• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 701

20701.
Đinh Nhất tiếp tục nói: “lần này bầy sói đột kích, không biết mọi người nhìn nhận như thế nào? Chẳng lẽ anh không thấy bầy sói đến quá bất thường sao? Tuy thị trấn suối nước nóng nằm ở vị trí gần sa mạc, tuy nơi này sẽ có sói xuất hiện, nhưng số lượng lần này quá nhiều, nhiều đến mức không bình thường rồi. Không có một bầy sói nào số lượng có thể lên đến hàng trăm con. Sói đúng là sinh sống bầy đàn, nhưng sẽ không thể có quy mô lớn đến vậy. Vì vậy, tôi khẳng định chuyện này, chắc chắn là có âm mưu.”
Hạ Nhật Ninh vẫn cứ nhìn anh ta, nói: “tiếp tục nói đi.”
“Tôi thừa nhận, tôi nhát gan, tôi rụt rè. Vào lúc gặp nguy hiểm, tôi đã tìm cho mình địa hình ẩn nấp thoát nạn tốt nhất. Tôi không trực tiếp kháng cự bầy sói, tôi nấp ở chỗ sâu nhất. Chỉ cần bầy sói ăn no rồi, sẽ không nhằm vào tôi nữa.” Giọng Đinh Nhất rất nhỏ: “có phải tôi rất ích kỷ không?”
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất không lên tiếng.
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa đang ngồi bên cạnh đống lửa, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Nhất một cái.
Văn Nhất Phi nói nhỏ với Lưu Nghĩa: “tên của hắn là giả đấy.”
Lưu Nghĩa hỏi ngược lại: “sao anh biết.”
Văn Nhất Phi tiếp tục nói nhỏ: “ánh mắt của anh ta, luôn đảo đi đảo lại không ổn định. Đặc biệt là khi anh ta nhắc đến tên mình, ánh mắt càng trở nên bất định, đó chính là biểu hiện của sự không thuyết phục bản thân.”
“Sao anh lại rõ đến vậy?” Lưu Nghĩa tiếp tục hỏi.
“Vì anh là thần bài!” Văn Nhất Phi cười nhẹ một tiếng: “em biết vì sao anh chỉ thắng không thua? Đó là vì anh không chỉ biết quan sát nhìn người, mà còn biết nắm bắt lý đối phương nữa.”
Nói đến kỹ thuật đánh bài, Lưu Nghĩa không thể không bái phục Văn Nhất Phi.
Lần trước được chứng kiến Văn Nhất Phi thắng cả làng, Lưu Nghĩa gần như muốn quỳ xuống rồi.
Cho nên, lời nói của Văn Nhất Phi, rất đáng tin cậy.
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa nói nhỏ vào tai nhau, vì vậy người khác không thể nghe thấy họ đang nói gì.
Tất nhiên Hạ Nhật Ninh cũng không nghe thấy.
Nhưng, Hạ Nhật Ninh không hề tin Đinh Nhất này.
Đinh Nhất thấy Hạ Nhật Ninh không đỡ lời của mình, cảm thấy hơi ngại, nhưng vẫn tiếp tục nói một mình: “hôm nay tôi thấy kỹ năng của anh khi bảo vệ cô này, là tôi biết ngay, anh không phải là người bình thường. Cho nên, tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã cho chúng tôi ở lại.”
Hạ Nhật Ninh từ từ nói; “cũng không coi là cho ở lại, bao nhiêu thịt sói như vậy, chúng tôi cũng ăn không hết. Để đây sớm muộn gì cũng hỏng thôi.’
Đinh Nhất cười gượng gạo: “được rồi, nếu anh kiên trì không muốn liên quan đến nhau, tôi cũng có thể lý giải. Dù sao chúng ta đều là người xa lạ.”
Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lại: “vậy cậu muốn nói gì với tôi?”
“Tôi chỉ muốn hỏi anh, có phải anh có cách riêng của mình có thể rời khỏi nơi này không? Nếu có thể, dẫn tôi theo được không? Tôi có thể trả tiền!”
Đinh Nhất rất thành khẩn nỏi: “tôi không thể chết ở đây được! Tôi là một chủ quản cao cấp, lương của tôi một tỷ một năm, tôi có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tôi có bố mẹ già phải phụng dưỡng, tôi có người vợ cần thương yêu, tôi có con cái cần chăm sóc. Cho nên, tôi không thể chết ở đây. Bất luận bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ trả?”
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh nhìn vào ngón tay của Đinh Nhất, hời hợt nói: ‘vậy xem ra, quan hệ của anh Đinh Nhất với gia đình rất tốt rồi?”
“Đúng.” Đinh Nhất trả lời.
“Vậy, nếu gia đình hòa thuận, vì sao ngày quan trọng như dịp tết này, không bên cạnh người thân, lại đến thị trấn suối nước nóng nghỉ dưỡng vậy?” Hạ Nhật Ninh nói thẳng vào vấn đề hỏi ngược lại Đinh Nhất: “cho dù là nghỉ dưỡng, chẳng lẽ không nên dẫn theo vợ con và người nhà đến cùng sao?”
Đinh Nhất lập tức không nói lên lời, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch hơn.
Tiểu Xuân vẫn luôn âm thầm quan sát Đinh Nhất, mắt anh ta cứ đảo đi đảo lại, có vẻ như đang lăn tăn do dự một việc nào đó.
Thẩm Thất lúc đầu thấy thương hại Đinh Nhất, nhưng khi nghe Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lại, cô lại cảm thấy Hạ Nhật Ninh nói rất có lý.
Đúng rồi, nếu anh ta coi trọng gia đình như vậy, sao ngày tết lại không bên cạnh họ chứ?
Cho dù là đi nghỉ dưỡng, cũng phải dẫn theo người thân đi chứ?
Sao lại chỉ có mỗi mình anh ta thôi?
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ và sự chất vấn của Hạ Nhật Ninh, Đinh Nhất đột nhiên trở nên kích động: “ý gì vậy? Mọi người đang nghi ngờ tôi sao? Nghi ngờ tôi nói dối sao? Tôi có cần thiết phải nói dối không? Tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ mới phải đến đây! Tôi đi với khách hàng đến đây! Khi những người khác được nghỉ tết, tôi vẫn phải làm việc. Tôi đã rất cố gắng đi làm việc rồi, tôi hy sinh ngày nghỉ của mình, hy sinh cơ hội bên cạnh người thân. Tôi làm như vậy, chẳng lẽ là sai sao?”
Hạ Nhật Ninh hạ khóe miệng đang nhếch xuống, hời hợt nói: “đây là việc của anh, anh Đinh Nhất, tôi không có hứng thú. Chỉ là, tôi không thích làm từ thiện, với lại, tôi cũng không muốn có được thù lao của anh.”
Lúc đầu Đinh Nhất đang rất bực tức, nhưng sau khi nghe Hạ Nhật Ninh nói xong, mắt anh ta sáng lên, nói: “quả nhiên là các anh có cách rời khỏi nơi này đúng không? Có phải các anh có con đường khác để đi không? Tôi biết ngay mà, không đi theo những người đó là điều sáng suốt! Họ không thể ra khỏi đây được! Họ sẽ không thể sống sót được!”
Hạ Nhật Ninh mặc kệ anh ta, quay sang nói với Thẩm Thất: “em buồn ngủ không? Có cần ngủ một lúc không?”
Thẩm Thất lắc đầu.
Cô nằm gối lên đùi Hạ Nhật Ninh.
Hai người thể hiện tình cảm như không có ai ở đó, hoàn toàn coi Đinh Nhất là người vô hình.
Đinh Nhất im lặng ở đó một lúc, đứng dậy nói: “tôi sẽ không từ bỏ đâu. Nếu mọi người không muốn lấy tiền, nếu muốn lấy cái gì, chỉ cần tôi có tôi sẽ trao đổi.”
Nói xong câu này, Đinh Nhất quay người đi luôn.
Đinh Nhất vừa đi, Văn Nhất Phi lập tức nói: “Nhật Ninh, tên Đinh Nhất này có vấn đề.”
“Tôi biết.” Hạ Nhật Ninh lập tức trả lời rất hời hợt: “anh ta đang giấu bí mật khác.”
Tiểu Xuân không kìm nổi mở lời: “Tổng tài, anh ta có phải là.”
“Anh ta không phải.” Hạ Nhật Ninh phủ nhận ngay: “chắc chỉ là tên nhát gan thám thính tin tức thôi. Vừa rồi lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt đảo qua đảo lại, đây không chỉ là biểu hiện của sự không tự tin, mà còn là một biểu hiện của sự rụt rè. Tên chủ mưu đứng sau bầy ra tất cả mọi việc, sao có thể là một tên rụt rè làm được chứ?” Con người rụt rè, sẽ không thể làm được việc lớn như vậy.”
Văn Nhất Phi tỏ ra tán thành: “đúng là như vậy.”
Lưu Nghĩa đang nướng miếng thịt trên tay, nói: “chẳng qua anh ta nhìn thấy thực lực của chúng ta, đoán là chúng ta còn có quân bài khác, nên qua đây thám thính tìm kiếm cơ hội. Nhưng, lấy một cái tên giả để thám thính, đúng là thành ý kém đến cực độ.”
“Có thể, thân phận thật của anh ta không thể để lộ.” Lưu Vân đang ngồi bên kia đống lửa lên tiếng nói: “mặt anh ta rất trắng trẻo, rõ ràng là ít khi phơi nắng. Vì vậy, cơ hội anh ta làm việc trong văn phòng là rất lớn. Anh ta nói dối liên tục, bị người khác vạch trần cũng không nổi nóng quá mức, từ đó cho thấy anh ta rất hay đối thoại với người khác và rất biết lựa lời nịnh bợ. Anh ta tự nhận là chủ quản cấp cao, lương một tỷ một năm, cái này có thể là đúng, vì chiếc nhẫn anh ta đeo trên tay, là bản giới hạn, mỗi một chiếc giá trị không dưới mấy trăm triệu. Vì vậy, có thể địa vị của anh ta không thấp, nhưng lại không thể công khai ra.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom