• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 1507

201507.
Nghe Ngu Vũ Mặc nói vậy, Hạ Thẩm Châu cũng không lên tiếng, chỉ đưa hoa quả cho Ngu Vũ Mặc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Ngu Vũ Mặc tức giận đặt hoa quả xuống bàn, tiếp tục nằm trên giường bấm điện thoại.

Hạ Thẩm Châu ra đến cửa, nhưng đợi mãi cũng không thấy Ngu Vũ Mặc gọi cậu lại.

Cậu không cam lòng quay lại nhìn Ngu Vũ Mặc, giỏi thật đấy, dám tiếp tục bấm điện thoại, không thèm để ý đến cậu!

Hạ Thẩm Châu nghĩ hay là quay lại, nhưng làm thế thì cậu lại thấy xấu hổ.

Nhưng nếu không quay lại thì sao?

Tối thế này rồi, chẳng lẽ cậu phải ra ngoài ở chung phòng với người khác à?

Cậu không làm được!

Lúc ấy, tiếng sấm vang lên đùng đùng ngày càng dày đặc.

Hạ Thẩm Châu liền giả vờ thu dọn đồ đạc, đóng cửa sổ, nói: “Sắp mưa rồi, giúp tớ đóng cửa sổ lại đi!”

Lúc ấy Ngu Vũ Mặc mới dừng động tác tay, đứng dậy đóng một cánh cửa sổ khác.

Trong khi Ngu Vũ Mặc đóng cửa, không biết Hạ Thẩm Châu đi tới sau lưng cô từ lúc nào, nắm lấy ngón tay cô.

Ngu Vũ Mặc bị bất ngờ, liền lập tức rụt tay lại.

Nhưng cô không ngờ Hạ Thẩm Châu cứ nhất quyết nắm tay cô không buông.

“Cậu buông tay ra!” Ngu Vũ Mặc tức giận nói: “Giữ khoảng cách cho tớ!”

“Tớ không buông!” Hạ Thẩm Châu cũng tức giận: “Tại sao tớ phải buông chứ?”

“Không phải có nhiều cô gái vây quanh cậu lắm sao? Cậu đi mà tìm bọn họ đi! Bọn họ đều mơ ước có ngày được cậu nắm tay đấy!” Cơn giận của Ngu Vũ Mặc bùng nổ trong nháy mắt: “Ở đây chỉ có mình tớ thôi, bên đó nhiều người hơn đấy! Tớ lúc nào cũng cau có làm cậu chịu thiệt nhiều rồi! Cậu đi mà tìm bọn họ đi! Ít ra cậu còn thể nói chuyện với bọn họ, chứ tớ nghe họ nói thì chẳng hiểu gì hết! Cậu đi tìm bọn họ mà thoải mái yêu đương, cần gì phải phí thời gian ở đây chứ?”

Hạ Thẩm Châu nghe xong thì sững người lại, mãi một lúc mới nhận ra: “Cậu ghen à?”

Khuôn mặt Ngu Vũ Mặc chợt đỏ lên, càng giận dữ, ngang ngược đẩy Hạ Thẩm Châu ra: “Ai ghen chứ? Tớ không thèm ghen! Cậu mau đi đi!”

Hạ Thẩm Châu liền nhân cơ hội đó nắm chặt tay Ngu Vũ Mặc: “Cậu còn dám bảo cậu không ghen sao? Cậu tự nhìn bản thân...”

Vừa lúc ấy, tiếng sấm trên trời chợt rền vang.

Ngu Vũ Mặc sợ đến mức giật nảy mình lên, vô thức trốn vào lòng Hạ Thẩm Châu.

Trong nháy mắt, sự ấm áp từ cơ thể Hạ Thẩm Châu đã nhắc nhở Ngu Vũ Mặc rằng bản thân mình vừa làm gì.

Lấy lại tinh thần, Ngu Vũ Mặc chuẩn bị đẩy Hạ Thẩm Châu ra.

Nhưng đương nhiên Hạ Thẩm Châu sẽ không để cho cô làm như vậy, cậu ôm chặt lấy cô, nhất quyết không buông!

“Cậu, cậu buông ra!” Ngu Vũ Mặc càng thêm nổi giận, cố gắng đẩy Hạ Thẩm Châu ra

Hạ Thẩm Châu chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sức lực nhỏ bé của cô, càng ôm chặt Ngu Vũ Mặc, cười nói: “Cậu chủ động thân mật như thế thì làm sao tớ buông cậu ra được! Cơ hội tốt thế này, làm sao tớ buông tay ra được cơ chứ?”

“Cậu… Cậu là đồ gian xảo!” Ngu Vũ Mặc càng nổi giận, không ngừng đấm vào ngực Hạ Thẩm Châu: “Cậu cố tình đúng không!”

“Ừ, tớ cố tình đấy!” Hạ Thẩm Châu đắc ý nói: “Ai bảo cậu nói chuyện vô lý như thế? Cậu chỉ thấy tớ vui vẻ cười đùa với mấy cô gái kia, không chịu hỏi xem tớ nói chuyện gì với họ, lại còn đi ghen lung tung. Chẳng lẽ cậu nghĩ mắt thẩm mỹ của tớ kém như vậy à?”

Ngu Vũ Mặc ngẩn ngơ: “Ý cậu là sao?”

Hạ Thẩm Châu nói: “Chẳng lẽ cậu không biết tớ thích kiểu con gái giống cậu à?”

Ngu Vũ Mặc nghe thấy Hạ Thẩm Châu thể hiện tình cảm thẳng thắn như vậy, thì khuôn mặt lại càng đỏ hơn nữa.

Ngu Vũ Mặc cúi đầu: “Tớ không tin!”

“Tớ biết cậu không tin.” Hạ Thẩm Châu trả lời.

Ngu Vũ Mặc im lặng không biết nói sao.

Hạ Thẩm Châu bỗng nói nhỏ: “Cậu biết tại sao tớ nói chuyện phiếm với họ không? Tớ muốn biết được cuộc sống của bọn họ bằng cách ấy. Trông bọn họ có vẻ thân thiết với tớ, nhưng thực ra họ rất đề phòng tớ, dường như vẫn còn nhiều chuyện bọn họ không chịu nói cho tớ biết. Vậy nên tớ mới vui đùa với bọn họ một chút, đợi bọn họ bớt cảnh giác, thì mơi thu được nguồn tin có giá trị.”

“Trước khi đi, chị và anh rể của tớ đã để lại một khoản trợ cấp tương đối. Tuy số tiền này không là bao với chúng ta, nhưng lại khiến rất nhiều người bí quá hóa liều, muốn cuỗm tất.”

“Thực ra khi ấy chị và anh rể của tớ đã dự liệu được số tiền này sẽ không được trao toàn bộ cho người nghèo. Nhưng tỉ lệ phân chia cụ thể là bao nhiêu, hẳn là họ cũng có tính toán cả rồi? Giờ tớ làm vậy là để điều tra xem số tiền quan chức chính phủ tham ô là bao nhiêu. Chuyện này không thể công khai điều tra được, nên tớ chỉ đành dùng cách này thôi.”

“Những túi hoa quả này đều là do người của chính phủ mang đến. Cậu có nghĩ đến không? Tại sao bọn họ lại tặng chúng ta những loại hoa quả đắt tiền này? Rõ ràng bọn họ biết tớ là cậu hai nhà họ Hạ mà vẫn không sợ, điều này cũng nói lên rất nhiều chuyện rồi. Tớ không thể để lộ khả năng thật sự của bản thân mình được, nếu không, rất có khả năng bọn họ sẽ nhốt chúng ta ở đây vĩnh viễn.” Nói đến đây, Hạ Thẩm Châu mới cười khổ: “Bởi vậy, tớ chỉ đành giả vờ ăn mặc xa hoa, làm việc chểnh mảng. Tất cả những gì tớ làm đều là vì sự an toàn của cậu!”

Ngu Vũ Mặc bị cách nói của Hạ Thẩm Châu thu hút, liền bảo: “Vậy cậu đã điều tra ra chưa?”

“Cũng tương đối rồi.” Hạ Thẩm Châu nói nhỏ: “Số tiền nhiều như thế nhưng dùng để cứu trợ người nghèo còn chưa đến hai mươi phần trăm, tám mươi phần trăm còn lại bị tham ô cả rồi!”

Ngu Vũ Mặc vô cùng tức giận: “Cái gì? Tham ô nhiều tiền như vậy sao? Cậu định cứ mặc kệ như vậy sao?”

“Đây là nội tình của quốc gia này, không có cách nào giải quyết được! Dù sao chỗ này cũng không phải nước chúng ta, không phải nước của anh rể. Cậu nghĩ xem, làm sao tớ xen vào được cơ chứ?” Hạ Thẩm Châu hỏi lại Ngu Vũ Mặc: “Cậu nghĩ nuôi quân đội thì không phải dùng đến tiền sao? Cậu nghĩ quốc vương và chính quyền không biết chuyện này sao? Bọn họ chỉ nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không biết mà thôi!”

Ngu Vũ Mặc im lặng.

Đúng vậy, trong vấn đề này, thì cô thực sự quá ngây thơ!

Vừa lúc ấy, gió mạnh thổi qua kéo theo mưa rơi ào ào.

Gió thổi khiến căn phòng lạnh lẽo hẳn lên, Ngu Vũ Mặc liền nhanh chóng đóng cửa sổ, chặn lại tiếng mưa gió ở bên ngoài.

Lúc này, cô mới bình tĩnh nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ không cản trở cậu nữa! Bất kể cậu bông đùa với bao nhiêu cô gái, tớ cũng sẽ không giận...”

Ngu Vũ Mặc còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Thẩm Châu chặn lại bằng một nụ hôn.

Cô làm thế nào cũng không nói tiếp được.

Nụ hôn của Hạ Thẩm Châu vừa quyến rũ vừa cuồng nhiệt. Ban đầu Ngu Vũ Mặc còn phản kháng một chút, nhưng rồi sau đó, cô nhanh chóng chìm đắm trong nụ hôn của cậu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom