Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Gây khó dễ với Tô Vân
Ông Tiết đến biệt thự Nam Sơn là có việc.
Vạn Nhất tạm thời dẫn Hạ Phi đến bên ngoài.
Lục Cận Phong và ông Tiết đến phòng sách: “Ông Tiết, trong nhóm người mới lần này có ai vừa ý ông không?”
Ông Tiết lắc đầu: “Các nhóm thành niên ngày nay ngày càng tệ, sức khỏe quá kém rồi, tôi chỉ có thể nói là cố gắng hết sức.”
“Đây không phải là phong cách của ông Tiết.” Lục Cận Phong châm điếu thuốc: “Cậu nhóc ban nãy huấn luyện bao lâu rồi?”
“Ba tháng.” Ông Tiết giơ ba ngón tay, nhắc đến Hạ Phi, trên mặt ông lập tức tràn ngập nụ cười, vô cùng tự hào: “Thiên phú của đứa trẻ này còn cao hơn cả cậu khi xưa, nghe nói cậu rất lợi hại, thế là cứ bảo tôi dẫn nó đến gặp cậu.”
Ba tháng phóng trúng vòng tám.
Đây chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi.
Lục Cận Phong có chút ngạc nhiên: “Đứa trẻ này có sở trường là gì?”
Ông Tiết lắc đầu.
Lục Cận Phong cau mày, không có sở trường sao?
Lục Cận Phong chưa kịp nói gì, ông Tiết đã mỉm cười nói: “Mọi hạng mục Hạ Phi đều biểu hiện ra thiên phú vô cùn cao, kỷ lục cậu để lại trên đảo Hoa Mai, nó đã theo kịp hai hạng mục rồi, cách ngày phá kỷ lục không xa nữa.”
Đảo Hoa Mai là trụ sở chính của tổ chức Ám Dạ, cũng là căn cứ huấn luyện.
Một đứa trẻ có thiên phú như vậy, ngàn dặm có một, chẳng trách ông Tiết lại vui mừng như vậy.
“Đã điều tra qua bối cảnh của đứa trẻ đó chưa?” Lục Cận Phong có chút không an tâm: “Cha mẹ của đứa trẻ đó là người như thế nào?”
Ông Tiết có một đứa cháu, một năm trước qua đời vì tai nạn, đến bây giờ vẫn là một khúc mắc trong lòng ông Tiết.
Tuổi tác của Hạ Phi và đứa cháu của ông Tiết không chênh lệch mấy, Lục Cận Phong lo là ông Tiết vì tình thương cháu mà bắt cóc Hạ Phi.
Vừa nghe vậy, ông Tiết lập tức không vui, giống như một đứa trẻ, hứ hai tiếng: “Sao, cậu lo là tôi bắt cóc nó sao? Điều tra qua bối cảnh của Hạ Phi rồi, là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, dù sao thì tôi vẫn sẽ giữ nó lại, cậu cứ xem xét mà làm đi.”
Thấy ông Tiết như vậy, Lục Cận Phong dở khóc dở cười, ông Tiết được xem là thầy của anh, Lục Cận Phong luôn tôn trọng ông ấy.
…
Đại sảnh.
Hạ Phi như một người trưởng thành nhỏ, thẳng lưng ngồi ở đó, đôi chân nhàm chán lắc lư qua lại, mặt nhỏ tròn trắng như được điêu khắc ra.
Vạn Nhất nhìn là thấy ngứa tay, rất muốn đưa tay nhéo một cái.
“Nhóc… Hạ Phi đúng không, ăn chuối đi này.” Vạn Nhất muốn gọi là con, nhưng lập tức đổi cách gọi, đứa trẻ này trông vừa cưng vừa dữ.
Hạ Phi khoanh tay trước ngực, đánh giá Vạn Nhất, nói với giọng điệu người lớn: “Anh chính là Vạn lão nhị?”
Vạn Nhất tối sầm mặt: “…”
Hạ Vũ và Hạ Huy ngồi bên cạnh không kiềm được bật cười thành tiếng.
Biệt danh Vạn lão nhị đã lâu rồi không ai gọi.
Nguyên do có biệt danh này là vì xếp hạng trên đảo Hoa Mai của Vạn Nhất luôn đứng phía sau Lục Cận Phong, vạn năm lão nhị, nên có được biệt danh Vạn lão nhị.
Vạn Nhất trừng mắt nhìn Hạ Vũ và Hạ Huy, rồi xoay đầu cười nói với Hạ Phi: “Có phải nhóc vô cùng ngưỡng mộ tôi không? Đừng quá say đắm anh, anh chỉ là…”
Hạ Phi: “Tâm lý vững lắm, không được một lần hạng nhất mà vẫn tự luyến như vậy.”
Vạn Nhất: “…”
“Này, nhóc con, nhóc không được tổn thương chú như vậy, một đứa nhóc thì hiểu gì chứ, tôi cũng muốn vượt qua lão đại lắm chứ, nhưng thực lực không cho phép.” Vạn Nhất ôm ngực mình, vẻ mặt tan nát cõi lòng: “Nếu như nhóc muốn vượt qua lão đại, thì hãy đợi thêm mười năm nữa đi.”
Hạ Phi không thèm quan tâm.
Hạ Nhất lại cười hi hi hỏi: “Không phải nhóc bị ông Tiết bắt cóc thật đấy chứ, cha mẹ nhóc đâu? Nhà nhóc ở đâu, chú dẫn đi tìm cha mẹ nha?”
Vạn Nhất nghĩ một đứa trẻ bình thường nghe đến cha mẹ đều vô cùng hưng phấn.
Nhưng anh ta quên mất, một đứa trẻ có thể phóng trúng vòng tám và khiêu khích Lục Cận Phong sao có thể là đứa trẻ bình thường được?
“Hứ! Tôi không phải là trẻ con ba tuổi đâu, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.” Hạ Phi xoay đầu, nhảy xuống ghế, đôi tay chắp ở phía sau lưng, đi ra ngoài đại sảnh.
Dỗ nó như dỗ trẻ con ba tuổi à?
Vạn Nhất xém chút cười văng nước miếng: “Nhóc hứ như vậy là có ý gì chứ.”
Anh ta lại hỏi Hạ Vũ và Hạ Huy: “Bây giờ mấy đứa trẻ đều cá tính vậy sao?”
Lục Cận Phong và ông Tiết đi từ trên lầu xuống, không thấy Hạ Phi, ông Tiết lập tức lo lắng, hỏi Vạn Nhất: “Hạ Phi đâu rồi?”
“Đi ra ngoài rồi, tên nhóc đó, người nhỏ nhưng miệng không hề nhỏ, trông thì dễ thương nhưng nói chuyện không dễ thương chút nào.” Vạn Nhất bày tỏ ý kiến,
Ông Tiết hỏi: “Có phải cậu nói gì nó rồi không?”
Vạn Nhất ngỡ ngàng: “Có đâu, tôi nói là dẫn nó đi tìm cha mẹ…”
“Thôi rồi.” Ông Tiết vỗ nắm đấm: “Cậu đúng là cái gì không nên nói là lựa đúng cái đó nói mà.”
“Sao vậy?” Vạn Nhất nghi hoặc.
Biệt thự Nam Sơn rất rộng lớn, Hạ Phi tự mình đi dạo xung quanh, tìm đến một tảng đá bên hồ nhân tạo rồi ngồi xuống.
Hạ Phi không vui rồi, nó thường xuyên nghe thấy các câu hỏi về cha mẹ từ các đồng bọn trên đảo.
Nhưng từ khi sinh ra, nó chưa từng gặp qua cha mẹ.
Nó lớn lên trong trại mồ côi, viện trưởng lúc nào cũng bắt nạt nó, nên nó chạy trốn ra, gặp được ông Tiết nên ông ấy dẫn nó đến đảo Hoa Mai.
Chưa từng gặp qua cha mẹ, nhưng nó vô cùng ao ước cha mẹ, chỉ là chưa từng thể hiện ra ngoài.
Lúc Lục Cận Phong tìm thấy Hạ Phi, dưới đèn đường vàng, Hạ Phi ôm gối ngồi trên tảng đá, bóng lưng trông vô cùng nhỏ bé.
Không biết tại sao tim Lục Cận Phong đột nhiên siết lại.
Cho dù có dùng giọng điệu của người lớn để gây hấn thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Không vui sao?” Lục Cận Phong bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Phi.
Gương mặt nhỏ của Hạ Phi trông rất tức giận, hai chữ không vui in rõ trên mặt, nó quay người đi.
Lục Cận Phong bị bộ dạng của Hạ Phi chọc cười, anh đưa tay đặt lên vai của Hạ Phi: “Khóc rồi hả?”
“Tôi mới không khóc.” Hạ Phi hít mũi: “Tôi mới không khóc đó, chỉ là trẻ con ba tuổi mới khóc thôi, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười, một người luôn lạnh nhạt như anh, lần đầu tiên kiên nhẫn với một đứa trẻ, cảm thấy đúng là trẻ con là sinh vật đáng yêu nhất.
“Ừm, Hạ Phi là tiểu nam tử hán rồi, không khóc đâu.”
Hạ Phi ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Anh có cha mẹ không?”
Lục Cận Phong nhớ đến lời của ông Tiết, cân nhắc rồi đám: “Có, mỗi người đều có cha mẹ, cho dù là nguyên nhân gì, cha mẹ của em không ở bên cạnh em, nhưng sau này sẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ đến đón em.”
“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Phi phát sáng, rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lục Cận Phong gật đầu: “Ừm.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Phi, Lục Cận Phong thầm quyết định giúp Hạ Phi tìm cha mẹ ruột.
Vạn Nhất và ông Tiết cũng tìm đến rồi, thấy Lục Cận Phong và Hạ Phi ngồi cạnh nhau, trò chuyện với nhau khá thân thiết, nên cũng không đến làm phiền.
Vạn Nhất nhìn hai bóng lưng lớn nhỏ trước mặt, cảnh tượng này thật ấm áp quá rồi.
Lần ra đảo này, ông Tiết đến mua một số thứ, ở lại vài hôm, Hạ Phi tạm thời được sắp xếp ở lại biệt thự Nam Sơn.
Có trẻ con ở đây, Lục Cận Phong cảm thấy biệt thự Nam Sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn đôi chút.
…
Tô Yên trở về nhà sau khi ăn cơm với đồng nghiệp, một mình ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên tai cô vang lên những lời nói của Thái Thanh Trúc.
Thứ đàn ông không nhịn được nhất là trong bụng bạn gái từng chết người hoặc sinh qua con.
Tô Yên cầm điện thoại, mở khung tin nhắn của Lục Cận Phong, nhưng lại không biết nói gì, gõ ra vài dòng chữ, cuối cùng cũng chỉ là xóa đi.
Đêm nay, Tô Yên mất ngủ.
Trăn trở đến lúc trời sáng.
Hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Tô Yên muốn ở nhà ngủ nướng, nhưng lại có một vị khách không mời đến thăm.
Tô Yên lười nhác đến mở cửa, mà người đứng trước không phải là ai khác, chính là Tô Vân.
“Chị, còn chưa dậy sao, sắp đến giờ trưa rồi.”
Tô Vân mỉm cười, mặc trên người chiếc đầm tươi mát, nụ cười ngọt ngào, trông bộ dạng hệt như em gái hàng xóm vậy, nếu như đổi lại là một người đàn ông, sớm đã đổ Tô Vân rồi.
Tô Yên lười biếng dựa vào thành cửa: “Nghĩ quẩn rồi đến đây để bị hành sao?”
Tô Vân và Tô Đình Nghiêm lần lượt tìm đến, còn lại thể loại chửi không đi, Tô Yên cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Chị, hôm nay thứ bảy đó, bọn mình đi mua sắm đi.” Trên mặt Tô Vân không hề có chút giận dữ, tỏ ra vẻ chị em tình thương mến thương: “Chị, em đây là thật sự muốn hòa giải với chị, chị cho em một cơ hội đi mà.”
Tô Yên không biết Tô Tuyết lại có âm mưu gì, cười lạnh một tiếng: “Hòa giải sao? Não cô bị cửa kẹp nát rồi à?”
Trong lòng Tô Vân rất có thể đang có âm mưu gì đó hại cô, hòa giải sao? Cô không hề tin.
“Chị.” Tô Vân vẫn mỉm cười: “Em sai thật rồi, lúc trước là do em quá yêu Hướng Nam nên mới phát cáu với chị, chị đừng giận em nữa được không? Đúng rồi, tiệc nhận thân ngày mai, chị dẫn em đi với, được không?”
Tô Vân đưa tay khoác tay Tô Yên, Tô Yên nhẹ nhàng né đi.
Bạch liên hoa tự dâng tận cửa, chắc chắn không dễ rời khỏi.
Thì ra là vì tiệc nhận thân.
Lý Mộc Sinh không hề phát thiệp mời cho nhà họ Tô, e là bên nhà họ Sở cũng không định dẫn Tô Vân đi.
Tô Yên đoán không sai, nhà họ Sở thật sự sẽ không dẫn theo Tô Vân, lần trước Tô Vân đã đắc tội với bà Phó, bà Phó lại thêm châm dầu vào lửa nói với mẹ của Sở Nam, cho đến bây giờ, Tô Vân cũng không thể sống tốt ở nhà họ Sở.
Mẹ chồng rất không vừa mắt cô ta, lúc nào cũng gây khó dễ, thậm chí có ý định bảo Sở Hướng Nam ly dị.
Tô Vân sốt ruột rồi, càng hận Tô Yên hơn.
Nếu như cô ta không được tham dự tiệc nhận thân, mọi người sẽ biết cô ta không giữ được địa vị, sẽ chê cười cô ta, nhân cơ hội chà đạp cô ta.
Cho nên Tô Vân mới đến tìm Tô Yên, cô ta nhất định phải đến được tiệc nhận thân.
“Nếu đã biết lỗi rồi, có phải cần có chút thành ý không?” Tô Yên đang buồn chán, nếu như Tô Vân thích bị hành đến thế thì đồng ý cô ta vậy.
Tô Vân vừa nghe Tô Yên nói vậy, lập tức mừng rỡ: “Chị, thật sao? Chị chịu tha thứ cho em sao?”
“Xem biểu hiện của cô sao đã.” Tô Yên nói: “Tôi vẫn chưa ăn sáng, trong bếp có cá, đột nhiên tôi muốn ăn cá kho, làm phiền cô nhé.”
Tô Vân chưa từng phải làm việc nhà, sao mà biết nấu ăn được.
Tô Vân cắn răng, cười nói: “Không thành vấn đề!”
Chỉ cần có thể đến tiệc nhận thân, có thể thấy bộ dạng thảm hại của Tô Yên dưới ánh nhìn của mọi người, cô ta có thể nhịn được.
“Nhà bếp ở đằng kia.” Tô Yên chỉ, trên mặt mang vẻ cười lạnh.
Đúng là giỏi nhịn mà.
Tô Vân nghĩ là lên mạng tra tìm công thức nấu ăn rồi làm theo, chắc sẽ không có, nhưng khi bước vào nhà bếp, nhìn thấy con cá sống trong bồn, cô ta có chút suy sụp.
“Cá sống sao?”
Tô Yên với giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừm, sao vậy? Không biết sao? Vậy thì đi về đi, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.”
Cô đoán chắc là Tô Vân sẽ không rời khỏi.
Cô quá hiểu rõ Tô Vân rồi, để đạt được mục đích, chuyện gì cô ta cũng có thể làm được.
Không phải là loại người dễ dàng từ bỏ.
Tô Vân vội nói: “Biết, sẽ làm xong nhanh thôi.”
“Vậy thì tôi đợi món cá hấp của cô đấy nhé.” Tô Yên nhếch môi, bước ra khỏi nhà bếp.
Một lúc sau, Tô Yên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tô Vân từ nhà bếp.
Cá vùng vẫy trong nước, nước bắn tung tóe lên người Tô Vân, cả tóc và mặt đều là mùi tanh của cá.
Đây là mái tóc vừa làm xong, bộ đồ cũng là mẫu mới nhất của năm nay, cô rất yêu thích.
Cá còn không nghe lời, xảo quyệt vô cùng, Tô Vân không bắt lại được, ngược lại khiến bản thân trở nên thê thảm như vậy.
Con cá mở miệng vùng vẫy, nhìn cái miệng lớn của con cá, cô ta bị dọa đến kêu thét lên.
Vạn Nhất tạm thời dẫn Hạ Phi đến bên ngoài.
Lục Cận Phong và ông Tiết đến phòng sách: “Ông Tiết, trong nhóm người mới lần này có ai vừa ý ông không?”
Ông Tiết lắc đầu: “Các nhóm thành niên ngày nay ngày càng tệ, sức khỏe quá kém rồi, tôi chỉ có thể nói là cố gắng hết sức.”
“Đây không phải là phong cách của ông Tiết.” Lục Cận Phong châm điếu thuốc: “Cậu nhóc ban nãy huấn luyện bao lâu rồi?”
“Ba tháng.” Ông Tiết giơ ba ngón tay, nhắc đến Hạ Phi, trên mặt ông lập tức tràn ngập nụ cười, vô cùng tự hào: “Thiên phú của đứa trẻ này còn cao hơn cả cậu khi xưa, nghe nói cậu rất lợi hại, thế là cứ bảo tôi dẫn nó đến gặp cậu.”
Ba tháng phóng trúng vòng tám.
Đây chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi.
Lục Cận Phong có chút ngạc nhiên: “Đứa trẻ này có sở trường là gì?”
Ông Tiết lắc đầu.
Lục Cận Phong cau mày, không có sở trường sao?
Lục Cận Phong chưa kịp nói gì, ông Tiết đã mỉm cười nói: “Mọi hạng mục Hạ Phi đều biểu hiện ra thiên phú vô cùn cao, kỷ lục cậu để lại trên đảo Hoa Mai, nó đã theo kịp hai hạng mục rồi, cách ngày phá kỷ lục không xa nữa.”
Đảo Hoa Mai là trụ sở chính của tổ chức Ám Dạ, cũng là căn cứ huấn luyện.
Một đứa trẻ có thiên phú như vậy, ngàn dặm có một, chẳng trách ông Tiết lại vui mừng như vậy.
“Đã điều tra qua bối cảnh của đứa trẻ đó chưa?” Lục Cận Phong có chút không an tâm: “Cha mẹ của đứa trẻ đó là người như thế nào?”
Ông Tiết có một đứa cháu, một năm trước qua đời vì tai nạn, đến bây giờ vẫn là một khúc mắc trong lòng ông Tiết.
Tuổi tác của Hạ Phi và đứa cháu của ông Tiết không chênh lệch mấy, Lục Cận Phong lo là ông Tiết vì tình thương cháu mà bắt cóc Hạ Phi.
Vừa nghe vậy, ông Tiết lập tức không vui, giống như một đứa trẻ, hứ hai tiếng: “Sao, cậu lo là tôi bắt cóc nó sao? Điều tra qua bối cảnh của Hạ Phi rồi, là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, dù sao thì tôi vẫn sẽ giữ nó lại, cậu cứ xem xét mà làm đi.”
Thấy ông Tiết như vậy, Lục Cận Phong dở khóc dở cười, ông Tiết được xem là thầy của anh, Lục Cận Phong luôn tôn trọng ông ấy.
…
Đại sảnh.
Hạ Phi như một người trưởng thành nhỏ, thẳng lưng ngồi ở đó, đôi chân nhàm chán lắc lư qua lại, mặt nhỏ tròn trắng như được điêu khắc ra.
Vạn Nhất nhìn là thấy ngứa tay, rất muốn đưa tay nhéo một cái.
“Nhóc… Hạ Phi đúng không, ăn chuối đi này.” Vạn Nhất muốn gọi là con, nhưng lập tức đổi cách gọi, đứa trẻ này trông vừa cưng vừa dữ.
Hạ Phi khoanh tay trước ngực, đánh giá Vạn Nhất, nói với giọng điệu người lớn: “Anh chính là Vạn lão nhị?”
Vạn Nhất tối sầm mặt: “…”
Hạ Vũ và Hạ Huy ngồi bên cạnh không kiềm được bật cười thành tiếng.
Biệt danh Vạn lão nhị đã lâu rồi không ai gọi.
Nguyên do có biệt danh này là vì xếp hạng trên đảo Hoa Mai của Vạn Nhất luôn đứng phía sau Lục Cận Phong, vạn năm lão nhị, nên có được biệt danh Vạn lão nhị.
Vạn Nhất trừng mắt nhìn Hạ Vũ và Hạ Huy, rồi xoay đầu cười nói với Hạ Phi: “Có phải nhóc vô cùng ngưỡng mộ tôi không? Đừng quá say đắm anh, anh chỉ là…”
Hạ Phi: “Tâm lý vững lắm, không được một lần hạng nhất mà vẫn tự luyến như vậy.”
Vạn Nhất: “…”
“Này, nhóc con, nhóc không được tổn thương chú như vậy, một đứa nhóc thì hiểu gì chứ, tôi cũng muốn vượt qua lão đại lắm chứ, nhưng thực lực không cho phép.” Vạn Nhất ôm ngực mình, vẻ mặt tan nát cõi lòng: “Nếu như nhóc muốn vượt qua lão đại, thì hãy đợi thêm mười năm nữa đi.”
Hạ Phi không thèm quan tâm.
Hạ Nhất lại cười hi hi hỏi: “Không phải nhóc bị ông Tiết bắt cóc thật đấy chứ, cha mẹ nhóc đâu? Nhà nhóc ở đâu, chú dẫn đi tìm cha mẹ nha?”
Vạn Nhất nghĩ một đứa trẻ bình thường nghe đến cha mẹ đều vô cùng hưng phấn.
Nhưng anh ta quên mất, một đứa trẻ có thể phóng trúng vòng tám và khiêu khích Lục Cận Phong sao có thể là đứa trẻ bình thường được?
“Hứ! Tôi không phải là trẻ con ba tuổi đâu, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.” Hạ Phi xoay đầu, nhảy xuống ghế, đôi tay chắp ở phía sau lưng, đi ra ngoài đại sảnh.
Dỗ nó như dỗ trẻ con ba tuổi à?
Vạn Nhất xém chút cười văng nước miếng: “Nhóc hứ như vậy là có ý gì chứ.”
Anh ta lại hỏi Hạ Vũ và Hạ Huy: “Bây giờ mấy đứa trẻ đều cá tính vậy sao?”
Lục Cận Phong và ông Tiết đi từ trên lầu xuống, không thấy Hạ Phi, ông Tiết lập tức lo lắng, hỏi Vạn Nhất: “Hạ Phi đâu rồi?”
“Đi ra ngoài rồi, tên nhóc đó, người nhỏ nhưng miệng không hề nhỏ, trông thì dễ thương nhưng nói chuyện không dễ thương chút nào.” Vạn Nhất bày tỏ ý kiến,
Ông Tiết hỏi: “Có phải cậu nói gì nó rồi không?”
Vạn Nhất ngỡ ngàng: “Có đâu, tôi nói là dẫn nó đi tìm cha mẹ…”
“Thôi rồi.” Ông Tiết vỗ nắm đấm: “Cậu đúng là cái gì không nên nói là lựa đúng cái đó nói mà.”
“Sao vậy?” Vạn Nhất nghi hoặc.
Biệt thự Nam Sơn rất rộng lớn, Hạ Phi tự mình đi dạo xung quanh, tìm đến một tảng đá bên hồ nhân tạo rồi ngồi xuống.
Hạ Phi không vui rồi, nó thường xuyên nghe thấy các câu hỏi về cha mẹ từ các đồng bọn trên đảo.
Nhưng từ khi sinh ra, nó chưa từng gặp qua cha mẹ.
Nó lớn lên trong trại mồ côi, viện trưởng lúc nào cũng bắt nạt nó, nên nó chạy trốn ra, gặp được ông Tiết nên ông ấy dẫn nó đến đảo Hoa Mai.
Chưa từng gặp qua cha mẹ, nhưng nó vô cùng ao ước cha mẹ, chỉ là chưa từng thể hiện ra ngoài.
Lúc Lục Cận Phong tìm thấy Hạ Phi, dưới đèn đường vàng, Hạ Phi ôm gối ngồi trên tảng đá, bóng lưng trông vô cùng nhỏ bé.
Không biết tại sao tim Lục Cận Phong đột nhiên siết lại.
Cho dù có dùng giọng điệu của người lớn để gây hấn thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Không vui sao?” Lục Cận Phong bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Phi.
Gương mặt nhỏ của Hạ Phi trông rất tức giận, hai chữ không vui in rõ trên mặt, nó quay người đi.
Lục Cận Phong bị bộ dạng của Hạ Phi chọc cười, anh đưa tay đặt lên vai của Hạ Phi: “Khóc rồi hả?”
“Tôi mới không khóc.” Hạ Phi hít mũi: “Tôi mới không khóc đó, chỉ là trẻ con ba tuổi mới khóc thôi, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười, một người luôn lạnh nhạt như anh, lần đầu tiên kiên nhẫn với một đứa trẻ, cảm thấy đúng là trẻ con là sinh vật đáng yêu nhất.
“Ừm, Hạ Phi là tiểu nam tử hán rồi, không khóc đâu.”
Hạ Phi ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Anh có cha mẹ không?”
Lục Cận Phong nhớ đến lời của ông Tiết, cân nhắc rồi đám: “Có, mỗi người đều có cha mẹ, cho dù là nguyên nhân gì, cha mẹ của em không ở bên cạnh em, nhưng sau này sẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ đến đón em.”
“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Phi phát sáng, rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lục Cận Phong gật đầu: “Ừm.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Phi, Lục Cận Phong thầm quyết định giúp Hạ Phi tìm cha mẹ ruột.
Vạn Nhất và ông Tiết cũng tìm đến rồi, thấy Lục Cận Phong và Hạ Phi ngồi cạnh nhau, trò chuyện với nhau khá thân thiết, nên cũng không đến làm phiền.
Vạn Nhất nhìn hai bóng lưng lớn nhỏ trước mặt, cảnh tượng này thật ấm áp quá rồi.
Lần ra đảo này, ông Tiết đến mua một số thứ, ở lại vài hôm, Hạ Phi tạm thời được sắp xếp ở lại biệt thự Nam Sơn.
Có trẻ con ở đây, Lục Cận Phong cảm thấy biệt thự Nam Sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn đôi chút.
…
Tô Yên trở về nhà sau khi ăn cơm với đồng nghiệp, một mình ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên tai cô vang lên những lời nói của Thái Thanh Trúc.
Thứ đàn ông không nhịn được nhất là trong bụng bạn gái từng chết người hoặc sinh qua con.
Tô Yên cầm điện thoại, mở khung tin nhắn của Lục Cận Phong, nhưng lại không biết nói gì, gõ ra vài dòng chữ, cuối cùng cũng chỉ là xóa đi.
Đêm nay, Tô Yên mất ngủ.
Trăn trở đến lúc trời sáng.
Hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Tô Yên muốn ở nhà ngủ nướng, nhưng lại có một vị khách không mời đến thăm.
Tô Yên lười nhác đến mở cửa, mà người đứng trước không phải là ai khác, chính là Tô Vân.
“Chị, còn chưa dậy sao, sắp đến giờ trưa rồi.”
Tô Vân mỉm cười, mặc trên người chiếc đầm tươi mát, nụ cười ngọt ngào, trông bộ dạng hệt như em gái hàng xóm vậy, nếu như đổi lại là một người đàn ông, sớm đã đổ Tô Vân rồi.
Tô Yên lười biếng dựa vào thành cửa: “Nghĩ quẩn rồi đến đây để bị hành sao?”
Tô Vân và Tô Đình Nghiêm lần lượt tìm đến, còn lại thể loại chửi không đi, Tô Yên cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Chị, hôm nay thứ bảy đó, bọn mình đi mua sắm đi.” Trên mặt Tô Vân không hề có chút giận dữ, tỏ ra vẻ chị em tình thương mến thương: “Chị, em đây là thật sự muốn hòa giải với chị, chị cho em một cơ hội đi mà.”
Tô Yên không biết Tô Tuyết lại có âm mưu gì, cười lạnh một tiếng: “Hòa giải sao? Não cô bị cửa kẹp nát rồi à?”
Trong lòng Tô Vân rất có thể đang có âm mưu gì đó hại cô, hòa giải sao? Cô không hề tin.
“Chị.” Tô Vân vẫn mỉm cười: “Em sai thật rồi, lúc trước là do em quá yêu Hướng Nam nên mới phát cáu với chị, chị đừng giận em nữa được không? Đúng rồi, tiệc nhận thân ngày mai, chị dẫn em đi với, được không?”
Tô Vân đưa tay khoác tay Tô Yên, Tô Yên nhẹ nhàng né đi.
Bạch liên hoa tự dâng tận cửa, chắc chắn không dễ rời khỏi.
Thì ra là vì tiệc nhận thân.
Lý Mộc Sinh không hề phát thiệp mời cho nhà họ Tô, e là bên nhà họ Sở cũng không định dẫn Tô Vân đi.
Tô Yên đoán không sai, nhà họ Sở thật sự sẽ không dẫn theo Tô Vân, lần trước Tô Vân đã đắc tội với bà Phó, bà Phó lại thêm châm dầu vào lửa nói với mẹ của Sở Nam, cho đến bây giờ, Tô Vân cũng không thể sống tốt ở nhà họ Sở.
Mẹ chồng rất không vừa mắt cô ta, lúc nào cũng gây khó dễ, thậm chí có ý định bảo Sở Hướng Nam ly dị.
Tô Vân sốt ruột rồi, càng hận Tô Yên hơn.
Nếu như cô ta không được tham dự tiệc nhận thân, mọi người sẽ biết cô ta không giữ được địa vị, sẽ chê cười cô ta, nhân cơ hội chà đạp cô ta.
Cho nên Tô Vân mới đến tìm Tô Yên, cô ta nhất định phải đến được tiệc nhận thân.
“Nếu đã biết lỗi rồi, có phải cần có chút thành ý không?” Tô Yên đang buồn chán, nếu như Tô Vân thích bị hành đến thế thì đồng ý cô ta vậy.
Tô Vân vừa nghe Tô Yên nói vậy, lập tức mừng rỡ: “Chị, thật sao? Chị chịu tha thứ cho em sao?”
“Xem biểu hiện của cô sao đã.” Tô Yên nói: “Tôi vẫn chưa ăn sáng, trong bếp có cá, đột nhiên tôi muốn ăn cá kho, làm phiền cô nhé.”
Tô Vân chưa từng phải làm việc nhà, sao mà biết nấu ăn được.
Tô Vân cắn răng, cười nói: “Không thành vấn đề!”
Chỉ cần có thể đến tiệc nhận thân, có thể thấy bộ dạng thảm hại của Tô Yên dưới ánh nhìn của mọi người, cô ta có thể nhịn được.
“Nhà bếp ở đằng kia.” Tô Yên chỉ, trên mặt mang vẻ cười lạnh.
Đúng là giỏi nhịn mà.
Tô Vân nghĩ là lên mạng tra tìm công thức nấu ăn rồi làm theo, chắc sẽ không có, nhưng khi bước vào nhà bếp, nhìn thấy con cá sống trong bồn, cô ta có chút suy sụp.
“Cá sống sao?”
Tô Yên với giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừm, sao vậy? Không biết sao? Vậy thì đi về đi, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.”
Cô đoán chắc là Tô Vân sẽ không rời khỏi.
Cô quá hiểu rõ Tô Vân rồi, để đạt được mục đích, chuyện gì cô ta cũng có thể làm được.
Không phải là loại người dễ dàng từ bỏ.
Tô Vân vội nói: “Biết, sẽ làm xong nhanh thôi.”
“Vậy thì tôi đợi món cá hấp của cô đấy nhé.” Tô Yên nhếch môi, bước ra khỏi nhà bếp.
Một lúc sau, Tô Yên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tô Vân từ nhà bếp.
Cá vùng vẫy trong nước, nước bắn tung tóe lên người Tô Vân, cả tóc và mặt đều là mùi tanh của cá.
Đây là mái tóc vừa làm xong, bộ đồ cũng là mẫu mới nhất của năm nay, cô rất yêu thích.
Cá còn không nghe lời, xảo quyệt vô cùng, Tô Vân không bắt lại được, ngược lại khiến bản thân trở nên thê thảm như vậy.
Con cá mở miệng vùng vẫy, nhìn cái miệng lớn của con cá, cô ta bị dọa đến kêu thét lên.