Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510: Dã tâm của Tô Duy
Lúc chạng vạng tối.
Lâu Doanh cùng Bạch Phi Minh đến bệnh viện tâm thần.
Cả hai không trực tiếp đến gặp Tô Duy, mà âm thầm quan sát.
Mấy ngày nay, Tô Duy biểu hiện rất tốt, viện trưởng kêu người cởi trói cho cậu ta, bắt đầu thả cậu ta ra ngoài đi dạo.
Lúc này Tô Duy đang gấp hạc giấy trên bãi có của công viên, và Trương Mộng đang ngồi ở bên cạnh cậu ta.
Tô Duy chỉ còn lại một tay, nên rất lâu cũng không thể gấp được một con hạc giấy, cười khổ nói: “Mộng Mộng, sắp đến sinh nhật của em rồi, anh vốn định tặng em một ngàn con hạc giấy, nhưng nhìn như thế này, e rằng không thể hoàn thành được rồi.”
Trương Mộng nghe xong cảm thấy rất đau lòng, nắm lấy ống tay áo bên trái trống rỗng của Tô Duy: “Không sao, miễn anh có lòng là được, không cần phải gấp đâu.”
Mỗi ngày Trương Mộng đều đến thăm Tô Duy, cô ấy không biết tại sao mình lại thích Tô Duy, công việc của cô ấy là đuổi tiểu tam, giúp vợ cả tìm được bằng chứng người chồng ngoại tình. Cô ấy biết rõ bản chất của đàn ông, cũng không tin đàn ông, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy, cô ấy lại có cảm giác rất khác.
Các đường nét trên khuôn mặt của Tô Duy rất thanh tú, nhưng lại lộ ra vẻ bướng bỉnh khó thuần, có một loại sức hấp dẫn trời sinh.
Tô Duy không có cánh tay trái đã khơi dậy sự đồng cảm của Trương Mộng, khiến cô ấy càng đau lòng cho Tô Duy hơn.
Tô Duy giơ tay chạm vào mặt Trương Mộng: “Em gầy đi nhiều quá, sau này em đừng tới đây nữa, dáng vẻ của anh hiện tại đã như thế này, em còn tới đây làm gì. Em trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có những lựa chọn tốt hơn.”
"Em không ngại." Trương Mộng kéo tay của Tô Duy: "Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, em sẽ rất vui vẻ. Đúng rồi, em mang sushi tới cho anh, là em tự làm đó.”
Trương Mộng lấy hộp cơm ra, trong đó có hộp cơm và sushi do cô ấy tự tay làm.
“Em đối xử thật tốt với anh, cho tới bây giờ cũng chưa có ai đối xử tốt với anh như vây.” Tô Duy cảm động nói: “Trước kia lúc anh nằm viện, chị anh thường xuyên mang đồ ăn cho anh, nhưng từ ngày chị ấy kết hôn với Lục Cận Phong, thì cũng không còn quan tâm tới anh nữa.”
Nhắc tới Tô Yên, trong lòng Trương Mộng cũng có chút oán hận: “Anh là em trai cô ta, vậy mà cô ta không thèm để ý tới anh, lại còn đưa anh tới nơi này. Em phải đi tìm cô ta để nói lý lẽ, để cô ta buông tha cho anh, vốn dĩ anh không hề có bệnh.”
“Mộng Mộng, em đừng đi tìm chị anh, anh không muốn phá hỏng quan hệ tình cảm của chị ấy với anh rể, làm cho bọn họ thù ghét nhau.” Tô Duy thở dài nói: “Chỉ cần chị ấy sống tốt, anh ở lại chỗ này cũng không sao cả.”
"Như vậy sao được, Lục Cận Phong hại chết cha anh, lại khiến anh mất đi cánh tay, sao anh có thể hiền lành tha cho anh ta được.” Trương Mộng bất bình nói: “Trước đây em thật sự nhìn lầm Tô Yên, vì đàn ông mà không thèm để ý tới anh.”
“Bây giờ chị ấy và Lục Cận Phong mới là người một nhà, anh thì có là gì, chỉ là một người tàn tật không cha không mẹ, đời này anh không cầu gì khác, chỉ hy vọng chị ấy hạnh phúc. Anh hy vọng Mộng Mộng có thể có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.”
"Tô Duy." Trương Mộng khịt mũi, chủ động hôn Tô Duy: “Em sẽ mãi ở bên anh.”
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng không ai quan tâm tới cô ấy, cha mẹ ly hôn rồi tái hôn, cô ấy là đứa trẻ tự do lớn lên, từ nhỏ đã tự lập cánh sinh.
Tô Duy bị nụ hôn của Trương Mộng làm cho ngẩn ra, ánh mắt chạm nhau, Tô Duy nhìn chằm chằm Trương Mộng, dường như có thứ gì đó đang điên cuồng sinh sôi ở trong lòng.
Tô Duy đột nhiên chuyển từ bị động thành chủ động, nghiêng người hôn Trương Mộng, hai người triền miên ở trên sân cỏ.
Sắc trời dần tối, vị trí của hai người bọn họ rất bí mật, hai bên lại có lùm cây che kín, là lá chắn tự nhiên.
Lâu Doanh ở phía xa nhìn thấy một màn này, vội vàng xoay người.
“Tôi đi đây, tên nhóc này, so với mẹ của cậu ta còn ngông cuồng hơn, tôi đã nói chị không nên quá lo lắng, cậu ấy sẽ không sao, chỉ là nói chuyện yêu đương mà thôi, cũng rất bình thường.”
Bạch phi Minh mặt không đổi sắc nói: “Cô gái này cũng là một người tàn nhẫn, Tô Duy bị gãy tay lại bị bệnh tâm thần, cô ta cũng không rời không bỏ."
Lâu Doanh cười: “Có lẽ là yêu thật, nhiệm vụ đã hoàn thành, bữa tối chúng ta ăn gì?”
"Vạn Nhất của cô đâu?"
“Thân thể anh ta không khỏe cần phải nghỉ ngơi, chúng ta không cần quan tâm tới anh ta.”
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh trở nên rất có ý tứ: “Cô vẫn nên kiềm chế chút đi, đừng ngày nào cũng áp bức anh ta.”
"Cái gì?" Lâu Doanh nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy tiếng trai gái truyền tới từ trong lùm cây, mới phản ứng lại: “Minh Minh, tư tưởng của cô gần đây rất nguy hiểm nhé, chắc chắn là có vấn đề gì đó.”
"Muốn ăn tôm hùm đất." Bạch Phi Minh đi ra ngoài: "Tối nay tôi mời."
“Hào phóng như vậy chắc chắn là có chuyện.” Lâu Oanh bắt đầu nói nhảm: “Có người trong lòng rồi sao? Người đó khiến cô động phàm tâm?”
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, ở lùm cây bên này, Tô Duy ngẩng đầu nhìn theo hướng hai người rời đi, nở một nụ cười lạnh.
Tô Duy nhanh chóng kết thúc, dỗ dành Trương Mộng: “Mộng Mộng, em đi về trước đi.”
Trương Mộng không muốn rời đi, nhưng cũng đã hết thời gian tới thăm, nên cô ấy cũng phải rời đi.
"Ngày mai em lại tới."
Chờ Trương Mộng rời đi, Tô Duy trở về phòng, đẩy cửa ra, anh ta mới phát hiện trong phòng có một người đang đứng đợi ở đó từ rất lâu rồi.
"Hắc Ưng, thật sự khiến người khác khâm phục, đã rơi tới nông nỗi này mà vẫn có phụ nữ đưa tới tận cửa.”
Tô Duy thờ ơ nhún vai: “Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, giết thời gian, vui đùa một chút thôi."
Lâu Doanh cùng Bạch Phi Minh đến bệnh viện tâm thần.
Cả hai không trực tiếp đến gặp Tô Duy, mà âm thầm quan sát.
Mấy ngày nay, Tô Duy biểu hiện rất tốt, viện trưởng kêu người cởi trói cho cậu ta, bắt đầu thả cậu ta ra ngoài đi dạo.
Lúc này Tô Duy đang gấp hạc giấy trên bãi có của công viên, và Trương Mộng đang ngồi ở bên cạnh cậu ta.
Tô Duy chỉ còn lại một tay, nên rất lâu cũng không thể gấp được một con hạc giấy, cười khổ nói: “Mộng Mộng, sắp đến sinh nhật của em rồi, anh vốn định tặng em một ngàn con hạc giấy, nhưng nhìn như thế này, e rằng không thể hoàn thành được rồi.”
Trương Mộng nghe xong cảm thấy rất đau lòng, nắm lấy ống tay áo bên trái trống rỗng của Tô Duy: “Không sao, miễn anh có lòng là được, không cần phải gấp đâu.”
Mỗi ngày Trương Mộng đều đến thăm Tô Duy, cô ấy không biết tại sao mình lại thích Tô Duy, công việc của cô ấy là đuổi tiểu tam, giúp vợ cả tìm được bằng chứng người chồng ngoại tình. Cô ấy biết rõ bản chất của đàn ông, cũng không tin đàn ông, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy, cô ấy lại có cảm giác rất khác.
Các đường nét trên khuôn mặt của Tô Duy rất thanh tú, nhưng lại lộ ra vẻ bướng bỉnh khó thuần, có một loại sức hấp dẫn trời sinh.
Tô Duy không có cánh tay trái đã khơi dậy sự đồng cảm của Trương Mộng, khiến cô ấy càng đau lòng cho Tô Duy hơn.
Tô Duy giơ tay chạm vào mặt Trương Mộng: “Em gầy đi nhiều quá, sau này em đừng tới đây nữa, dáng vẻ của anh hiện tại đã như thế này, em còn tới đây làm gì. Em trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có những lựa chọn tốt hơn.”
"Em không ngại." Trương Mộng kéo tay của Tô Duy: "Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, em sẽ rất vui vẻ. Đúng rồi, em mang sushi tới cho anh, là em tự làm đó.”
Trương Mộng lấy hộp cơm ra, trong đó có hộp cơm và sushi do cô ấy tự tay làm.
“Em đối xử thật tốt với anh, cho tới bây giờ cũng chưa có ai đối xử tốt với anh như vây.” Tô Duy cảm động nói: “Trước kia lúc anh nằm viện, chị anh thường xuyên mang đồ ăn cho anh, nhưng từ ngày chị ấy kết hôn với Lục Cận Phong, thì cũng không còn quan tâm tới anh nữa.”
Nhắc tới Tô Yên, trong lòng Trương Mộng cũng có chút oán hận: “Anh là em trai cô ta, vậy mà cô ta không thèm để ý tới anh, lại còn đưa anh tới nơi này. Em phải đi tìm cô ta để nói lý lẽ, để cô ta buông tha cho anh, vốn dĩ anh không hề có bệnh.”
“Mộng Mộng, em đừng đi tìm chị anh, anh không muốn phá hỏng quan hệ tình cảm của chị ấy với anh rể, làm cho bọn họ thù ghét nhau.” Tô Duy thở dài nói: “Chỉ cần chị ấy sống tốt, anh ở lại chỗ này cũng không sao cả.”
"Như vậy sao được, Lục Cận Phong hại chết cha anh, lại khiến anh mất đi cánh tay, sao anh có thể hiền lành tha cho anh ta được.” Trương Mộng bất bình nói: “Trước đây em thật sự nhìn lầm Tô Yên, vì đàn ông mà không thèm để ý tới anh.”
“Bây giờ chị ấy và Lục Cận Phong mới là người một nhà, anh thì có là gì, chỉ là một người tàn tật không cha không mẹ, đời này anh không cầu gì khác, chỉ hy vọng chị ấy hạnh phúc. Anh hy vọng Mộng Mộng có thể có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.”
"Tô Duy." Trương Mộng khịt mũi, chủ động hôn Tô Duy: “Em sẽ mãi ở bên anh.”
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng không ai quan tâm tới cô ấy, cha mẹ ly hôn rồi tái hôn, cô ấy là đứa trẻ tự do lớn lên, từ nhỏ đã tự lập cánh sinh.
Tô Duy bị nụ hôn của Trương Mộng làm cho ngẩn ra, ánh mắt chạm nhau, Tô Duy nhìn chằm chằm Trương Mộng, dường như có thứ gì đó đang điên cuồng sinh sôi ở trong lòng.
Tô Duy đột nhiên chuyển từ bị động thành chủ động, nghiêng người hôn Trương Mộng, hai người triền miên ở trên sân cỏ.
Sắc trời dần tối, vị trí của hai người bọn họ rất bí mật, hai bên lại có lùm cây che kín, là lá chắn tự nhiên.
Lâu Doanh ở phía xa nhìn thấy một màn này, vội vàng xoay người.
“Tôi đi đây, tên nhóc này, so với mẹ của cậu ta còn ngông cuồng hơn, tôi đã nói chị không nên quá lo lắng, cậu ấy sẽ không sao, chỉ là nói chuyện yêu đương mà thôi, cũng rất bình thường.”
Bạch phi Minh mặt không đổi sắc nói: “Cô gái này cũng là một người tàn nhẫn, Tô Duy bị gãy tay lại bị bệnh tâm thần, cô ta cũng không rời không bỏ."
Lâu Doanh cười: “Có lẽ là yêu thật, nhiệm vụ đã hoàn thành, bữa tối chúng ta ăn gì?”
"Vạn Nhất của cô đâu?"
“Thân thể anh ta không khỏe cần phải nghỉ ngơi, chúng ta không cần quan tâm tới anh ta.”
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh trở nên rất có ý tứ: “Cô vẫn nên kiềm chế chút đi, đừng ngày nào cũng áp bức anh ta.”
"Cái gì?" Lâu Doanh nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy tiếng trai gái truyền tới từ trong lùm cây, mới phản ứng lại: “Minh Minh, tư tưởng của cô gần đây rất nguy hiểm nhé, chắc chắn là có vấn đề gì đó.”
"Muốn ăn tôm hùm đất." Bạch Phi Minh đi ra ngoài: "Tối nay tôi mời."
“Hào phóng như vậy chắc chắn là có chuyện.” Lâu Oanh bắt đầu nói nhảm: “Có người trong lòng rồi sao? Người đó khiến cô động phàm tâm?”
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, ở lùm cây bên này, Tô Duy ngẩng đầu nhìn theo hướng hai người rời đi, nở một nụ cười lạnh.
Tô Duy nhanh chóng kết thúc, dỗ dành Trương Mộng: “Mộng Mộng, em đi về trước đi.”
Trương Mộng không muốn rời đi, nhưng cũng đã hết thời gian tới thăm, nên cô ấy cũng phải rời đi.
"Ngày mai em lại tới."
Chờ Trương Mộng rời đi, Tô Duy trở về phòng, đẩy cửa ra, anh ta mới phát hiện trong phòng có một người đang đứng đợi ở đó từ rất lâu rồi.
"Hắc Ưng, thật sự khiến người khác khâm phục, đã rơi tới nông nỗi này mà vẫn có phụ nữ đưa tới tận cửa.”
Tô Duy thờ ơ nhún vai: “Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, giết thời gian, vui đùa một chút thôi."