-
P3-Chương 1+2
[1]
Trời đất chừ dằng dặc lâu dài,
Đời người đáng thương chừ vất vả suốt đời.
Người trước ta đành không đuổi kịp rồi.
Người sau nào đã biết là ai.*
* Hai câu thơ trích trong bài Viễn du của Khuất Nguyên. Bản dịch của Vũ Bội Hoàng.
***
[1]
Xuân sắp qua, hạ đang về. Vàng anh đậu trên ngọn cây đang không ngừng hót vang. Lộ Thân nắm tay phải của Quỳ, dẫn Quỳ đi về phía dòng suối, còn tay phải của nàng thì lại ôm một cái chậu gỗ tinh xảo. Trên chậu có đặt lược gỗ, lược bí và khăn để lau khô tóc. Lần này các nàng không ra sông tự tận, cũng không phải để hái dâu, chỉ là đi gội đầu như đã hẹn mà thôi.
Trong Ly tao có viết, “Sớm ra gội tóc trên sông Vị Bàn”, nói về sinh hoạt của nữ thần Mật Phi, qua đó cũng có thể nhận ra tập tục của người dân trên đất Sở.
Hai người đi xuyên qua khe núi, hai bên là vách núi cheo leo, đi thẳng về hướng Tây. Tuy hẻm núi khúc khuỷu quanh co nhưng luôn luôn dẫn từ phía Đông sang phía Tây, ở cực Tây có một suối nước trong vắt. Giữa đoạn suối này và thượng nguồn, hạ nguồn đều cách nhau một thác nước, bởi vậy không thể theo dòng chảy đi ra khỏi núi. Cho nên không sợ gặp phải người ngoài khi đang đi trên đường hoặc đang gội đầu.
“Tiểu Quỳ không gọi Tiểu Hưu cùng đi có ổn không đấy? Ngươi có biết gội đầu thế nào không?”
Lộ Thân hỏi, lúc hai người ra ngoài thì Tiểu Hưu vẫn ở trong phòng.
“Ngươi có thể dạy ta mà.”
“Còn lâu ta mới dạy ngươi, ta có phải người hầu của ngươi đâu.”
“Thế thì xin ngươi hãy gội giúp ta.”
“Tiểu Quỳ, ngươi có biết xấu hổ là gì không?”
“Đương nhiên biết rồi. ‘Quân tử không sai khiến kẻ vô sỉ, không tới gần kẻ mang tội.’ Ta nghĩ ngươi không phải người vô liêm sỉ nên mới sai phái ngươi như vậy, ngươi nên thấy vinh hạnh, vui vẻ mới đúng.”
Quỳ già mồm cố cãi, tiếc là người ngốc nghếch như Quan Lộ Thân không biết phải phản bác thế nào. Nên nàng đành giận dỗi im lặng, song vẫn không buông tay Quỳ ra.
Trên đường, hai người đi ngang qua một căn phòng vách đất, trước cửa phòng mọc đầy cỏ dại.
Quỳ hỏi Lộ Thân căn phòng này để làm gì, Lộ Thân vẫn giận nàng nên không muốn trả lời. Quỳ lải nhải mãi không thôi, Lộ Thân thấy phiền, đành cho nàng biết.
“Đây là nhà kho để nhạc cụ và nỏ.”
Quỳ quan sát kỹ nhà kho này. Nó như được khảm vào vách đá. Cửa phòng có hai cánh khép chặt, có thể đoán được bên trong cất nhạc cụ rất lớn và quý. Giữa phía Đông căn phòng và vách đá có một giếng nước. Trên giếng có trục quay để lấy nước. Một sợi dây thừng buông thõng trên thành giếng. Bên thành giếng có một thùng gỗ.
Hai người lại đi về phía Tây hơn ba trăm bước, cảnh sắc trước mắt rộng mở khoáng đạt. Giữa hai vách núi có một dòng suối rộng chừng mười trượng. Ở chỗ nước cạn có rất nhiều đá nhỏ. Trên bờ suối có bạch chỉ, cỏ huệ, yết xa, đỗ hành, cỏ lục, cỏ bình, quỳnh mao, tử liệt, tiêu ngải, đỗ nhược, còn trong nước thì có cây hương bồ và bạch phiên.
Trên sườn núi bờ đối diện có cây sắn dây. Chim trả quanh quẩn giữa hai núi.
Lộ Thân đặt chậu gỗ xuống, tháo trâm ngọc đặt vào trong đó. Quỳ cũng xõa mái tóc dài ra che hết mặt, rồi đi tới chỗ Lộ Thân. Đầu tiên Lộ Thân sợ hết hồn, lại nhận ra lúc này đối phương đang che mắt, đúng là thời cơ tốt để đánh lén, bèn tính toán vị trí rồi cốc mạnh một cái lên trán Quỳ.
“Á, ngươi là trẻ con đấy à?”
“Ngươi mới là trẻ con ấy…” Lộ Thân vặn lại, “Còn làm hành động vô vị này để hù dọa người khác.”
“Ta có muốn hù dọa ngươi đâu.” Quỳ nói rồi vén tóc lên. ”Ta chỉ đang nghĩ, ‘Trời sáng sau đêm dài, thời gian chẳng ngừng trôi’*, nhưng có những khi chúng ta lại hy vọng màn đêm không bao giờ kết thúc, bình minh cũng mãi mãi không ló dạng. Bởi vì thời gian khi ở bên người thương luôn rất ngắn ngủi, cho nên trong Kinh Thi mới có câu ‘Vợ nói gà gáy rồi, chồng nói trời chưa sáng’. Nếu là ta, để xóa bỏ sự thật là trời đã sáng thì ta sẵn sàng giết chết tất cả gà trống trên đời, cho ban đêm tiếp tục kéo dài…”
* Một câu trích trong bài thơ Chiêu hồn.
“Chuyện này thì liên quan gì đến việc ngươi làm khi nãy?”
“Có liên quan chứ. Khi nãy ta nghĩ, trừ cách này ra thì còn cách nào khác để kéo dài màn đêm hay không. Sau đó ta nghĩ ra, chỉ cần xõa tóc ra trước mặt che kín mắt thì đêm dài cũng sẽ không kết thúc.”
“Chẳng hiểu ngươi đang nói gì hết…”
“Lộ Thân thử một chút là hiểu ngay ấy mà.” Nói rồi Quỳ xõa tóc của Lộ Thân ra trước mặt, che khuất mắt nàng. “Thế này thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi!”
Sau đó, Lộ Thân liền bị đẩy vào trong nước.
Nàng vùng vẫy ngoi lên, trong miệng không ngừng tuôn ra ngôn từ không phù hợp với một thiếu nữ. Quỳ sớm trốn ra xa rồi, vờ như không nghe thấy tiếng của Lộ Thân mà vẫn đùa nghịch với đuôi tóc. Lộ Thân tự biết mình chẳng đấu lại Quỳ, không cam tâm mà cũng không làm gì được, đành nghĩ phải hong khô quần áo ướt rồi tính sau.
Gần đó có một cây mộc lan, cành thấp nhất vừa vặn để phơi quần áo. Lộ Thân kéo bộ y phục ngâm nước ướt sũng tới dưới cây mộc lan. Hoa năm nay đã tàn, trên cây toàn lá xanh. Lộ Thân cởi áo ngoài, vắt khô nó rồi treo lên cành cây.
Quỳ hỏi có cần nàng giúp hay không, Lộ Thân không thèm đáp.
Cuối cùng trên người Lộ Thân chỉ còn lại một chiếc áo trong mỏng manh.
Chuyện tới nước này rồi thì không chỉ gội đầu được nữa - Lộ Thân nghĩ vậy, bèn đi tới bên suối cởi áo trong, đặt lên một phiến đá lớn rồi cởi guốc gỗ, bước vào suối từng bước một. Quỳ thấy vậy bèn đi tới bên phiến đá, vừa ngắm nhìn thân thể Lộ Thân vừa thầm nghĩ xem làm sao để trộm được áo trong của Lộ Thân.
Đúng lúc ấy, phía bên kia khe núi truyền tới tiếng nói cười. Sau đó Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ xuất hiện ở lối vào khe núi.
Lộ Thân cũng thấy có người tới, bấy giờ nước cao không quá gối của nàng. Vì xấu hổ nên nàng nhảy ùm xuống nước, để nước suối phủ kín toàn thân, chỉ lộ đầu ra khỏi nước để thở.
“Lộ Thân muội ấy làm sao thế?”
Giang Ly ân cần hỏi Quỳ.
“Chuyện là thế này, sau khi tới đây, Lộ Thân hồi tưởng lại tất cả những chuyện đáng xấu hổ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, chợt thấy không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa nên nảy ra suy nghĩ coi rẻ sinh mệnh của bản thân, hỏi ta có muốn chết cùng nàng ấy hay không. Ta vẫn còn trẻ, lý tưởng còn đó nên đành từ chối nàng ấy. Thế là Lộ Thân bèn nói: ‘Sao có thể để thân thể trong sạch của mình tiếp xúc với vật dơ bẩn?’, ‘Chết thì chết chẳng thể tránh được’, nên mới cởi hết quần áo, nhảy vào trong nước cho chết đuối…”
“Lộ Thân, là như thế ư?”
Giang Ly hỏi. Nàng còn chưa nói xong thì Quỳ đã dùng hai ngón tay nhấc áo trong của Lộ Thân lên, rồi mỗi tay nắm một đầu, làm ra vẻ như sắp xé rách nó để uy hiếp Lộ Thân, ép nàng thừa nhận mình muốn chết nên mới nhảy vào trong nước.
“Ai bảo thế. Tiểu Quỳ nàng ấy…”
Roạt, roạt, roạt - Y phục trong tay Quỳ rách dần theo tiếng xé.
“Vu… Lăng… Quỳ…”
Cuối cùng Lộ Thân không thể chịu được nữa. Nàng vượt qua dòng nước lao nhanh vào bờ, chẳng bận tâm đến mặt mũi hay thời tiết se lạnh mà vọt lên bờ, vung tay đánh về phía chiếc mũi xinh xắn của Quỳ, nhưng bị tỷ tỷ Giang Ly ngăn lại.
“Lộ Thân, không được vô lễ!”
Muội muội cứ thế trúng một cú đánh của tỷ tỷ. Tình cảnh này khiến Chung Hội Vũ đứng sau Quỳ hoảng sợ, nàng lui lại mấy bước, thầm nhủ: “Mình đã thấy thứ không nên thấy rồi chăng?”
“Sao đến Giang Ly tỷ cũng không đứng về phía muội!” Lộ Thân nức nở nói, vẻ mặt hung hãn, dấu tay trên trán cũng sưng đỏ lên. “Nếu vậy, nếu vậy thì muội đành chết cho mấy người coi!”
Nói đoạn nàng ôm lấy một tảng đá không to không nhỏ chạy về phía dòng suối, rồi ngụp cả đầu xuống nước. Có điều ba người trên bờ đều chẳng ai mảy may có ý định xuống nước cứu nàng. Một lát sau mặt nước nổi lên bong bóng. Thấy vậy, Quỳ bèn cởi áo trong trên người ra cầm trong tay.
Thực ra khi Lộ Thân ngụp xuống nước thì đã bất cẩn buông tay khiến tảng đá chìm xuống đáy suối. Kết quả là Lộ Thân không nhịn được nữa, đành ngoi đầu ra khỏi nước.
Thế là Quỳ lại mặc áo trong vào rồi bước tới trước mặt Giang Ly, thoáng cúi đầu.
“Giang Ly tỷ, hình như ta hơi quá đáng rồi. Ta đã hối hận nên xin tỷ đừng đối xử với Lộ Thân như thế…”
“Cái miệng này của Tiểu Quỳ sớm muộn gì cũng gây họa.”
Giang Ly vừa nói vừa véo má Quỳ. Thái độ của Quỳ cũng rất khác thường, để mặc đối phương làm gì thì làm.
“Lộ Thân, tỷ đã mắng cho Tiểu Quỳ một trận, muội cũng đừng tùy hứng nữa, mau lên đây đi!”
“Nhưng, y phục của muội…”
Nghĩ đến việc áo trong của mình đã bị Quỳ xé rách, lửa giận vừa lắng xuống của Lộ Thân lại dấy lên hừng hực.
“Y phục của Lộ Thân vẫn chưa khô, để nàng ấy ngâm trong nước một lúc đi. Ta đi xem thử y phục của nàng ấy thế nào rồi.”
Quỳ nói đoạn cất bước về phía cây mộc lan nọ.
“Tiểu Quỳ định xé rách cả áo khoác của ta à?”
“Chắc phải chờ thêm lúc nữa.” Quỳ sờ thử vào y phục phơi trên cành cây của Lộ Thân rồi nói, “Phải rồi, sao Nhã Anh tỷ còn chưa tới?”
“Sáng nay mãi mới gọi được muội ấy dậy, muội ấy cũng đồng ý cùng ta tới bên suối gội đầu, lúc vào khe núi gặp được Triển Thi và Hội Vũ, Nhã Anh đột nhiên nói có việc muốn hỏi Triển Thi ca, thế nên ta dẫn Hội Vũ tới trước. Nhã Anh bảo sẽ ở đó chờ ta quay lại, giờ có lẽ bọn họ còn ở đầu bên kia của khe núi.”
“Tuy không gặp được Nhã Anh tỷ thì cũng khá buồn, nhưng gặp được muội muội Hội Vũ cũng coi như là niềm vui bất ngờ.” Quỳ vui vẻ đi về phía Chung Hội Vũ, mặc kệ ý nguyện của đối phương mà nắm chặt lấy hai tay nàng. “Ta rất thích giọng hát của muội. Muội nhỏ tuổi như vậy mà đã hát được một ca khúc phúc tạp như Thanh Dương, đúng là làm cho người ta thán phục.”
“Đâu có… Muội rất bình thường… Không thể so sánh với ca ca được… Giang Ly tỷ cũng biết hát bài đó…” Chung Hội Vũ là một cô bé nhát gan sợ người lạ, chỉ khi hát thì mới dũng cảm mà thôi. “Sao Vu Lăng quân… lại biết tên của bài hát đó?”
“Đúng, sao lại thế chứ?” Quỳ buông tay Chung Hội Vũ ra rồi nói tiếp, “Khi ở Trường An, ta từng may mắn nghe được mà thôi. Hoặc phải nói là ta từng có duyên gặp mặt Hiệp luật Đô úy đại nhân Lý Diên Niên đã quá cố mấy lần. Hơn nữa bài hát này được lưu truyền rất rộng rãi ở Trường An, là tác phẩm để đời của Tư Mã Tương Như. Ta rất thích thơ phú của Tư Mã Tương Như nên đã sưu tầm hầu hết tác phẩm của ông ấy, chỉ qua lời hát cũng có thể đoán được nó chính là Thanh Dương.”
“Ban đầu, lễ tế có quy mô lớn nhất của đất nước không có ca múa. Vào năm Nguyên Đinh thứ sáu, đương kim hoàng thượng cho rằng lễ tế dân gian đều có ca múa mà lễ tế lớn nhất của quốc gia lại không có, đúng là không hợp lý, bèn phong cho Lý Diên Niên nhờ am hiểu âm luật mà được sủng ái chức quan Hiệp luật Đô úy, lệnh cho ông sáng tác âm nhạc trong lễ tế. Khi ấy Tư Mã Tương Như đã qua đời, song những bài thơ tế lễ ông viết khi còn sống đều được Lý Diên Niên lựa chọn để sử dụng. Đương kim hoàng thượng thấy vẫn chưa đủ, bèn lệnh cho mười mấy văn nhân viết thêm, cuối cùng tập hợp thành mười chín bài hát tế lễ. Bài Thanh Dương mà Chung Hội Vũ hát tối qua chính là một trong số đó.”
“Ồ,” Quan Giang Ly cảm khái, “Còn chuyện gì mà Tiểu Quỳ không am hiểu không? Ta luôn nghĩ sự tồn tại của loại người như ngươi chính là sự uy hiếp và mỉa mai với dạng người tầm thường như ta.”
“Chuyện mà ta không am hiểu thì cũng có.” Quỳ uể oải đáp, “Nói ra thì khá xấu hổ nhưng sự thật là vậy - Chuyện ta không am hiểu nhất, có lẽ chính là ‘tình cảm’.”
“‘Quân tử Trung Hoa hiểu được lễ nghĩa mà chẳng thấu được lòng người’, hẳn là nói về người như Tiểu Quỳ.” Giang Ly trích dẫn danh ngôn của Ôn Bá Tuyết Tử, chọc thẳng vào nỗi đau của Quỳ. “Thế nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều kẻ vừa không hiểu lễ nghi vừa chẳng biết lòng người, nên Tiểu Quỳ không cần bận tâm. Tới khi ngươi nhiều tuổi hơn một chút thì tự nhiên sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện.”
“Mong là như thế. Thực ra mỗi ngày ta đều như sống trên mây. Có lẽ vì không phải sầu lo kiếm sống nên rất ít chú ý tới những thứ trước mắt mà chỉ nghĩ làm sao để trở thành tri kỷ của người xưa.”
“Người thời nay có giá trị của riêng mình, người xưa cũng không thể thay thế được. Xin Tiểu Quỳ hãy nhớ kỹ điều này.” Giang Ly nghiêm nghị nói, “Tuy ta và Nhã Anh có một quãng thời gian dài không hòa thuận, có điều trước nay chúng ta đều tin rằng, chúng ta đang sống trong một thời đại vừa khiến người ta hưng phấn vừa làm người ta tuyệt vọng. Loạn lạc suốt năm mươi năm qua còn kinh khủng hơn mấy trăm năm trước đây. Chúng ta may mắn mà bất hạnh sống trong thời đại này, cũng không thể chết đi mà chưa làm được gì cho đời.”
“Bây giờ nam nhân cũng chưa chắc đã làm nên chuyện, huống chi là nữ tử chúng ta. Tuy ta đọc thông kinh sử nhưng dù sao cũng chỉ là đọc sách mua vui mà thôi, thực sự không nghĩ có thể dùng học vấn của mình để làm gì đó.”
“Rồi sẽ có cách thôi, sau khi Ký Y tỷ qua đời, ta và Nhã Anh vẫn đang nghiên cứu một vấn đề, đó là - Làm sao để thoát khỏi một cuộc sống tầm thường.”
“Thực sự có thể làm được như vậy ư?”
Quỳ rầu rĩ hỏi, trong lòng cũng biết câu trả lời.
“Không làm được thì thà chết cho xong.”
Giang Ly cười nói, tuy nhiên trong giọng nói lại chẳng có ý cười.
“Hãy theo đuổi lý tưởng của mình đến cùng. Nếu vậy thì dù bản thân ta không làm được, cũng không có dũng khí để làm, song chỉ cần biết vẫn luôn có những nữ tử bằng tuổi mình đang theo đuổi những điều xa xôi mà lớn lao như vậy, ta cũng có thể chịu đựng được việc bản thân tầm thường tiếp tục sống cùng bao người khác.”
“Tiểu Quỳ không phải người tầm thường, ngươi chỉ chưa tìm được con đường mà mình muốn đi thôi.”
Lộ Thân ở trong nước nghe mọi người nói chuyện, tâm trạng ngày một nặng nề.
Nàng nhớ hôm qua Quỳ nói với mình rằng, “Có rất nhiều chuyện, thay vì nói những lời dài dòng sáo rỗng, chi bằng biến nó thành hành động.” Có lẽ Quỳ cũng rất kỳ vọng vào bản thân, chẳng qua nhất thời không tìm được lý tưởng cả đời mà thôi. Người chăm chỉ thông tuệ như nàng ấy, chuyện gì mà chẳng làm được. So với Quỳ thì mình đúng là đồ vô dụng, mỗi lần tiếp xúc với Quỳ đều chỉ thấy càng thêm tự ti và chán ghét bản thân.
“Muội phải về đây.”
Lộ Thân đứng dậy từ trong nước, hai tay bắt chéo che trước ngực. Nàng đi tới bên bờ suối, bước lên guốc gỗ rồi dùng khăn trong chậu gỗ để lau thân thể, sau đó gấp gọn chiếc áo trong bị rách đặt vào chậu gỗ, cẩn thận phủ khăn lên trên, đoạn bước tới chỗ cây mộc lan đẩy Quỳ ra để lấy áo khoác chưa khô mặc vào, cuối cùng quay người trở lại bên bờ suối, cầm chậu gỗ lên rồi đi về phía lối vào khe núi.
Giang Ly không ngăn cản Lộ Thân, nhưng lại liếc mắt ra hiệu cho Quỳ. Quỳ hiểu ý, khẽ gật đầu rồi cũng đi về phía đó.
“Hội Vũ, chúng ta gội đầu đi.” Giang Ly kéo Chung Hội Vũ đang nhìn theo bóng dáng của hai người nọ tới bên bờ suối.
Mà Lộ Thân đang giận hờn cũng nhận ra Quỳ đang đi phía sau mình, càng thấy tức giận, bèn bước mau hơn. Có điều dù sao Quỳ cũng khỏe hơn nàng, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
“Đừng đi theo ta!”
Lộ Thân nhắc đi nhắc lại câu này, Quỳ vẫn chẳng bận tâm.
Thế là nỗi phiền muộn của Lộ Thân lại tích lũy thành giận dữ, nàng nâng vạt áo chạy về phía trước. Quỳ vốn mặc khá thoải mái, hai tay còn không cầm gì, đương nhiên đuổi theo chẳng tốn bao nhiêu sức. Hai thiếu nữ cứ im lặng như vậy mà chạy từ Tây sang Đông, về hướng mặt trời đang dần lên cao.
Khi chạy qua nhà kho cất nhạc cụ thì Lộ Thân không chạy nổi nữa, bước chân chậm lại, hơi thở cũng nặng nề hơn nhiều. Huống chi lúc này nàng không mặc áo lót, cố chịu đựng cảm giác xấu hổ và bực bội, còn phải cẩn thận không để lược trong chậu gỗ rơi ra ngoài, vô tình để Quỳ chạy tới phía trước nàng.
Nếu đã vậy...
Lộ Thân dừng bước.
Nếu đã vậy thì cứ để Quỳ chạy trước đi, mình chỉ muốn cách xa Quỳ xấu tính mà thôi - Lộ Thân nghĩ vậy, liền thấy Quỳ phía trước cũng dừng chân, sau đó nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nàng.
“Lộ Thân... Lộ Thân...”
“…”
Quỳ gọi tên bạn, Lộ Thân chưa bao giờ thấy Quỳ hoảng hốt như vậy.
“Chỗ đó... Chỗ đó...”
Quỳ duỗi tay chỉ vào bụi cỏ phía trước, dùng hành động này để cho Lộ Thân đã bước tới bên nàng biết tại sao nàng lại sợ hãi như vậy.
Lộ Thân nhìn thấy vết máu.
Máu tươi vương trên bãi cỏ trước cửa nhà kho, nhuộm đẫm cỏ xanh mới mọc.
Hai người lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của căn nhà kho tựa lưng về phía Bắc, hướng mặt về phía Nam này. Quỳ cẩn thận vòng qua vết máu, nín thở đẩy cửa nhà kho ra. Cánh cửa run rẩy lùi vào trong bóng tối. Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, khiến cái bóng của Quỳ đổ trên mặt đất, sau đó chiếu lên thi thể người chết.
Quỳ thấy rõ người chết trong bóng tối, đó là Quan Khoa - người còn nói cười vui vẻ trong bữa tiệc đêm qua.
-----------------
[2]
Nhờ ánh sáng chiếu từ cửa phòng vào, Quỳ kiểm tra thi thể của Quan Khoa.
Thi thể nằm ngửa, một nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối ở sâu trong phòng, hai chân chỉ cách cửa phòng khoảng hai thước. Có một vết dao cứa ngang cổ, rất sâu, hẳn là vết thương trí mệnh. Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo màu trắng của bà ta. Trên mặt đất lại không có nhiều máu, e rằng hiện trường giết người không phải trong phòng, mà là ở bụi cỏ ngoài kia.
A… Lộ Thân đứng phía sau Quỳ thảng thốt kêu lên, rồi lui lại mấy bước.
“Đi gọi phụ thân của ngươi tới đây.”
“Nhưng hôm qua phụ thân nói, sáng nay phải vào núi với Bạch tiên sinh…”
“Nếu ngươi có thể tìm được ông ấy thì nhất định phải mời ông ấy tới đây. Hoặc là cứ gọi biểu ca của ngươi tới giúp, nếu hắn vẫn còn ở lối vào hẻm núi. Chuyện này phải mau chóng để phụ thân ngươi biết mới được.”
Lộ Thân đồng ý, quay người chạy về phía lối vào hẻm núi.
Quỳ cũng đi ra cửa, nàng không muốn đối mặt với người chết một mình. Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân truyền tới từ phía suối, là Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Lộ Thân mà tới.
Đến khi hai người tới cửa phòng, Quỳ nói: “Giang Ly tỷ cùng ta vào trong, Hội Vũ muội muội ở bên ngoài chờ một lát nhé.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hội Vũ hỏi.
“Có lẽ mẫu thân của muội đã gặp chuyện chẳng lành.”
Quỳ gắng nói ra câu này với giọng điệu thật bình tĩnh.
“Sao có thể…”
“Thôi, hai người cùng vào đi.”
Thế rồi Giang Ly và Hội Vũ đi theo Quỳ vào nhà kho.
“Mẫu thân… Sao thế này…”
“…”
Chung Hội Vũ ngã sụp xuống đất, khóc đến thất thanh.
Ngay sau đó, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Quỳ nhìn ra cửa thì thấy Chung Triển Thi và Quan Nhã Anh chạy tới từ phía lối vào hẻm núi. Triển Thi xông vào nhà kho, ôm lấy muội muội đang đau khổ đến suy sụp, còn ánh mắt thì dừng lại trên người mẫu thân đã qua đời. Nhã Anh không bước vào phòng, thậm chí còn không bước qua bãi cỏ nhuốm máu kia mà chỉ đứng cách cửa phòng ba, bốn trượng, ở nơi gần ngọn núi đối diện. E rằng nàng cũng tự biết mình không thể chịu đựng nổi cảnh tượng như thế.
“Sao lại để Hội Vũ cùng vào?”
Triển Thi hỏi, hiển nhiên là đang trách Giang Ly và Quỳ cho Hội Vũ vào phòng.
“Là lỗi của ta, xin lỗi, ta đang rối quá...”
Quỳ chủ động nhận lỗi về mình.
“Muội ấy vẫn là trẻ con!”
Triển Thi không nói tiếp, vì hắn biết nếu cứ nói tiếp thì chắc chắn mình cũng sẽ bật khóc. Nhưng giờ không phải là lúc để khóc.
“Cuối cùng thì Lộ Thân tự đi vào núi để tìm tộc trưởng sao?”
Quỳ hỏi, nàng lo lắng cho an nguy của Lộ Thân.
“Muội ấy chỉ nói với ta có lẽ mẫu thân đã gặp chuyện chẳng lành, bảo ta mau tới đây, sau đó liền chạy đi.”
Quả nhiên phương án mà Lộ Thân nghĩ ra chu toàn hơn, đề nghị khi nãy của mình hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của Chung Triển Thi - Quỳ thầm tự trách.
Khi bọn họ nói chuyện, mặt trời hơi chuyển từ phía Đông về phía Nam, ánh sáng cũng thoáng đổi chiều. Thế rồi một con dao sách vấy máu xuất hiện dưới ánh mặt trời. Người thời ấy nếu bất cẩn viết sai chữ trên thẻ tre, thường sẽ dùng dao sách dài chưa đầy một thước để cạo chỗ viết sai đi rồi viết lại, vì vậy nó thường có mặt trong túi, trên bàn của người đọc sách và quan văn, thậm chí còn có người mang nó bên mình. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hung khí, Quỳ đã khẳng định đây sẽ là một vụ án khó giải quyết. Bởi vì khi quan phủ truy tìm hung phạm đều bắt đầu suy luận từ hung khí. Nếu hung khí còn ở lại hiện trường, thường thì sẽ mau chóng bắt được hung phạm. Dù sao, kể cả trong thời kỳ cực thịnh của vương triều Hán thì ngoài vật dụng nhà nông, những chế phẩm từ kim loại khác cũng không phổ biến trong dân gian.
Nhưng dao sách…
Kể cả khi Quỳ chỉ ra ngoài du ngoạn thì trong hành lý cũng có sẵn mấy con, còn người nhà họ Quan thường ngâm thơ học lễ định cư ở đây thì càng miễn bàn.
Bên cạnh dao sách có một chiếc đèn lồng, ắt hẳn do Quan Khoa mang đến.
Vì hướng chiếu của mặt trời thay đổi, thứ ánh vào trong mắt mọi người không chỉ có dao sách và đèn lồng, mà còn có một dàn chuông cổ. Đó là cổ vật truyền lại từ thời Chiến Quốc, do Sở vương ban thưởng cho tổ tiên nhà họ Quan. Hai hàng chuông được treo trên một chiếc giá gỗ, mỗi hàng mười hai chiếc, tổng cộng có hai mươi tư chiếc chuông. Hàng trên là chuông nhỏ, không có hoa văn. Hàng dưới là chuông lớn hơn, dát vàng, hoa văn hình phượng, bên trên lại có ba cái gờ thẳng hàng nhô lên, gờ dài chừng một tấc. Giá gỗ đã được quét sơn, lại được vẽ hoa văn đậm sắc đa màu, gác ở giữa hai chiếc cột đồng hai bên. Cột cao khoảng sáu thước, thiếp vàng, dát hoa văn hình quỳ*, dựng trên bệ đồng có khắc hình bàn long** và cánh của một loài hoa lạ không tên.
* Một loài yêu quái trong truyền thuyết, khá giống rồng, có một chân, hình nó thường được khắc trên chuông, đỉnh.
** Trong kiến trúc dân tộc Hán thời xưa thì bàn long là rồng cuộn khúc. Trong thần thoại thì là rồng nước, không có sừng.
Phía sau chuông cổ có một ít đồ hỗn tạp, mấy chiếc nỏ và vài mũi tên, tuy nhiên không có chỗ để một người có thể ẩn nấp.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền tới giọng của Nhã Anh...
“… Vu Lăng quân đang ở trong.”
Quỳ đi tới trước cửa phòng, thấy Tiểu Hưu đang đứng bên cạnh Nhã Anh, bèn cất bước đi về phía đó.
“… Cô cô sao rồi?”
“…”
Nhã Anh thấy Quỳ đi tới, bèn hỏi. Quỳ chỉ buồn bã lắc đầu.
“Tiểu thư, xin hãy nén bi thương.”
“Câu này nên nói với Nhã Anh tỷ thì hơn.” Quỳ ngập ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp, “Nhưng sao Tiểu Hưu lại ở đây?”
“Tiểu thư đi lâu quá, em hơi lo, sợ ngài muốn sai bảo gì đó...”
“Lúc Tiểu Hưu tới, có thấy người nào đi về hướng ngược lại không?”
“Hướng ngược lại là sao ạ?”
“Là từ Tây về Đông, cũng chính là từ đây đi về phía em đang đứng ban đầu.”
“Em không thấy ai cả.”
“Thế Nhã Anh tỷ tỷ thì sao, trước đó tỷ và Chung Triển Thi vẫn đứng ở lối vào hẻm núi ư?”
“Đúng vậy, sau khi chia tay với Giang Ly tỷ thì chúng ta vẫn ở nơi ấy.”
“Trong lúc đó cũng không gặp ai đi qua sao?”
“Không. Lát sau Lộ Thân chạy tới, muội ấy nói cô đã gặp chuyện bất trắc, ta và Triển Thi ca vội chạy về phía này, dọc đường đi cũng không thấy người khác.”
Nếu thế thì thật là quái lạ - Quỳ chưa nghĩ ra được lời giải thích.
“Vậy khi đứng ở đây thì sao?”
Quỳ chỉ vào vị trí dưới chân Nhã Anh.
“Cũng không thấy ai cả.” Nhã Anh nói, “Chỉ có Tiểu Hưu vừa đi tới mà thôi, còn chưa thấy ai rời đi hết. Khi nãy ta nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay người lại thì thấy Tiểu Hưu. Em ấy hỏi ta Vu Lăng quân ở đâu, ta vừa nói cho em ấy thì Vu Lăng quân liền xuất hiện ở cửa.”
Nếu vậy thì thật là kỳ lạ - Rốt cuộc hung thủ đã rời đi từ khi nào?
Suy luận của Quỳ đi vào ngõ cụt.
Không lẽ hung thủ vốn không hề rời đi? Nghĩ vậy, Quỳ bèn vòng tới phía Tây nhà kho. Thế nhưng nàng phát hiện nhà kho được xây kề sát vào núi, đằng sau vốn không có chỗ cho một người náu mình hoặc đi qua. Ngoài ra, phía Tây nhà kho cũng không có thứ gì che chắn được như tảng đá lớn hay cây cối. Sau đó nàng đi tới phía Đông nhà kho, ở đó có một cái giếng, phía sau thành giếng vừa hay có thể che chắn cho một người. Song lúc này, nơi đó cũng không có ai.
Thế rồi Quỳ quay lại chỗ Tiểu Hưu và Nhã Anh, thấy Lộ Thân và Quan Vô Dật vội vàng chạy tới từ phía Đông. Quan Vô Dật tránh khỏi vết máu rồi đi vào nhà kho, sai Giang Ly đưa Chung Hội Vũ ra ngoài cửa, rồi bảo Chung Triển Thi giúp ông chuyển thi thể của Quan Khoa tới gian chính của nhà họ Quan ở phía bên kia.
“Vu Lăng quân, Lộ Thân nói ngươi luôn ở cạnh con bé, ta biết ngươi không có hiềm nghi. Xin lỗi vì đã để ngươi bị cuốn vào chuyện này. Không giấu gì ngươi, thời trẻ ta từng ra tay giết người vì báo thù cho bạn, nếu báo quan thì sợ rằng bản án cũ sẽ bị lật lại, bởi vậy ta hy vọng có thể tìm ra hung phạm mà không cần làm phiền quan phủ, ta cũng sẽ báo thù cho Khoa Nhi bằng cách thức của mình. Tối qua ta đã được chứng kiến tài suy luận của ngươi, cho nên mong ngươi có thể giúp chúng ta điều tra rõ chuyện này. Lộ Thân, con cũng không lo việc tang lễ được, ở lại đây trợ giúp Vu Lăng quân đi.”
Quan Vô Dật quả quyết nói, Quỳ cũng đồng ý.
Thế là Quan Vô Dật và Chung Triển Thi liền cẩn thận đưa thi thể của Quan Khoa đi. Giang Ly dìu Hội Vũ đi phía sau. Còn Nhã Anh thì đi sau đó một quãng, nhưng cũng đi về phía gian chính. Quỳ vẫn đứng tại chỗ của Nhã Anh khi nãy, Lộ Thân và Tiểu Hưu đứng bên nàng.
“Lộ Thân, ngươi làm tốt lắm.”
“Cô thương yêu ta như vậy, ta chỉ có thể làm chút chuyện cỏn con ấy cho cô.”
“Đã đủ rồi.” Quỳ nói, “Còn nhanh hơn ta tưởng nhiều.”
“Bởi vì khi đó phụ thân và Bạch tiên sinh đã trở về từ trong núi.”
“Vậy thì lúc ấy những người khác đang làm gì, ví dụ mẫu thân của ngươi, và những người hầu khác trong nhà ngươi?”
“Bọn họ đều đang ở gian chính, cả buổi sáng đều chưa từng rời khỏi đó, vì buổi sáng luôn có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm.”
“Ta hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng tìm ra hung thủ để an ủi vong linh của Chung phu nhân.” Quỳ bình tĩnh nói, “Ta tin rằng chuyện này nhất định là do kẻ nào đó mưu hại, Chung phu nhân tuyệt đối không tự sát. Vì nếu bà ấy tự sát ở bụi cỏ ngoài cửa thì e là bà ấy không thể đi vào trong nhà kho. Thường thì người bị trọng thương vẫn có thể bò được, còn trong trường hợp này, nếu bà ấy bò vào thì chắc chắn sẽ lưu lại một vệt máu lớn trên mặt đất, mà cuối cùng thi thể phải ở trạng thái nằm sấp. Nhưng khi được phát hiện thì Chung phu nhân đang nằm ngửa, chứng tỏ sau khi hung án xảy ra, chắc chắn đã có người kéo bà ấy vào nhà kho.”
“Ta đồng ý với suy luận này.” Lộ Thân nói, “Có điều tại sao hung khí lại xuất hiện trong nhà kho? Nếu hung thủ muốn di chuyển thi thể thì phải vứt hung khí đi mới đúng chứ.”
“Trước đó còn một vấn đề, tại sao hung thủ phải chuyển thi thể của Chung phu nhân vào nhà kho?”
“Có lẽ là để thi thể được phát hiện muộn hơn?”
“Nếu là vậy,” Quỳ ngắt lời Lộ Thân, “Nếu muốn thi thể được phát hiện muộn hơn thì tại sao không dọn sạch vết máu ngoài cửa nhà kho? Ngươi coi, cạnh nhà kho có một giếng nước, nếu hung thủ cố ý muốn xóa vết máu thì cứ đổ nước vào thùng gỗ, rồi lấy nước trong thùng gỗ để giội rửa bãi cỏ là được, tại sao hung thủ không làm như vậy?”
“Có lẽ là vì không kịp, hoặc là hung thủ nghe thấy động tĩnh gì đó, cho rằng có người tới đây.”
“Một vấn đề nữa, Chung phu nhân và hung thủ tới đây từ khi nào?”
“Chắc là sau khi chúng ta đi qua nơi này lần đầu.”
“Ta cũng nghĩ vậy, hơn nữa hẳn là trước khi hai người Giang Ly tới đây. Vì nếu tới sau thì Nhã Anh và Chung Triển Thi đứng ở lối vào hẻm núi chắc chắn sẽ nhìn thấy. Ta đã hỏi Nhã Anh rồi, tỷ ấy không thấy ai đi qua.”
“Nếu là vậy,” Lộ Thân hỏi với vẻ khó hiểu, “Khi hai người Giang Ly tỷ tới, tại sao không nhìn thấy cô?”
“Trong nhà kho có một chiếc đèn lồng đấy thôi, ta nghĩ nó do Chung phu nhân mang đến, có lẽ bà ấy còn mang đá đánh lửa trên người. Khi hai người Giang Ly đi qua nhà kho, hẳn bà ấy đang tìm kiếm hoặc quan sát thứ gì đó bên trong.”
“Vậy tức là lúc đó cô cô đang ở cùng hung thủ?”
“Có lẽ vậy, hoặc có thể lúc đó hung thủ đang trốn sau thành giếng bên cạnh nhà kho. Hai giả thiết đều tồn tại.” Quỳ giải thích, song nàng chợt lộ vẻ nghi hoặc, “Vậy một vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề mà ta băn khoăn nhất, hung thủ rời đi từ bao giờ?”
“Khoan đã, Tiểu Quỳ, ngươi nói quá nhanh, đi quá nhiều bước, tư duy của ta không theo kịp. Vì sao ngươi lại thấy băn khoăn về vấn đề này?”
“Lộ Thân không thấy kì lạ à?” Quỳ nhíu mày nói, “Bởi vì nếu suy luận từ manh mối mà chúng ta thu thập được thì hung thủ vốn không có cơ hội rời đi. Được rồi, để ta sắp xếp lại từ đầu chuyện xảy ra ở đây vào sáng nay...
Trước tiên là ta và Lộ Thân, hai người chúng ta đi ngang qua nơi này đầu tiên. Khi ấy trước cửa nhà kho vẫn chưa có vết máu. Sau khi chúng ta đi qua, Chung phu nhân và hung thủ tới đây. Chung phu nhân đi vào nhà kho, hung thủ đi vào cùng bà ấy hoặc trốn sau thành giếng. Một lúc sau, Giang Ly tỷ tỷ và Hội Vũ muội muội đi qua đây, bọn họ đi tới bên suối như không có chuyện gì xảy ra thì chứng tỏ hai người họ cũng không nhìn thấy vết máu. Tiếp đó, ta và ngươi quay về, nhìn thấy vết máu. Vậy có thể suy ra, nhất định là vụ án đã xảy ra sau khi hai người Giang Ly đi qua, và trước khi ta và ngươi quay lại đây. Khoảng thời gian này đúng là đủ để gây án.
Thế nhưng, nhìn quanh bốn phía thì có thể phát hiện, hai bên hẻm núi này là vách núi dựng đứng cheo leo, lại không có cây cối, người bình thường khó có thể leo lên trên được. Tức là nếu hung thủ muốn rời khỏi hiện trường gây án thì chỉ có hai con đường để đi. Một là đi về phía Tây chỗ suối nước, nhưng đó là đường chết, nếu hung thủ đi về phía đó thì chắc chắn sẽ đụng phải chúng ta. Hai là đi về phía Đông, phía gia tộc họ Quan tụ cư, tuy nhiên khi ấy Nhã Anh tỷ tỷ và Chung Triển Thi đứng ở lối vào hẻm núi, hơn nữa sau đó bọn họ lại chạy về phía này, nếu hung thủ đi về phía đó thì nhất định sẽ bị bọn họ bắt gặp.
Thế nhưng tất cả chúng ta đều không gặp phải hung thủ. Bởi vậy ta mới thấy vấn đề này không thể lý giải được - Rốt cuộc hung thủ đã rời đi khi nào?”
“Có lẽ hung thủ còn trốn ở quanh đây?”
“Đây là điều không thể. Trong phòng không có nơi ẩn náu, ngoài phòng cũng chỉ có thể trốn ở sau chiếc giếng kia. Trước khi ngươi và cha ngươi tới đây, ta đã đi xem xét chỗ đó, không có ai trốn ở đó cả.”
“Vậy trong giếng thì sao?”
“Trong... giếng?”
“Ừ, sau khi giết người, hung thủ tự biết mình không thể trốn thoát nên đã nhảy xuống giếng tự sát luôn rồi.”
“Cách nghĩ tiêu cực như vậy đúng là phong cách của Lộ Thân mà.” Quỳ cảm thán, “Vậy ta hỏi ngươi, người ngoài rất khó đến đây đúng không?”
“Đúng vậy, mẫu thân và người hầu đều ở gian chính, muốn tới nơi này mà không làm kinh động tới bọn họ thì hẳn là rất khó khăn.”
“Thế thì xin hỏi, những người xung quanh ngươi có ai biến mất không?”
“Ta không hiểu câu hỏi của ngươi...”
“Nếu người ngoài rất khó tới đây, đại khái có thể xác định hung thủ là người mà ta và ngươi đều biết, tối qua cũng có mặt ở nơi này. Theo giả thuyết của ngươi thì sau khi gây án xong, kẻ đó nhảy xuống giếng tự sát, nên phải có một người nào đó bên cạnh chúng ta biến mất mới đúng, phải không? Tuy nhiên ngươi vừa xác nhận là mẫu thân ngươi, người hầu nhà họ Quan và Bạch tiên sinh đều đang ở gian chính của gia tộc, cũng không có ai mất tích, mà những người còn lại thì đều có mặt ở đây sau khi vụ án xảy ra. Nếu không có ai mất tích, vậy có thể suy ra hung thủ không hề nhảy xuống giếng, giả thuyết của ngươi không thể thành lập.”
Quỳ lạnh lùng bác bỏ ý kiến của Lộ Thân.
“Đúng vậy, ngươi nói có lý.” Lộ Thân nói, sắc mặt ngày càng xám xịt, dù sao sự kiện này tám chín phần là người trong gia tộc của nàng tự tàn sát lẫn nhau. Ánh mắt của nàng đảo quanh nhà kho, cuối cùng dừng trước miệng giếng. “À mà rốt cuộc Tiểu Quỳ đã tìm hiểu chiếc giếng này lúc nào? Sau khi Triển Thi ca tới đây ư?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì liệu có phải thế này không - Hung thủ vốn trốn ở phía sau thành giếng, sau khi Triển Thi ca đi vào phòng, hung thủ bèn ra khỏi đó, chạy trốn về phía Đông, rồi rời khỏi hẻm núi này trước khi ta và phụ thân đi tới lối vào hẻm núi?”
“Khoan đã, hình như ngươi đã quên mất một vấn đề rất quan trọng.” Quỳ vạch trần mà không hề kiêng nể, “Khi ấy, những người ở ngoài hẻm núi đều không có khả năng gây án một mình. Mẫu thân ngươi và người hầu nhà họ Quan ở cùng nhau, trừ khi bọn họ vốn đã thông đồng từ trước, nếu không cũng không thể sát hại Chung phu nhân. Còn phụ thân ngươi và Bạch tiên sinh đã vào núi, khi ngươi tới gọi thì họ mới quay lại gian chính, trước đó họ cũng không tới hẻm núi này. Tức là, dù giả thuyết của ngươi có thể thành lập thì cũng rất khó để tìm ra kẻ tình nghi.”
“Thực ra, còn có kẻ tình nghi khác đúng không?”
Lộ Thân nói vậy, hai người đều ăn ý đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hưu.
“Hả? Sao tiểu thư và Lộ Thân tỷ tỷ lại nhìn em như vậy... Chẳng lẽ hai người đang nghi ngờ em?”
Tiểu Hưu hỏi với vẻ nghi hoặc và bất an.
“Nếu nói đến kẻ tình nghi thì đúng là chỉ có Tiểu Hưu.” Lộ Thân nói, “Giả sử lúc đó em trốn sau thành giếng, sau khi mấy người Nhã Anh tỷ đi vào nhà kho, em bèn ra khỏi chỗ trốn, xuất hiện trước mặt mọi người một cách đường đường chính chính. Ừm, chỉ có Tiểu Hưu mới có thể làm được. Tuy nói vậy nhưng hình như em hoàn toàn không có động cơ để sát hại cô.”
“Lộ Thân, có lẽ ngươi đã hiểu lầm một chuyện. Vì lúc nãy ngươi không ở đây nên không biết, ta cũng quên không nói với ngươi. Thực ra, lúc nãy Nhã Anh tỷ tỷ không đi vào nhà kho mà vẫn đứng ở chỗ này.” Quỳ nói rồi chỉ xuống dưới chân mình, “Ngươi có thể thử nhìn về phía Bắc - cũng chính là hướng nhà kho.”
“Ta vốn nhìn về phía ấy mà…”
Trong thoáng chốc, Lộ Thân đã hiểu được ý của Quỳ. Chỗ Nhã Anh đứng khi nãy có thể thấy rõ chiếc giếng kia. Nếu có người đi ra từ phía sau thành giếng, chắc chắn sẽ bị Nhã Anh bắt gặp.
“Tỷ ấy nói đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Hưu rồi mới thấy em ấy, chứng tỏ Tiểu Hưu không đi ra từ phía sau giếng. Vậy thì Tiểu Hưu không còn nằm trong diện hiềm nghi nữa. Tức là, tình huống hiện tại ngày càng phức tạp, hung thủ rời đi bằng cách nào, rời đi khi nào đều không phải vấn đề chủ yếu nhất, trên thực tế, có lẽ suy luận của chúng ta đã lâm vào ngõ cụt, bởi vì...”
Quỳ lại thở dài một tiếng, rồi nói tiếp.
“Trong vụ án này, hung thủ đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Hơn nữa, khi vụ án xảy ra thì người có hiềm nghi đều đang ở cùng người khác, không có cơ hội để gây án một mình.”
“Vậy thì phải bắt đầu suy xét đến giả thiết hai người thậm chí mấy người thông đồng gây án sao?”
“Hiện giờ chúng ta không nên suy luận tiếp.” Quỳ ngắt lời Lộ Thân, không cam tâm nói: “Bởi vì một khi bắt đầu thảo luận về giả thiết nhiều người thông đồng gây án thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều tổ hợp, sẽ ngày một khó khăn hơn. Lúc này, vẫn nên chờ đợi chứng cứ mới xuất hiện thôi. Để mau chóng tìm ra chân tướng, chúng ta không ngại chia nhau ra để hành động. Khi nãy ta không thể điều tra tỉ mỉ trong nhà kho, có lẽ đã bỏ sót một ít chứng cứ, thế nên ta định ở lại đây tra xét lại hiện trường, Tiểu Hưu cũng ở lại giúp ta đi.”
“Tiểu thư không nghi ngờ em ư?”
“Trừ khi em và Nhã Anh thông đồng, nếu không em không thể gây án được. Song ta rất khó tưởng tượng em và Nhã Anh có lợi ích chung gì, cũng không nghĩ ra lý do khiến em sát hại Chung phu nhân, thế nên ta sẽ không hoài nghi em.”
“Là thế ạ...”
Tiểu Hưu tỏ vẻ thất vọng. Vì chủ nhân không đặt mình vào hàng ngũ kẻ tình nghi không xuất phát từ sự tin tưởng, mà chỉ là kết luận sau khi bình tĩnh suy luận. Lộ Thân tỏ vẻ đồng cảm với Tiểu Hưu từ tận đáy lòng, hoàn toàn không nhớ rõ rằng người đầu tiên nghi ngờ Tiểu Hưu chính là nàng.
“Lộ Thân, nếu có thể, ta muốn nhờ ngươi hỏi người trong nhà một chút chuyện về Chung phu nhân, kể cả việc sáng nay có ai gặp bà ấy hay không, có ai biết tại sao bà ấy lại muốn tới nhà kho hay không, phát hiện được điều gì trên người bà ấy, tóm lại, những vấn đề này do ngươi hỏi sẽ thỏa đáng hơn, bởi vậy xin nhờ ngươi.”
“Ta sẽ cố hết sức.”
“Sau khi điều tra xong, chúng ta sẽ hội hợp ở nơi này nhé. Xin lỗi vì đã khiến ngươi phải chạy đi chạy lại nhiều nơi.” Tiếp đó, Quỳ nói ra một câu mà lẽ ra nàng không nên nói: “Đương nhiên, trước đó ngươi nên tìm một chiếc áo trong để mặc vào đi đã.”
Trời đất chừ dằng dặc lâu dài,
Đời người đáng thương chừ vất vả suốt đời.
Người trước ta đành không đuổi kịp rồi.
Người sau nào đã biết là ai.*
* Hai câu thơ trích trong bài Viễn du của Khuất Nguyên. Bản dịch của Vũ Bội Hoàng.
***
[1]
Xuân sắp qua, hạ đang về. Vàng anh đậu trên ngọn cây đang không ngừng hót vang. Lộ Thân nắm tay phải của Quỳ, dẫn Quỳ đi về phía dòng suối, còn tay phải của nàng thì lại ôm một cái chậu gỗ tinh xảo. Trên chậu có đặt lược gỗ, lược bí và khăn để lau khô tóc. Lần này các nàng không ra sông tự tận, cũng không phải để hái dâu, chỉ là đi gội đầu như đã hẹn mà thôi.
Trong Ly tao có viết, “Sớm ra gội tóc trên sông Vị Bàn”, nói về sinh hoạt của nữ thần Mật Phi, qua đó cũng có thể nhận ra tập tục của người dân trên đất Sở.
Hai người đi xuyên qua khe núi, hai bên là vách núi cheo leo, đi thẳng về hướng Tây. Tuy hẻm núi khúc khuỷu quanh co nhưng luôn luôn dẫn từ phía Đông sang phía Tây, ở cực Tây có một suối nước trong vắt. Giữa đoạn suối này và thượng nguồn, hạ nguồn đều cách nhau một thác nước, bởi vậy không thể theo dòng chảy đi ra khỏi núi. Cho nên không sợ gặp phải người ngoài khi đang đi trên đường hoặc đang gội đầu.
“Tiểu Quỳ không gọi Tiểu Hưu cùng đi có ổn không đấy? Ngươi có biết gội đầu thế nào không?”
Lộ Thân hỏi, lúc hai người ra ngoài thì Tiểu Hưu vẫn ở trong phòng.
“Ngươi có thể dạy ta mà.”
“Còn lâu ta mới dạy ngươi, ta có phải người hầu của ngươi đâu.”
“Thế thì xin ngươi hãy gội giúp ta.”
“Tiểu Quỳ, ngươi có biết xấu hổ là gì không?”
“Đương nhiên biết rồi. ‘Quân tử không sai khiến kẻ vô sỉ, không tới gần kẻ mang tội.’ Ta nghĩ ngươi không phải người vô liêm sỉ nên mới sai phái ngươi như vậy, ngươi nên thấy vinh hạnh, vui vẻ mới đúng.”
Quỳ già mồm cố cãi, tiếc là người ngốc nghếch như Quan Lộ Thân không biết phải phản bác thế nào. Nên nàng đành giận dỗi im lặng, song vẫn không buông tay Quỳ ra.
Trên đường, hai người đi ngang qua một căn phòng vách đất, trước cửa phòng mọc đầy cỏ dại.
Quỳ hỏi Lộ Thân căn phòng này để làm gì, Lộ Thân vẫn giận nàng nên không muốn trả lời. Quỳ lải nhải mãi không thôi, Lộ Thân thấy phiền, đành cho nàng biết.
“Đây là nhà kho để nhạc cụ và nỏ.”
Quỳ quan sát kỹ nhà kho này. Nó như được khảm vào vách đá. Cửa phòng có hai cánh khép chặt, có thể đoán được bên trong cất nhạc cụ rất lớn và quý. Giữa phía Đông căn phòng và vách đá có một giếng nước. Trên giếng có trục quay để lấy nước. Một sợi dây thừng buông thõng trên thành giếng. Bên thành giếng có một thùng gỗ.
Hai người lại đi về phía Tây hơn ba trăm bước, cảnh sắc trước mắt rộng mở khoáng đạt. Giữa hai vách núi có một dòng suối rộng chừng mười trượng. Ở chỗ nước cạn có rất nhiều đá nhỏ. Trên bờ suối có bạch chỉ, cỏ huệ, yết xa, đỗ hành, cỏ lục, cỏ bình, quỳnh mao, tử liệt, tiêu ngải, đỗ nhược, còn trong nước thì có cây hương bồ và bạch phiên.
Trên sườn núi bờ đối diện có cây sắn dây. Chim trả quanh quẩn giữa hai núi.
Lộ Thân đặt chậu gỗ xuống, tháo trâm ngọc đặt vào trong đó. Quỳ cũng xõa mái tóc dài ra che hết mặt, rồi đi tới chỗ Lộ Thân. Đầu tiên Lộ Thân sợ hết hồn, lại nhận ra lúc này đối phương đang che mắt, đúng là thời cơ tốt để đánh lén, bèn tính toán vị trí rồi cốc mạnh một cái lên trán Quỳ.
“Á, ngươi là trẻ con đấy à?”
“Ngươi mới là trẻ con ấy…” Lộ Thân vặn lại, “Còn làm hành động vô vị này để hù dọa người khác.”
“Ta có muốn hù dọa ngươi đâu.” Quỳ nói rồi vén tóc lên. ”Ta chỉ đang nghĩ, ‘Trời sáng sau đêm dài, thời gian chẳng ngừng trôi’*, nhưng có những khi chúng ta lại hy vọng màn đêm không bao giờ kết thúc, bình minh cũng mãi mãi không ló dạng. Bởi vì thời gian khi ở bên người thương luôn rất ngắn ngủi, cho nên trong Kinh Thi mới có câu ‘Vợ nói gà gáy rồi, chồng nói trời chưa sáng’. Nếu là ta, để xóa bỏ sự thật là trời đã sáng thì ta sẵn sàng giết chết tất cả gà trống trên đời, cho ban đêm tiếp tục kéo dài…”
* Một câu trích trong bài thơ Chiêu hồn.
“Chuyện này thì liên quan gì đến việc ngươi làm khi nãy?”
“Có liên quan chứ. Khi nãy ta nghĩ, trừ cách này ra thì còn cách nào khác để kéo dài màn đêm hay không. Sau đó ta nghĩ ra, chỉ cần xõa tóc ra trước mặt che kín mắt thì đêm dài cũng sẽ không kết thúc.”
“Chẳng hiểu ngươi đang nói gì hết…”
“Lộ Thân thử một chút là hiểu ngay ấy mà.” Nói rồi Quỳ xõa tóc của Lộ Thân ra trước mặt, che khuất mắt nàng. “Thế này thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi!”
Sau đó, Lộ Thân liền bị đẩy vào trong nước.
Nàng vùng vẫy ngoi lên, trong miệng không ngừng tuôn ra ngôn từ không phù hợp với một thiếu nữ. Quỳ sớm trốn ra xa rồi, vờ như không nghe thấy tiếng của Lộ Thân mà vẫn đùa nghịch với đuôi tóc. Lộ Thân tự biết mình chẳng đấu lại Quỳ, không cam tâm mà cũng không làm gì được, đành nghĩ phải hong khô quần áo ướt rồi tính sau.
Gần đó có một cây mộc lan, cành thấp nhất vừa vặn để phơi quần áo. Lộ Thân kéo bộ y phục ngâm nước ướt sũng tới dưới cây mộc lan. Hoa năm nay đã tàn, trên cây toàn lá xanh. Lộ Thân cởi áo ngoài, vắt khô nó rồi treo lên cành cây.
Quỳ hỏi có cần nàng giúp hay không, Lộ Thân không thèm đáp.
Cuối cùng trên người Lộ Thân chỉ còn lại một chiếc áo trong mỏng manh.
Chuyện tới nước này rồi thì không chỉ gội đầu được nữa - Lộ Thân nghĩ vậy, bèn đi tới bên suối cởi áo trong, đặt lên một phiến đá lớn rồi cởi guốc gỗ, bước vào suối từng bước một. Quỳ thấy vậy bèn đi tới bên phiến đá, vừa ngắm nhìn thân thể Lộ Thân vừa thầm nghĩ xem làm sao để trộm được áo trong của Lộ Thân.
Đúng lúc ấy, phía bên kia khe núi truyền tới tiếng nói cười. Sau đó Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ xuất hiện ở lối vào khe núi.
Lộ Thân cũng thấy có người tới, bấy giờ nước cao không quá gối của nàng. Vì xấu hổ nên nàng nhảy ùm xuống nước, để nước suối phủ kín toàn thân, chỉ lộ đầu ra khỏi nước để thở.
“Lộ Thân muội ấy làm sao thế?”
Giang Ly ân cần hỏi Quỳ.
“Chuyện là thế này, sau khi tới đây, Lộ Thân hồi tưởng lại tất cả những chuyện đáng xấu hổ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, chợt thấy không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa nên nảy ra suy nghĩ coi rẻ sinh mệnh của bản thân, hỏi ta có muốn chết cùng nàng ấy hay không. Ta vẫn còn trẻ, lý tưởng còn đó nên đành từ chối nàng ấy. Thế là Lộ Thân bèn nói: ‘Sao có thể để thân thể trong sạch của mình tiếp xúc với vật dơ bẩn?’, ‘Chết thì chết chẳng thể tránh được’, nên mới cởi hết quần áo, nhảy vào trong nước cho chết đuối…”
“Lộ Thân, là như thế ư?”
Giang Ly hỏi. Nàng còn chưa nói xong thì Quỳ đã dùng hai ngón tay nhấc áo trong của Lộ Thân lên, rồi mỗi tay nắm một đầu, làm ra vẻ như sắp xé rách nó để uy hiếp Lộ Thân, ép nàng thừa nhận mình muốn chết nên mới nhảy vào trong nước.
“Ai bảo thế. Tiểu Quỳ nàng ấy…”
Roạt, roạt, roạt - Y phục trong tay Quỳ rách dần theo tiếng xé.
“Vu… Lăng… Quỳ…”
Cuối cùng Lộ Thân không thể chịu được nữa. Nàng vượt qua dòng nước lao nhanh vào bờ, chẳng bận tâm đến mặt mũi hay thời tiết se lạnh mà vọt lên bờ, vung tay đánh về phía chiếc mũi xinh xắn của Quỳ, nhưng bị tỷ tỷ Giang Ly ngăn lại.
“Lộ Thân, không được vô lễ!”
Muội muội cứ thế trúng một cú đánh của tỷ tỷ. Tình cảnh này khiến Chung Hội Vũ đứng sau Quỳ hoảng sợ, nàng lui lại mấy bước, thầm nhủ: “Mình đã thấy thứ không nên thấy rồi chăng?”
“Sao đến Giang Ly tỷ cũng không đứng về phía muội!” Lộ Thân nức nở nói, vẻ mặt hung hãn, dấu tay trên trán cũng sưng đỏ lên. “Nếu vậy, nếu vậy thì muội đành chết cho mấy người coi!”
Nói đoạn nàng ôm lấy một tảng đá không to không nhỏ chạy về phía dòng suối, rồi ngụp cả đầu xuống nước. Có điều ba người trên bờ đều chẳng ai mảy may có ý định xuống nước cứu nàng. Một lát sau mặt nước nổi lên bong bóng. Thấy vậy, Quỳ bèn cởi áo trong trên người ra cầm trong tay.
Thực ra khi Lộ Thân ngụp xuống nước thì đã bất cẩn buông tay khiến tảng đá chìm xuống đáy suối. Kết quả là Lộ Thân không nhịn được nữa, đành ngoi đầu ra khỏi nước.
Thế là Quỳ lại mặc áo trong vào rồi bước tới trước mặt Giang Ly, thoáng cúi đầu.
“Giang Ly tỷ, hình như ta hơi quá đáng rồi. Ta đã hối hận nên xin tỷ đừng đối xử với Lộ Thân như thế…”
“Cái miệng này của Tiểu Quỳ sớm muộn gì cũng gây họa.”
Giang Ly vừa nói vừa véo má Quỳ. Thái độ của Quỳ cũng rất khác thường, để mặc đối phương làm gì thì làm.
“Lộ Thân, tỷ đã mắng cho Tiểu Quỳ một trận, muội cũng đừng tùy hứng nữa, mau lên đây đi!”
“Nhưng, y phục của muội…”
Nghĩ đến việc áo trong của mình đã bị Quỳ xé rách, lửa giận vừa lắng xuống của Lộ Thân lại dấy lên hừng hực.
“Y phục của Lộ Thân vẫn chưa khô, để nàng ấy ngâm trong nước một lúc đi. Ta đi xem thử y phục của nàng ấy thế nào rồi.”
Quỳ nói đoạn cất bước về phía cây mộc lan nọ.
“Tiểu Quỳ định xé rách cả áo khoác của ta à?”
“Chắc phải chờ thêm lúc nữa.” Quỳ sờ thử vào y phục phơi trên cành cây của Lộ Thân rồi nói, “Phải rồi, sao Nhã Anh tỷ còn chưa tới?”
“Sáng nay mãi mới gọi được muội ấy dậy, muội ấy cũng đồng ý cùng ta tới bên suối gội đầu, lúc vào khe núi gặp được Triển Thi và Hội Vũ, Nhã Anh đột nhiên nói có việc muốn hỏi Triển Thi ca, thế nên ta dẫn Hội Vũ tới trước. Nhã Anh bảo sẽ ở đó chờ ta quay lại, giờ có lẽ bọn họ còn ở đầu bên kia của khe núi.”
“Tuy không gặp được Nhã Anh tỷ thì cũng khá buồn, nhưng gặp được muội muội Hội Vũ cũng coi như là niềm vui bất ngờ.” Quỳ vui vẻ đi về phía Chung Hội Vũ, mặc kệ ý nguyện của đối phương mà nắm chặt lấy hai tay nàng. “Ta rất thích giọng hát của muội. Muội nhỏ tuổi như vậy mà đã hát được một ca khúc phúc tạp như Thanh Dương, đúng là làm cho người ta thán phục.”
“Đâu có… Muội rất bình thường… Không thể so sánh với ca ca được… Giang Ly tỷ cũng biết hát bài đó…” Chung Hội Vũ là một cô bé nhát gan sợ người lạ, chỉ khi hát thì mới dũng cảm mà thôi. “Sao Vu Lăng quân… lại biết tên của bài hát đó?”
“Đúng, sao lại thế chứ?” Quỳ buông tay Chung Hội Vũ ra rồi nói tiếp, “Khi ở Trường An, ta từng may mắn nghe được mà thôi. Hoặc phải nói là ta từng có duyên gặp mặt Hiệp luật Đô úy đại nhân Lý Diên Niên đã quá cố mấy lần. Hơn nữa bài hát này được lưu truyền rất rộng rãi ở Trường An, là tác phẩm để đời của Tư Mã Tương Như. Ta rất thích thơ phú của Tư Mã Tương Như nên đã sưu tầm hầu hết tác phẩm của ông ấy, chỉ qua lời hát cũng có thể đoán được nó chính là Thanh Dương.”
“Ban đầu, lễ tế có quy mô lớn nhất của đất nước không có ca múa. Vào năm Nguyên Đinh thứ sáu, đương kim hoàng thượng cho rằng lễ tế dân gian đều có ca múa mà lễ tế lớn nhất của quốc gia lại không có, đúng là không hợp lý, bèn phong cho Lý Diên Niên nhờ am hiểu âm luật mà được sủng ái chức quan Hiệp luật Đô úy, lệnh cho ông sáng tác âm nhạc trong lễ tế. Khi ấy Tư Mã Tương Như đã qua đời, song những bài thơ tế lễ ông viết khi còn sống đều được Lý Diên Niên lựa chọn để sử dụng. Đương kim hoàng thượng thấy vẫn chưa đủ, bèn lệnh cho mười mấy văn nhân viết thêm, cuối cùng tập hợp thành mười chín bài hát tế lễ. Bài Thanh Dương mà Chung Hội Vũ hát tối qua chính là một trong số đó.”
“Ồ,” Quan Giang Ly cảm khái, “Còn chuyện gì mà Tiểu Quỳ không am hiểu không? Ta luôn nghĩ sự tồn tại của loại người như ngươi chính là sự uy hiếp và mỉa mai với dạng người tầm thường như ta.”
“Chuyện mà ta không am hiểu thì cũng có.” Quỳ uể oải đáp, “Nói ra thì khá xấu hổ nhưng sự thật là vậy - Chuyện ta không am hiểu nhất, có lẽ chính là ‘tình cảm’.”
“‘Quân tử Trung Hoa hiểu được lễ nghĩa mà chẳng thấu được lòng người’, hẳn là nói về người như Tiểu Quỳ.” Giang Ly trích dẫn danh ngôn của Ôn Bá Tuyết Tử, chọc thẳng vào nỗi đau của Quỳ. “Thế nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều kẻ vừa không hiểu lễ nghi vừa chẳng biết lòng người, nên Tiểu Quỳ không cần bận tâm. Tới khi ngươi nhiều tuổi hơn một chút thì tự nhiên sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện.”
“Mong là như thế. Thực ra mỗi ngày ta đều như sống trên mây. Có lẽ vì không phải sầu lo kiếm sống nên rất ít chú ý tới những thứ trước mắt mà chỉ nghĩ làm sao để trở thành tri kỷ của người xưa.”
“Người thời nay có giá trị của riêng mình, người xưa cũng không thể thay thế được. Xin Tiểu Quỳ hãy nhớ kỹ điều này.” Giang Ly nghiêm nghị nói, “Tuy ta và Nhã Anh có một quãng thời gian dài không hòa thuận, có điều trước nay chúng ta đều tin rằng, chúng ta đang sống trong một thời đại vừa khiến người ta hưng phấn vừa làm người ta tuyệt vọng. Loạn lạc suốt năm mươi năm qua còn kinh khủng hơn mấy trăm năm trước đây. Chúng ta may mắn mà bất hạnh sống trong thời đại này, cũng không thể chết đi mà chưa làm được gì cho đời.”
“Bây giờ nam nhân cũng chưa chắc đã làm nên chuyện, huống chi là nữ tử chúng ta. Tuy ta đọc thông kinh sử nhưng dù sao cũng chỉ là đọc sách mua vui mà thôi, thực sự không nghĩ có thể dùng học vấn của mình để làm gì đó.”
“Rồi sẽ có cách thôi, sau khi Ký Y tỷ qua đời, ta và Nhã Anh vẫn đang nghiên cứu một vấn đề, đó là - Làm sao để thoát khỏi một cuộc sống tầm thường.”
“Thực sự có thể làm được như vậy ư?”
Quỳ rầu rĩ hỏi, trong lòng cũng biết câu trả lời.
“Không làm được thì thà chết cho xong.”
Giang Ly cười nói, tuy nhiên trong giọng nói lại chẳng có ý cười.
“Hãy theo đuổi lý tưởng của mình đến cùng. Nếu vậy thì dù bản thân ta không làm được, cũng không có dũng khí để làm, song chỉ cần biết vẫn luôn có những nữ tử bằng tuổi mình đang theo đuổi những điều xa xôi mà lớn lao như vậy, ta cũng có thể chịu đựng được việc bản thân tầm thường tiếp tục sống cùng bao người khác.”
“Tiểu Quỳ không phải người tầm thường, ngươi chỉ chưa tìm được con đường mà mình muốn đi thôi.”
Lộ Thân ở trong nước nghe mọi người nói chuyện, tâm trạng ngày một nặng nề.
Nàng nhớ hôm qua Quỳ nói với mình rằng, “Có rất nhiều chuyện, thay vì nói những lời dài dòng sáo rỗng, chi bằng biến nó thành hành động.” Có lẽ Quỳ cũng rất kỳ vọng vào bản thân, chẳng qua nhất thời không tìm được lý tưởng cả đời mà thôi. Người chăm chỉ thông tuệ như nàng ấy, chuyện gì mà chẳng làm được. So với Quỳ thì mình đúng là đồ vô dụng, mỗi lần tiếp xúc với Quỳ đều chỉ thấy càng thêm tự ti và chán ghét bản thân.
“Muội phải về đây.”
Lộ Thân đứng dậy từ trong nước, hai tay bắt chéo che trước ngực. Nàng đi tới bên bờ suối, bước lên guốc gỗ rồi dùng khăn trong chậu gỗ để lau thân thể, sau đó gấp gọn chiếc áo trong bị rách đặt vào chậu gỗ, cẩn thận phủ khăn lên trên, đoạn bước tới chỗ cây mộc lan đẩy Quỳ ra để lấy áo khoác chưa khô mặc vào, cuối cùng quay người trở lại bên bờ suối, cầm chậu gỗ lên rồi đi về phía lối vào khe núi.
Giang Ly không ngăn cản Lộ Thân, nhưng lại liếc mắt ra hiệu cho Quỳ. Quỳ hiểu ý, khẽ gật đầu rồi cũng đi về phía đó.
“Hội Vũ, chúng ta gội đầu đi.” Giang Ly kéo Chung Hội Vũ đang nhìn theo bóng dáng của hai người nọ tới bên bờ suối.
Mà Lộ Thân đang giận hờn cũng nhận ra Quỳ đang đi phía sau mình, càng thấy tức giận, bèn bước mau hơn. Có điều dù sao Quỳ cũng khỏe hơn nàng, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
“Đừng đi theo ta!”
Lộ Thân nhắc đi nhắc lại câu này, Quỳ vẫn chẳng bận tâm.
Thế là nỗi phiền muộn của Lộ Thân lại tích lũy thành giận dữ, nàng nâng vạt áo chạy về phía trước. Quỳ vốn mặc khá thoải mái, hai tay còn không cầm gì, đương nhiên đuổi theo chẳng tốn bao nhiêu sức. Hai thiếu nữ cứ im lặng như vậy mà chạy từ Tây sang Đông, về hướng mặt trời đang dần lên cao.
Khi chạy qua nhà kho cất nhạc cụ thì Lộ Thân không chạy nổi nữa, bước chân chậm lại, hơi thở cũng nặng nề hơn nhiều. Huống chi lúc này nàng không mặc áo lót, cố chịu đựng cảm giác xấu hổ và bực bội, còn phải cẩn thận không để lược trong chậu gỗ rơi ra ngoài, vô tình để Quỳ chạy tới phía trước nàng.
Nếu đã vậy...
Lộ Thân dừng bước.
Nếu đã vậy thì cứ để Quỳ chạy trước đi, mình chỉ muốn cách xa Quỳ xấu tính mà thôi - Lộ Thân nghĩ vậy, liền thấy Quỳ phía trước cũng dừng chân, sau đó nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nàng.
“Lộ Thân... Lộ Thân...”
“…”
Quỳ gọi tên bạn, Lộ Thân chưa bao giờ thấy Quỳ hoảng hốt như vậy.
“Chỗ đó... Chỗ đó...”
Quỳ duỗi tay chỉ vào bụi cỏ phía trước, dùng hành động này để cho Lộ Thân đã bước tới bên nàng biết tại sao nàng lại sợ hãi như vậy.
Lộ Thân nhìn thấy vết máu.
Máu tươi vương trên bãi cỏ trước cửa nhà kho, nhuộm đẫm cỏ xanh mới mọc.
Hai người lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của căn nhà kho tựa lưng về phía Bắc, hướng mặt về phía Nam này. Quỳ cẩn thận vòng qua vết máu, nín thở đẩy cửa nhà kho ra. Cánh cửa run rẩy lùi vào trong bóng tối. Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, khiến cái bóng của Quỳ đổ trên mặt đất, sau đó chiếu lên thi thể người chết.
Quỳ thấy rõ người chết trong bóng tối, đó là Quan Khoa - người còn nói cười vui vẻ trong bữa tiệc đêm qua.
-----------------
[2]
Nhờ ánh sáng chiếu từ cửa phòng vào, Quỳ kiểm tra thi thể của Quan Khoa.
Thi thể nằm ngửa, một nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối ở sâu trong phòng, hai chân chỉ cách cửa phòng khoảng hai thước. Có một vết dao cứa ngang cổ, rất sâu, hẳn là vết thương trí mệnh. Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo màu trắng của bà ta. Trên mặt đất lại không có nhiều máu, e rằng hiện trường giết người không phải trong phòng, mà là ở bụi cỏ ngoài kia.
A… Lộ Thân đứng phía sau Quỳ thảng thốt kêu lên, rồi lui lại mấy bước.
“Đi gọi phụ thân của ngươi tới đây.”
“Nhưng hôm qua phụ thân nói, sáng nay phải vào núi với Bạch tiên sinh…”
“Nếu ngươi có thể tìm được ông ấy thì nhất định phải mời ông ấy tới đây. Hoặc là cứ gọi biểu ca của ngươi tới giúp, nếu hắn vẫn còn ở lối vào hẻm núi. Chuyện này phải mau chóng để phụ thân ngươi biết mới được.”
Lộ Thân đồng ý, quay người chạy về phía lối vào hẻm núi.
Quỳ cũng đi ra cửa, nàng không muốn đối mặt với người chết một mình. Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân truyền tới từ phía suối, là Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Lộ Thân mà tới.
Đến khi hai người tới cửa phòng, Quỳ nói: “Giang Ly tỷ cùng ta vào trong, Hội Vũ muội muội ở bên ngoài chờ một lát nhé.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hội Vũ hỏi.
“Có lẽ mẫu thân của muội đã gặp chuyện chẳng lành.”
Quỳ gắng nói ra câu này với giọng điệu thật bình tĩnh.
“Sao có thể…”
“Thôi, hai người cùng vào đi.”
Thế rồi Giang Ly và Hội Vũ đi theo Quỳ vào nhà kho.
“Mẫu thân… Sao thế này…”
“…”
Chung Hội Vũ ngã sụp xuống đất, khóc đến thất thanh.
Ngay sau đó, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Quỳ nhìn ra cửa thì thấy Chung Triển Thi và Quan Nhã Anh chạy tới từ phía lối vào hẻm núi. Triển Thi xông vào nhà kho, ôm lấy muội muội đang đau khổ đến suy sụp, còn ánh mắt thì dừng lại trên người mẫu thân đã qua đời. Nhã Anh không bước vào phòng, thậm chí còn không bước qua bãi cỏ nhuốm máu kia mà chỉ đứng cách cửa phòng ba, bốn trượng, ở nơi gần ngọn núi đối diện. E rằng nàng cũng tự biết mình không thể chịu đựng nổi cảnh tượng như thế.
“Sao lại để Hội Vũ cùng vào?”
Triển Thi hỏi, hiển nhiên là đang trách Giang Ly và Quỳ cho Hội Vũ vào phòng.
“Là lỗi của ta, xin lỗi, ta đang rối quá...”
Quỳ chủ động nhận lỗi về mình.
“Muội ấy vẫn là trẻ con!”
Triển Thi không nói tiếp, vì hắn biết nếu cứ nói tiếp thì chắc chắn mình cũng sẽ bật khóc. Nhưng giờ không phải là lúc để khóc.
“Cuối cùng thì Lộ Thân tự đi vào núi để tìm tộc trưởng sao?”
Quỳ hỏi, nàng lo lắng cho an nguy của Lộ Thân.
“Muội ấy chỉ nói với ta có lẽ mẫu thân đã gặp chuyện chẳng lành, bảo ta mau tới đây, sau đó liền chạy đi.”
Quả nhiên phương án mà Lộ Thân nghĩ ra chu toàn hơn, đề nghị khi nãy của mình hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của Chung Triển Thi - Quỳ thầm tự trách.
Khi bọn họ nói chuyện, mặt trời hơi chuyển từ phía Đông về phía Nam, ánh sáng cũng thoáng đổi chiều. Thế rồi một con dao sách vấy máu xuất hiện dưới ánh mặt trời. Người thời ấy nếu bất cẩn viết sai chữ trên thẻ tre, thường sẽ dùng dao sách dài chưa đầy một thước để cạo chỗ viết sai đi rồi viết lại, vì vậy nó thường có mặt trong túi, trên bàn của người đọc sách và quan văn, thậm chí còn có người mang nó bên mình. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hung khí, Quỳ đã khẳng định đây sẽ là một vụ án khó giải quyết. Bởi vì khi quan phủ truy tìm hung phạm đều bắt đầu suy luận từ hung khí. Nếu hung khí còn ở lại hiện trường, thường thì sẽ mau chóng bắt được hung phạm. Dù sao, kể cả trong thời kỳ cực thịnh của vương triều Hán thì ngoài vật dụng nhà nông, những chế phẩm từ kim loại khác cũng không phổ biến trong dân gian.
Nhưng dao sách…
Kể cả khi Quỳ chỉ ra ngoài du ngoạn thì trong hành lý cũng có sẵn mấy con, còn người nhà họ Quan thường ngâm thơ học lễ định cư ở đây thì càng miễn bàn.
Bên cạnh dao sách có một chiếc đèn lồng, ắt hẳn do Quan Khoa mang đến.
Vì hướng chiếu của mặt trời thay đổi, thứ ánh vào trong mắt mọi người không chỉ có dao sách và đèn lồng, mà còn có một dàn chuông cổ. Đó là cổ vật truyền lại từ thời Chiến Quốc, do Sở vương ban thưởng cho tổ tiên nhà họ Quan. Hai hàng chuông được treo trên một chiếc giá gỗ, mỗi hàng mười hai chiếc, tổng cộng có hai mươi tư chiếc chuông. Hàng trên là chuông nhỏ, không có hoa văn. Hàng dưới là chuông lớn hơn, dát vàng, hoa văn hình phượng, bên trên lại có ba cái gờ thẳng hàng nhô lên, gờ dài chừng một tấc. Giá gỗ đã được quét sơn, lại được vẽ hoa văn đậm sắc đa màu, gác ở giữa hai chiếc cột đồng hai bên. Cột cao khoảng sáu thước, thiếp vàng, dát hoa văn hình quỳ*, dựng trên bệ đồng có khắc hình bàn long** và cánh của một loài hoa lạ không tên.
* Một loài yêu quái trong truyền thuyết, khá giống rồng, có một chân, hình nó thường được khắc trên chuông, đỉnh.
** Trong kiến trúc dân tộc Hán thời xưa thì bàn long là rồng cuộn khúc. Trong thần thoại thì là rồng nước, không có sừng.
Phía sau chuông cổ có một ít đồ hỗn tạp, mấy chiếc nỏ và vài mũi tên, tuy nhiên không có chỗ để một người có thể ẩn nấp.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền tới giọng của Nhã Anh...
“… Vu Lăng quân đang ở trong.”
Quỳ đi tới trước cửa phòng, thấy Tiểu Hưu đang đứng bên cạnh Nhã Anh, bèn cất bước đi về phía đó.
“… Cô cô sao rồi?”
“…”
Nhã Anh thấy Quỳ đi tới, bèn hỏi. Quỳ chỉ buồn bã lắc đầu.
“Tiểu thư, xin hãy nén bi thương.”
“Câu này nên nói với Nhã Anh tỷ thì hơn.” Quỳ ngập ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp, “Nhưng sao Tiểu Hưu lại ở đây?”
“Tiểu thư đi lâu quá, em hơi lo, sợ ngài muốn sai bảo gì đó...”
“Lúc Tiểu Hưu tới, có thấy người nào đi về hướng ngược lại không?”
“Hướng ngược lại là sao ạ?”
“Là từ Tây về Đông, cũng chính là từ đây đi về phía em đang đứng ban đầu.”
“Em không thấy ai cả.”
“Thế Nhã Anh tỷ tỷ thì sao, trước đó tỷ và Chung Triển Thi vẫn đứng ở lối vào hẻm núi ư?”
“Đúng vậy, sau khi chia tay với Giang Ly tỷ thì chúng ta vẫn ở nơi ấy.”
“Trong lúc đó cũng không gặp ai đi qua sao?”
“Không. Lát sau Lộ Thân chạy tới, muội ấy nói cô đã gặp chuyện bất trắc, ta và Triển Thi ca vội chạy về phía này, dọc đường đi cũng không thấy người khác.”
Nếu thế thì thật là quái lạ - Quỳ chưa nghĩ ra được lời giải thích.
“Vậy khi đứng ở đây thì sao?”
Quỳ chỉ vào vị trí dưới chân Nhã Anh.
“Cũng không thấy ai cả.” Nhã Anh nói, “Chỉ có Tiểu Hưu vừa đi tới mà thôi, còn chưa thấy ai rời đi hết. Khi nãy ta nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay người lại thì thấy Tiểu Hưu. Em ấy hỏi ta Vu Lăng quân ở đâu, ta vừa nói cho em ấy thì Vu Lăng quân liền xuất hiện ở cửa.”
Nếu vậy thì thật là kỳ lạ - Rốt cuộc hung thủ đã rời đi từ khi nào?
Suy luận của Quỳ đi vào ngõ cụt.
Không lẽ hung thủ vốn không hề rời đi? Nghĩ vậy, Quỳ bèn vòng tới phía Tây nhà kho. Thế nhưng nàng phát hiện nhà kho được xây kề sát vào núi, đằng sau vốn không có chỗ cho một người náu mình hoặc đi qua. Ngoài ra, phía Tây nhà kho cũng không có thứ gì che chắn được như tảng đá lớn hay cây cối. Sau đó nàng đi tới phía Đông nhà kho, ở đó có một cái giếng, phía sau thành giếng vừa hay có thể che chắn cho một người. Song lúc này, nơi đó cũng không có ai.
Thế rồi Quỳ quay lại chỗ Tiểu Hưu và Nhã Anh, thấy Lộ Thân và Quan Vô Dật vội vàng chạy tới từ phía Đông. Quan Vô Dật tránh khỏi vết máu rồi đi vào nhà kho, sai Giang Ly đưa Chung Hội Vũ ra ngoài cửa, rồi bảo Chung Triển Thi giúp ông chuyển thi thể của Quan Khoa tới gian chính của nhà họ Quan ở phía bên kia.
“Vu Lăng quân, Lộ Thân nói ngươi luôn ở cạnh con bé, ta biết ngươi không có hiềm nghi. Xin lỗi vì đã để ngươi bị cuốn vào chuyện này. Không giấu gì ngươi, thời trẻ ta từng ra tay giết người vì báo thù cho bạn, nếu báo quan thì sợ rằng bản án cũ sẽ bị lật lại, bởi vậy ta hy vọng có thể tìm ra hung phạm mà không cần làm phiền quan phủ, ta cũng sẽ báo thù cho Khoa Nhi bằng cách thức của mình. Tối qua ta đã được chứng kiến tài suy luận của ngươi, cho nên mong ngươi có thể giúp chúng ta điều tra rõ chuyện này. Lộ Thân, con cũng không lo việc tang lễ được, ở lại đây trợ giúp Vu Lăng quân đi.”
Quan Vô Dật quả quyết nói, Quỳ cũng đồng ý.
Thế là Quan Vô Dật và Chung Triển Thi liền cẩn thận đưa thi thể của Quan Khoa đi. Giang Ly dìu Hội Vũ đi phía sau. Còn Nhã Anh thì đi sau đó một quãng, nhưng cũng đi về phía gian chính. Quỳ vẫn đứng tại chỗ của Nhã Anh khi nãy, Lộ Thân và Tiểu Hưu đứng bên nàng.
“Lộ Thân, ngươi làm tốt lắm.”
“Cô thương yêu ta như vậy, ta chỉ có thể làm chút chuyện cỏn con ấy cho cô.”
“Đã đủ rồi.” Quỳ nói, “Còn nhanh hơn ta tưởng nhiều.”
“Bởi vì khi đó phụ thân và Bạch tiên sinh đã trở về từ trong núi.”
“Vậy thì lúc ấy những người khác đang làm gì, ví dụ mẫu thân của ngươi, và những người hầu khác trong nhà ngươi?”
“Bọn họ đều đang ở gian chính, cả buổi sáng đều chưa từng rời khỏi đó, vì buổi sáng luôn có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm.”
“Ta hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng tìm ra hung thủ để an ủi vong linh của Chung phu nhân.” Quỳ bình tĩnh nói, “Ta tin rằng chuyện này nhất định là do kẻ nào đó mưu hại, Chung phu nhân tuyệt đối không tự sát. Vì nếu bà ấy tự sát ở bụi cỏ ngoài cửa thì e là bà ấy không thể đi vào trong nhà kho. Thường thì người bị trọng thương vẫn có thể bò được, còn trong trường hợp này, nếu bà ấy bò vào thì chắc chắn sẽ lưu lại một vệt máu lớn trên mặt đất, mà cuối cùng thi thể phải ở trạng thái nằm sấp. Nhưng khi được phát hiện thì Chung phu nhân đang nằm ngửa, chứng tỏ sau khi hung án xảy ra, chắc chắn đã có người kéo bà ấy vào nhà kho.”
“Ta đồng ý với suy luận này.” Lộ Thân nói, “Có điều tại sao hung khí lại xuất hiện trong nhà kho? Nếu hung thủ muốn di chuyển thi thể thì phải vứt hung khí đi mới đúng chứ.”
“Trước đó còn một vấn đề, tại sao hung thủ phải chuyển thi thể của Chung phu nhân vào nhà kho?”
“Có lẽ là để thi thể được phát hiện muộn hơn?”
“Nếu là vậy,” Quỳ ngắt lời Lộ Thân, “Nếu muốn thi thể được phát hiện muộn hơn thì tại sao không dọn sạch vết máu ngoài cửa nhà kho? Ngươi coi, cạnh nhà kho có một giếng nước, nếu hung thủ cố ý muốn xóa vết máu thì cứ đổ nước vào thùng gỗ, rồi lấy nước trong thùng gỗ để giội rửa bãi cỏ là được, tại sao hung thủ không làm như vậy?”
“Có lẽ là vì không kịp, hoặc là hung thủ nghe thấy động tĩnh gì đó, cho rằng có người tới đây.”
“Một vấn đề nữa, Chung phu nhân và hung thủ tới đây từ khi nào?”
“Chắc là sau khi chúng ta đi qua nơi này lần đầu.”
“Ta cũng nghĩ vậy, hơn nữa hẳn là trước khi hai người Giang Ly tới đây. Vì nếu tới sau thì Nhã Anh và Chung Triển Thi đứng ở lối vào hẻm núi chắc chắn sẽ nhìn thấy. Ta đã hỏi Nhã Anh rồi, tỷ ấy không thấy ai đi qua.”
“Nếu là vậy,” Lộ Thân hỏi với vẻ khó hiểu, “Khi hai người Giang Ly tỷ tới, tại sao không nhìn thấy cô?”
“Trong nhà kho có một chiếc đèn lồng đấy thôi, ta nghĩ nó do Chung phu nhân mang đến, có lẽ bà ấy còn mang đá đánh lửa trên người. Khi hai người Giang Ly đi qua nhà kho, hẳn bà ấy đang tìm kiếm hoặc quan sát thứ gì đó bên trong.”
“Vậy tức là lúc đó cô cô đang ở cùng hung thủ?”
“Có lẽ vậy, hoặc có thể lúc đó hung thủ đang trốn sau thành giếng bên cạnh nhà kho. Hai giả thiết đều tồn tại.” Quỳ giải thích, song nàng chợt lộ vẻ nghi hoặc, “Vậy một vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề mà ta băn khoăn nhất, hung thủ rời đi từ bao giờ?”
“Khoan đã, Tiểu Quỳ, ngươi nói quá nhanh, đi quá nhiều bước, tư duy của ta không theo kịp. Vì sao ngươi lại thấy băn khoăn về vấn đề này?”
“Lộ Thân không thấy kì lạ à?” Quỳ nhíu mày nói, “Bởi vì nếu suy luận từ manh mối mà chúng ta thu thập được thì hung thủ vốn không có cơ hội rời đi. Được rồi, để ta sắp xếp lại từ đầu chuyện xảy ra ở đây vào sáng nay...
Trước tiên là ta và Lộ Thân, hai người chúng ta đi ngang qua nơi này đầu tiên. Khi ấy trước cửa nhà kho vẫn chưa có vết máu. Sau khi chúng ta đi qua, Chung phu nhân và hung thủ tới đây. Chung phu nhân đi vào nhà kho, hung thủ đi vào cùng bà ấy hoặc trốn sau thành giếng. Một lúc sau, Giang Ly tỷ tỷ và Hội Vũ muội muội đi qua đây, bọn họ đi tới bên suối như không có chuyện gì xảy ra thì chứng tỏ hai người họ cũng không nhìn thấy vết máu. Tiếp đó, ta và ngươi quay về, nhìn thấy vết máu. Vậy có thể suy ra, nhất định là vụ án đã xảy ra sau khi hai người Giang Ly đi qua, và trước khi ta và ngươi quay lại đây. Khoảng thời gian này đúng là đủ để gây án.
Thế nhưng, nhìn quanh bốn phía thì có thể phát hiện, hai bên hẻm núi này là vách núi dựng đứng cheo leo, lại không có cây cối, người bình thường khó có thể leo lên trên được. Tức là nếu hung thủ muốn rời khỏi hiện trường gây án thì chỉ có hai con đường để đi. Một là đi về phía Tây chỗ suối nước, nhưng đó là đường chết, nếu hung thủ đi về phía đó thì chắc chắn sẽ đụng phải chúng ta. Hai là đi về phía Đông, phía gia tộc họ Quan tụ cư, tuy nhiên khi ấy Nhã Anh tỷ tỷ và Chung Triển Thi đứng ở lối vào hẻm núi, hơn nữa sau đó bọn họ lại chạy về phía này, nếu hung thủ đi về phía đó thì nhất định sẽ bị bọn họ bắt gặp.
Thế nhưng tất cả chúng ta đều không gặp phải hung thủ. Bởi vậy ta mới thấy vấn đề này không thể lý giải được - Rốt cuộc hung thủ đã rời đi khi nào?”
“Có lẽ hung thủ còn trốn ở quanh đây?”
“Đây là điều không thể. Trong phòng không có nơi ẩn náu, ngoài phòng cũng chỉ có thể trốn ở sau chiếc giếng kia. Trước khi ngươi và cha ngươi tới đây, ta đã đi xem xét chỗ đó, không có ai trốn ở đó cả.”
“Vậy trong giếng thì sao?”
“Trong... giếng?”
“Ừ, sau khi giết người, hung thủ tự biết mình không thể trốn thoát nên đã nhảy xuống giếng tự sát luôn rồi.”
“Cách nghĩ tiêu cực như vậy đúng là phong cách của Lộ Thân mà.” Quỳ cảm thán, “Vậy ta hỏi ngươi, người ngoài rất khó đến đây đúng không?”
“Đúng vậy, mẫu thân và người hầu đều ở gian chính, muốn tới nơi này mà không làm kinh động tới bọn họ thì hẳn là rất khó khăn.”
“Thế thì xin hỏi, những người xung quanh ngươi có ai biến mất không?”
“Ta không hiểu câu hỏi của ngươi...”
“Nếu người ngoài rất khó tới đây, đại khái có thể xác định hung thủ là người mà ta và ngươi đều biết, tối qua cũng có mặt ở nơi này. Theo giả thuyết của ngươi thì sau khi gây án xong, kẻ đó nhảy xuống giếng tự sát, nên phải có một người nào đó bên cạnh chúng ta biến mất mới đúng, phải không? Tuy nhiên ngươi vừa xác nhận là mẫu thân ngươi, người hầu nhà họ Quan và Bạch tiên sinh đều đang ở gian chính của gia tộc, cũng không có ai mất tích, mà những người còn lại thì đều có mặt ở đây sau khi vụ án xảy ra. Nếu không có ai mất tích, vậy có thể suy ra hung thủ không hề nhảy xuống giếng, giả thuyết của ngươi không thể thành lập.”
Quỳ lạnh lùng bác bỏ ý kiến của Lộ Thân.
“Đúng vậy, ngươi nói có lý.” Lộ Thân nói, sắc mặt ngày càng xám xịt, dù sao sự kiện này tám chín phần là người trong gia tộc của nàng tự tàn sát lẫn nhau. Ánh mắt của nàng đảo quanh nhà kho, cuối cùng dừng trước miệng giếng. “À mà rốt cuộc Tiểu Quỳ đã tìm hiểu chiếc giếng này lúc nào? Sau khi Triển Thi ca tới đây ư?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì liệu có phải thế này không - Hung thủ vốn trốn ở phía sau thành giếng, sau khi Triển Thi ca đi vào phòng, hung thủ bèn ra khỏi đó, chạy trốn về phía Đông, rồi rời khỏi hẻm núi này trước khi ta và phụ thân đi tới lối vào hẻm núi?”
“Khoan đã, hình như ngươi đã quên mất một vấn đề rất quan trọng.” Quỳ vạch trần mà không hề kiêng nể, “Khi ấy, những người ở ngoài hẻm núi đều không có khả năng gây án một mình. Mẫu thân ngươi và người hầu nhà họ Quan ở cùng nhau, trừ khi bọn họ vốn đã thông đồng từ trước, nếu không cũng không thể sát hại Chung phu nhân. Còn phụ thân ngươi và Bạch tiên sinh đã vào núi, khi ngươi tới gọi thì họ mới quay lại gian chính, trước đó họ cũng không tới hẻm núi này. Tức là, dù giả thuyết của ngươi có thể thành lập thì cũng rất khó để tìm ra kẻ tình nghi.”
“Thực ra, còn có kẻ tình nghi khác đúng không?”
Lộ Thân nói vậy, hai người đều ăn ý đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hưu.
“Hả? Sao tiểu thư và Lộ Thân tỷ tỷ lại nhìn em như vậy... Chẳng lẽ hai người đang nghi ngờ em?”
Tiểu Hưu hỏi với vẻ nghi hoặc và bất an.
“Nếu nói đến kẻ tình nghi thì đúng là chỉ có Tiểu Hưu.” Lộ Thân nói, “Giả sử lúc đó em trốn sau thành giếng, sau khi mấy người Nhã Anh tỷ đi vào nhà kho, em bèn ra khỏi chỗ trốn, xuất hiện trước mặt mọi người một cách đường đường chính chính. Ừm, chỉ có Tiểu Hưu mới có thể làm được. Tuy nói vậy nhưng hình như em hoàn toàn không có động cơ để sát hại cô.”
“Lộ Thân, có lẽ ngươi đã hiểu lầm một chuyện. Vì lúc nãy ngươi không ở đây nên không biết, ta cũng quên không nói với ngươi. Thực ra, lúc nãy Nhã Anh tỷ tỷ không đi vào nhà kho mà vẫn đứng ở chỗ này.” Quỳ nói rồi chỉ xuống dưới chân mình, “Ngươi có thể thử nhìn về phía Bắc - cũng chính là hướng nhà kho.”
“Ta vốn nhìn về phía ấy mà…”
Trong thoáng chốc, Lộ Thân đã hiểu được ý của Quỳ. Chỗ Nhã Anh đứng khi nãy có thể thấy rõ chiếc giếng kia. Nếu có người đi ra từ phía sau thành giếng, chắc chắn sẽ bị Nhã Anh bắt gặp.
“Tỷ ấy nói đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Hưu rồi mới thấy em ấy, chứng tỏ Tiểu Hưu không đi ra từ phía sau giếng. Vậy thì Tiểu Hưu không còn nằm trong diện hiềm nghi nữa. Tức là, tình huống hiện tại ngày càng phức tạp, hung thủ rời đi bằng cách nào, rời đi khi nào đều không phải vấn đề chủ yếu nhất, trên thực tế, có lẽ suy luận của chúng ta đã lâm vào ngõ cụt, bởi vì...”
Quỳ lại thở dài một tiếng, rồi nói tiếp.
“Trong vụ án này, hung thủ đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Hơn nữa, khi vụ án xảy ra thì người có hiềm nghi đều đang ở cùng người khác, không có cơ hội để gây án một mình.”
“Vậy thì phải bắt đầu suy xét đến giả thiết hai người thậm chí mấy người thông đồng gây án sao?”
“Hiện giờ chúng ta không nên suy luận tiếp.” Quỳ ngắt lời Lộ Thân, không cam tâm nói: “Bởi vì một khi bắt đầu thảo luận về giả thiết nhiều người thông đồng gây án thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều tổ hợp, sẽ ngày một khó khăn hơn. Lúc này, vẫn nên chờ đợi chứng cứ mới xuất hiện thôi. Để mau chóng tìm ra chân tướng, chúng ta không ngại chia nhau ra để hành động. Khi nãy ta không thể điều tra tỉ mỉ trong nhà kho, có lẽ đã bỏ sót một ít chứng cứ, thế nên ta định ở lại đây tra xét lại hiện trường, Tiểu Hưu cũng ở lại giúp ta đi.”
“Tiểu thư không nghi ngờ em ư?”
“Trừ khi em và Nhã Anh thông đồng, nếu không em không thể gây án được. Song ta rất khó tưởng tượng em và Nhã Anh có lợi ích chung gì, cũng không nghĩ ra lý do khiến em sát hại Chung phu nhân, thế nên ta sẽ không hoài nghi em.”
“Là thế ạ...”
Tiểu Hưu tỏ vẻ thất vọng. Vì chủ nhân không đặt mình vào hàng ngũ kẻ tình nghi không xuất phát từ sự tin tưởng, mà chỉ là kết luận sau khi bình tĩnh suy luận. Lộ Thân tỏ vẻ đồng cảm với Tiểu Hưu từ tận đáy lòng, hoàn toàn không nhớ rõ rằng người đầu tiên nghi ngờ Tiểu Hưu chính là nàng.
“Lộ Thân, nếu có thể, ta muốn nhờ ngươi hỏi người trong nhà một chút chuyện về Chung phu nhân, kể cả việc sáng nay có ai gặp bà ấy hay không, có ai biết tại sao bà ấy lại muốn tới nhà kho hay không, phát hiện được điều gì trên người bà ấy, tóm lại, những vấn đề này do ngươi hỏi sẽ thỏa đáng hơn, bởi vậy xin nhờ ngươi.”
“Ta sẽ cố hết sức.”
“Sau khi điều tra xong, chúng ta sẽ hội hợp ở nơi này nhé. Xin lỗi vì đã khiến ngươi phải chạy đi chạy lại nhiều nơi.” Tiếp đó, Quỳ nói ra một câu mà lẽ ra nàng không nên nói: “Đương nhiên, trước đó ngươi nên tìm một chiếc áo trong để mặc vào đi đã.”