• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Bạn gái của Diệp Phong

“Lâm Phượng Kiều, cô có tật xấu gì thế, sao gặp người ta là cứ kêu ông đây vậy?”

Khi thấy vẻ chấn động của Lâm Phượng Kiều, Diệp Phong cười khẽ. Rạp chiếu phim nằm ở tầng một của cửa hàng này, vì phim chưa chiếu nên Diệp Phong và Cố Vân Tường vẫn chưa đi xa.

Không ngờ lại gặp Lâm Phượng Kiều, dựa vào tình hình hiện giờ thì có lẽ chiếc váy trắng cổ điển này do cô ta mượn danh nghĩa của mình để tìm ông chủ của Gucci đặt may.

“À, tôi, cậu Diệp…”

Lâm Phượng Kiều còn lắp bắp hơn cả vừa nãy, cô ta như chuột thấy mèo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Phong.

Trong lòng cô ta đầy tức giận, nhưng không phải với Diệp Phong mà là với nữ nhân viên vừa rồi kia.

Mắt cô ta đúng là mắt chó, đến cả cậu Diệp có tiếng tăm vang dội cũng không biết!

Nhưng điều khiến cho Lâm Phượng Kiều cảm thấy khó xử là chiếc váy trắng cổ điển trên người cô gái ngồi cạnh Diệp Phong chính là bảo bối của mình..

Cô ta còn định trông cậy vào chiếc váy này để giả vờ làm thiên kim nhà giàu, sau đó đi câu một cậu ấm nhiều tiền.

Bây giờ lại hỏng hết bánh kẹo rồi.

Tuy Lâm Phượng Kiều không cam lòng nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng không dám đòi Diệp Phong, chỉ có thể nhìn Cố Vân Tường với vẻ đầy mong chờ.

“Lâm Phượng Kiều, váy của bạn gái tôi xinh đẹp quá nhỉ.”

Diệp Phong bật cười, hỏi.

“Xinh, xinh đẹp…”

Lâm Phượng Kiều trả lời lắp bắp, cũng không nghe lọt hai chữ “bạn gái”, nếu không, thứ cô ta để ý đã không phải chiếc váy.

“Giống như chiếc váy xinh đẹp ra đời nhờ bàn tay của bậc thầy thiết kế nổi danh, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp nhất mới có tư cách khoác nó lên mình.”

“Lâm Phượng Kiều, tôi biết cô cũng thích chiếc váy này, nhưng mà cô không xinh bằng bạn gái tôi, mặc vào cũng không đẹp bằng cô ấy đâu.”

“Cho nên tôi cảm thấy, cô cứ ngắm nhìn thôi là được rồi, đừng nghĩ nhiều.”

“Cô nghĩ sao?”

Diệp Phong cười nói, anh là người ưa nói đạo lý.

Lâm Phượng Kiều nghe vậy, trên trán như có thêm mấy vạch đen, cái gì gọi là tôi không xinh đẹp bằng bạn gái cậu?

Tuy đây là sự thật, nhưng từ miệng cậu Diệp nói ra lại có sức công kích người khác đến mức nào?

Còn hỏi suy nghĩ của tôi?

Tôi thấy không đẹp thì sao, chẳng lẽ cậu cởi váy trên người bạn gái cậu xuống trả cho tôi chắc?

Khoan, bạn gái?

Lâm Phượng Kiều vội che miệng, nhìn Diệp Phong và Cố Vân Tường với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.

Tổn thọ mất, cậu Diệp cũng biết yêu đương!

Cô ta vội nhìn về phía Bạch Tô Tô ở trong cửa hàng Gucci, ánh mắt ấy như muốn nói, anh Diệp Phong nhà cậu bị người ta nẫng đi mất rồi đó!

Đối với việc Diệp Phong có bạn gái, Bạch Tô Tô chỉ thờ ơ, nhưng điều kỳ lạ là cô ta lại đi tới như bị ma xui quỷ khiến.

Cô ta vẫy tay chào hỏi: “Anh Diệp Phong, thật tình cờ.”

“Diệp Phong?”

Trong cửa hàng Gucci, cửa hàng trường trợn mắt há hốc mồm: “Anh ta chính là cậu Diệp của nhà họ Diệp!”

“Bảo sao ông chủ lại bán chiếc váy trắng cổ điển cho anh ta, còn giảm nửa giá, chấp nhận bán lỗ vốn, hóa ra là như vậy.”

“Nhìn bề ngoài cậu Diệp rất tuấn tú lịch sự, có chỗ nào giống kẻ ăn chơi trác táng đâu chứ?”

“Nghe nói cậu Diệp rất si mê cô chủ nhà họ Bạch, nhưng không phải anh ta có bạn gái rồi sao, còn chiều chuộng vậy kia mà.”

“Lời đồn nhảm nhí, cá chắc là do ghen ghét cậu Diệp người ta thôi!”

Đám nhân viên cửa hàng Gucci thảo luận sôi nổi.

Chỉ có cô nhân viên từng tự cho mình là thông minh kia bỗng sợ run cả người, chân tay co quắp như người lùn.

“Anh Diệp Phong, sao hai người lại ở đây?”

Bạch Tô Tô tò mò hỏi.

“Tôi và Vân Tương chuẩn bị xem phim, một lát nữa mới bắt đầu.”

Diệp Phong đáp lời đầy lạnh nhạt.

“Chào cô.”

Cố Vân Tường chào hỏi đúng mực, khi cô ấy chưa trở lại Kim Lăng đã từng nghe đến Bạch Tô Tô.

Nhưng Bạch Tô Tô và anh Diệp Phong cũng chỉ là quá khứ.

Cô ấy không có gì phải băn khoăn.

“Chào cô.”

Bạch Tô Tô cũng đánh giá Cố Vân Tường, trong lòng xuất hiện sự ghen tuông không rõ lý do.

Giống như món đồ chơi ưa thích của mình bị người khác cướp đi vậy, cô ta muốn giành lại.

Bạch Tô Tô đánh giá Diệp Phong, không biết vì sao, dường như anh còn đẹp hơn hơn cả trước đây.

Là do mình bị ảo giác sao?

“Tô Tô.”

Lâm Phượng Kiều đi đến: “Cậu Diệp có bạn gái từ khi nào vậy, cậu quen người phụ nữ này không?”

“Không quen.”

Bạch Tô Tô lắc đầu.

“Mình cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu Diệp Phong cướp chiếc váy trắng cổ điển của mình thì cũng thôi đi.”

“Quan trọng nhất là bọn họ lại xuất hiện ở đây xem phim một cách trùng hợp như vậy.”

“Mình cảm thấy…”

Lâm Phượng Kiều nói một nửa rồi dừng.

“Cảm thấy gì?”

Bạch Tô Tô lười nghĩ nhiều.

“Cậu giả ngu đấy hả, đây rõ là cuộc gặp gỡ tình cờ do cậu Diệp cố tình tạo ra. Hơn nữa còn muốn lợi dụng người phụ nữ này để làm cậu ghen!”

Lâm Phượng Kiều cả gan suy đoán.

Bạch Tô Tô nghe bạn thân nói như vậy, trong lòng như thoải mái hơn một chút.

Có vẻ là thế thật, vừa nãy mình cũng hơi ghen, chẳng lẽ anh Diệp Phong đã tính trước cả rồi sao?

Chắc anh muốn đổi cách thức theo đuổi mình.

Nhưng ở ngoài miệng, Bạch Tô Tô lại nói: “Không cần nghĩ nhiều, không sao, anh Diệp Phong có bạn gái thì chúng ta nên chúc mừng anh ấy mới phải.”

Hai người phụ nữ đứng bên cạnh thì thầm to nhỏ, Diệp Phong cũng không buồn để ý đến.

Lúc này, điện thoại anh đổ chuông.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải cậu Diệp hay không?”

“Tôi đây.”

“Cậu Diệp, nhẫn kim cương ‘Trái Tim Của Những Vì Sao’ mà cậu nói chúng tôi đặt hàng từ nước ngoài đã về rồi. Khi nào rảnh thì cậu đến xem nhé.”

“Nhẫn kim cương đúng không, bây giờ tôi đến đó.”

Khi tắt điện thoại, Diệp Phong mới nhớ tới chuyện này.

‘Trái Tim Của Những Vì Sao’ sản xuất ở Nam Phi, Diệp Phong tốn biết bao nhiêu sức lực mới giành được tới tay.

Vốn dĩ đây là quà tặng cho Bạch Tô Tô.

Nhưng mà, bây giờ thì……

“Ấy, anh Diệp Phong, nhẫn kim cương tới rồi sao?”

Lâm Phượng Kiều lại gần, nói với vẻ mặt kích động.

Tuy rằng nhẫn kim cương này không phải cho cô ta, nhưng cô ta biết đây là quà mà anh dành cho Bạch Tô Tô vào ngày Lễ Tình Nhân.

Mấy tháng trước, cậu Diệp Phong còn cố ý đến hỏi mình xem nên đưa cho Bạch Tô Tô bằng cách nào thì cậu ấy mới nhận.

“Đúng vậy, bây giờ tôi đến lấy.”

Diệp Phong dứt lời, anh kéo tay Cố Vân Tường đi đến cửa hàng trang sức Ryan ở bên cạnh.

Trang sức Ryan có rất nhiều chi nhánh ở Kim Lăng, cửa hàng này ở phố kinh doanh là nhà làm ăn phát đạt nhất, đây cũng là nơi Diệp Phong đặt mua.

“Tô Tô, chúng ta mau đi theo đi.”

Lâm Phượng Kiều sôi trào nhiệt huyết, cô ta rất kích động.

“Vì sao, mình còn phải chờ anh Lâm Dịch để xem phim.”

Bạch Tô Tô không muốn đi.

“Xì, xem phim gì nữa, nhẫn kim cương kia là quà cậu Diệp tặng cho cậu đó.”

Lâm Phượng Kiều hận rèn sắt không thành thép, nói: “Người trong lòng cậu Diệp thích là cậu, nếu như cậu không biết quý trọng thì Cố Vân Tường gì đó sẽ cướp đi mất đấy, cậu cũng đừng có mà hối hận.”

“Hơn nữa, cậu Diệp có chỗ nào không bằng tên nghèo rớt mồng tơi Lâm Dịch kia chứ?”

“Phượng Kiều, mình biết anh Diệp Phong thích mình, anh ấy không có chỗ nào không tốt, nhưng chuyện tình cảm đâu thể ép buộc.”

Bạch Tô Tô nghiêm túc giải thích, cô ta thật sự không có tình cảm với Diệp Phong.

Hơn nữa, nhớ đến bữa ăn tối hôm đó, anh xé hợp đồng đầu tư hai trăm triệu đã ước định xong trước mặt mọi người, còn nói những lời công kích người khác như vậy, Bạch Tô Tô rất tức giận.

Mình không thèm để ý tới nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao gì đó đâu.

“Mình mặc kệ cậu, mình đi xem nhẫn kim cương.”

Xuất phát từ lòng yêu thích đặc biệt của phụ nữ đối với nhẫn kim cương, Lâm Phượng Kiều đã đuổi kịp bước chân của Diệp Phong.

Bạch Tô Tô thấy hơi ngượng ngùng, cô ta vừa muốn chờ Lâm Dịch, vừa muốn đi xem nhẫn kim cương. Cuối cùng, cô ta đã đi theo như bị ma xui quỷ khiến.

“Cậu Diệp, cậu đến rồi.”

Khi nhìn thấy bốn người Diệp Phong đã đến, cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức Ryan bước đến chào đón, ông ta đã thấy Bạch Tô Tô trên điện thoại Diệp Phong, bèn nịnh nọt:

“Đây chính là cô Bạch Tô Tô nhỉ, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp như cô mới có tư cách đeo viên kim cương trân quý như Trái Tim Của Những Vì Sao.”
Chương 7: Bạch Tô Tô ấm ức

Cửa hàng trưởng cửa hàng Ryan lấy nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao ra từ quầy không chút do dự, kích động giới thiệu:

"Chiếc nhẫn kim cương này xuất xứ từ công ty trang sức Michael ở Nam Phi, trải qua quá trình gia công bốn mươi bảy bước, được khắc bởi tám người thợ thủ công."

"Để có được chiếc nhẫn kim cương này, có thể nói cậu Diệp đã bỏ ra cái giá trên trời. Nhưng mà tiền bạc chỉ là phụ, còn tấm lòng của cậu Diệp đối với cô mới là quý giá nhất."

"Tôi vẫn luôn không hiểu người phụ nữ như thế nào mà xứng đáng để cậu Diệp trải qua biết bao gian khổ như thế. Hôm nay gặp được cô Bạch, cuối cùng tôi cũng đã hiểu."

Cửa hàng trưởng cửa hàng Ryan tuôn lời thoại a dua nịnh hót đã luyện tập mười mấy lần ra như máy khâu.

Nhà họ Diệp là nhà giàu nhất Kim Lăng, Diệp Phong lại là con trai độc đinh của dòng họ, ông ta nịnh hót Bạch Tô Tô như vậy nhưng thực chất là nịnh Diệp Phong.

Cuối cùng, ông ta còn nhìn về phía Diệp Phong theo bản năng như muốn nói, biểu hiện của tôi được chứ.

"Nhẫn kim cương đẹp quá!"

Lâm Phượng Kiều không nén được mà thốt lên, toàn bộ Trái Tim Của Những Vì Sao là một màu xanh tối của bầu trời đêm, ở dưới ánh đèn, nó tỏa ra ánh sáng nhạt như sao trời.

Đá trên nhẫn kim cương cũng không lớn, vừa hợp tay khiến cho Lâm Phượng Kiều nảy lên suy nghĩ muốn đeo thử.

Nhưng lý trí của cô ta vẫn kìm nén được nỗi xúc động ấy.

Không chỉ có Lâm Phượng Kiều, ngay cả Bạch Tô Tô cũng nhìn đến mức ngây dại, nhẫn kim cương đã ở trước mặt cô ta, không có người phụ nữ nào có thể ngăn cản được sức hút của nó.

Đây là quà mà anh Diệp Phong tặng cho mình nhân ngày Lễ Tình Nhân sao?

Mới đầu, khi nghe bạn thân nói, cô ta cũng không để tâm, nhưng không hiểu sao lúc này cô ta lại cảm động.

Xem xét tấm lòng lần này của anh Diệp Phong, mình có thể tha thứ cho hành động xé hợp đồng đầu tư của anh ở bữa cơm tối hôm ấy.

Chỉ có Cố Vân Tương đứng bên cạnh là cảm thấy không được tự nhiên.

Cô ấy là bạn gái mà Diệp Phong chính miệng thừa nhận nhưng viên kim cương này lại là quà dành cho người phụ nữ khác.

Cố Vân Tương rất thông minh, mình mới vừa về Kim Lăng, hôm nay lại vừa nhìn thấy anh Diệp Phong, chắc chắn chiếc nhẫn kim cương này không phải dành cho mình.

"Cô Bạch Tô Tô, đến đeo thử đi."

Cửa hàng trưởng cửa hàng Ryan tiếp tục nịnh nọt.

Bỗng nhiên, Diệp Phong cau mày nói: "Cửa hàng trường Vương, có phải ông nhầm lẫn ở đâu rồi không, chiếc nhẫn kim cương này là quà cho bạn gái tôi."

"Bạn gái?"

Cửa hàng trường Vương hơi hẫng, rõ là lần trước anh đã nói sẽ tặng cho cô Bạch Tô Tô.

Chẳng lẽ, hai người thành người yêu nhanh như vậy sao?

Nhưng là một người lão làng, sao cửa hàng trường Vương lại không biết nhìn mặt nói chuyện chứ. Ngay lập tức, ánh mắt của ông ta đã dời sang người phụ nữ đứng gần Diệp Phong nhất.

Ông ta chuyển hướng, đưa nhẫn kim cương tới, cười nói: "Thật lòng xin lỗi quý cô đây, là do tôi đây có mắt như mù, không phát hiện ra cô mới là cô gái xinh đẹp nhất."

"Đá quý đắt giá nhất và người phụ nữ xinh đẹp nhất, dù là chọn nhẫn kim cương hay chọn bạn gái, cậu Diệp đều thực sự có mắt nhìn."

"Ôi chao, quý cô này, chiếc váy trắng cổ điển trên người cô thực sự quá đẹp. Nếu như đeo theo chiếc nhẫn kim cương nãy nữa thì cô chính là người đẹp số một Kim Lăng!"

Cửa hàng trường Vương lại bắt chước nịnh nọt thêm lần nữa, hại Cố Vân Tương không còn gì để nói, sau đó chuyển buồn thành vui.

"Đến đeo lên thử xem."

Diệp Phong cầm chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón tay áp út trên bàn tay phải của Cố Vân Tương, đây là vị trí đặc biệt dành cho người yêu.

"Thực sự quá đẹp, tôi đã nói mà, quý cô đây mới là người phụ nữ xinh đẹp nhất."

Cửa hàng trường Vương tiếp tục ra sức nịnh.

"Đây là mà cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức gì chứ, có mà đồ nịnh hót thì có."

Lâm Phượng Kiều không nén được mà lẩm bẩm.

Bạch Tô Tô cũng cảm thấy chán ghét, cô ta vừa mới có một chút cảm động đối với Diệp Phong, cuối cùng chưa kịp cảm động xong thì nhẫn kim cương đã yên vị trên ngón tay Cố Vân Tương.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ cảm động và vui mừng của Cố Vân Tương, trong lòng cô ta chợt thấy khó chịu.

Không chỉ có Bạch Tô Tô khó chịu mà cửa hàng trưởng Vương cũng khó chịu, câu lẩm bẩm vừa nãy của Lâm Phượng Kiều đã bị ông ta nghe thấy, ông ta bèn mắng lại:

"Quý cô này, uống thuốc lung tung thì được chứ nói lung tung là không được đâu nhé. Những lời vừa đây của tôi đều xuất phát từ tận đáy lòng, là sự khen ngợi thật lòng. Cô đâu có xinh đẹp, sao mà hiểu được!"

"Tôi, tôi không xinh đẹp?"

Hai mắt Lâm Phượng Kiều trợn to như sắp rớt ra đến nơi. Mặc dù nhan sắc của mình chưa bằng hai người xinh đẹp tuyệt trần là Bạch Tô Tô và Cố Vân Tương nhưng dù sao cũng được tám phần chứ.

Ông giải thích tôi nghe coi, cái gì gọi là không xinh đẹp hả, con mẹ nó cái gì là không xinh đẹp hả!

Nhưng đứng trước mặt Diệp Phong, cô ta không dám hành động thô lỗ nên không phản bác cửa hàng trường Vương.

"Phim sắp bắt đầu rồi, tôi và Vân Tương sẽ đi xem phim, hai người thì sao?"

Khi thấy sắp đến giờ, Diệp Phong nắm tay Cố Vân Tương, quay người hỏi.

"Chúng tôi cũng chuẩn bị đi xem phim."

Lâm Phượng Kiều vội vàng nói, cô ta cảm thấy nguy hiểm thay bạn thân, bèn nháy mắt ra hiệu, nói với Bạch Tô Tô: "Tô Tô, chúng mình cũng đi xem phim đi."

Cô ta gằn rất mạnh chữ "phim", đương nhiên là đang nhắc nhở bạn thân, cá cậu nuôi bị người ta vớt đi rồi kìa, mau nghĩ cách cứu vớt lại đi.

Phát triển tình cảm với anh Lâm Dịch của cậu sau cũng không muộn mà!

"Mình thấy hơi mệt, mình đi trước."

Dứt lời, Bạch Tô Tô xoay người rời đi, kệ luôn cả bạn thân.

Khi đi tới cửa, cô ta lại quay đầu, hỏi: "Anh Diệp Phong, anh sẽ đến cuộc thi dương cầm của em vào tháng sau chứ?"

"Để xem tình hình đã, không chắc là tôi có thời gian."

Diệp Phong lạnh nhạt đáp, Bạch Tô Tô có thể đi thi dương cầm là vì mình vận dụng quan hệ để tìm thầy giỏi cho cô ta.

Cuộc thi dương cầm tháng sau cực kỳ quan trọng, nếu như Diệp Phong xuất hiện, không chỉ có thể khiến bậc thầy dương cầm kia đích thân ra mặt mà còn có sự ảnh hưởng nhất định đối với việc cho điểm của ban giám khảo.

Nhưng bây giờ, đương nhiên Diệp Phong không có hứng thú.

"Ừm."

Nói xong, Bạch Tô Tô cúi đầu rời đi.

"Tô Tô, chờ mình với."

Lâm Phượng Kiều vội vàng đuổi theo.

...

"Bạch Tô Tô, cậu ngốc hả, anh Diệp Phong nhà cậu sắp thay lòng rồi!"

Lâm Phượng Kiều tức giận nói, nhưng Bạch Tô Tô thờ ơ, cô ta đang chuẩn bị gọi điện thoại, người liên lạc là "Lâm Dịch."

"Bạch Tô Tô, bây giờ cậu nên nghĩ cách cứu vãn quan hệ của cậu và Diệp Phong chứ không phải tiếp tục đi xem phim với Lâm Dịch!"

Lâm Phượng Kiều cướp lấy điện thoại của Bạch Tô Tô.

"Phượng Kiều, sao cậu ngang ngược như vậy hả, mình đã nói rồi, mình chỉ xem Diệp Phong là anh trai mà thôi."

"Ngoài ra, mình và anh Lâm Dịch chỉ là bạn bè bình thường."

Bạch Tô Tô nói đầy ấm ức.

Lâm Phượng Kiều im lặng, đến lúc nào rồi mà cô bạn thân này còn muốn làm việc xấu mà không muốn bị người ta chửi vậy, cá sắp nhảy khỏi chậu rồi, cậu có mù không?

"Trả điện thoại cho mình."

"Không trả."

"Ting ting ting."

Bỗng nhiên, điện thoại di động reo lên, Lâm Phượng Kiều nhìn xem, là cha Bạch Tô Tô gọi tới, lúc này cô ta mới miễn cưỡng đưa di động cho Bạch Tô Tô.

"Cha, cha gọi con có chuyện gì sao?"

Bạch Tô Tô hỏi.

"Con đang ở đâu?"

Cha Bạch chất vấn trong điện thoại.

"Dạ?"

"Con đang đi xem phim với Phượng Kiều, sao vậy ạ?"

Bạch Tô Tô hơi chột dạ.

"Xem phim? Cha thấy có mà con đang hẹn hò với Lâm Dịch thì có."

"Tô Tô, cha nói con giữ gìn mối quan hệ với cậu Diệp mà con thì hay rồi, không giải quyết được hợp đồng thì thôi đi, lại còn mập mờ với tên nhóc Lâm Dịch kia."

"Cha cảnh cáo con, mau về nhà cho cha. Con mà dám qua lại với Lâm Dịch nữa thì cha coi như không có đứa con gái như con."

"Không tin thì con cứ thử đi!"

Cha Bạch rất tức giận, không bật loa ngoài mà Lâm Phượng Kiều cũng nghe thấy tiếng hét của ông ta.

Nhìn lại cô bạn thân đang nước mắt lưng tròng với vẻ mặt ấm ức.
Chương 8: Kẻ bám đuôi sẽ nhận kết cục gì?

"Cha, sao cha lại ngang ngược như vậy được."

Bạch Tô Tô rất buồn lòng, nói.

"Cha ngang ngược?"

Cha Bạch giận mà không chỗ xả, kinh tế của gia tộc xảy ra vấn đề nghiêm trọng, chỉ có cậu Diệp Phong mới cứu được.

Cuối cùng con gái thì giỏi rồi, không lấy gia tộc làm trọng mà còn đi yêu đương suốt ngày.

Nếu như đi tìm cậu ấm như Diệp Phong thì nói làm gì, đây nó lại cứ tìm tên học sinh nghèo như Lâm Dịch.

Cha Bạch càng nghĩ càng giận, hét lên: "Cha không muốn nói nhiều với con, cha gia hạn cho con phải về nhà trước mười một giờ đêm, nếu quá hạn thì con ra ngoài đường mà ngủ."

"Còn nữa, cha trịnh trọng tuyên bố cho con biết, nếu con mà dám dính dáng một chút gì đến Lâm Dịch nữa thì ông đây không đánh gãy chân con mới là lạ!"

Nói xong, cha Bạch cúp máy một cái "rụp".

Bạch Tô Tô uất ức vô cùng, nước mắt tràn mi lăn xuống.

"Tô Tô, có lẽ cha cậu chỉ nóng ruột thôi, không phải ông ấy cố ý đâu."

Lâm Phượng Kiều vội vàng an ủi, từ khi quen Bạch Tô Tô đến giờ, đây là lần đầu tiên cha Bạch Tô Tô mắng cô ta.

"Hu hu..."

Bạch Tô Tô ôm bạn thân, khóc òa lên.

Khách trong cửa hàng cũng không nén nổi ánh mắt tò mò.

Trong đó có không ít cậu ấm của Kim Lăng.

"Ấy, đây không phải cô Bạch Tô Tô sao, cô ta làm sao vậy?"

"Chắc thất tình."

"Chẳng lẽ là bởi vì cậu Diệp Phong?"

"Có lẽ thế, tôi vừa thấy cậu Diệp Phong dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp đi xem phim."

"Vãi, cậu Diệp Phong tỉnh ngộ rồi ư, tôi phải chụp cảnh này lại đăng lên vòng bạn bè mới được."

...

Mười giờ rưỡi tối, Diệp Phong và Cố Vân Tương đi ra từ rạp chiếu phim.

Một bộ phim đã khiến quan hệ của hai người tiến triển nhanh chóng, bây giờ Cố Vân Tương đã bắt đầu chủ động khoác tay Diệp Phong.

"Cái quần gì vậy, Bạch Tô Tô khóc lại kêu mình đi dỗ?"

Diệp Phong nhìn điện thoại, phát hiện tin nhắn mà Lâm Phượng Kiều gửi cho mình hơn một giờ trước.

Bởi vì trước đó anh đã kéo số điện thoại và Wechat của cô ta vào danh sách đen nên cô ta đã dùng tài khoản phụ [No.Chim Cánh Cụt] gửi tới.

Diệp Phong lại chặn lần nữa, tránh để sau này cô ta gửi mấy tin nhắn rác rưởi.

"Anh Diệp Phong, sao vậy?"

Cố Vân Tương thấy Diệp Phong cau mày bấm điện thoại, cô ấy tò mò hỏi.

"Không có gì."

"Anh đưa em về nhà."

Ở ga ra dưới tầng ngầm, Diệp Phong vừa khởi động xe, Cố Vân Tương bỗng mở miệng hỏi:

"Anh Diệp Phong, cô Bạch Tô Tô kia không sao chứ?"

"Hả?"

Diệp Phong hơi hoang mang.

"Buổi tối hôm nay, chắc anh cố tình mua chiếc váy trắng cổ điển kia."

"Còn cả nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao nữa, thật ra anh định đưa cho cô Bạch Tô Tô nhỉ."

"Anh Diệp Phong, có vẻ anh đạt được mục đích rồi."

Cố Vân Tương cười khổ nói.

Cô ấy thích Diệp Phong nhưng tước khi về Kim Lăng, cô ấy đã biết, người mà anh Diệp Phong thích là Bạch Tô Tô.

Mặc dù bị coi là công cụ cũng không dễ chịu cho lắm, nhưng nếu không nhờ vậy, mình cũng không thể có buổi tối vui vẻ bên anh Diệp Phong như thế này.

Cố Vân Tương thừa nhận mình thích đến mức trở nên hèn mọn, mặc dù lòng chua chát nhưng vẫn rất vui.

"Cái gì vậy."

Diệp Phong cạn lời, anh nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi: "Bình thường em hay xem phim thần tượng hả?"

"Dạ?"

Lúc này đến lượt Cố Vân Tương hoang mang, trả lời thành thật: "Thỉnh thoảng có xem, anh Diệp Phong cũng xem hả? Để em giới thiệu cho anh mấy bộ."

"Anh không xem."

"Anh chỉ muốn nói, xem phim thần tượng nhiều dễ suy giảm trí thông minh!"

Diệp Phong bất lực, mấy câu vừa rồi của Cố Vân Tương chắc chắn là của người đã xem mấy chục bộ phim thần tượng.

Thật sự uổng công cô nàng này IQ cao, không biết thi đậu đại học Bắc Kinh kiểu gì.

Không biết nói gì hơn, Diệp Phong không nhịn được mà duỗi ngón tay búng trán cô ấy một cái.

"A!"

"Anh Diệp Phong, đau quá."

Cố Vân Tương che trán, uất ức kêu lên.

"Biết đau là được rồi, sau này không được hỏi mấy câu ngu ngốc sến súa như vậy nữa."

"Em là bạn gái chính thức của anh, quần áo hay nhẫn kim cương cũng là đồ anh tặng em, không liên quan đến Bạch Tô Tô."

"Biết chưa?"

Diệp Phong nói rất nghiêm túc.

"Biết rồi."

Cố Vân Tương ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, mặc dù trên trán còn hơi đau nhưng trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật ong.

Không nhận ra anh Diệp Phong còn là một tổng tài bá đạo đó.

Yêu quá yêu quá!

Sau khi đưa Cố Vân Tương về nhà, Diệp Phong cũng chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi.

"Ting, chúc mừng ký chủ sửa đổi nguyên tác thành công, gây nên ảnh hưởng đối với truyện gốc, nhận được 1000 giá trị phản công."

"Ký chủ có thể đổi các kỹ năng cần thiết, vật phẩm, thuộc tính ở cửa hàng hệ thống."

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu.

Đồng thời, giao diện cửa hàng cũng hiện ra trong đầu.

1000 giá trị phản công là một quầy, có thể đổi được khá nhiều thứ, Diệp Phong nhìn một vòng, cuối cùng lựa chọn đổi kỹ năng.

"Dựa theo cốt truyện, mấy ngày nữa chính là thọ năm mươi tuổi của Bạch Kiến Hào - cha Bạch Tô Tô."

Trong cốt truyện gốc, trong tiệc mừng thọ của Bạch Kiến Hào sắp tới sẽ có một số nhân vật lớn xuất hiện, bởi vì Diệp Phong là kẻ bám đuôi của Bạch Tô Tô nên đương nhiên cũng sẽ xuất hiện.

Chỉ tiếc, người nổi bật không phải cậu cả như anh mà lại là học sinh nghèo Lâm Dịch.

Dựa vào sự hiểu biết về tranh chữ của mình, anh ta không chỉ nổi tiếng mà còn nhận được sự khen ngợi của bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh.

Nhan Văn Cảnh được cả nước biết đến, ba nghìn học trò của ông ấy đều là trụ cột của đất nước, không hề nói ngoa, cho dù Nhan Văn Cảnh đi đâu thì cũng là khách quý.

Nhưng mặc dù ông ấy rất nổi tiếng, người thực sự biết ông ấy cũng không nhiều, có thể nói là một nhân vật lớn ở ẩn.

Vốn dĩ ông ấy đến tiệc thọ của Bạch Kiến Hào là bởi vì ông ấy có bạn bè hay qua lại làm ăn với Bạch Kiến Hào ở Kim Lăng.

Mà đây cũng là cơ duyên và may mắn của Lâm Dịch.

"Điều kiện phản công tốt như vậy, sao mình lại bỏ lỡ được."

"Lâm Dịch, có bổn thiếu gia đây ở đó, anh còn định ra vẻ kiểu gì?"

Diệp Phong mỉm cười: "Hệ thống, đổi kỹ năng tinh thông tranh chữ."

"Ting, chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng tinh thông tranh chữ."

"Tinh thông tranh chữ: Có thể giải mã tất cả tri thức liên quan đến tranh chữ trên dưới hai ngàn năm."

Chợt, một lượng kiến thức khổng lồ liên quan đến tranh chữ tràn vào đầu Diệp Phong.

"Khá lắm, trên dưới hai ngàn năm, lùi đến tận thời kỳ tân triều Vương Mãng."

"Lượng tin tức lớn thật..."

Một lúc lâu, Diệp Phong mới ra khỏi biển tri thức.

Về đến biệt thự nhà mình, mẹ Chu Tuyết Hoa vẫn chưa nghỉ ngơi, bà còn đang đắp mặt nạ trên ghế sô pha trong phòng khách.

Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, ánh mắt bà đanh lại, hỏi: "Sao con lại về rồi?"

"Mẹ, xem mẹ vừa nói gì kìa, đã trễ như này rồi, con không về đi ngủ thì đi đâu?"

Diệp Phong cạn lời.

"Không có chí tiến thủ gì cả, nếu mẹ là con thì đêm nay đã không về, cứ tìm bừa cái khách sạn nào đó ở với Vân Tương chứ sao."

Chu Tuyết Hoa nói đầy khinh bỉ.

"? ? ?"

Diệp Phong tằng hắng một cái, đáp lời bà: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, con vẫn còn nhỏ, không nên suy nghĩ những thứ này."

"Con còn nhỏ nhắn gì nữa, khi mẹ con bằng tuổi con bây giờ thì con đã biết đi rồi đấy."

"Hơn nữa, chỉ cần ngày nào con chưa có tiến triển gì với Vân Tương là ngày đó mẹ còn sợ hãi."

"Mẹ thấy trên mạng người ta nói, bám đuôi là một loại bệnh tâm lý đó, mẹ sợ con không khống chế nổi bản thân, lại đi bám theo Bạch Tô Tô."

"Con trai của mẹ, mẹ sợ con la liếm đến cuối cùng lại thành thịt chó trong nồi người ta!"

Chu Tuyết Hoa nói đầy nghiêm trọng, Diệp Phong suýt nữa hộc máu tại chỗ.

Logic này...

Chắc chắn là của một người xem phim thần tượng hai mươi năm!
Chương 9: Nhà giàu xổi

Trong nguyên tác đúng như Chu Tuyết Hoa nói, Diệp Phong làm kẻ bám đuôi đến cuối cùng lại không được gì cả.

Thậm chí còn liên lụy đến người thân và bạn bè bên cạnh.

Nhưng vốn dĩ cốt truyện gốc cũng là kiểu tiểu thuyết mì ăn liền mất não, giả chắc phải tắc máu não mười năm mới viết ra được cái đó.

Đương nhiên Diệp Phong sẽ không dẫm vào vết xe đổ của nguyên tác.

Anh muốn phản công, kéo nhân vật nam chính Lâm Dịch rớt xuống vực thẳm!

Ngày hôm sau.

Mẹ Chu Tuyết Hoa và cha Diệp Long Chu đi làm từ sáng sớm.

Tập đoàn Diệp thị có rất nhiều sản nghiệp nhưng phần lớn do cha xử lý, mặc dù Diệp Phong là thiếu tổng giám đốc nhưng cũng không khác gì một hòn đá, nơi nào cần thì đến chỗ đó.

Cũng không có công việc nhất định.

Dựa theo nhiệm vụ mà cha mẹ gửi gắm, việc gấp rút nhất của anh bây giờ là yêu đương với Cố Vân Tương.

Tới gần buổi trưa, bỗng nhiên Diệp Phong nhận được điện thoại của Bạch Kiến Hào - cha Bạch Tô Tô.

"Cậu Diệp, đang bận việc hả?"

Bạch Kiến Hào nhiệt tình hỏi thăm qua điện thoại.

"Không bận."

Diệp Phong trả lời đầy lạnh nhạt: "Ông chủ Bạch gọi điện đến có việc gì thì cứ nói đi."

Ông, ông chủ Bạch...

Một tiếng "ông chủ Bạch" này khiến cho trái tim Bạch Kiến Hào tan nát.

Trước đây khi cậu theo đuổi con gái tôi, cậu luôn gọi người ta là chú Bạch mà bây giờ cậu có mới nới cũ, bắt đầu gọi người ta là ông chủ Bạch rồi sao?

Đúng là cậu ấm nhà giàu lạnh lùng vô tình.

Dù sao Bạch Kiến Hào cũng không dám nổi giận với Diệp Phong giống như con gái mình, nên vẫn nhiệt tình nói chuyện:

"Cậu Diệp, là như này, mấy ngày nữa sẽ đến tiệc mừng thọ năm mươi của tôi, tôi coi bói nghe nói năm nay có kiếp số nên cần chuẩn bị tiệc mừng thọ sớm."

"Cậu Diệp, cậu xem hôm nào cậu sắp xếp thời gian đến xem như nể mặt tôi, mà chắc cậu và Tô Tô cũng có lời muốn nói."

Trong nguyên tác, tiệc mừng thọ của Bạch Kiến Hào cũng không báo trước, cũng càng không có coi bói linh tinh gì hết.

Mục đích ông ta làm như vậy chỉ có một, đó là không kịp chờ đợi nên muốn lôi kéo hai trăm triệu từ Diệp Phong ngay tại đó.

Nhất là bây giờ, Diệp Phong không tiếp tục si mê Bạch Tô Tô nữa.

Xem ra, lúc trước thay đổi cốt truyện thực sự sinh ra ảnh hưởng đối với nguyên tác.

Diệp Phong trả lời: "Lúc nào cũng có thời gian, khi nào ông chủ Bạch chuẩn bị tiệc mừng thọ?"

"Hay là đêm nay đi."

"Đêm nay? Được thôi."

"Vậy tôi chờ sự xuất hiện của cậu Diệp."

Bạch Kiến Hào ở đầu bên kia điện thoại mừng rỡ vô cùng, ông ta nói tiếp: "Cậu Diệp, hôm nay tôi cũng không có việc gì, sắp đến giờ cơm rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn trưa?"

Bạch Kiến Hào nhiệt tình hết mực, thật ra hành động này cũng bình thường. Trước đây, Bạch Kiến Hào rất vừa ý Diệp Phong, muốn gả con gái Bạch Tô Tô cho anh.

Nhưng sau này, khi Diệp Phong bị Lâm Dịch làm cho cửa nát nhà tan, lúc này Bạch Kiến Hào mới trở mặt, không nỡ cho Diệp Phong dù chỉ mấy trăm tệ.

Thậm chí, còn chế giễu Diệp Phong đủ kiểu, nói thẳng với Diệp Phong, mày là đồ bám đuôi, nếu không phải nhà họ Diệp mày có tiền thì sao tao phải cúi đầu trước loại công tử bột như mày?

Con gái tao và Lâm Dịch mới là một đôi trời sinh.

Con cóc ghẻ như mày làm như kiểu có thể ăn thịt thiên nga không bằng!

"Ha ha."

Nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác, khóe mắt Diệp Phong lóe lên một tia sáng sắc bén, anh đáp lời: "Ăn cơm thì không cần, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ xuất hiện vào tiệc mừng thọ đêm nay."

"Được thôi, cậu Diệp."

Cúp điện thoại, Bạch Kiến Hào ở trong phòng làm việc có vẻ sầu khổ.

Nếu là trước đây, đừng nói để Diệp Phong ăn cơm với mình, mà cho dù nói cậu ta bóp chân cho mình cũng không có vấn đề gì.

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là do đứa con gái không được tích sự gì của mình.

Nếu như Diệp Phong thật sự đã lạnh lòng, đừng nói nhà họ Bạch không trèo cao lên được nhà họ Diệp, mà ngay cả tình trạng kinh tế hiện nay của nhà họ Bạch cũng là một vấn đề.

"Không được, nhất định phải nói cho con nhóc Bạch Tô Tô một trận mới được."

"Đã lớn như thế rồi mà có tí việc cũng không hiểu cho!"

Bạch Kiến Hào càng nghĩ càng giận, ông ta lại cầm điện thoại lên gọi cho con gái.

...

Diệp Phong chuẩn bị đi ăn cơm trưa với Cố Vân Tương, tiện dẫn cô ấy đi tham dự tiệc tối của nhà họ Bạch.

Nhưng đến công ty Cố Vân Tương mới biết cô ấy đã ra ngoài tiếp khách hàng.

Bây giờ chỉ mới mười một giờ, vẫn còn một lát nữa mới đến giờ cơm trưa, Diệp Phong không vội, anh định chờ Cố Vân Tương về, thuận tiện cho cô ấy một bất ngờ.

