• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LÊN NHẦM KIỆU HOA,ĐƯỢC CHỒNG NHƯ Ý (3 Viewers)

  • Phần 2

4.

Ta bịt miệng tỷ tỷ.

“Khương Nghiên, ngươi la thêm một câu, để Vương gia phát hiện manh mối, ta hiện tại liền giết ngươi. "

Tỷ tỷ bị biểu tình của ta dọa sợ.

Ta đẩy tỷ tỷ ra, vuốt ve váy đi vào trong viện nghênh đón Ninh vương, "Thiếp không sao, muội muội cùng muội phu cãi nhau ấy mà."

“Không sao là tốt rồi. "Ninh vương thả lỏng lông mày.

Ta đỡ hắn vào sảnh chính, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Mẫn Thời Dĩ, hắn nhìn chằm chằm tay ta đang đỡ Ninh vương, mặt mày lại có chút mất mát.

Như thể ta mới là người thất tín.

Mọi người đều tự ngồi xuống, ngoại trừ tỷ tỷ, mỗi người đều rất cố gắng nói chuyện phiếm, cho nên không khí cũng không tệ lắm.

“Mẫn đại nhân còn ở Hàn Lâm Viện? "

Ninh Vương thuận miệng hỏi.

"Vâng, là ý của Dương Các lão, để ta tích góp một hai năm kinh nghiệm, sau đó thả ra ngoài rèn luyện."

Mẫn Thời Dĩ giọng điệu có chút kiêu ngạo, "Rèn luyện hai nhiệm kỳ, liền có thể hồi kinh."

Ta cụp mắt uống trà, Mẫn Thời Dĩ quả thật có thể kiêu ngạo, hắn là Trạng Nguyên thi đậu, đương triều tân quý, lại bái Dương Các lão môn hạ làm thủ phụ, chỉ cần hắn không phạm sai lầm, mười năm sau triều đình, tất có một chỗ cho hắn.

Thậm chí, trong triều còn có tin đồn, Dương Các lão dự định bồi dưỡng hắn làm người nối nghiệp.

Đây cũng là nguyên nhân tỷ tỷ nhìn trúng hắn.

So với vương phi nhàn tản, thê tử của quyền thần càng có địa vị hơn.

Nhưng ta hiện tại cảm thấy, lấy Mẫn Thời Dĩ, hắn không làm được quyền thần, cũng sẽ không có bao nhiêu thành tựu cao.

“Không sai. "Ninh Vương vuốt cằm nói.

Mẫn Thời Dĩ hỏi, "Thánh thượng muốn sửa chữa tế đài, các triều đại đều là hoàng tử giám sát, không biết vương gia có dâng thư thỉnh nguyện không?"

Tỷ tỷ hướng về phía ta nhíu mày đắc ý.

“Ta là người mù."Ninh vương thờ ơ.

“Cái gì cũng không làm được, nghỉ ngơi thật tốt mới là chủ yếu. "

Mẫn Thời Dĩ quét mắt nhìn ta một cái, ý vị thâm trường nói tiếp:" Cũng đúng, vương gia nên nghỉ ngơi nhiều. "

Ta ngắt lời Mẫn Thời Dĩ, hỏi Ninh vương:" Vương gia, canh mặn không?”

Ninh Vương nhướng mày, lập tức hiểu ý của ta, lại cười nói: "Ta không mặn."

“Vậy là muội phu mặn sao? "

Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn Mẫn Thời Dĩ.

Ta nói mặn, đương nhiên là thanh nhàn nhàn rỗi.

Rảnh rỗi lo chuyện của người khác.

Mẫn Thời Dĩ đỏ mặt.

Ninh vương nhếch khóe miệng, mặt mày lại có chút đắc ý mơ hồ, hắn nghiêng đầu thấp giọng nói với ta: "Phu nhân, ta muốn ăn cá."

"Được."

Ta chuyên tâm chọn xương cá cho Ninh vương, hắn nâng má nhìn về phía ta, mặc dù không nhìn thấy, nhưng biểu tình của hắn ngược lại rất thích ý.

Tỷ tỷ không dám nói chuyện, Mẫn Thời Dĩ cúi đầu uống rượu.

“Cá này, không tệ. "Ninh Vương nói.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, Ninh Vương tựa hồ cũng không phải biểu hiện đoan túc như hắn.

Dùng bữa xong, ta trở về phòng lấy đồ.

Chờ từ tiểu viện đi ra, liền thấy Mẫn Thời Dĩ đứng dưới gốc đào xanh um kia, thấy ta sắc mặt buồn bã, "A Lê, không xứng đáng.”

Ta không muốn cùng hắn nhiều lời, đi vòng qua.

"Ta thích nàng, nhưng mặc kệ sai lầm thế nào cũng đã xảy ra, là ta không xứng đáng với nàng."

Hắn đuổi theo giải thích, "Nàng muốn ta bồi thường thế nào cũng được."

Ta dừng lại nhìn hắn.

“Ta muốn ngươi lập tức lấy cái chết tạ tội. "

Hắn ngơ ngẩn.

"Vậy ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, đem tội khi quân này giấu thật kỹ!"

Ta không hề nhìn hắn, xuyên qua đường mòn đi tiền viện.

Đối với Mẫn Thời Dĩ, sau khi đính hôn ta từng động tâm qua, hắn có tài hoa có dung mạo, còn nói tâm duyệt ta, những đêm dài khó ngủ kia, ta cũng từng lặng lẽ ảo tưởng qua tương lai của ta cùng hắn.

Nhưng tình cảm mỏng manh kia, trong nháy mắt khăn voan được vén lên, liền hóa thành hư ảo.

Có những người không đáng.

Ninh vương đứng ở cửa chính chờ ta, ta đi nhanh vài bước, hắn hướng về phía ta vươn tay, muốn ta dắt hắn.

“Đường nhà nàng ta không quen, làm phiền phu nhân rồi.”

5.

Ta nắm tay Ninh Vương, cùng nhau đi ra ngoài.

Đi rất chậm, tâm tình Ninh Vương tựa hồ rất tốt.

Trên đường về, không biết vì sao, cỗ kiệu lại biến thành xe ngựa, Ninh Vương nhìn ta giải thích:

“Trong nhà kiệu phu có việc, ta bảo bọn họ trở về. "

Ninh vương phủ không có kiệu phu, Khương phủ có, ý niệm trong lòng chợt lóe lên, ta cười đáp" Ghế chân ở nơi nào. "

Ninh vương đứng ở bên cạnh xe, xa phu cùng Lập Nhân theo xe giống như gỗ, lại không nhúc nhích.

Ta chỉ có thể tiến lên, đỡ Ninh Vương lên xe.

Ninh vương tâm tình rất tốt, trên đường còn mua bánh ngọt, ta thấy hắn tâm tình tốt, vì vậy thử hỏi: "Vương gia, ngài từng bị người lừa gạt sao?”

“Nếu như là người không quen, lừa gạt lại là đại sự khó lường? "

Ninh Vương vân đạm phong khinh," Vậy nhất định phải làm cho đối phương trả giá thật lớn.”

"A."

Ta sợ tới mức bóp nát bánh ngọt.

Ta nghĩ đến những gì mẫu thân ta và ta đã nói trước khi đi:

“Thừa dịp Vương gia vẫn chưa có phát hiện, liền sinh hài tử đi. Đến lúc đó, hắn vì con, cũng sẽ giữ bí mật này. "

Xem ra, chỉ có thể làm theo lời mẫu thân nói.

Vì tính mạng của cả gia đình, chuyện sinh hài tử, phải càng nhanh càng tốt.

“Đang suy nghĩ cái gì? "

Ninh vương đột nhiên hỏi ta.

Mặt ta hơi nóng, rất sợ tâm tư bị hắn phát hiện, vội vàng đổi đề tài, "Thất điện hạ, hôm nay còn tới không?"

“Hắn tinh quái, rất đáng yêu. "

“Sẽ đến thôi." Hắn nói.

Buổi chiều Thất hoàng tử đến vào giờ cơm tối, vẫn dính lấy ta nói chuyện, đánh cờ, buổi tối còn ầm ĩ muốn ở trong sân chơi đùa.

Vương gia hành động không tiện, tản bộ coi như xong đi.

Ta không muốn quá mệt mỏi, vẫn phải giữ thể lực đến đêm.

“Phu nhân, ta hành động có chút bất tiện. "

Ninh vương đứng dậy, biết nghe lời," Đi thôi, tản bộ. "

Ta kinh ngạc nhìn thoáng qua Ninh vương.

“Ta cùng tẩu tẩu dắt nhị ca . "

Thất hoàng tử nói," Như vậy sẽ không sợ ca ngã. "

Ba người tản bộ, trái một vòng phải một vòng, nửa canh giờ sau Thất hoàng tử bắt đầu kêu đau chân," Nhị ca, ta đi không nổi. "

Ninh vương gọi Lập Nhân đến," Đưa hắn trở về.”

Thất hoàng tử bĩu môi bất tình bị ôm đi.

“Phu nhân, ta không mệt. "Ninh vương nói," Tiếp tục. "

“Được."

Ta không nghĩ tới Ninh vương đối với tản bộ hứng thú cao như thế, ta đành phải tiếp tục dắt hắn ở trong hoa viên đi vài vòng.

Nhưng ta rất muốn về sớm nghỉ ngơi.

Đêm nay muốn viên phòng, thân thể hắn vốn là không tốt, nếu như quá mệt mỏi, nhất định sẽ có ảnh hưởng.

“Phu nhân đang suy nghĩ gì? "

Ninh Vương đột nhiên hỏi ta.

“Sợ Vương gia mệt mỏi. "

Ta lại cười nói," Nếu không, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”

Ninh Vương nghiêng đầu, tầm mắt dường như thật sự rơi vào trên mặt của ta, còn mang theo một tia tò mò.

Ta lại chột dạ, vội vàng đổi đề tài.

Đi đến cuối cùng, người mệt mỏi không phải Ninh Vương, mà là ta.

Rửa mặt xong, ta cố gắng chống đỡ tinh thần, "Vương gia, nghỉ ngơi đi.”

Ta đem gối đầu của hắn đặt ở trên giường, nhưng đáng tiếc, hắn nhìn không thấy.

Cho nên chỉ có thể dùng lời nói ám chỉ hắn.

“Được. "

Ninh vương rót trà uống, ta vội vàng nằm ở trong giường, nhưng trong nháy mắt, ta lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm tỉnh dậy, Ninh Vương không có ở đây.

“Thúy Quyên, Thúy Quyên. "

Ta vội xuống giường, xốc chăn lên, ảo não nhìn giường sạch sẽ.

" Hình như không viên phòng.”

“Vậy làm sao bây giờ? "

Thúy Quyên bằng tuổi ta, không hiểu việc này.

Sớm biết vậy hỏi mẫu thân một chút, viên phòng cần làm những gì.

"Nô tỳ lặng lẽ ra ngoài phủ tìm bà tử hỏi thăm?"

Ta cảm thấy có thể, không hiểu liền hỏi, dù sao cũng không phải chuyện xấu.

Buổi trưa lúc Thúy Quyên trở về, xách theo một túi cá chạch, vẻ mặt thần bí nói cho tôi biết:

"Lão mụ mụ kia nói, nam tử ăn cái này tốt.”

6.

“Hôm nay mới mua, Vương gia ăn nhiều một chút. "

Lúc cơm tối, ta gắp cho Ninh vương mấy miếng cá chạch, hắn ăn một đũa, nhíu mày.

“Làm sao lại mua loại cá này? "

Ninh vương lời này, hỏi chính là Vương ma ma.

“Là Thúy Quyên cô nương xách về, phu nhân phân phó phòng bếp nấu cho vương gia ăn. "

Vương ma ma nói : “ Vương gia trước giờ chưa từng ăn loại động vật dơ bẩn này, không bằng nô tỳ bưng xuống đi? “

Vương ma ma ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, bà ta rõ ràng biết công hiệu của cá chạch.

Không biết Ninh Vương có biết công hiệu hay không, ta bỗng nhiên có chút hối hận hôm nay để phòng bếp làm một chén cá chạch, biểu hiện quá nóng vội.

Ta cúi đầu uống canh, mặt đỏ đến không dám nhìn.

“Không sao, hương vị rất ngon. "Ninh Vương lại nhìn về phía ta," Đa tạ phu nhân.”

Ta giật giật khóe miệng.

Dùng xong bữa tối, ta vốn định đi nghỉ ngơi, Ninh Vương lại pha ấm trà dưới tàng cây, "Đã lâu không luyện kiếm, phu nhân có muốn xem không?"

Không phải nói thân thể không tốt sao?

Ninh vương lấy kiếm múa lên, động tác của hắn rất đẹp, như nước chảy mây trôi, ta nhớ tới lúc trước khi hắn chưa mù, cũng là văn võ vẹn toàn tài hoa xuất chúng.

Phụ thân có một lần uống chút rượu về nhà, nói với chúng ta, Ninh Vương chính là bởi vì quá mức xuất sắc, danh tiếng vượt qua Thái tử, mới bị người hạ độc dược.

Ta khẽ thở dài một hơi,so với Ninh vương sinh ra ở hoàng tộc,mặc dù sống trong nhung lụa, nhưng luôn gặp chuyện phiền phúc, phải gánh vác nguy hiểm, thì người bình thường như chúng ta vẫn nhàn nhã hơn nhiều.

Ta bưng chung trà đi.

"Ta sai người đun chút nước nóng cho vương gia, tắm rửa một chút đi."

Ninh gia vuốt cằm, cùng ta ngồi ở dưới tàng cây, hắn bỗng nhiên hỏi ta, "Mấy ngày nữa là sinh nhật nàng, muốn tổ chức như thế nào?”

Ta đều đã quên, không nghĩ tới hắn nhớ rõ.

“Ăn bát mì trường thọ là được rồi, sinh nhật nhỏ, không sao. "

Ninh Vương không nói gì nữa.

Trở về phòng, hắn đi tắm rửa, ta phát hiện quần áo hắn thay còn ở bên ngoài, ta mở cửa gọi Lập Nhân, hắn ngày thường đều canh giữ ở bên ngoài, hôm nay lại không ở đây.

“Ta phải tự đưa vào sao?"

Ta ở bên ngoài tịnh thất do dự.

"Cũng chưa viên phòng, hắn có cảm thấy ta lỗ mãng hay không?"

Trong phòng không có động tĩnh, ta cắn răng một cái gõ cửa.

M"Vương gia, ta đem quần áo cho ngài thay ?"

Hắn không có lập tức trả lời ta, chớp mắt ta thấy hối hận chính mình quá xúc động.

Nhưng không đợi ta phản ứng, hắn đã thấp giọng nói:

"Làm phiền phu nhân," ta hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, Ninh Vương đang đưa lưng về phía ta, ngồi ở trong thùng tắm, vai cao ra khỏi thùng tắm rộng mà thẳng, làn da tựa hồ cũng rất tốt...

Ta nhìn lung tung, vội thu hồi tầm mắt.

Thanh âm Ninh vương nhẹ nhàng ôn nhu, "Quần áo để ở trong tay ta là được rồi."

“ Vâng."

Ta cúi đầu đi qua, tim đập dữ dội, đang muốn lui ra ngoài, Ninh vương bỗng nhiên nói.

“Phu nhân chậm một chút."

Không biết có phải ta ảo giác hay không, thanh âm của hắn tựa hồ còn lộ ra ý cười.

Ta càng bối rối, ngay cả ứng với hắn cũng không dám.

Hắn đi ra, cầm khăn trong tay, tìm ta khắp nơi, "Phu nhân?"

“Thiếp ở đây.”

Ta đang định kiếm cớ rời đi, nhưng hắn gọi ta đành phải đáp ứng, hắn nói:

"Làm phiền phu nhân giúp ta gọi Vương ma ma vào."

Ta thuận miệng hỏi: "Vương gia muốn làm gì?"

Hắn quơ quơ khăn trong tay, lại chỉ chỉ tóc.

Trong lòng ta nóng lên, "Thiếp giúp chàng lau."

Hắn nở nụ cười, tươi cười nhẹ nhàng mà sáng ngời, "Được, làm phiền phu nhân.”

Tóc Ninh vương rất tốt, chải xuống như tơ tằm, ta cố ý cùng hắn nói chuyện, nghĩ lẫn nhau càng quen thuộc một chút.

"Vương gia bình thường sinh hoạt thường, đều là Vương ma ma hầu hạ sao?"

"Vương ma ma lớn tuổi, trước đó vài ngày nói muốn đi về quê dưỡng già , Lập Nhân cũng muốn lập gia đình, ta dự định lại chọn hai người thân cận để hầu hạ."

Vương ma ma mới bốn mươi tuổi, đã muốn dưỡng già ?

Rốt cuộc là vương phủ, đãi ngộ khoan hậu hơn nhiều.

“A. "Ta suy nghĩ một chút," Vậy để Vương ma ma đi về quê, chuyện cận thân hầu hạ trong phòng, ta cũng có thể làm chút. "

Nói như vậy, ta có thể nhanh chóng thân mật hơn với hắn.

Vậy chuyện phòng liền thuận lý thành chương.

Ninh Vương dừng một chút, quay đầu lại, "Chăm sóc ta sẽ rất vất vả.”

“Chúng ta là phu thê, cho dù vất vả cũng là việc nên làm. "

Ta thấp giọng nói," Huống chi, vương gia còn có thể tự gánh vác, ta nhìn cũng không vất vả.”

Ninh vương nhất thời không nói gì, qua hồi lâu, ta cho rằng hắn không mở miệng nữa, hắn bỗng nhiên nói: "Được, vậy tạm thời không tìm người, vất vả cho phu nhân rồi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom