• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LỜI THÌ THẦM TRAO EM (1 Viewer)

  • Chương 32

Edit: Gấu Đại Tỷ



Beta: Gấu Beo



GBB: hum qua tui quên đăng hihi, xin nhỗi mnnnn



- ---------



Đến ngày có kết quả thi toàn thành phố thì nhiệt độ lại hạ xuống.



Trong trường đa số mọi người mặc áo khoác, cho nên đám người vây quanh bàn làm việc lại trông rất đông đúc.



Đối với thành tích kì thi lần này mọi người đều rất coi trọng, không chờ phiếu điểm có đã bắt đầu tìm giáo viên để hỏi thăm, sau khi biết có kết quả lại càng chen chúc nhau tới xem.



Trình Âm không thể chen vào, cô đứng bên ngoài rất lâu rồi mà chưa nhìn được một góc của phiếu điểm.



May mắn Nhiếp Nam cường tráng mạnh mẽ xông lên mở con đường máu trong đám đông.



"Thấy được thấy được rồi!" Nhiếp Nam chạy về lớp, không kịp chờ để nói, "Mẹ nó chứ, môn hóa tôi lại không đạt tiêu chuẩn rồi, chết mất thôi! Ba mẹ tôi sẽ không mua điện thoại mới cho nữa rồi."



Trình Âm vội vàng hỏi: "Còn tớ thì sao có đạt tiêu chuẩn không?"



Nhiếp Nam xị mặt, khó chịu nói: "Đây đây, cậu không chỉ đạt tiêu chuẩn mà vật lý còn được trên hai trăm điểm, hình như là 203 điểm."



"Thật không đấy!" Trình Âm che miệng lại sung sướng, "Còn ngoại ngữ thì sao?"



"Không nhớ nữa." Nhiếp Nam gãi gãi đầu, "Hình như của cậu tầm giữa giữa, xếp sau Vương Chiêu Chiêu đứng thứ 30."



"Còn xếp hạng toàn trường thì sao"



"Không để ý không để ý! Tự cậu xem đi!"



Nhiếp Nam còn đang đắm chìm trong bi thương vì môn hóa không đạt tiêu chuẩn, một lúc lâu sau mới nhớ tới chuyện khác.



Cậu ta lén nhìn Tạ Dĩnh, muốn nói lại thôi, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.



Rất nhanh Trương Dược Hải đi vào, ông photo phiếu điểm thành hai mươi mấy bản chia cho mỗi tổ truyền xuống, mỗi bàn có một tờ.



Chuyện đầu tiên Trình Âm làm khi nhận được phiếu điểm là tìm tên mình.



Lý 203, toán học 109, ngữ văn 102, tiếng Anh 115, tổng điểm 529.



Trình Âm thiếu chút nữa đã khóc.



Trong cuộc đời của mình, cô lại đạt tiêu chuẩn toàn khoa, hơn nữa ngoại ngữ còn được ba con số!



Mặc dù xếp hạng trong lớp không lệch nhiều so với lần trước, nhưng thứ hạng toàn trường lại lên mấy chục người.



Khoảng cách thi đại học và mục tiêu mỗi ngày được ăn bánh kem lại tới gần



Trình Âm sung sướng một lúc mới chú ý sự không thích hợp trên phiếu điểm.



Cô nhìn lên trên cùng, xếp thứ nhất vẫn là Trần Nhiên.



Cái này cô không cảm thấy lạ nhưng xếp thứ hai lại không phải là Tạ Dĩnh.



Cô nhìn xuống dưới, Tạ Dĩnh lại xếp thứ 6, đứng thứ 70 toàn trường.



Chuyện này không khoa học!



Nội dung thi lần này vẫn giống như ôn tập trước đây, trước kia Tạ Dĩnh đều đứng thứ nhất thì không lý do gì mà bây giờ thi không tốt được.



Trình Âm cẩn thận nhìn điểm lại lần nữa.



Các môn đều đạt chuẩn cho nên không phải do bị thiếu môn nào đấy.



