Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Bác Cương lập tức đưa Hân quay lại nhà hàng năm xưa Hân bị người ta vu oan giá hoạ. Một người đàn ông được đưa tới cùng đối chất với chủ nhà hàng cùng cô nhân viên trực hôm ấy. Họ nhìn thấy bác Cương đến đều sợ hãi và khai ra chuyện ngày hôm ấy.
Hân nghe bọn họ kể lại câu chuyện mặc dù đã từng nghĩ đến tình huống ấy nhưng cũng không kiềm chế nổi cảm xúc. Hân lao vào người đàn ông bị bắt cùng cô gian tình năm xưa tát hắn một cái cháy má: khốn nạn! Tôi và mấy người không thù không oán. Tại sao mấy người hợp mưu hãm hại tôi?
- Mong cô tha tội cho tôi. Tôi lúc bấy giờ cũng vì hoàn cảnh bắt buộc. Tôi nợ Tín số tiền lớn, nếu không làm thì hắn sẽ cho người đánh chết tôi.
- Hoàn cảnh! Ngoài đổ lỗi cho hoàn cảnh mấy người còn có câu nào khác không? Vậy cứ hoàn cảnh khó khăn là mấy người liền hãm hại người khác hay sao?
- Tôi xin cô! Tôi cũng không làm gì cô cả. Ngày hôm ấy lúc tôi vào phòng cô đã bị lột trần đặt trên giường rồi. Tôi chỉ có nhiệm vụ nằm cạnh cô vài phút là bọn họ ùa vào phòng bắt gian.
Người đàn ông chỉ sang cô gái bên cạnh: Cô không tin có thể hỏi cô gái này xem, ngày ấy chính cô ta dẫn tôi lên phòng.
Cô gái ấy nét mặt không mấy sợ sệt như người đàn ông ấy. Ẩn sâu trong đôi mắt kia là sự căm hận. Cô ấy gật đầu: phải, điều anh ta nói là sự thật. Tôi là bị Tín lừa. Lúc ấy Tín theo đuổi tôi và hứa hẹn lấy tôi làm vợ. Hắn nói cô là người đàn bà trắc nết, phá hoại gia đình anh ấy. Đặc biệt hơn anh ta nói chị hại chết chồng và nhăm nhe chiếm lấy công ty của gia đình anh ta. Tôi ngu muội tin theo lời dối gạt ấy mới làm ra chuyện tày trời có lỗi với chị.
Hân lúc bấy giờ ngoài hận bọn họ tới tận xương tuỷ ra cũng không rơi nổi một giọt nước mắt: các người nói hay lắm. Thanh danh của tôi bị các người huỷ sạch rồi. Mẹ con tôi bị người ta vu oan giá hoạ tới mức không chốn dung thân, phải tìm tới cái chết nhưng may mắn lại thoát nạn. Tháng ngày ấy tôi từng ngày từng giờ khắc cốt ghi tâm.
Cô gái ấy quỳ xuống đất dập đầu trước Hân: em xin lỗi chị. Em cũng phải trả cái giá quá đắt cho việc này. Tín là thằng khốn nạn. Hắn lừa em hại chị rồi cho em uống thuốc vô sinh. Chị là phụ nữ cũng hiểu nổi đau của một người không thể có cơ hội làm mẹ sẽ thế nào? Em hối hận lắm! Giá như em không ngu muội nghe theo hắn, không bị lời đường mật của hắn dụ dỗ thì không hại chị, cũng không hại bản thân mình thê thảm như bây giờ.
Hân hít một hơi thật dài rồi bật cười trong đớn đau. Suy cho cùng họ cũng là công cụ để Tín từng bước đẩy mẹ con cô ra đường và chiếm lấy tài sản của chồng cô. Tín là con rắn độc, mưu mô xảo quyệt, dù cho không có họ thì cũng có những người khác bị hắn lợi dụng, mua chuộc hoặc lừa gạt mà thôi.
Chủ nhà hàng bấy giờ còn run như cầy sấy ngồi bên cạnh. Hắn nhìn nét mặt của hai người trước mặt mà mồ hôi túa ra như tắm. Hân quắc ánh mắt căm hận nhìn sang phía hắn làm hắn run lên lắp ba lắp bắp: cô Hân, chuyện...chuyện Tín lừa cô vào phòng rồi cưỡng bức cô trước đó tôi vô can. Là do vợ tôi nhận tiền của Tín mới làm như vậy.
Hân nghe hắn nói mà đầu óc hoang mang: anh nói cái gì? Chuyện...chuyện ấy là sao? Tín cưỡng bức tôi?
- Tôi...tôi chỉ nghe con vợ tôi nói lại. Tôi quả thực không biết.
- Vợ anh đâu? Anh gọi chị ta ra cho tôi.
- Cô ấy...chết rồi!
Hân nhìn sang Cương, lần này cô bật khóc. Bác Cương ôm lấy đôi vai gầy đang run lên vì giận kia mà an ủi: chuyện ấy anh đã điều tra kĩ rồi. Chính Tín đã báo cho em tới nhà hàng này rồi dùng thuốc mê giở trò với em. Ngày đó cậu Minh kia bị mệt nên cũng được thu xếp một phòng khác ở khu này, cũng là tiện cho kế hoạch bắt gian.
Hân gào lên đau đớn tới cùng cực. Cuối cùng mọi chuyện đều do một tay Tín lên kế hoạch và từng bước thực hiện. Hân thấy ghét bỏ chính bản thân mình bởi bị gã em chồng khốn nạn hãm hại hết lần này tới lần khác. Bác Cương bấy giờ mới nói: anh định bụng sẽ mang bí mật này chôn theo xuống mồ vì không muốn đào lại nỗi đau của em. Tuy nhiên Tín đã muốn gặp em thì chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ nên anh mới làm như vậy.
- Tên khốn ấy, hắn ta sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Mấy người kia lập tức lên tiếng: chúng tôi sẽ làm chứng để trả lại thanh danh cho cô.
- Được! Vậy các người hãy ra đầu thú kể hết tất cả tội trạng của Tín ra để hắn chịu tội.
Người đàn ông vẫn còn sợ sệt: anh Cương, chuyện cần làm tôi cũng làm rồi. tôi mong anh giữ lời hứa của mình.
Bác Cương đáp: oan có đầu, nợ có chủ. Tất cả ai phạm tội đều phải trả giá, những người khác tôi không quan tâm.
Hai vợ chồng Hân trở về nhà. Hân lại lần nữa kinh ngạc trước khả năng của Cương. Cô càng ngày càng thấy sự bí ẩn của chồng mình, cô lại càng lo lắng. Bác Cương dường như hiểu được lòng Hân bèn giải thích: bắt đầu từ cái ngày anh cứu hai mẹ con và nghe câu chuyện cuộc đời của em anh đã bí mất tìm hiểu mọi chuyện. Anh không nói cho em biết bởi anh không muốn em suy nghĩ nhiều và bị quá khứ ám ảnh không thoát ra được mà thôi.
- Thực sự càng ngày anh càng làm cho em thấy mơ hồ và sợ hãi. Thực ra anh là ai?
- Anh là chồng em, người sẽ không bao giờ làm hại em. Anh thề có trời chứng giám cho lòng mình.
Hân lặng lẽ bỏ vào nhà ngồi ngẫm lại tất cả mọi chuyện đã qua.
Chiều hôm ấy nhà Hân lại có khách đặc biệt tới thăm. Bà Chiêu thân thể gầy guộc, khuôn mặt hốc hác, hai mắt trũng sâu xuất hiện trước cửa nhà khiến Hân không khỏi ngạc nhiên. Hân nhìn thấy nhưng vờ như không thấy, bước qua như kẻ vô hình.
Bà Chiêu lên tiếng: tới gặp thằng Tín được không?
Hân không đáp mà lập tức bước đi. Bà ta gào lên: tao hỏi sao mày không trả lời?
- Bà hỏi ai vậy? Mà bà là ai? Tôi không quen biết bà.
- Con khốn! Sao mày dám nói năng với tao như thế? Dù gì tao cũng là mẹ của thằng Minh. Mày lấy chồng rồi nên không coi tao ra gì đúng không?
Hân mỉa mai: bà còn biết mình là mẹ của anh Minh sao? Nhưng như bà đã nói đấy, tôi đã lấy chồng rồi. Tôi và bà vốn chả có quan hệ gì.
- mày...mày...con khốn nạn! Uổng công con trai tao yêu thương, tin tưởng và bảo vệ mày. Ngày xưa nó vì mày mà cãi lại cả bố mẹ. Nó vì mày mà không ngại hi sinh mọi thứ. Nó mà biết mày như hôm nay chắc ở dưới suối vàng đau lòng lắm!
- Bà im đi! Kể từ ngày hai mẹ con bà hãm hại tôi, đuổi mẹ con tôi khỏi nhà chúng ta đã không còn quan hệ gì. Nếu bà đến đây tạ lỗi tôi còn xem xét, còn đến hách dịch yêu cầu này nọ thì miễn đi. Không tiễn!
Nói rồi Hân đi thẳng ra ngõ. Bà Chiêu chạy theo: tại sao mày cạn tàu ráo máng thế?
- Đây là tôi làm theo mẹ con bà! Có trách hãy tự trách mình, đừng mở miệng ra trách người khác. Nực cười!
Bà Chiêu giận tới mức mặt mũi đỏ căng, hai mắt mở trừng trừng. Bà giờ đã già, sức khoẻ lại yếu vốn muốn đánh cũng không lại Hân. Nói chính xác là khi xưa Hân nhịn cho yên cửa yên nhà mới chịu đứng cho mẹ chồng đánh. Hiện giờ nếu bà dám ra tay chắc chắn người bị thiệt chính là bà.
Trinh đi học về tới sân nhìn thấy bà Chiêu cũng không chào. Con bé đạp thẳng xe về cửa. Bà Chiêu chạy tới nắm lấy tay Trinh: Trinh ơi, cháu hãy khuyên mẹ lên công an gặp chú Tín giúp bà.
Trinh mở tròn mắt hỏi lại: muốn gặp mẹ thì bà bảo chú ta tự đến tìm mẹ. Tại sao mẹ phải đi gặp chú ấy?
- Mày học thói mất dạy của con mẹ mày có đúng không?
- Bà già rồi, nói năng cho cẩn thận kẻo người ta cười vào mặt cho. Mấy ngày trước bà còn chống tay chửi mẹ con cháu sa sả ngoài đường. Bà rủa mẹ con cháu là đĩ. Ủa chứ sao bà lại đến cầu xin đĩ làm gì vậy?
Bà Chiêu phát điên lên vì Trinh: mày...mày được lắm! Tao chống mắt lên xem mẹ con đĩ thoả chúng mày hống hách tới bao giờ?
Bác Cương bấy giờ lên tiếng: bà cẩn thận lời nói của mình. Tôi có thể kiện bà tội xúc phạm người khác. Con trai bà đã bị bắt, không lẽ bà lại muốn ngồi tù luôn cho khỏi lạc nhau?
Bà Chiêu nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt: chuyện này không liên quan tới mày, đừng lắm mồm.
- Bà mới cần xem lại. Bà ở đâu chạy đến nhà tôi làm loạn, buông lời xúc phạm vợ con tôi. Bà có tư cách gì vậy?
- Con ư? Nuôi con hộ thằng khác có gì mà tự hào? Đồ đĩ đực!
Bác Cương cười nhạt: cái câu này bà hãy dành để nói với người chồng quá cố của bà mới hợp lý. Bản thân tôi cưới hỏi đàng hoàng, pháp luật chứng nhận, bà con chứng giám, đâu giống ai kia già cả còn ham của lạ tới mức quá sức mất mạng trên giường?
Bà Chiêu bị chọc tới nỗi đau thì giống như con thú hoang bị chọc tiết. Bà ta gào lên: thằng khốn! Mày...mày đừng ngậm máu phun người.
- Tôi nói thật hay vu oan thì trong lòng bà tự hiểu. Ngày ấy chắc bà phải tốn không ít tiền mới bịt mồm được thiên hạ. Thằng cháu làm công an kia của bà cũng bỏ không ít tâm huyết. Tuy nhiên giấy không gói được lửa. Nếu bà làm những điều quá đáng thì chuyện của ông nhà sẽ bị phanh phui, đứa con dâu kia của bà chắc sẽ hả hê lắm khi gia đình bà bị cả thiên hạ chửi rủa.
Bác Cương chạm đúng nỗi nhục của gia đình bà. Bà đành ngậm ngùi ngậm miệng rồi hậm hực bỏ đi. Chuyện của gia đình bà tưởng chừng đã kín như bưng rốt cuộc lại bị người chồng của Hân nắm trong tay không sót một chi tiết. Bao lâu nay bà vẫn vì chuyện ấy mà đau đớn khôn nguôi.
Ông Chiêu kia sau lưng bà vụng trộm với rất nhiều gái trẻ. Đau đớn nhất bà lại bắt quả tang ông dẫn bồ trẻ về nhà nhân lúc bà về quê đi đám giỗ. Sự việc hôm ấy như nhát dao đâm thẳng vào ngực bà. Bà điên cuồng lao vào đánh chồng cùng con hồ ly tinh vụng trộm với chồng bà. Bà vốn giấu ỉm chuyện ấy đi ai dè bị con dâu(vợ Tín phát hiện). Cô ta vốn ghét mẹ chồng nên ra sức bênh vực ông Chiêu và tìm những cô gái trẻ về cho bố chồng hòng chọc tức mẹ chồng. Bà Chiêu phát hiện ra liền xúi Tín bỏ vợ. Tín lúc bấy giờ đang cặp kè với cô bồ trẻ nên nghe mẹ nhanh chóng bỏ vợ.
Sự việc bất ngờ xảy ra khi một ngày Tín phát hiện ra bố mình lại đang qua lại vụng trộm với cô bạn gái của mình. Hai bố con xảy ra xung đột lớn. Một thời gian sau ông Chiêu được phát hiện trong tình trạng tử vong do sử dụng thuốc kích dục quá liều trong thời gian dài bên cô người tình trẻ. Sự việc ấy gia đình bà phải bỏ ra số tiền lớn bưng bít sự thật và tung tin ra ngoài ông Chiêu bị đột quỵ mà qua đời.
Bà Chiêu nhớ lại sự việc ấy mà căm hận. Người ta nhìn vào luôn trầm trồ về gia đình của bà. Tuy nhiên bản thân bà thấy nó thối nát và ghê tởm. Tuy nhiên bà vì cái tiếng và sự ngưỡng mộ của người đời nên cứ gồng mình lên sống giả tạo.
Bà Chiêu mải mê suy nghĩ thì gặp trúng Vinh. Vinh đi ngang gọi mấy câu nhưng bà Chiêu không trả lời. Hắn quay xe lại hỏi thăm:cô suy nghĩ gì mà chăm chú thế? Cháu gọi mấy câu cô không trả lời.
Bà Chiêu kể lại cho Vinh nghe chuyện tới tìm Hân yêu cầu cô lên gặp Tín nhưng bị từ chối. Vinh chẹp miệng: tại sao anh Tín nhất mực đòi gặp cô ta? Cháu thực không tài nào hiểu nổi. Đáng lẽ ra việc quan trọng bây giờ là tìm người giải quyết công việc ở công ty, xử lý đống chất cấm kia và chạy tội cho anh Tín. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng cô tìm chị ta thì có tác dụng gì?
- Con ơi! Con nghĩ cô đây muốn gặp con Hân sao? Nhưng thằng Tín đói gặp cho bằng được. Nó nhắn liên tục đòi gặp bằng được con Hân.
- Kì lạ!
- Đúng vậy! Cô cũng thấy lạ nhưng hỏi thì nó không nói. Mà sao con nhờ người đưa thêm đồ ăn thức uống cho anh rồi mà cô thấy nó đáng sợ lắm. Nhìn nó cô suýt chút nữa không nhận được ra.
- Làm gì có ai bị nhốt trong tù lại thoải mái đâu cô?
- Không đâu! Cô thấy nó lạ lắm! Đầu tóc nó bù xù, mặt hốc hác thì không nói. Ý cô nhắc đến cái cách nó nói chuyện. Cô đang nghĩ có khi nào nó bị điên không? Nó nói chuyện với cô mà run lên bần bật. Mắt nó cứ láo lia như thể có thứ gì đó rất đáng sợ đang bên cạnh đe doạ nó vậy!
Hân nghe bọn họ kể lại câu chuyện mặc dù đã từng nghĩ đến tình huống ấy nhưng cũng không kiềm chế nổi cảm xúc. Hân lao vào người đàn ông bị bắt cùng cô gian tình năm xưa tát hắn một cái cháy má: khốn nạn! Tôi và mấy người không thù không oán. Tại sao mấy người hợp mưu hãm hại tôi?
- Mong cô tha tội cho tôi. Tôi lúc bấy giờ cũng vì hoàn cảnh bắt buộc. Tôi nợ Tín số tiền lớn, nếu không làm thì hắn sẽ cho người đánh chết tôi.
- Hoàn cảnh! Ngoài đổ lỗi cho hoàn cảnh mấy người còn có câu nào khác không? Vậy cứ hoàn cảnh khó khăn là mấy người liền hãm hại người khác hay sao?
- Tôi xin cô! Tôi cũng không làm gì cô cả. Ngày hôm ấy lúc tôi vào phòng cô đã bị lột trần đặt trên giường rồi. Tôi chỉ có nhiệm vụ nằm cạnh cô vài phút là bọn họ ùa vào phòng bắt gian.
Người đàn ông chỉ sang cô gái bên cạnh: Cô không tin có thể hỏi cô gái này xem, ngày ấy chính cô ta dẫn tôi lên phòng.
Cô gái ấy nét mặt không mấy sợ sệt như người đàn ông ấy. Ẩn sâu trong đôi mắt kia là sự căm hận. Cô ấy gật đầu: phải, điều anh ta nói là sự thật. Tôi là bị Tín lừa. Lúc ấy Tín theo đuổi tôi và hứa hẹn lấy tôi làm vợ. Hắn nói cô là người đàn bà trắc nết, phá hoại gia đình anh ấy. Đặc biệt hơn anh ta nói chị hại chết chồng và nhăm nhe chiếm lấy công ty của gia đình anh ta. Tôi ngu muội tin theo lời dối gạt ấy mới làm ra chuyện tày trời có lỗi với chị.
Hân lúc bấy giờ ngoài hận bọn họ tới tận xương tuỷ ra cũng không rơi nổi một giọt nước mắt: các người nói hay lắm. Thanh danh của tôi bị các người huỷ sạch rồi. Mẹ con tôi bị người ta vu oan giá hoạ tới mức không chốn dung thân, phải tìm tới cái chết nhưng may mắn lại thoát nạn. Tháng ngày ấy tôi từng ngày từng giờ khắc cốt ghi tâm.
Cô gái ấy quỳ xuống đất dập đầu trước Hân: em xin lỗi chị. Em cũng phải trả cái giá quá đắt cho việc này. Tín là thằng khốn nạn. Hắn lừa em hại chị rồi cho em uống thuốc vô sinh. Chị là phụ nữ cũng hiểu nổi đau của một người không thể có cơ hội làm mẹ sẽ thế nào? Em hối hận lắm! Giá như em không ngu muội nghe theo hắn, không bị lời đường mật của hắn dụ dỗ thì không hại chị, cũng không hại bản thân mình thê thảm như bây giờ.
Hân hít một hơi thật dài rồi bật cười trong đớn đau. Suy cho cùng họ cũng là công cụ để Tín từng bước đẩy mẹ con cô ra đường và chiếm lấy tài sản của chồng cô. Tín là con rắn độc, mưu mô xảo quyệt, dù cho không có họ thì cũng có những người khác bị hắn lợi dụng, mua chuộc hoặc lừa gạt mà thôi.
Chủ nhà hàng bấy giờ còn run như cầy sấy ngồi bên cạnh. Hắn nhìn nét mặt của hai người trước mặt mà mồ hôi túa ra như tắm. Hân quắc ánh mắt căm hận nhìn sang phía hắn làm hắn run lên lắp ba lắp bắp: cô Hân, chuyện...chuyện Tín lừa cô vào phòng rồi cưỡng bức cô trước đó tôi vô can. Là do vợ tôi nhận tiền của Tín mới làm như vậy.
Hân nghe hắn nói mà đầu óc hoang mang: anh nói cái gì? Chuyện...chuyện ấy là sao? Tín cưỡng bức tôi?
- Tôi...tôi chỉ nghe con vợ tôi nói lại. Tôi quả thực không biết.
- Vợ anh đâu? Anh gọi chị ta ra cho tôi.
- Cô ấy...chết rồi!
Hân nhìn sang Cương, lần này cô bật khóc. Bác Cương ôm lấy đôi vai gầy đang run lên vì giận kia mà an ủi: chuyện ấy anh đã điều tra kĩ rồi. Chính Tín đã báo cho em tới nhà hàng này rồi dùng thuốc mê giở trò với em. Ngày đó cậu Minh kia bị mệt nên cũng được thu xếp một phòng khác ở khu này, cũng là tiện cho kế hoạch bắt gian.
Hân gào lên đau đớn tới cùng cực. Cuối cùng mọi chuyện đều do một tay Tín lên kế hoạch và từng bước thực hiện. Hân thấy ghét bỏ chính bản thân mình bởi bị gã em chồng khốn nạn hãm hại hết lần này tới lần khác. Bác Cương bấy giờ mới nói: anh định bụng sẽ mang bí mật này chôn theo xuống mồ vì không muốn đào lại nỗi đau của em. Tuy nhiên Tín đã muốn gặp em thì chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ nên anh mới làm như vậy.
- Tên khốn ấy, hắn ta sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Mấy người kia lập tức lên tiếng: chúng tôi sẽ làm chứng để trả lại thanh danh cho cô.
- Được! Vậy các người hãy ra đầu thú kể hết tất cả tội trạng của Tín ra để hắn chịu tội.
Người đàn ông vẫn còn sợ sệt: anh Cương, chuyện cần làm tôi cũng làm rồi. tôi mong anh giữ lời hứa của mình.
Bác Cương đáp: oan có đầu, nợ có chủ. Tất cả ai phạm tội đều phải trả giá, những người khác tôi không quan tâm.
Hai vợ chồng Hân trở về nhà. Hân lại lần nữa kinh ngạc trước khả năng của Cương. Cô càng ngày càng thấy sự bí ẩn của chồng mình, cô lại càng lo lắng. Bác Cương dường như hiểu được lòng Hân bèn giải thích: bắt đầu từ cái ngày anh cứu hai mẹ con và nghe câu chuyện cuộc đời của em anh đã bí mất tìm hiểu mọi chuyện. Anh không nói cho em biết bởi anh không muốn em suy nghĩ nhiều và bị quá khứ ám ảnh không thoát ra được mà thôi.
- Thực sự càng ngày anh càng làm cho em thấy mơ hồ và sợ hãi. Thực ra anh là ai?
- Anh là chồng em, người sẽ không bao giờ làm hại em. Anh thề có trời chứng giám cho lòng mình.
Hân lặng lẽ bỏ vào nhà ngồi ngẫm lại tất cả mọi chuyện đã qua.
Chiều hôm ấy nhà Hân lại có khách đặc biệt tới thăm. Bà Chiêu thân thể gầy guộc, khuôn mặt hốc hác, hai mắt trũng sâu xuất hiện trước cửa nhà khiến Hân không khỏi ngạc nhiên. Hân nhìn thấy nhưng vờ như không thấy, bước qua như kẻ vô hình.
Bà Chiêu lên tiếng: tới gặp thằng Tín được không?
Hân không đáp mà lập tức bước đi. Bà ta gào lên: tao hỏi sao mày không trả lời?
- Bà hỏi ai vậy? Mà bà là ai? Tôi không quen biết bà.
- Con khốn! Sao mày dám nói năng với tao như thế? Dù gì tao cũng là mẹ của thằng Minh. Mày lấy chồng rồi nên không coi tao ra gì đúng không?
Hân mỉa mai: bà còn biết mình là mẹ của anh Minh sao? Nhưng như bà đã nói đấy, tôi đã lấy chồng rồi. Tôi và bà vốn chả có quan hệ gì.
- mày...mày...con khốn nạn! Uổng công con trai tao yêu thương, tin tưởng và bảo vệ mày. Ngày xưa nó vì mày mà cãi lại cả bố mẹ. Nó vì mày mà không ngại hi sinh mọi thứ. Nó mà biết mày như hôm nay chắc ở dưới suối vàng đau lòng lắm!
- Bà im đi! Kể từ ngày hai mẹ con bà hãm hại tôi, đuổi mẹ con tôi khỏi nhà chúng ta đã không còn quan hệ gì. Nếu bà đến đây tạ lỗi tôi còn xem xét, còn đến hách dịch yêu cầu này nọ thì miễn đi. Không tiễn!
Nói rồi Hân đi thẳng ra ngõ. Bà Chiêu chạy theo: tại sao mày cạn tàu ráo máng thế?
- Đây là tôi làm theo mẹ con bà! Có trách hãy tự trách mình, đừng mở miệng ra trách người khác. Nực cười!
Bà Chiêu giận tới mức mặt mũi đỏ căng, hai mắt mở trừng trừng. Bà giờ đã già, sức khoẻ lại yếu vốn muốn đánh cũng không lại Hân. Nói chính xác là khi xưa Hân nhịn cho yên cửa yên nhà mới chịu đứng cho mẹ chồng đánh. Hiện giờ nếu bà dám ra tay chắc chắn người bị thiệt chính là bà.
Trinh đi học về tới sân nhìn thấy bà Chiêu cũng không chào. Con bé đạp thẳng xe về cửa. Bà Chiêu chạy tới nắm lấy tay Trinh: Trinh ơi, cháu hãy khuyên mẹ lên công an gặp chú Tín giúp bà.
Trinh mở tròn mắt hỏi lại: muốn gặp mẹ thì bà bảo chú ta tự đến tìm mẹ. Tại sao mẹ phải đi gặp chú ấy?
- Mày học thói mất dạy của con mẹ mày có đúng không?
- Bà già rồi, nói năng cho cẩn thận kẻo người ta cười vào mặt cho. Mấy ngày trước bà còn chống tay chửi mẹ con cháu sa sả ngoài đường. Bà rủa mẹ con cháu là đĩ. Ủa chứ sao bà lại đến cầu xin đĩ làm gì vậy?
Bà Chiêu phát điên lên vì Trinh: mày...mày được lắm! Tao chống mắt lên xem mẹ con đĩ thoả chúng mày hống hách tới bao giờ?
Bác Cương bấy giờ lên tiếng: bà cẩn thận lời nói của mình. Tôi có thể kiện bà tội xúc phạm người khác. Con trai bà đã bị bắt, không lẽ bà lại muốn ngồi tù luôn cho khỏi lạc nhau?
Bà Chiêu nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt: chuyện này không liên quan tới mày, đừng lắm mồm.
- Bà mới cần xem lại. Bà ở đâu chạy đến nhà tôi làm loạn, buông lời xúc phạm vợ con tôi. Bà có tư cách gì vậy?
- Con ư? Nuôi con hộ thằng khác có gì mà tự hào? Đồ đĩ đực!
Bác Cương cười nhạt: cái câu này bà hãy dành để nói với người chồng quá cố của bà mới hợp lý. Bản thân tôi cưới hỏi đàng hoàng, pháp luật chứng nhận, bà con chứng giám, đâu giống ai kia già cả còn ham của lạ tới mức quá sức mất mạng trên giường?
Bà Chiêu bị chọc tới nỗi đau thì giống như con thú hoang bị chọc tiết. Bà ta gào lên: thằng khốn! Mày...mày đừng ngậm máu phun người.
- Tôi nói thật hay vu oan thì trong lòng bà tự hiểu. Ngày ấy chắc bà phải tốn không ít tiền mới bịt mồm được thiên hạ. Thằng cháu làm công an kia của bà cũng bỏ không ít tâm huyết. Tuy nhiên giấy không gói được lửa. Nếu bà làm những điều quá đáng thì chuyện của ông nhà sẽ bị phanh phui, đứa con dâu kia của bà chắc sẽ hả hê lắm khi gia đình bà bị cả thiên hạ chửi rủa.
Bác Cương chạm đúng nỗi nhục của gia đình bà. Bà đành ngậm ngùi ngậm miệng rồi hậm hực bỏ đi. Chuyện của gia đình bà tưởng chừng đã kín như bưng rốt cuộc lại bị người chồng của Hân nắm trong tay không sót một chi tiết. Bao lâu nay bà vẫn vì chuyện ấy mà đau đớn khôn nguôi.
Ông Chiêu kia sau lưng bà vụng trộm với rất nhiều gái trẻ. Đau đớn nhất bà lại bắt quả tang ông dẫn bồ trẻ về nhà nhân lúc bà về quê đi đám giỗ. Sự việc hôm ấy như nhát dao đâm thẳng vào ngực bà. Bà điên cuồng lao vào đánh chồng cùng con hồ ly tinh vụng trộm với chồng bà. Bà vốn giấu ỉm chuyện ấy đi ai dè bị con dâu(vợ Tín phát hiện). Cô ta vốn ghét mẹ chồng nên ra sức bênh vực ông Chiêu và tìm những cô gái trẻ về cho bố chồng hòng chọc tức mẹ chồng. Bà Chiêu phát hiện ra liền xúi Tín bỏ vợ. Tín lúc bấy giờ đang cặp kè với cô bồ trẻ nên nghe mẹ nhanh chóng bỏ vợ.
Sự việc bất ngờ xảy ra khi một ngày Tín phát hiện ra bố mình lại đang qua lại vụng trộm với cô bạn gái của mình. Hai bố con xảy ra xung đột lớn. Một thời gian sau ông Chiêu được phát hiện trong tình trạng tử vong do sử dụng thuốc kích dục quá liều trong thời gian dài bên cô người tình trẻ. Sự việc ấy gia đình bà phải bỏ ra số tiền lớn bưng bít sự thật và tung tin ra ngoài ông Chiêu bị đột quỵ mà qua đời.
Bà Chiêu nhớ lại sự việc ấy mà căm hận. Người ta nhìn vào luôn trầm trồ về gia đình của bà. Tuy nhiên bản thân bà thấy nó thối nát và ghê tởm. Tuy nhiên bà vì cái tiếng và sự ngưỡng mộ của người đời nên cứ gồng mình lên sống giả tạo.
Bà Chiêu mải mê suy nghĩ thì gặp trúng Vinh. Vinh đi ngang gọi mấy câu nhưng bà Chiêu không trả lời. Hắn quay xe lại hỏi thăm:cô suy nghĩ gì mà chăm chú thế? Cháu gọi mấy câu cô không trả lời.
Bà Chiêu kể lại cho Vinh nghe chuyện tới tìm Hân yêu cầu cô lên gặp Tín nhưng bị từ chối. Vinh chẹp miệng: tại sao anh Tín nhất mực đòi gặp cô ta? Cháu thực không tài nào hiểu nổi. Đáng lẽ ra việc quan trọng bây giờ là tìm người giải quyết công việc ở công ty, xử lý đống chất cấm kia và chạy tội cho anh Tín. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng cô tìm chị ta thì có tác dụng gì?
- Con ơi! Con nghĩ cô đây muốn gặp con Hân sao? Nhưng thằng Tín đói gặp cho bằng được. Nó nhắn liên tục đòi gặp bằng được con Hân.
- Kì lạ!
- Đúng vậy! Cô cũng thấy lạ nhưng hỏi thì nó không nói. Mà sao con nhờ người đưa thêm đồ ăn thức uống cho anh rồi mà cô thấy nó đáng sợ lắm. Nhìn nó cô suýt chút nữa không nhận được ra.
- Làm gì có ai bị nhốt trong tù lại thoải mái đâu cô?
- Không đâu! Cô thấy nó lạ lắm! Đầu tóc nó bù xù, mặt hốc hác thì không nói. Ý cô nhắc đến cái cách nó nói chuyện. Cô đang nghĩ có khi nào nó bị điên không? Nó nói chuyện với cô mà run lên bần bật. Mắt nó cứ láo lia như thể có thứ gì đó rất đáng sợ đang bên cạnh đe doạ nó vậy!