Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453: Tỷ lệ trúng đích của Lục Cận Phong cực cao
Lâu Doanh một cước đá người bên cạnh văng ra ngoài, lại giải quyết một người nữa, đôi mắt khẽ nhếch, nhìn về phía Tô Duy ở đầu cầu thang.
"Khi chị vừa đi ra, còn không biết cậu ở nơi nào, chị lớn lên ở Thiên Lang, cho dù cậu có hợp nhất cả Thiên Lang lại, cậu thật sự coi chị như không có ai trong đó à?"
Lâu Doanh ngang ngược nghiêng người: "Bà đây là muốn đá cậu xuống, có đủ phần thực lực kia để tự mình làm đại ca."
Tô Duy nhìn những người ngã xuống đất này, cậu ta tin lời Lâu Doanh nói.
Khi Lệ Quốc Minh còn sống cũng đã từng nhắc nhở vài lần với cậu ta, nếu như không thể bắt Loaau Doanh làm việc cho mình, vậy tốt nhất đừng trêu đùa.
Tô Duy kiềm chế nét mặt đi, đi xuống lầu, cười nói: "Chị hai, đừng tức giận như vậy, đều là người một nhà, chị làm đại ca em làm đại ca, vậy không phải đều như nhau sao."
"Đừng dùng dáng vẻ này với chị, đưa thuốc đây cho chị." Ánh mắt Lâu Doanh lạnh như băng: "Tô Duy, tốt nhất cậu đừng chọc điên chị, chị không phải chị gái, không có mềm lòng đâu, cậu đối với chị mà nói, chẳng qua chỉ là quan hệ huyết thống hơn người xa lạ một chút mà thôi, chỉ bằng việc cậu muốn chôn sống chị, bà đây cũng đã hận không thể vặn đầu cậu xuống rồi."
Chu An ở trên lầu nhìn hai chị em đang tranh đấu, lặng lẽ rời đi bằng lối ra khác.
"Chị, đây đều là hiểu lầm..." Vẻ mặt Tô Duy bỗng nhiên đau khổ ôm lấy đầu, giống như là động kinh, co quắp trên mặt đất vài cái.
Toàn bộ quá trình, mặt Lâu Doanh đều không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm.
Tô Duy khôi phục bình thường, trong mắt đều là sự trong sạch, cậu ta đứng lên từ trên mặt đất, nhìn tất cả mọi thứ trong sảnh lớn, mờ mịt nói: "Đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy, chị hai, làm sao chị lại ở đây?"
Nói xong, Tô Duy vỗ vỗ đầu, ảo não nói: "Không em đang ở nhà học Tô sao, đây là chỗ nào?"
Lâu Doanh kéo kéo khóe miệng: "Hả? Lại thay đổi cách khác rồi à? Có cần chị giúp cậu nhớ lại hồi ức hay không?"
"Có phải người kia lại bước ra từ trong cơ thể em đúng không? Trước kia chị nói em bị bệnh, được người nào đó phân liệt, có một bản ngã rất đáng sợ sống ở bên trong cơ thể, đúng rồi, em nhớ ra rồi, chị hai, chị đi nhanh đi, gã ta muốn đả thương hại chị."
"Cậu đang trong tình cảnh này, làm sao chị có thể đi chứ, không sao cả, không nhớ được trước kia đã làm cái gì cũng không sao, chị giúp cậu nhớ lại là được."
Dứt lời, Lâu Doanh trực tiếp bắt tay vào làm, một cước đá vào ngực của Tô Duy, đá bay người.
Biểu cảm Tô Duy đau đớn: "Chị hai, chị làm cái gì vậy?"
Lâu Doanh không nói lời thừa thãi, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Tô Duy, lại đấm một cú tơi bời.
Lâu Doanh biết rất rõ các huyệt vị cơ thể, biết chỗ nào đau nhất mà lại không mất mạng, cô ta chuyên chọn những chỗ đau nhất để xuống tay.
Tô Duy kêu la thảm thiết liên tục, không ngừng cầu xin tha thứ: "Chị hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em chính là em trai ruột của chị mà."
"Cha mẹ cũng không còn sống nữa, vậy thì lại càng phải để chị người chị ruột này dạy dỗ cậu thật tốt."
Lâu Doanh xuống tay rất mạnh, vẻ mặt Tô Duy dần dần thay đổi, đột nhiên, trong cơ thể như có một cỗ sức mạnh bùng phát, vậy mà lại dùng một đấm đẩy Lâu Doanh ra.
Tô Duy bật người đứng lên, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâu Doanh: "Em chính là em trai ruột của chị, chị đây là muốn giết chết em."
Lâu Doanh cười lạnh một tiếng, tràn đầy ngang ngược hất tóc một cái: "Không giả vờ nữa sao? Bà đây không ra uy, thì cậu thật sự coi bà đây là người ăn chay, cậu còn muốn giết chết chị à, bà đây còn khách sáo với cậu sao?"
Ban nãy từ đầu tới cuối Tô Duy đều không hề bình phục lại bình thường, chuẩn xác mà nói, vẫn luôn bị một nhân cách khác chiếm cứ, yếu thế ban nãy đều là giả bộ cả.
Lâu Doanh liếc mắt một cái là biết tỏng, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp động thủ.
Tô Duy vặn vặn cổ, phát ra âm thanh rắc rắc, vẻ mặt u ám, nụ cười khát máu: "Chị hai, em nói rồi, chỉ cần chị liên thủ với em, vì cha em mà báo thù, thuốc, em dâng hiến bằng hai tay."
"Nếu như chị không đồng ý thì?"
Tô Duy cười đến u ám: "Em đây cũng chỉ có thể chịu đau đớn, đưa chị hai đến âm phủ chăm sóc cha em thôi."
"Con bà nó chứ." Lâu Doanh một phát bóp chặt cổ Tô Duy: "Cậu nói lại lần nữa thử xem, thuốc, cậu có đưa hay là không?"
Dáng vẻ Tô Duy không chút sợ hãi, để Lâu Doanh tùy ý bóp chặt, cũng không phản kháng, kiêu ngạo cười nói: "Chị hai, em biết chị không sợ chết, khi đã từng sống những ngày liếm máu trên lưỡi dao, thì đó chính là dập đầu ở trên lưng quần rồi, nhưng chị hai không sợ chết, có người sợ chết nha, chị cũng không nhẫn tâm để tên ngốc kia mất mạng đúng không."
Đây là lấy Vạn Nhất ra uy hiếp Lâu Doanh.
Lâu Doanh chế nhạo: "Lấy một tên ngốc ra uy hiếp chị, cậu cảm thấy chị sẽ để ý sao? Dù sao cũng ngu ngốc, nếu như cậu giải quyết phiền phức ấy thay chị, chị còn phải biết ơn cậu đấy."
"Chậc chậc, phụ nữ ấy à, đều thích miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo." Tô Duy cười đến mức vô cùng thiếu đánh: "Chị hai, nếu như em thật sự động vào một cộng tóc của tên ngốc kia, sợ là chị sẽ lột da của em ra."
Đột nhiên, Tô Duy hô to với bên ngoài một tiếng: "Đưa cái tên ngốc kia vào đây."
Lâu Doanh theo bản năng nhìn về phía sau, Tô Duy nhân cơ hội thoát khỏi gông cùm xiềng xích, chạy từ cánh cửa phía sau.
Lâu Doanh ý thức được mình bị mắc mưu, đang muốn đuổi theo, chính thuộc hạ Tô Duy đã ra tay với Lâu Doanh, bám chặt lấy Lâu Doanh.
Chờ Lâu Doanh giải quyết xong xuôi, Tô Duy đã chạy không còn bóng dáng nữa nữa.
Lâu Doanh tức giận đến mức mắng to: "Con bà nó chứ."
Để cho Tô Duy chạy thoát, sau này muốn tìm được người, vậy cũng không còn dễ nữa.
…
Nhà cũ nhà họ Lục.
Tô Yên ở nhà cũng các con, cho dù có bao nhiêu phiền muộn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của bé Ba bé Tư, cũng đều tan biến hết.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
"Cục cưng, thật sự càng nhìn càng thấy dễ thương, làm sao mà mẹ lại sinh được thế này chứ, thật đẹp trai."
Tô Yên càng nhìn càng thích, khóe miệng cũng không nhịn được mà câu lên.
Lúc này, điện thoại của Tô Yên vang lên, là cuộc gọi video từ Hạ Phi.
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rồi, Tô Yên sắp nhớ muốn chết rồi, nhanh chóng nối máy.
Vừa nối máy xong, trong cuộc gọi video hiện ra hai cái đầu bóng loáng phát sáng.
"Cục cưng, ôi, đầu bóng quá nha."
Tóc của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều cạo trọc hết, hai cái đầu chen chúc ở trong video, Tô Yên nhìn thấy không nhịn được mà muốn cười.
Hạ Vũ Mặc rất bảnh chọe, trước kia sống chết không cho ai đụng vào tóc của cậu bé, nhưng mà đi lên đảo, cho nên phải tuân thủ theo quy định của trên đảo, không thể bởi vì là con trai của Lục Cận Phong thì được đối xử đặc biệt.
Hạ Vũ Mặc sờ sờ đầu bóng lưỡng: "Mẹ, con và anh trai rất nhớ mẹ á, còn có em trai nữa, mẹ, chúng con muốn nhìn em trai."
Tô Yên xoay ngược camera lại, nhắm ngay vào bé Ba bé Tư, Hạ Phi Hạ Vũ Mặc phấn khích chào hỏi với các em trai.
Tô Yên bỗng nhiên lại cảm thấy rất tức ngực, giống như là trong bụng có quá nhiều dầu mỡ gì đó, khiến cho cô không thoải mái.
"Hai đứa nói chuyện với các em trước, mẹ đi mở cửa sổ một chút."
Tô Yên cảm thấy ngột ngạt hẳn là do không mở cửa sổ nên mới vậy.
Tô Yên đi mở cửa sổ, ánh mắt lơ đãng khẽ liếc qua lịch ghi nhớ chu kỳ kinh nguyệt trên vách tường.
Hôm nay là ngày ba.
Chu kỳ kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần rồi.
Chẳng lẽ lại trúng nữa?
Tô Yên nghĩ đến tỷ lệ trúng đích của Lục Cận Phong, lo lắng cầm que thử thai đi vào trong nhà vệ sinh.
Cô vừa mới đi vào trong, Lục Cận Phong đã quay về, bé Ba bé Tư ở trong rào chắn nói chuyện video với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.
Hạ Phi nhìn thấy Lục Cận Phong từ bên trong video, hô một tiếng: "Cha ạ."
Hạ Vũ Mặc cũng gọi: "Cha ạ, hôm nay ông Tiết khen con đó, nói con có thiên phú dị bẩm."
Tình hình mỗi ngày của Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi ở trên đảo đều có người báo cáo với Lục Cận Phong.
Hạ Vũ Mặc quả thật có thiên phú dị bẩm trong phương diện thủ đoạn này,những anh trai chị gái, cô chú trên đảo kia, không mộ ai có thể tránh được thủ đoạn của Hạ Vũ Mặc.
Nghe nói một nhúm tóc duy nhất trên đầu ông Tiết cũng bị Hạ Vũ Mặc xoèn xoẹt làm mất, nguyên nhân là do Hạ Vũ Mặc đến phòng thí nghiệm của Xa Thành Nghị lấy lọ thuốc rụng tóc cho thêm vào trong dầu gội đầu của ông Tiết.
Ông Tiết vì thế mà tức giận đến mức ba ngày không dám ra ngoài cửa gặp người khác.
Lục Cận Phong đưa mắt nhìn quanh phòng, không thấy Tô Yên, hỏi: "Mẹ mấy đứa đâu?"
Bé Ba bé Tư đồng loạt nhìn về phía nhà vệ sinh.
Bây giờ bé Ba bé Tư đã bắt đầu nhận thức được, tìm người được rồi.
Lục Cận Phong đi về phía nhà vệ sinh, gõ cửa: "Bà xã ơi?"
Tiếng kêu này của Lục Cận Phong, khiến cho Tô Yên ở trong nhà vệ sinh hoảng sợ, que thử thai trong tay cũng rơi xuống mặt đất luôn.
Lục Cận Phong đẩy cửa đi vào, thì vừa vặn nhìn thấy Tô Yên ngồi ở trên bồn cầu, que thử thai rơi ở trên mặt đất.
"Khi chị vừa đi ra, còn không biết cậu ở nơi nào, chị lớn lên ở Thiên Lang, cho dù cậu có hợp nhất cả Thiên Lang lại, cậu thật sự coi chị như không có ai trong đó à?"
Lâu Doanh ngang ngược nghiêng người: "Bà đây là muốn đá cậu xuống, có đủ phần thực lực kia để tự mình làm đại ca."
Tô Duy nhìn những người ngã xuống đất này, cậu ta tin lời Lâu Doanh nói.
Khi Lệ Quốc Minh còn sống cũng đã từng nhắc nhở vài lần với cậu ta, nếu như không thể bắt Loaau Doanh làm việc cho mình, vậy tốt nhất đừng trêu đùa.
Tô Duy kiềm chế nét mặt đi, đi xuống lầu, cười nói: "Chị hai, đừng tức giận như vậy, đều là người một nhà, chị làm đại ca em làm đại ca, vậy không phải đều như nhau sao."
"Đừng dùng dáng vẻ này với chị, đưa thuốc đây cho chị." Ánh mắt Lâu Doanh lạnh như băng: "Tô Duy, tốt nhất cậu đừng chọc điên chị, chị không phải chị gái, không có mềm lòng đâu, cậu đối với chị mà nói, chẳng qua chỉ là quan hệ huyết thống hơn người xa lạ một chút mà thôi, chỉ bằng việc cậu muốn chôn sống chị, bà đây cũng đã hận không thể vặn đầu cậu xuống rồi."
Chu An ở trên lầu nhìn hai chị em đang tranh đấu, lặng lẽ rời đi bằng lối ra khác.
"Chị, đây đều là hiểu lầm..." Vẻ mặt Tô Duy bỗng nhiên đau khổ ôm lấy đầu, giống như là động kinh, co quắp trên mặt đất vài cái.
Toàn bộ quá trình, mặt Lâu Doanh đều không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm.
Tô Duy khôi phục bình thường, trong mắt đều là sự trong sạch, cậu ta đứng lên từ trên mặt đất, nhìn tất cả mọi thứ trong sảnh lớn, mờ mịt nói: "Đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy, chị hai, làm sao chị lại ở đây?"
Nói xong, Tô Duy vỗ vỗ đầu, ảo não nói: "Không em đang ở nhà học Tô sao, đây là chỗ nào?"
Lâu Doanh kéo kéo khóe miệng: "Hả? Lại thay đổi cách khác rồi à? Có cần chị giúp cậu nhớ lại hồi ức hay không?"
"Có phải người kia lại bước ra từ trong cơ thể em đúng không? Trước kia chị nói em bị bệnh, được người nào đó phân liệt, có một bản ngã rất đáng sợ sống ở bên trong cơ thể, đúng rồi, em nhớ ra rồi, chị hai, chị đi nhanh đi, gã ta muốn đả thương hại chị."
"Cậu đang trong tình cảnh này, làm sao chị có thể đi chứ, không sao cả, không nhớ được trước kia đã làm cái gì cũng không sao, chị giúp cậu nhớ lại là được."
Dứt lời, Lâu Doanh trực tiếp bắt tay vào làm, một cước đá vào ngực của Tô Duy, đá bay người.
Biểu cảm Tô Duy đau đớn: "Chị hai, chị làm cái gì vậy?"
Lâu Doanh không nói lời thừa thãi, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Tô Duy, lại đấm một cú tơi bời.
Lâu Doanh biết rất rõ các huyệt vị cơ thể, biết chỗ nào đau nhất mà lại không mất mạng, cô ta chuyên chọn những chỗ đau nhất để xuống tay.
Tô Duy kêu la thảm thiết liên tục, không ngừng cầu xin tha thứ: "Chị hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em chính là em trai ruột của chị mà."
"Cha mẹ cũng không còn sống nữa, vậy thì lại càng phải để chị người chị ruột này dạy dỗ cậu thật tốt."
Lâu Doanh xuống tay rất mạnh, vẻ mặt Tô Duy dần dần thay đổi, đột nhiên, trong cơ thể như có một cỗ sức mạnh bùng phát, vậy mà lại dùng một đấm đẩy Lâu Doanh ra.
Tô Duy bật người đứng lên, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâu Doanh: "Em chính là em trai ruột của chị, chị đây là muốn giết chết em."
Lâu Doanh cười lạnh một tiếng, tràn đầy ngang ngược hất tóc một cái: "Không giả vờ nữa sao? Bà đây không ra uy, thì cậu thật sự coi bà đây là người ăn chay, cậu còn muốn giết chết chị à, bà đây còn khách sáo với cậu sao?"
Ban nãy từ đầu tới cuối Tô Duy đều không hề bình phục lại bình thường, chuẩn xác mà nói, vẫn luôn bị một nhân cách khác chiếm cứ, yếu thế ban nãy đều là giả bộ cả.
Lâu Doanh liếc mắt một cái là biết tỏng, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp động thủ.
Tô Duy vặn vặn cổ, phát ra âm thanh rắc rắc, vẻ mặt u ám, nụ cười khát máu: "Chị hai, em nói rồi, chỉ cần chị liên thủ với em, vì cha em mà báo thù, thuốc, em dâng hiến bằng hai tay."
"Nếu như chị không đồng ý thì?"
Tô Duy cười đến u ám: "Em đây cũng chỉ có thể chịu đau đớn, đưa chị hai đến âm phủ chăm sóc cha em thôi."
"Con bà nó chứ." Lâu Doanh một phát bóp chặt cổ Tô Duy: "Cậu nói lại lần nữa thử xem, thuốc, cậu có đưa hay là không?"
Dáng vẻ Tô Duy không chút sợ hãi, để Lâu Doanh tùy ý bóp chặt, cũng không phản kháng, kiêu ngạo cười nói: "Chị hai, em biết chị không sợ chết, khi đã từng sống những ngày liếm máu trên lưỡi dao, thì đó chính là dập đầu ở trên lưng quần rồi, nhưng chị hai không sợ chết, có người sợ chết nha, chị cũng không nhẫn tâm để tên ngốc kia mất mạng đúng không."
Đây là lấy Vạn Nhất ra uy hiếp Lâu Doanh.
Lâu Doanh chế nhạo: "Lấy một tên ngốc ra uy hiếp chị, cậu cảm thấy chị sẽ để ý sao? Dù sao cũng ngu ngốc, nếu như cậu giải quyết phiền phức ấy thay chị, chị còn phải biết ơn cậu đấy."
"Chậc chậc, phụ nữ ấy à, đều thích miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo." Tô Duy cười đến mức vô cùng thiếu đánh: "Chị hai, nếu như em thật sự động vào một cộng tóc của tên ngốc kia, sợ là chị sẽ lột da của em ra."
Đột nhiên, Tô Duy hô to với bên ngoài một tiếng: "Đưa cái tên ngốc kia vào đây."
Lâu Doanh theo bản năng nhìn về phía sau, Tô Duy nhân cơ hội thoát khỏi gông cùm xiềng xích, chạy từ cánh cửa phía sau.
Lâu Doanh ý thức được mình bị mắc mưu, đang muốn đuổi theo, chính thuộc hạ Tô Duy đã ra tay với Lâu Doanh, bám chặt lấy Lâu Doanh.
Chờ Lâu Doanh giải quyết xong xuôi, Tô Duy đã chạy không còn bóng dáng nữa nữa.
Lâu Doanh tức giận đến mức mắng to: "Con bà nó chứ."
Để cho Tô Duy chạy thoát, sau này muốn tìm được người, vậy cũng không còn dễ nữa.
…
Nhà cũ nhà họ Lục.
Tô Yên ở nhà cũng các con, cho dù có bao nhiêu phiền muộn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của bé Ba bé Tư, cũng đều tan biến hết.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
"Cục cưng, thật sự càng nhìn càng thấy dễ thương, làm sao mà mẹ lại sinh được thế này chứ, thật đẹp trai."
Tô Yên càng nhìn càng thích, khóe miệng cũng không nhịn được mà câu lên.
Lúc này, điện thoại của Tô Yên vang lên, là cuộc gọi video từ Hạ Phi.
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rồi, Tô Yên sắp nhớ muốn chết rồi, nhanh chóng nối máy.
Vừa nối máy xong, trong cuộc gọi video hiện ra hai cái đầu bóng loáng phát sáng.
"Cục cưng, ôi, đầu bóng quá nha."
Tóc của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều cạo trọc hết, hai cái đầu chen chúc ở trong video, Tô Yên nhìn thấy không nhịn được mà muốn cười.
Hạ Vũ Mặc rất bảnh chọe, trước kia sống chết không cho ai đụng vào tóc của cậu bé, nhưng mà đi lên đảo, cho nên phải tuân thủ theo quy định của trên đảo, không thể bởi vì là con trai của Lục Cận Phong thì được đối xử đặc biệt.
Hạ Vũ Mặc sờ sờ đầu bóng lưỡng: "Mẹ, con và anh trai rất nhớ mẹ á, còn có em trai nữa, mẹ, chúng con muốn nhìn em trai."
Tô Yên xoay ngược camera lại, nhắm ngay vào bé Ba bé Tư, Hạ Phi Hạ Vũ Mặc phấn khích chào hỏi với các em trai.
Tô Yên bỗng nhiên lại cảm thấy rất tức ngực, giống như là trong bụng có quá nhiều dầu mỡ gì đó, khiến cho cô không thoải mái.
"Hai đứa nói chuyện với các em trước, mẹ đi mở cửa sổ một chút."
Tô Yên cảm thấy ngột ngạt hẳn là do không mở cửa sổ nên mới vậy.
Tô Yên đi mở cửa sổ, ánh mắt lơ đãng khẽ liếc qua lịch ghi nhớ chu kỳ kinh nguyệt trên vách tường.
Hôm nay là ngày ba.
Chu kỳ kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần rồi.
Chẳng lẽ lại trúng nữa?
Tô Yên nghĩ đến tỷ lệ trúng đích của Lục Cận Phong, lo lắng cầm que thử thai đi vào trong nhà vệ sinh.
Cô vừa mới đi vào trong, Lục Cận Phong đã quay về, bé Ba bé Tư ở trong rào chắn nói chuyện video với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.
Hạ Phi nhìn thấy Lục Cận Phong từ bên trong video, hô một tiếng: "Cha ạ."
Hạ Vũ Mặc cũng gọi: "Cha ạ, hôm nay ông Tiết khen con đó, nói con có thiên phú dị bẩm."
Tình hình mỗi ngày của Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi ở trên đảo đều có người báo cáo với Lục Cận Phong.
Hạ Vũ Mặc quả thật có thiên phú dị bẩm trong phương diện thủ đoạn này,những anh trai chị gái, cô chú trên đảo kia, không mộ ai có thể tránh được thủ đoạn của Hạ Vũ Mặc.
Nghe nói một nhúm tóc duy nhất trên đầu ông Tiết cũng bị Hạ Vũ Mặc xoèn xoẹt làm mất, nguyên nhân là do Hạ Vũ Mặc đến phòng thí nghiệm của Xa Thành Nghị lấy lọ thuốc rụng tóc cho thêm vào trong dầu gội đầu của ông Tiết.
Ông Tiết vì thế mà tức giận đến mức ba ngày không dám ra ngoài cửa gặp người khác.
Lục Cận Phong đưa mắt nhìn quanh phòng, không thấy Tô Yên, hỏi: "Mẹ mấy đứa đâu?"
Bé Ba bé Tư đồng loạt nhìn về phía nhà vệ sinh.
Bây giờ bé Ba bé Tư đã bắt đầu nhận thức được, tìm người được rồi.
Lục Cận Phong đi về phía nhà vệ sinh, gõ cửa: "Bà xã ơi?"
Tiếng kêu này của Lục Cận Phong, khiến cho Tô Yên ở trong nhà vệ sinh hoảng sợ, que thử thai trong tay cũng rơi xuống mặt đất luôn.
Lục Cận Phong đẩy cửa đi vào, thì vừa vặn nhìn thấy Tô Yên ngồi ở trên bồn cầu, que thử thai rơi ở trên mặt đất.