• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 192

20192.
“Vụ sát nhập Đăng Phi sao?” Văn Nhất Phi chợt ngẩn người: “À, tôi nhớ vụ này rồi. Có người nói, khi đó có một công ty rất nhỏ, lấy nhỏ đánh lớn, nuốt chửng một xí nghiệp dây chuyền lớn hơn nó mười lần. Sau khi công ty nhỏ này nuốt chửng xí nghiệp dây chuyền kia, lại lập tức truyền đi thông tin thu mua, một công ty không tên tuổi như Đằng Phi đột nhiên lại tung hoành trong giới thương nghiệp, bỏ túi hai công ty chỉ trong chớp mắt, đồng thời còn nuối chửng hai xí nghiệp lân cận, trở thành xí nghiệp đẳng cấp thế giới lớn nhất mạnh nhất ở thành phố M. Khi đó, tôi cũng bị bất ngờ bởi thế lực của đối phương, nhưng không nghĩ rằng đó lại do Phùng Mạn Luân làm.”

“Nhưng nếu do Phùng Mạn Luân làm thì cũng không có gì lạ.” Phạm Thành nói: “Với thế lực của Phùng gia, quả thực có thể nuốt chửng nhiều công ty nhỏ như vậy.”

Phạm Ly cũng nói: “Đúng vậy, bản thân họ có hẫu thuẫn vững chắc, kinh doanh nhiều năm như vậy cũng gom được khá nhiều vốn liếng. Hơn nữa thời gian Phùng Mạn Luân ở Châu Âu, cũng cố gắng giành được chút thành tích, bản thân hắn quả thực đủ sức nhúng tay vào chuyện này. Nhưng Nhật Ninh này, cậu muốn ra tay với xí nghiệp Đằng Phi à?”

“Không đến mức là ra tay.” Hạ Nhật Ninh cười xấu xa: “Nhưng nếu như chúng ta đã đến rồi, không chiếm chút lợi lộc thì ăn nói sao với Phùng thiếu đây?”

Văn Nhất Phi, Phạm Ly, Phạm Thành đều nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt khinh bỉ.

Tên này đúng là gian thương nhất trong các loại gian thương mà.

Cho dù đi đến bất cứ đâu, hắn cũng phải kiếm lợi lộc.

“Tiểu Thất còn đang tức giận! Tôi phải kiếm chút vốn liếng cho Tiểu Thất phòng thân.” Hạ Nhật Ninh vuốt cằm tỏ vẻ suy nghĩ: “Có thể Phùng Mạn Luân sẽ không chịu cho tôi một đồng nhưng hắn sẽ không để bụng nếu Tiểu Thất lấy của hắn một chén canh.”

“Sao lại nói vậy?” Ba người kia cùng đồng thanh hỏi.

“Bởi vì Phùng Mạn Luân là sư huynh của Tiểu Thất.” Hạ Nhật Ninh trả lời một cách thản nhiên: “Không phải sư huynh luôn có một loại tình cảm không thể miêu tả đối với sư muội à?”
Văn Nhất Phi càng nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt khinh bỉ: “Cậu không sợ Phùng Mạn Luân thuận tay cướp người luôn sao?”

Hạ Nhật Ninh tự tin cười: “Xét về mặt nhan sắc, các cậu nghĩ Phùng Mạn Luân là đối thủ của tôi à?”

“Hả?” Ba người kia cùng nhíu mày.

“Đừng tưởng Tiểu Thất không biết suy nghĩ, cô ấy là người rất có mắt nhìn người đấy!” Hạ Nhật Ninh tỏ vẻ suy tư nói: “Năm đó, tôi từng được Tiểu Thất đánh giá cao về chỉ số nhan sắc đó.”

Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly cùng che mặt.

Bọn họ quả thực không có gì để nói với cậu bạn tự luyến, kiêu ngạo và cố chấp này nữa.

Quả thực, bọn họ kết giao mười mấy năm, sự trừng phạt của ông trời dành cho họ cũng đủ rồi.

Tiểu Thất, em nhanh quay lại đem người đàn ông của em về đi!

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa quay về không bao lâu thì hoạt động mở rộng đã bắt đầu rồi.

Nội dung của hoạt động mở rộng ngày hôm nay là thi đối kháng theo tổ.

Khác với trận bóng rổ ngày hôm qua.

Nội dung của trận đối kháng này là tất cả mọi người trong tập thể phải đều phải xung trận.

Hoạt động yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia, không có ai là ngoại lệ!

Những người đẫy đà một chút rất có lợi nha!

Chỉ cần đứng một chỗ, chẳng phải làm gì cũng có thể thắng!

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa gắng sức lôi lôi kéo kéo, lôi kéo mất nửa ngày nhưng vẫn bị người ta kéo trở lại chỉ bằng một tay!

Lần đầu tiên Thẩm Thất cảm thấy cái thân thể nhỏ nhắn của mình vô dụng đến thế.

Một người khỏe mạnh như Lưu Nghĩa cũng không thắng nổi họ!

Cân nặng của đối phương gần một trăm năm mươi ki-lô-gam!

Ván đầu tiên, đội 2 thắng, đội 5 thua!

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa ngồi phệt xuống đất thở hổn hển.

“Thật ngược đời mà!” Thẩm Thất nhịn không được nói rằng: “Anh ta ăn gì mà nặng vậy?”

Lưu Nghĩa đau buồn nói: “Ngày nào tớ cũng ăn rất nhiều! Sao mới chỉ nặng sáu mươi cân?”

Thẩm Thất trừng mắt một cái: “Sao cậu không nói lượng vận động một ngày của cậu là bao nhiêu đi? Còn nữa, đây là kéo co, không phải boxing!”

“Không ổn, không ổn, e rằng hôm nay không thắng nổi rồi.” Lưu Nghĩa phất tay nói: “Chúng ta đi tìm đội trưởng thương lượng một chút đi, đấu với đội 2, quả thực là lấy trứng trọi đá mà!”

Thẩm Thất cười ha ha một tiếng đồng ý.

Kỳ thực các cô có tìm được đội trưởng cũng vô dụng.

Ai bảo bọn họ bốc thăm phải đội 2 chứ?

Đội 2 có mấy người mập, bọn họ chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.

Vì vậy lúc kết thúc hoạt động mở rộng, đội 2 hoàn toàn xứng đáng khi đánh bại các đội khác và giành thắng lợi trong ngày hôm hôm đó.

Các thành viên của các đội khác sắc mặt ai nấy đều xám như tro!

Mấy ngày liên tiếp đều tham gia những hoạt động mở rộng như vậy, các thành viên cũng dần dần quen nhau, lúc hợp tác cũng ăn ý hơn.

Cuối cùng cũng có thể theo kịp yêu cầu của ban tổ chức!

Ngày cuối cùng tham gia huấn luyện mở rộng, ban tổ chức cuối cùng cũng công bố nội dung chính thức của trận bán kết: Mỗi đội sẽ chọn ra một tác phẩm mà bản thân cho rằng nó mang ý nghĩa của tình yêu.

Khi lấy được đề bài, sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng mông lung.

Vì phạm vi của đề bài quả thực quá rộng.

Trên thực tế, nó có thể sánh ngang với đề thi văn vào các trường đại học.

Thảo nào, ban tổ chức lại dành cả một tuần để mọi người tham gia các loại hoạt động mở rộng.

Lần này đúng là cần bàn bạc một cách cẩn thận.

Lần này là thành tích của cả tập thể, hơn nữa sẽ quyết định tập thể nào được đi tiếp và tập thể nào bị loại.

Phạm phải bất cứ một sai lầm nào thì tất cả thành viên trong đội đó sẽ có nguy cơ bị loại.

Bởi vậy mọi người tất phải tiến hành bỏ phiếu để quyết định nội dung đáp án của trận bán kết này.

Thẩm Thất vuốt cằm suy nghĩ rất lâu, đề bài này không hề dễ trả lời!

Cái gì mới là tác phẩm của tình yêu?

Là vẽ một bức họa?

Hay chụp một bức ảnh?

Hay là một tác phẩm điêu khắc?

Hay làm một tác phẩm đấu giá từ thiện?

