Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Một thời gian sau, bà Phú vẫn thường xuyên ghé nhà của hai cô cháu Diệu ,Tuệ. Duyên biết nhưng cứ vờ như không biết mà ra sức đào tạo Huy. Duyên giao cho Huy nhiều việc hơn và bắt cháu phải đi cùng mình gặp gỡ một số khách hàng mặc dù cậu không hề muốn. Hơn thế nữa Duyên còn nhờ người tìm và giới thiệu bạn gái cho Huy. Huy nghe nhắc đến bạn gái liền giãy ôi lên phản đối. Oánh là người hiểu rõ nội tình bên trong nên cũng ngầm ủng hộ mẹ chồng trong việc quyết định cho Huy lập gia đình sớm một chút phòng ngừa bất trắc.
Duyên ngoài việc tiến hành song song cả tìm bạn gái và cho Huy tiếp cận Phú Gia thì ra sức tạo điều kiện cho Huy về nhà gặp bà Phú. Duyên nghĩ càng để hai người đó gặp nhau thường xuyên hơn thì sẽ gây đươc ấn tượng tốt hơn, sẽ thuận lợi cho thời gian về sau.
Bà Phú chẳng hiểu có rõ tâm ý của cô con dâu này hay không nhưng vẫn tỏ thái độ y như trước. Huy về nhà nhiều hơn nhưng số lần gặp mặt với bà Phú lại ít hơn trước. Duyên thấy vậy mà khó chịu trong lòng. Cô ta càng chắc mẩm hơn chuyện mẹ chồng đã gạt thằng cháu đích tôn khỏi tầm ngắm để hướng về hai cô cháu Diệu và Tuệ.
Hai cháu gái của Duyên thông minh xuất chúng. Hơn nữa cả hai cá tính mạnh mẽ và nhất mực nghe lời của Văn. Duyên không ưa mẹ tụi nó nên trước nay cũng không hài lòng về hai đứa cháu này. Trong lòng Duyên vốn chỉ hướng tới duy nhất một mình Huy nên bỏ qua chuyện của Diệu và Tuệ. Hiện tại nhìn lại Duyên mới thấy ngạc nhiên bởi cả hai đã trưởng thành và rất chững chạc.
Bà Phú điều luôn hai cô cháu gái về Phú Gia làm việc và chịu sự quản lý từ một số nhân vật cốt cán của Phú Gia. Bọn họ nếu hợp phe với nhau thì chẳng phải Huy sẽ mất điểm trước bà Phú hay sao? Duyên nghĩ vậy nên đã âm thầm lên kế hoạch tự mình phá rối công ty rồi đổ hết trách nhiên lên đầu hai cô cháu ngoại.
Thật ngạc nhiên rằng bao nhiêu cố gắng của Duyên lại thành công cốc. Mọi hành động của Duyên dù có kín kẽ tới đâu cũng bị một bàn tay vô hình nào đó phá nát. Hai cháu gái của Duyên vốn không hề hấn gì mà ngược lại còn tạo được ấn tượng tốt trước toàn thể công ty.
Duyên từ phá hoại các cháu lại biến thành cơ hội tốt cho cả Diệu và Tuệ thể hiện bản thân mình. Bà Phú mỗi lần chứng kiến hai cháu gái bắt tay nhau giải quyết các mối hoạ trong công ty lại sung sướng trong lòng. Mỗi lần như thế bà lại tự ghé quầy đồ cổ thưởng cho mình một món đồ đắt giá rồi ngắm nghía cả buổi trong phòng không bước ra ngoài.
Duyên bắt đầu thấy nóng ruột bởi Huy không hề gây được cảm tình tốt hơn với bà Phú mà ngược lại Diệu Tuệ lại càng ngày càng được lòng của mẹ chồng cô hơn.
Một chiều chủ nhật, Duyên cho gọi hết con cháu trở về nhà ăn bữa cơm sum họp đại gia đình.
Mọi người thấy Duyên gọi về thì ai nấy đều ngạc nhiên, nhất là ba mẹ con Văn.
Tính ra kể từ ngày Văn đưa hai con ra ngoài thoát khỏi Phú Gia thì đây là lần đầu tiên Duyên ra lệnh cho con cháu tụ họp như vậy. Mọi lần mọi người về nhà cũng chỉ vào dịp lễ tết chứ không có chuyện gấp sẽ không họp đại gia đình như thế.
Văn bán tín bán nghi hỏi các con: thực ra hai đứa có biết lý do tại sao bà nội yêu cầu họp gia đình hay không? Chuyện này mẹ thấy rất lạ.
Tuệ vui vẻ đáp: mẹ ngại bà nội ạ? Đã có cụ chống lưng, mẹ lo gì chứ?
Văn lắc đầu: chắc chắn không đơn giản là ăn cơm, xưa nay mẹ con mình không hề ở Phú Gia, chuyện bên ấy cũng phức tạp, mẹ không muốn nhúng tay vào tránh rước hoạ vào thân.
- Mẹ cũng là con cháu Phú Gia mà. Hơn nữa giờ chúng con lớn cả rồi! Hai chị em con lại được lòng của cụ. Con không sợ bà nội gây bất lợi cho chúng con.
- Mẹ vẫn nhắc các con làm gì cũng phải có chừng mực. Mẹ con mình không có Phú Gia cũng không chết đói. Những người trong gia đình này phức tạp vô cùng, các con trẻ người non dạ, làm sao mà hiểu hết được sự tình bên trong?
- Hổ dữ không ăn thịt con mà mẹ. Con không tin bà nội có thể gây bất lợi cho chúng con.
- Mẹ nghĩ khác, kể cả cụ nội con không hề đơn giản chút nào. Nếu chúng ta không đề phòng tình huống xấu thì chỉ e lại thiệt thân.
- Chúng con về Phú Gia mấy tháng rồi, nhiều chuyện lúc đầu cũng không hiểu tại sao nhưng dần dần sau này con mới nghiệm ra rằng thực ra cụ nội đang muốn đào tạo chúng con mà thôi. Bà nội ra sức gây khó dễ thì cụ nội lại đẩy chúng con vào vũng bùn. Tuy nhiên sau mỗi lần như thế chúng con lại có thêm kinh nghiệm. Mẹ thấy đấy, hai chị em con vẫn tốt và chắc chắn sẽ sớm ngày lên cầm quyền Phú Gia.
Văn lắc đầu: mẹ không muốn các con tham vọng như thế. Càng tham thì càng sớm bại con ạ. Mẹ trước nay chỉ mong ba mẹ con có cuộc sống an bình, không sân si với đời. Không phải tự dưng mẹ đưa các con rời khỏi Phú Gia, các con hiểu ý mẹ chứ?
- Chúng ta từ bỏ nhưng chính cụ nội đang đứng về phe chúng ta mà. Chị em còn chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Văn khuyên các con nên giữ chừng mực, không can thiệp quá sâu vào chuyện Phú Gia không phải không có nguyên nhân. Ngày Thái còn sống, trong vô số những lần say sỉn đã vô tình nói lộ ra cho Văn biết những bí mật kinh hoàng của Phú Gia. Hơn ai hết Văn hiểu trong lòng rằng nơi ấy không phải thiên đương như người ta vẫn nói. Thậm chí nó chính là địa ngục, một địa ngục không lối thoát cho kẻ nào tự mình chôn thây nơi ấy.
Khi Duyên thông báo toàn thể đại gia đình về Phú Gia dùng cơm trong lòng Văn đã luôn lo lắng không an tâm. Dường như Văn cảm nhận được đợt sống ngầm đang âm ỉ và chờ thời cơ lại bùng phát lên. Văn cố sức khuyên can các con hãy an phận và sống lạc quan với cuộc sống hiện tại nhưng dòng máu trong người các con cô một nửa lại là của Phú Gia. Diệu và Tuệ thời gian qua lại được bà Phú ra sức bồi dưỡng theo phương thức rất đặc biệt. Văn lo sợ chuyện này sẽ đẩy các con vào vòng xoáy của tiền tài và địa vị. Văn lo sẽ có ngày các con bị cuốn vào Phú Gia và không thể có đường rút lui.
Bà Phú vốn là người đàn bà ác có thừa, độc luôn dư, đầu óc của bà lập dị khác những người phụ nữ bình thường thì không có lý do gì lại tự dưng bỏ qua cháu trai, đào tạo cháu gái để kế nghiệp. Tuy nhiên các con của Văn còn quá non để nhìn nhận sự việc. Hơn nữa cả hai lại đang háu chiến nên Văn dù có khuyên thế nào cũng khó lòng thay đổi tư duy các con. Văn sau cùng quyết định lao theo các con vì ít ra bên cạnh hai đứa còn có một cái đầu tỉnh táo như Văn để đánh giá sự việc.
Bữa cơm gia đình thân mật diễn ra theo đúng nghĩa. Suốt buổi tối hôm ấy Văn ít khi nói chuyện mà chỉ lặng lẽ dùng bữa. Cô lần lượt quan sát sắc mặt của từng người trong gia đình. Duyên vốn chẳng ưa Văn nên cả buổi chỉ nói chuyện với Diệu và Tuệ. Duyên còn không ngớt lời khen ngợi hai cô cháu gái tài giỏi hơn người làm người bà nội như Duyên nở mày nở mặt với mọi người.
Diệu và Tuệ được khen thì cười típ mắt. Tuy nhiên trong lòng hai cô gái không khỏi thầm trách bao nhiêu lần bà nội muốn nhấn hai cô xuống bùn. Nếu không phải phía sau hai cô còn có cụ nội thì chỉ e sớm bị bà nội nhấn xuống tận đáy không thể nào ngóc đầu lên nổi. Mọi người đối xử với nhau ngoài mặt nở hoa nhưng trong lòng thầm mắng chửi thậm tệ.
Trở về nhà Tuệ Diệu bàn tán xôn xao về việc Duyên lệnh cho con cháu mỗi tuần một lần phải về nhà họp mặt và ăn bữa cơm thân mật. Tuệ nghi ngờ bà nội có ý thăm dò các cô nhưng Mẹ Văn lại có suy nghĩ khác hẳn hai con: mẹ chỉ lo đây là bước đêm cho người nhà họ chuẩn bị làm đại sự thôi. Mẹ không muốn anh em tương tàn. Phú Gia vốn không thuộc về chúng ta, các con đừng mơ tưởng.
Diệu cười: chúng con đâu có giành nhưng nếu là có người dâng lên thì tại sao mình phải từ chối.
Văn đáp lại lời con gái: con nghĩ gì khi con hổ lại nhổ cà rốt cho con thỏ ăn? Chỉ khi nó muốn nuôi béo rồi ăn thịt thôi con ạ. Con đừng ngây thơ quá như thế.
Diệu đáp: nhưng hiện tại Phú Gia thế hệ chúng con chỉ có anh Huy là trai. Ngọc Hà thì không thích kinh doanh và còn nhỏ tuổi. Hai chị em con thì cứng cáp ăn đứt anh Huy rồi. Dù con là bước đệm cho ai đó thì tạm thời chúng con cứ thử nắm quyền cho biết.
- Cờ chưa tới tay chưa biết các con còn mạng để mà nắm quyền hay không? Bà nội các con gian ngoan khác người nhưng cụ nội các con còn trên tài bà nội vài lần. Các con đừng tưởng mọi chuyện đơn giản như những gì thấy trước mắt.
Hai cô con gái của Văn vẫn bỏ ngoài tai những lời mẹ nói. Hàng tuần bọn họ vẫn trở về Phú gia dùng cơm theo đúng lệnh của Duyên để gắn kết tình cảm gia đình. Công việc của Diệu và Tuệ cũng không hề gặp khó khăn như trước nữa. Cả hai đã tin tưởng rằng mình sẽ có ngày đứng trên đỉnh cao. Đáng tiếc, chỉ vài ngày ngắn ngủi sau đó lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Văn điện thoại cho hai con gái cả chiều không được, điện thoại liên tục báo tắt máy. Bất đắc dĩ Văn gọi về Phú Gia hỏi thăm xem các con có tiện đường ghé về nội ăn cơm hay không?
Bà Phú nghe điện thoại ngạc nhiên: hai con bé hôm nay không về. Con hãy gọi điện lại xem sao? Gọi lên công ty kiểm tra đi.
- Con gọi rồi, bảo vệ nói hai đứa đã rời công ty từ sớm bà ạ.
- Vậy chắc tụi nhỏ đi chơi với bạn bè chứ gì?
- Con hỏi hết những người cần hỏi rồi. Không ai thấy các cháu.
- Dùng định vị, tụi nó dùng điện thoại thì mau kiểm tra xem.
Đáng tiếc điện thoại của cả hai bị vứt ở ven đường. Cả hai lúc bấy giờ đều mất tích. Nghi ngờ hai con bị bắt cóc Văn lập tức lên công an trình báo. Đáng tiếc họ nói chưa qua 48h nên phía công an chưa có kết luận. Văn gọi điện thoại cho Duyên xin giúp tìm kiếm. Duyên cũng nhanh chóng cho người ráo riết tìm hai cô cháu gái.
Ngày hôm sau văn nhận được một cuộc điện thoại lạ báo cả hai cô gái đang nằm trong tay họ. Bọn họ muốn một khoản tiền chuộc rất lớn. Văn nghe bọn tống tiền nói chuyện mà thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất tới hiện tại các con cô vẫn giữ được mạng sống. Tuy nhiên bọn bắt cóc lại không cho Văn nói chuyện với các con mà chỉ một mực yêu cầu Văn chuẩn bị số tiền mặt ấy trong 3 ngày rồi hắn sẽ tiếp tục điện thoại ra chỉ thị.
Văn lo lắng con gặp nạn nên không báo công an vì việc bắt cóc và tự mình chuẩn bị tiền chuộc.
Thật đáng tiếc, số tiền chuộc giao xong nhưng khi đến địa chỉ bọn bắt cóc nói Văn chỉ thấy một ngôi nhà hoang không một bóng người. Người của bà Phú cũng ập tới đúng lúc ấy tìm người nhưng tất thảy đều thất vọng.
Văn trở về Phú Gia và bất ngờ khi bà Phú đã sai người theo sát bắt được kẻ tống tiền. Hắn bị treo ngược lên trần nhà, người chi chít vết roi túa máu nhìn vô cùng đáng sợ. Văn nhào lên giật phăng chiếc roi trên tay một kẻ bịt mặt quất liên tục nhiều nhát lên kẻ bắt cóc tra hỏi tung tích của các con.
Hắn ta bị đánh tới không còn sức để đáp lại câu hỏi của Văn. Bà Phú lệnh thả hắn xuống thùng nước dìm tới chết nếu hắn không chịu mở miệng. Quả nhiêu chiêu của bà Phú có tác dụng. Tên bắt cóc kia ngay lập tức khai rõ sự tình rằng hắn biết gia đình Văn tìm hai con nên đóng giả kẻ bắt cóc tống tiền chứ bản thân hắn thực sự không biết hai con gái của văn ở đâu.
Bà Phú nhíu mày: chuyện này thật lạ! Vậy rốt cuộc mày nói dối hay kẻ nào đó đã ra tay với hai đứa nhỏ?
Tên kia sợ hãi đáp: mạng của tôi nằm trong tay bà, chuyện tôi biết tôi cũng kể rõ sự tình rồi. Tôi chỉ là lừa đảo kiếm tiền chứ không hề bắt cóc hai cô ấy.
Duyên ngoài việc tiến hành song song cả tìm bạn gái và cho Huy tiếp cận Phú Gia thì ra sức tạo điều kiện cho Huy về nhà gặp bà Phú. Duyên nghĩ càng để hai người đó gặp nhau thường xuyên hơn thì sẽ gây đươc ấn tượng tốt hơn, sẽ thuận lợi cho thời gian về sau.
Bà Phú chẳng hiểu có rõ tâm ý của cô con dâu này hay không nhưng vẫn tỏ thái độ y như trước. Huy về nhà nhiều hơn nhưng số lần gặp mặt với bà Phú lại ít hơn trước. Duyên thấy vậy mà khó chịu trong lòng. Cô ta càng chắc mẩm hơn chuyện mẹ chồng đã gạt thằng cháu đích tôn khỏi tầm ngắm để hướng về hai cô cháu Diệu và Tuệ.
Hai cháu gái của Duyên thông minh xuất chúng. Hơn nữa cả hai cá tính mạnh mẽ và nhất mực nghe lời của Văn. Duyên không ưa mẹ tụi nó nên trước nay cũng không hài lòng về hai đứa cháu này. Trong lòng Duyên vốn chỉ hướng tới duy nhất một mình Huy nên bỏ qua chuyện của Diệu và Tuệ. Hiện tại nhìn lại Duyên mới thấy ngạc nhiên bởi cả hai đã trưởng thành và rất chững chạc.
Bà Phú điều luôn hai cô cháu gái về Phú Gia làm việc và chịu sự quản lý từ một số nhân vật cốt cán của Phú Gia. Bọn họ nếu hợp phe với nhau thì chẳng phải Huy sẽ mất điểm trước bà Phú hay sao? Duyên nghĩ vậy nên đã âm thầm lên kế hoạch tự mình phá rối công ty rồi đổ hết trách nhiên lên đầu hai cô cháu ngoại.
Thật ngạc nhiên rằng bao nhiêu cố gắng của Duyên lại thành công cốc. Mọi hành động của Duyên dù có kín kẽ tới đâu cũng bị một bàn tay vô hình nào đó phá nát. Hai cháu gái của Duyên vốn không hề hấn gì mà ngược lại còn tạo được ấn tượng tốt trước toàn thể công ty.
Duyên từ phá hoại các cháu lại biến thành cơ hội tốt cho cả Diệu và Tuệ thể hiện bản thân mình. Bà Phú mỗi lần chứng kiến hai cháu gái bắt tay nhau giải quyết các mối hoạ trong công ty lại sung sướng trong lòng. Mỗi lần như thế bà lại tự ghé quầy đồ cổ thưởng cho mình một món đồ đắt giá rồi ngắm nghía cả buổi trong phòng không bước ra ngoài.
Duyên bắt đầu thấy nóng ruột bởi Huy không hề gây được cảm tình tốt hơn với bà Phú mà ngược lại Diệu Tuệ lại càng ngày càng được lòng của mẹ chồng cô hơn.
Một chiều chủ nhật, Duyên cho gọi hết con cháu trở về nhà ăn bữa cơm sum họp đại gia đình.
Mọi người thấy Duyên gọi về thì ai nấy đều ngạc nhiên, nhất là ba mẹ con Văn.
Tính ra kể từ ngày Văn đưa hai con ra ngoài thoát khỏi Phú Gia thì đây là lần đầu tiên Duyên ra lệnh cho con cháu tụ họp như vậy. Mọi lần mọi người về nhà cũng chỉ vào dịp lễ tết chứ không có chuyện gấp sẽ không họp đại gia đình như thế.
Văn bán tín bán nghi hỏi các con: thực ra hai đứa có biết lý do tại sao bà nội yêu cầu họp gia đình hay không? Chuyện này mẹ thấy rất lạ.
Tuệ vui vẻ đáp: mẹ ngại bà nội ạ? Đã có cụ chống lưng, mẹ lo gì chứ?
Văn lắc đầu: chắc chắn không đơn giản là ăn cơm, xưa nay mẹ con mình không hề ở Phú Gia, chuyện bên ấy cũng phức tạp, mẹ không muốn nhúng tay vào tránh rước hoạ vào thân.
- Mẹ cũng là con cháu Phú Gia mà. Hơn nữa giờ chúng con lớn cả rồi! Hai chị em con lại được lòng của cụ. Con không sợ bà nội gây bất lợi cho chúng con.
- Mẹ vẫn nhắc các con làm gì cũng phải có chừng mực. Mẹ con mình không có Phú Gia cũng không chết đói. Những người trong gia đình này phức tạp vô cùng, các con trẻ người non dạ, làm sao mà hiểu hết được sự tình bên trong?
- Hổ dữ không ăn thịt con mà mẹ. Con không tin bà nội có thể gây bất lợi cho chúng con.
- Mẹ nghĩ khác, kể cả cụ nội con không hề đơn giản chút nào. Nếu chúng ta không đề phòng tình huống xấu thì chỉ e lại thiệt thân.
- Chúng con về Phú Gia mấy tháng rồi, nhiều chuyện lúc đầu cũng không hiểu tại sao nhưng dần dần sau này con mới nghiệm ra rằng thực ra cụ nội đang muốn đào tạo chúng con mà thôi. Bà nội ra sức gây khó dễ thì cụ nội lại đẩy chúng con vào vũng bùn. Tuy nhiên sau mỗi lần như thế chúng con lại có thêm kinh nghiệm. Mẹ thấy đấy, hai chị em con vẫn tốt và chắc chắn sẽ sớm ngày lên cầm quyền Phú Gia.
Văn lắc đầu: mẹ không muốn các con tham vọng như thế. Càng tham thì càng sớm bại con ạ. Mẹ trước nay chỉ mong ba mẹ con có cuộc sống an bình, không sân si với đời. Không phải tự dưng mẹ đưa các con rời khỏi Phú Gia, các con hiểu ý mẹ chứ?
- Chúng ta từ bỏ nhưng chính cụ nội đang đứng về phe chúng ta mà. Chị em còn chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Văn khuyên các con nên giữ chừng mực, không can thiệp quá sâu vào chuyện Phú Gia không phải không có nguyên nhân. Ngày Thái còn sống, trong vô số những lần say sỉn đã vô tình nói lộ ra cho Văn biết những bí mật kinh hoàng của Phú Gia. Hơn ai hết Văn hiểu trong lòng rằng nơi ấy không phải thiên đương như người ta vẫn nói. Thậm chí nó chính là địa ngục, một địa ngục không lối thoát cho kẻ nào tự mình chôn thây nơi ấy.
Khi Duyên thông báo toàn thể đại gia đình về Phú Gia dùng cơm trong lòng Văn đã luôn lo lắng không an tâm. Dường như Văn cảm nhận được đợt sống ngầm đang âm ỉ và chờ thời cơ lại bùng phát lên. Văn cố sức khuyên can các con hãy an phận và sống lạc quan với cuộc sống hiện tại nhưng dòng máu trong người các con cô một nửa lại là của Phú Gia. Diệu và Tuệ thời gian qua lại được bà Phú ra sức bồi dưỡng theo phương thức rất đặc biệt. Văn lo sợ chuyện này sẽ đẩy các con vào vòng xoáy của tiền tài và địa vị. Văn lo sẽ có ngày các con bị cuốn vào Phú Gia và không thể có đường rút lui.
Bà Phú vốn là người đàn bà ác có thừa, độc luôn dư, đầu óc của bà lập dị khác những người phụ nữ bình thường thì không có lý do gì lại tự dưng bỏ qua cháu trai, đào tạo cháu gái để kế nghiệp. Tuy nhiên các con của Văn còn quá non để nhìn nhận sự việc. Hơn nữa cả hai lại đang háu chiến nên Văn dù có khuyên thế nào cũng khó lòng thay đổi tư duy các con. Văn sau cùng quyết định lao theo các con vì ít ra bên cạnh hai đứa còn có một cái đầu tỉnh táo như Văn để đánh giá sự việc.
Bữa cơm gia đình thân mật diễn ra theo đúng nghĩa. Suốt buổi tối hôm ấy Văn ít khi nói chuyện mà chỉ lặng lẽ dùng bữa. Cô lần lượt quan sát sắc mặt của từng người trong gia đình. Duyên vốn chẳng ưa Văn nên cả buổi chỉ nói chuyện với Diệu và Tuệ. Duyên còn không ngớt lời khen ngợi hai cô cháu gái tài giỏi hơn người làm người bà nội như Duyên nở mày nở mặt với mọi người.
Diệu và Tuệ được khen thì cười típ mắt. Tuy nhiên trong lòng hai cô gái không khỏi thầm trách bao nhiêu lần bà nội muốn nhấn hai cô xuống bùn. Nếu không phải phía sau hai cô còn có cụ nội thì chỉ e sớm bị bà nội nhấn xuống tận đáy không thể nào ngóc đầu lên nổi. Mọi người đối xử với nhau ngoài mặt nở hoa nhưng trong lòng thầm mắng chửi thậm tệ.
Trở về nhà Tuệ Diệu bàn tán xôn xao về việc Duyên lệnh cho con cháu mỗi tuần một lần phải về nhà họp mặt và ăn bữa cơm thân mật. Tuệ nghi ngờ bà nội có ý thăm dò các cô nhưng Mẹ Văn lại có suy nghĩ khác hẳn hai con: mẹ chỉ lo đây là bước đêm cho người nhà họ chuẩn bị làm đại sự thôi. Mẹ không muốn anh em tương tàn. Phú Gia vốn không thuộc về chúng ta, các con đừng mơ tưởng.
Diệu cười: chúng con đâu có giành nhưng nếu là có người dâng lên thì tại sao mình phải từ chối.
Văn đáp lại lời con gái: con nghĩ gì khi con hổ lại nhổ cà rốt cho con thỏ ăn? Chỉ khi nó muốn nuôi béo rồi ăn thịt thôi con ạ. Con đừng ngây thơ quá như thế.
Diệu đáp: nhưng hiện tại Phú Gia thế hệ chúng con chỉ có anh Huy là trai. Ngọc Hà thì không thích kinh doanh và còn nhỏ tuổi. Hai chị em con thì cứng cáp ăn đứt anh Huy rồi. Dù con là bước đệm cho ai đó thì tạm thời chúng con cứ thử nắm quyền cho biết.
- Cờ chưa tới tay chưa biết các con còn mạng để mà nắm quyền hay không? Bà nội các con gian ngoan khác người nhưng cụ nội các con còn trên tài bà nội vài lần. Các con đừng tưởng mọi chuyện đơn giản như những gì thấy trước mắt.
Hai cô con gái của Văn vẫn bỏ ngoài tai những lời mẹ nói. Hàng tuần bọn họ vẫn trở về Phú gia dùng cơm theo đúng lệnh của Duyên để gắn kết tình cảm gia đình. Công việc của Diệu và Tuệ cũng không hề gặp khó khăn như trước nữa. Cả hai đã tin tưởng rằng mình sẽ có ngày đứng trên đỉnh cao. Đáng tiếc, chỉ vài ngày ngắn ngủi sau đó lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Văn điện thoại cho hai con gái cả chiều không được, điện thoại liên tục báo tắt máy. Bất đắc dĩ Văn gọi về Phú Gia hỏi thăm xem các con có tiện đường ghé về nội ăn cơm hay không?
Bà Phú nghe điện thoại ngạc nhiên: hai con bé hôm nay không về. Con hãy gọi điện lại xem sao? Gọi lên công ty kiểm tra đi.
- Con gọi rồi, bảo vệ nói hai đứa đã rời công ty từ sớm bà ạ.
- Vậy chắc tụi nhỏ đi chơi với bạn bè chứ gì?
- Con hỏi hết những người cần hỏi rồi. Không ai thấy các cháu.
- Dùng định vị, tụi nó dùng điện thoại thì mau kiểm tra xem.
Đáng tiếc điện thoại của cả hai bị vứt ở ven đường. Cả hai lúc bấy giờ đều mất tích. Nghi ngờ hai con bị bắt cóc Văn lập tức lên công an trình báo. Đáng tiếc họ nói chưa qua 48h nên phía công an chưa có kết luận. Văn gọi điện thoại cho Duyên xin giúp tìm kiếm. Duyên cũng nhanh chóng cho người ráo riết tìm hai cô cháu gái.
Ngày hôm sau văn nhận được một cuộc điện thoại lạ báo cả hai cô gái đang nằm trong tay họ. Bọn họ muốn một khoản tiền chuộc rất lớn. Văn nghe bọn tống tiền nói chuyện mà thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất tới hiện tại các con cô vẫn giữ được mạng sống. Tuy nhiên bọn bắt cóc lại không cho Văn nói chuyện với các con mà chỉ một mực yêu cầu Văn chuẩn bị số tiền mặt ấy trong 3 ngày rồi hắn sẽ tiếp tục điện thoại ra chỉ thị.
Văn lo lắng con gặp nạn nên không báo công an vì việc bắt cóc và tự mình chuẩn bị tiền chuộc.
Thật đáng tiếc, số tiền chuộc giao xong nhưng khi đến địa chỉ bọn bắt cóc nói Văn chỉ thấy một ngôi nhà hoang không một bóng người. Người của bà Phú cũng ập tới đúng lúc ấy tìm người nhưng tất thảy đều thất vọng.
Văn trở về Phú Gia và bất ngờ khi bà Phú đã sai người theo sát bắt được kẻ tống tiền. Hắn bị treo ngược lên trần nhà, người chi chít vết roi túa máu nhìn vô cùng đáng sợ. Văn nhào lên giật phăng chiếc roi trên tay một kẻ bịt mặt quất liên tục nhiều nhát lên kẻ bắt cóc tra hỏi tung tích của các con.
Hắn ta bị đánh tới không còn sức để đáp lại câu hỏi của Văn. Bà Phú lệnh thả hắn xuống thùng nước dìm tới chết nếu hắn không chịu mở miệng. Quả nhiêu chiêu của bà Phú có tác dụng. Tên bắt cóc kia ngay lập tức khai rõ sự tình rằng hắn biết gia đình Văn tìm hai con nên đóng giả kẻ bắt cóc tống tiền chứ bản thân hắn thực sự không biết hai con gái của văn ở đâu.
Bà Phú nhíu mày: chuyện này thật lạ! Vậy rốt cuộc mày nói dối hay kẻ nào đó đã ra tay với hai đứa nhỏ?
Tên kia sợ hãi đáp: mạng của tôi nằm trong tay bà, chuyện tôi biết tôi cũng kể rõ sự tình rồi. Tôi chỉ là lừa đảo kiếm tiền chứ không hề bắt cóc hai cô ấy.