Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1650
Chương 1650
Phạm Đinh Đinh thực sự muốn nôn máu.
Quả nhiên chỉ cần thuận theo lời nói của Võ Vạn Kỳ, đầu óc cô ra nảy sinh mấy cái ý tưởng logic gì.
Chỉ cần giải thích với cô ta anh không phải là trai bao, đầu óc cô ta lại suy nghĩ tới kỳ lạ và quái dị nào.
Phạm Đinh Đinh bây giờ cũng lười giải thích cho cô ta!
Được rồi được rồi, cô ta muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ đi! Chừng khi nào vui vẻ rồi hãy giải thích vậy! Dù gì, giờ cũng giải thích không rõ!
Vì thế, Phạm Đinh Đinh gương mặt thể hiện “vui vẻ hòa nhã” trả lời: “Không sao đâu, tối qua bạn đã nói đúng, chúng ta đâu phải một lần hai lần đâu, đây là lần thứ ba rồi, chúng ta cũng đã quen rồi!”
Võ Vạn Kỳ bỗng chốc đỏ mặt.
Á Á Á, cô đã ngủ cùng với một trai bao mà tới ba lần!
Đúng là chuyện đáng xấu hổ!
Nghĩ lại thì đúng là không thể tưởng tượng được!
Võ Vạn Kỳ cuối cùng đã quyết định, nói rằng: “Tôi gây hại cho anh tới ba lần, tôi không thể nào không trả một đồng cách nào được, tài khoản ngân hàng của bạn là bao nhiêu? Tôi chuyển tiền cho anh!”
Phạm Đinh Đinh nhìn thằng Võ Vạn Kỳ, hỏi rằng: “Cô rốt cuộc ăn cái gì lớn vậy? Ba mẹ cô có biết rằng cô thần kỳ lắm không?”
Võ Vạn Kỳ mặt đầy nghiêm túc đáp lời: “Chắc họ không biết được.”
Sau đó hai người nhìn vào nhau, Phạm Đinh Đinh thuận tay rút điện thoại ra, gửi số tài khoản cho Võ Vạn Kỳ.
Lần này, Phạm Đinh ĐInh cuối cùng thản nhiên nhận tiền của Võ Vạn Kỳ đưa cho.
emmm, trải nghiệm này, thật là thần kỳ.
Võ Vạn Kỳ trả xong tiền, Phạm Đinh Đinh thấy được họ tên trên đó: “Tên cô Vạn Kỳ?”
“Vâng.” Võ Vạn Kỳ gật đầu.
Phạm Đinh Đinh lạnh lùng cười lên một tiếng, lần trước ai nói cho tôi biết cô tên là Võ Tòng vậy?
Võ Vạn Kỳ liền nghĩ đến chuyện xấu lần trước, chột dạ mà cười, nói: “Do tôi sợ bị anh làm phiền đó mà?”
Phạm Đinh Đinh ngẩng đầu thở dài!
Đúng là thế sự luân hồi, hãy nhìn ông trời có tha cho ai không!
Trước đây đều là Phạm Đinh Đinh sợ người khác làm phiền anh, bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một phụ nữ sợ bị anh làm phiền!
Vạn Kỳ, cô giỏi, cô có tài lắm!
“Anh hãy cam đoan rằng, sẽ không làm phiền tôi! Và không được tìm tôi!” Võ Vạn Kỳ không yên tâm mà nhắc nhở Phạm Đinh Đinh.
Phạm Đinh Đinh nhìn thẳng Võ Vạn Kỳ: “Được!”
Dù gì cũng biết cô ta tên gì, thế thì càng dễ làm việc hơn!
Con nhãi ranh, lần này cô không thoát được rồi!
Võ Vạn Kỳ thấy được lời cam đoan của Phạm Đinh Đinh, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, nói: “Thế được, tiền lần này tôi cũng đã trả rồi, tôi đi đây! Không được kiếm tôi nữa! Không được! Không được đó!”
Phạm Đinh Đinh nhìn cô với vẻ bất lực: “Tôi trông giống như một người dễ dàng dựa dẫm cô ư?”
Võ Vạn Kỳ suy nghĩ lại một hồi, cũng đúng. Anh ấy trông đẹp trai thế này!
Tốt rồi, giờ yên tâm rồi!
Võ Vạn Kỳ liền vẩy tay với Phạm Đinh Đinh và vui vẻ rời đi.
Phạm Đinh Đinh không biết nói sao khi nhìn Võ Vạn Kỳ rời đi, anh ung dung lấy điện thoại ra, gọi thẳng vào một số: “Giúp tôi điều tra một người, cô ấy tên là Vạn Kỳ, cô ấy họ gì thì không biết, hãy tìm cho ra những người có tên là Vạn Kỳ sống ở địa phương hết cho tôi!”
Bỏ điện thoại xuống, Phạm Đinh Đinh mới thong thả bước xuống giường và đi khỏi.
Sau khi Võ Vạn Kỳ sau khi ra khỏi khách sạn, liền nhớ đến căn phòng cô đã không ở đêm qua, bỗng chốc có cảm giác đau lòng.
Cô đi đến quầy lễ tân trả lại thẻ phòng và vui vẻ đi tìm Mạc Tiểu Đào.
Hai người hẹn ăn trưa tại chỗ cũ.
Khi Võ Vạn Kỳ đến, Mạc Tiểu Đào đã kêu một bàn món ăn rồi, Võ Vạn Kỳ ngồi xuống thì có thể ăn rồi.
Mạc Tiểu Đào thấy được dáng vẻ ăn như hổ đói của Võ Vạn Kỳ, cầm lòng không đậu hỏi: “Làm thế nào mà đói tới như vậy?”
Võ Vạn Kỳ trả lời mơ hồ: “Tối qua uống nhiều quá, đều nôn hết ra. Sáng không ăn gì cả, sao không đói chứ?”
Mạc Tiểu Đào tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Thế bạn ăn trước đi, lót bụng rồi hãy nói.” Và thế là, Võ Vạn Kỳ cũng không khách sáo với Mạc Tiểu Đào, và dưới sự quan sát của Mạc Tiểu Đào, mà ăn hết nửa món ăn trên bàn vào trong bụng, rồi mới thở một hơi dài, nói: “Cuối cùng cũng đã sống lại rồi! Có thể ăn từ từ rồi! Cậu không thể biết rằng, tớ sống như thế nào trong tháng này đâu! Thật điên rồ!”
“Có cần khoa trường vậy không?” Mạc Tiểu Đào khẽ cười, nói: “Nói xem nào, tháng này làm sao sống qua.”
“Ngày nào cũng tập luyện, toàn tập mấy động tác mạnh, tớ luyện tới muốn phát ói luôn, cậu có biết không?” Võ Vạn Kỳ vát tay áo lên, phơi cơ bắp của mình, hình ảnh đó... thật là rất đẹp!
Mạc Tiểu Đào có chút không cầm lòng đưa tay sờ vào cơ bắp của Võ Vạn Kỳ, sức mạnh dữ dội đó, khiến cho Mạc Tiểu Đào nhịn không nỗi khẽ kêu lên: “Chúa ơi, Cơ bắp cậu lợi hại thật, rất nhiều đàn ông cũng không thể nào có cơ bắp như vậy được!”
“Đúng đó! Bây giờ chỉ số lượng mỡ trong người tớ chỉ có 8%” Võ Vạn Kỳ nhức đầu kể khổ: “Vì trận đấu, tớ đã phải hy sinh ăn uống của mình, chuyên tập trung vào tăng cường sức mạnh cơ thịt. Bây giờ tốt rồi, trận đấu đã đánh xong rồi, tớ cuối cùng có thể ăn uống bình thường rồi!”
Mạc Tiểu Đào nhanh chóng đưa món ăn còn lại trên bà cho Võ Vạn Kỳ, nói: “Nào nào nào, đều là cho cậu hết!”
Võ Vạn Kỳ vùi đầu mình vào ăn tiếp tục.
Cả hai đang dùng bữa, có một chàng trai đang đi đến phía hai người với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, chào hỏi với Mạc Tiểu Đào: “Chào bạn, cho hỏi bạn có phải là Mạc Tiểu Đào không?”
Mạc Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai đeo mắt kiếng, mặt thẹn thùng đang chào hỏi với mình.
Mạc Tiểu Đào nhìn đối phương một hồi lâu, mới thốt lên: “Á? Bạn có phải là Lý cường của trường cấp ba thành phố kế bên không?
Chàng trai vui mừng trả lời: “Chính là tớ! Nhưng mà, tớ đã sớm tốt nghiệp cấp ba rồi, tớ bây giờ đang du học ở nước ngoài. Không ngờ rằng, chúng ta lại có thể gặp nhau!”
Mạc Tiểu Đào mỉm cười: “Đúng á, lâu rồi không gặp!”
Võ Vạn Kỳ lập tức nói: “Là bạn của cậu à, mau đến đây ngồi chung!”
Nói xong, Võ Vạn Kỳ liền nhường ghế ra.
Lý Cường cũng vui vẻ ngồi xuống, và không ngừng nói những chuyện năm xưa với Mạc Tiểu Đào.
Hóa ra là, khi Mạc Tiểu Đào học cấp ba, đã từng trao đổi việc học một thời gian ở trường cấp ba của thành phố kế bên.
Đây là do các sư huynh và sư tỷ trong trường, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, muốn tiến hành cải cách khu trường học cấp ba.
Sau đó toàn bộ sân cấp ba đều bị bắt vào trong các dự án công trình. Do không muốn ảnh hưởng về việc lên lớp, quản lý của trường học mượn khuôn viên của trường học cấp ba kế bên, và di dời chuyển sang tới đó để lên học mấy tháng.
Cũng vì thế mà Lý Cường với Mạc Tiểu Đào quen biết nhau.
Cả hai người còn hợp tác chủ trì buổi tiệc tết nguyên đán năm đó nữa!
Sau đó khuôn viên trường đã xây dựng xong, Mạc Tiểu Đào bọn họ quay về trường học của mình, và cũng ít liên lạc với trường cấp ba đó nữa.
Tiếp sau đó, mọi người đều đã thi đậu vào đại học của mình rồi, mỗi người một ngã hết.
Lúc chia tay, Lý Cường đã xin lại số liên lạc của Mạc Tiểu Đào, và mời Mạc Tiểu Đào cùng nhau đi câu cá vào cuối tuần.
Mạc Tiểu Đào sảng khoái nhận lời. Đợi Lý Cường sau khi đi khỏi, Võ Vạn Kỳ liền nháy mắt với Mạc Tiểu Đào: “Anh ấy có phải đang theo đuổi cậu không?”
Phạm Đinh Đinh thực sự muốn nôn máu.
Quả nhiên chỉ cần thuận theo lời nói của Võ Vạn Kỳ, đầu óc cô ra nảy sinh mấy cái ý tưởng logic gì.
Chỉ cần giải thích với cô ta anh không phải là trai bao, đầu óc cô ta lại suy nghĩ tới kỳ lạ và quái dị nào.
Phạm Đinh Đinh bây giờ cũng lười giải thích cho cô ta!
Được rồi được rồi, cô ta muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ đi! Chừng khi nào vui vẻ rồi hãy giải thích vậy! Dù gì, giờ cũng giải thích không rõ!
Vì thế, Phạm Đinh Đinh gương mặt thể hiện “vui vẻ hòa nhã” trả lời: “Không sao đâu, tối qua bạn đã nói đúng, chúng ta đâu phải một lần hai lần đâu, đây là lần thứ ba rồi, chúng ta cũng đã quen rồi!”
Võ Vạn Kỳ bỗng chốc đỏ mặt.
Á Á Á, cô đã ngủ cùng với một trai bao mà tới ba lần!
Đúng là chuyện đáng xấu hổ!
Nghĩ lại thì đúng là không thể tưởng tượng được!
Võ Vạn Kỳ cuối cùng đã quyết định, nói rằng: “Tôi gây hại cho anh tới ba lần, tôi không thể nào không trả một đồng cách nào được, tài khoản ngân hàng của bạn là bao nhiêu? Tôi chuyển tiền cho anh!”
Phạm Đinh Đinh nhìn thằng Võ Vạn Kỳ, hỏi rằng: “Cô rốt cuộc ăn cái gì lớn vậy? Ba mẹ cô có biết rằng cô thần kỳ lắm không?”
Võ Vạn Kỳ mặt đầy nghiêm túc đáp lời: “Chắc họ không biết được.”
Sau đó hai người nhìn vào nhau, Phạm Đinh Đinh thuận tay rút điện thoại ra, gửi số tài khoản cho Võ Vạn Kỳ.
Lần này, Phạm Đinh ĐInh cuối cùng thản nhiên nhận tiền của Võ Vạn Kỳ đưa cho.
emmm, trải nghiệm này, thật là thần kỳ.
Võ Vạn Kỳ trả xong tiền, Phạm Đinh Đinh thấy được họ tên trên đó: “Tên cô Vạn Kỳ?”
“Vâng.” Võ Vạn Kỳ gật đầu.
Phạm Đinh Đinh lạnh lùng cười lên một tiếng, lần trước ai nói cho tôi biết cô tên là Võ Tòng vậy?
Võ Vạn Kỳ liền nghĩ đến chuyện xấu lần trước, chột dạ mà cười, nói: “Do tôi sợ bị anh làm phiền đó mà?”
Phạm Đinh Đinh ngẩng đầu thở dài!
Đúng là thế sự luân hồi, hãy nhìn ông trời có tha cho ai không!
Trước đây đều là Phạm Đinh Đinh sợ người khác làm phiền anh, bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một phụ nữ sợ bị anh làm phiền!
Vạn Kỳ, cô giỏi, cô có tài lắm!
“Anh hãy cam đoan rằng, sẽ không làm phiền tôi! Và không được tìm tôi!” Võ Vạn Kỳ không yên tâm mà nhắc nhở Phạm Đinh Đinh.
Phạm Đinh Đinh nhìn thẳng Võ Vạn Kỳ: “Được!”
Dù gì cũng biết cô ta tên gì, thế thì càng dễ làm việc hơn!
Con nhãi ranh, lần này cô không thoát được rồi!
Võ Vạn Kỳ thấy được lời cam đoan của Phạm Đinh Đinh, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, nói: “Thế được, tiền lần này tôi cũng đã trả rồi, tôi đi đây! Không được kiếm tôi nữa! Không được! Không được đó!”
Phạm Đinh Đinh nhìn cô với vẻ bất lực: “Tôi trông giống như một người dễ dàng dựa dẫm cô ư?”
Võ Vạn Kỳ suy nghĩ lại một hồi, cũng đúng. Anh ấy trông đẹp trai thế này!
Tốt rồi, giờ yên tâm rồi!
Võ Vạn Kỳ liền vẩy tay với Phạm Đinh Đinh và vui vẻ rời đi.
Phạm Đinh Đinh không biết nói sao khi nhìn Võ Vạn Kỳ rời đi, anh ung dung lấy điện thoại ra, gọi thẳng vào một số: “Giúp tôi điều tra một người, cô ấy tên là Vạn Kỳ, cô ấy họ gì thì không biết, hãy tìm cho ra những người có tên là Vạn Kỳ sống ở địa phương hết cho tôi!”
Bỏ điện thoại xuống, Phạm Đinh Đinh mới thong thả bước xuống giường và đi khỏi.
Sau khi Võ Vạn Kỳ sau khi ra khỏi khách sạn, liền nhớ đến căn phòng cô đã không ở đêm qua, bỗng chốc có cảm giác đau lòng.
Cô đi đến quầy lễ tân trả lại thẻ phòng và vui vẻ đi tìm Mạc Tiểu Đào.
Hai người hẹn ăn trưa tại chỗ cũ.
Khi Võ Vạn Kỳ đến, Mạc Tiểu Đào đã kêu một bàn món ăn rồi, Võ Vạn Kỳ ngồi xuống thì có thể ăn rồi.
Mạc Tiểu Đào thấy được dáng vẻ ăn như hổ đói của Võ Vạn Kỳ, cầm lòng không đậu hỏi: “Làm thế nào mà đói tới như vậy?”
Võ Vạn Kỳ trả lời mơ hồ: “Tối qua uống nhiều quá, đều nôn hết ra. Sáng không ăn gì cả, sao không đói chứ?”
Mạc Tiểu Đào tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Thế bạn ăn trước đi, lót bụng rồi hãy nói.” Và thế là, Võ Vạn Kỳ cũng không khách sáo với Mạc Tiểu Đào, và dưới sự quan sát của Mạc Tiểu Đào, mà ăn hết nửa món ăn trên bàn vào trong bụng, rồi mới thở một hơi dài, nói: “Cuối cùng cũng đã sống lại rồi! Có thể ăn từ từ rồi! Cậu không thể biết rằng, tớ sống như thế nào trong tháng này đâu! Thật điên rồ!”
“Có cần khoa trường vậy không?” Mạc Tiểu Đào khẽ cười, nói: “Nói xem nào, tháng này làm sao sống qua.”
“Ngày nào cũng tập luyện, toàn tập mấy động tác mạnh, tớ luyện tới muốn phát ói luôn, cậu có biết không?” Võ Vạn Kỳ vát tay áo lên, phơi cơ bắp của mình, hình ảnh đó... thật là rất đẹp!
Mạc Tiểu Đào có chút không cầm lòng đưa tay sờ vào cơ bắp của Võ Vạn Kỳ, sức mạnh dữ dội đó, khiến cho Mạc Tiểu Đào nhịn không nỗi khẽ kêu lên: “Chúa ơi, Cơ bắp cậu lợi hại thật, rất nhiều đàn ông cũng không thể nào có cơ bắp như vậy được!”
“Đúng đó! Bây giờ chỉ số lượng mỡ trong người tớ chỉ có 8%” Võ Vạn Kỳ nhức đầu kể khổ: “Vì trận đấu, tớ đã phải hy sinh ăn uống của mình, chuyên tập trung vào tăng cường sức mạnh cơ thịt. Bây giờ tốt rồi, trận đấu đã đánh xong rồi, tớ cuối cùng có thể ăn uống bình thường rồi!”
Mạc Tiểu Đào nhanh chóng đưa món ăn còn lại trên bà cho Võ Vạn Kỳ, nói: “Nào nào nào, đều là cho cậu hết!”
Võ Vạn Kỳ vùi đầu mình vào ăn tiếp tục.
Cả hai đang dùng bữa, có một chàng trai đang đi đến phía hai người với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, chào hỏi với Mạc Tiểu Đào: “Chào bạn, cho hỏi bạn có phải là Mạc Tiểu Đào không?”
Mạc Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai đeo mắt kiếng, mặt thẹn thùng đang chào hỏi với mình.
Mạc Tiểu Đào nhìn đối phương một hồi lâu, mới thốt lên: “Á? Bạn có phải là Lý cường của trường cấp ba thành phố kế bên không?
Chàng trai vui mừng trả lời: “Chính là tớ! Nhưng mà, tớ đã sớm tốt nghiệp cấp ba rồi, tớ bây giờ đang du học ở nước ngoài. Không ngờ rằng, chúng ta lại có thể gặp nhau!”
Mạc Tiểu Đào mỉm cười: “Đúng á, lâu rồi không gặp!”
Võ Vạn Kỳ lập tức nói: “Là bạn của cậu à, mau đến đây ngồi chung!”
Nói xong, Võ Vạn Kỳ liền nhường ghế ra.
Lý Cường cũng vui vẻ ngồi xuống, và không ngừng nói những chuyện năm xưa với Mạc Tiểu Đào.
Hóa ra là, khi Mạc Tiểu Đào học cấp ba, đã từng trao đổi việc học một thời gian ở trường cấp ba của thành phố kế bên.
Đây là do các sư huynh và sư tỷ trong trường, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, muốn tiến hành cải cách khu trường học cấp ba.
Sau đó toàn bộ sân cấp ba đều bị bắt vào trong các dự án công trình. Do không muốn ảnh hưởng về việc lên lớp, quản lý của trường học mượn khuôn viên của trường học cấp ba kế bên, và di dời chuyển sang tới đó để lên học mấy tháng.
Cũng vì thế mà Lý Cường với Mạc Tiểu Đào quen biết nhau.
Cả hai người còn hợp tác chủ trì buổi tiệc tết nguyên đán năm đó nữa!
Sau đó khuôn viên trường đã xây dựng xong, Mạc Tiểu Đào bọn họ quay về trường học của mình, và cũng ít liên lạc với trường cấp ba đó nữa.
Tiếp sau đó, mọi người đều đã thi đậu vào đại học của mình rồi, mỗi người một ngã hết.
Lúc chia tay, Lý Cường đã xin lại số liên lạc của Mạc Tiểu Đào, và mời Mạc Tiểu Đào cùng nhau đi câu cá vào cuối tuần.
Mạc Tiểu Đào sảng khoái nhận lời. Đợi Lý Cường sau khi đi khỏi, Võ Vạn Kỳ liền nháy mắt với Mạc Tiểu Đào: “Anh ấy có phải đang theo đuổi cậu không?”
Bình luận facebook