• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Liên Tâm Cổ (2 Viewers)

  • Chương 5

Khi tỉnh dậy, đôi mắt rực lửa của Kỳ Hạc Hiên đang nhìn chằm chằm vào ta. Ta định ngồi dậy, hắn liền ấn tay đè ta xuống.

"Lê Châu, đêm qua nàng..."

"Ngươi không cần cảm ơn ta. Ngươi đã cứu ta một mạng, đêm qua coi như ta trả ơn ngươi, ta không nợ ngươi, ngươi cũng không nợ ta."

Ta ngồi dậy duỗi thẳng lưng, cảm thấy đau nhức không chịu nổi, sau đó mặc lại y phục và đứng lên. Kỳ Hạc Hiên nắm lấy cổ tay ta: "Lê Châu, sau khi về kinh, dù hoàng thượng có trách phạt thế nào, ta cũng sẽ lấy nàng."

Ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, hàng mi dài của hắn khẽ rung, đôi mắt chứa đựng sự chân thành khó tả. Một lát sau, ta lấy một ít bạc vụn từ túi tiền vắt bên thắt lưng ném trước mặt hắn: "Đêm qua vất vả rồi, công chúa thưởng cho ngươi."

Ta cố nén cười, âm thầm đắc ý, liếc thấy biểu cảm ngẩn ngơ của Kỳ Hạc Hiên.

Dưới tác dụng của cổ trùng, chỉ sau hai ngày Kỳ Hạc Hiên đã hồi phục. Chúng ta lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi, ta không nói chuyện với hắn. Khi nghỉ ngơi, ta ra suối lấy nước, hắn đứng cách đó một mét ngẩn ngơ nhìn ta.

"Công chúa, ta thấy Kỳ tiểu tướng quân sau khi khỏi bệnh dường như trở nên hơi ngốc nghếch."

Ta vốc một nắm nước, hắt vào A Thi Mã đùa giỡn: "Hắn vốn là kẻ ngốc mà." Ta cố ý nói to để hắn nghe thấy, nhưng hắn không giận, chỉ nhìn ta và cười ngây ngô. Đôi mắt trong veo của hắn phản chiếu ánh sáng từ mặt hồ trở nên lấp lánh.

Khoảnh khắc đó, tim ta chợt loạn nhịp.

Chúng ta tiếp tục lên đường, đi dọc theo con suối đến một thị trấn nhỏ.

"Tối nay chúng ta nghỉ chân ở đây, ngày mai sẽ đến kinh thành." Kỳ Hạc Hiên xuống ngựa, mắt hắn cứ dán chặt vào ta.

Ta có chút ngại ngùng, chỉ đáp một tiếng "Ừ".

Hắn lại nói: "Ta vừa nghe chủ quán trọ bảo, tối nay trong thị trấn có tổ chức lễ hội, nàng có muốn đi dạo để cảm nhận phong tục ở Trung Nguyên không?"

"Được thôi."

Tối hôm đó, lễ hội diễn ra vô cùng nhộn nhịp. Người dân chen chúc nhau làm chúng ta suýt bị tách ra mấy lần. Kỳ Hạc Hiên liền nắm lấy tay ta.

Ta muốn rút tay lại, nhưng nghe hắn nói: "Lát nữa mà lạc nhau thì khó tìm đấy." Ánh mắt hắn nhìn ta nồng nàn làm tim ta liên tục loạn nhịp.

Hắn dẫn ta đến nơi cao nhất của thị trấn, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Phía xa có người bắn pháo hoa, từng đợt, từng đợt nở rộ trên bầu trời.

Ta chưa từng thấy cảnh tượng này nên phấn khích vỗ tay tán thưởng. Quay lại thì thấy Kỳ Hạc Hiên đang chăm chú nhìn ta.

"Nhìn ta làm gì, nhìn pháo hoa kìa."

"Nàng còn đẹp hơn cả pháo hoa."

Tim ta lại bắt đầu loạn nhịp, gần đây không biết vì sao Kỳ Hạc Hiên rất lạ.

Ánh mắt hắn nhìn ta như muốn nuốt chửng.

"Ta không muốn xem nữa, ta muốn về quán trọ nghỉ ngơi."

Ta quay lưng rời đi nhưng bị Kỳ Hạc Hiên kéo lại, ta lảo đảo ngã vào lòng hắn.

Hắn giữ lấy cổ ta, vùi mặt vào vai, giọng khàn khàn: "Lê Châu, ta thích nàng, thật sự rất thích nàng."

Mũi ta cay cay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Một lúc sau, mặt ta nóng bừng, khẽ đẩy hắn ra: "Kỳ Hạc Hiên, mọi người đang nhìn chúng ta đấy."

Hắn đứng thẳng dậy: "Mặc cho họ nhìn, dù phải trả giá thế nào ta cũng sẽ xin hoàng thượng thay đổi sắc lệnh, lấy nàng làm thê tử."

Ta tròn mắt kinh ngạc, thay đổi sắc lệnh để lấy ta, thật sự dễ dàng như vậy sao?

Sau khi thuận lợi về đến kinh thành, ta được sắp xếp ở tạm tại Phượng Minh cung của Hoàng hậu.

Hoàng đế Đại Ngụy thông cảm cho ta sau một chuyến đi dài, vì vậy cho phép ta ngày khác mới phải vào cung thỉnh an người.

Vừa ổn định chỗ ở, A Thi Mã vội vã chạy vào, thở hổn hển: "Không hay rồi, công chúa.

Hoàng thượng đang thi hành phạt roi với Kỳ tiểu tướng quân tại điện Cần Chính.

Kỳ tiểu tướng quân kiên quyết không nhận lỗi, nhất định muốn cưới công chúa, nhưng lời vua đã nói thì không thể rút lại..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom