Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Lúc bà ấy hay tin đã vô cùng giận dữ muốn một tay bóp chết cô Lan nhưng vì đứa cháu trong bụng nên bà ấy đành ngưng tay. Bà đã đi xem thầy và biết được cô Lan đúng là có bầu con trai. Hơn nữa đứa con trai ấy lớn lên sẽ trở thành một người tài giỏi, có thể đưa Vũ gia lên tầm cao mới, rạng danh dòng tộc.
Bà nghe lời thầy nên đồng ý cho giữ lại cô Lan và hứa nếu cô ấy mẹ tròn con vuông sẽ đón về làm dâu Vũ Gia. Bà ấy nói rằng: số trời đã định thì phải thuận theo ý trời. Tuy con bé đó xuất thân bần hàn nhưng chỉ cần sinh con trai cho Vũ gia sẽ lập tức cho nó một danh phận. Vợ cả thì không thể nhưng vợ bé thì chắc không sao.
Bà ấy vẫn muốn con trai cưới cô gái bà chọn làm vợ cả, cô Lan sau khi sinh con sẽ được rước về làm vợ hai. Cái đó cũng là nhân nhượng với cô ấy lắm rồi.
Đáng tiếc, sự việc lại không theo ý muốn khi người phụ nữ được chọn làm vợ cả kia lại là người tâm địa độc ác. Cô ta đã thông thồng với người được đưa tới chăm sóc cô Lan và tìm cách hại chết cô ấy.
Họ đã dùng tiền mua chuộc thầy bói nên phán số trời định cô Lan kia là khắc tinh của Vũ Gia. Bà mụ đã nặn ra đứa con gái trong bụng cô ấy và khi đứa bé sinh ra Vũ Gia sẽ rơi vào lụi bại, mãi mãi không thể vực dậy.
Bà chủ nghe xong vô cùng choáng váng nên đã sai thêm người giám sát cô Lan. Hai người ở đã cố ý nói lộ ra ép cô Lan ấy lo sợ mà bỏ trốn. Thực ra kế hoạch này là của người đàn bà độc ác kia nghĩ ra. Cô ta đã gieo vào đầu cô Lan tư tưởng rằng nếu sinh ra con gái thì sẽ giết chết cả hai mẹ con tế linh hồn gia tiên vũ gia tránh họ nổi giận.
Cô Lan ấy đã lén trốn đi vì lo sợ lỡ mình sinh ra con gái hai mẹ con sẽ gặp hoạ sát thân. Người đàn bà kia lập tức thuê người chạy theo sát hại và tung tin là do Vũ Tùng làm. Thực ra lúc ấy cậu đang đi làm ăn xa nên không biết chuyện ở nhà xảy ra theo chiều hướng xấu như thế.
Phía trong màn hình tiếng Vũ Tùng gào lên: trời ơi! Tại sao bọn họ lại độc ác như thế?
- Vì cô ta ghen ghét, đố kị với cô Lan đã mang thai con của cậu. Dòng tộc vũ gia trước nay bao đời chỉ sinh độc đinh. Nếu cô Lan sinh con trai thì cô ta còn địa vị gì trong nhà khi về làm dâu nữa? Một điều quan trọng nữa là cậu chỉ yêu một mình cô Lan mà thôi.
Ông Vũ Tùng ngã gục xuống đất vì đau lòng.
Mọi người xem tới đoạn ấy đều nghẹn ngào, chua xót. Ông Vũ Tùng lên tiếng:lúc tôi về chỉ nghe tin cô ấy sinh ra một đứa bé gái và đã trầm mình tự vẫn. Không ai biết thông tin về đứa bé gái ấy. Tôi tìm kiếm một thời gian dài trong tuyệt vọng. Người ta nói đứa bé ấy đã chết cùng mẹ vì họ nhặt được một đứa bé gái sơ sinh dạt vào bờ. Tôi đến nhận con bé mang lên chùa rồi quyết định rời bỏ miền đất đau thương ấy đi nước ngoài định cư. Bao năm qua tôi vẫn luôn thầm trách móc bản thân đã không bên cạnh cô ấy lúc bụng mang dạ chửa. Lẽ ra lúc ấy tôi không đi xa thì đã không gây ra những đáng tiếc như thế.
Trên màn hình ti vi bà cụ già kia lại mấp mé môi tiếp tục kể câu chuyện: lúc ấy người đàn bà kia vì tính toán kĩ lưỡng, tránh gây phiền cho mình nên khéo léo chuyển hướng sang lời thầy bói ép bà chủ ra tay với cô Lan. Thực ra cô ta giết chết cô Lan không phải điều khó khăn gì. Tuy nhiên nếu cô Lan chết thì chắc chắn cậu Vũ Tùng sẽ phát điên và truy ra kẻ đứng sau sát hại vợ con cậu ấy. Cô ta mới buộc phải dùng hạ sách theo sát cô Lan kia tìm cơ hội đánh cắp đứa bé của cô ấy nếu sinh con trai. Ngược lại,cô Lan sinh con gái thì bỏ qua vì bà chủ sẽ không tha cho hai mẹ con họ.
Bà chủ xưa nay vốn đa nghi nên vẫn chưa tin hoàn toàn vào lời người đàn bà được chọn làm vợ cậu. Bà sắp xếp tôi bỏ trốn cùng cô Lan, một mặt thăm dò, một mặt xác minh đứa bé là trai hay gái. Thực ra bà ấy nhìn thấu tâm gan của người phụ nữ kia. Tôi hiểu bà ấy phải té nước theo mưa vốn chỉ muốn đứa con dâu ấy tin rằng bà bị lời thầy bói mê hoặc.
Bà chủ tin tưởng tôi nhưng lại không biết rằng tôi đã vì tiền bán đứng bà. Thế rồi cái đêm định mệnh kia cũng đến. Chúng tôi đi tới cái miếu hoang thì cô Lan kia trở dạ. Lúc chạy vào miếu thì bất ngờ tôi gặp một người phụ nữ khác cũng đang chuẩn bị sinh.
Một mình tôi trong gian miếu loay hoay đỡ sinh cho hai người phụ nữ. Cô Lan do sức yếu nên đứa bé vừa ra đời đã kiệt sức mà ngất đu chưa kịp nhìn mặt con. Tôi đã đánh tráo hai đứa bé cho nhau. Lúc ấy cô gái kia chắc chắn biết chuyện vì cô ấy không hề bị ngất. Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại không lên tiếng đòi lại đứa con gái của mình mà từ từ nhắm mắt lại.
Mọi ánh mắt bấy giờ đổ dồn về phía bà Ái. Bà ấy đã bật khóc: phải, tôi biết, nhưng tôi ích kỉ nên đã không lên tiếng đòi lại con của mình. Tôi chỉ muốn con gái mình được sống.
Tiếng bà lão trên màn hình tiếp tục vang lên: sự việc khi ấy chính là như vậy. Một lúc sau cô Lan tỉnh dậy phát hiện ra mình sinh con gái đã bật khóc. Lúc ấy tôi đang đỡ thêm một đứa bé khác cho cô gái kia vì cô ấy sinh đôi nên cô ấy ôm đứa bé gái kia đứng dậy lê bước bỏ đi.
Nhiệm vụ của tôi tới lúc ấy đã hoàn thành. Tôi để lại hai đứa trẻ một trai một gái cho người phụ nữ kia rồi bỏ đi. Chuyện sau đó xảy ra thế nào bản thân tôi không hề biết rõ.
Bảo Nam bấy giờ khoé mắt đã cay xè. Nói như vậy thì người đàn ông đứng trước mặt cậu chính là cha đẻ, người cha đã thất lạc mấy chục năm của cậu hay sao?
Mọi người bối rối nhìn nhau. Ông Vũ Tùng đã bật khóc: Bảo Nam à, ba xin lỗi con. Ba có lỗi với hai mẹ con con.
Bà Ái cũng lên tiếng xác minh: chuyện khi ấy đúng như lời bà đỡ đã nói. Lúc hai người họ rời đi thì một người khác cũng đến và bế đứa con gái còn lại của tôi đi. Tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng ấy khá quen thuộc nhưng lại nửa tỉnh nửa mê do kiệt sức nên không biết chính xác.Lần sau nữa tôi tỉnh lại thì đã được đưa về tới Phú Gia. Tôi cũng không biết hai con của mình bị lưu lạc đi đâu nhưng ít nhất bọn chúng sẽ không phải chết dưới tay Phú Gia độc ác kia.
Vũ Tùng nói tiếp: lẽ ra mọi chuyện tôi đã chôn chặt tận đáy lòng nhưng tới phút cuối cuộc đời bà ta vì ăn năn nên cho tôi biết sự thật. Tôi đã cho người dò hỏi ngày tháng ấy có ai từng sinh con tại cái miếu kia mới phát hiện ra con dâu Phú Gia sinh được đứa con trai. Khi tôi về tới Việt Nam tìm kiếm thì phát hiện người phụ nữ ấy lại đang gặp nguy hiểm. Chính cái lũ bị Duyên thuê người bắt cóc bà Ái kia lại là tay chân, đàn em của một người tôi quen biết. Tôi vốn định tương kế tựu kế cứu sống bà ấy ra rồi đánh up Phú gia, đường hoàng đi gặp con trai nhưng bà Ái lại nguy hiểm tính mạng. Tôi đưa bà ấy đi trước rồi muốn bà ấy tự mình xác nhận chuyện này.
Bảo Nam lên tiếng: vậy ra trước nay người âm thầm giúp tôi vực lại Bảo Nam và người bí mật đấu với Phú Gia chính là ông sao?
- Ba xin lỗi, là ba không có đủ cam đảm chạy tới nhận con. Ba muốn giúp mẹ nuôi con khoẻ mạnh trở lại rồi kể cho bà ấy nghe câu chuyện của ba. Ba giúp bà ấy một mặt coi như trả ơn bà ấy luôn yêu thương, bảo vệ con mặc dù biết con không phải đứa con ruột của mình, mặt khác có thể chuộc chút lỗi lầm khi xưa thờ ơ với mẹ con để ra cớ sự hôm nay.
Bảo Nam khóc, ông Vũ Tùng khóc, bà Ái khóc...Cả căn nhà ngập tràn tiếng nức nở, đau thương.
Hoá ra khi xưa mọi chuyện đều do người đàn bà được chọn làm vợ cả ông Vũ Tùng kia dùng quỷ kế chia cắt cha con họ. Bà ta không từ thủ đoạn hòng tiêu diệt đứa con bé bỏng của hai người rồi một mình bước vào Vũ Gia. Đáng tiếc ông Vũ Tùng kia lại là kẻ chung tình. Ông bỏ đi biệt xứ và sau này nhận một đứa bé gái làm con nuôi. Đứa bé ấy chính là Vũ Phụng, người đối tác và người bạn mà Bảo Nam từng đưa về gặp Trinh.
Bảo Nam khi ấy được đưa sang nước ngoài gầy dựng lại sự nghiệp. Chính Vũ Phụng đã làm quen với cậu và bắt tay giúp đỡ cậu rất nhiều. Đây cũng là người đứng phía sau kích tướng cho Diệu Tuệ khiến toàn bộ gia đình Phú Gia xào xáo cắn xé lẫn nhau. Tới hôm nay nữa cậu mới hiểu ra rằng người âm thầm đấu lại Phú Gia trước nay là Vũ Gia.
Trinh bất ngờ lên tiếng: nói như vậy chú Bảo Nam biết thân thế của mình từ trước. Chú còn nói với cháu rằng chuyện này hồi sau sẽ rõ.
Bảo Nam vội giải thích: không phải, tới tận bây giờ tôi mới nghe câu chuyện này. Tôi và Phụng chỉ bắt tay nhau làm cho Phú Gia cắn xé lẫn nhau chứ không biết cô ấy là con gái của ông Vũ Tùng đây.
Bà Ái bấy giờ mới lên tiếng: ông Vũ Tùng này chính là cha đẻ của con. Chuyện năm xưa quả đúng như lời bà lão kia đã nói. Sau khi mẹ sinh đứa bé gái thứ hai thì người của cô Đào đã đưa đi. Cô Đào ở Phú Gia đã liên tiếp giúp đỡ mẹ. Cũng nhờ thông tin của cô ấy mẹ mới biết phần mộ của mẹ ruột của con khi xưa. Mẹ là kẻ xấu xa, bụng dạ hẹp hòi nên khiến mẹ con phải cắt đứt mạng sống. Sau này mẹ lần theo mối quan hệ của mẹ Lan ấy mới tìm ra đứa con gái ruột thịt bị tráo đổi với con khi xưa.
Trinh ôm lấy bà ngoại: bà à, nếu lúc ấy không có sự tráo đổi ấy thì cả mẹ con và chú Bảo Nam đã có thể bị kẻ xấu giết chết.
Bà Ái: mẹ đã nhiều lần dò la tìm tin tức của cha con để báo thù vì tin lời đồn năm ấy. Thật may, trái đất tròn lại đưa chúng ta lại với nhau. Mối hiểu lầm của cha mẹ con cuối cùng cũng được hoá giải rồi. Có lẽ dưới suối vàng bà ấy cũng được mỉm cười.
Thân thế Bảo Nam đã sáng tỏ, ai nấy đều vui mừng, hiểu lầm được giải quyết. Mọi người lúc bấy giờ bàn bạc kế hoạch đánh thẳng vào Phú Gia tìm ra vị trí ngôi mộ của bà Diệp Linh Anh nữa coi như hoàn thành tâm nguyện.
Huy suốt cả buổi nghe lại câu chuyện của mấy chục năm về trước mà không dám lên tiếng một câu. Cậu tự hiểu Phú Gia đã nợ Diệp Gia những gì. Ân oán này cũng nhất định tới hồi phải chấm dứt. Cậu mạnh dạn đề nghị: mọi người hãy dùng con làm con tin để trao đổi với bà nội. Con tin bà nội chắc chắn sẽ đồng ý cho mọi người tìm lại phần mộ khi xưa trên đất Phú gia.
Mọi người nghe Huy nói bấy giờ mới để ý tới sự hiện diện của cậu trong ngôi nhà này. Vốn dĩ Phú Gia đã dàn dựng lên một vở kịch hoàn hảo về cái chết của cậu khiến cho tất thảy mọi người đều tin rằng cậu đã chết. Chính bởi quá tin vào những tin tức truyền ra ngoài và tin tưởng thuật truyền âm của bà Âm mà tất cả đều bị Phú Gia lừa. Cuối cùng Huy cũng ngoạn mục sống lại y như Bảo Nam và bà Ái. Ông Phi lên tiếng: chúng tôi đúng là muốn dùng cậu ra điều kiện với Phú Gia. Tuy nhiên sự việc đêm qua rõ ràng cậu đã đưa con bé Trinh bỏ trốn nên giá trị của cậu đã bị giảm đi mất một nửa rồi.
Huy đáp: cháu có lý do riêng của cháu. Bà nội biết Khánh An là cô gái cháu thầm yêu, trộm nhớ. Nếu như cháu cứu cô ấy đi thì lý do chính là cứu người con gái cháu yêu thương. Ngoài ra chuyện lời nguyền gì đó toàn gia đình vẫn giữ bí mật với cháu. Tới tận hôm qua cháu vô tình nghe được bà nói chuyện với thầy pháp mới biết đến nó. Hôm nay cháu nghe bà Ái kể lại câu chuyện xưa cháu mới biết tường tận sự việc. Cháu biết Phú Gia nợ mọi người. Cháu tự nguyện giúp Phú Gia xoá bỏ ân oán này.
Trinh nhìn Huy mà rưng rưng nước mắt: cám ơn anh rất nhiều.
Huy chỉ gật đầu rồi khẽ mỉm cười: anh muốn Phú Gia giảm bớt tội lỗi của mình mà thôi.
Bà Âm sau khi biết đã bị thầy pháp lừa một vố thì vô cùng tức giận. Bà cẩn trọng như vậy cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông.
Ông Phi phân tích: lão thầy pháp này quả khiến tôi mở mang tầm mắt. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế có thể lấy lại được kí ức và đấu lại chúng ta. Vậy thì những gì ông ta cung cấp trước đên nay không thể dùng được nữa. Phú Gia nhất định có bẫy. Chỉ e chúng ta vào được mà không ra được.
Ông Vũ Tùng lên tiếng: bà ta làm nhiều tội ác như thế mà không ai có cách gì sao? Không ai nắm được chứng cứ để pháp luật vào cuộc à?
Bà Ái đáp: một kẻ độc ác và cẩn thận như thế đâu có thể để lộ sơ hở cho chúng ta nắm đuôi được chứ?
Huy suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: mọi người trói cháu lại đánh cho một trận rồi quay video gửi cho bà nội cháu. Từ nhỏ bà thương cháu nhất. Bà sẽ thoả hiệp với mọi người ạ.
Bà nghe lời thầy nên đồng ý cho giữ lại cô Lan và hứa nếu cô ấy mẹ tròn con vuông sẽ đón về làm dâu Vũ Gia. Bà ấy nói rằng: số trời đã định thì phải thuận theo ý trời. Tuy con bé đó xuất thân bần hàn nhưng chỉ cần sinh con trai cho Vũ gia sẽ lập tức cho nó một danh phận. Vợ cả thì không thể nhưng vợ bé thì chắc không sao.
Bà ấy vẫn muốn con trai cưới cô gái bà chọn làm vợ cả, cô Lan sau khi sinh con sẽ được rước về làm vợ hai. Cái đó cũng là nhân nhượng với cô ấy lắm rồi.
Đáng tiếc, sự việc lại không theo ý muốn khi người phụ nữ được chọn làm vợ cả kia lại là người tâm địa độc ác. Cô ta đã thông thồng với người được đưa tới chăm sóc cô Lan và tìm cách hại chết cô ấy.
Họ đã dùng tiền mua chuộc thầy bói nên phán số trời định cô Lan kia là khắc tinh của Vũ Gia. Bà mụ đã nặn ra đứa con gái trong bụng cô ấy và khi đứa bé sinh ra Vũ Gia sẽ rơi vào lụi bại, mãi mãi không thể vực dậy.
Bà chủ nghe xong vô cùng choáng váng nên đã sai thêm người giám sát cô Lan. Hai người ở đã cố ý nói lộ ra ép cô Lan ấy lo sợ mà bỏ trốn. Thực ra kế hoạch này là của người đàn bà độc ác kia nghĩ ra. Cô ta đã gieo vào đầu cô Lan tư tưởng rằng nếu sinh ra con gái thì sẽ giết chết cả hai mẹ con tế linh hồn gia tiên vũ gia tránh họ nổi giận.
Cô Lan ấy đã lén trốn đi vì lo sợ lỡ mình sinh ra con gái hai mẹ con sẽ gặp hoạ sát thân. Người đàn bà kia lập tức thuê người chạy theo sát hại và tung tin là do Vũ Tùng làm. Thực ra lúc ấy cậu đang đi làm ăn xa nên không biết chuyện ở nhà xảy ra theo chiều hướng xấu như thế.
Phía trong màn hình tiếng Vũ Tùng gào lên: trời ơi! Tại sao bọn họ lại độc ác như thế?
- Vì cô ta ghen ghét, đố kị với cô Lan đã mang thai con của cậu. Dòng tộc vũ gia trước nay bao đời chỉ sinh độc đinh. Nếu cô Lan sinh con trai thì cô ta còn địa vị gì trong nhà khi về làm dâu nữa? Một điều quan trọng nữa là cậu chỉ yêu một mình cô Lan mà thôi.
Ông Vũ Tùng ngã gục xuống đất vì đau lòng.
Mọi người xem tới đoạn ấy đều nghẹn ngào, chua xót. Ông Vũ Tùng lên tiếng:lúc tôi về chỉ nghe tin cô ấy sinh ra một đứa bé gái và đã trầm mình tự vẫn. Không ai biết thông tin về đứa bé gái ấy. Tôi tìm kiếm một thời gian dài trong tuyệt vọng. Người ta nói đứa bé ấy đã chết cùng mẹ vì họ nhặt được một đứa bé gái sơ sinh dạt vào bờ. Tôi đến nhận con bé mang lên chùa rồi quyết định rời bỏ miền đất đau thương ấy đi nước ngoài định cư. Bao năm qua tôi vẫn luôn thầm trách móc bản thân đã không bên cạnh cô ấy lúc bụng mang dạ chửa. Lẽ ra lúc ấy tôi không đi xa thì đã không gây ra những đáng tiếc như thế.
Trên màn hình ti vi bà cụ già kia lại mấp mé môi tiếp tục kể câu chuyện: lúc ấy người đàn bà kia vì tính toán kĩ lưỡng, tránh gây phiền cho mình nên khéo léo chuyển hướng sang lời thầy bói ép bà chủ ra tay với cô Lan. Thực ra cô ta giết chết cô Lan không phải điều khó khăn gì. Tuy nhiên nếu cô Lan chết thì chắc chắn cậu Vũ Tùng sẽ phát điên và truy ra kẻ đứng sau sát hại vợ con cậu ấy. Cô ta mới buộc phải dùng hạ sách theo sát cô Lan kia tìm cơ hội đánh cắp đứa bé của cô ấy nếu sinh con trai. Ngược lại,cô Lan sinh con gái thì bỏ qua vì bà chủ sẽ không tha cho hai mẹ con họ.
Bà chủ xưa nay vốn đa nghi nên vẫn chưa tin hoàn toàn vào lời người đàn bà được chọn làm vợ cậu. Bà sắp xếp tôi bỏ trốn cùng cô Lan, một mặt thăm dò, một mặt xác minh đứa bé là trai hay gái. Thực ra bà ấy nhìn thấu tâm gan của người phụ nữ kia. Tôi hiểu bà ấy phải té nước theo mưa vốn chỉ muốn đứa con dâu ấy tin rằng bà bị lời thầy bói mê hoặc.
Bà chủ tin tưởng tôi nhưng lại không biết rằng tôi đã vì tiền bán đứng bà. Thế rồi cái đêm định mệnh kia cũng đến. Chúng tôi đi tới cái miếu hoang thì cô Lan kia trở dạ. Lúc chạy vào miếu thì bất ngờ tôi gặp một người phụ nữ khác cũng đang chuẩn bị sinh.
Một mình tôi trong gian miếu loay hoay đỡ sinh cho hai người phụ nữ. Cô Lan do sức yếu nên đứa bé vừa ra đời đã kiệt sức mà ngất đu chưa kịp nhìn mặt con. Tôi đã đánh tráo hai đứa bé cho nhau. Lúc ấy cô gái kia chắc chắn biết chuyện vì cô ấy không hề bị ngất. Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại không lên tiếng đòi lại đứa con gái của mình mà từ từ nhắm mắt lại.
Mọi ánh mắt bấy giờ đổ dồn về phía bà Ái. Bà ấy đã bật khóc: phải, tôi biết, nhưng tôi ích kỉ nên đã không lên tiếng đòi lại con của mình. Tôi chỉ muốn con gái mình được sống.
Tiếng bà lão trên màn hình tiếp tục vang lên: sự việc khi ấy chính là như vậy. Một lúc sau cô Lan tỉnh dậy phát hiện ra mình sinh con gái đã bật khóc. Lúc ấy tôi đang đỡ thêm một đứa bé khác cho cô gái kia vì cô ấy sinh đôi nên cô ấy ôm đứa bé gái kia đứng dậy lê bước bỏ đi.
Nhiệm vụ của tôi tới lúc ấy đã hoàn thành. Tôi để lại hai đứa trẻ một trai một gái cho người phụ nữ kia rồi bỏ đi. Chuyện sau đó xảy ra thế nào bản thân tôi không hề biết rõ.
Bảo Nam bấy giờ khoé mắt đã cay xè. Nói như vậy thì người đàn ông đứng trước mặt cậu chính là cha đẻ, người cha đã thất lạc mấy chục năm của cậu hay sao?
Mọi người bối rối nhìn nhau. Ông Vũ Tùng đã bật khóc: Bảo Nam à, ba xin lỗi con. Ba có lỗi với hai mẹ con con.
Bà Ái cũng lên tiếng xác minh: chuyện khi ấy đúng như lời bà đỡ đã nói. Lúc hai người họ rời đi thì một người khác cũng đến và bế đứa con gái còn lại của tôi đi. Tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng ấy khá quen thuộc nhưng lại nửa tỉnh nửa mê do kiệt sức nên không biết chính xác.Lần sau nữa tôi tỉnh lại thì đã được đưa về tới Phú Gia. Tôi cũng không biết hai con của mình bị lưu lạc đi đâu nhưng ít nhất bọn chúng sẽ không phải chết dưới tay Phú Gia độc ác kia.
Vũ Tùng nói tiếp: lẽ ra mọi chuyện tôi đã chôn chặt tận đáy lòng nhưng tới phút cuối cuộc đời bà ta vì ăn năn nên cho tôi biết sự thật. Tôi đã cho người dò hỏi ngày tháng ấy có ai từng sinh con tại cái miếu kia mới phát hiện ra con dâu Phú Gia sinh được đứa con trai. Khi tôi về tới Việt Nam tìm kiếm thì phát hiện người phụ nữ ấy lại đang gặp nguy hiểm. Chính cái lũ bị Duyên thuê người bắt cóc bà Ái kia lại là tay chân, đàn em của một người tôi quen biết. Tôi vốn định tương kế tựu kế cứu sống bà ấy ra rồi đánh up Phú gia, đường hoàng đi gặp con trai nhưng bà Ái lại nguy hiểm tính mạng. Tôi đưa bà ấy đi trước rồi muốn bà ấy tự mình xác nhận chuyện này.
Bảo Nam lên tiếng: vậy ra trước nay người âm thầm giúp tôi vực lại Bảo Nam và người bí mật đấu với Phú Gia chính là ông sao?
- Ba xin lỗi, là ba không có đủ cam đảm chạy tới nhận con. Ba muốn giúp mẹ nuôi con khoẻ mạnh trở lại rồi kể cho bà ấy nghe câu chuyện của ba. Ba giúp bà ấy một mặt coi như trả ơn bà ấy luôn yêu thương, bảo vệ con mặc dù biết con không phải đứa con ruột của mình, mặt khác có thể chuộc chút lỗi lầm khi xưa thờ ơ với mẹ con để ra cớ sự hôm nay.
Bảo Nam khóc, ông Vũ Tùng khóc, bà Ái khóc...Cả căn nhà ngập tràn tiếng nức nở, đau thương.
Hoá ra khi xưa mọi chuyện đều do người đàn bà được chọn làm vợ cả ông Vũ Tùng kia dùng quỷ kế chia cắt cha con họ. Bà ta không từ thủ đoạn hòng tiêu diệt đứa con bé bỏng của hai người rồi một mình bước vào Vũ Gia. Đáng tiếc ông Vũ Tùng kia lại là kẻ chung tình. Ông bỏ đi biệt xứ và sau này nhận một đứa bé gái làm con nuôi. Đứa bé ấy chính là Vũ Phụng, người đối tác và người bạn mà Bảo Nam từng đưa về gặp Trinh.
Bảo Nam khi ấy được đưa sang nước ngoài gầy dựng lại sự nghiệp. Chính Vũ Phụng đã làm quen với cậu và bắt tay giúp đỡ cậu rất nhiều. Đây cũng là người đứng phía sau kích tướng cho Diệu Tuệ khiến toàn bộ gia đình Phú Gia xào xáo cắn xé lẫn nhau. Tới hôm nay nữa cậu mới hiểu ra rằng người âm thầm đấu lại Phú Gia trước nay là Vũ Gia.
Trinh bất ngờ lên tiếng: nói như vậy chú Bảo Nam biết thân thế của mình từ trước. Chú còn nói với cháu rằng chuyện này hồi sau sẽ rõ.
Bảo Nam vội giải thích: không phải, tới tận bây giờ tôi mới nghe câu chuyện này. Tôi và Phụng chỉ bắt tay nhau làm cho Phú Gia cắn xé lẫn nhau chứ không biết cô ấy là con gái của ông Vũ Tùng đây.
Bà Ái bấy giờ mới lên tiếng: ông Vũ Tùng này chính là cha đẻ của con. Chuyện năm xưa quả đúng như lời bà lão kia đã nói. Sau khi mẹ sinh đứa bé gái thứ hai thì người của cô Đào đã đưa đi. Cô Đào ở Phú Gia đã liên tiếp giúp đỡ mẹ. Cũng nhờ thông tin của cô ấy mẹ mới biết phần mộ của mẹ ruột của con khi xưa. Mẹ là kẻ xấu xa, bụng dạ hẹp hòi nên khiến mẹ con phải cắt đứt mạng sống. Sau này mẹ lần theo mối quan hệ của mẹ Lan ấy mới tìm ra đứa con gái ruột thịt bị tráo đổi với con khi xưa.
Trinh ôm lấy bà ngoại: bà à, nếu lúc ấy không có sự tráo đổi ấy thì cả mẹ con và chú Bảo Nam đã có thể bị kẻ xấu giết chết.
Bà Ái: mẹ đã nhiều lần dò la tìm tin tức của cha con để báo thù vì tin lời đồn năm ấy. Thật may, trái đất tròn lại đưa chúng ta lại với nhau. Mối hiểu lầm của cha mẹ con cuối cùng cũng được hoá giải rồi. Có lẽ dưới suối vàng bà ấy cũng được mỉm cười.
Thân thế Bảo Nam đã sáng tỏ, ai nấy đều vui mừng, hiểu lầm được giải quyết. Mọi người lúc bấy giờ bàn bạc kế hoạch đánh thẳng vào Phú Gia tìm ra vị trí ngôi mộ của bà Diệp Linh Anh nữa coi như hoàn thành tâm nguyện.
Huy suốt cả buổi nghe lại câu chuyện của mấy chục năm về trước mà không dám lên tiếng một câu. Cậu tự hiểu Phú Gia đã nợ Diệp Gia những gì. Ân oán này cũng nhất định tới hồi phải chấm dứt. Cậu mạnh dạn đề nghị: mọi người hãy dùng con làm con tin để trao đổi với bà nội. Con tin bà nội chắc chắn sẽ đồng ý cho mọi người tìm lại phần mộ khi xưa trên đất Phú gia.
Mọi người nghe Huy nói bấy giờ mới để ý tới sự hiện diện của cậu trong ngôi nhà này. Vốn dĩ Phú Gia đã dàn dựng lên một vở kịch hoàn hảo về cái chết của cậu khiến cho tất thảy mọi người đều tin rằng cậu đã chết. Chính bởi quá tin vào những tin tức truyền ra ngoài và tin tưởng thuật truyền âm của bà Âm mà tất cả đều bị Phú Gia lừa. Cuối cùng Huy cũng ngoạn mục sống lại y như Bảo Nam và bà Ái. Ông Phi lên tiếng: chúng tôi đúng là muốn dùng cậu ra điều kiện với Phú Gia. Tuy nhiên sự việc đêm qua rõ ràng cậu đã đưa con bé Trinh bỏ trốn nên giá trị của cậu đã bị giảm đi mất một nửa rồi.
Huy đáp: cháu có lý do riêng của cháu. Bà nội biết Khánh An là cô gái cháu thầm yêu, trộm nhớ. Nếu như cháu cứu cô ấy đi thì lý do chính là cứu người con gái cháu yêu thương. Ngoài ra chuyện lời nguyền gì đó toàn gia đình vẫn giữ bí mật với cháu. Tới tận hôm qua cháu vô tình nghe được bà nói chuyện với thầy pháp mới biết đến nó. Hôm nay cháu nghe bà Ái kể lại câu chuyện xưa cháu mới biết tường tận sự việc. Cháu biết Phú Gia nợ mọi người. Cháu tự nguyện giúp Phú Gia xoá bỏ ân oán này.
Trinh nhìn Huy mà rưng rưng nước mắt: cám ơn anh rất nhiều.
Huy chỉ gật đầu rồi khẽ mỉm cười: anh muốn Phú Gia giảm bớt tội lỗi của mình mà thôi.
Bà Âm sau khi biết đã bị thầy pháp lừa một vố thì vô cùng tức giận. Bà cẩn trọng như vậy cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông.
Ông Phi phân tích: lão thầy pháp này quả khiến tôi mở mang tầm mắt. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế có thể lấy lại được kí ức và đấu lại chúng ta. Vậy thì những gì ông ta cung cấp trước đên nay không thể dùng được nữa. Phú Gia nhất định có bẫy. Chỉ e chúng ta vào được mà không ra được.
Ông Vũ Tùng lên tiếng: bà ta làm nhiều tội ác như thế mà không ai có cách gì sao? Không ai nắm được chứng cứ để pháp luật vào cuộc à?
Bà Ái đáp: một kẻ độc ác và cẩn thận như thế đâu có thể để lộ sơ hở cho chúng ta nắm đuôi được chứ?
Huy suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: mọi người trói cháu lại đánh cho một trận rồi quay video gửi cho bà nội cháu. Từ nhỏ bà thương cháu nhất. Bà sẽ thoả hiệp với mọi người ạ.