Trần Vũ đều ngây ngần cả người.


Chuyện này…


Dù sao ông ta cũng là một trong mười hai người phụ trách của Long Môn, cho dù hoàng gia Châu Âu gặp ông ta cũng không dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta, lại càng không cần nói đến chuyện chửi ông ta ngu xuẩn…


Quá đáng hơn là người đàn bà thúi này không chỉ chửi mình ông ta, mà còn dám sỉ nhục Long chủ nữa, chẳng phải bà ta muốn chết sao? Trong lòng ông ta dâng lên cơn giận, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Tô Hoài Dương trừng mắt với mình, đành phải rụt cổ lại, không dám nói lời nào.


Cô em vợ Giang Ngọc Như đứng một bên ôm cánh tay cười lạnh, nói: “Mẹ, theo con thấy loại diễn viên này, ít nhất cũng phải trả ba triệu một ngày đó!” Ngô Tâm cắn răng hỏi: “Tô Hoài Dương, cậu nói rõ ràng với tôi đi. Cậu không kiếm được một xu tiền nào, thì lấy đâu ra nhiều tiền mà mời diễn viên tới vậy?” Lúc này ba vợ Giang Chí Lâm mở miệng nói: “Còn phải nghĩ sao? Mấy ngày trước Ngọc Hằng có đưa ba trăm triệu, để mua quà mừng thọ bà cụ, nên chắc chắn kẻ vô dụng này đã lấy tiền trong đó chứ đâu!” Giang Ngọc Như khinh bỉ, nói: “Sao trên đời này lại có người như anh, thật là làm mất mặt nhà chúng tôi mà.” Giang Ngọc Hằng thấy vậy, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ và thất vọng: “Tô Hoài Dương, lần này anh hơi quá đáng rồi. Dù cho anh không có tiền không có bản lĩnh, thì cũng đừng dùng hành động vụng về này để lừa gạt người nhà chứ! Anh như thế là có ý gì?” Tô Hoài Dương vội vàng giải thích: “Vợ, anh thật…” Lời còn chưa nói hết, Giang Ngọc Hằng thở dài một hơi, nói với giọng điệu trách móc: “Ba trăm triệu kia là tiền mua quà cho bà nội. Em sợ bà nội chê trách mình keo kiệt, nhưng anh lại dùng khoản tiền đó đi mời diễn viên…” Cuối cùng Tô Hoài Dương đã hiểu hết tất cả.


Cho dù là ba mẹ vợ, hay là cô em vợ, thậm chí là vợ của mình, bọn họ không hề tin tưởng lời anh nói.


Dù sao, người bình thường vốn không thể nào biết được thế lực hàng đầu quốc tế như Long Môn.


Nghĩ tới đây, Tô Hoài Dương chỉ có thể cười khổ, nói: “Xin lỗi vợ, ba mẹ, còn Ngọc Như nữa. Thật ra con biết gần đây mọi người đều lo lắng về buổi tiệc mừng thọ của bà nội, cho nên muốn khuấy động bầu không khí thôi. Nhưng mà mọi người yên tâm, mấy diễn viên này đều là những người bạn con quen khi ở cô nhi viện, bọn họ diễn không tính ` .‹^ ” tiền…


Giang Ngọc Như bu môi nói: “Đã biết loại người như anh không có triển vọng gì rồi! Bây giờ lại làm ra trò vặt gây mất mặt xấu hổ thế này!” Ngô Tâm nghe như thế, bà ta nhìn Tô Hoài Dương với vẻ lạnh lùng, hỏi: “Mời mấy người ngu xuẩn này diễn kịch không tốn tiền thật à?” Tô Hoài Dương vội vàng gật đầu: “Thật, không tin thì mẹ hỏi bọn họ đi.” Trần Vũ nhanh chóng gật đầu, nói với vẻ chân thành: “Dì à, dì đừng tức giận. Chúng tôi thật sự là bạn của Tô Hoài Dương, quen nhau lúc ở cô nhi viện, anh ấy mời chúng tôi đến khuấy động bầu không khí thôi. Thật sự chúng tôi không lấy tiền…” Lúc này vẻ mặt của Ngô Tâm mới dịu lại vài phần.


Tô Hoài Dương thấy vậy, vội vàng kéo Trần Vũ nói: “Diễn cũng hỏng rồi, mấy người về trước đi. Hôm nào gặp mặt trò chuyện tiếp nhé!” Nói xong, Trần Vũ và mấy người kia kéo nhau đi ra ngoài cửa.


Trần Vũ sao dám lỗ mãng, chỉ có thể khẽ nói: “Long chủ, cậu có bất kỳ chuyện gì đều có thể liên hệ với thuộc hạ. Thuộc hạ xin phép đi trước!” Tô Hoài Dương nghiến răng mắng: “Mau cút nhanh lên.” Tô Hoài Dương trở vào phòng, mẹ vợ Ngô Tâm nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói lạnh lùng: “Tô Hoài Dương, tôi nói cho cậu biết, sau này bớt giao thiệp với những người này đi. Nếu để những người không đứng đắn vào nhà như thế này nữa, coi chừng tôi đuổi cậu ra ngoài đó!” Giang Ngọc Hằng thở dài, vội vàng nói: “Được rồi mẹ, đừng nói nữa. Tô Hoài Dương đã không dùng ba trăm triệu kia rồi, trước hết chuyện này cứ tính như thế đi, bữa tiệc mừng thọ của bà nội mới quan trọng.” Lúc này Ngô Tâm mới hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy bây giờ bỏ qua cho kẻ vô dụng này, khi trở về mẹ sẽ trừng phạt, dạy dỗ cậu ta!” Nói xong, bà ta trừng mắt với Tô Hoài Dương, nói với Giang Ngọc Hằng: “Ngọc Hằng, con đợi chút rồi đi với kẻ vô dụng này đi. Ba mẹ với em con đi trước, chỉ cần nhìn thấy kẻ vô dụng này mẹ lại tức giận.” Giang Ngọc Hằng khẽ gật đầu, sau khi ba người rời đi, cô mới gấp gáp hỏi Tô Hoài Dương: “Em bảo anh mua quà, anh để quà ở đâu rồi?” Tô Hoài Dương vội nói: “Vợ yên tâm đi, anh đã bảo người bán đưa đến biệt thự của gia tộc rồi, chờ đến lúc đó thì đi nhận thôi.” Giang Ngọc Hằng hỏi anh: “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em anh đã mua món quà gì. Bà nội luôn mắt cao hơn đầu, quà không hợp ý, chắc chắn bà sẽ mượn chuyện mà nói đó…” Tô Hoài Dương nói: “Anh mua một bình hoa cổ, nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm. Không phải bà cụ thích đồ cổ sao, anh cảm thấy chắc là bà sẽ thích đó.” Hôm qua, Tô Hoài Dương dựa theo yêu cầu của Giang Ngọc Hằng, dùng ba trăm triệu đi mua bình hoa đất nung thời Thanh. Nhìn bề ngoài cũng không tệ, nhưng bởi vì là do dân nung, nên cũng không tính là đồ cổ quý giá gì.


Giang Ngọc Hằng nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Haizzz, bà nội không thích người nhà chúng ta. Lần này nhà mình chỉ chỉ ra ba trăm triệu mua quà, em sợ lúc đó bà sẽ tức giận…” Tô Hoài Dương nghe vậy thì lập tức vỗ ngực, nói: “Vợ cứ yên tâm di, chắc chắn lần này sẽ làm bà nội sẽ hài lòng.” Giang Ngọc Hằng khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta xuất phát thôi.” Mặc dù nói như thế, nhưng đối với món quà mà Tô Hoài Dương chuẩn bị, Giang Ngọc Hằng cũng không ôm quá nhiều hi vọng.


Ba năm trước đây, cô chấp nhận sự sắp đặt của ông nội, gả cho người bình thường là Tô Hoài Dương. Sau khi ông nội qua đời, bà nội lên nắm quyền, đối với Tô Hoài Dương bà vô cùng không hài lòng, bà vẫn luôn muốn gả cô cho một cậu ấm vùng này tên là Trương Khoa.


Mà Giang Ngọc Hằng thà chết cũng không muốn, nên bị cả gia tộc chèn ép.


Lần này là mừng thọ bà cụ, nhưng trong nhà lại chẳng còn bao nhiêu tiền, chỉ có thể lấy ra được ba trăm triệu, mà cũng đã biết chắc không thể nào mua được quà tặng vừa mắt bà cụ.


Cô biết, chắc chắn hôm nay cả nhà mình sẽ bị bà cụ chế nhạo chê cười rồi.


Tô Hoài Dương thấy vợ lo lắng, lập tức nhắn Zalo cho ông chủ tiệm đồ cổ. Nói với ông ta rằng cái bình đặt lúc trước đừng đưa đến bữa tiệc.


Ngay sau đó, anh nhắn tin cho Trần Vũ: “Lấy trong kho của tôi một chiếc bình tráng men sứ đời Khang Hy nhà Thanh, rồi cho một người lạ đưa đến biệt thự nhà họ Giang!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom