Thích Vi Vi đang mơ mơ màng màng thì bị một trận đập cửa khiến cho giật mình tỉnh lại, chẳng lẽ lại là Tiểu Minh xảy ra chuyện gì? Nhanh chóng đứng dậy mở cửa liền nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ cao gầy khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt lo lắng.
Không đợi cô mở miệng cũng đã lo lắng nói trước: “Xin hỏi cô có phải là Thích Vi Vi không? Tiểu Minh ở chỗ cô sao? Thằng bé thế nào rồi?”
“Cô là …” Thích Vi Vi nhìn cô, lập tức liền đoán được. Là ai có thể quan tâm đứa bé như vậy? Không phải là mẹ thì còn có thể là ai. Cô ấy chắc chắn chính là vợ của Cao Vĩ, Hồ Khiết.
“Tôi là mẹ của Tiểu Minh, bé có còn ở đây không?” Hồ Khiết chờ không được, vội đi vào trong phòng tìm kiếm khắp nơi lại không nhìn thấy bóng dáng của con trai, nhìn cô lại hỏi: “Con trai tôi đâu rồi? Có phải được cha của nó đón đi rồi không?” Nếu là như vậy ít nhất mình có thể yên tâm.
“Sao cô không hỏi vì sao bé lại xuất hiện ở đây?” Thích Vi Vi nhìn cô.
“Cái gì?” Hồ Khiết ngây ra một lúc, không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Tiểu Minh là đến để tìm mẹ, bé nói mẹ không cần bé, bé rất nhớ mẹ.” Thích Vi Vi cũng không tin cô thật sự muốn rời xa con mình.
“Cô quen Tiểu Minh? Thật ra cô là ai?” Hồ Khiết rất thông minh, từ trong lời nói của cô đã nghe được một chút tình hình cụ thể, cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
“Cô muốn biết sao? Vậy ngồi xuống nói chuyện đi.” Thích Vi Vi rót cho cô một ly nước.
“Cô nói cho tôi biết trước, Tiểu Minh có khỏe không?” Hiển nhiên Hồ Khiết càng quan tâm chuyện này hơn.
“Bé tốt lắm, cô không cần lo lắng.” Thích Vi Vi nói.
Lúc này Hồ Khiết mới nhìn cô: “Cô cố ý đúng không? Tiểu Minh căn bản không bị lạc, là cô cố ý dụ tôi tới, phải không?”
“Cô rất thông minh. Đúng vậy, là tôi cố ý. Tuy nhiên tôi không có mục đích gì khác, tôi chỉ muốn cho mọi người một nhà đoàn viên, bởi vì bọn họ tìm cô quá vất vả. Một mình cô ở nơi này, cuộc sống không khổ cực sao?” Thích Vi Vi nhìn thấy sắc mặt cô tiều tụy, biết cuộc sống của cô cũng nhất định không tốt.
“Cô biết chuyện giữa chúng tôi? Cao Vĩ nói với cô sao?” Hồ Khiết kinh ngạc nhìn cô, rốt cuộc cô là ai? Có quan hệ gì với Cao Vĩ? Nếu không, sao anh lại đem chuyện bí mật như vậy nói cho cô biết.
“Cô không cần kinh ngạc, tôi biết chuyện cũ của hai người nhưng mà tôi với Cao Vĩ chỉ là bạn bè bèo nước gặp nhau mà thôi. Bởi vì Tiểu Minh nên mới quen biết, có lẽ cũng bởi vì là người lạ nên anh ấy mới có thể nguyện ý nói cho tôi biết.” Lúc này Thích Vi Vi mới đem chuyện mình cùng Tiểu Minh quen biết, sau đó Tiểu Minh bị bệnh, mình giúp đỡ ra sao kể hết với cô.
“Tiểu Minh.” Hồ Khiết khóc, khóc vô cùng thương tâm, từ sau khi bỏ nhà đi, mỗi ngày cô đều nhớ đến Tiểu Minh.
“Đừng khóc, chuyện này cũng không thể trách cô. Tôi hiểu được nỗi khỗ trong lòng cô.” Thích Vi Vi đưa khăn giấy cho cô. “Bây giờ Cao Vĩ đã hối hận rồi, nên mới ngàn dặm xa xôi đến tìm cô.”
Lúc này Hồ Khiết mới lau nước mắt, nhìn cô hỏi: “Cao Vĩ có thể đem chuyện bí mật như vậy nói cho cô biết, tôi nghĩ là cô quả thật xứng đáng để người ta tin tưởng. Tôi không biết anh ấy đã nói chuyện cũ của tôi với cô như thế nào, cô đã biết tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi muốn gặp anh ấy, được không?”
“Cô quan tâm anh ấy như vậy thì tự mình đi nhìn anh ấy đi. Bọn họ ở ngay bên cạnh, tôi dẫn cô sang.” Thích Vi Vi đứng dậy nói. Chuyện giữa bọn họ thì phải để chính bọn họ giải quyết, cô là người ngoài không nên nhúng tay vào.
“Tôi …” Hồ Khiết hơi chần chờ, cô còn không nghĩ đến đối mặt với anh thế nào.
“Đi đi.” Thích Vi Vi giữ chặt cô: “Sớm hay muộn hai người cũng phải gặp mặt, huống chi bây giờ anh ấy đến tìm cô, cô không muốn nghe xem anh ấy muốn nói gì với cô sao?”
Không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, kéo cô liền đi đến phòng bên cạnh, đưa tay gõ cửa.
Cửa mở, Cao Vĩ nhìn đến vợ mình đứng ở ngoài cửa, ánh mắt chăm chú khóa chặt vào người cô. Hồ Khiết cũng nhìn anh, hốc mắt chậm rãi đong đầy nước mắt, sau đó thi nhau rơi xuống. Theo đó là hai người ôm siết lấy nhau.
“Em sống có tốt không?”
“Anh thì sao? Anh sống tốt không? Tiểu Minh được không?”
“Không có em, cha con anh sao có thể tốt được.”
Nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt Thích Vi Vi cũng có chút ướt át. Cô biết mình đứng ở chỗ này là dư thừa liền xoay người trở về phòng.
Ngồi ở trên giường cô không có ý muốn ngủ, nhìn đồng hồ đã sắp sáu giờ, tính nhẩm ngày, hai ngày này Tiếu Tiếu sinh em bé, không biết cô ấy sinh con trai hay con gái. Mình hẳn là nên hỏi thăm một chút, nghĩ vậy mở điện thoại đã tắt từ lâu ra.
Thế nhưng di động vừa mới mở ra, tin nhắn liền vang không ngừng.
Hoàng Thiên Tứ: “Vi Vi, em ở đâu vậy? Nhanh trở về đi, đừng làm anh lo.”
Tiếu Tiếu: “Vi Vi, có khỏe không? Mình rất lo cho cậu, tuy nhiên mình tin cậu nhất định sống rất tốt.”
Bà Thích: “Vi Vi, con trở về đi, mẹ không ép con, mẹ chỉ cần con bình an trở về.”
Mẹ, ánh mắt cô đau xót, nước mắt suýt chút nữa liền rơi xuống.
Uông Hạo Thiên: “Vi Vi, em đang ở đâu vậy? Anh đã biết em mang thai, em mau trở về đi, anh sẽ cho em và con sự công bằng.”
Thích Vi Vi kinh hãi, cái gì? Anh biết mình mang thai? Ai nói cho anh biết? Không, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, tiếp tục nhìn xuống.
“Anh cùng với Daisy đã ly hôn, em trở về chúng ta có thể kết hôn. Anh rất mong đợi con của chúng ta, bây giờ đã có chút khẩn cấp rồi.”
Trong lòng cô run lên, anh và Daisy ly hôn, có thật không? Sao Daisy lại đồng ý? Hay là anh chỉ muốn làm cho mình trở về?
“Vi Vi, anh rất nhớ em, con có khỏe không?”
“Đã mười ngày vẫn không có tin tức của em, anh sắp phát điên rồi, em có biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào không? Lo lắng em ở bên ngoài ăn không ngon, ở không tốt, có khỏe không. Em không cần tiếp tục tra tấn anh.”
“Bây giờ là mười hai ngày, anh sắp không kiên nhẫn nổi nữa rồi. Em mà còn không quay về, anh sẽ làm cho cả thế giới đi tìm em.”
“Đã mười lăm ngày rồi, Thích Vi Vi, em mau lăn trở về cho anh, em nghe thấy không?”
“Bây giờ là một tháng, Thích Vi Vi, em chờ đó, em dám mang theo con của anh bỏ đi, chờ xem khi trở về anh xứ lý em ra sao.”
Ngữ khí càng ngày càng không kiên nhẫn, cũng càng ngày càng bá đạo, Thích Vi Vi vừa tức vừa cười nói: “Chờ em trở về thì sẽ có lòng tốt nói cho anh biết, anh càng như vậy, em càng không quay về.”
Có điều, thấy giọng điệu lo lắng của anh, quan tâm như vậy làm lòng của cô rất ấm áp, nhìn tin nhắn, gần như mỗi ngày anh đều nhắn tin cho mình. Nhìn thời gian gần như cũng vào ban đêm, cô tin rằng anh nhất định lo lắng cho nên ngủ không ngon.
Nhớ anh quá, thật sự rất muốn gọi điện thoại cho anh, thế nhưng bản thân phải nói như thế nào, lại nên nói cái gì đây. Chỉ là cô không kiềm chế được chính mình muốn nghe giọng anh nên quyết định tùy theo lòng mình mà gọi điện thoại cho anh.
Bình luận facebook