-
Chương 8
Không đến hai ngày nhóm Lăng Thiên Hữu đã ra tới khu vực gần bên ngoài Thiên Thú lâm, đang tính tiếp tục hành trình thì đột nhiên hư không xuất hiện một cơn gió lớn làm cây cối xung quanh không ngừng lai động, sau một cái chớp mắt trước mặt Lăng Thiên Hữu xuất hiện một con dị thú khổng lồ, toàn thân lông lá, đối với con dị thú này Lăng Thiên Hữu có lẽ cả đời cũng không thể quên.
Lúc đầu Hồng Thiên Nhân mang hắn quăng ra khỏi động phủ, bảo hắn trong vòng ba tháng không đạt đến Nhập Linh cảnh hậu kì thì Hồng Thiên Nhân sẽ tự tay phế hắn, không để cho hắn làm lão mất mặt, Lăng Thiên Hữu lúc đấy nghiến răng thầm nghĩ ‘phế ta, lão đừng mơ, Thiên Thú lâm rộng lớn như vậy ta muốn trốn ngươi cản được sau’ chỉ là sau đó Lăng Thiên Hữu lại đau đớn nhận ra chỉ cần hắn vừa đặt chân vào khu vực bên ngoài Thiên Thú lâm thì Nguyệt Lang thú lại xuất hiện, nó chỉ cần hống một cái, kình khí đã đẩy Lăng Thiên Hữu bay đi cả trăm mét, mặt tái xanh. Hắn đã thử trốn ra vào buổi tối, kết quả càng nhục nhã, với tu vi Hư Hải sơ kì của Nguyệt Lang thú hắn chỉ cần trốn ra lại bị nó đánh rắm một phát, mặt đỏ bừng ngất xỉu tai chỗ. Sau khi Lăng Thiên Hữu tỉnh lại âm thầm lập lời thề ‘nhất định sẽ cho con dị thú đó ngửi rắm của bổn đại soái ca đến khi nào nó ngất xỉu thì thôi’.
Tiếu Yêu Nhiên thấy dị thú bất ngờ xuất hiện, mặc dù biết nó tu vi không bình thường vẫn tiến lên che cho Lăng Thiên Hữu và Thôi Linh Nhi, vì trong nhóm người nàng là người có tu vi cao nhất. Nhìn hành động của Tiếu Yêu Nhiên, Lăng Thiên Hữu không khỏi mỉm cười, dù biết có nguy hiểm vẫn không hề e ngại, không chút do dự dám đứng ra che chở cho hắn và Linh Nhi chứng tỏ nữ nhân này của hắn không phải loại người nhát gan, mà là người trọng tình nghĩa.
Lăng Thiên Hữu khinh bỉ liếc nhìn Nguyệt Lang thú, kéo tay Tiếu Yêu Nhiên để nàng lui về phía sau, ưỡng ngực tiến về phía Nguyệt Lang thú, Tiếu Yêu Nhiên cùng Thôi Linh Nhi định ngăn cản thì thấy Lăng Thiên Hữu ra hiệu, thấy Lăng Thiên Hữu tự tin như vậy hai nữ cũng không nói gì, chỉ là luôn cảnh giác, nếu có biến sẽ lập tức ra tay.
Lăng Thiên Hữu tiến về phía đại lang hạ thấp giọng, hèn mọn nói:
“Lang đại nhân, ngài xem ta đã lịch luyện lâu như vậy, hay là ngài cho ta ra ngoài hít thở một chút, sau đó ta lập tức sẽ quay trở về, trong thời gian đó ngài cũng có thể ra ngoài tìm một vài mẫu lang vui vẻ, không cần phải suốt ngài trong chừng ta, ngài thấy thế nào?”
“Hống.........Hống.........rầm”
Đại Lang chỉ hống lên hai tiếng, chân trước vỗ mạnh xuống đất làm cho mặt đất rung rinh, cây cối xung quanh liên tục đỗ ngã, Tiếu Yêu Nhiên mặc dù tu vi Nhập Linh hậu kì cũng không thể đứng vững, chỉ có Lăng Thiên Hữu là chỉ hơi lắc lư.
Ở cùng Nguyệt Lang thú bấy nhiêu thời gian Lăng Thiên Hữu cũng biết biểu hiện của nó như vậy là không thể thương lượng nữa rồi, trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tiên của Nguyệt Lang thú. Bắt đắt dĩ đành hướng về phía Thôi Linh Nhi, cùng Tiếu Yêu Nhiên đang định xong lên khoát tay, hướng bọn họ bịa chuyện:
“Ai....con thú này thật là có tình nghĩa sâu đậm với ta, nó không muốn ta bỏ đi bây giờ, hiện giờ nó đang rất cô đơn, nếu ta đi rồi không ai làm bạn không chừng nó sẽ nghĩ quẩn...ài...”.
“Linh nhi, bá mẫu hay là hai người đi trước, ta sẽ ở lại an ủi con dị thú đáng thương này, một thời gian nữa ta sẽ đi tìm hai người”.
Nghe Lăng Thiên Hữu kêu mình là bá mẫu Tiếu Yêu Nhiên rất khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì, đây chính là nàng yêu cầu hắn trước mặt Thôi Linh Nhi xưng hô như vậy, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng Tiếu Yêu Nhiên cũng đành im lặng, Thôi Linh Nhi mặt buồn rười rượi, nàng trước giờ vẫn vậy không hề biết che dấu cảm xúc, luôn thanh thuần và đáng yêu như vậy:
“Linh Nhi đừng như vậy chứ, sau một thời gian Thiên Hữu ca sẽ đến tìm muội dẫn muội đi săn, bắt thật nhiều dị thú được không? Ta cũng sẽ kiếm cho muội một con tọa kị như con đại lang này! Không được, muội xinh đẹp, đáng yêu như vậy, ta sẽ kiếm cho muội một con còn đẹp hơn con đại lang này nhiều lần”.
“Thật không? Huynh không được nuốt lời đó....người...người ta sẽ đợi huynh”
Nghe sao giống tình nhân hẹn ước quá, Lăng Thiên Hữu hèn mọn thầm nghĩ ‘ta không muốn lấy muội đâu, nhưng mà muội đã nói đợi ta thì Lăng Thiên Hữu ta không thể phụ lòng muội được, ta nhất định sẽ thu muội đến tay, hehe’.
“Yên tâm ta sẽ giữ lời.....phải rồi bá mẫu, người có thể ra đây một chút không...ta có việc muốn nhờ người”.
Tiếu Yêu Nhiên mặc dù khuôn mặt vẫn cứ thản nhiên, nhưng trong lòng không ngừng nhảy loạn, lúc Lăng Thiên Hữu nói không thể rời đi nàng có chút thất vọng trong lòng, nàng thật sự hy vọng Lăng Thiên Hữu sẽ cùng nàng rời đi, đến lúc đó nàng sẽ hướng phụ thân nói hết sự tình, như vậy nàng cùng Lăng Thiên Hữu có thể công khai ở bên nhau.
Hai người đi được một đoạn khá xa, Tiếu Yêu Nhiên đã chịu không được từ phía sau ôm chặt Lăng Thiên Hữu, hai hàng lệ đã tuôn rơi, khẽ thút thít:
“Thiên Hữu, ngươi không cần ta nữa rồi đúng không? Có phải ngươi chê ta già, ta không xứng với ngươi?”.
Lăng Thiên Hữu xoay người một tay ôm chặt Tiếu Yêu Nhiên, một tay lau đi lệ trên mắt ngọc:
“Yên Nhiên ngươi nghĩ ta là người bạc tình bạc nghĩa như vậy hay sao?”
Tiếu Yêu Nhiên chỉ lắc đầu không đáp.
“Vậy thì đúng rồi, ta thân còn mang trọng trách không thể buông xuống, ngươi yên tâm, ngươi đã là nữ nhân của ta thì cả đời là nữ nhân của ta, dù ngươi muốn trốn ta cũng sẽ không để ngươi trốn”.
Đây toàn bộ đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của Lăng Thiên Hữu, ai cũng có nghịch lân, mà nghịch lân của Lăng Thiên Hữu chính là nữ nhân của hắn, chỉ cần có ai dám động đến nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ không đội trời chung với kẻ đó.
Nhìn Thôi Linh Nhi và Tiếu Yêu Nhiên đang khuất dần, Lăng Thiên Hữu thầm nhũ ‘đợi ta, ta nhất định sẽ mạnh lên đến lúc đó ta mới có thể cứu Phân nhi, mới có thể bảo vệ các người bình bình an an’. Lăng Thiên Hữu biết mình cần phải cố gắng hơn, vì để cứu được Tần Thục Phân với tu vi hiện giờ của hắn vẫn chưa đủ, bây giờ Lăng Thiên Hữu mới nhận thức rõ ràng muốn sống bình an trong thế giới cường giả vi tôn này chỉ có lòng là chưa đủ, cần phải có lực lượng nữa, lực lượng càng mạnh mẽ thì bình an mới có thể càng lâu dài.
Lăng Thiên Hữu quay đầu nhìn đại lang một lần nữa, không chút do dự hướng sâu trong Thiên Thú lâm phóng nhanh đi.
Hơn mười ngày sau Lăng Thiên Hữu đã ở một khu vực sâu bên trong Thiên Thú lâm, khu vực bên trong này không ồn ào như như bên ngoài, thỉnh thoảng mới có tiếng thú rống, nhưng mỗi lần đều làm cây cối rung chuyển, lắc lư không ngừng, vì đây là khu vực gần vùng lãnh thổ của dị thú có tu vi Nhập Linh cảnh hậu kì.
Ở khu vực này linh khí trong tự nhiên nồng đậm hơn nhiều, tu luyện ở đây tốc độ sẽ được nâng cao rất nhiều, đi kèm với đó cũng là nguy hiểm hơn rất nhiều, dị thú tu vi càng cao thì linh trí cao càng, không những thế dị thú còn có ý thức lãnh thỗ rất lớn, chỉ cần có kẻ địch xâm nhập vào, chúng nhất định sẽ không để con mồi bình yên trở ra.