“Thiên Hữu.......Thiên Hữu............mau tỉnh lại đi!”.
Lăng Thiên Hữu đang hôn mê thì nghe thấy một giọng nói ấm áp, quen thuộc, vô cùng thân thương vang lên bên tai, hắn cố nhịn cơn đau, mở mắt ra xem, sau một phút ngây ngốc thì đột nhiên hét lớn.
“....A.........Mẹ........MẸEEEEEEE.......đúng là mẹ rồi................con nhớ mẹ lắm....con nhớ người nhiều lắm người biết không...........huhuhu......”.
“Đứa trẻ này........lớn như vậy rồi sao còn mít ướt như vậy chứ?........nín đi.......đừng khóc........là đàn ông thì không nên khóc....”.
“Mẹ......con không khóc, không khóc nữa..........mẹ đừng đi nữa, con hứa con sẽ không làm mẹ buồn nữa, mẹ giận nữa, mẹ đừng bỏ lại con mà........”.
Mẹ của Lăng Thiên Hữu không trả lời bà chỉ im lặng ôm Lăng Thiên Hữu vào lòng, đôi bàn tay tinh xảo nhẹ vuốt ve lấy khuôn mặt đã không còn non nớt của hắn, Lăng Thiên Hữu hưởng thụ lấy cảm giác được yêu thương, cảm nhận hơi ấm thân quen mà đã từ rất lâu rồi hắn không còn được nhận mỗi khi đông tới, từng kí ức, từng hình ảnh đẹp từ trong quá khứ bất chợt ùa về, những hình ảnh đó như chiếm hết tâm trí của hắn, khiến cho những giọt lệ bất giác lại tự rơi.
Thử hỏi ai mà không có một người mẹ luôn thương yêu, hết lòng vì con? Thử hỏi có đứa con nào không khiến cho bố mẹ lo lắng? Cho dù là còn thơ ngây hay đã trưởng thành, dù đi hết đời thì lòng mẹ vẫn dõi theo con.
Nhưng đến khi Lăng Thiên Hữu nhận ra được tình yêu thương bao la của mẹ thì lúc đó số phận đã không còn cho hắn cơ hội để sữa sai, không cho hắn được quan tâm chăm sóc người mẹ thân sinh, người đã tảo tần kiếm từng đồng từng cắt để nuôi dưỡng hắn. Để rồi khi hắn trở thành một khoa học gia thiên tài thì bên cạnh hắn cũng chẳng còn ai cả, có chăng cũng chỉ là sự giả vờ quan tâm của những người lướt qua cuộc đời hắn, họ tán dương khi hắn thành công nhưng cũng sẵn sàng nhục mạ khi hắn thất bại, có chăng cũng chỉ là những cuộc tình-tiền không chút vướng víu, ngoại trừ mẹ mình hắn chưa bao giờ nhận được từ ai một tình yêu thương chân thành cả, hoặc cũng có thể là trái tim hắn đã chết đi cùng với sự ra đi của mẹ hắn.
Đối với hắn mục đích sống duy nhất của hắn chính là nghiên cứu, hắn vẫn nuôi hy vọng, hy vọng có một ngày hắn sẽ tìm được phương pháp cải tử hoàn sinh, đưa mẹ hắn trở về dương thế, để hắn được chăm sóc, được bảo vệ người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời của hắn. Hắn vùi đầu vào nghiên cứu từ Vật lý, Sinh học, Hóa học......kể cả cơ khí với hy vọng chế tạo ra một bộ máy tuần hoàn giúp duy trì hoạt động sống của cơ thể, trên mọi lĩnh vực hắn đều đã đạt tới đỉnh cao, những công trình khoa học, công nghệ của hắn giúp xã hội loài người tiến lên một tầm cao mới, những sáng kiến, ý tưởng của hắn đã mười năm liền đạt giải noben trên nhiều lĩnh vực, được nhân loại ca tụng là những phát minh đến từ tương lai. Nhưng mọi người lại không biết tới hắn, bởi hắn luôn tập trung nghiên cứu không hề màng đến danh tiếng nên mọi thứ đều do trợ lý của hắn Nguyễn Thế Hào, một nhà khoa học trẻ, công bố với tên tác giả là Nguyễn Thế Hào. Lăng Thiên Hữu cũng không quan tâm lắm đến việc đó vì mục đích của hắn chính là hồi sinh mẹ mình.
Nhưng cũng chính đều đó đã dẫn đến cái chết của Lăng Thiên Hữu. Sau gần 60 năm nghiên cứu cuối cùng Lăng Thiên Hữu cũng đã chế tạo ra một hệ thống có tên là Tân não, dưới sự điều khiển của Tân não cơ thể có thể hoạt động như một người bình thường, không những thế kí ức trước khi cơ thể được cải tạo hoàn toàn có thể giữ nguyên hoặc thay đổi tùy theo ý muốn của hắn, khi biết được Lăng Thiên Hữu muốn công bố với thế giới về Tân não và công khai toàn bộ những phát minh của mình, Nguyễn Thế Hào đã vô cùng lo lắng, cuối cùng hắn đã lập kế hoạch giết chết Lăng Thiên Hữu để sự thật về một thiên tài cùng những phát minh kinh thiên động địa hoàn toàn tan biến khỏi Trái Đất.
Đang mãi chìm đắm trong những ngày tháng cô đơn lẻ loi trong quá khứ thì hơi ấm từ cơ thể của mẹ hắn cũng dần dần tan biến, đến khi Lăng Thiên Hữu nhận ra thì hình ảnh đó chỉ còn là một hư ảnh đang dần dần bị gió cuốn đi, Lăng Thiên Hữu hoảng hốt gọi to.
“Mẹ............mẹ.......đừng bỏ lại con mà..............đừng để con lại một mình.................”.
Lăng Thiên Hữu không ngừng kêu gào nhưng hư ảnh lại không ngừng tan biến chỉ còn lại lại một giọng nói dịu dàng như xa như gần văng vẳng bên tai hắn.
“Đừng buồn........ở đây con đã không cô đơn nữa rồi.....................có những người cần con bảo vệ, cũng có những người con cần bảo vệ....mạnh mẽ lên con trai ngoan của mẹ!.............”.
“Không........MẸ...........”.
...............................................................................................................................
“Mẹ.........meeeeeeeee........hả...........chỉ là ảo giác hay sao?.....sao lại chân thật như vậy?”.
Lăng Thiên Hữu giật mình, đầu óc hắn vô cùng mơ hồ, toàn thân không chỗ nào là không bị thương, vừa rồi trước khi Bạch Long kịp tự bạo, Lăng Thiên Hữu nhờ có sự giúp đỡ của Long Đế đã kịp dùng Thiên La kiếm lấy đi sinh mạng của Bạch Long, nhưng lượng linh khí khủng khiếp ngưng tụ bổng tiêu tán trong phút chốc cũng đã tạo ra một vụ nổ khủng khiếp, không nhờ Long Đế hi sinh linh hồn lực của mình bảo vệ thì e là giờ Lăng Thiên Hữu và Như Ngọc khó mà toàn mạng.
“Long Đế......Long Đế.......ông không sao chứ?”.
“Không sao....cái đầu ngươi.............” Long đế tức giận hét lớn.
“Ngươi nổi nóng cái gì chứ?.........nếu lúc nãy ngươi nhanh chóng giải quyết Bạch Long không để hắn có cơ hội tự bạo thì có phải kết cục đã khác hay không.......”.
“Ngươi.........ngươi...............”
“Ngươi ngươi cái gì chứ, ta sai sao?..........à mà ông trú vào trong ngọc bội khi nào vậy sao ta không hề hay biết?” Lăng Thiên Hữu vừa quan sát miếng ngọc bội hình chân long vừa hiếu kì hỏi lại.
“Hừm.......ngay khi ngươi xuyên vào cấm chế ta đã để ý đến miếng ngọc bội, trên đó có Long huyết của Chân Long thượng cổ rất thích hợp để ta dưỡng thương, có nó không đến mười năm ta đã có thể hồi phục được bảy, tám phần”
“Long huyết của Chân Long thượng cổ? Nó là gì vậy?”.
“Tiểu tử bây giờ nói ngươi cũng không rõ đâu, sau này ta sẽ giải thích...........ai.....còn tưởng kiếm được một chỗ tốt không ngờ chưa gì đã phải nhỏ máu...........vừa rồi nếu không phải hắn bảo........thôi thôi bỏ đi vậy, thần hồn ta đã tổn thương nặng, tiểu tử trong vòng một năm tới ngươi sẽ phải tự lo rồi, ta không thể giúp gì được cho ngươi rồi......”.
Lăng Thiên Hữu còn định chế giễu Long đế một chút thì nhận được thông báo của hệ thống nên hắn quyết định tha cho lão lần này.
“Chủ nhân vừa rồi giết chết Bạch Long thu được 2 loại thiên phú: một là phi hành kĩ có thể đổi được 10.000 Linh nguyên, hai là Long tinh giúp cường hóa khả năng làm tình có thể đổi được 8.000 Linh nguyên người có muốn quy đổi không?”.
“Không đổi, không đổi giữ lại hết........đúng rồi ngươi xem Như Ngọc có sao không?”.
“Cơ thể đã hao hết Linh khí, hơn nữa thương thế vô cùng nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
Nhìn cơ thể tàn tạ của Như Ngọc trên mặt đất Lăng Thiên Hữu lòng đầy đau xót. Một người không quen không biết lại vì mình mà không tiết hi sinh tính mạng khiến Lăng Thiên Hữu vô cùng cảm động, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, lấy ra một bộ y phục của mình giúp nàng thay lấy, từng lớp, từng lớp da thịt sáng bóng, dụ nhân của Như Ngọc từ từ lộ ra trước mặt Lăng Thiên Hữu kì lạ là lúc này trong lòng Lăng Thiên Hữu không hề có dục niệm, có chăng cũng chỉ là sự đau xót, quan tâm của một nam nhân dành cho nữ nhân đã vì mình mà hi sinh thôi. Trong lúc thay y phục hệ thống đã báo cho Lăng Thiên Hữu trong chợ Thiên Linh có đan dược có thể chữa trị được thương thế của Như Ngọc, Lăng Thiên Hữu lập tức tiến vào khu chợ Thiên Linh.
Đây là lần thứ hai Lăng Thiên Hữu ghé vào khu vực này, xuất hiện trước mặt hắn là vô số các loại đan dược cùng dược liệu cùng giá cả khác nhau, nhưng đa số đều là màu xám (không thể mua), khiến Lăng Thiên Hữu chú ý chính là có một món bảo vật hình búa lớn, gọi là Khai Linh rìu dùng để nâng cấp hệ thống lên cấp 2 có giá là 300.000 Linh nguyên.
“Ta kháo 300000 Linh nguyên mất như vậy, đến bao giờ ta mới đủ Linh nguyên đây?..... tốt nhất là không mua”.
“Chủ nhân người đừng xem thường Khai Linh rìu này, nếu sử dụng rìu này nâng cấp hệ thống người có thể mở ra rất nhiều chức năng mới mới của hệ thống, ví dụ như có thể tăng tỉ lệ trao đổi của Linh năng kế thừa, tăng lượng điểm sắc dục nhận được, còn có thể sử dụng Khu vườn dược liệu. Hiện tại hệ thống cấp một người chỉ có thể sử dụng huấn luyện trường với thời gian x5, Linh khố chỉ rộng 1m, nếu hệ thống lên cấp hai thì những thứ này sẽ được nâng cấp rất có lợi với người, vả lại người có thể mua bằng điểm sắc dục, hiện tại người đã có 10 điểm”.
“Thôi được ta sẽ suy nghĩ.....” Lăng Thiên Hữu không muốn tốn thời gian nữa, cái hắn cần tìm là Ngân Sinh đan, đan được giúp chữa trị thương thế vô cùng hiệu quả, chỉ cần kinh mạch không đứt đoạn thì tổn thương thân thể có thể nhanh chóng được chữa khỏi.
Cuối cùng Lăng Thiên Hữu cũng mua được Ngân Sinh đan với giá 2 điểm sắc dục, tuy có chút tiếc nối nhưng đan được này dùng để cứu người, còn là người đã cứu mình nên Lăng Thiên Hữu không hề do dự.
Bình luận facebook