• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 150

20150.
“Nếu anh Mạn Luân đã có thành ý như vậy thì làm sao tôi có thể để anh thất vọng chứ?” Hạ Nhật Ninh liếc qua Phùng Mạn Luân một cách ẩn ý, sau đó hắn quay đầu lại nói với chủ nhân của bữa tiệc là ông chủ Tiền: “Không biết chỗ này của ông chủ tiền có nơi nào yên tĩnh để tôi với anh Mạn Luân có thể ôn lại chuyện cũ một chút không?”

Ông chủ Tiền lau mồ hôi hột trên trán và chỗ chóp mũi rồi run rẩy trả lời: “Có... có... có ạ! Tôi cho người đi sắp xếp ngay.

Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết!

Hai người muốn đấu thì đến chỗ nào xa xa vào mà đấu!

Không cần ăn hiếp những con cá nhỏ như chúng tôi làm gì!

“Làm phiền ông rồi.” Hạ Nhật Ninh cười khanh khách: “Tiểu Thất, đi thôi, hiếm có dịp anh Mạn Luân đến đây, chúng ta đi nói chuyện một chút.”

Mặc dù Thẩm Thất không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn mà từ nét mặt của hai người này thì Thẩm Thất cũng có thể đó ra được rằng hiện tại Phùng Mạn Luân đang có điểm yếu nằm trong tay Hạ Nhật Ninh.

Một người là chồng cô, một người là sư huynh của cô.

Haizzz, cô không nên lắm mồm làm gì.

“Không đâu, các anh cứ nói chuyện của các anh đi. Em hơi đói một chút, em muốn yên tĩnh một mình để ăn thứ gì đây. Được không?” Thẩm Thất cố ý làm nũng.

“Được, em thích làm gì thì cứ làm.” Hạ Nhật Ninh liếc Phùng Mạn Luân bằng ánh mắt thâm thúy: “Trên địa bàn của anh Mạn Luân thì chúng ta cứ thoải mái, đúng không anh Mạn Luân?”

“Đương nhiên rồi.” Phùng Mạn Luân nhíu mày, nghiến chặt răng mà nói: “Tiểu Thất là sư muội của tôi, trên địa bàn của tôi thì cô ấy muốn làm gì thì cứ làm.”

“Ờ, thật không? Có những lời này của anh Mạn Luân thì tôi cũng yên tâm rồi.” Hạ Nhật Ninh giờ tay lên một cách ưu nhã: “Anh Mạn Luân, mời.”

Thẩm Thất nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn anh tuấn rời đi thì cũng xoay người muốn đi.

Lúc này cô liền đụng phải cánh tay của Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư đang định tiến lên nhận lỗi, Thẩm Thất lập tức khoát tay nói: “Người có thể quyết định sự sống chết của mọi người không phải là tôi mà là Hạ Nhật Ninh. Cho nên mọi người có cầu xin tôi thì cũng vô ích mà thôi.”

Nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy thì cặp mẹ con khác người kia liền phủi bụi và nếp nhăn trên quần áo mà đứng dậy, quay người rời đi!

Được rồi, suy nghĩ của loại người này thực sự là khiến người bình thường không thể suy đoán được.

Thẩm Thất cũng không để ý đến bọn họ, cô lễ phép hỏi thăm chủ nhân của bữa tiệc để tìm một chỗ yên tĩnh ăn cái gì đó.

Tính chất của bữa tiệc tối nay đã hoàn toàn thay đổi.

Hầu như không ai dám ở lại xem náo nhiệt cả.

Bọn họ sợ bị vạ lây.

Cho nên bọn họ vội vàng xin phép chủ nhân bữa tiệc ra về.

Thẩm Thất thầm nghĩ, thảo nào Hạ Nhật Ninh lại tặng một món quà lớn như vậy cho ông chủ của bữa tiệc.

Hắn đã đoán được trước là bữa tiệc tối hôm nay sẽ bị quấy nhiễu nên mới tặng trước một món quà như vậy đấy nhỉ?

Cũng không biết rốt cuộc Hạ Nhật Ninh đã làm gì mà có thể khiến cho Phùng Mạn Luân sốt ruột đến vậy, hắn ta cứ thế mà vượt cả gió bụi để đến đây.

Bởi vì hai người đấy đều có quan hệ với mình cho nên Thẩm Thất quyết định không quan tâm cũng như không thắc mắc điều gì cả, chỉ cần làm tốt việc của bản thân là được rồi.

Ở bên kia Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân đã tìm được một chỗ yên tĩnh để bắt đầu chiến đấu căng thẳng rồi.

“Sao đột nhiên Tổng giám đốc Hạ lại muốn nhúng tay vào những công trình ở đây thế?” Phùng Mạn Luân không hề nói nhảm với Hạ Nhật Ninh mà đi thẳng vào vấn đề: “Là vì báo thù chuyện tôi bảo Tiểu Thất ở lại sao? Nếu như vậy thì Tổng giám đốc Hạ nên hết giận từ sớm rồi chứ? Dù sao thì cậu cũng đã làm cho tôi và Phùng gia mất mặt trước bộ Công Thương như vậy rồi. Cậu lại còn đoạt đi thứ mà tôi muốn, cậu đã thắng rồi. Đuổi cùng giết tận như thế này không hợp lý lắm thì phải?”

“Ồ?” Hạ Nhật Ninh khẽ nở nụ cười: “Anh Mạn Luân, anh cảm thấy tôi đang đuổi cùng giết tận à? Sao có thể chứ? Nguồn lực của Phùng gia rất vững chắc, một chút chuyện nhỏ này sao có thể động đến gân cốt của Phùng gia chứ.”

Nói xong câu đó thì Hạ Nhật Ninh lại tiếp tục: “Anh Mạn Luân bớt giận, đừng tức giận như thế. Tôi cũng không biết đây là sản nghiệp của anh Mạn Luân, nếu như biết từ trước thì tôi sẽ không ra tay. Tôi chỉ thấy thấy có người ức hiếp Tiểu Thất của tôi quá đáng nên muốn trút giận cho cô ấy thôi mà.”

Phùng Mạn Luân tỏ vẻ hoài nghi.

Hắn nhất định sẽ không tin những lời này của Hạ Nhật Ninh!

Nếu như Hạ Nhật Ninh là loại người chưa điều tra kỹ càng mà đã quyết định đầu tư thì hắn ta sẽ cắt đầu làm bóng đá.

Cho nên, hắn đã nói như vậy thì chắc chắn là vẫn còn những lời khác nữa.

Quả nhiên, Hạ Nhật Ninh lại tiếp tục nói: “Đáng tiếc là anh tới quá muộn! Anh Mạn Luân, tôi cảm thấy hạng mục này cũng không tồi nên đã đầu tư hai trăm triệuUSD.”

Đáy lòng của Phùng Mạn Luân chĩu xuống.

Quả nhiên là thế!

“Tổng giám đốc Hạ có ý gì vậy?” Ánh mắt thâm trầm của Phùng Mạn Luân cứ nhìn chằm chằm Hạ Nhật Ninh.

“Anh Mạn Luân, gọi tôi là tổng giám đốc Hạ thì khách sáo quá. Trước đây anh luôn gọi là Nhật Ninh.” Hạ Nhật Ninh bắt chước giọng điệu của Thiếp Phiến công chúa khi nói chuyện với Tôn hầu tử, hắn ai oán nói: “Anh thay lòng rồi.”

Phùng Mạn Luân suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Hạ Nhật Ninh, cậu lợi hại lắm!

“Tổng giám đốc Hạ, chúng ta đều là người quang minh chính đại không ngồi lê đôi mách, ở đây cũng không có ai nữa, cậu suy nghĩ thế nào thì cứ nói thẳng ra đi.” Đôi mắt của Phùng Mạn Luân híp lại mà nói: “Những công trình này rất quan trọng với Phùng gia. Hy vọng là Hạ gia có thể giơ cao đánh khẽ, tạo điều kiện thuận lợi cho Phùng gia. Những chuyện trước đây, Hạ gia cũng đã thanh toán xong rồi, xin cậu hãy khoan dung độ lượng. Tương lai không chừng phong thủy lại luân chuyển, rồi cũng có lúc Hạ gia các cậu phải cầu xin Phùng gia. Mặc dù Phùng gia không so được với Hạ gia, nhưng mà ở Nghệ An thì Phùng gia mới là con rắn độc.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Ừm, anh nói cũng có lý.”

“Tổng giám đốc Hạ, cậu chính là kiểu người quang minh không nói vòng vo, cậu muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Lần này Phùng Mạn Luân thực sự lúng túng.

Đúng là bởi vì... những công trình ở đây quá lớn.

Cuối cùng thì Hạ Nhật Ninh cũng thu vẻ mặt trêu chọc lại, đôi mắt phượng của hắn liếc Phùng Mạn Luân một cái thật sâu: “Hai tỷ NDT của tôi không thể uổng phí được. Phùng gia đúng là rất có bản lĩnh, Phùng gia có thể đấu thầu được những hạng mục đường sắt cao tốc này khiến tôi rất bái phục.”

“Chuyện này tôi không làm chủ được.” Phùng Mạn Luân dứt khoát trả lời: “Chuyện này là bố tôi ra mặt, tôi không thể xin vào được.”

“Phùng thiếu, Phùng gia sớm muộn gì thì cũng là của anh.” Hạ Nhật Ninh cũng nở nụ cười: “Anh và tôi không giống nhau. Tôi có rất nhiều người cạnh tranh nhưng anh thì không. Bây giờ Phùng gia vẫn chưa nằm trong tay anh, cho nên anh có thể giao lại hạng mục ở đây.”

Sắc mặt của Phùng Mạn Luân rất thâm trầm mà nhìn Hạ Nhật Ninh

“Tôi có thể tiếp tục đầu tư thêm.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Hai trăm triệu chỉ là tiền đầu tư trước, sau này sẽ còn có nữa.”

“Không được, tôi vẫn không thể đáp ứng cậu được, đổi sang điều kiện khác đi.” Phùng Mạn Luân vẫn tiếp tục từ chối.

“Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.” Hạ Nhật Ninh khoanh tay lại, hắn bày ra bộ dạng không hề sợ hãi mà nhìn Phùng Mạn Luân: “Phùng Thiếu, công trình này tôi đã quyết định rồi.”

Sắc mặt của Phùng Mạn Luân càng trở nên khó coi.

Ánh mắt hắn ta lóe lên, cuối cùng mở miệng nói: “Tôi sẽ thương lượng với cả nhà một chút.”

“Tùy anh.” Hạ Nhật Ninh khoát tay: “Tôi chờ tin của anh.”

Phùng Mạn Luân nhanh chóng rời khỏi phòng, ra ngoài gọi điện thoại.

Hắn ta đi nhanh về cũng nhanh.

Chưa đầy mười mấy phút hắn ta đã quay về căn phòng với vẻ mặt như thường.

Hạ Nhật Ninh rót cho Phùng Mạn Luân thêm một chén trà.

“Được, điều kiện của cậu tôi đồng ý. Nhưng tôi có thêm một điều kiện.” Ánh mắt của Phùng Mạn Luân chợt trầm xuống, ánh mắt hắn rơi vào chén trà vừa được rót thêm, nước trà cuồn cuộn, lá trà nổi lên, giống như tâm trạng của hắn ta lúc này vậy: “Tiền vốn tăng thêm của cậu không được thấp hơn 2 tỷ USD, hơn nữa, cổ phần mà cậu chiếm đạt được không thể qua 3%.”

“5%.” Hạ Nhật Ninh mở miệng ngắt lời hắn ta: “Tôi không giữ cổ phần mà muốn giao cho Thẩm Thất. Anh luôn nói anh là sư huynh của Thẩm Thất, đến 2% cổ phần thôi mà anh cũng tiếc không cho à?”

Ánh mắt của Phùng Mạn Luân đột nhiên lại u ám thêm vài phần: “Tổng giám đốc Hạ đúng là giỏi tính toán.”

“Như nhau cả thôi.” Hạ Nhật Ninh cười nhẹ nhàng: “Công trình này của anh cũng chiếm không ít vốn đầu tư đấy nhỉ? Nếu không thì lúc cạnh tranh ở Bộ Công Thương, anh sẽ không chỉ chuẩn bị mỗi 10 tỷ USD thôi đâu.”

Phùng Mạn Luân không còn gì để nói.

Sự thật đúng là như thế.

Hạng mục đường sắt cao tốc này do Phùng gia chịu trách nhiệm, tiền vốn giai đoạn đầu rất lớn.

Vì vậy mà lúc chuẩn bị nhận nhiệm vụ của Bộ Công Thương, mặt tiền vốn đúng là rất kiệt quệ.

Cho nên, hắn mới có thể nhắm vào dòng chảy tiền vốn của Hạ Nhật Ninh.

Chỉ là không ngờ rằng hắn lại bị Hạ Nhật Ninh lừa một vố.

“Tôi sẽ thêm 2 tỷ nữa, 5% cổ phần, không thể thấp hơn nữa, ghi lại trên danh nghĩa của Thẩm Thất.” Hạ Nhật Ninh nghiêm túc nhìn Phùng Mạn Luân mà nói.

Phùng Mạn Luân suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng cắn răng đồng ý: “Được, giao dịch thành công!”

“Hợp tác vui vẻ!” Hạ Nhật Ninh vươn tay về phía Phùng Mạn Luân.

Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, ánh mắt lóe lên, hắn ta nói: “Cậu đang lót đường cho Tiểu Thất à?”

Hạ Nhật Ninh không phủ nhận, hắn gật đầu.

“Sắp có chuyện gì xảy ra à?” Trực giác của Phùng Mạn Luân rất nhạy bén.

“Đây là chuyện riêng của tôi.” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trùng xuống.

“Nhưng tôi là sư huynh của Tiểu Thất!” Phùng Mạn Luân nhìn Hạ Nhật Ninh một cách khiêu khích: “Vừa nãy cậu đã thừa nhận rồi, đúng không?”

Hạ Nhật Ninh mỉm cười, bàn tay hắn cầm lấy chén trà nói: “Tôi có dự cảm xấu, nhưng mà chưa chắc đã thành sự thật. Tạm thời cứ xem xét đã.”

“Về phía bố mẹ cậu à?” Phùng Mạn Luân cũng bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.

“Phùng thiếu vẫn luôn rất hiểu lòng người.” Hạ Nhật Ninh than nhẹ một tiếng: “Trên thế gian này, có thể hiểu rõ tâm tư người khác hơn Phùng thiếu e rằng không có mấy người.”

“Như nhau cả thôi.” Phùng Mạn Luân nhếch khóe môi: “Xem ra tôi đã đoán đúng.”

Hạ Nhật Ninh không hề phủ nhận.

“Tôi có thể biết được không?” Phùng Mạn Luân không nhịn được mà hỏi: “Dù trước đây tôi và cậu có cạnh tranh, đấu đá lẫn nhau, nhưng bây giờ chúng ta đã có quan hệ hợp tác rồi. Huống hồ, cậu cảm thấy trên thế giới này thực sự có bí mật à?”

Hạ Nhật Ninh than nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi không có ý định lừa gạt người khác, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Ba mẹ tôi đã sắp xếp một người tới đây để giúp đỡ và chăm sóc tôi.”

Đôi mắt Phùng Mạn Luân híp lại: “Phụ nữ à?”

Hạ Nhật Ninh cầm một điếu xì gà bên tay lên, hắn không châm thuốc mà ném đi, tức giận trả lời: “Phùng thiếu, nếu như trực giác của anh không nhạy bén như thế thì tôi và anh có thể làm bạn rồi.”

“Hừ, như nhau cả thôi.” Phùng Mạn Luân vươn tay lấy một điếu xì gà, hắn ta liếc mắt nhìn Hạ Nhật Ninh: “Người phụ nữ này có vấn đề gì à?

Hạ Nhật Ninh cười khổ: “Ba mẹ cô ta chết vì cứu ba tôi, cho nên, cô ấy lớn lên bên cạnh ba mẹ tôi, coi như là một người em kết nghĩa của tôi.”

Phùng Mạn Luân đột nhiên nở nụ cười, hắn ta cười rất vui vẻ: “Nhưng mà em kết nghĩa của cậu hình như lại rất thích cậu có đúng không? Hạ Nhật Ninh, cậu đoán xem Tiểu Thất sẽ làm thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom