Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Ông Phi đem lại mọi chuyện kể lại cho Trinh nghe. Cô chỉ biết khóc nức nở. Cô không thể nào ngờ Phú Gia lại độc ác tới như vậy. Cô ghê tởm cả dòng máu đang chảy trong cơ thể mình. Mẹ cô là con gái của Phú Gia. Cô chính là cháu nội của Phú Gia.
Cùng lúc ấy bên Phú Gia quả nhiên có biến lớn. Thời khắc Trinh đeo chiếc vòng trên tay là lập tức bên Duyên đã nhận ra tín hiệu. Đáng lẽ bọn họ có thể dựa vào chiếc vòng ấy tìm ra vị trí của Trinh. Thật đáng tiếc nó bị Bảo Nam đập vỡ. Tuy nhiên bọn họ thu được kết quả không hề nhỏ. Duyên xác định Trinh là đối tượng bọn họ cần tìm kiếm.
Bà ta điện thoại cho Huy yêu cầu đưa Khánh An về nhà ra mắt. Huy đang buồn bực vì cô gái của cậu lại bị Bảo Nam cướp đi ngay trước mặt. Cậu lúc ấy đã muốn giành công khai nhưng tiếc là Khánh An lại nghe lời của bố nên trở về với Bảo Nam.
Huy được bà nội chỉ cách tiếp cận Khánh An để đánh nhanh rút gọn nhưng Huy lại từ chối vì cậu muốn tiến tới với Khánh An theo cách riêng của mình. Duyên biết không trông chờ vào cháu nữa nên sai thám tử điều tra lại tất cả mọi thông tin của Khánh An. Bọn họ phải về nơi ở, đến trường học nhưng không thu được bất cứ thông tin nào. Duyên buộc phải dùng hạ sách nhờ tới thầy pháp giúp đỡ.
Kể từ khi thầy Lý chết bất đắc kì tử tại nhà riêng đến nay Duyên chưa khi nào từ bỏ chuyện tìm kiếm các thầy giỏi với hi vọng sẽ giải được lời nguyền cho Phú Gia. Sau nhiều năm tìm kiếm Duyên lại may mắn biết tới thầy pháp tài giỏi. Người này cũng lại không xa lạ gì với mẹ con Trinh. Ông ấy chính là người đã từng cứu hai mẹ con họ khỏi bàn tay Quỷ Tinh khi xưa.
Lần đầu Duyên tới nhà gặp mặt thầy pháp từ chối giúp đỡ. Duyên cũng biết ông thầy này lập dị nhưng lại rất tài giỏi. Thường những người quá tài thì lại hay tự cao tự đại. Duyên mang chuyện ngải Trinh nữ và lời nguyền ra thách thức: tôi vốn nghe danh thầy từ rất lâu. Người ta đồn đại thầy vốn tài giỏi bậc nhất thiên hạ. Tuy nhiên có lẽ cái danh nhất thiên hạ này tôi cần đánh giá lại.
Thầy Pháp biết văn kích tướng của Duyên bèn cười nhạt: ta sống đến ngần này tuổi rồi, có câu nào chưa từng nghe qua. Cái kiểu kích tướng ấy cô mang về giành cho mấy đứa trẻ con vô danh tiểu tốt thì hơn.
- Thầy tiếng tăm nổi danh bốn bề, thế nhưng có thực lực thì tại sao từ chối giúp chúng tôi? Phải chăng thầy cũng sợ bị lời nguyền ấy làm ảnh hưởng?
Thầy pháp cau chân mày nhìn Duyên rồi gật gù: ta chỉ không muốn hại ngươi khác mà thôi.
- Vậy thầy bỏ mặc chúng tôi không cứu sao? Người xưa nói: "cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp". Tôi mong thầy giúp đỡ cứu lấy gia tộc chúng tôi. Hiện nay cũng chỉ có thầy mới có thể giúp chúng tôi mà thôi. Lời nguyền ấy theo chúng tôi suốt 4 đời liên tiếp: bố chồng tôi, chồng tôi, các con tôi đều vì nó mà chết. Thầy hãy làm ơn làm phúc cứu lấy đứa cháu trai duy nhất còn sót lại của chúng tôi có được không?
Thầy pháp suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: phiền bà kể lại rõ sự tình khi ấy ra làm sao? Muốn giải lời nguyền tôi buộc phải nắm rõ căn nguyên.
Duyên từ từ kể lại câu chuyện về lời nguyền khi xưa nhưng lại giấu ỉm cái chuyện Phú Gia từng chôn sống Diệp Linh Anh để yểm đất. Thầy pháp nghe câu chuyện xong thắp một nén hương đặt ngay trước mặt Duyên. Làn khói trắng lờ lờ bay trước mặt người phụ nữ khiến bà ta khó chịu phải hắt xì mấy cái liên tiếp. Thầy lắc đầu: tội lỗi! Tội lỗi! Nhà bà làm điều ác ắt phải nhận quả báo! Cái này làm sao mà giải?
Duyên bấy giờ bất ngờ: ý thầy nói là sao? Không thể giải ư?
- Cô không nói thật! Thậm chí có nhiều chuyện bản thân cô cũng không biết rõ. Vậy nên cô muốn giải cũng khó lòng mà giải.
Duyên thẫn thờ ngồi xuống ghế: nhưng rõ ràng thầy Lý từng nói dùng máu nàng trinh nữ dòng họ Diệp mẫu hệ có thể giải được. Tại sao bây giờ lại không thể giải?
- Lời nguyền là của Diệp Linh Em. Nếu linh hồn bà ta không thể tha thứ thì lấy cái gì giải lời nguyền. Hơn nữa lời nguyền truyền kiếp thì hậu thế e rằng không thể giải. Họ muốn dùng máu nàng trinh nữ họ Diệp gọi linh hồn Diệp Linh Em trở về rồi tiêu diệt. Tuy nhiên bà nên nhớ rằng lời nguyền đã đi thì đừng hòng có thể xoá bỏ bằng cách tiêu diệt linh hồn Diệp Linh Em kia.
Lần này Duyên bị bất ngờ thực sự. Bao lâu nay Phú Gia vẫn tin tưởng cách làm của thầy Lý có thể xoá bỏ lời nguyền. Vậy nhưng bây giờ nó lại trở thành vô dụng. Bà ta buồn bã đáp: vậy thầy làm ơn chỉ cho tôi một đường đi. Chúng tôi đã lụi bại thật rồi. Giờ thằng Huy là hi vọng cuối cùng của Phú Gia. Thầy Làm ơn giúp sức cho chúng tôi giải mối hoạ này.
Thầy pháp gật gù: đã là cứu người thì tôi sẽ cứu. Tuy nhiên gia đình bà oán khí trùng trùng nên buộc lòng phải giải oán khí trước rồi mới giải nghiệp sau. Giờ bà mau về đi, tôi sẽ có cách giúp gia đình bà thoát được kiếp nạn này.
- Quả thực là không thể dùng hậu thế họ Diệp để giải sao thầy?
- không những không thể mà còn làm oán thêm oán. Nghiệp nhà bà đã nặng lắm rồi. Máu đã nhuộm đỏ cả gia tộc, bà vẫn muốn dùng máu để giải kiếp nạn mà do chính các người tạo nghiệp mà ra hay sao? Trước kia bọn họ muốn dùng máu của đứa bé mới sinh hoán mệnh cho người nhà bà, cách đó chỉ có những kẻ ác mới dùng vì sẽ đưa gia đình bà thêm một tầng oán mới. Vậy nên bà hãy về nhà chờ trong 3 ngày, đích thân tôi sẽ sang nhà bà giải kiếp nạn này.
Duyên ngồi ngẫm lại câu nói của thầy pháp và nhìn lại cuộc đời của chính mình. Mười ba tuổi bà ta đã từng lập mưu hại chết người khác. Đến bây giờ bà ta không biết đã sát hại tới bao nhiêu người. Nếu nói như thầy pháp thì bà ta đã sớm phải gánh hậu quả. Vậy nhưng hiện tại bà đang ở đỉnh cao của quyền lực và tiền tài. Duyên ngửa cổ lên trời mà cười: oán ư? Nghiệp ư? Người không vì mình trời tru đất diệt.
Duyên bỏ qua những lời thầy pháp khuyên can một mình quay lại nhà thầy lần nữa. Thật kì lạ ngôi nhà đã khoá cửa kín như bưng. Bà hỏi thăm hàng xóm thì họ nói thầy pháp đã vắng nhà cả một tuần lễ trước đó. Duyên bất giác ngạc nhiên: vắng nhà một tuần trước đó. Vậy thì người hôm qua gặp mình là ai?
Một suy nghĩ loé lên trong đầu Duyên. Bà ta siết chặt nắm đấm lại và thì thầm: giỏi lắm! Các người định đấu với tôi sao? Đã vậy tôi sẽ cho các người chết luôn một thể.
Quả nhiên đúng như lời Duyên suy đoán. Thầy pháp kia đã bị đoàn người phía Ái đưa đi. Người mà Duyên gặp mặt hôm trước là kẻ đóng thế hòng lừa gạt Duyên. Bọn họ chắc chắn sẽ trực tiếp tới nhà Duyên thăm dò. Duyên âm thầm suy tính đường đi nước bước cho chính bản thân mình, quyết quăng một mẻ lưới lớn bắt trọn bầy cá núp mình dưới bùn sâu bấy lâu nay.
Duyên tính toán cho mình đường đi nước bước nhưng chẳng thể ngờ chuyện Duyên quay lại nhà thầy pháp lại được bác Cương sớm phát hiện ra. Bác lập tức tới nhà gặp ông Phi bàn bạc. Ông Phi cười: ta đoán không sai mà, lòng dạ loại đàn bà rắn độc này hiểm ác nên sẽ cực kì đa nghi. Bà ta sẽ không dễ dàng gì vì vài lời nói của chúng ta mà bị gạt.
- Vậy giờ chúng ta tính toán thế nào? Giờ ông bị lộ thân phận rồi, sẽ không đột nhập vào nhà họ để dò tìm vị trí phần mộ của bà Diệp Linh Anh nữa. Chỉ sợ bà ta sẽ ráo riết tìm kiếm con Trinh.
Ông Phi suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: tôi sẽ tới đó một chuyến.
Tất thảy mọi người đều ngạc nhiên vì hành động liều lĩnh của ông Phi. Trinh thì dứt khoát không chịu đồng ý. Ông Phi đáp: không vào hang cọp làm sao bắt được cọp chứ?
Bà Âm đề nghị: nếu như ông tin tôi thì chúng ta có thể dùng tới ông thầy pháp kia trợ giúp một tay.
Mọi người nghe bà Âm bàn bạc kế hoạch đưa thầy pháp tới giúp cho Duyên. Bác Cương sẽ dùng thuật thôi miên đánh cắp một khoảng kí ức của ông ta rồi đưa ông ta về nhà. Tiếp sau đó bà Âm sẽ dùng thuật truyền âm điều khiển trí não của thầy pháp để sai khiến từ xa.
Ông Phi suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: ông ta là người có tài, nếu dùng thôi miên thì sợ không khống chế được bao lâu. Ngộ nhỡ ông ta lấy lại được ý thức thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bảo Nam lên tiếng: bà ta làm quá nhiều điều ác. Đáng lý ra có nhân chứng thì chúng ta có thể tống bà ta vào tù. Sau đó chúng ta quang minh chính đại đến Phú Gia tìm kiếm phần mộ cho bà Diệp Linh Anh rồi.
Ông Phi lắc đầu: không dễ như mọi người nói đâu. Ngôi nhà ấy không phải ai đến cũng được. Muốn tìm đồ trong đó nếu không phải bọn họ tìm thì chúng ta không thể nào tìm kiếm bởi thầy Mùi khi xưa đã bày bố trận pháp rất chặt chẽ. Kẻ nào pháp lực yếu bước vào chỉ e không có đường thoát thân.
Sau một hồi bàn luật bọn họ quyết định dùng tới hạ sách đưa thầy pháp kia trở về. Kí ức của ông ta bị bác Cương lấy đi nên lúc trở về ông ấy sẽ không nhớ tới khoảng thời gian bị đưa đi giam lỏng. Ông Phi biết thầy pháp này là người tài nhưng lại ham pháp lực. Một người thầy pháp trong tâm vốn không sáng thì chắc chắn sẽ vì hư danh thiên hạ đệ nhất kia mà xuống tay tàn độc. Hơn nữa từ xưa tới nay ông ta luôn kèn cựa với ông về mọi mặt, thậm chí họ coi nhau như kẻ thù chứ không phải bạn đồng môn.
Thầy pháp về nhà được vài ngày thì Duyên mò tới nơi. Bà ta vốn tính chờ đợi bọn người bên ông Phi tự chui đầu vào rọ nhưng chờ mãi mà con mồi không xuất hiện nên cho người theo dõi ngôi nhà. Khi phát hiện thầy pháp trở về bà ta vội vã tới tìm. Thầy pháp nhìn người đàn bà trước mặt ngạc nhiên: bà tới tìm tôi có chuyện gì sao?
Duyên bèn đáp: mấy hôm trước tôi từng tới đây tìm thầy nhưng lại gặp một kẻ khác ở chính ngôi nhà này. Ông ta giả dạng thầy làm tôi thiếu chút nữa bị lừa.
Thầy pháp ngạc nhiên vô cùng vì có kẻ dám đột nhập vào nhà mình nhưng khi Duyên hỏi ông đã đi đâu thì đầu óc ông lại trống rỗng. Ông lờ mờ nhớ ra mình từng bị va vào một chiếc xe ô tô. Bọn họ đưa ông tới bệnh viện. Ông đã ở đó mấy ngày liên tiếp tới khi tỉnh lại kiểm tra sức khoẻ không sao mới trở về nhà.
Duyên suy nghĩ hồi lâu rồi kể lại hình dáng người đàn ông đó cho thầy pháp nghe nhưng ông lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào. Duyên đoán ngay có lẽ bọn họ đã cố ý gây ra vụ tai nạn kia rồi sắp xếp đến đây chờ Duyên tới tìm. Duyên mỉm cười: vậy tôi muốn nhờ thầy giúp sức, không những giúp tôi giải được mối hoạ của gia tộc mà còn giúp thầy lôi được kẻ giả dạng thầy ra ánh sáng.
- Cô muốn tôi giúp chuyện gì?
- Giải một lời nguyền!
Thầy pháp nghe Duyên nhắc tới giải lời nguyền thì ngạc nhiên vô cùng. Ông ta theo thói quen đứng dậy thắp một nén hương. Duyên nhìn thấy bèn đáp: người giả dạng thầy trước đây cũng làm y chang như vậy.
Thầy Pháp cau mày: không lẽ ông ta sao?
- Thầy biết kẻ đó ư?
Thầy pháp vốn phỏng đoán bởi hai người từng là bạn học pháp chung một thầy dạy. Cả hai người đều giỏi ngang tài ngang sức nhưng ông Phi kia số lại may mắn hơn nên được thầy quý mến ưu ái. Thầy pháp từ lâu vốn muốn có cơ hội đánh bại ông Phi. Vậy nên vừa nghe Duyên nhắc tới người đàn ông giả dạng mình máu nóng trong người ông đã nổi lên. Ông không chần chừ, chẳng hỏi điều kiện mà lập tức gật đầu giúp Duyên, một phần ông muốn thắng ông phi trong đấu pháp, mặt khác muốn qua trận này khẳng định rằng ông là kẻ mạnh nhất.
Duyên biết thầy pháp nhận lời mình thì mừng rỡ rối rít lập tức kể lại chuyện gia đình mắc lời nguyền nhưng thầy Mùi và thầy Lý đều phải bó tay. Duyên đã tìm rất nhiều thầy pháp nhưng chưa ai giúp giải được lời nguyền ma quỷ ấy. Thầy pháp nghe chuyện xong tự nhiên rùng mình. Người thầy hơi run run, ánh mắt lờ đờ. Duyên sợ hãi thốt lên: thầy sao thế? Có chuyện gì xảy ra với thầy vậy?
Thầy pháp khẽ lắc người liên tục rồi lên miệng nói: muốn phá lời nguyền phải tìm rõ căn nguyên lời nguyền.
Duyên khẽ chau mày: câu này giống y như lời kẻ mạo danh thầy từng nói.
Thầy pháp toát mồ hôi hột. Ông lấy khăn chấm chấm mồ hôi trên trán rồi từ tốn đáp: vong linh nào đó muốn giúp đỡ nhà bà nên đã truyền tin đó. Không ngờ ngay bản thân tôi cũng có lúc không khống chế được.
Cùng lúc ấy bên Phú Gia quả nhiên có biến lớn. Thời khắc Trinh đeo chiếc vòng trên tay là lập tức bên Duyên đã nhận ra tín hiệu. Đáng lẽ bọn họ có thể dựa vào chiếc vòng ấy tìm ra vị trí của Trinh. Thật đáng tiếc nó bị Bảo Nam đập vỡ. Tuy nhiên bọn họ thu được kết quả không hề nhỏ. Duyên xác định Trinh là đối tượng bọn họ cần tìm kiếm.
Bà ta điện thoại cho Huy yêu cầu đưa Khánh An về nhà ra mắt. Huy đang buồn bực vì cô gái của cậu lại bị Bảo Nam cướp đi ngay trước mặt. Cậu lúc ấy đã muốn giành công khai nhưng tiếc là Khánh An lại nghe lời của bố nên trở về với Bảo Nam.
Huy được bà nội chỉ cách tiếp cận Khánh An để đánh nhanh rút gọn nhưng Huy lại từ chối vì cậu muốn tiến tới với Khánh An theo cách riêng của mình. Duyên biết không trông chờ vào cháu nữa nên sai thám tử điều tra lại tất cả mọi thông tin của Khánh An. Bọn họ phải về nơi ở, đến trường học nhưng không thu được bất cứ thông tin nào. Duyên buộc phải dùng hạ sách nhờ tới thầy pháp giúp đỡ.
Kể từ khi thầy Lý chết bất đắc kì tử tại nhà riêng đến nay Duyên chưa khi nào từ bỏ chuyện tìm kiếm các thầy giỏi với hi vọng sẽ giải được lời nguyền cho Phú Gia. Sau nhiều năm tìm kiếm Duyên lại may mắn biết tới thầy pháp tài giỏi. Người này cũng lại không xa lạ gì với mẹ con Trinh. Ông ấy chính là người đã từng cứu hai mẹ con họ khỏi bàn tay Quỷ Tinh khi xưa.
Lần đầu Duyên tới nhà gặp mặt thầy pháp từ chối giúp đỡ. Duyên cũng biết ông thầy này lập dị nhưng lại rất tài giỏi. Thường những người quá tài thì lại hay tự cao tự đại. Duyên mang chuyện ngải Trinh nữ và lời nguyền ra thách thức: tôi vốn nghe danh thầy từ rất lâu. Người ta đồn đại thầy vốn tài giỏi bậc nhất thiên hạ. Tuy nhiên có lẽ cái danh nhất thiên hạ này tôi cần đánh giá lại.
Thầy Pháp biết văn kích tướng của Duyên bèn cười nhạt: ta sống đến ngần này tuổi rồi, có câu nào chưa từng nghe qua. Cái kiểu kích tướng ấy cô mang về giành cho mấy đứa trẻ con vô danh tiểu tốt thì hơn.
- Thầy tiếng tăm nổi danh bốn bề, thế nhưng có thực lực thì tại sao từ chối giúp chúng tôi? Phải chăng thầy cũng sợ bị lời nguyền ấy làm ảnh hưởng?
Thầy pháp cau chân mày nhìn Duyên rồi gật gù: ta chỉ không muốn hại ngươi khác mà thôi.
- Vậy thầy bỏ mặc chúng tôi không cứu sao? Người xưa nói: "cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp". Tôi mong thầy giúp đỡ cứu lấy gia tộc chúng tôi. Hiện nay cũng chỉ có thầy mới có thể giúp chúng tôi mà thôi. Lời nguyền ấy theo chúng tôi suốt 4 đời liên tiếp: bố chồng tôi, chồng tôi, các con tôi đều vì nó mà chết. Thầy hãy làm ơn làm phúc cứu lấy đứa cháu trai duy nhất còn sót lại của chúng tôi có được không?
Thầy pháp suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: phiền bà kể lại rõ sự tình khi ấy ra làm sao? Muốn giải lời nguyền tôi buộc phải nắm rõ căn nguyên.
Duyên từ từ kể lại câu chuyện về lời nguyền khi xưa nhưng lại giấu ỉm cái chuyện Phú Gia từng chôn sống Diệp Linh Anh để yểm đất. Thầy pháp nghe câu chuyện xong thắp một nén hương đặt ngay trước mặt Duyên. Làn khói trắng lờ lờ bay trước mặt người phụ nữ khiến bà ta khó chịu phải hắt xì mấy cái liên tiếp. Thầy lắc đầu: tội lỗi! Tội lỗi! Nhà bà làm điều ác ắt phải nhận quả báo! Cái này làm sao mà giải?
Duyên bấy giờ bất ngờ: ý thầy nói là sao? Không thể giải ư?
- Cô không nói thật! Thậm chí có nhiều chuyện bản thân cô cũng không biết rõ. Vậy nên cô muốn giải cũng khó lòng mà giải.
Duyên thẫn thờ ngồi xuống ghế: nhưng rõ ràng thầy Lý từng nói dùng máu nàng trinh nữ dòng họ Diệp mẫu hệ có thể giải được. Tại sao bây giờ lại không thể giải?
- Lời nguyền là của Diệp Linh Em. Nếu linh hồn bà ta không thể tha thứ thì lấy cái gì giải lời nguyền. Hơn nữa lời nguyền truyền kiếp thì hậu thế e rằng không thể giải. Họ muốn dùng máu nàng trinh nữ họ Diệp gọi linh hồn Diệp Linh Em trở về rồi tiêu diệt. Tuy nhiên bà nên nhớ rằng lời nguyền đã đi thì đừng hòng có thể xoá bỏ bằng cách tiêu diệt linh hồn Diệp Linh Em kia.
Lần này Duyên bị bất ngờ thực sự. Bao lâu nay Phú Gia vẫn tin tưởng cách làm của thầy Lý có thể xoá bỏ lời nguyền. Vậy nhưng bây giờ nó lại trở thành vô dụng. Bà ta buồn bã đáp: vậy thầy làm ơn chỉ cho tôi một đường đi. Chúng tôi đã lụi bại thật rồi. Giờ thằng Huy là hi vọng cuối cùng của Phú Gia. Thầy Làm ơn giúp sức cho chúng tôi giải mối hoạ này.
Thầy pháp gật gù: đã là cứu người thì tôi sẽ cứu. Tuy nhiên gia đình bà oán khí trùng trùng nên buộc lòng phải giải oán khí trước rồi mới giải nghiệp sau. Giờ bà mau về đi, tôi sẽ có cách giúp gia đình bà thoát được kiếp nạn này.
- Quả thực là không thể dùng hậu thế họ Diệp để giải sao thầy?
- không những không thể mà còn làm oán thêm oán. Nghiệp nhà bà đã nặng lắm rồi. Máu đã nhuộm đỏ cả gia tộc, bà vẫn muốn dùng máu để giải kiếp nạn mà do chính các người tạo nghiệp mà ra hay sao? Trước kia bọn họ muốn dùng máu của đứa bé mới sinh hoán mệnh cho người nhà bà, cách đó chỉ có những kẻ ác mới dùng vì sẽ đưa gia đình bà thêm một tầng oán mới. Vậy nên bà hãy về nhà chờ trong 3 ngày, đích thân tôi sẽ sang nhà bà giải kiếp nạn này.
Duyên ngồi ngẫm lại câu nói của thầy pháp và nhìn lại cuộc đời của chính mình. Mười ba tuổi bà ta đã từng lập mưu hại chết người khác. Đến bây giờ bà ta không biết đã sát hại tới bao nhiêu người. Nếu nói như thầy pháp thì bà ta đã sớm phải gánh hậu quả. Vậy nhưng hiện tại bà đang ở đỉnh cao của quyền lực và tiền tài. Duyên ngửa cổ lên trời mà cười: oán ư? Nghiệp ư? Người không vì mình trời tru đất diệt.
Duyên bỏ qua những lời thầy pháp khuyên can một mình quay lại nhà thầy lần nữa. Thật kì lạ ngôi nhà đã khoá cửa kín như bưng. Bà hỏi thăm hàng xóm thì họ nói thầy pháp đã vắng nhà cả một tuần lễ trước đó. Duyên bất giác ngạc nhiên: vắng nhà một tuần trước đó. Vậy thì người hôm qua gặp mình là ai?
Một suy nghĩ loé lên trong đầu Duyên. Bà ta siết chặt nắm đấm lại và thì thầm: giỏi lắm! Các người định đấu với tôi sao? Đã vậy tôi sẽ cho các người chết luôn một thể.
Quả nhiên đúng như lời Duyên suy đoán. Thầy pháp kia đã bị đoàn người phía Ái đưa đi. Người mà Duyên gặp mặt hôm trước là kẻ đóng thế hòng lừa gạt Duyên. Bọn họ chắc chắn sẽ trực tiếp tới nhà Duyên thăm dò. Duyên âm thầm suy tính đường đi nước bước cho chính bản thân mình, quyết quăng một mẻ lưới lớn bắt trọn bầy cá núp mình dưới bùn sâu bấy lâu nay.
Duyên tính toán cho mình đường đi nước bước nhưng chẳng thể ngờ chuyện Duyên quay lại nhà thầy pháp lại được bác Cương sớm phát hiện ra. Bác lập tức tới nhà gặp ông Phi bàn bạc. Ông Phi cười: ta đoán không sai mà, lòng dạ loại đàn bà rắn độc này hiểm ác nên sẽ cực kì đa nghi. Bà ta sẽ không dễ dàng gì vì vài lời nói của chúng ta mà bị gạt.
- Vậy giờ chúng ta tính toán thế nào? Giờ ông bị lộ thân phận rồi, sẽ không đột nhập vào nhà họ để dò tìm vị trí phần mộ của bà Diệp Linh Anh nữa. Chỉ sợ bà ta sẽ ráo riết tìm kiếm con Trinh.
Ông Phi suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: tôi sẽ tới đó một chuyến.
Tất thảy mọi người đều ngạc nhiên vì hành động liều lĩnh của ông Phi. Trinh thì dứt khoát không chịu đồng ý. Ông Phi đáp: không vào hang cọp làm sao bắt được cọp chứ?
Bà Âm đề nghị: nếu như ông tin tôi thì chúng ta có thể dùng tới ông thầy pháp kia trợ giúp một tay.
Mọi người nghe bà Âm bàn bạc kế hoạch đưa thầy pháp tới giúp cho Duyên. Bác Cương sẽ dùng thuật thôi miên đánh cắp một khoảng kí ức của ông ta rồi đưa ông ta về nhà. Tiếp sau đó bà Âm sẽ dùng thuật truyền âm điều khiển trí não của thầy pháp để sai khiến từ xa.
Ông Phi suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: ông ta là người có tài, nếu dùng thôi miên thì sợ không khống chế được bao lâu. Ngộ nhỡ ông ta lấy lại được ý thức thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bảo Nam lên tiếng: bà ta làm quá nhiều điều ác. Đáng lý ra có nhân chứng thì chúng ta có thể tống bà ta vào tù. Sau đó chúng ta quang minh chính đại đến Phú Gia tìm kiếm phần mộ cho bà Diệp Linh Anh rồi.
Ông Phi lắc đầu: không dễ như mọi người nói đâu. Ngôi nhà ấy không phải ai đến cũng được. Muốn tìm đồ trong đó nếu không phải bọn họ tìm thì chúng ta không thể nào tìm kiếm bởi thầy Mùi khi xưa đã bày bố trận pháp rất chặt chẽ. Kẻ nào pháp lực yếu bước vào chỉ e không có đường thoát thân.
Sau một hồi bàn luật bọn họ quyết định dùng tới hạ sách đưa thầy pháp kia trở về. Kí ức của ông ta bị bác Cương lấy đi nên lúc trở về ông ấy sẽ không nhớ tới khoảng thời gian bị đưa đi giam lỏng. Ông Phi biết thầy pháp này là người tài nhưng lại ham pháp lực. Một người thầy pháp trong tâm vốn không sáng thì chắc chắn sẽ vì hư danh thiên hạ đệ nhất kia mà xuống tay tàn độc. Hơn nữa từ xưa tới nay ông ta luôn kèn cựa với ông về mọi mặt, thậm chí họ coi nhau như kẻ thù chứ không phải bạn đồng môn.
Thầy pháp về nhà được vài ngày thì Duyên mò tới nơi. Bà ta vốn tính chờ đợi bọn người bên ông Phi tự chui đầu vào rọ nhưng chờ mãi mà con mồi không xuất hiện nên cho người theo dõi ngôi nhà. Khi phát hiện thầy pháp trở về bà ta vội vã tới tìm. Thầy pháp nhìn người đàn bà trước mặt ngạc nhiên: bà tới tìm tôi có chuyện gì sao?
Duyên bèn đáp: mấy hôm trước tôi từng tới đây tìm thầy nhưng lại gặp một kẻ khác ở chính ngôi nhà này. Ông ta giả dạng thầy làm tôi thiếu chút nữa bị lừa.
Thầy pháp ngạc nhiên vô cùng vì có kẻ dám đột nhập vào nhà mình nhưng khi Duyên hỏi ông đã đi đâu thì đầu óc ông lại trống rỗng. Ông lờ mờ nhớ ra mình từng bị va vào một chiếc xe ô tô. Bọn họ đưa ông tới bệnh viện. Ông đã ở đó mấy ngày liên tiếp tới khi tỉnh lại kiểm tra sức khoẻ không sao mới trở về nhà.
Duyên suy nghĩ hồi lâu rồi kể lại hình dáng người đàn ông đó cho thầy pháp nghe nhưng ông lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào. Duyên đoán ngay có lẽ bọn họ đã cố ý gây ra vụ tai nạn kia rồi sắp xếp đến đây chờ Duyên tới tìm. Duyên mỉm cười: vậy tôi muốn nhờ thầy giúp sức, không những giúp tôi giải được mối hoạ của gia tộc mà còn giúp thầy lôi được kẻ giả dạng thầy ra ánh sáng.
- Cô muốn tôi giúp chuyện gì?
- Giải một lời nguyền!
Thầy pháp nghe Duyên nhắc tới giải lời nguyền thì ngạc nhiên vô cùng. Ông ta theo thói quen đứng dậy thắp một nén hương. Duyên nhìn thấy bèn đáp: người giả dạng thầy trước đây cũng làm y chang như vậy.
Thầy Pháp cau mày: không lẽ ông ta sao?
- Thầy biết kẻ đó ư?
Thầy pháp vốn phỏng đoán bởi hai người từng là bạn học pháp chung một thầy dạy. Cả hai người đều giỏi ngang tài ngang sức nhưng ông Phi kia số lại may mắn hơn nên được thầy quý mến ưu ái. Thầy pháp từ lâu vốn muốn có cơ hội đánh bại ông Phi. Vậy nên vừa nghe Duyên nhắc tới người đàn ông giả dạng mình máu nóng trong người ông đã nổi lên. Ông không chần chừ, chẳng hỏi điều kiện mà lập tức gật đầu giúp Duyên, một phần ông muốn thắng ông phi trong đấu pháp, mặt khác muốn qua trận này khẳng định rằng ông là kẻ mạnh nhất.
Duyên biết thầy pháp nhận lời mình thì mừng rỡ rối rít lập tức kể lại chuyện gia đình mắc lời nguyền nhưng thầy Mùi và thầy Lý đều phải bó tay. Duyên đã tìm rất nhiều thầy pháp nhưng chưa ai giúp giải được lời nguyền ma quỷ ấy. Thầy pháp nghe chuyện xong tự nhiên rùng mình. Người thầy hơi run run, ánh mắt lờ đờ. Duyên sợ hãi thốt lên: thầy sao thế? Có chuyện gì xảy ra với thầy vậy?
Thầy pháp khẽ lắc người liên tục rồi lên miệng nói: muốn phá lời nguyền phải tìm rõ căn nguyên lời nguyền.
Duyên khẽ chau mày: câu này giống y như lời kẻ mạo danh thầy từng nói.
Thầy pháp toát mồ hôi hột. Ông lấy khăn chấm chấm mồ hôi trên trán rồi từ tốn đáp: vong linh nào đó muốn giúp đỡ nhà bà nên đã truyền tin đó. Không ngờ ngay bản thân tôi cũng có lúc không khống chế được.