-
Chương 9
"Kỳ Hạc Hiên, ta không muốn gả cho ngươi nữa."
Vừa gặp mặt, Kỳ Hạc Hiên ôm chặt lấy ta, ta đấm vào ngực hắn, "Người Trung Nguyên các ngươi phức tạp quá, ta không muốn ở lại đây."
Hắn nắm lấy tay ta: "Lê Châu, ta đang làm một việc cực kỳ quan trọng, sau khi thành công, ta sẽ cùng nàng trở về Thổ Phồn."
"Việc gì?"
"Hãy tin ta, hiện giờ ta không tiện nói."
"Nhưng triều đình Đại Ngụy có thế lực vững mạnh, hoàng thượng sẽ không dễ dàng để một tướng quân dũng mãnh như ngươi đến Thổ Phồn đâu."
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy kiên định: "Ta có cách của ta."
Ta dừng lại một chút, hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau đồng thanh nói: "Giả ch/3t?"
"Ta đã nắm trong tay bằng chứng tham ô của Kỳ Hạc Minh.”
“Ngày mai, ta sẽ mang lời khai của Kinh Triệu Doãn dâng lên hoàng thượng."
Ta lo lắng: "Ca ca ngươi khéo mồm khéo miệng, liệu có thể..."
"Đừng lo, ta đã có kế hoạch chu toàn."
Lời nói của hắn rất chắc chắn, làm ta tạm thời yên tâm.
Chợt nhớ đến phi tiêu mà Kỳ Hạc Minh đã giao cho ta hôm đó.
Ta lấy ra, đưa cho Kỳ Hạc Hiên: "Hắn bảo ta dùng cái này gi/3t ngươi."
Kỳ Hạc Hiên cười nhẹ: "Trên đó có độc.”
“Hắn thật sự muốn gi/3t ngươi?”
"Điều đó cũng đồng nghĩa với việc gi/3t ta.”
Kỳ Hạc Hiên không hiểu điều ta vừa nói, ta liền kể chuyện liên tâm cổ cho hắn nghe.
Hắn bật cười vui vẻ: "Lê Châu, thì ra ngày ấy khi hạ cổ trùng, nàng đã động lòng với ta."
"Nói bậy."
Ta thẹn quá đấm hắn.
"Chẳng phải sao?"
"Không phải, còn sớm hơn."
Giọng ta nhỏ dần, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hắn nâng mặt ta lên, đôi môi nóng bỏng đặt lên môi ta.
Một lúc lâu sau, ta thở hổn hển, hắn ghé sát tai ta nói: "Ta cũng rất nhớ đêm đó trong hang động, xong việc ta sẽ đưa nàng trở lại đó."
Hai ngày trước đại hôn của ta và Kỳ Hạc Hiên, cả hoàng cung tràn ngập đèn hoa rực rỡ.
Nhưng tân lang Kỳ Hạc Hiên lại đang đối đầu với chính ca ca của mình trong điện Cần Chính.
Hắn tố cáo Kỳ Hạc Minh tham ô quân lương, trình chứng cứ cùng lời khai của đồng phạm đã được ký tên đóng dấu lên hoàng thượng.
Ta ẩn mình sau tấm bình phong trong gian phòng bên cạnh nghe lén, là công chúa An Dương đã giúp ta hóa trang thành cung nữ và dẫn ta vào đây.
Kỳ Hạc Minh cười điên loạn: "Ta biết ngươi từ lâu đã muốn hãm hại ta, nhưng chỉ với một tờ giấy, làm sao có thể kết tội ta? Xin hoàng thượng minh giám."
Kỳ lão phu nhân cũng quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, Kỳ Hạc Hiên không hòa thuận với huynh trưởng, trước thì cướp hôn, giờ lại vu cáo Minh nhi tham ô.”
“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho lão thân."
Bà ta khóc lóc vô cùng thê lương, khiến ai nghe cũng động lòng.
"Hoàng thượng, người có thể phái người đến Kỳ gia lục soát, ở ngăn bí mật thứ ba trên giá sách trong thư phòng của Kỳ Hạc Minh có đầy bạc trắng."
"Chát"
Một cái tát trời giáng lên mặt Kỳ Hạc Hiên, ánh mắt Kỳ lão phu nhân vô cùng giận dữ: "Biết thế ta đã để ngươi ch/3t cùng với sinh mẫu của ngươi mới phải, nghịch tử."
Hoàng thượng tức giận ném chén trà trên tay: "Người đâu, lập tức đến Kỳ gia lục soát, ai cản gi/3t không tha."
Chưa đầy nửa canh giờ, thị vệ thân cận của hoàng thượng khiêng một hòm bạc vào, theo sau là Kỳ lão tướng quân.
Ông quỳ xuống, nước mắt tuôn trào: "Hoàng thượng, thần dạy con không nghiêm, xin hoàng thượng nể tình thần luôn tận trung với người, xin người rộng lượng tha cho nhi tử một mạng."
"Kỳ Hạc Minh, ngươi có nhận tội không?"
Kỳ tướng quân nghe vậy, quỳ lên vài bước: "Hoàng thượng, vi thần nói đến tiểu nhi Hạc Hiên.”
“Hạc Hiên hãm hại huynh trưởng, tội không thể tha."
Kỳ Hạc Hiên nghe vậy nhếch mép cười châm biếm, nhìn hắn như vậy tim ta như bị khoét một lỗ, đau đớn thấu xương.
Vừa gặp mặt, Kỳ Hạc Hiên ôm chặt lấy ta, ta đấm vào ngực hắn, "Người Trung Nguyên các ngươi phức tạp quá, ta không muốn ở lại đây."
Hắn nắm lấy tay ta: "Lê Châu, ta đang làm một việc cực kỳ quan trọng, sau khi thành công, ta sẽ cùng nàng trở về Thổ Phồn."
"Việc gì?"
"Hãy tin ta, hiện giờ ta không tiện nói."
"Nhưng triều đình Đại Ngụy có thế lực vững mạnh, hoàng thượng sẽ không dễ dàng để một tướng quân dũng mãnh như ngươi đến Thổ Phồn đâu."
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy kiên định: "Ta có cách của ta."
Ta dừng lại một chút, hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau đồng thanh nói: "Giả ch/3t?"
"Ta đã nắm trong tay bằng chứng tham ô của Kỳ Hạc Minh.”
“Ngày mai, ta sẽ mang lời khai của Kinh Triệu Doãn dâng lên hoàng thượng."
Ta lo lắng: "Ca ca ngươi khéo mồm khéo miệng, liệu có thể..."
"Đừng lo, ta đã có kế hoạch chu toàn."
Lời nói của hắn rất chắc chắn, làm ta tạm thời yên tâm.
Chợt nhớ đến phi tiêu mà Kỳ Hạc Minh đã giao cho ta hôm đó.
Ta lấy ra, đưa cho Kỳ Hạc Hiên: "Hắn bảo ta dùng cái này gi/3t ngươi."
Kỳ Hạc Hiên cười nhẹ: "Trên đó có độc.”
“Hắn thật sự muốn gi/3t ngươi?”
"Điều đó cũng đồng nghĩa với việc gi/3t ta.”
Kỳ Hạc Hiên không hiểu điều ta vừa nói, ta liền kể chuyện liên tâm cổ cho hắn nghe.
Hắn bật cười vui vẻ: "Lê Châu, thì ra ngày ấy khi hạ cổ trùng, nàng đã động lòng với ta."
"Nói bậy."
Ta thẹn quá đấm hắn.
"Chẳng phải sao?"
"Không phải, còn sớm hơn."
Giọng ta nhỏ dần, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hắn nâng mặt ta lên, đôi môi nóng bỏng đặt lên môi ta.
Một lúc lâu sau, ta thở hổn hển, hắn ghé sát tai ta nói: "Ta cũng rất nhớ đêm đó trong hang động, xong việc ta sẽ đưa nàng trở lại đó."
Hai ngày trước đại hôn của ta và Kỳ Hạc Hiên, cả hoàng cung tràn ngập đèn hoa rực rỡ.
Nhưng tân lang Kỳ Hạc Hiên lại đang đối đầu với chính ca ca của mình trong điện Cần Chính.
Hắn tố cáo Kỳ Hạc Minh tham ô quân lương, trình chứng cứ cùng lời khai của đồng phạm đã được ký tên đóng dấu lên hoàng thượng.
Ta ẩn mình sau tấm bình phong trong gian phòng bên cạnh nghe lén, là công chúa An Dương đã giúp ta hóa trang thành cung nữ và dẫn ta vào đây.
Kỳ Hạc Minh cười điên loạn: "Ta biết ngươi từ lâu đã muốn hãm hại ta, nhưng chỉ với một tờ giấy, làm sao có thể kết tội ta? Xin hoàng thượng minh giám."
Kỳ lão phu nhân cũng quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, Kỳ Hạc Hiên không hòa thuận với huynh trưởng, trước thì cướp hôn, giờ lại vu cáo Minh nhi tham ô.”
“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho lão thân."
Bà ta khóc lóc vô cùng thê lương, khiến ai nghe cũng động lòng.
"Hoàng thượng, người có thể phái người đến Kỳ gia lục soát, ở ngăn bí mật thứ ba trên giá sách trong thư phòng của Kỳ Hạc Minh có đầy bạc trắng."
"Chát"
Một cái tát trời giáng lên mặt Kỳ Hạc Hiên, ánh mắt Kỳ lão phu nhân vô cùng giận dữ: "Biết thế ta đã để ngươi ch/3t cùng với sinh mẫu của ngươi mới phải, nghịch tử."
Hoàng thượng tức giận ném chén trà trên tay: "Người đâu, lập tức đến Kỳ gia lục soát, ai cản gi/3t không tha."
Chưa đầy nửa canh giờ, thị vệ thân cận của hoàng thượng khiêng một hòm bạc vào, theo sau là Kỳ lão tướng quân.
Ông quỳ xuống, nước mắt tuôn trào: "Hoàng thượng, thần dạy con không nghiêm, xin hoàng thượng nể tình thần luôn tận trung với người, xin người rộng lượng tha cho nhi tử một mạng."
"Kỳ Hạc Minh, ngươi có nhận tội không?"
Kỳ tướng quân nghe vậy, quỳ lên vài bước: "Hoàng thượng, vi thần nói đến tiểu nhi Hạc Hiên.”
“Hạc Hiên hãm hại huynh trưởng, tội không thể tha."
Kỳ Hạc Hiên nghe vậy nhếch mép cười châm biếm, nhìn hắn như vậy tim ta như bị khoét một lỗ, đau đớn thấu xương.