Không biết, tất thảy đều không biết.

Vì vậy mọi người phải đoán ý đồ của ban tổ chức.

Chỉ có đoán được đề bài, mới có thể trả lời được đáp án chính thức.

Vì vậy mười đội đều bắt đầu nhao nhao trổ tài, thể hiện mọi mánh khóe và bản lĩnh để tìm được đáp án chính xác.

Có người hối lộ cho người phụ trách của ban tổ chức, có người mời họ ăn cơm, có người đi theo làm tay sai cố gắng nịnh nọt, còn có người lấy thân báo đáp.

Thành viên của tổ năm rất phiền muộn!

Bởi vì những việc này đều không đến phiên họ!

Tặng quà ư?

Chưa kịp tặng thì đã bị ban tổ chức tỏ ý từ chối, nếu ai dám tặng quà thì tập thể đó sẽ bị loại!

Mời họ dùng bữa?

Các tổ khác đã giành hết suất rồi, không thể bon chen được.

Đi theo nịnh nọt ư?

Từ sau khi công bố đề bài của vòng bán kết, những người đợi chờ nịnh nọt ban tổ chức đã xếp thành hàng dài ở ngoài cửa phòng họ rồi.

Lấy thân báo đáp?

Ha ha.

Không phải Thẩm Thất khiếm tốn, những stylist nữ có thể đạt được trình độ đó trong đội của cô, không có chồng thì cũng có người yêu hết rồi, số còn lại thảm không dám nhìn.

Vậy phải làm sao đây?

Lúc này, đội trưởng đột nhiên đưa ánh mắt liếc Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa cảm thấy chẳng lành, đang định chạy thoát thân thì đội trưởng đã không ngại ngần mà nói với Lưu Nghĩa: “Lưu Nghĩa này, tôi nhớ trong bữa tiệc tối hôm đó, hình như ông chủ Văn muốn mời cô dùng cơm thì phải? Dù sao nơi này của chúng ta cũng là khách sạn, chi bằng cô mời cậu ấy đến đây dùng bữa đi?”

Lưu Nghĩa tỏ vẻ từ chối: “Đội trưởng, sao lại bắt em ra trận chứ? Nếu nói dùng thân báo đáp thì em chính là người không phù hợp nhất? Mấy tên đàn ông đó làm gì có hứng thú với gương mặt này của em chứ?”

Ha ha ha... Thẩm Thất không nhịn được, cũng bật cười theo những người khác.

“Nhưng ông chủ Văn là giám khảo của trận chung kết! Cậu ấy nhất định biết đề thi chính xác.” Đội trưởng nhấn mạnh với Lưu Nghĩa: “Cô nhìn mấy người họ xem, càng không thích hợp mà! Lưu Nghĩa à, tiền đồ của chúng tôi gửi gắm hoàn toàn cho cô đó!”

Tất cả thành viên của đội đều nhìn Lưu Nghĩa với ánh mắt tha thiết mong chờ.

“Đừng như vậy mà!” Lưu Nghĩa bị nhìn đến mức dựng cả tóc gáy.

Bảo cô chủ động mời cái tên Văn Nhất Phi ẻo lả kia đi ăn ư?

Vậy hắn sẽ đắc ý chết mất!

Lưu Nghĩa nhìn về phía Thẩm Thất, gương mặt Thẩm Thất hoàn toàn bất đắc dĩ.

Những người khác đều khuyên bảo Lưu Nghĩa: “Tiểu Lưu à, đây chính là chìa khóa sinh tồn của tổ năm! Cô chỉ mời anh ta dùng cơm thôi mà! Chi bằng tiền cơm chia đều cho chúng tôi đi, cô chỉ phụ trách mỗi việc ăn thôi!”

Lưu Nghĩa suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vì tổ năm của chúng ta, tôi sẽ đánh cược một phen!”

Nghe thấy Lưu Nghĩa nói vậy, cả đội thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Nghĩa còn nói thêm: “Nhưng phải bảo Tiểu Thất đi cùng tôi, một mình tôi, mất bình tĩnh lắm.”

Thành viên trong cả đội suýt nữa thì phẫn nộ tập thể.

Tất cả mọi người trên toàn thế giới này có mất bình tĩnh thì Lưu Nghĩa cô cũng sẽ luôn bình tĩnh nha!

Bạn gặp boxer xung trận chưa?

Nhưng để trấn an Lưu Nghĩa, thành viên của tổ năm rất hào phóng gửi gắm thêm Thẩm Thất cho Lưu Nghĩa, để các cô thay mặt tổ đi gặp Văn Nhất Phi.

Vì vậy, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa tìm cách truyền tin ra ngoài để mời Văn Nhất Phi dùng cơm.

Hạ Nhật Ninh cũng có tai mắt trong khách sạn, hắn cũng đang ở căn phòng tổng thống của khách sạn này, vì vậy tin tức của Thẩm Thất vừa được gửi đi thì hắn liền biết rồi.

Nghe thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa mời mình dùng cơm, Văn Nhất Phi rất vui vẻ! Vui đến mức đầu hắn sắp nở hoa rồi.

“Ha ha, cuối cùng thì người phụ nữ giống đàn ông đó cũng mời tôi dùng cơm!” Văn Nhất Phi mặt tươi như hoa nói: “Không phải cô ta từng mạnh miệng, nói có chết cũng không mời tôi dùng cơm sao? Các cậu nói thử xem, tôi có nên đi không?”

Phạm Thành, Phạm Ly chỉ về phía Hạ Nhật Ninh, đồng thanh nói: “Cậu không đi thử xem!”

Ặc, Văn Nhất Phi chợt tức giận!

Nếu hắn dám không đi, Hạ Nhật Ninh nhất định sẽ đánh hắn một quyền!

Mấy người bọn hắn, không ai đánh thắng được Hạ Nhật Ninh!

Hạ Nhật Ninh nghiêm túc hỏi ba người họ: “Các cậu nói thử xem, tôi mặc gì đi gặp Tiểu Thất thì hợp?”

Văn Nhất Phi nhịn không được ói một cái: “Tiểu Thất mời tôi dùng cơm! Chứ đâu có mời cậu!”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lạnh lùng liếc nhìn Văn Nhất Phi: “Hử?”

“Tôi có nói gì đâu?” Văn Nhất Phi lập tức nghiêm trang trả lời: “Thực ra, Hạ Nhật Ninh cậu mặc cái gì cũng đẹp, thật đó!”

“Chúng tôi cũng muốn đi!” Phạm Thành Phạm Ly rất sợ không đủ loạn, ngay lập tức chuẩn bị góp thêm phiền phức: “Cũng lâu rồi chúng tôi chưa được ăn cơm cùng Tiểu Thất!”

Hạ Nhật Ninh suy nghĩ một chút, hình như Thẩm Thất có ấn tượng khá tốt Phạm Thành, Phạm Ly.

Được, hắn đồng ý!

“Các cậu định ăn mặc như thế nào để đi gặp Thẩm Thất?” Hạ Nhật Ninh hỏi Phạm Thành, Phạm Ly.

“Tôi nghĩ Tiểu Thất theo phong cách giản dị, chúng ta cũng khiêm tốn một chút, đừng quá trang trọng khiến cô ấy sợ.” Phạm Thành đề xuất ý kiến của mình.

“Mặc dù Lưu Nghĩa đó mặc trang phục đàn ông, nhưng vẫn năng động hướng ngoại, tôi đồng ý với ý kiến của Phạm Thành.” Phạm Ly tỏ ý tán thành.

“Nói như vậy, tôi cũng phải năng động hướng ngoại à? Các cậu cảm thấy tôi phù hợp với những bộ đồ năng động không?” Hạ Nhật Ninh duỗi ngón tay thon dài vuốt cằm, tỏ vẻ suy tư hỏi.

“Đừng, tuyệt đối đừng làm vậy!” Phạm Thành, Phạm Ly cùng xua tay: “Nếu cậu không muốn toàn bộ phụ nữ trong khách sạn phát điên thì cậu buông tha cho họ đi!”

“Này này này, ba người các cậu có thể tôn trọng tôi một chút được không? Chao ôi, người ta mời tôi mà, sao ba người lại thảo luận hăng say thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom