• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 1591

201591.
Ba Dương Lâm vì không làm đủ các bước bảo vệ, nên đã mắc bệnh phổi, và cũng chính là căn bệnh xơ hóa phổi trong truyền thuyết.

Đây là do hoàn cảnh mà gây nên.

Cho nên nhiều công nhân mỏ than, công nhân cốt thép, công nhân xây dựng vân vân và vân vân, đều là các bệnh nhân vì hoàn cảnh công việc mà mắc phải căn bệnh xơ hóa phổi, và con số này thật ra rất là nhiều.

Loại bệnh này, không phải khối u, nhưng nó nguy hiểm và có thể cướp đi tính mạng y như khối u.

Cho nên khi người khác hỏi, Dương Lâm đều sẽ nói là khối u phổi.

Bệnh này mà bộc phát, sẽ dẫn đến khó thở, mất hết cả sức lực, chỉ có thể nằm ở nhà để điều dưỡng.

Trừ khi cực kỳ giàu có, nếu không sẽ không thể sống được bao lâu.

Dương Lâm vì muốn trị liệu cho ba mình, nên mới mượn nhiều tiền thế, và mới bị Thái Đức Phát uy hiếp.

Bây giờ ba Dương Lâm vì được cứu chữa kịp thời, nên đã qua cơn nguy kịch và ổn định lại, nhưng tiền viện phí sau đó, vẫn là một khoản chi tiêu lớn.

Mẹ của Dương Lâm rất lo lắng.

Chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi của bà, vốn không đủ chống đỡ cho gia đình này.

Cũng may Dương Lâm chủ động đi làm để phụ giúp gia đình, nếu không gia đình này sớm đã tan tành rồi.

Dương Lâm đã nộp đơn xin khoản vay sinh viên với nhà trường, sau đó đã dốc hết sức mình đi làm để kiếm tiền và kiếm tiền, vì thế mới miễn cưỡng học cho hết.

Chính vì thế, đó là lý do tại sao khi Trình Thiên Cát xuất hiện ở cổng trường, các bạn lại có phản ứng mạnh như thế.

Đây chính là ví dụ điển hình của chim sẻ hóa phượng hoàng trong truyền thuyết!

Quả thật đừng nên quá vui mừng!

Dương Lâm lúc trước cũng không phải không nghĩ đến bắt Thái Đức Phát bồi thường, đáng tiếc, Thái Đức Phát vốn là bá chủ của nơi này, anh ta nói cho tiền cũng được, nhưng Dương Lâm phải theo anh ta.

Dương Lâm làm sao mà đồng ý được chứ?

Nhưng bây giờ thì đỡ hơn rồi, tiền lương của Dương Lâm đã nhiều hơn, và cũng không cần theo Thái Đức Phát, áp lực gia đình cũng tạm thời giảm bớt xuống.

Mẹ của Dương Lâm vào nhà bếp cho canh vào hộp, Dương Lâm chủ động qua nói: “Mẹ, con với mẹ cùng đi thăm ba nhé.”

Mẹ Dương Lâm gật đầu, dẫn con gái cùng nhau đón xe buýt đến bệnh viện.

Bệnh viện này không phải bệnh viện giỏi nhất khu này, cho nên tiền viện phí không cao, vì vậy điều kiện cũng không được tốt.

Nhưng Dương Lâm cảm thấy, chỉ cần trị khỏi bệnh là đủ rồi, những thứ còn lại, không quan trọng.

Vào đến phòng bệnh, Dương Lâm nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của ba mình nằm trên giường, và đang thở rất khó khăn. Âm thầm bước đến gần, đặt hộp canh sang một bên, đưa tay lên chỉnh lại ra giường cho ba.

Ba Dương Lâm tỉnh dậy, nhìn thấy con gái, trên mặt hé lên nụ cười an ủi: “Lâm Lâm đến rồi à.”

“Ba à, hôm nay đỡ hơn chưa?” Dương Lâm ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay ba mình, vẻ mặt mong đợi.

Ba Dương Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Yên tâm, con còn chưa trưởng thành kết hôn, sao ba co thể có chuyện gì được chứ?”

Mắt Dương Lâm liền đỏ hoe: “Ba à, ba đừng nói vậy, ba sẽ khỏi thôi mà.”

Mẹ Dương Lâm thấy giường bên cạnh đã trống, liền nhỏ tiếng hỏi: “Giường bên cạnh không phải bệnh nặng lắm sao? Sao ra viện rồi?”

Ba Dương Lâm yên lặng một hồi, trả lời: “Sáng nay đã không còn thở được, đi mất rồi.”

Trong phòng bệnh, yên lặng như chết.

Bệnh nhân cùng phòng đó cũng mắc phải căn bệnh giống ba Dương Lâm, và cũng là công nhân của xưởng Thái Đức Phát, năm nay gần sáu mươi tuổi rồi, đã làm việc bốn mươi mấy năm, cuối cùng cũng vì công việc mà bệnh qua đời.

Dương Lâm mau chóng an ủi ba mình: “Ba à, con có thể kiếm được tiền rồi, ông chủ đã tăng lương cho con, sau này ba cứ ở nhà dưỡng bệnh, con có thể nuôi ba và mẹ.”

Nghe câu nói này, ba mẹ Dương Lâm có chút muốn khóc.

Con gái hiểu chuyện quá, hiểu chuyện đến nổi làm người ta đau lòng.

Con cái của người ta, mười chín tuổi, là độ tuổi tươi đẹp nhất, còn đang hưởng thụ thanh xuân hưởng thụ tình yêu trong ghế nhà trường, còn con gái của họ, thì từ sớm đã phải đứng ra gánh vác gia đình, dốc hết sức mình để tạo ra một hoàn cảnh sống an yên cho họ.

Nghĩ đến là cảm thấy nhói lòng. “Ba à, công việc của con cũng thay đổi rồi. Bây giờ con chỉ cần sắp xếp lại hồ sơ hợp đồng gì đó thôi là được. Ba cũng biết, con học chuyên ngành tiếp thị trong trường đại học mà, con mà tốt nghiệp nhất định sẽ tìm được công việc thích hợp, con có kinh nghiệm làm việc, nhất định sẽ có ưu thế hơn các bạn học khác. Sau đó con sẽ làm thêm mấy công việc nữa, ba và mẹ chỉ cần ở nhà hưởng phúc là được rồi.” Dương Lâm hạ giọng, Ánh mắt tràn đầy sự kiên cường và bất khuất.

“Được, được, được.” Ba Dương Lâm rươm rướm nước mắt, gật đầu liên tục.

Ai nói nuôi con gái là vô ích chứ?

Ai nói sinh con gái là sẽ cho người khác vậy?

Con gái của bọn họ, còn có ích hơn cả con trai đấy!

Mẹ Dương Lâm lén lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, canh nguội rồi, nào, uống một ít đi.”

Mẹ Dương Lâm đỡ chồng mình ngồi dậy, tự đút canh cho ông ấy.

Dương Lâm đứng vào một bên, nhìn ba mẹ mình mới chỉ bốn mươi mấy tuổi, mà đã nhìn già như những người năm mươi mấy sáu mươi tuổi, trong lòng cảm thấy sao mà nhói đau quá.

Dương Lâm âm thầm thề trong bụng, mình nhất định phải phấn đấu, nhất định phải cho ba mẹ sống cuộc sống thật tốt.

Trên đường trở về từ bệnh viện, mẹ Dương Lâm đã ngủ thiếp đi trên xe buýt, Dương Lâm đỡ đầu bà ấy, để bà ấy dựa vào vai mình, để bà ấy ngủ thoải mái một chút.

Mẹ cũng vất vả lắm rồi.

Ngàu nào cũng dậy sớm đi chợ nấu cơm, mang cơm đến bệnh viện, còn phải đến công xưởng Thái Đức Phát để nấu ăn cho mấy trăm người trong đó.

Trong một ngày, bận bịu đủ thứ, không có lấy chút thời gian để nghỉ ngơi.

Dương Lâm thật lòng rất thương xót cho mẹ, cho nên các việc trong nhà, cô đã tự mình làm hết, và bản thân còn cố gắng kiếm tiền để phụ giúp gia đình.

Nhưng số tiền ít ỏi này, đối với bệnh tình và sức khỏe của ba mà nói, chỉ là giọt nước trong đại dương thôi.

Dương Lâm nhìn ra cửa sổ cảnh sắc đang dần tối đi, trong đầu có chút mơ màng.

Cô không biết mình còn có thể làm gì, để có thể giúp gia đình dứt khoát vượt qua hoàn cảnh trước mắt.

Về đến nhà, Dương Lâm chủ động rửa rau nấu cơm.

Nấu cơm xong, vừa định gọi mẹ ăn cơm, lại thấy mẹ ngủ quên trên ghế sofa.

Dương Lâm thở dài, lấy mền đắp lên cho mẹ, và lấy tô đậy lại cơm canh, bản thân âm thầm quay về phòng xem sách.

Cuộc sống, thật ra vốn là khó khăn như thế.

Chẳng qua là thái độ nhìn nhận cuộc sống khác nhau, nên có khó khăn mấy, cũng không cảm thấy vất vả.

Sau đó, Trình Thiên Cát liên tục ba ngày liền, cũng không đến tìm Dương Lâm, điều này làm Dương Lâm cảm thấy hụt hẫng.

Nhưng, vừa chớp mắt đã đến cuối tuần.

Dương Lâm lại đến công ty Thái Đức Phát để làm việc.

Thứ bảy, Dương Lâm vừa vào văn phòng, đã thấy Thái tổng và Trình Thiên Cát đi từ bên ngoài vào.

Dương Lâm chào Trình Thiên Cát một tiếng, mà Trình Thiên Cát có vẻ như không nhìn thấy cô vậy, cứ thế đi lướt ngang qua mặt cô.

Dương Lâm cảm thấy hụt hẫng, và ngay tức khắc nghĩ đến lời nói của mẹ, đôi mắt đột nhiên tối sấm lại.

Trình Thiên Cát và Thái Đức Phát sau khi bước vào văn phòng, đã ngồi xuống ghế sofa, thoải mái dựa ra sau, nói: “Thật ra Thái tổng không cần khách sáo thế, tôi cũng chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.” Thái tổng cười ha ha nói: “An thiếu gia đúng là tuổi trẻ tài cao. Cậu đã giúp tôi nhiều thế, sao tôi có thể không có biểu hiện gì chứ? Nếu cậu có khó khăn gì, cứ nói tôi biết nhé. Chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi tuyệt đối không từ chối.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom