Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Hai người vội vàng đến nhà cô Sáu. Lúc đi qua miếu cô nhỏ Duyên khẽ liếc mắt nhìn qua. Hân giục: nhanh lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cả hai tới ngõ thấy nhà cô Sáu thấp thoáng người đi lại. Mẹ Hân vẫy cả hai lại: hai đứa tới rồi hả? Con nói tối qua hai đứa tới gặp cô Sáu đúng không?
Hân đáp: vâng. Tối qua cô Sáu vẫn khoẻ mạnh. Cô còn giục chúng con về nhà cho sớm.
Mẹ Hân thở dài: khổ, chẳng biết cô Sáu có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm còn đi ra ngoài đường rồi cảm gục ở đầu làng.
Duyên đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hân tự nhủ thầm: không có lẽ tiếng gọi đêm qua chính là của cô Sáu???
Hân chẹp miệng: khổ thật! Cô ấy vốn bị loà, nhìn đường có thấy đâu mà đi ra đường làm gì chứ?
Hình ảnh tối qua lại hiện về trong tâm trí Hân. Hân bỗng rùng mình khi nhớ lại tiếng nói đêm qua lúc hai người đi qua miếu cô nhỏ. Hân buột miệng: không lẽ đêm qua....
- chắc không phải đâu.
Câu nói của Hân bị Duyên chặn đứng lại. Hân còn nhớ chuyện cô Sáu dặn dò cả hai không được phép trả lời ai hay giúp đỡ ai trên đường về nhà. Một câu hỏi vang lên trong đầu cô: không lẽ cô Sáu dự đoán được chuyện xảy ra nên mới dặn dò cả hai như thế. Nếu đúng tiếng gọi đêm qua là của cô Sáu thì chẳng phải cô ấy đã đuổi theo cả hai là thật hay sao?
Hân hỏi mẹ: vậy ai phát hiện ra cô Sáu vậy mẹ?
- Là người làng đi chợ sớm thấy cô ấy nằm gục ở ngay cổng làng. Lúc phát hiện ra thì người cô Sáu đã lạnh cứng mất rồi. Khổ quá!
Hân nhìn Duyên, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Tuy nhiên ai cũng chọn cách im lặng.
Cô Sáu không có người thân nên đám tang toàn người trong làng. Gia đình Hân đứng ra tổ chức tang lễ cho cô Sáu.
Duyên sau khi thăm viếng trở về mà lòng nặng trĩu. Duyên lo sợ nhất là chuyện cô Sáu nói sẽ giúp làm lễ hoán mệnh cứu giúp hai đứa con trai mình nhưng chưa làm dứt điểm cô ấy đã ra đi đột ngột.
Bà Phú thấy Duyên thất thần bèn hỏi chuyện: cả ngày con đi đâu vậy? Sao con nói mời thầy lang về chữa bệnh cho hai đứa nhỏ mà không thấy?
- Con có chuyện đột xuất. Một người quen chả con đột ngột qua đời nên em đi thăm viếng.
- Được rồi! Mau lên xem hai thằng bé thế nào đi. Bà vú nói nó đòi mẹ.
Duyên sửng sốt: hai đứa tỉnh lại rồi hả mẹ?
- Tụi nó tỉnh từ trưa nhưng lại không chịu ăn uống gì cả. Con mau xem tụi nó ra sao. Mẹ hết cách rồi.
Duyên vui mừng chạy lên phòng các con.bà vú ra hiệu Duyên đừng lên tiếng. Duyên nhìn hai con đang ngủ say mà rơi nước mắt. Bà vú khẽ nói: hai cậu tỉnh dậy từ trưa nhưng không chịu ăn uống. Các cậu cứ đòi mợ. Tối tôi dỗ mãi các cậu mới chịu ăn vài miếng cháo. Giờ các cậu ngủ rồi. Mợ yên tâm đi.
- Hai đứa hết sốt rồi hả vú?
- Vâng! Hai cậu tươi tỉnh lên rất nhiều rồi ạ
Duyên mừng lắm! Hai con trai tỉnh dậy và tiến triển tốt đồng nghĩa với việc hoán mệnh thành công với hai đứa con trong bụng Ái. Duyên hỏi bà vú: ở nhà hôm nay có chuyện gì lạ nữa không vú?
Bà vú lắc đầu đáp: ngoài việc hai cậu tỉnh lại thì mọi thứ vẫn bình thường.
- Tôi biết rồi! Vú tranh thủ nghỉ sớm đi. Mấy hôm liền vú vất vả quá!
Duyên động viên bà vú mấy câu rồi trở về phòng. Cả một ngày ròng chạy đôn chạy đáo mệt mỏi Duyên vừa đặt mình xuống giường liền chìm vào giấc ngủ.
- dậy đi! Giờ này còn ngủ sao?
Tiếng quát vang lên bên tai khiến Duyên giật mình tỉnh dậy. Duyên thấy Phú đang đứng ngay cạnh giường gào lên. Duyên chau mày quát lại: anh bị làm sao thế? Em vừa mới ngủ, trời còn tối mà.
- Dậy! Không dậy chết cả lũ bây giờ.
Duyên tức giận quát lớn: anh có im ngay đi không?
- Dậy đi! Chúng ta phải đến một nơi.
- Đi đâu? Giờ là nửa đêm mà.
- Đi đến gặp người cứu các con.
Duyên nghe nhắc tới các con lập tức tỉnh ngủ.
Phú nhắc lại: đi ngay bây giờ, muộn hơn là không kịp nữa.
Duyên cũng bị hoảng nên nhanh chóng dậy thay quần áo theo Phú ra ngoài. Ban đêm nên thời tiết se se lạnh. Duyên co rúm người lại mỗi khi có con gió lạnh thổi qua. Phú đi đằng trước, Duyên lẽo đẽo theo sau. Phú cứ đi, Duyên hỏi mấy câu nhưng phú không đáp lại.
Phú đi rất lâu đột ngột rẽ hướng đi về khu cánh đồng. Duyên ngạc nhiên: sao anh lại đi về đây? Mà rốt cuộc là anh muốn đi đâu?
Phú vẫn không đáp lại. Duyên tức giận lao lên kéo cánh tay Phú: anh bị điếc hả? Sao tôi hỏi mà anh không nói gì? Anh muốn đi đâu? Mà các con hôm qua tỉnh rồi cơ mà?
Phú từ từ quay mặt lại. Một khuôn mặt đen thui không có mắt mũi đâu khiến Duyên bủn rủn tay chân. Lúc bấy giờ cảm giác lạnh như băng bỗng truyền từ cánh tay Duyên tới tận óc. Duyên ú ớ tính la lên thì đôi bàn tay kia bỗng nhanh như chớp luồn vào bóp lấy cổ Duyên. Duyên muốn kêu lên nhưng không tài nào kêu được. Cổ họng nghẹn cứng. Xa xa có người đi tới. Tâm trí Duyên đang cầu mong có người tới thì cái thứ đen thui kia sẽ tha cho mình. Thật ngạc nhiên thêm một kẻ cũng đen thui tóc tai rũ rượi như thế. Tiếng the thé phát ra nghe ghê tai: cho nó đi cùng thằng chồng nó đi.
Duyên cố sức vùng dậy thoát khỏi đó nhưng dường như kiệt sức. Đôi mắt Duyên trợn lên. Hô hấp bắt đầu yếu dần rồi ngất lịm.
- Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi cô ơi!
Một bàn tay khẽ lay vào người Duyên. Duyên bừng tỉnh dậy trời mới nhá nhem sáng. Cảm giác toàn thân mệt mỏi đau nhức khiến Duyên không tài nào đủ sức đứng dậy.
- Cô sao thế? Sao lại nằm ở đây?
Duyên ngạc nhiên: đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Anh là ai?
- Tôi đi soi ếch. Tôi thấy cô nằm đây nghĩ cô bị cảm nên tới xem sao. Cô tỉnh lại là tốt rồi. Mau về nhà đi. Đêm hôm nằm ngoài này không tốt.
Duyên sực nhớ lại chuyện đêm qua mà sợ hãi. Cô co chân chạy thật nhanh về nhà. Cổng nhà Duyên vẫn khoá. Duyên thắc mắc: vậy đêm qua rốt cuộc mình đã ra khỏi nhà bằng cách nào?
Duyên vào nhà mà lòng trăn trở không yên. Nhớ lại cho tiết giấc mơ Duyên sợ hãi lao luôn về phòng nhưng không thấy bóng dáng của Phú đâu cả. Duyên lao ra ngoài hỏi thằng Nô: cậu Phú đâu rồi Nô?
Thằng Nô gãi đầu gãi tai: cậu đi kiểm tra bên huyện đêm không về mà mợ.
Duyên bắt đầu rùng mình khi nghĩ đến đêm qua có kẻ đã nằm cạnh mình. Vậy mà kẻ đó lại không phải Phú. Mặt Duyên tái cả đi. Thằng Nô thấy vậy tưởng mợ bị lạnh bèn giục: mới sáng ra trời còn lạnh lắm. Mợ mau vào nhà kẻo ốm.
Duyên lảo đảo bước về phòng nhưng trong đầu lại hàng tá câu hỏi không lời giải đáp. Bà Phú cũng dậy sớm thấy nói chuyện với thằng Nô bèn thắc mắc: ô hay, thế cả đêm qua con ngủ mà không biết thằng Phú không về nhà à?
Duyên đáp: nhà mình có ma rồi mẹ ạ! Đêm hôm qua con thấy anh Phú vào phòng. Nửa đêm anh ấy còn bắt con đi tìm thầy chữa bệnh hai đứa nhỏ. Con hoảng quá cũng đi theo ai dè bị dẫn ra tận cánh đồng.nó còn bóp cổ con.
Duyên vừa kể vừa run. Bà Phú có vẻ sốc với câu chuyện của Duyên. Bà đáp: tại sao ma quỷ lại vào nhà mình được? Chẳng phải nhà này trấn yểm rất chặt chẽ hay sao?
- Là thật mẹ ơi! Con không nhầm được. Nó biến thành anh Phú dụ con đi. Nó còn nói cho con đi với anh Phú.
Duyên chợt nổi da gà lần nữa: không lẽ...có khi nào anh Phú xảy ra chuyện không hay không mẹ? Sao tự nhiên con thấy lo quá!
Bà Phú miệng thì nói trấn an mọi người rằng Duyên chỉ đang nằm mơ nhưng bản thân bà lại sợ hãi. Bà đi ngược lên phòng thờ thắp hương cầu các cụ phù hộ rồi sai thằng Nô tới mời thầy Lý sang nói chuyện.
Thầy Lý sang tới nơi mà vẻ mặt cũng hoang mang không kém gì bà Phú: bùa trấn yểm bị phá rồi. Kẻ nào đã làm vậy?
Bà Phú sửng sốt: là sao? Tại sao bùa trấn yểm lại bị phá chứ? Thầy nói trận đồ của thầy không ai phá được cơ mà?
Thầy lý tức giận: kẻ nào? Rốt cuộc trong nhà này có kẻ đã mang cái thứ bùa ấy về phá hỏng bùa của tôi?
Bà Phú sợ hãi. Duyên thì lo lắng không kém. Duyên đang lo sợ chuyện mình mang cái hộp của bà Sáu kia về lại phá hỏng bùa của thầy Lý thì nguy. Duyên cũng sợ việc làm của mình bị thầy Lý phát hiện ra.
- Tôi phải trấn yểm lại. Trận này phải bỏ rồi. Bà mau sai người chuẩn bị đi. Chúng ta có lẽ sẽ gặp rắc rối. Đêm hôm kia tôi ngồi thì quả cầu sáng lên rồi vụt tắt. Tôi đã dự cảm chuyện chẳng lành nhưng lại không thấy điều gì lạ. Qua đêm vừa rồi quả cầu sôi tựa tiếng nước sôi sùng sục. Tất cả đều là chuyện xấu.
Bà Phú sợ hãi vội yêu cầu kẻ làm chuẩn bị lễ cho thầy trấn tạ lại. Duyên tranh thủ kể lại cho thầy nghe chuyện đêm qua đã xảy ra và không quên nhấn mạnh chuyện hai kẻ kia nó sẽ đưa Duyên đi cùng chồng.
Thầy nghe chuyện trầm tư khá lâu không lên tiếng. Bà Phú thấy thầy lặng im bèn hỏi: chẳng hay thầy có đoán thấy sự việc nào khác thường hay không?
Thầy xua tay: sự việc này quả rất lạ. Không lẽ kẻ thù của gia đình bà đã tiếp tục ra tay rồi ư? Tôi hoàn toàn không thấy được điều gì cả. Tuy nhiên phá được trận của tôi thì không phải dạng tầm thường.
Sự việc càng lúc càng lúc càng rồi tặc lưỡi: thời khắc của cậu Phú gặp hiểm nguy càng lúc càng tới gần. Giờ nhà bà lại xảy ra những chuyện không hay. Tôi e là nó sẽ tiếp tục phá chúng ta tới cùng.
Thầy dặn dò bà Phú: bà chú ý tới sự an toàn của cô Ái. Cô ấy mà xảy ra chuyện không hay thì có trời mà cứu được cậu Phú.
Bà Phú đáp: tôi biết rồi. Thầy cứ yên tâm. Mọi chuyện tôi sẽ chú ý nhiều hơn nữa.
Con Mận hấp tấp chạy vào phòng khách hô to: bà ơi! Mợ Ái bị làm sao ấy! Con sợ lắm!
Ba người vội chạy tới phòng Ái. Cảnh tượng Ái nằm dưới đất sùi bọt mép, cơ thể vẫn không ngừng giãy dụa khiến ai nấy nhìn thấy đều khiếp sợ. Đôi mắt Ái đang trợn ngược lên và co giật liên tục. Bà Phú quát: mau...tụi mày đỡ mợ dậy, sao lại để mợ nằm dưới đất? Chúng mày chán sống rồi phải không?
Con Mận lao tới tính ôm lấy cơ thể mợ Ái đỡ dậy thì thầy ngăn lại: có lẽ cô ấy bị trúng độc rồi. Rốt cuộc mấy người cho cô ấy ăn cái gì vậy?
Bà Phú điên cuồng khi nghe thầy Lý nói Ái trúng độc. Bà lo lắng nhất chính là việc Ái gặp sự cố và hai đứa bé trong bụng không còn.
Bà quát thằng Nô: mau lấy dao và thớt vào đây cho bà.
Bà tự tay cầm con dao cạo liên tục lên mặt thớt lấy một chút mùn thớt bỏ vào cốc nước rồi sai mọi người đỡ lấy Ái để bà cho Ái uống. Cái thứ nước trộn mùn thớt ấy có tác dụng làm Ái nôn mạnh. Bà hi vọng Ái sẽ nôn ra thứ đồ ăn khiến Ái ngộ độc.
Phải khó khăn lắm mọi người mới ép cho Ái nuốt được cái thứ hỗn hợp ấy. Ái bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Cả hai tới ngõ thấy nhà cô Sáu thấp thoáng người đi lại. Mẹ Hân vẫy cả hai lại: hai đứa tới rồi hả? Con nói tối qua hai đứa tới gặp cô Sáu đúng không?
Hân đáp: vâng. Tối qua cô Sáu vẫn khoẻ mạnh. Cô còn giục chúng con về nhà cho sớm.
Mẹ Hân thở dài: khổ, chẳng biết cô Sáu có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm còn đi ra ngoài đường rồi cảm gục ở đầu làng.
Duyên đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hân tự nhủ thầm: không có lẽ tiếng gọi đêm qua chính là của cô Sáu???
Hân chẹp miệng: khổ thật! Cô ấy vốn bị loà, nhìn đường có thấy đâu mà đi ra đường làm gì chứ?
Hình ảnh tối qua lại hiện về trong tâm trí Hân. Hân bỗng rùng mình khi nhớ lại tiếng nói đêm qua lúc hai người đi qua miếu cô nhỏ. Hân buột miệng: không lẽ đêm qua....
- chắc không phải đâu.
Câu nói của Hân bị Duyên chặn đứng lại. Hân còn nhớ chuyện cô Sáu dặn dò cả hai không được phép trả lời ai hay giúp đỡ ai trên đường về nhà. Một câu hỏi vang lên trong đầu cô: không lẽ cô Sáu dự đoán được chuyện xảy ra nên mới dặn dò cả hai như thế. Nếu đúng tiếng gọi đêm qua là của cô Sáu thì chẳng phải cô ấy đã đuổi theo cả hai là thật hay sao?
Hân hỏi mẹ: vậy ai phát hiện ra cô Sáu vậy mẹ?
- Là người làng đi chợ sớm thấy cô ấy nằm gục ở ngay cổng làng. Lúc phát hiện ra thì người cô Sáu đã lạnh cứng mất rồi. Khổ quá!
Hân nhìn Duyên, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Tuy nhiên ai cũng chọn cách im lặng.
Cô Sáu không có người thân nên đám tang toàn người trong làng. Gia đình Hân đứng ra tổ chức tang lễ cho cô Sáu.
Duyên sau khi thăm viếng trở về mà lòng nặng trĩu. Duyên lo sợ nhất là chuyện cô Sáu nói sẽ giúp làm lễ hoán mệnh cứu giúp hai đứa con trai mình nhưng chưa làm dứt điểm cô ấy đã ra đi đột ngột.
Bà Phú thấy Duyên thất thần bèn hỏi chuyện: cả ngày con đi đâu vậy? Sao con nói mời thầy lang về chữa bệnh cho hai đứa nhỏ mà không thấy?
- Con có chuyện đột xuất. Một người quen chả con đột ngột qua đời nên em đi thăm viếng.
- Được rồi! Mau lên xem hai thằng bé thế nào đi. Bà vú nói nó đòi mẹ.
Duyên sửng sốt: hai đứa tỉnh lại rồi hả mẹ?
- Tụi nó tỉnh từ trưa nhưng lại không chịu ăn uống gì cả. Con mau xem tụi nó ra sao. Mẹ hết cách rồi.
Duyên vui mừng chạy lên phòng các con.bà vú ra hiệu Duyên đừng lên tiếng. Duyên nhìn hai con đang ngủ say mà rơi nước mắt. Bà vú khẽ nói: hai cậu tỉnh dậy từ trưa nhưng không chịu ăn uống. Các cậu cứ đòi mợ. Tối tôi dỗ mãi các cậu mới chịu ăn vài miếng cháo. Giờ các cậu ngủ rồi. Mợ yên tâm đi.
- Hai đứa hết sốt rồi hả vú?
- Vâng! Hai cậu tươi tỉnh lên rất nhiều rồi ạ
Duyên mừng lắm! Hai con trai tỉnh dậy và tiến triển tốt đồng nghĩa với việc hoán mệnh thành công với hai đứa con trong bụng Ái. Duyên hỏi bà vú: ở nhà hôm nay có chuyện gì lạ nữa không vú?
Bà vú lắc đầu đáp: ngoài việc hai cậu tỉnh lại thì mọi thứ vẫn bình thường.
- Tôi biết rồi! Vú tranh thủ nghỉ sớm đi. Mấy hôm liền vú vất vả quá!
Duyên động viên bà vú mấy câu rồi trở về phòng. Cả một ngày ròng chạy đôn chạy đáo mệt mỏi Duyên vừa đặt mình xuống giường liền chìm vào giấc ngủ.
- dậy đi! Giờ này còn ngủ sao?
Tiếng quát vang lên bên tai khiến Duyên giật mình tỉnh dậy. Duyên thấy Phú đang đứng ngay cạnh giường gào lên. Duyên chau mày quát lại: anh bị làm sao thế? Em vừa mới ngủ, trời còn tối mà.
- Dậy! Không dậy chết cả lũ bây giờ.
Duyên tức giận quát lớn: anh có im ngay đi không?
- Dậy đi! Chúng ta phải đến một nơi.
- Đi đâu? Giờ là nửa đêm mà.
- Đi đến gặp người cứu các con.
Duyên nghe nhắc tới các con lập tức tỉnh ngủ.
Phú nhắc lại: đi ngay bây giờ, muộn hơn là không kịp nữa.
Duyên cũng bị hoảng nên nhanh chóng dậy thay quần áo theo Phú ra ngoài. Ban đêm nên thời tiết se se lạnh. Duyên co rúm người lại mỗi khi có con gió lạnh thổi qua. Phú đi đằng trước, Duyên lẽo đẽo theo sau. Phú cứ đi, Duyên hỏi mấy câu nhưng phú không đáp lại.
Phú đi rất lâu đột ngột rẽ hướng đi về khu cánh đồng. Duyên ngạc nhiên: sao anh lại đi về đây? Mà rốt cuộc là anh muốn đi đâu?
Phú vẫn không đáp lại. Duyên tức giận lao lên kéo cánh tay Phú: anh bị điếc hả? Sao tôi hỏi mà anh không nói gì? Anh muốn đi đâu? Mà các con hôm qua tỉnh rồi cơ mà?
Phú từ từ quay mặt lại. Một khuôn mặt đen thui không có mắt mũi đâu khiến Duyên bủn rủn tay chân. Lúc bấy giờ cảm giác lạnh như băng bỗng truyền từ cánh tay Duyên tới tận óc. Duyên ú ớ tính la lên thì đôi bàn tay kia bỗng nhanh như chớp luồn vào bóp lấy cổ Duyên. Duyên muốn kêu lên nhưng không tài nào kêu được. Cổ họng nghẹn cứng. Xa xa có người đi tới. Tâm trí Duyên đang cầu mong có người tới thì cái thứ đen thui kia sẽ tha cho mình. Thật ngạc nhiên thêm một kẻ cũng đen thui tóc tai rũ rượi như thế. Tiếng the thé phát ra nghe ghê tai: cho nó đi cùng thằng chồng nó đi.
Duyên cố sức vùng dậy thoát khỏi đó nhưng dường như kiệt sức. Đôi mắt Duyên trợn lên. Hô hấp bắt đầu yếu dần rồi ngất lịm.
- Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi cô ơi!
Một bàn tay khẽ lay vào người Duyên. Duyên bừng tỉnh dậy trời mới nhá nhem sáng. Cảm giác toàn thân mệt mỏi đau nhức khiến Duyên không tài nào đủ sức đứng dậy.
- Cô sao thế? Sao lại nằm ở đây?
Duyên ngạc nhiên: đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Anh là ai?
- Tôi đi soi ếch. Tôi thấy cô nằm đây nghĩ cô bị cảm nên tới xem sao. Cô tỉnh lại là tốt rồi. Mau về nhà đi. Đêm hôm nằm ngoài này không tốt.
Duyên sực nhớ lại chuyện đêm qua mà sợ hãi. Cô co chân chạy thật nhanh về nhà. Cổng nhà Duyên vẫn khoá. Duyên thắc mắc: vậy đêm qua rốt cuộc mình đã ra khỏi nhà bằng cách nào?
Duyên vào nhà mà lòng trăn trở không yên. Nhớ lại cho tiết giấc mơ Duyên sợ hãi lao luôn về phòng nhưng không thấy bóng dáng của Phú đâu cả. Duyên lao ra ngoài hỏi thằng Nô: cậu Phú đâu rồi Nô?
Thằng Nô gãi đầu gãi tai: cậu đi kiểm tra bên huyện đêm không về mà mợ.
Duyên bắt đầu rùng mình khi nghĩ đến đêm qua có kẻ đã nằm cạnh mình. Vậy mà kẻ đó lại không phải Phú. Mặt Duyên tái cả đi. Thằng Nô thấy vậy tưởng mợ bị lạnh bèn giục: mới sáng ra trời còn lạnh lắm. Mợ mau vào nhà kẻo ốm.
Duyên lảo đảo bước về phòng nhưng trong đầu lại hàng tá câu hỏi không lời giải đáp. Bà Phú cũng dậy sớm thấy nói chuyện với thằng Nô bèn thắc mắc: ô hay, thế cả đêm qua con ngủ mà không biết thằng Phú không về nhà à?
Duyên đáp: nhà mình có ma rồi mẹ ạ! Đêm hôm qua con thấy anh Phú vào phòng. Nửa đêm anh ấy còn bắt con đi tìm thầy chữa bệnh hai đứa nhỏ. Con hoảng quá cũng đi theo ai dè bị dẫn ra tận cánh đồng.nó còn bóp cổ con.
Duyên vừa kể vừa run. Bà Phú có vẻ sốc với câu chuyện của Duyên. Bà đáp: tại sao ma quỷ lại vào nhà mình được? Chẳng phải nhà này trấn yểm rất chặt chẽ hay sao?
- Là thật mẹ ơi! Con không nhầm được. Nó biến thành anh Phú dụ con đi. Nó còn nói cho con đi với anh Phú.
Duyên chợt nổi da gà lần nữa: không lẽ...có khi nào anh Phú xảy ra chuyện không hay không mẹ? Sao tự nhiên con thấy lo quá!
Bà Phú miệng thì nói trấn an mọi người rằng Duyên chỉ đang nằm mơ nhưng bản thân bà lại sợ hãi. Bà đi ngược lên phòng thờ thắp hương cầu các cụ phù hộ rồi sai thằng Nô tới mời thầy Lý sang nói chuyện.
Thầy Lý sang tới nơi mà vẻ mặt cũng hoang mang không kém gì bà Phú: bùa trấn yểm bị phá rồi. Kẻ nào đã làm vậy?
Bà Phú sửng sốt: là sao? Tại sao bùa trấn yểm lại bị phá chứ? Thầy nói trận đồ của thầy không ai phá được cơ mà?
Thầy lý tức giận: kẻ nào? Rốt cuộc trong nhà này có kẻ đã mang cái thứ bùa ấy về phá hỏng bùa của tôi?
Bà Phú sợ hãi. Duyên thì lo lắng không kém. Duyên đang lo sợ chuyện mình mang cái hộp của bà Sáu kia về lại phá hỏng bùa của thầy Lý thì nguy. Duyên cũng sợ việc làm của mình bị thầy Lý phát hiện ra.
- Tôi phải trấn yểm lại. Trận này phải bỏ rồi. Bà mau sai người chuẩn bị đi. Chúng ta có lẽ sẽ gặp rắc rối. Đêm hôm kia tôi ngồi thì quả cầu sáng lên rồi vụt tắt. Tôi đã dự cảm chuyện chẳng lành nhưng lại không thấy điều gì lạ. Qua đêm vừa rồi quả cầu sôi tựa tiếng nước sôi sùng sục. Tất cả đều là chuyện xấu.
Bà Phú sợ hãi vội yêu cầu kẻ làm chuẩn bị lễ cho thầy trấn tạ lại. Duyên tranh thủ kể lại cho thầy nghe chuyện đêm qua đã xảy ra và không quên nhấn mạnh chuyện hai kẻ kia nó sẽ đưa Duyên đi cùng chồng.
Thầy nghe chuyện trầm tư khá lâu không lên tiếng. Bà Phú thấy thầy lặng im bèn hỏi: chẳng hay thầy có đoán thấy sự việc nào khác thường hay không?
Thầy xua tay: sự việc này quả rất lạ. Không lẽ kẻ thù của gia đình bà đã tiếp tục ra tay rồi ư? Tôi hoàn toàn không thấy được điều gì cả. Tuy nhiên phá được trận của tôi thì không phải dạng tầm thường.
Sự việc càng lúc càng lúc càng rồi tặc lưỡi: thời khắc của cậu Phú gặp hiểm nguy càng lúc càng tới gần. Giờ nhà bà lại xảy ra những chuyện không hay. Tôi e là nó sẽ tiếp tục phá chúng ta tới cùng.
Thầy dặn dò bà Phú: bà chú ý tới sự an toàn của cô Ái. Cô ấy mà xảy ra chuyện không hay thì có trời mà cứu được cậu Phú.
Bà Phú đáp: tôi biết rồi. Thầy cứ yên tâm. Mọi chuyện tôi sẽ chú ý nhiều hơn nữa.
Con Mận hấp tấp chạy vào phòng khách hô to: bà ơi! Mợ Ái bị làm sao ấy! Con sợ lắm!
Ba người vội chạy tới phòng Ái. Cảnh tượng Ái nằm dưới đất sùi bọt mép, cơ thể vẫn không ngừng giãy dụa khiến ai nấy nhìn thấy đều khiếp sợ. Đôi mắt Ái đang trợn ngược lên và co giật liên tục. Bà Phú quát: mau...tụi mày đỡ mợ dậy, sao lại để mợ nằm dưới đất? Chúng mày chán sống rồi phải không?
Con Mận lao tới tính ôm lấy cơ thể mợ Ái đỡ dậy thì thầy ngăn lại: có lẽ cô ấy bị trúng độc rồi. Rốt cuộc mấy người cho cô ấy ăn cái gì vậy?
Bà Phú điên cuồng khi nghe thầy Lý nói Ái trúng độc. Bà lo lắng nhất chính là việc Ái gặp sự cố và hai đứa bé trong bụng không còn.
Bà quát thằng Nô: mau lấy dao và thớt vào đây cho bà.
Bà tự tay cầm con dao cạo liên tục lên mặt thớt lấy một chút mùn thớt bỏ vào cốc nước rồi sai mọi người đỡ lấy Ái để bà cho Ái uống. Cái thứ nước trộn mùn thớt ấy có tác dụng làm Ái nôn mạnh. Bà hi vọng Ái sẽ nôn ra thứ đồ ăn khiến Ái ngộ độc.
Phải khó khăn lắm mọi người mới ép cho Ái nuốt được cái thứ hỗn hợp ấy. Ái bắt đầu nôn thốc nôn tháo.