Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Bà hắn đi vào nhà thì thấy hắn đang bê bét với đống rượu trên bàn..! Vỏ trai thì lăn lốc khắp nơi..! Hắn thì đang ngồi uống rượu không ngừng...
Bà hắn thấy hắn như vậy liền cất giọng đau khổ nói
"Nhược Quân..! Cháu có còn là con cháu của nhà Họ Bạch không..! Sao cháu có thể bỏ mặc công ty đang có nguy cơ phá sản để ngồi đây uống rượu hả..."
Hắn nghe nhưng nói gì bỏ ngoài tai những lời bà hắn nói...! Cứ tiếp tục uống tiếp..
"Nhược Quân..! Anh đừng uống nữa...! Em xin anh đó" ả Châu Ngọc chạy lại chỗ hắn dật lấy ly rượu tên tay của hắn ra
"Chưa đây đi..! Anh muốn uống tiếp" giọng mệt mỏi của hắn nói
"Không..! Em không đưa..! Anh mau tỉnh lại đi..! Chỉ vì một người con gái không xứng với anh...! Mà anh trở thành người như vậy sao... Bỏ bê công ty và bà anh để ở đây uống rượu hả...?" ả rơm rớm nước mắt nói
"Châu Ngọc nói đúng đó..! Cháu không thể chỉ vì một đứa con gái mà đánh mất chín mình được..! Cháu là con trai nối giỏi duy nhất của nhà họ Bạch đấy...?" bà hắn nói
Hắn nhìn Châu Ngọc và bà hắn bằng cặp mắt mệt lã nói
"Hai người..! không thể hiểu được cảm giác mất đi thứ đi quý nhất của cuộc đời mình là gì đâu...! Cháu thật sự, thật sự rất,rất yêu Hàm Nhi...! Cháu không thể sống khi không có cô ấy ở bên cạnh được"
[Chát]
Châu Ngọc tát mạnh vào mặt hắn một cái khi nghe hắn nói vậy...
"Nhược Quân...! Anh sống không thể thiếu cô ta vậy anh có nghĩ bà anh sống cũng không thể thiếu anh không cả công ty do ba mẹ anh gầy dựng giờ nó cũng không thể thiếu anh..! Anh mau tỉnh lại đi...! Cuộc đời anh còn có em có bà anh mà...! Cô ta không mang lại hạnh phúc cho anh đâu..." Châu Ngọc vừa nói vừa nắm chặt tay hắn
Hắn gở tay Châu Ngọc ra nhìn ả bằng cặp mắt lạnh lùng...
"Em đưa bà anh về nhà đi...! Anh muốn ở một mình...!"
"Nhưng...[Xin em..! Làm ơn đi]" hắn chen ngang lời Châu Ngọc
"Dạ..! Em biết rồi..!" giọng Châu Ngọc siệu xuống
Châu Ngọc đứng dậy đi lại chỗ bà hắn..!
"Bà ơi..! Chúng ta về..!"
"Không..! Khi nào nó vẫn chưa chịu đến công ty làm lại thì bà nhất quyết không về...!" bà hắn nói
"Mai cháu sẽ đến công ty..! Bà yên tâm mà về đi...!" hắn nhìn qua bà hắn nói
"Cháu giữ lời đấy...! Mai phải đến công ty lại cho bà"
Hắn nghe xong gật đầu...
Bà hắn thấy vậy an tâm đi về cùng Châu Ngọc...! Hắn ngồi cằm tấm ảnh của cô lên nhìn hai hàng lẹ nhỏ rơi xuống, miệng hắn nói
"Hàm Nhi...! Mau về bên anh đi..! Anh nhớ em..!" nói xong hắn đặt tấm ảnh của cô lên ngực...
[...]
Vì công ty đang gặp khó khăn trong vấn đề cạnh tranh thị trường nên hắn phải đến giải quyết..! Hắn vừa làm vừa không ngừng tìm kiếm cô như điên..! Hắn không từ bỏ dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi...
Hắn cũng hay đi công tác ở các nước khác, chỉ với mục đích tìm cô..! Nhưng cũng không thấy...
Hắn điên cuồng tìm kiến hết ngày này qua tháng nọ và cứ thế thời gian trôi đi rất nhanh...!
5 năm sau....
Tại một vùng quê nghèo gần bãi biển nơi thưa thớt người ở có một cậu nhóc tinh nghịch đang đùa cùng con sóng nhỏ...
Nhìn sơ qua thấy cậu bé đó rất đáng yêu... Rất ma ranh...! Cậu bé nhặt được thứ gì đó liền chạy lại người phụ nữ đang đứng cách đó không xa
"Mami...! Mami..!" cậu nhóc chạy rất nhanh lại chỗ cô
"Chạy vừa thôi con...! Không lại ngã bây giờ..!" cô giọng âu yếm nói
Cậu nhóc chạy lại vội ôm lấy hai chân cô...!
"Mami..! Xem Nhược Phong nhặt được thứ gì này...!" nó cười tít mắt nói
Cô ngồi xuống nhìn nó cười nói...
"Vỏ ốc mà...!"
"Mami thấy nó có đẹp không..!" nó đưa cặp mắt long lanh nhìn cô nói
Cô ôm nó hôn lên má nó một cái nói..!
"Đẹp..! "
"Hihihi...! Nhược Phong tặng cho mami này...!" nó tươi cười đưa cho cô
"Cảm ơn con nhé..! Mami sẽ giữ nó cẩn thận..! Nói xong cô ôm nó vào lòng...
"A... Chú Lâm Kỳ...!" nó vừa thấy anh đã vội chạy lại đòi ẳm...! Anh thấy nó như vậy đưa hai tay bồng nó lên đi lại chỗ cô nở một nụ cười tươi...
"Anh đến thăm em nữa hả...! Nghe nói tuần này anh có rất nhiều buổi hội thảo mà..! Bận vậy sao còn đến thăm em..." cô nói
Anh cười nhẹ...
"Vì anh nhớ Nhược Phong mà..!" anh cười rồi đưa một tay còn lại lên xoa đầu nó
"Nhược Phong...! Con vào nhà chơi đi..! Mẹ muốn nói chuyện với chú Lâm Kỳ một lát rồi sẽ vào chơi với con..." cô nói giọng trìu mến
Nó gật đầu..! Rồi được anh thả xuống nó chạy lon ton vào nhà...
HẾT PHẦN45:
Truyện có gì sai sót mong bạn thông cảm...!
Cho Thùy xin một nút sao nhé..! Cảm ơn ạ
Chúc đọc truyện vui vẻ
Bà hắn đi vào nhà thì thấy hắn đang bê bét với đống rượu trên bàn..! Vỏ trai thì lăn lốc khắp nơi..! Hắn thì đang ngồi uống rượu không ngừng...
Bà hắn thấy hắn như vậy liền cất giọng đau khổ nói
"Nhược Quân..! Cháu có còn là con cháu của nhà Họ Bạch không..! Sao cháu có thể bỏ mặc công ty đang có nguy cơ phá sản để ngồi đây uống rượu hả..."
Hắn nghe nhưng nói gì bỏ ngoài tai những lời bà hắn nói...! Cứ tiếp tục uống tiếp..
"Nhược Quân..! Anh đừng uống nữa...! Em xin anh đó" ả Châu Ngọc chạy lại chỗ hắn dật lấy ly rượu tên tay của hắn ra
"Chưa đây đi..! Anh muốn uống tiếp" giọng mệt mỏi của hắn nói
"Không..! Em không đưa..! Anh mau tỉnh lại đi..! Chỉ vì một người con gái không xứng với anh...! Mà anh trở thành người như vậy sao... Bỏ bê công ty và bà anh để ở đây uống rượu hả...?" ả rơm rớm nước mắt nói
"Châu Ngọc nói đúng đó..! Cháu không thể chỉ vì một đứa con gái mà đánh mất chín mình được..! Cháu là con trai nối giỏi duy nhất của nhà họ Bạch đấy...?" bà hắn nói
Hắn nhìn Châu Ngọc và bà hắn bằng cặp mắt mệt lã nói
"Hai người..! không thể hiểu được cảm giác mất đi thứ đi quý nhất của cuộc đời mình là gì đâu...! Cháu thật sự, thật sự rất,rất yêu Hàm Nhi...! Cháu không thể sống khi không có cô ấy ở bên cạnh được"
[Chát]
Châu Ngọc tát mạnh vào mặt hắn một cái khi nghe hắn nói vậy...
"Nhược Quân...! Anh sống không thể thiếu cô ta vậy anh có nghĩ bà anh sống cũng không thể thiếu anh không cả công ty do ba mẹ anh gầy dựng giờ nó cũng không thể thiếu anh..! Anh mau tỉnh lại đi...! Cuộc đời anh còn có em có bà anh mà...! Cô ta không mang lại hạnh phúc cho anh đâu..." Châu Ngọc vừa nói vừa nắm chặt tay hắn
Hắn gở tay Châu Ngọc ra nhìn ả bằng cặp mắt lạnh lùng...
"Em đưa bà anh về nhà đi...! Anh muốn ở một mình...!"
"Nhưng...[Xin em..! Làm ơn đi]" hắn chen ngang lời Châu Ngọc
"Dạ..! Em biết rồi..!" giọng Châu Ngọc siệu xuống
Châu Ngọc đứng dậy đi lại chỗ bà hắn..!
"Bà ơi..! Chúng ta về..!"
"Không..! Khi nào nó vẫn chưa chịu đến công ty làm lại thì bà nhất quyết không về...!" bà hắn nói
"Mai cháu sẽ đến công ty..! Bà yên tâm mà về đi...!" hắn nhìn qua bà hắn nói
"Cháu giữ lời đấy...! Mai phải đến công ty lại cho bà"
Hắn nghe xong gật đầu...
Bà hắn thấy vậy an tâm đi về cùng Châu Ngọc...! Hắn ngồi cằm tấm ảnh của cô lên nhìn hai hàng lẹ nhỏ rơi xuống, miệng hắn nói
"Hàm Nhi...! Mau về bên anh đi..! Anh nhớ em..!" nói xong hắn đặt tấm ảnh của cô lên ngực...
[...]
Vì công ty đang gặp khó khăn trong vấn đề cạnh tranh thị trường nên hắn phải đến giải quyết..! Hắn vừa làm vừa không ngừng tìm kiếm cô như điên..! Hắn không từ bỏ dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi...
Hắn cũng hay đi công tác ở các nước khác, chỉ với mục đích tìm cô..! Nhưng cũng không thấy...
Hắn điên cuồng tìm kiến hết ngày này qua tháng nọ và cứ thế thời gian trôi đi rất nhanh...!
5 năm sau....
Tại một vùng quê nghèo gần bãi biển nơi thưa thớt người ở có một cậu nhóc tinh nghịch đang đùa cùng con sóng nhỏ...
Nhìn sơ qua thấy cậu bé đó rất đáng yêu... Rất ma ranh...! Cậu bé nhặt được thứ gì đó liền chạy lại người phụ nữ đang đứng cách đó không xa
"Mami...! Mami..!" cậu nhóc chạy rất nhanh lại chỗ cô
"Chạy vừa thôi con...! Không lại ngã bây giờ..!" cô giọng âu yếm nói
Cậu nhóc chạy lại vội ôm lấy hai chân cô...!
"Mami..! Xem Nhược Phong nhặt được thứ gì này...!" nó cười tít mắt nói
Cô ngồi xuống nhìn nó cười nói...
"Vỏ ốc mà...!"
"Mami thấy nó có đẹp không..!" nó đưa cặp mắt long lanh nhìn cô nói
Cô ôm nó hôn lên má nó một cái nói..!
"Đẹp..! "
"Hihihi...! Nhược Phong tặng cho mami này...!" nó tươi cười đưa cho cô
"Cảm ơn con nhé..! Mami sẽ giữ nó cẩn thận..! Nói xong cô ôm nó vào lòng...
"A... Chú Lâm Kỳ...!" nó vừa thấy anh đã vội chạy lại đòi ẳm...! Anh thấy nó như vậy đưa hai tay bồng nó lên đi lại chỗ cô nở một nụ cười tươi...
"Anh đến thăm em nữa hả...! Nghe nói tuần này anh có rất nhiều buổi hội thảo mà..! Bận vậy sao còn đến thăm em..." cô nói
Anh cười nhẹ...
"Vì anh nhớ Nhược Phong mà..!" anh cười rồi đưa một tay còn lại lên xoa đầu nó
"Nhược Phong...! Con vào nhà chơi đi..! Mẹ muốn nói chuyện với chú Lâm Kỳ một lát rồi sẽ vào chơi với con..." cô nói giọng trìu mến
Nó gật đầu..! Rồi được anh thả xuống nó chạy lon ton vào nhà...
HẾT PHẦN45:
Truyện có gì sai sót mong bạn thông cảm...!
Cho Thùy xin một nút sao nhé..! Cảm ơn ạ
Chúc đọc truyện vui vẻ
Bình luận facebook