• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 601

20601.Lưu Nghĩa lắc lư đầu, tóc như tổ gà, trả lời nói: “Sư phụ tuổi tác đã lớn, đánh không nổi quyền. Cho nên dùng tiền dưỡng lão để mở một phòng chơi cờ, mỗi khi không đánh quyền sư huynh sẽ qua phụ. Họ thân với tớ như vậy, tớ sao có thể không quan tâm? Nhiều sư huynh đệ như thế, chỉ có tớ và sư huynh ở đây, bọn tớ không lo ai lo?”
Thẩm Thất gật đầu: “Thì ra là như thế. Mở một phòng chơi cờ cũng tốt, người ở đây họ cũng rất chú trọng hoạt động giải trí. Hơn nữa, sư phụ và sư huynh của cậu đều trông hung dữ thế, có lẽ không ai dám quấy phá.”
Nói đến cùng, Thẩm Thất tự nhiên nhớ lại đến cảnh Trần Chí Khuê uống say đứng trên mái lầu mà tỏ tình.
Người to tướng thế kia, khi dễ thương cũng khá là dễ thương.
Lưu Nghĩa lại ngáp, nói: “Đúng thế, giờ đây cả một nhân viên phục vụ cũng không có, sư phụ và sư huynh tớ đều bận đến sắp thành con thoi rồi, tớ chỉ qua phụ một chút, không nói nữa, tớ ăn uống một chút, tối còn phải qua đó.”
Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì không nói với Nhất Phi, nhờ cậu ta giúp cậu tìm vài người?”
“Đừng! Lần trước sư huynh muốn nhảy lầu, chính là vì cậu ta. Giờ đây lại kéo cậu ta vào, sư huynh tớ lại không tự nhiên.” Lưu Nghĩa xua tay nói: “Mấy hôm nay tớ đang đăng báo tuyển người, gấp rút tìm vài người, tớ có thể giải thoát rồi. Đúng rồi, Tiểu Thất, thọ thần của Hạ lão phu nhân cậu tính làm sao?”
Nói cho cùng chỉ còn hai ngày.
“Tết năm nay đến thật sớm!” Lưu Nghĩa thêm một câu: “Mong rằng tết năm nay, mọi chuyện thuận lợi!”
Thẩm Thất cười nói: “Miệng quạ, sao lại không thuận lợi? Tớ đây không phải là đang bận thiết kế bản vẽ sao! Người làm đều có sẵn, bản vẽ hình thành là có thể bắt tay làm ngay.”
Lưu Nghĩa lắc lấy cái đầu trả lời một cách hàm hồ nói: “Tớ cũng nói không rõ, cứ cảm thấy mấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.”
Thẩm Thất không quan tâm cô ấy nữa, tiếp tục cùng bọn trẻ nghiên cứu tạo hình và kiểu mẫu của trang sức.
Tạo hình thiết kế của Thẩm Hà quá màu mè.
Không cách nào, nhà thiết kế game, đều là càng sặc sỡ càng tốt.
Thẩm Duệ là làm thiết kế lập trình, về mặt này bé nó yếu một chút.
Cho nên chủ lực vẫn là Thẩm Thất.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà một lúc liền nằm đó không cử động nữa, Thẩm Thất không kiềm được liền nựng lấy mũi hai đứa, mẹ con ba người liền nghịch cùng nhau.
Lưu Nghĩa sau khi ăn no bụng, mới cảm thấy sức lực trở về.
Sau khi chờ tiêu hóa một lúc, trở về phòng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi ra, Thẩm Thất kêu lấy Lưu Nghĩa, quay người từ bếp lấy ra một hộp thức ăn, đưa cho Lưu Nghĩa: “Đem chút thức ăn cho sư phụ và sư huynh cậu. Đêm khuya thức trắng, dễ đói.”
Lưu Nghĩa cười hớn hở đón lấy, cúi đầu chụt một cái lên trán Thẩm Thất: “Khó trách sư phụ cứ nhắc cậu mãi, nhìn mặt là biết ngay người biết thương người! Lần này, cả sư phụ và sư huynh tớ đều được hưởng lợi!”
“Đi đi đi đi! Cùng Nhất Phi nhà cậu đi mà thân mật!” Thẩm Thất vẫn bình thường như thế mà đẩy Lưu Nghĩa ra khỏi cửa.
Lưu Nghĩa haha cười lớn mở cửa xe, vẫy tay với Thẩm Thất và hai đứa nhỏ trên lầu rồi rời khỏi.
Thẩm Thất chờ sau khi Lưu Nghĩa rời khỏi, mới cười quay người đi vào trong phòng.
Lưu Nghĩa lái xe rất nhanh liền tới phòng chơi cờ.
Vừa vào cửa liền thấy sư phụ và sư huynh với một tổ gà trên đầu với dáng vẻ vừa ngủ dậy.
Lưu Nghĩa là rạng sáng đi về, vừa về tới là ngủ liền.
Sư phụ và sư huynh có lẽ tới mặt trời mọc mới bắt đầu ngủ, cho nên hai người mới có chút chưa tỉnh ngủ.
“Đều rửa mặt đi, Tiểu Thất đem thức ăn cho hai người!” Lưu Nghĩa đặt hộp thức ăn lên trên bàn, nói: “Tiểu Thất nói thức đêm hại sức khỏe, nên ăn chút tẩm bổ.”
Nghe Lưu Nghĩa nói thế, hai người vốn dĩ đang tả tơi liền có tinh thần trở lại!
Có ăn!
Quá tốt rồi!
Không chờ Lưu Nghĩa đứng dậy rời khỏi, hai người vừa mở hộp ra, liền vui mừng hết sức!
Có thịt ăn!
Lưu Nghĩa thấy hai người không rửa mặt không rửa tay liền muốn ăn, nhanh tay lẹ mắt đậy nắp lại, nói: “Đi rửa tay trước! Đây là Tiểu Thất đặc biệt dặn con đem qua!”
“Được được được!” sư phụ và sư huynh Lưu Nghĩa, vui vẻ mà chạy đi rửa tay rửa mặt.
Tốc độ của hai người nhanh như cuồng phong cuốn qua.
Lưu Nghĩa vừa bày thức ăn ra, sư phụ và sư huynh Lưu Nghĩa đã ngồi ngay ngắn trước bàn mà chảy nước miếng.
Lưu Nghĩa đem đũa đưa cho sư phụ và sư huynh, nói: “Cháo này là do Tiểu Thất nấu, thứ khác đều là nhà bếp bên Cảnh Hòa trang viên đem qua. Tiểu Thất mấy hôm nay cũng bận, ngày hôm sau là đại thọ 84 của Hạ lão phu nhân, năm nay không tính làm lớn, chính là ở trong nhà mấy người tụ họp. Cho nên, Tiểu Thất cùng bọn trẻ đều đang bận thiết kế. Tuy rằng đây không phải do Tiểu Thất chính tay nấu, nhưng, thức ăn của Cảnh Hòa trang viên không phải ai cũng được ăn! Đầu bếp bên đó đều là đầu bếp đẳng cấp năm sao! Đều là được đào tạo chuyên dụng trong nhà!”
“Biết rồi biết rồi!” sư phụ và sư huynh Lưu Nghĩa đồng thời gật đầu, nóng vội nhét thức ăn vào trong miệng, vừa nói vừa không kiềm được đưa ngón cái lên: “Quả nhiên là bên ngoài không có mà ăn! Ngon, rất ngon!”
“Ăn chậm chút! Không có ai giành với hai người! Nói lại, hôm nay nếu có người tới ứng tuyển nhân viên phục vụ, hai người có thể không hung tợn thế không?” Lưu Nghĩa không nhịn được liền nói: “Hai người hung dữ như thế, ai dám đến ứng tuyển?”
Sư phụ và sư huynh Trần Chí Khuê của Lưu Nghĩa với vẻ ủy khuất: “sư phụ và sư huynh con làm gì có hung dữ? chỉ là vừa trừng mắt, họ liền bị dọa chạy mất mà thôi. Sư phụ và sư huynh con cái gì cũng không làm cả?”
Lưu Nghĩa không thể không sờ trán vì nhức đầu.
“Có thể không trừng mắt không?” giọng Lưu Nghĩa hơi nặng: “Nếu cứ thế, không tuyển được người phải làm sao? Chỉ ba người chúng ta? Trụ với phòng chơi cờ này? Hơn nữa, sư huynh với con còn cần đánh quyền nữa không? Chỉ một mình sư phụ người, làm sao mà trụ nổi? Nhiều người đến đánh bài như thế, sư phụ thật sự có thể một mình bận cho nổi?”
Trần Chí Khuê gật đầu phụ họa.
Sư phụ Lưu Nghĩa liền nói: “Ta chính là trời sinh biểu cảm này rồi? Ta cũng không có làm gì! Ta và Chí Khuê chính là đứng ở đó, sau đó trừng mắt, vẫn chưa nói gì, người đó liền đứng lên bỏ chạy! Chúng ta rất vô tội!”
Lưu Nghĩa trong chốc lát liền cảm thấy, có cần tìm người hung tợn dữ dội hơn sư phụ và sư huynh làm nhân viên phục vụ không?
Trong thời gian ba người nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa: “Cho hỏi, ở đây tuyển nhân viên phục vụ phải không?”
Vừa nghe có người ứng tuyển, Lưu Nghĩa liền đi qua: “Đúng thế đúng thế, mau vào trong!”
Người ứng tuyển là một người con trai cao cao ốm ốm, dịu dàng. Tuổi tác không lớn, khoảng chừng hơn 20 tuổi đầu, có lẽ vừa tốt nghiệp hoặc là sinh viên vừa học vừa làm.
“Xin chào, tôi là Tôn Tấn, là sinh viên trường đại học công nghệ tỉnh Nghệ An, năm nay năm tư.” Người con trai ứng tuyển có chút ngại ngùng cười với Lưu Nghĩa: “Hè năm sau tốt nghiệp, tôi không muốn về nhà, cho nên muốn tìm một nơi dừng chân trước. Tôi rất siêng năng!”
Sư phụ và sư huynh Lưu Nghĩa ăn nốt miếng cuối cùng, cũng đi qua theo, vừa muốn trừng mắt, liền nghĩ đến trải nghiệm đêm qua, liền lại cong lưng, nói: “Một sinh viên đại học tốt lành lại muốn đến phòng chơi cờ của chúng tôi làm nhân viên phục vụ?”
“Sinh viên đại học như chó. Trước khi không có đủ năng lực cạnh tranh với những người cso kinh nghiệm, tìm công việc đủ cơm no mặc ấm vẫn thiết thực hơn.” Khẩu khí của Tôn Tấn nhẹ nhàng trả lời: “Xin hỏi các vị ai là ông chủ?”
“Chính là tôi.” Sư phụ của Lưu Nghĩa trả lời nói: “Đi, vào trong nói.”
Tôn Tấn gật đầu, đi theo vào trong.
Phòng chơi cờ chỉ có một văn phòng kiêm phòng nghỉ ngơi, trong phòng cũng rối tung, chẳng qua được cái không có rác.
“Cứ ngồi tự nhiên.” Sư phụ Lưu Nghĩa mời gọi: “Tiền lương ở đây của chúng tôi không cao lắm.”
“Không sao, đây là sơ yếu lý lịch của tôi, mời ông xem qua.” Tôn Tấn đưa sơ yếu lý lịch cho sư phụ Lưu Nghĩa.
Sư phụ Lưu Nghĩa lật xem một lúc, đưa cho Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa xem một lát, nói: “Cậu là học kỹ thuật hóa học! Đến chỗ chúng tôi làm nhân viên phục vụ, đúng thật là lãng phí nhân tài! Tương lai có dự tính gì?”
Tôn Tấn lắc đầu: “Tôi đến từ khu vực nghèo nàn phía tây, nói thực muốn đứng vững ở thành phố Vinh, với học lực đại học đúng là không đủ. Huống hồ gì chuyên ngành của tôi, thực ra cũng rất khó kiếm việc làm. Cho nên, tôi không thể không cúi đầu với cuộc sống. Có thể sau này sẽ chuyển ngành sang làm việc khác. Trường đại học Hà Nội không phải cũng có sinh viên bán thịt heo sao! Tôi làm nhân viên phục vụ cũng không gì không tốt! Tôi thấy trên tờ tuyển nhân viên có ghi là bao ăn bao ở, nên tôi muốn thử!”
Trần Chí Khuê chỉ căn phòng phía sau, nói: “Nè, chính là ở đây, ăn thì cùng ăn với chúng tôi! Tôi thấy cậu ốm ốm yếu yếu, có lẽ ăn cũng không nhiều, cho nên không thu tiền cậu.”
Lưu Nghĩa kéo lấy Trần Chí Khuê, liền nói: “Đừng nghe anh ấy nói lung tung,. Phòng chơi cờ của chúng tôi mới thành lập, mọi thứ đều đang trong giai đoạn hoàn công, cơ sở vật chất đúng là có chút lạc hậu. Nhưng, sau này sẽ tiếp tục cải tiến, chúng tôi ưng ý căn nhà kế bên, chẳng qua chưa tới thời hạn hợp đồng cho thuê, cho nên tạm thời chưa thuê được. Nhưng, không bao lâu nữa, chúng tôi có thể mở rộng mặt bằng. Đến lúc đó hai bên thông nhau, thì sẽ cho cậu một căn phòng riêng để ở. Việc ăn, thì bên đây có nhà bếp, cậu biết nấu cơm thì cậu cứ nấu, không biết thì ăn chung với sư phụ. Cậu đừng căng thẳng! Sư phụ và sư huynh của tôi nhìn họ hung dữ vậy, thực ra không dữ chút nào.”
Tôn Tấn lau mồ hôi trên trán.
Nói không căng thẳng là giả.
Tất cả mọi người trong phòng, chỉ có Lưu Nghĩa trông bình thường nhất.
Hai người kia đầy vẻ hung tợn.
Lưu Nghĩa nói: “Cả phòng chơi cờ của chúng tôi thực ra chỉ bây lớn, công việc không nhiều, chỉ là chuyện vặt. Khi khách đến chơi bài chi tiêu, thì giúp bưng trà rót nước, giữ gìn vệ sinh một chút. Sư phụ và sư huynh của tôi đều là người thô kệch, cho nên chuyện lớn nhỏ ở đây cậu đều phải nhọc lòng một chút.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Thất gật đầu.
“Trị an ở đây cậu có thể hoàn toàn yên tâm, chỉ cần cậu ở đây, tuyệt đối không ai dám gây chuyện!” Lưu Nghĩa chỉ thiếu vỗ ngực bảo đảm.
Ai dám gây chuyện!
Muốn chết sao?
Ba tuyển thủ quyền anh ở đây, chỉ cần không dùng súng, trong chốc lát có thể hạ gục một đám được không?
Tôn Tấn gật đầu: “Đã rõ.”
Sư phụ Lưu Nghĩa khẽ ho một tiếng: “Nếu cậu muốn đi làm, thế thì khi nào cậu có thể làm chính thức?’
“Hôm nay là được!” Tôn Tấn trả lời nói.
Lưu Nghĩa không thể không hỏi: “Cậu rất thiếu tiền?”
Tôn Tấn gật đầu: “Đúng vậy. Tôi cần một số tiền gấp. Nhưng chuyên ngành của tôi không dễ tìm việc, cũng không tìm được công việc thích hợp.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom