Ánh trăng dường như càng trở nên tròn hơn, tựa như một chiếc bát màu bạc treo lơ lửng trên không trung, trút xuống ánh sáng mỹ lệ, lẳng lặng rơi xuống phía trên rừng đào, bên trong rừng trúc của Cúc Tình Hiên, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tựa như bàn tay đang phe phẩy của tình nhân,2khiến cho một vòng lại một vòng gợn sóng lăn tăn.
Càng như là tâm tư đang lay động của người tình.
Đêm đã khuya, Tần Lạc Y cũng không ngủ, dung nhan tuyệt mỹ được che lấp dưới tấm màn càng trở nên mơ màng, đôi mắt đẹp như mặt nước mùa thu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sự chuyển động5của ánh nến, ánh sáng ấm áp xuyên thấu xuống mặt bàn đang đặt chén thuốc màu đen bên trên.
Mày liễu khẽ động, mái tóc đen dài như thác trút xuống, càng làm dung mạo của nàng hiện lên vẻ thanh lệ, lãnh tuyệt, nhưng lại không thể che đậy được vẻ sầu muộn trong đáy mắt.
Da Luật Ngạn Thác6muốn nàng vào Cúc Tình Hiên ở, chính là vì muốn mọi người biết nàng sẽ trở thành Vương phi của hắn sao? Nàng thật sự phải gả cho nam nhân này sao?
Không đúng, trong đầu vang lên câu nói kia của Da Luật Ngạn Thác: “Y nhi, nàng phải vào đây ở, cho dù chỉ ở một ngày thì5cũng phải ở trong Cúc Tình Hiên này.”
Nàng nhẹ nhàng đè tay lên ngực, trái tim đang đập nhanh bất thường, tựa như muốn nhảy ra ngoài, hàm nghĩa của Cúc Tình Hiên này là vậy sao?
Miễn cưỡng cười khổ một tiếng, nàng và hắn bên nhau nhất định sẽ gặp họa, không phải sao? Không khó tưởng tượng ra,3nếu hắn thực sự thành thân với nàng, có thể thấy trước được việc này chắc chắn sẽ dẫn đến một trận sóng to gió lớn.
Tần Lạc Y thở dài một tiếng, nàng đưa tay lên phía trên đầu, rút trâm ngọc xuống, búi tóc đen tuyền, mềm mượt như tơ lụa ngay tức xõa ra.
Trâm ngọc tỏa ra ánh sáng trong trẻo, tuy rằng mượt mà nhưng lại đâm thẳng vào mắt nàng.
Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn bí mật quan trọng mà cha nuôi nói với nàng: “Y nhi, mảnh bản đồ cuối cùng của nước Bột Hải không thể để lại trên người cha nuôi được nữa, cũng không ở trên người Trọng Dương, mà là ở trên người con, nó......được giấu bên trong cây trâm ngọc trên đầu con!”
Tay Tần Lạc Y đang cầm trâm ngọc thoáng chốc run nhẹ, lúc trước khi Tang đại ca rời đi, nàng liền quyết định giao trâm ngọc cho hắn, thế nhưng hắn đã cự tuyệt, là bởi vì hắn cũng biết tất cả đều đã không thể cứu vãn sao?
Tâm tình đột nhiên trở nên rối rắm.
Cánh cửa bị một đôi bàn tay to đẩy ra, ngay sau đó, ánh nến kéo dài thật dài thân ảnh của nam nhân.
Đôi mắt thâm thúy của hắn hàm chứa ý cười, nhưng khi nhìn đến chén thuốc màu đen trên mặt bàn thì sắc mặt hắn vốn tràn ngập nhu tình đột nhiên trở nên xanh mét.
“Y nhi, sao nàng lại uống loại thuốc này?” Da Luật Ngạn Thác đột ngột giận dữ hét lên.
Thân thể Tần Lạc Y rung lên, đôi mắt kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ bên trong Da Luật Ngạn Thác, hắn làm sao vậy? Không phải là hắn không cho phép bất kì nữ nhân nào mang thai con của hắn hay sao?
“Ai cho nàng uống loại thuốc này hả?” Da Luật Ngạn Thác nắm chặt tay, dùng thanh âm đáng sợ hỏi nàng.
“Chẳng lẽ chàng quên rồi sao, ta tinh thông y thuật, những thứ này còn không đến lượt người khác nhắc nhở!” Thân thể Tần Lạc Y như bị ngâm trong nước, hết sức vô lực, thanh âm tự nhiên là yếu ớt.
Da Luật Ngạn Thác gắt gao nhấn chặt mi tâm, hắn chậm rãi bước đến gần Tần Lạc Y, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn xuống người nàng, Tần Lạc Y cảm thấy trên người như bị thứ gì đó đè nén, hô hấp trong phút chốc trở nên khó khăn, càng không cách nào chống lại hắn.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, đường cong duyên dáng của chiếc cổ thiên nga thon dài tạo thành độ cong đẹp mắt, Da Luật Ngạn Thác nhìn mà ngẩn ra.
“Y nhi...” Hắn thấp giọng gọi nàng, âm thanh ấm áp tản ra sự không cam lòng cùng sầu lo.
Ngón tay thon dài khẽ hất một cái, bát thuốc liền rơi xuống đất, trên tấm thảm trên mặt đất lăn một vòng, màu đen sì của thuốc thấm vào nó, lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
Đây là? Tần Lạc Y sửng sốt nhìn hắn, đầu óc trong nháy mắt ngừng lại.
Da Luật Ngạn Thác khẽ vén trường bào, ngồi lên trên giường, cánh tay thon dài duỗi ra kéo Tần Lạc Y vào trong ngực, vẻ mặt hiện rõ sự cô đơn, đáng lẽ ra hắn phải nên giận dữ nhưng khi chứng kiến nét mặt bất lực của nàng như vậy thì tâm hắn đột nhiên mềm xuống.
Nàng nhất định đã nghe nói đến chuyện nạp phi, nhất định đã biết quy tắc không cho phép bất kì phi tần nào mang thai con của hắn.
“Y nhi, nàng không cần uống loại thuốc này!” Thanh âm của Da Luật Ngạn Thác tuy rằng mang theo vẻ hờn giận nhàn nhạt nhưng đồng thời cũng chứa đựng một tia đau lòng.
Tần Lạc Y nằm trong lòng hắn, mặc cho hắn ôm chặt lấy nàng.
“Ta không hiểu...” Thanh âm của nàng nhè nhẹ, mềm mại, giống như dây đàn mảnh gảy nhẹ vào lòng người nam nhân trước mặt.
Ngón tay thô ráp cẩn thận, tỉ mỉ mơn trớn đôi gò má, từ từ đến cái gáy nõn nà của nàng, sau đó dừng lại nơi trái tim nàng, đôi môi chậm rãi nhếch lên để lộ ra một độ cong thâm tình, thanh âm vô cùng trầm thấp: “Y nhi, nàng bối rối, chính là nàng không dám thừa nhận thôi! Nàng còn muốn trốn tránh đến bao giờ?”
Đôi mắt mông lung, đầy nước của Tần Lạc Y không kịp phòng bị liền đối diện với đôi mắt mờ ám như biển sâu của Da Luật Ngạn Thác, cơ thể bị hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy, không để nàng có cơ hội chạy trốn, hắn để tâm nữ tử này, vì vậy, hắn mới không từ bất cứ thủ đoạn nào giữ nàng lại bên cạnh mình, cho dù nàng có hận hắn đến mức nào đi nữa.
Nhưng dần dần, hắn phát hiện mình không chỉ đơn giản muốn như thế này, hắn muốn toàn bộ con người nàng, muốn thân thể nàng, muốn nụ cười của nàng, muốn nàng cam tâm tình nguyện, càng muốn.....trái tim của nàng!
Tần Lạc Y vội vàng nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn: “Ta không rõ chàng nói cái gì, ta không hề trốn tránh...”
Trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài.
Hơi thở đậm đặc của người nam nhân này mang theo sự tức giận đột ngột bao phủ nàng, thanh âm nhỏ, khàn lần nữa vang lên trên đỉnh đầu của nàng: “Tốt lắm, Y nhi, Bản vương sẽ nói cho nàng biết, thứ Bản vương muốn không chỉ là cơ thể nàng, thứ ta muốn nhất chính tâm của nàng! Bản vương muốn nàng cam tâm tình nguyện yêu bản vương, muốn nàng sinh cho bản vương một tiểu hài tử!”
Bình luận facebook