-
Chương 2
Bọn thảo khấu dường như quá quen với môi trường khắc nghiệt này nên tấn công rất hung hãn, chẳng mấy chốc binh sĩ dần ngã xuống. Một tên thảo khấu nhân cơ hội nhảy lên xe ngựa của ta.
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy tà ác, A Thi Mã vì bảo vệ ta đã bị hắn ném xuống xe ngựa. Lợi dụng lúc hắn không để ý ta rút dao găm phòng thân đâm vào vai hắn.
Tên thảo khấu hét lên một tiếng sau đó bóp chặt cổ ta. Khi ta sắp ngạt thở, một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng đâm xuyên qua ngực hắn.
Máu nóng bắn lên mặt ta, tiếng đánh nhau bên ngoài dần nhỏ lại, bọn cướp đã bị bắt giữ. A Thi Mã vén rèm xe, lo lắng hỏi: "Công chúa, người có bị thương không?"
"Không, còn ngươi?"
"Nô tì cũng không sao."
Ta học theo lễ nghi Trung Nguyên, chắp tay cảm tạ vị tướng quân: "Đa tạ quân gia đã cứu mạng."
Hắn vén mặt nạ, quỳ trên đầu cỗ xe ngựa: “Đã làm công chúa kinh hãi rồi, ta là Kỳ gia quân Đại Ngụy, phụ mệnh hoàng thượng đến hộ tống công chúa về Trung Nguyên.”
Giọng nói nghe rất quen. Hắn ngẩng đầu lên, hai chúng ta chạm mắt nhau, ánh mắt đều ngỡ ngàng. Hắn chính là vị tiểu tướng quân trong hang động kia.
"Là ngươi." Ta khẽ cười.
Mặt hắn tái nhợt, quay người nhảy xuống xe ngựa. Ta nghe hắn hỏi binh lính bên ngoài: "Mọi người không sao chứ, đợi bão cát qua đi, chúng ta sẽ đưa công chúa vào thành."
"Tuân lệnh."
Ta rút lệnh bài Kỳ gia quân bên hông ra, nó cấn vào tay khiến tay ta đau nhói.
Nhìn dáng vẻ của hắn chắc không phải vị Kỳ tướng quân mà ta sẽ kết hôn.
Khi chúng ta vào thành, dân chúng hai bên đường chào đón rất nồng nhiệt. Chúng ta được sắp xếp ở trong một biệt viện trang nhã, các quan viên trong thành đều đến chào hỏi.
Sau khi tiếp đón xong thì đã quá trưa. Ta bảo tỳ nữ chuẩn bị bữa ăn ngay trong phòng. Khi A Thi Mã chuẩn bị đóng cửa, bỗng có một bàn tay thon dài chặn cửa lại.
"Kỳ tiểu tướng quân." A Thi Mã kinh ngạc gọi. Ta vừa nghe ngóng được từ các quan viên, hắn là con trai út của Kỳ gia, tên là Kỳ Hạc Hiên, còn người ta sắp lấy là trưởng tử Kỳ gia, tên là Kỳ Hạc Minh.
"Ta có thể nói với công chúa vài lời được không?"
A Thi Mã quay đầu nhìn ta khó xử, ta lạnh lùng nói: "A Thi Mã, ngươi ra ngoài canh cửa giúp ta."
Sau khi đóng cửa lại, ta nói tiếp: "Đại Ngụy rất coi trọng sự khác biệt giữa nam và nữ, Kỳ tiểu tướng quân có gì muốn nói thì nói nhanh, tránh bị người khác thấy mà sinh lời ra tiếng vào. Dù sao, ta cũng là vị hôn thê của huynh trưởng ngươi."
"Công chúa, chuyện đêm đó ..."
"Ngươi nói chuyện gì?" Ta giả vờ không hiểu, khuôn mặt tuấn tú của hắn liền đơ ra.
"Ta và công chúa ..." Hắn ngập ngừng, tay cầm kiếm nắm chặt đến trắng bệch, "Sau khi trở về kinh, ta sẽ tâu rõ mọi chuyện với hoàng thượng."
Ta nheo mắt nhìn hắn: "Tướng quân không cần xem trọng chuyện này. Lần đầu tiên của ta là cùng với ngươi, ta không cảm thấy thiệt là được. Ta và tướng quân chỉ là tình cờ gặp gỡ, người ta sắp gả là Kỳ đại tướng quân, tương lai sẽ là Trấn Nam Vương của Đại Ngụy."
Hắn càng nghe, mặt càng tối sầm lại: "Chúng ta đã có quan hệ, nếu đại ca biết ...”
Ta cảm thấy lòng đau nhói: "Chẳng lẽ vì tình huynh đệ của các ngươi mà biến hôn sự của ta thành trò đùa? Thổ Phồn ta dù là nước nhỏ, cũng không thể để người khác dễ dàng chi phối!" Ta lấy túi bạc trả lại cho hắn, "Trả lại ngươi, cút đi."
Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, uể oải rời khỏi phòng.
A Thi Mã bước vào: "Công chúa, người định làm gì?"
"Đào hôn."
"Nhưng việc này liên quan đến danh dự của hai nước, công chúa người..."
"Khi đồng ý hòa thân ta đã lên kế hoạch ổn thỏa để thoát thân." Ta nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, "Công chúa Lê Châu còn sống có lẽ không thể trốn thoát, nhưng nếu ch/3t rồi thì lại khác."
"Công chúa, người định giả ch/3t?"
"Đến lúc đó Kỳ Hạc Hiên sẽ mang tội bảo vệ ta không chu toàn, ta phải trả lại mối nhục hắn đã gây ra cho ta ngày đó."
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy tà ác, A Thi Mã vì bảo vệ ta đã bị hắn ném xuống xe ngựa. Lợi dụng lúc hắn không để ý ta rút dao găm phòng thân đâm vào vai hắn.
Tên thảo khấu hét lên một tiếng sau đó bóp chặt cổ ta. Khi ta sắp ngạt thở, một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng đâm xuyên qua ngực hắn.
Máu nóng bắn lên mặt ta, tiếng đánh nhau bên ngoài dần nhỏ lại, bọn cướp đã bị bắt giữ. A Thi Mã vén rèm xe, lo lắng hỏi: "Công chúa, người có bị thương không?"
"Không, còn ngươi?"
"Nô tì cũng không sao."
Ta học theo lễ nghi Trung Nguyên, chắp tay cảm tạ vị tướng quân: "Đa tạ quân gia đã cứu mạng."
Hắn vén mặt nạ, quỳ trên đầu cỗ xe ngựa: “Đã làm công chúa kinh hãi rồi, ta là Kỳ gia quân Đại Ngụy, phụ mệnh hoàng thượng đến hộ tống công chúa về Trung Nguyên.”
Giọng nói nghe rất quen. Hắn ngẩng đầu lên, hai chúng ta chạm mắt nhau, ánh mắt đều ngỡ ngàng. Hắn chính là vị tiểu tướng quân trong hang động kia.
"Là ngươi." Ta khẽ cười.
Mặt hắn tái nhợt, quay người nhảy xuống xe ngựa. Ta nghe hắn hỏi binh lính bên ngoài: "Mọi người không sao chứ, đợi bão cát qua đi, chúng ta sẽ đưa công chúa vào thành."
"Tuân lệnh."
Ta rút lệnh bài Kỳ gia quân bên hông ra, nó cấn vào tay khiến tay ta đau nhói.
Nhìn dáng vẻ của hắn chắc không phải vị Kỳ tướng quân mà ta sẽ kết hôn.
Khi chúng ta vào thành, dân chúng hai bên đường chào đón rất nồng nhiệt. Chúng ta được sắp xếp ở trong một biệt viện trang nhã, các quan viên trong thành đều đến chào hỏi.
Sau khi tiếp đón xong thì đã quá trưa. Ta bảo tỳ nữ chuẩn bị bữa ăn ngay trong phòng. Khi A Thi Mã chuẩn bị đóng cửa, bỗng có một bàn tay thon dài chặn cửa lại.
"Kỳ tiểu tướng quân." A Thi Mã kinh ngạc gọi. Ta vừa nghe ngóng được từ các quan viên, hắn là con trai út của Kỳ gia, tên là Kỳ Hạc Hiên, còn người ta sắp lấy là trưởng tử Kỳ gia, tên là Kỳ Hạc Minh.
"Ta có thể nói với công chúa vài lời được không?"
A Thi Mã quay đầu nhìn ta khó xử, ta lạnh lùng nói: "A Thi Mã, ngươi ra ngoài canh cửa giúp ta."
Sau khi đóng cửa lại, ta nói tiếp: "Đại Ngụy rất coi trọng sự khác biệt giữa nam và nữ, Kỳ tiểu tướng quân có gì muốn nói thì nói nhanh, tránh bị người khác thấy mà sinh lời ra tiếng vào. Dù sao, ta cũng là vị hôn thê của huynh trưởng ngươi."
"Công chúa, chuyện đêm đó ..."
"Ngươi nói chuyện gì?" Ta giả vờ không hiểu, khuôn mặt tuấn tú của hắn liền đơ ra.
"Ta và công chúa ..." Hắn ngập ngừng, tay cầm kiếm nắm chặt đến trắng bệch, "Sau khi trở về kinh, ta sẽ tâu rõ mọi chuyện với hoàng thượng."
Ta nheo mắt nhìn hắn: "Tướng quân không cần xem trọng chuyện này. Lần đầu tiên của ta là cùng với ngươi, ta không cảm thấy thiệt là được. Ta và tướng quân chỉ là tình cờ gặp gỡ, người ta sắp gả là Kỳ đại tướng quân, tương lai sẽ là Trấn Nam Vương của Đại Ngụy."
Hắn càng nghe, mặt càng tối sầm lại: "Chúng ta đã có quan hệ, nếu đại ca biết ...”
Ta cảm thấy lòng đau nhói: "Chẳng lẽ vì tình huynh đệ của các ngươi mà biến hôn sự của ta thành trò đùa? Thổ Phồn ta dù là nước nhỏ, cũng không thể để người khác dễ dàng chi phối!" Ta lấy túi bạc trả lại cho hắn, "Trả lại ngươi, cút đi."
Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, uể oải rời khỏi phòng.
A Thi Mã bước vào: "Công chúa, người định làm gì?"
"Đào hôn."
"Nhưng việc này liên quan đến danh dự của hai nước, công chúa người..."
"Khi đồng ý hòa thân ta đã lên kế hoạch ổn thỏa để thoát thân." Ta nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, "Công chúa Lê Châu còn sống có lẽ không thể trốn thoát, nhưng nếu ch/3t rồi thì lại khác."
"Công chúa, người định giả ch/3t?"
"Đến lúc đó Kỳ Hạc Hiên sẽ mang tội bảo vệ ta không chu toàn, ta phải trả lại mối nhục hắn đã gây ra cho ta ngày đó."