-
Chương 2
Lăng Thiên Hữu và cha con Tần Thục Phân sống ở một căn nhà sau núi, hậu viện có 1 gian đan phòng để cha của Tần Thục Phân nghiên cứu luyện dược, cha của Tần Thục Phân là Tần Trung Chính, ông là một luyện dược sư cấp 3 nhưng đối ngoại chỉ nói là dược sư cấp 1, chuyên đều chế thảo dược để chữa thương cho dong binh ở trấn Thái Bình, nơi này nằm ở biên giới của Thiên Thú lâm, nên có rất nhiều dong binh đoàn ra vào để săn bắt dị thú hoặc tìm kiếm thảo dược, đôi khi là hộ tống đi xuyên qua Thiên Thú lâm. Luyện dược sư cấp 3 a, ở trong trấn Thái Bình rộng mấy nghìn trượng này cũng chỉ có duy nhất một luyện dược sư cấp 2 thôi, hiện đang là thủ tọa của Hàn Dược môn - cửa hàng buôn bán đan dược và dược liệu lớn nhất trấn Thái Bình, người trong trấn gọi là Thôi đại sư - Thôi Tín.
Thiên Thú lâm là một trong những sâm lâm rộng lớn nhất của Thiên Huyền quốc, diện tích đạt trên trăm vạn trượng, bên trong dị thú vô số, thảo dược vô cùng vô tận, hằng năm có vô số người ra ra vào vào, có người đi vào đạt được trọng bảo chớp mắt trở thành tu luyện giả nổi tiếng khắp nơi, có người đạt được tài bảo trở thành cự phú một vùng, cũng có người chỉ có vào mà không có ra. Tài vận cùng hiểm nguy luôn luôn đồng hành ah, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải đấu tranh với định mệnh a, đạp định mệnh mà đi lên.
Lăng Thiên Hữu năm nay 18 tuổi, 3 năm trước được cha con Tần Thục Phân cứu sống sau khi tỉnh lại lại cùng theo Tần Trung Chính tu luyện và học luyện dược, hơn hai năm trước, lúc 16 tuổi hắn đã đạt tới luyện thể tầng chín đại viên mãn, chỉ còn cách một bước là đạt đến Nhập Linh cảnh, tuy nhiên chỉ một bước thôi nhưng đã hai năm rồi vẫn không bước ra được, đều này cũng không thể trách hắn tư chất ngu dốt a, trong vòng 3 năm đạt đến luyện thể đại viên mãn đã được coi là thiên tài rồi, đằng này hắn chỉ mất một năm đã đạt đến luyện thể cảnh đại viên mãn có thể được xem là thiên tài trăm vạn người chọn một rồi. Chỉ là muốn bước ra được một bước kia cần có Nhân Linh đan đan dược cấp ba cao cấp a, chỉ có những đại tông môn mới có thể có loại đan dược này thôi, mặc dù Tần Trung Chính là luyện dược sư cấp 3 nhưng cũng chỉ mới tấn chức được 1 năm thực sự là không cách nào luyện chế được loại đan dược này a. dùng đan dược cũng không phải là cách duy nhất để bước ra cách cuối cùng kia, tuy nhiên cách sau so với cách trước càng nguy hiểm vận phần a, ngàn người thử thì cũng chỉ có một người vượt qua được. Bản chất của cảnh giới Nhập Linh là mượn thiên địa linh khí trong tự nhiên để rèn luyện thân thể, tích trữ linh khí để có thể xuất ra linh khí ngoại phóng, tuy nhiên muốn làm được như vậy chính là phải cảm nhận được thiên địa linh khí xung quanh, hòa mình vào thiên địa, đây cũng là sự khác biệt giữa Nhập Linh và luyện thể.
Luyện thể là mượn năng lượng tích trữ trong thức ăn, dùng công pháp vận hành năng lượng đem rèn luyện thân thể bao gôm: da, xương, kinh mạch, nội tạng, máu huyết, đến khi cơ thể đủ cường hãn mới có thể mượn linh khí tới rèn luyện thêm một lần, chính là Nhập Linh.
Con người tu hành vốn là nghịch thiên do đó không thể tự cảm nhận được linh khí do đó cần đang dược, dùng dược tính kích phát tiềm lực của thân thể, lấy thân làm vật dẫn mượn linh khí ôn hòa của dược liệu sau khi luyện làm trung gian, qua đó câu thông thiên địa linh khí dẫn khí nhập thể. Cách thứ hai chính là dùng thịt dị thú, hung thú đạt đến cảnh giới Nhập Linh trở lên được gọi là dị thú, dịch thú tu hành trong tự nhiên cũng mượn linh khí để rèn luyện thân thể do đó trong thịt dị thú cũng có linh khí, tuy linh khí rất cuồng bạo, còn mang hung tính nhưng dù sao cũng được rèn luyện qua sẽ dễ cảm nhận được, chỉ là nhưng thiên kiêu trụ cột vững chắc mới dám thử.
Lăng Thiên Hữu cũng đã từng thử qua, tuy không tổn thương thân thể nhưng cũng không thành công, nhưng đối với hắn cũng không sau hắn chỉ muốn cả đời sống an nhàn, không lo không nghĩ, không tranh chấp với ai, quá khứ hắn cũng không muốn nhắc đến.
Lăng Thiên Hữu đang nhìn Tần Thục Phân nấu ăn, hôm nay nàng mặt một bộ áo tơ màu hồng, bên trong là cái yếm màu vàng nhạt che khuất không hết cặp ngọc nữ phong trắng mịn, ở giữa lộ ra một rãnh sâu hun hút khiến cho nam nhân như muốn rơi sâu vào không thoát ra được, kiều đồn phía sau căng đầy vểnh lên như mời gọi như khiêu khích, máu tóc đen mượt búi cao, để lộ ra cái cổ ngọc trắng ngần, phong vận thành thục mê người, Lăng Thiên Hữu nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, không kiềm được cất bước lại gần, vòng hai tay ôm lấy eo thon của nàng, cái mũi trên cổ ngọc của Tần Thục Phân hít sâu một hơi, một hương thơm nhẹ nhàng đi vào mũi, đây là hương thơm tự nhiên trên cơ thể nữ tử cùng hương thơm khác bất đồng lập tức làm cho nhục côn của Lăng Thiên Hữu căng cứng phất cờ, liên tục va chạm vào kiều đồn của Tần Thục Phân, thỉnh thoảng lại xuyên qua khe mông đâm tới u cốc của Tần Thục Phân.
Tần Thục Phân quay lại liếc nhìn Lăng Thiên Hữu, mị nhãn ngập nước, đẩy hắn ra, liếm môi nói:
“ Ngoan ra kia ngồi đi”.
Lăng Thiên Hữu thầm mắng yêu tinh hành động rõ ràng là câu dẫn miệng lại nói không muốn, Lăng Thiên Hữu thân thể không ngừng dán chặt trên người Tần Thục Phân, bên dưới không ngừng va chạm, hai tay giữ chặt mặt nàng, dán lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, Tần Thục Phân xoay qua xoay lại vài cái rồi để mặc hắn, hay tay hắn lại dời lên đôi bạch thỏ của nàng nắn bóp méo mó, mỗi lần hắn xe nhẹ trên núm vú của Tần Thục Phân lại trên vành tay nàng liếm một cái, bên dưới cũng thúc mạnh vào để chạm tới mật huyệt của nàng.
Cảm giác kích thích ở ba bộ vị mẫn cảm nhất làm nàng không thể cưỡng lại, dâm thủy không thể ngăn cản được ào ào tuôn ra, nỉ non bên tay Lăng Thiên Hữu:
“A, dừng lại đi, để muội nấu đồ ăn...ah”
Lăng Thiên Hữu tay trái trên cái mông săn chắc của Tần Thục Phân vỗ chát một cái, ngón trỏ cong lại từ phía sau vượt qua khe mông của nàng bên ngoài chiếc quần trắng bằng tơ lụa chà sát với u cốc mê người của nàng, chổ đó giờ đã ướt đẫm dịch nhờn, Lăng Thiên Hữu cười dâm, đưa ngón tay trước miệng Tần Thục Phân, nói nhỏ bên tai nàng;
“Tiểu yêu tinh muội xem đây là gì, sớm đã muốn rồi còn giả bộ...haha”
“Cũng tại huynh....huynh phải bồi thường cho muội”
“Ta bồi thường bằng cái này được không?....A....muội tha ta a...không đùa được đâu.”
Lăng Thiên Hữu kéo tay Tần Thục Phân đặt trên nhục côn đã cương cứng nóng hỏi bên trong quần, không ngờ lại bị nàng bóp chắt một cái khiến cho dục hỏa tuột mất nữa phần, cái này không đùa được đâu a, lỡ đâu nàng thẹn quá, quá tay thì cũng không biết khóc với ai a, cuộc đời bản suất ca cũng coi như xong rồi.
“ Hư...biết muội lợi hại sao, mau ra kia ngồi, ăn xong rồi......thiếp sẽ hầu hạ phu quân hết mình”
Tần Thục Phân giọng nói yểu điệu, vừa nói vừa vuốt ve hắc long thương của Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu không khỏi đối với sự hầu hạ hết mình của Tần Thục Phân có sự chờ mong không rõ. Đành thu cờ rút binh, trước khi đi còn không quên trên nhũ phong của nàng ngắt một cái làm Tần Thục Phân nhăng mặt, vừa đau vừa sướng không nói được gì chỉ u oán liếc nhìn, Lăng Thiên Hữu haha cười đi đến bàn đợi.
Phụ thân của Tần Thục Phân sớm đã ra ngoài hái thảo dược nếu không Lăng Thiên Hữu cũng không dám làm chuyện hoang đường như vậy ban ngài ban mặt, Tần Trung Chính mỗi lần đi ra ngoài tìm thảo dược đều là cả tháng mới về, nhanh nhất cũng phải mười mấy ngày, với tu vi Hư Hải sơ kì của hắn, ở ngoài rìa của Thiên Thú lâm cũng không có gì lo lắng, Tần Trung Chính lần này ra ngoài đã gần nữa tháng nên Lăng Thiên Hữu càng phải tranh thủ điên loan đảo phượng trước khi hắn trở về, vị sư phụ này của hắn chuyện gì cũng dễ chỉ có phương diện học luyện dược của hắn là không nhân nhượng, chỉ cần Lăng Thiên Hữu có thời gian đều bắt hắn xem sách thảo dược, hoặc dị thú, phải nắm rõ đặc điểm dược thảo, công dụng, cách phối chế, còn có kiến thức về một ít dị thú thượng cổ và dị thú có tác dụng quan trọng đối với luyện đan, cũng không biết hắn lấy đâu ra những tài liệu đó nữa, những tài liệu đó dù là những đại tông môn cũng không có được a.
Lăng Thiên Hữu ngồi nghĩ linh tinh một vài thứ thì Tần Thục Phân cũng đã dọn xong thức ăn, mùa vị thơm ngon của món ăn kéo Lăng Thiên Hữu về thực tại.
Đối với tu si giai đoạn luyện thể thì thức ăn rất quan trọng, thức ăn càng chứa nhiều năng lượng thì giai đoạn luyện thể càng được rút ngắn, hiệu quả cũng đạt được càng cao, đối với Lăng Thiên Hữu thức ăn hằng ngày của hắn là thịt của dị thú, thịt của dị thú đối với người thường giống như độc chất vậy, sự cuồng bạo của linh khí trong thịt sẽ phá hủy cơ thể nhanh chóng, nhưng đối với Lăng Thiên Hữu lại không gây ra tổn hại gì, từ sau lần dùng thịt dị thú để đột phá lên Nhập Linh cảnh thất bại thì thức ăn thường ngày của Lăng Thiên Hữu cũng được làm từ thịt dị thú, mặc dù không giúp hắn đột phá nhưng cũng đã giúp cảnh giới luyện thể của hắn đạt được thành tựu cao hơn người thường, sức chịu đựng của cơ thể ngang với Nhân Linh trung cấp.
Tần Thục Phân đã dọn thức ăn xong từ lâu, chỉ là thấy Lăng Thiên Hữu đang suy nghĩ cũng không làm phiền, chăm chú nhìn hắn, Lăng Thiên Hữu thấy Tần Thục Phân nhìn mình mỉm cười hỏi:
“Thế nào? Phu quân của muội có phải là rất anh tuấn không?”
Tần Thục Phân kiều nhan ửng hồng, bỉu môi, trợn mắt lên quát lại:
“Đừng nói bậy, muội chưa nói sẽ gả cho huynh mà, ở đâu ra mà phu quân!”.
Lăng Thiên Hữu nghĩ thầm ‘không gả cho ta, ta soái ca như vậy, tốt như vậy, trên giường lại dũng cảm giết giặc, làm cho muội rên rỉ tiêu hồn, muội đừng dói lòng như vậy được không?’. Nghĩ là vậy nhưng hắn cũng không dám nói như vậy trước mặt Tần Thục Phân, đành giả vờ tiết nói, cảm thán:
“Xem ra muội không muốn gả cho ta a, ta cũng không ép muội, nếu muội không muốn gả cho ta thì...”.
“Huynh dám, nếu huynh không lấy muội, muội sẽ cắt cái vật xấu xa kia của huynh?”.
Lăng Thiên Hữu chưa nói hết câu đã bị Tần Thục Phân lên tiếng chặn lại, Lăng Thiên Hữu đổ mồ hôi ròng rồi, ‘vừa rồi nói không lấy chẳng phải là ta nói mà là muội nói kia mà, sao lại đòi cắt bảo bối của ta rồi’.
Lăng Thiên Hữu ấp úng:
“Thế muội có gả cho ta không?”
“Còn phải xem huynh đối xử với muội có tốt không đã?”
“Tốt, Chẳng phải ta đã hứa sẽ chăm sóc muội suốt đời hay sao, ta là nam nhân anh tuấn, tiêu soái, lời nói ra rồi nhất định sẽ làm được, ta sẽ không để muội chịu khổ”
Lăng Thiên Hữu đưa tay kéo Tần Thục Phân vào lòng, vuốt ve mái tóc đen mượt thơm ngát của Tần Thục Phân, Tần Thục Phân cững ngã vào lòng của Lăng Thiên Hữu, hơi ấm cùng sự vững trãi từ nam nhân mình yêu mang lại làm nàng cảm thấy thật hạnh phúc, âm thanh ngọt ngào vang lên:
“Muội tin huynh, suốt đời muội sẽ chỉ yêu một mình huynh”.
Tần Thục Phân nói xong lại đặt lên môi Lăng Thiên Hữu một nụ hôn, lưỡi hai người quấn lấy cùng một chỗ trao cho nhau huỳnh tương ngọt liệm, Lăng Thiên Hữu tay phải bắt đầu di chuyển loạn trên lưng Tần Thục Phân, tay trái tại trên bầu vú của Tần Thục Phân xoa nhẹ, cảm giác ôn nhu từ trên bàn tay cùng sự điêu luyện của cái lưỡi làm Tần Thục Phân thân nhiệt tăng cao, kiều hừ một tiếng, hai bầu vú nhanh chóng săn cứng.
Lăng Thiên Hữu tại trên nhũ phong của Tần Thục Phân gãi nhẹ, cảm giác sung sướng lan truyền khắp thân thể của Tần Thục Phân, u cốc vì lửa tình sôi trào cũng đã có dâm thủy rỉ ra ướt cả khu rừng rậm bên dưới.
Lăng Thiên Hữu đang định giải khai y phục của Tần Thục Phân thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới, hai người giật mình, vội chỉnh đốn y phục, mở cửa ra xem.
Thấy người tới là Tần Trung Chính cha của Tần Thục Phân thì vội chạy tới đỡ lấy, Tần Trung Chính toàn thân rách rưới, trên cánh tay trái đang bị thương có máu chảy ra, vừa gặp được Tần Thục Phân cùng Lăng Thiên Hữu Tần Trung Chính vội nói:
“ Phân nhi ngươi mau tới đan phòng lấy đỉnh lô, cùng đan phương, chúng ta sẽ đi ngay, Thiên Hữu ngươi ỡ ta ngồi xuống”.
Tần Thục Phân tuy lo lắng cho phụ thân nhưng cũng lập tức xoay người đi chuẩn bị, chuyện này Tần Thục Phân cũng đã quá quen thuộc, từ 17 năm trước khi cô vừa được 5 tháng tuổi phụ thân đã mang cô trốn tránh thù gia, 17 năm nay đã chuyển chổ không dưới 6 lần.
Tần Trung Chính ngồi xuống bàn gỗ, lấy trong giới chỉ ra một viên đan dược nuốt vào, máu trên tay trái nhanh chóng đông lại, miệng vết thương cũng đã thu nhỏ. Ông lại lấy ra một giới chỉ quăng hướng Lăng Thiên Hữu, vội vàng nói:
“Thiên Hữu ta không có nhiều thời gian, thù gia của ta đang nhanh chóng đuổi đến đây, không giống những lần trước, lần này có lẽ hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, lần này ta gặp phải nhóm thủ hạ của hắn, có tới 1 cao thủ Hư Hải sơ kì, 2 tên Nhân Linh cảnh đại viên mãn 10 tên Nhân Linh cảnh sơ kì, nếu có chuyện gì ta hy vọng con hãy bảo vệ cho Thục Phân”.
“Sư phụ người yên tâm, cho dù con có chết cũng sẽ cố hết sức bảo vệ Phân nhi không ai có thể làm muội ấy tổn thương được”.
Lăng Thiên Hữu biết lần này nhất định là rất khó khăn, Hư Hải cảnh thật sự là cường giả của Thiên Huyền quốc, cả đế quốc cũng không quá 20 cường giả Hư Hải cảnh, thế lực thù gia của sư phụ chắc chắn không tầm thường.
“Trong giới chỉ là bản sao toàn bộ tâm đắc luyện dược của ta cùng một lão tiền bối, ông ấy là cao nhân, ta năm đó may mắn cứu được lão nhân gia ngày, ông ấy đã để lại cho ta một bản ghi chép tâm đắc của mình, chỉ trách ta tư chắc kém cõi 10 năm rồi cũng chỉ mới đạt đến dược sư cấp 3, hi vọng ngươi có thể vượt qua ta”.
Tần Trung Chính mỉm cười chua xót, Lăng Thiên Hữu là đồ đệ ông đắc ý nhất, Lăng Thiên Hữu là thiên tài xưa nay hiếm gặp, tu luyện trong vòng một năm đã đạt đến luyện thể cảnh đại viên mãn không dưới những thiên kiêu của các đại tông môn, nhưng thứ làm ông đắc ý nhất chính là khả năng luyện dược của Lăng Thiên Hữu, mặc dù mới chỉ 18 tuổi đã trở thành luyện dược sư cấp 2, xứng đáng là thiên kiêu trong cùng thế hệ.
Tần Thục Phân đã thu xếp xong, Tần Trung Chính cũng để Lăng Thiên Hữu thu đan phương vào giới chỉ hắn vừa mới đưa cho Lăng Thiên Hữu, ba người nhanh chóng rời khỏi.
Bọn Lăng Thiên Hữu vừa đi không lâu thì trước sân vang lên một tiếng xé gió, thình lình trong sân lại xuất hiện 1 lão nhân, dáng người gầy gò, tay cầm 1 cây trượng, trên đầu trượng là một đầu sói đang ngửa mặt lên trời hú to, sinh động như thật, sát ý tỏa ra bốn phía, lão nhân vừa tới chưa bao lâu thì phía sau đã có 2 trung niên nhân nhanh chóng đuổi tới, sau đó lại có 10 người nhanh chóng theo sau, đám người ai nấy đều có sát khí quấn thân, trên người còn lưu lại không ít vết thương cũ, nhất định là loại người sống trong cảnh chém giết thường xuyên.
Lão nhân nhìn xung quanh một lúc, cao mày quát:
“Người vừa đi chưa lâu, hướng đông có mùi máu, nhanh chóng đuổi theo, Tôn Thất Tú đã bị thương nhất định sẽ chạy không xa.....nên nhớ nữ bắt sống nam nhân giết”.
Lão nhân vừa nói xong, nhoáng lên một cái đã tan vào trong hư không, nhưng vọng nói vẫn còn vang vọng xung quanh. Nhóm ngượi đồng loạt hướng hướng đông mà đi.
Hướng mà nhóm Lăng Thiên Hữu đi chính là hướng đi sâu vào trong Thiên Thú lâm, vì ở đây địa hình phức tạp, cây cối rậm rạp dễ trốn khó tìm.
Tần Trung Chính tên thật là Tôn Thất Tú vì trốn tránh thù gia nên ông đã thay tên đổi họ, liên tục thay đổi nơi ở, nhưng không ngờ như vậy vẫn không thoát được nanh vuốt của kẻ thù.
Mười ngày này nhóm người Lăng Thiên Hữu đã gặp được bốn tên địch nhân, cũng may bốn tên đó cũng chỉ là Nhân Linh cảnh sơ kì, bọn chúng chỉ vừa phát hiện được Tôn Thất Tú, chưa kịp hành động đã bị Tôn Thất Tú thuấn di một lần ra tay liền đem bọn chúng đánh tan thành thịt vụn, chỉ là bọn chúng sau khi bị đánh chết lạc ấn trên cơ thể cũng được kích phát, phát ra một cột sáng chiếu lên cao, địch nhân lại nhanh chóng đuổi tới.
Tôn Thất Tú thương thế trong mấy ngày nay nhờ phục dụng đan dược cũng nhanh chóng khôi phục, chỉ là địch nhân cũng ngày càng cảnh giác, địch nhân chia làm bốn nhóm 3 Nhân Linh cảnh sơ kì một nhóm, 2 Nhân Linh đại viên mãn một nhóm, lão nhân tự mình thành một nhóm, khi phát hiện bọn người Lăng Thiên Hữu lại nhanh chóng bắn pháo hiệu, địch nhân nhanh chóng tập trung lại, do đó Tôn Thất Tú cũng không có cơ hội ra tay nữa.
Nhóm người vừa tránh khỏi một nhóm ba tên Nhân Linh cảnh sơ kì, đang định nghĩ ngơi thì cách đó 20 trượng lại có một cái pháo hiệu vừa được bắn ra, Lăng Thiên Hữu nhìn lại thì thấy 2 tên Nhân Linh Cãnh đại viên mãn đang đứng ở hướng đó, Tôn Thất Tú nghiến răng, nắm lấy Lăng Thiên Hữu cùng Tần Thục Phân linh khí nhanh chóng vận chuyển, hướng phía sau nhanh chóng lướt đi.
Chỉ là hai tên Nhân Linh cảnh thật không dễ đối phó, mặc dù Tôn Thất Tú là Hư Hải cảnh sơ kì, nhưng mang theo 2 người Lăng Thiên Hữu và Tần Thục Phân tốc độ cũng không nhanh hơn 2 tên địch nhân bao nhiêu, không chỉ vậy hai tên kia còn không ngừng tung ra đủ loại chiêu thức làm tốc độ của Tôn Thất Tú ngày càng chậm lại không thể đẩy xa được khoảng cách.
Tôn Thất Tú ném hai người Lăng Thiên Hữu và Tần Thục Phân ra xa quát lên:
“Thiên Hữu ngươi mau đưa phân nhi đi trước, 10 ngày sau chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ”.
Nói xong cũng không đợi Lăng Thiên Hữu trả lời đã thuấn di tới bên cạnh một tên địch nhân, từ lòng bàn tay một luồng hỏa diễm mạnh mẽ bùng ra hướng trước ngực tên địch nhân đẩy tới.
Tên Nhập Linh cảnh đại viên mãn hoảng hốt, vội lấy từ trong túi trữ vật ra một cái khiên màu đen che ở trước ngực, vừa xong thì hỏa diễm cũng đã tới.
“bùng” một tiếng, tên Nhập Linh cảnh đại viên mãn liên tiếp lùi về sau hai chục bước đến khi chạm vào thân một cây đại thụ mới miên cưỡng dừng lại, hai chân run rẩy, mặt tái nhợt, cái khiên lúc trước cũng đã bị hỏa diễm thiêu đốt chảy thành kim loại lỏng.
Lăng Thiên Hữu và Tần Thục Phân nhìn nhau, thấy Tôn Thất Tú xuất thủ biết là thương thế của y cũng đã hồi phục, 2 tên Nhập Linh cảnh Đại viên mãn cũng không thể gây khó dễ cho y, biết mình nếu còn ở lại nhất định sẽ làm cho Tôn Thất Tú thêm phân tâm nên vội xoay người hướng đối diện chạy đi.
Khoảng một canh giờ sau, Lăng Thiên Hữu phát hiện phía trước có ba tên đang tìm kiếm xung quanh, rõ ràng là ba tên địch nhân, Lăng Thiên Hữu vội vàng chuyển hướng vào sâu trong Thiên Thú lâm chạy đi, tuy nguy hiểm nhưng địch nhân sẽ không dễ dàng phát hiện được.
Ba ngày sau nữa khi Lăng Thiên Hữu và Tần Thục Phân đang nghĩ ngơi tại một hang động thì xung quanh xuất hiện động tĩnh, Lăng Thiên Hữu ra khỏi hang động, cẩn thận tiếp cận nơi phát ra tiếng động, phía trước là một đầu dị thú có hình dạng giống báo nhưng lại có 1 cái đuôi dài gồm nhiều mắt xích ghép lại với nhau, đốt cuối lại có hình dạng giống như một cái càng, đây chính là Hạt Vĩ Báo dị thú cấp 1 sơ kì tương đương với Nhập Linh cảnh sơ kì, đang giao đấu với nó chính là ba tên địch nhân Nhập Linh cảnh, Hạt Vĩ Báo đang rơi vào thế hạ phong, trận chiến sẽ nhanh chóng kết thúc,
Lăng Thiên Hữu vội vã quay lại hang động dẫn theo Tần Thục Phân nhanh chóng rời khỏi, Lăng Thiên Hữu vừa ra khỏi hang động ba trượng, phía trước đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lộ được ngưng tụ từ linh khí đập mạnh vào thân thể, cơ thể bị đẩy mạnh bay đi khảm vào vách đá, quần áo rách nát trước ngực xuất hiện một dấu bàn tay màu xanh, miệng trào ra máu tươi, ngất đi. Linh khí ngoại xuất, chỉ có đạt đến Hư Hải cảnh mới làm được, không ngờ Hư Hải cảnh đã đuổi tới.
Tần Thục Phân đứng chết trân tại chỗ, trái tim ngừng đập nhìn vào thân thể Lăng Thiên Hữu dính trên vách đá, hai mắt đỏ hoe, muốn khóc lại không thốt lên thành tiếng, nước mắt cũng không thể chảy ra, trời đất như dừng lại, ngất xỉu tại chỗ.
Lão nhân Hư Hải cảnh thấy Lăng Thiên Hữu mặc dù toàn thân thụ thương, thương thế nghiêm trọng không thể sống lâu được nhưng không tan xương nát thịt cũng không khỏi ngạc nhiên, một kích tùy tiện của lão dù là Nhập Linh cảnh hậu kì cũng không thể xem thường, Nhập Linh cảnh trung kì chắc chắn thụ thương nặng, Nhập Linh sơ kì thì tan xương nát thịt, không ngờ một cái luyện thể đại viên mãn cũng có thể chịu được.
Lão giả đang định ra tiếp một kích thì phía trước một tiếng thú rống vang lên, làm rung động khu vực trăm trượng xung quanh, một làn uy áp mạnh mẽ phủ xuống làm toàn thân lão giả run lên, vội tiến lên mang theo Tần Thục Phân đã ngất xỉu nhanh chóng hướng cửa ra Thiên Thú lâm chạy đi.
P/S: Nhập Linh hay Nhân Linh cảnh đều là một nhé mọi người!