"Cậu làm sao thế?" Trình Âm hỏi Tạ Dĩnh, "Có phải lúc chấm bài có vấn đề không"



"Không sao." Giọng Tạ Dĩnh vô cùng bình tĩnh, "Tớ rất bình thường."



"Có chỗ nào mà bình thường chứ?" Trình Âm nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, mà mình thì lòng nóng như lửa đốt "Cậu mà có nhắm mắt lại cũng còn hơn điểm như thế này!"



Tạ Dĩnh thu dọn lại sách vở, rồi thản nhiên nói: "Ý của tớ là thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, thi thế thì có làm sao, có thắng có thua là bình thường."



Trình Âm:???



"Cậu bị ngã ở đầu à?"



Tạ Dĩnh không thèm để ý mà nhún vai, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tớ đi nộp bài tập." Tạ Dĩnh vừa đi thì mọi người trong lớp cũng bắt đầu thảo luận thành tích lần này của cô.



Ai cũng nói sai lầm lần này của Tạ Dĩnh thật không tưởng tượng được, cũng không bị bệnh gì thì sao lại thi như thế này.



Nhưng bản thân cô ấy không phản ứng gì nên mọi người nhiệt tình buôn chuyện một lúc cũng thôi.



Tới buổi chiều, gần như không ai nhắc đến chuyện này nữa.



Nhưng vào tiết đầu tiên, một người phụ nữ xuất hiện trước cửa lớp học, gọi Tạ Dĩnh ra ngoài.



Mọi người đều nói đó là mẹ Tạ Dĩnh hình như sắc mặt không được tốt lắm, tiếng bàn tán lại nổi lên.



Trình Âm hơi lo lắng, nhưng sắp vào học rồi nên cô không dám đi.



Tiếng chuông tan học vừa vang lên cô lập tức chạy về phía văn phòng.



Vừa tới chỗ ngoặt, cô đã thấy Trương Dược Hải cùng Tạ Như Nhứ ở hành lang đang kích động nói chuyện gì đó còn Tạ Dĩnh thì rũ đầu đứng bên cạnh.



Trình Âm tiến lên vài bước, bỗng nghe được tên mình.



"Lúc lớp 11 tôi đã gặp cô bé Trình Âm kia, nhìn thấy đã không phải người thích học rồi, cả ngày trang điểm lòe loẹt không giống học sinh chút nào!"



Tạ Như Nhứ kích động nói, hoa tai trên lỗ tai đong đưa theo sự kích động.



"Nếu tôi không nhớ nhầm thì con bé đấy thường xuyên thi đứng bét lớp, thầy Trương ạ không phải tôi nói thầy, tôi cũng hiểu thầy muốn học sinh trong lớp đều tốt nhưng thầy để Tạ Dĩnh ngồi cùng bàn với con bé đó, không phải là gây họa à?"



"Mẹ! Trình Âm......"



"Con câm miệng!" Tạ Như Nhứ lạnh giọng quát không cho Tạ Dĩnh giải thích, "Lát nữa mẹ sẽ nói chuyện với con!"



Tạ Như Nhứ lại nói với Trương Dược Hải: "Thầy Trương, tôi thấy......"



Trương Dược Hải nhanh chóng ngắt lời: "Hiểu lầm hiểu lầm rồi, chị không biết à, từ học kỳ 1 đã đổi chỗ rồi, Trình Âm không ngồi cùng bàn với Tạ Dĩnh nữa."



Nghe xong lời này, trên mặt Tạ Như Nhứ hơi xấu hổ nhưng cùng thả lỏng hơn.



Mà Trương Dược Hải vẫn chưa nói xong, "Hai em ấy bây giờ là ngồi bàn trước bàn sau."



Tạ Như Nhứ lại nhướng mày lên, "Vậy cũng không được, bàn trước bàn sau vẫn ảnh hưởng tới Tạ Dĩnh. Tạ Dĩnh phải thi vào trường đại học tốt nhất trong nước nên phải ngồi cùng với người học tốt."



Nói xong bà nghĩ đến gì đó, càng giận hơn, chỉ vào Tạ Dĩnh nói: "Hôm nay mẹ hỏi ông bà nội con, nghe nói cuối tuần con còn đến nhà Trình Âm dạy thêm cho con bé, mẹ thấy con vẫn còn rảnh lắm sao không đến lớp học thêm."



Trong mắt Tạ Dĩnh chứa nước mắt, cằm run run, không nói một lời.



Tạ Như Nhứ lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Trương Dược Hải: "Thầy Trương chắc cũng nghe rõ rồi chứ, Tạ Dĩnh con bé lần nào cũng đều đứng thứ nhất mà lần này lại tụt xuống nhiều như vậy, nguyên nhân chắc thầy là thầy giáo cũng biết, cái gì mà theo bầy đàn, tôi nói thật với thầy bình thường tôi rất bận không có thời gian chăm sóc cho con cái, đều là ông bà để ý. Bây giờ cả ngày con bé chơi với Trình Âm, cuối tuần tôi về nhà thấy Tạ Dĩnh nửa đêm mới về chắc là đi chơi với Trình Âm, thầy nói như vậy không phải học thói hư thì là cái gì?"



"Không phải!" Tạ Dĩnh bỗng mở miệng nói.



"Không phải cái gì mà không phải chính miệng con nói đi chơi với bạn, không phải Trình Âm thì là ai!"



"Con......" Tạ Dĩnh chảy nước mắt, xoay người chạy đi.



Tạ Như Nhứ cũng không muốn đuổi theo, lại tiếp tục nói chuyện với Trương Dược Hải: "Thầy Trương, ý của tôi dù sao cũng là như vậy, Tạ Dĩnh cần phải đổi chỗ, ngồi cùng với nhóm học sinh như Tạ Trường Tinh đấy, cũng mong ngài thông cảm cho người làm cha mẹ như tôi, thầy cũng không muốn nhìn thấy một hạt giống tốt bị hủy hoại đúng không?"



-



Trình Âm đã không về cả một tiết.



Trần Nhiên định đi về nhưng lại cảm thấy có gì không đúng nên hỏi người chung quanh có biết Trình Âm đi đâu không.



Mọi người đều nói không biết.



Trần Nhiên gọi cho cô cũng không nhận.



Lúc này thì thật sự có vấn đề rồi.



Trần Nhiên theo bản năng đi đến chỗ thư viện.



Trình Âm quả nhiên đang ở đó.



Ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên người cô vốn là một hình ảnh rất đẹp mà Trần Nhiên lại từ bóng lưng của cô thấy tràn ngập sự đau lòng.



Trần Nhiên đi đến trước mặt cô, quả nhiên đang khóc.



Trình Âm ngồi dưới đất, nhìn thấy Trần Nhiên tới, lập tức đứng lên muốn đi.



Cho dù cô bước nhanh cũng không nhanh bằng Trần Nhiên.



Anh kéo tay Trình Âm lại.



Trình Âm giãy giụa nhưng không thoát được lại bị anh kéo đến trước mặt.



Trình Âm dùng tay che mắt lại, cúi đầu, không muốn bị Trần Nhiên nhìn thấy cô khóc.



"Che cái gì mà che." Trần Nhiên kéo cô vào trong ngực, tay khác nâng cằm cô lên "Làm sao vậy?"



Trình Âm vẫn giữ tay che mắt lại.



Nhưng nước mắt không ngừng chảy ra, qua khe hở của bàn tay và gương mặt chảy xuống.



Trần Nhiên duỗi tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.



"Nói với tôi, vì sao mà khóc?"



Trình Âm không nói lời nào, nức nở không ngừng.



Trần Nhiên lại hỏi: "Ai bắt nạt em?"



Trình Âm vẫn không nói.



"Em mà không nói......" Trần Nhiên dừng lại, "Tôi liền......"



Trình Âm đợi mãi cũng không thấy anh nói tiếp.



Cô thả tay xuống, trợn mắt nhìn Trần Nhiên.



"Anh liền thế nào sao không nói cho xong làm người ta khó chịu."



Mặc dù lỗi thời, nhưng vẫn bị Trần Nhiên chọc cười.



Anh xoay người đi mấy bước thì không thấy Trình Âm đi theo, quay lại nói: "Còn không đuổi theo?"



Trình Âm vừa lau nước mắt vừa chạy theo sau.



"Đi đâu?"



Trần Nhiên: "Tôi đi hỏi xem ai làm em khóc, cho cậu ta một trận."



Trình Âm dừng ngay chân lại.



Trần Nhiên quay đầu nói: "Nếu không tôi đi tìm Đổng Chinh nhé? Là cậu ta hả?"



Trình Âm trố mắt, không biết nói gì.



"Triệu Duy Lâm!"



Vẫn không thấy Trình Âm nói gì, Trần Nhiên bước chân đi luôn.



Trình Âm nóng nảy, sợ anh đánh người thật vội vàng giữ tay áo anh.



"Anh đừng xúc động! Bảo hiểm y tế của học sinh rẻ lắm!"



Trần Nhiên thảnh thơi dừng lại, "Thế bây giờ nói được ai bắt nạt em chưa?"



Trình Âm dụi mắt, nghẹn ngào nói: "Không có ai bắt nạt hết."



Hai phút, Trình Âm đứt quãng nói.



Trần Nhiên nghe xong, bất đắc dĩ thở dài.



"Tôi biết mình kém cỏi nhưng cô ấy có thể nói tôi như vậy sao? Ngay từ đầu tôi với Tạ Dĩnh đã là bạn tốt rồi."



Trần Nhiên không nói gì, lại đưa tay lau nước mắt cô.



Động tác rất nhẹ như đang lau cái gì đó quý giá.



Trình Âm giữ tay anh lại nói: "Anh nói đi."



"Tôi nói gì được chứ!" Trần Nhiên nói, "Tôi chỉ muốn đánh người thôi."



Trình Âm không nói nên lời: "Trong đầu anh đừng có lúc nào cũng nghĩ đến đánh nhau được không? Anh là Trần Nhiên mà sao có thể thô bạo như vậy?"



Nói xong, cô cũng tự ngạc nhiên rồi lại bổ sung nói: "Ý của tôi là...... anh, anh......"



Trần Nhiên con môi lên cười nói: "Em nói xong chưa, tôi thì làm sao?"



"Ý của tôi, anh chính là Trần Nhiên, nếu đi đánh nhau, không sợ người ta hạ chocolate vào cơm độc chết anh à?"



Trần Nhiên: "......"



Anh đột nhiên bóp chặt mặt Trình Âm "Tôi bảo vệ cho em như vậy mà em suốt ngày nghĩ tôi là chó thế?!"



Trình Âm tránh khỏi cái tay, ngồi xuống bậc thang.



"Ai, là tôi quá kém, tôi biết mà."



"Em biết cái rắm." Trần Nhiên ngồi vào bên cạnh cô, nói, "Em rất tốt, ít nhất, với tôi thì em......"



Trình Âm nghiêng người chờ mong nhìn anh.



"Anh thấy tôi là cô gái tốt nhất."



Trình Âm quả thực không thể tin được.



Trần Nhiên, Trần Nhiên đã trải qua sự đời lại nói cô là cô gái tốt nhất.



"Thật không?"



"Thật sự."



"Vậy......" Trình Âm che nửa khuôn mặt lại, xoay tròn mắt, "Anh biết tôi đã thích một người rồi!"



Trần Nhiên cười như không cười nhìn cô, nhưng Trình Âm căn bản không thấy Trần Nhiên.



"Đó là tình nhân trong mộng của em!"



Trình Âm nhắm mắt lại gật gật đầu.



"Anh cảm thấy...... Anh cảm thấy...... tôi có xứng đôi với anh ấy không?"



Chỉ hai giây, Trình Âm không dám mở mắt nhìn Trần Nhiên.



Nhưng cô cảm thấy hai giây này dài như cả một thế kỷ.



Cho đến tận khi nghe được câu trả lời rõ ràng của anh.



"Xứng đôi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom