• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lấy nhà tài phiệt siêu giàu (1 Viewer)

  • Chap-113

CHƯƠNG 113: MỘT BÁT CANH NÓNG




CHƯƠNG 113: MỘT BÁT CANH NÓNG

Ánh mắt Mai Thùy Hân bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Thiên Ngọc, cô không tránh né mà dũng cảm nhìn thẳng vào hắn.

Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất mối quan hệ xoắn xuýt giữa cô và Trịnh Thiên Ngọc, cô chỉ là một nhân viên bình thường đưa ra lời giải thích của mình đối với nghiệp vụ của công ty, cố gắng giảm bớt những tổn thất không cần thiết cho công ty.

Cô không thẹn với lòng nên cô có can đảm nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thiên Ngọc.

Đôi mắt thâm thúy của Trịnh Thiên Ngọc ánh lên vẻ khen ngợi. Không ngờ Mai Thùy Hân là một người mới vào làm lại có ánh mắt lợi hại như thế, ngay cả điểm đáng ngờ mà vừa rồi hắn không cẩn thận nghĩ tới cũng bị cô lập tức chỉ ra.

Trịnh Thiên Ngọc đã nhìn Mai Thùy Hân với ánh mắt khác!

Hắn nói với quản lý của phòng Nghiệp Vụ: "Quản lý Trương, anh về kiểm tra đối chiếu số liệu đi."

Mai Thùy Hân thở phào nhẹ nhõm, cô biết kiến nghị của mình đã được tiếp thu.

Sau khi báo cáo một lát, lễ kỷ niệm cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Mai Thùy Hân ôm cuốn sổ tay đi ra ngoài. Trịnh Thiên Ngọc đang định ra khỏi phòng họp chợt dừng lại, quay mặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mai Thùy Hân cách đó không xa.

Mai Thùy Hân vừa vặn ngẩng đầu, ánh mắt lập tức tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy của Trịnh Thiên Ngọc, chẳng biết tại sao trong ngực cô thấy nghẹn thở, tự nhiên hơi căng thẳng.

"Tổng giám đốc?" Tổng thanh tra cao cấp đi theo bên cạnh, thấy Trịnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn theo cô thư ký thì cho rằng hắn còn có chuyện gì nữa.

Trịnh Thiên Ngọc vẫn nhìn chăm chú vào Mai Thùy Hân, trong mắt thoáng hiện chút ánh sáng không rõ, mím môi nói: "Phát một khoản tiền thưởng cho thư ký Mai, cứ gửi theo mức cao nhất."

Hướng Uyển đi theo sau Trịnh Thiên Ngọc cũng nghe được những lời này, cô ta cắn chặt hàm răng lên đôi môi được tô vẽ cực kỳ tinh tế, trên mặt thoáng hiện vẻ ghen ghét nhưng nhanh chóng biến mất.

Mai Thùy Hân thấy vẻ mặt Hướng Uyển liền phiền muộn. Cô vốn không muốn thu hút sự chú ý, lúc này thì hay rồi, mới vừa đi làm đã gây thù hằn cho mình.

Mai Thùy Hân trở lại phòng thư ký vẫn còn hơi buồn buồn. Cố Cẩm Tâm thấy vẻ mặt cô như vậy còn tưởng cô làm việc xảy ra sai lầm gì, bèn đi tới quan tâm hỏi: "Tiểu Hân, cậu không sao chứ? Có phải trong cuộc họp vừa rồi cậu không thể ghi chép tốt không?"

"Cố Cẩm Tâm, cô đúng là thích bao đồng! Người ta vừa rồi là trung tâm của mọi sự chú ý đấy! Bây giờ cô ấy còn là người đáng tin cậy trong mắt của Tổng giám đốc nữa!" Hướng Uyển ngồi vào ghế của mình, giọng điệu khó chịu nói.

Cố Cẩm Tâm thấy vẻ mặt Hướng Uyển vừa ghen tỵ lại hâm mộ, cô ấy liền biết Mai Thùy Hân không làm gì sai sót trong công việc, trong lòng lập tức yên tâm. Cô ấy vỗ vai Mai Thùy Hân và trở lại chỗ ngồi của mình.

"Cẩm Tâm, trong cuộc họp vừa rồi, mình đã chỉ ra sai sót của Quản lý phòng Nghiệp Vụ."

"Tiểu Hân, trong cuộc họp vừa rồi cậu đã làm gì cơ? Mình nhìn vẻ mặt Hướng Uyển rõ ràng là đang ghen tỵ."

Khung nói chuyện của hai người bắn ra cùng lúc. Mai Thùy Hân và Cố Cẩm Tâm ngẩng đầu lên nhìn đối phương mỉm cười, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Hướng Uyển thấy rõ sự giao lưu ánh mắt giữa hai người, bàn tay trắng mịn siết chặt lấy cái cốc sứ trong tay. Móng tay dài tuyệt đẹp không chịu nổi sức ép chợt gãy mất một cái.

Mai Thùy Hân nói chuyện trong cuộc họp hôm nay cho Cố Cẩm Tâm nghe. Cô ấy kích động đến suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Tiểu Hân, cậu quá tuyệt vời! Cậu vừa tới đã có thể nhìn ra sai sót lớn như vậy, cậu vẫn thông minh như vậy!"

Mai Thùy Hân hơi ngượng ngùng mỉm cười. Cẩm Tâm luôn cởi mở như vậy, chưa bao giờ tiếc rẻ lời khen ngợi đối với bạn bè.

Bóng dáng Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn và hai Tổng thanh tra từ trong phòng làm việc đi ra.

"Tiểu Hân, quá tuyệt vời! Tổng giám đốc ra ngoài rồi! Trưa nay, bọn mình lại có thể thả lỏng một chút!" Cố Cẩm Tâm vui vẻ gửi tin nhắn cho Mai Thùy Hân.

Hướng Uyển cũng nhìn thấy bóng dáng Trịnh Thiên Ngọc ngoài cửa, ánh mắt cô ta nhìn lướt qua trên mặt Mai Thùy Hân và lóe lên, đứng lên lắc mông đi tới phòng trà nước.

Đến giờ ăn trưa, Cố Cẩm Tâm đi tới vui vẻ vỗ vai Mai Thùy Hân: "Tiểu Hân, đi thôi, bọn mình đi ăn cơm đi!"

Nhà ăn nhân viên của Trịnh thị nổi tiếng là nơi tập trung các món ăn ngon, không chỉ có thể gọi món miễn phí, hơn nữa thức ăn cũng đa dạng phong phú, mùi vị không thua kém gì những nhà hàng tiếng.

Đây cũng là lý do vì sao nhiều người chen nhau vỡ đầu cũng muốn vào Trịnh thị. Công việc tốt, phúc lợi tốt, Tổng giám đốc lại là người đàn ông độc thân, nổi tiếng lại đẹp trai. Rất nhiều cô gái tới Trịnh thị làm việc đều hy vọng câu được con rùa vàng này, ví dụ như Hướng Uyển.

Trước kia, cô ta và Trịnh Thiên Ngọc đã từng có một đêm đầy đam mê, nhưng đáng tiếc chỉ có một đêm.

Chỉ có điều cô ta không cam lòng. Chỉ cần cô ta cố gắng, cô ta không tin mình không có được trái tim của Trịnh Thiên Ngọc!

Mai Thùy Hân và Cố Cẩm Tâm ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mai Thùy Hân đã rất lâu chưa từng vui vẻ như vậy. Có thể nói chuyện không hề e ngại với bạn tốt thật sự quá hài lòng!

Hướng Uyển đi qua bên cạnh, khay thức ăn còn có hơi nóng bốc lên, hình như cô ta vừa múc một bát canh.

Cô ta vừa đi vừa lắc eo, khi đi tới bên cạnh Mai Thùy Hân thì chợt lảo đảo, khay thức ăn lập tức nghiêng qua, một bát canh nóng hắt vào trên tay của Mai Thùy Hân!

"A!" Mai Thùy Hân còn chưa kịp kêu, Hướng Uyển đã hét lớn: "Mai Thùy Hân, xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

"A, đau quá!" Canh nóng làm cánh tay của Mai Thùy Hân bị bỏng đỏ cả một mảng lớn.

"A, Tiểu Hân! Cậu không sao chứ?" Cố Cẩm Tâm vội vàng bỏ lại khay thức ăn, kiểm tra tình trạng vết thương giúp Mai Thùy Hân. Cánh tay cô đã đỏ bừng và bắt đầu xuất hiện vài mụn nước: “Tiểu Hân! Cánh tay cậu bị nổi mụn nước rồi!"

Cố Cẩm Tâm tức giận trừng mắt nhìn Hướng Uyển: "Sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ? Cô xem cánh tay Tiểu Hân đều bị nổi mụn nước rồi đây này!"

Hướng Uyển cố gắng che giấu sự đắc ý trong lòng, giả vờ áy náy nói: "Tôi cũng đâu phải cố ý đâu!"

Thấy bộ dạng Hướng Uyển giả vờ chuột khóc mèo như vậy, Cố Cẩm Tâm lập tức nổi giận: "Cô không phải cố ý à? Tôi thấy cô đúng là cố ý thì có!

"Cẩm Tâm!" Mai Thùy Hân cố nhịn đau, kéo Cố Cẩm Tâm lại. Nếu cô còn không kéo cô ấy lại, nói không chừng cô ấy sẽ đánh nhau với Hướng Uyển mất.

Mọi người đều là đồng nghiệp trong cùng một phòng làm việc, Mai Thùy Hân không muốn làm ầm ĩ lên. Lại nói, có lẽ Hướng Uyển thật sự không cẩn thận thì sao?

Mọi người trong nhà ăn đều nhìn sang bên này. Có vài người nhận ra Hướng Uyển, bĩu môi nói: "Chim hoàng yến của Tổng giám đốc lại bắt nạt người khác rồi!"

"Cũng chưa chắc đâu! Cô gái bị bỏng kia cũng chẳng phải là người tầm thường, trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao hôm nay, người ta còn tập trung mọi sự chú ý đấy!"

"Cô ấy thể hiện ra bản lĩnh của thì cũng có thể làm sao chứ? Các người cũng không phải không biết Hướng Uyển và Tổng giám đốc..."

Đột nhiên, những tiếng thì thào chợt im bặt. Một sự yên tĩnh làm người ta thấy khó thở.

Tiếng giày da nện trên sàn nhà càng lúc càng gần.

Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc há hốc miệng. Không ngờ người tới lại là Trịnh Thiên Ngọc!

Hắn và mấy người lãnh đạo cấp cao đang đi về phía bên này.

"Sao Tổng giám đốc lại có thể tới nhà ăn của nhân viên để ăn cơm chứ?" Cố Cẩm Tâm thì thầm nói một câu.

Nhà ăn của Trịnh thị có ba tầng, bình thường Tổng giám đốc đều ăn ở nhà ăn riêng tại tầng ba. Đại sảnh tầng một là chỗ dành cho những nhân viên nhỏ như các cô ăn cơm.

Từ trước đến nay chưa từng thấy Trịnh Thiên Ngọc xuất hiện ở nhà ăn tầng một bao giờ, thảo nào Cố Cẩm Tâm lại kinh ngạc như vậy.

Trịnh Thiên Ngọc vừa tới nhà ăn nhân viên đã phát hiện ra một đám người đang chỉ trỏ về phía góc bên phải và bàn tán xôn xao.

Trịnh Thiên Ngọc nhìn sang, thấy Mai Thùy Hân cùng Hướng Uyển lôi lôi kéo kéo, bên cạnh có một cô thư ký khác đang rất kích động nói gì đó.

Mai Thùy Hân nhíu mày, hình như rất đau đớn.

Trịnh Thiên Ngọc khẽ nhíu mày. Cô gái này lại đang làm gì vậy?

Trịnh Thiên Ngọc đi tới, mặt lạnh hỏi: "Các người đang làm gì thế?"

Hướng Uyển và Cố Cẩm Tâm kinh ngạc quay đầu, thấy Trịnh Thiên Ngọc với vẻ mặt thâm trầm đang đứng sau lưng bọn họ.

Hai người theo bản năng lùi lại một bước. Khí thế của Trịnh Thiên Ngọc thật sự quá mạnh mẽ.

Mai Thùy Hân vội vàng mở miệng giải thích: "À, không có chuyện gì, tôi không cẩn thận bị bỏng ở cánh tay, thư ký Cố đang muốn đưa tôi tới phòng y tế thôi!"

Cố Cẩm Tâm nghe Mai Thùy Hân nói vậy thì không vui, chỉ vào Hướng Uyển và nói với Trịnh Thiên Ngọc: "Không phải là Tiểu Hân tự mình bị bỏng, là Hướng Uyển cố ý làm cậu ấy bị bỏng!"

Cô ấy mới không sợ Hướng Uyển là người yêu của Trịnh Thiên Ngọc đâu. Hôm nay cô ấy nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Hân!

Mai Thùy Hân nắm cánh tay giấu ra sau lưng, không muốn để cho Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy.

Trịnh Thiên Ngọc bước tới một bước, lôi cánh tay Mai Thùy Hân từ phía sau ra. Chỗ cánh bị bỏng của Mai Thùy Hân đã nổi mấy cái mụn nước!

Trịnh Thiên Ngọc lại nhíu mày nhưng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hướng Uyển. Sau đó hắn kéo tay Mai Thùy Hân đi về phía phòng y tế.

Hướng Uyển và Cố Cẩm Tâm đều giật mình nhìn theo bóng lưng của Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân. Trên mặt Cố Cẩm Tâm chỉ đơn giản là giật mình nhưng trên mặt Hướng Uyển lại là kinh ngạc kèm theo sự ghen tỵ tới tận xương tủy.

Mai Thùy Hân kịp phản ứng, dùng sức rút tay lại nhưng lực tay của Trịnh Thiên Ngọc quá mạnh. Dưới ánh mắt của mọi người nhìn sang, cô cũng không dám giãy giụa quá mức. Cô không thể làm gì khác hơn là mặc cho Trịnh Thiên Ngọc nắm tay cô bước vào thang máy dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người.

Vừa bước vào thang máy, Mai Thùy Hân liền liều mạng giãy giụa, hất tay của Trịnh Thiên Ngọc ra: "Tôi có thể tự đi tới phòng y tế, anh cứ đi làm việc đi!"

Trịnh Thiên Ngọc vốn không để ý tới những lời Mai Thùy Hân nói, hắn giơ cánh tay của cô lên trước mắt và nghiêm túc quan sát. Cánh tay đã sưng đỏ cả một mảng, phía trên đầy những mụn nước nhỏ. Xem ra cô bị bỏng rất nghiêm trọng.

"Đứng yên!" Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nói. Cô gái này thật sự làm người ta không bớt lo được. Mới có một lát mà cô đã làm bản thân biến thành bộ dạng này rồi.

"Tôi tự đi tới phòng y tế bôi thuốc được. Anh thả tay tôi ra đi!" Mai Thùy Hân cảm thấy Trịnh Thiên Ngọc có phần chuyện bé xé ra to, chỉ bị bỏng rộp mấy cái mụn nước mà thôi, trước đây cô làm thêm ở nhà hàng, bị bỏng là chuyện thường xuyên.

"Câm miệng!" Trịnh Thiên Ngọc bỗng nhiên ngang ngược quát.

Mai Thùy Hân nhíu mày: "Anh hung dữ như vậy làm gì?" Người đàn ông này đúng là thần kinh, một lúc giả vờ đau lòng khi thấy cô bị bỏng, một lúc lại trở mặt quát người.

"Sao cô lại ngu ngốc như thế? Cô thấy người khác cầm canh nóng đi tới mà cô không biết đường tránh đi à?" Trịnh Thiên Ngọc cố nén cơn giận trong lòng, bắt đầu dạy cô đạo lý làm người.

"Không cần anh tỏ ra tốt bụng dạy đời tôi! Tôi biết nên làm thế nào!" Mai Thùy Hân tức tới đỏ mặt. Đúng là kỳ quái, cô đâu có bảo hắn tới giúp cô, hắn tự mình tới nắm tay cô đi đến phòng y tế, lại còn nổi giận với cô làm gì?

Người đàn ông này vĩnh viễn đều bá đạo như vậy, chưa bao giờ cân nhắc tới cảm nhận của người khác. Chuyện gì cũng chỉ muốn làm theo suy nghĩ của hắn.

Tới bao giờ hắn mới có khả năng học được cách tôn trọng người khác chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom