Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Bà ta vừa đi vừa suy ngẫm lại cuộc đời của mình bắt đầu từ cái ngày gặp gỡ rồi quen biết Phú. Vì người đàn ông ấy Duyên đã không ngại bán linh hồn cho quỷ để đạt được những gì mình muốn. Việc làm đầu tiên của Duyên chính là dùng bùa hại chết kẻ dám ngang nhiên hẹn hò với Phú. Sự việc qua đi mấy chục năm bỗng dưng hiển hiện ngay trước mắt Duyên. Hình ảnh cô gái ấy bị Phú bắt quả tang đang sử dụng bùa yêu với mình và hàng loạt lời mắng nhiếc, chỉ trích của Phú dành cho cô gái. Cô ta uất ức quá mới lao xuống sông mà tự tử. Sau khi cô ta chết đi đã mang oán hận quay lại báo thù lên Duyên. Chính bà mo tên Sáu kia từng giúp Duyên trấn yểm vong hồn của cô gái xấu số. Bà đã mắc sai lầm khi chính bản thân mình làm bùa giúp cho Duyên để đẩy cô gái tội nghiệp tới con đường tự vẫn. Sau đó bản thân bà phải ra tay giúp Duyên tiêu diệt cái vong ma đó không cho nó tác oai tác quái làm hại tới người sống. Sai lầm tiếp sai lầm nên bà Sáu từng tuyên bố không giúp Duyên thêm lần nào nữa. Tuy nhiên sau này khi thấy những giọt nước mắt của Duyên khi cầu cứu bà cứu lấy các con của mình bà lại mủi lòng. Chính lần giúp đỡ Duyên cũng là ngày cuối bà Sáu có mặt trên dương gian.
Duyên tự nhủ: ta không sai, chỉ do những kẻ đó ngu thì phải chết.
Phải! Duyên vì những thứ mình muốn nên bất chấp tất cả. Ngay từ việc đám cứoi với Phú đã là cả một kế hoạch tinh vi. Tuy nhiên khi về nhà chồng Duyên lại bắt thóp được chồng và khéo léo lấy lòng được bà Phú. Duyên cũng thuận lợi có bầu và sinh đôi hai cậu con trai.
Đáng tiếc sau này Duyên cứu Ái nên mất đi khả năng làm mẹ. Hơn nữa gia đình cô vướng vào lời nguyền ma quỷ nên đàn ông không thể sống qua tuổi 30. Duyên vẫn từng ngày trông ngóng tìm được kẻ có thể giúp gia đình cô hoá giải lời nguyền. Thầy Lý từng nói chỉ có người thuộc dòng mẫu hệ họ Diệp mới có khả năng giải lời nguyền ấy. Đáng tiếc cái người còn sót lại của dòng mẫu hệ ấy lại đã chết trước khi Duyên kịp ra tay.
Duyên ngồi suy ngẫm lại lời bà bói Âm vừa nói sáng nay. Rõ ràng bà ấy vừa mới gieo quẻ thì phúc tinh của cháu trai Duyên đã xuấy hiện. Kẻ đó có khả năng cứu được đứa cháu trai duy nhất của Duyên.
Duyên bỗng thần mặt ra khẽ thốt lên: phía tây, là ngôi sao mới xuất hiện ở phía tây. Thằng Bảo Nam chẳng phải cũng đi về phía Tây hay sao? Không có lẽ nó đã phát hiện ra điều gì đó ở cái nơi quê mùa ấy? Sao mình lại không để ý tới chuyện này chứ?
Duyên lấy điện thoại gọi cho bà Âm: bà vừa nói thằng Bảo Nam là cầu nối để tìm phúc tinh đúng không?
- Phải! Có chuyện gì vậy?
- Phúc tinh đó xuất hiện ở hướng tây đúng không?
- Cúng đúng!
- Vậy tôi nghĩ có manh mối rồi. Tôi lập tức sẽ tìm hiểu việc này.
Duyên trở về nhà bắt tay vào tìm hiểu thông tin về người con gái tên Loan mà Bảo Nam đã gặp gỡ. Vì muốn đẩy nhanh quá trình tìm kiếm nên Duyên còn tự biên tình huống tiếp xúc với Loan.
Thoạt đầu Loan ngạc nhiên lắm vì mẹ của Bảo Nam lại thân thiện với mình. Bảo Nam thì nhận ra tín hiệu rất nhanh từ mẹ Duyên nên ngay lập tức lên tiếng: mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con. Tuy nhiên mẹ có thể để con sống cuộc sống của bản thân mình hay không?
- Mẹ làm vậy là sai ư? Con có biết chuyện của nhà chúng ta. Bà nội già mà ngày đêm chỉ lo cho con chuyện lập gia đình.
- Nhưng con đã xác định sẽ không lấy vợ. Mong mẹ đừng phí tâm sức. Loan là cô gái ngây thơ, đơn thuần. Con không xác định với cô ấy nên mẹ đừng tìm cách tiếp cận cô ấy.
Duyên muốn lên mặt mắng cho Bảo Nam một trận thì bà Phú lại xuất hiện. Bà cất tiếng hỏi: hai mẹ con đang tranh luận gì đó? Bà nghe loáng thoáng thấy con nhắc tới một cô gái. Cô ta là ai?
Bảo Nam đáp: chỉ là một người bạn của con thôi bà.
Duyên ngắt lời: con bé này rất xinh xắn, eo nhỏ, hông nở nang. Theo mắt con thì cô gái này sinh nở sẽ rất dễ và chắc chắn sẽ sinh con trai.
Bà Phú ngạc nhiên: ồ, là bạn gái của Bảo Nam sao?
Bảo Nam lập tức phản đối: không phải! Con không hề có tình cảm với cô ấy. Bà và mẹ đừng tìm hiểu nhiều. Con đã quyết định sẽ không lấy vợ. Con mong hai người tôn trọng quyết định của con.
Bảo Nam nói rồi lập tức bỏ đi làm. Duyên nhìn theo tức giận: mẹ thấy thái độ của nó chưa? Rõ ràng là con đang muốn tốt cho nó. Gia đình mình hiện tại đang dương suy. Nếu nó nhanh chóng lấy vợ biết đâu sẽ sinh cho mẹ một đứa chắt trai nữa thì sao?
Bà Phú thở dài: nhưng nó không muốn thì ép thế nào?
Ánh mắt bà thâm trầm. Bà phấn đấu cả đời vì gia đình chồng. Tài sản của gia đình bà tiêu vài đời không hết. Thế nhưng hiện tại bà chỉ có một đứa chắt trai duy nhất là con của Tuấn. Tuấn là đứa con lớn của Duyên và Phú. Duyên ép con trai lấy vợ sớm để có con nối dõi nên lúc Tuấn mất thì sinh được 1 trai, 1 gái là Huy và Hà. Thằng Thái cũng lấy vợ sớm nhưng chỉ sinh được hai đứa con gái là Diệu và Tuệ. Hiện tại bốn đứa cháu của bà cũng hơn mười tuổi.
Bà Phú thở dài: nhà có ba đứa cháu trai, những tưởng sẽ sinh được vài đứa chắt trai nhưng đáng tiếc chỉ có một đứa chắt trai duy nhất. Trách nhiệm nối dõi tông đường lại phải đặt hết lên vai thăng Huy.
Duyên trách móc: giá như lúc trước mẹ nghe lời con ép thằng Bảo Nam lấy vợ thì có phải biết đâu có thêm vài đứa chắt trai nữa hay không?
Bà Phú thở dài tiếc nuối: đến bỏ thuốc mê vào đồ ăn mà cuối cùng con nhỏ ấy lại không tài nào có thai được. Con còn trách cái gì?
Duyên nghe bà Phú nhắc tới chuyện thất bại lần đó mà bực bội thốt lên: cái con Mai đó, nó đúng là con ăn hại mà. Con nhìn nó thông minh, nhanh nhẹn là thế mà cuối cùng lại thất bại thảm hại. Thậm chí chúng ta còn bị thằng Bảo Nam mắng cho một trận.
- Mẹ thấy tiếc cho nó. Lẽ ra nó không nên mắc sai lầm như vậy. Nếu hôm ấy thành công chắc chắn thằng Bảo Nam sẽ có trách nhiệm với nó rồi.
Duyên cười nhạt: tuy nhiên nó quá ngu. Một việc đơn giản như vậy mà nó còn làm hỏng. Đã vậy qua đêm tỉnh dậy lại là nằm cạnh bạn thằng Bảo Nam. Mẹ thử nghĩ xem thực ra chuyện gì đã xảy ra? Có khi nào thằng Bảo Nam phát hiện ra kế hoạch của chúng ta nên tương kế tựu kế sắp đặt cho bạn nó hay không?
- Nó sẽ không làm như thế. Chúng ta tới cùng là không biết chuyện gì đã xảy ra đêm ấy. Tuy nhiên sau sự cố ấy con Mai đã tự tử. Con bé chắc uất ức lắm nên mới quyết định bỏ cả mạng sống của mình như thế.
- Con thật hết cách với thằng này rồi.
- Âu cũng là số trời. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Tiếng người giúp việc thưa lớn: bà ơi, có thầy Lý ghé chơi.
Bà Phú chau mày: thầy Lý ghé chơi sao? Tự nhiên sao ông ấy lại có nhã ý tới nhà mình?
Thầy Lý từ sau cái chết của Nguyệt đã không qua lại nhà bà Phú nữa. Nguyên nhân thầy nói rằng người duy nhất cớ khả năng cứu giúp gia đình bà đã không còn nên thầy không thể giúp bà giải lời nguyền ma quỷ ấy nữa.
Thầy Lý đã vào tới cửa. Bà Phú tươi cười: chào thầy Lý , đã lâu lắm không gặp thầy . Thầy dạo này vẫn mạnh khoẻ chứ?
- Chào bà! Nhờ tổ tiên phù hộ nên tôi chưa chết.
Bà Phú tắt nụ cười: chẳng hay thầy có chuyện mới ghé thăm gia đình tôi có đúng không?
Duyên bấy giờ hơi chột dạ, cô ta đang âm thầm dự đoán khả năng thầy Lý phát hiện ra phúc tinh xuất hiện nên mới tới gặp bà Phú. Duyên lập tức đứng dậy mời thầy Lý vào ghế phòng khách. Thầy bước nhanh tới ghế rồi bỏ quả cầu trong tui ra bàn: tôi có chuyện rất may mắn muốn báo cho bà biết.
Bà Phú nhìn quả cầu thắc mắc: chẳng hay là chuyện gì?
Duyên nhìn vào quả cầu thì có thể khẳng định phán đoán của mình hoàn toàn chính xác. Thầy Lý đáp: thần hộ mệnh của gia đình bà đã xuất hiện.
Bà Phú không hiểu ý thầy Lý: chẳng hay là chuyện gì vậy thầy? Thần hộ mệnh là ai? Tôi không hiểu.
Thầy Lý xoay xoay quả cầu vài vòng trên bàn chậm rãi đáp: phía tây gần đây xuất hiện một ngôi sao. Ngôi sao ấy làm cho quả cầu của tôi phát sáng. Lúc ấy tôi lại đang động tâm tới việc của gia đình bà.
- Thầy có thể nói rõ hơn được không?
- Có thể tìm được phúc tinh giúp gia đình bà giải lời nguyền kia rồi.
Bà Phú bất ngờ tới ngồi không vững. Bà run run hỏi lại: có chắc không thầy? Chẳng phải con bé Nguyệt kia đã chết rồi sao? Thầy nói người duy nhất theo dòng mẫu hệ họ Diệp có thể giải lời nguyền đã chết.
- Ngôi sao kia mới xuất hiện. Tôi dám khẳng định người này có thể giúp giải lời nguyền. Đêm qua tôi nằm mơ thấy một cô gái. Tôi không nhìn rõ mặt nhưng trên đầu cô ta chính là một ngôi sao. Bà thử nghĩ xem tại sao có sự trùng hợp như vậy?
Duyên mừng rỡ: vậy thầy Lý có thể tìm được người ấy hay không?
- Tạm thời tôi chưa thể tìm được. Tuy nhiên kẻ đó đã xuất hiện thì chúng ta muốn tìm ắt không phải là không thể tìm.
- Vậy thì tốt quá rồi. Tôi những tưởng cháu chắt dòng tộc sẽ đời đời kiếp kiếp bị lời nguyền kia đeo bám. Nay nghe lời thầy nói vậy tôi mừng quá. Vậy chúng ta phải tìm người đó ở đâu?
- Tới thời điểm người này ắt xuất hiện.
Bà Phú chắp tay lên khấn: ông Phú ơi, vậy ông phù hộ cho tôi tìm ra người đó càng sớm càng tốt. Thằng Bảo Nam được cứu rồi.
Duyên liếc ánh mắt qua bà Phú. Thâm tâm cô ta khẽ thốt lên: rốt cuộc bà chỉ nghĩ tới thằng Bảo Nam thôi ư?
Bà Phú nhÌn về phía Duyên rồi ra lệnh: con mau cho người gọi thằng Bảo Nam về nhà gấp cho mẹ.
- Nó mới đi làm. Có việc gì chúng ta quyết định là được. Thằng bé này tính tình ngỗ ngược chỉ e lại phá hỏng việc của mẹ mất.
Bà Phú suy nghĩ: cũng đúng. Vậy thôi, không cần gọi nó về nữa. Mọi chuyện chúng ta thay nó quyết định.
Thầy Lý tiếp lời: tôi thấy bên cạnh ngôi sao ấy còn một thứ gì đó rất lạ. Dường như nó đang bao bọc cho ngôi sao này. Nó làm cho ngôi sao ấy mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện rất khó phát hiện.
- Nghĩa là chúng ta có kẻ đối đầu sao?
Thầy Lý gật đầu: phải. Chúng ta có kẻ đối đầu. Tôi chờ đêm 30 sẽ lợi dụng lúc bầu trời tối nhất làm lễ truy tìm vị trí chính xác của ngôi sao kia. Chắc chắn chúng ta sẽ có đáp án sớm thôi.
Bà Phú mừng rỡ: đại ơn đại đức này của thầy Lý cả dòng họ chúng tôi trả tới khi nào mới hết. Chúng tôi đội ơn thầy nhiều lắm.
Thầy Lý đáp: sau khi giúp gia đình bà giải được lời nguyền hi vọng bà giữ lời hứa của mình.
Bà Phú nghe thầy Phú nhắc tới lời hứa bèn gật đầu vui vẻ đáp: quân tử nhất ngôn. Những gì của thầy ắt là của thầy. Tôi chỉ là làm theo đúng di ngôn của thầy Mùi trước khi mất mà thôi.
Thầy Lý khẳng khái: được! Quân tử nhất ngôn. Tôi cả đời này vì giai lời nguyền giúp gia đình của bà không quản khó khăn vất vả chỉ vì một lời hứa. Tôi tin bà là người giữ chữ tín.
Duyên như ngây ngốc giữa câu chuyện của hai người. Thì ra giữa bọn họ còn có giao kèo mà Duyên không hề hay biết.
Để cắt ngang câu chuyện Duyên lên tiếng hỏi: nếu cô gái ấy không phải là hậu duệ họ Diệp thì thầy tính dùng cách nào để phá bỏ lời nguyền?
Thầy đáp: vẫn dùng cách cũ.
Bà Phú sửng sốt: ý thầy là sao?
- Là bắt kẻ đó lấy máu viết huyết thư di cung hoán mệnh cho cậu Bảo Nam.
Duyên lo lắng: như vậy thì chẳng phải sẽ chỉ cứu được một người hay sao? Vậy còn lời nguyền? Còn thằng Huy thì sao?
- cậu huy còn nhiều thời gian hơn cậu Bảo Nam. Chúng ta sẽ có thời gian tìm kiếm
Đôi mắt Duyên tối sầm lại. Trong lòng Duyên tự có tính toán cho riêng mình. Bà mo Âm quả nhiên nói không sai, Bảo Nam chính là chiếc cầu nối giúp họ tìm ra phúc tinh kia. Cô thầm nghĩ: nhất định mình phải ra tay trước. Nhất định không để họ tìm được phúc tinh trước. Thằng Bảo Nam nhất định phải chết.
Duyên tự nhủ: ta không sai, chỉ do những kẻ đó ngu thì phải chết.
Phải! Duyên vì những thứ mình muốn nên bất chấp tất cả. Ngay từ việc đám cứoi với Phú đã là cả một kế hoạch tinh vi. Tuy nhiên khi về nhà chồng Duyên lại bắt thóp được chồng và khéo léo lấy lòng được bà Phú. Duyên cũng thuận lợi có bầu và sinh đôi hai cậu con trai.
Đáng tiếc sau này Duyên cứu Ái nên mất đi khả năng làm mẹ. Hơn nữa gia đình cô vướng vào lời nguyền ma quỷ nên đàn ông không thể sống qua tuổi 30. Duyên vẫn từng ngày trông ngóng tìm được kẻ có thể giúp gia đình cô hoá giải lời nguyền. Thầy Lý từng nói chỉ có người thuộc dòng mẫu hệ họ Diệp mới có khả năng giải lời nguyền ấy. Đáng tiếc cái người còn sót lại của dòng mẫu hệ ấy lại đã chết trước khi Duyên kịp ra tay.
Duyên ngồi suy ngẫm lại lời bà bói Âm vừa nói sáng nay. Rõ ràng bà ấy vừa mới gieo quẻ thì phúc tinh của cháu trai Duyên đã xuấy hiện. Kẻ đó có khả năng cứu được đứa cháu trai duy nhất của Duyên.
Duyên bỗng thần mặt ra khẽ thốt lên: phía tây, là ngôi sao mới xuất hiện ở phía tây. Thằng Bảo Nam chẳng phải cũng đi về phía Tây hay sao? Không có lẽ nó đã phát hiện ra điều gì đó ở cái nơi quê mùa ấy? Sao mình lại không để ý tới chuyện này chứ?
Duyên lấy điện thoại gọi cho bà Âm: bà vừa nói thằng Bảo Nam là cầu nối để tìm phúc tinh đúng không?
- Phải! Có chuyện gì vậy?
- Phúc tinh đó xuất hiện ở hướng tây đúng không?
- Cúng đúng!
- Vậy tôi nghĩ có manh mối rồi. Tôi lập tức sẽ tìm hiểu việc này.
Duyên trở về nhà bắt tay vào tìm hiểu thông tin về người con gái tên Loan mà Bảo Nam đã gặp gỡ. Vì muốn đẩy nhanh quá trình tìm kiếm nên Duyên còn tự biên tình huống tiếp xúc với Loan.
Thoạt đầu Loan ngạc nhiên lắm vì mẹ của Bảo Nam lại thân thiện với mình. Bảo Nam thì nhận ra tín hiệu rất nhanh từ mẹ Duyên nên ngay lập tức lên tiếng: mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con. Tuy nhiên mẹ có thể để con sống cuộc sống của bản thân mình hay không?
- Mẹ làm vậy là sai ư? Con có biết chuyện của nhà chúng ta. Bà nội già mà ngày đêm chỉ lo cho con chuyện lập gia đình.
- Nhưng con đã xác định sẽ không lấy vợ. Mong mẹ đừng phí tâm sức. Loan là cô gái ngây thơ, đơn thuần. Con không xác định với cô ấy nên mẹ đừng tìm cách tiếp cận cô ấy.
Duyên muốn lên mặt mắng cho Bảo Nam một trận thì bà Phú lại xuất hiện. Bà cất tiếng hỏi: hai mẹ con đang tranh luận gì đó? Bà nghe loáng thoáng thấy con nhắc tới một cô gái. Cô ta là ai?
Bảo Nam đáp: chỉ là một người bạn của con thôi bà.
Duyên ngắt lời: con bé này rất xinh xắn, eo nhỏ, hông nở nang. Theo mắt con thì cô gái này sinh nở sẽ rất dễ và chắc chắn sẽ sinh con trai.
Bà Phú ngạc nhiên: ồ, là bạn gái của Bảo Nam sao?
Bảo Nam lập tức phản đối: không phải! Con không hề có tình cảm với cô ấy. Bà và mẹ đừng tìm hiểu nhiều. Con đã quyết định sẽ không lấy vợ. Con mong hai người tôn trọng quyết định của con.
Bảo Nam nói rồi lập tức bỏ đi làm. Duyên nhìn theo tức giận: mẹ thấy thái độ của nó chưa? Rõ ràng là con đang muốn tốt cho nó. Gia đình mình hiện tại đang dương suy. Nếu nó nhanh chóng lấy vợ biết đâu sẽ sinh cho mẹ một đứa chắt trai nữa thì sao?
Bà Phú thở dài: nhưng nó không muốn thì ép thế nào?
Ánh mắt bà thâm trầm. Bà phấn đấu cả đời vì gia đình chồng. Tài sản của gia đình bà tiêu vài đời không hết. Thế nhưng hiện tại bà chỉ có một đứa chắt trai duy nhất là con của Tuấn. Tuấn là đứa con lớn của Duyên và Phú. Duyên ép con trai lấy vợ sớm để có con nối dõi nên lúc Tuấn mất thì sinh được 1 trai, 1 gái là Huy và Hà. Thằng Thái cũng lấy vợ sớm nhưng chỉ sinh được hai đứa con gái là Diệu và Tuệ. Hiện tại bốn đứa cháu của bà cũng hơn mười tuổi.
Bà Phú thở dài: nhà có ba đứa cháu trai, những tưởng sẽ sinh được vài đứa chắt trai nhưng đáng tiếc chỉ có một đứa chắt trai duy nhất. Trách nhiệm nối dõi tông đường lại phải đặt hết lên vai thăng Huy.
Duyên trách móc: giá như lúc trước mẹ nghe lời con ép thằng Bảo Nam lấy vợ thì có phải biết đâu có thêm vài đứa chắt trai nữa hay không?
Bà Phú thở dài tiếc nuối: đến bỏ thuốc mê vào đồ ăn mà cuối cùng con nhỏ ấy lại không tài nào có thai được. Con còn trách cái gì?
Duyên nghe bà Phú nhắc tới chuyện thất bại lần đó mà bực bội thốt lên: cái con Mai đó, nó đúng là con ăn hại mà. Con nhìn nó thông minh, nhanh nhẹn là thế mà cuối cùng lại thất bại thảm hại. Thậm chí chúng ta còn bị thằng Bảo Nam mắng cho một trận.
- Mẹ thấy tiếc cho nó. Lẽ ra nó không nên mắc sai lầm như vậy. Nếu hôm ấy thành công chắc chắn thằng Bảo Nam sẽ có trách nhiệm với nó rồi.
Duyên cười nhạt: tuy nhiên nó quá ngu. Một việc đơn giản như vậy mà nó còn làm hỏng. Đã vậy qua đêm tỉnh dậy lại là nằm cạnh bạn thằng Bảo Nam. Mẹ thử nghĩ xem thực ra chuyện gì đã xảy ra? Có khi nào thằng Bảo Nam phát hiện ra kế hoạch của chúng ta nên tương kế tựu kế sắp đặt cho bạn nó hay không?
- Nó sẽ không làm như thế. Chúng ta tới cùng là không biết chuyện gì đã xảy ra đêm ấy. Tuy nhiên sau sự cố ấy con Mai đã tự tử. Con bé chắc uất ức lắm nên mới quyết định bỏ cả mạng sống của mình như thế.
- Con thật hết cách với thằng này rồi.
- Âu cũng là số trời. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Tiếng người giúp việc thưa lớn: bà ơi, có thầy Lý ghé chơi.
Bà Phú chau mày: thầy Lý ghé chơi sao? Tự nhiên sao ông ấy lại có nhã ý tới nhà mình?
Thầy Lý từ sau cái chết của Nguyệt đã không qua lại nhà bà Phú nữa. Nguyên nhân thầy nói rằng người duy nhất cớ khả năng cứu giúp gia đình bà đã không còn nên thầy không thể giúp bà giải lời nguyền ma quỷ ấy nữa.
Thầy Lý đã vào tới cửa. Bà Phú tươi cười: chào thầy Lý , đã lâu lắm không gặp thầy . Thầy dạo này vẫn mạnh khoẻ chứ?
- Chào bà! Nhờ tổ tiên phù hộ nên tôi chưa chết.
Bà Phú tắt nụ cười: chẳng hay thầy có chuyện mới ghé thăm gia đình tôi có đúng không?
Duyên bấy giờ hơi chột dạ, cô ta đang âm thầm dự đoán khả năng thầy Lý phát hiện ra phúc tinh xuất hiện nên mới tới gặp bà Phú. Duyên lập tức đứng dậy mời thầy Lý vào ghế phòng khách. Thầy bước nhanh tới ghế rồi bỏ quả cầu trong tui ra bàn: tôi có chuyện rất may mắn muốn báo cho bà biết.
Bà Phú nhìn quả cầu thắc mắc: chẳng hay là chuyện gì?
Duyên nhìn vào quả cầu thì có thể khẳng định phán đoán của mình hoàn toàn chính xác. Thầy Lý đáp: thần hộ mệnh của gia đình bà đã xuất hiện.
Bà Phú không hiểu ý thầy Lý: chẳng hay là chuyện gì vậy thầy? Thần hộ mệnh là ai? Tôi không hiểu.
Thầy Lý xoay xoay quả cầu vài vòng trên bàn chậm rãi đáp: phía tây gần đây xuất hiện một ngôi sao. Ngôi sao ấy làm cho quả cầu của tôi phát sáng. Lúc ấy tôi lại đang động tâm tới việc của gia đình bà.
- Thầy có thể nói rõ hơn được không?
- Có thể tìm được phúc tinh giúp gia đình bà giải lời nguyền kia rồi.
Bà Phú bất ngờ tới ngồi không vững. Bà run run hỏi lại: có chắc không thầy? Chẳng phải con bé Nguyệt kia đã chết rồi sao? Thầy nói người duy nhất theo dòng mẫu hệ họ Diệp có thể giải lời nguyền đã chết.
- Ngôi sao kia mới xuất hiện. Tôi dám khẳng định người này có thể giúp giải lời nguyền. Đêm qua tôi nằm mơ thấy một cô gái. Tôi không nhìn rõ mặt nhưng trên đầu cô ta chính là một ngôi sao. Bà thử nghĩ xem tại sao có sự trùng hợp như vậy?
Duyên mừng rỡ: vậy thầy Lý có thể tìm được người ấy hay không?
- Tạm thời tôi chưa thể tìm được. Tuy nhiên kẻ đó đã xuất hiện thì chúng ta muốn tìm ắt không phải là không thể tìm.
- Vậy thì tốt quá rồi. Tôi những tưởng cháu chắt dòng tộc sẽ đời đời kiếp kiếp bị lời nguyền kia đeo bám. Nay nghe lời thầy nói vậy tôi mừng quá. Vậy chúng ta phải tìm người đó ở đâu?
- Tới thời điểm người này ắt xuất hiện.
Bà Phú chắp tay lên khấn: ông Phú ơi, vậy ông phù hộ cho tôi tìm ra người đó càng sớm càng tốt. Thằng Bảo Nam được cứu rồi.
Duyên liếc ánh mắt qua bà Phú. Thâm tâm cô ta khẽ thốt lên: rốt cuộc bà chỉ nghĩ tới thằng Bảo Nam thôi ư?
Bà Phú nhÌn về phía Duyên rồi ra lệnh: con mau cho người gọi thằng Bảo Nam về nhà gấp cho mẹ.
- Nó mới đi làm. Có việc gì chúng ta quyết định là được. Thằng bé này tính tình ngỗ ngược chỉ e lại phá hỏng việc của mẹ mất.
Bà Phú suy nghĩ: cũng đúng. Vậy thôi, không cần gọi nó về nữa. Mọi chuyện chúng ta thay nó quyết định.
Thầy Lý tiếp lời: tôi thấy bên cạnh ngôi sao ấy còn một thứ gì đó rất lạ. Dường như nó đang bao bọc cho ngôi sao này. Nó làm cho ngôi sao ấy mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện rất khó phát hiện.
- Nghĩa là chúng ta có kẻ đối đầu sao?
Thầy Lý gật đầu: phải. Chúng ta có kẻ đối đầu. Tôi chờ đêm 30 sẽ lợi dụng lúc bầu trời tối nhất làm lễ truy tìm vị trí chính xác của ngôi sao kia. Chắc chắn chúng ta sẽ có đáp án sớm thôi.
Bà Phú mừng rỡ: đại ơn đại đức này của thầy Lý cả dòng họ chúng tôi trả tới khi nào mới hết. Chúng tôi đội ơn thầy nhiều lắm.
Thầy Lý đáp: sau khi giúp gia đình bà giải được lời nguyền hi vọng bà giữ lời hứa của mình.
Bà Phú nghe thầy Phú nhắc tới lời hứa bèn gật đầu vui vẻ đáp: quân tử nhất ngôn. Những gì của thầy ắt là của thầy. Tôi chỉ là làm theo đúng di ngôn của thầy Mùi trước khi mất mà thôi.
Thầy Lý khẳng khái: được! Quân tử nhất ngôn. Tôi cả đời này vì giai lời nguyền giúp gia đình của bà không quản khó khăn vất vả chỉ vì một lời hứa. Tôi tin bà là người giữ chữ tín.
Duyên như ngây ngốc giữa câu chuyện của hai người. Thì ra giữa bọn họ còn có giao kèo mà Duyên không hề hay biết.
Để cắt ngang câu chuyện Duyên lên tiếng hỏi: nếu cô gái ấy không phải là hậu duệ họ Diệp thì thầy tính dùng cách nào để phá bỏ lời nguyền?
Thầy đáp: vẫn dùng cách cũ.
Bà Phú sửng sốt: ý thầy là sao?
- Là bắt kẻ đó lấy máu viết huyết thư di cung hoán mệnh cho cậu Bảo Nam.
Duyên lo lắng: như vậy thì chẳng phải sẽ chỉ cứu được một người hay sao? Vậy còn lời nguyền? Còn thằng Huy thì sao?
- cậu huy còn nhiều thời gian hơn cậu Bảo Nam. Chúng ta sẽ có thời gian tìm kiếm
Đôi mắt Duyên tối sầm lại. Trong lòng Duyên tự có tính toán cho riêng mình. Bà mo Âm quả nhiên nói không sai, Bảo Nam chính là chiếc cầu nối giúp họ tìm ra phúc tinh kia. Cô thầm nghĩ: nhất định mình phải ra tay trước. Nhất định không để họ tìm được phúc tinh trước. Thằng Bảo Nam nhất định phải chết.