Nhưng Diệp Phong lại nghe được một vài thứ kỳ lạ.

"Mấy người nói xem, tại sao một người phụ nữ vừa có tài vừa có sắc như tổng giám đốc Cố lại muốn ra ngoài lập nghiệp một mình chứ."

"Đúng đúng, nếu tôi mà xinh đẹp như tổng giám đốc Cố, tôi sẽ tìm chồng đại gia."

"Mấy người đừng có nói, người theo đuổi tổng giám đốc Cố đều là cậu ấm nhà giàu cả đấy, chỉ tiếc hình như tổng giám đốc Cố có người thích rồi nên không đồng ý ai cả."

"Mọi người đừng cãi nhau nữa, tổng giám đốc Cố là người phụ nữ tự lập tự cường, sao phải dựa vào đàn ông."

"Nói như vậy cũng không sai, tôi cảm thấy cậu Trương hẹn tổng giám đốc Cố ra ngoài vào hôm nay rất không đơn giản. Anh ta không chỉ là khách hàng quan trọng của chúng ta, mà gia đình anh ta còn là nhà giàu xổi nổi danh khắp Kim Lăng đó."

"Nhà giàu xổi?"

Nghe đến đó, chân mày Diệp Phong cau lại, anh cũng không biết trong nguyên tác có đoạn nào như vậy.

Nhưng anh biết, cậu Trương trong lời những người này là ai.

Trương Trạch Hạo, gia đình mở công ty thời trang, trang phục của công ty đứng số một số hai ở toàn bộ Giang Nam.

Bởi vì người nhà họ Trương không có văn hóa gì, hở ra là quăng tiền, nên mọi người mới gọi bọn họ là nhà giàu xổi.

Nhưng có vẻ nhà họ Trương rất thích kiểu xưng hô này, hình như còn xin độc quyền.

Trương Trạch Hạo chính là cậu ấm của nhà họ Trương, kiêm người thừa kế tương lai.

Nhưng anh ta không sánh được với bốn cậu ấm của các nhà Chu, Trần, Vương, Triệu, càng không sánh được với Diệp Phong.

"Xin hỏi, tổng giám đốc Cố của mọi người đến gặp khách hàng ở đâu?"

Diệp Phong tiến lên hỏi, anh cũng không lo Cố Vân Tương thích người đàn ông khác, bởi vì trong nguyên tác, cô ấy si tình đến mức độ đó nên Diệp Phong hoàn toàn tin tưởng cô ấy.

Nhưng người phụ nữ của mình, há có thể để người khác nhúng chàm.

Không phải chỉ là tiền thôi sao, cũng xứng múa rìu qua mắt mình?

"Ấy, sao anh vẫn còn ở đây?"

Mấy nhân viên của công ty thiết kế nhìn về phía Diệp Phong.

Họ thấy dáng vẻ Diệp Phong đường hoàng, ăn mặc lịch sự, nhất là chiếc đồng hồ Rolex trị giá hai mươi mấy vạn trên tay.

Nhìn có vẻ là cậu ấm nào đó theo đuổi tổng giám đốc Cố.

Nhưng mà cậu ấm nào mà có thể bì được cậu Trương Trạch Hạo chứ?

"Chào anh, anh tìm tổng giám đốc Cố có chuyện gì vậy?"

Các nhân viên công ty hỏi theo đúng chuẩn mực, thái độ trên mặt bọn họ nghiêng về cậu chủ Trương Trạch Hạo hơn.

Bởi vì anh ta rất có tiền.

Chỉ cần tổng giám đốc Cố ở bên anh ta, công ty cũng sẽ không khốn khổ như thế này nữa.

Tổng giám đốc Cố cũng không phải khổ cực lôi kéo đầu tư nữa.

Cho nên, bọn họ rất cảnh giác.

"Không có việc gì, mọi người cứ trả lời là được."

Diệp Phong nhìn thẳng vào bọn họ, ánh mắt giống như dao, thể hiện toàn bộ khí thế của một cậu ấm nhà giàu.

Mấy cô nhân viên chưa bao giờ thấy khí thế chỉ có ở những người ở tầng lớp thượng lưu như thế này nên chợt thấy hơi sợ.

Trong đó có một người đáp: "Đang ở nhà hàng Ý Vị Hiên trên phố kinh doanh, tổng giám đốc Cố ở đó đàm phán hợp đồng với cậu Trương."

"Hơn nữa, ông chủ Ý Vị Hiên và tổng giám đốc Trương là anh em thân thiết."

Nói đến đây, mấy nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, nói đến mức đó rồi, chắc người này cũng đã hiểu.

Ông chủ Ý Vị Hiên cũng là một nhân vật nổi tiếng thuộc tầng lớp trên, còn giàu nứt đổ vách.

"Ý Vị Hiên?"

Diệp Phong sững sờ, đây không phải chỗ mình và đám Bạch Tô Tô ăn cơm hôm qua sao?

Nếu như mình nhớ không lầm, ông chủ Ý Vị Hiên còn là chó nhà mình nuôi.
Chương 10: Sân khấu biểu diễn của Trương Trạch Hạo

Chó nhà họ Diệp không phải lời chửi mắng người khác, mà là một câu khen ngợi.

Dù sao ở thời đại này, làm chó có gì không tốt chứ, hơn nữa còn là chó nhà họ Diệp, nhà giàu số một Kim Lăng.

"Ý Vị Hiên đúng không."

Diệp Phong mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

"Không phải tên nhóc này định đi giành tổng giám đốc Cố với cậu Trương đâu nhỉ."

"Quản gì được anh ta, dù sao chỉ cần tốt với tổng giám đốc Cố là được."

Nhân viên công ty không biết người ở trước mặt họ chính là cậu cả Diệp Phong tiếng tăm vang dội của nhà họ Diệp.

Bọn họ chỉ quan tâm nếu tổng giám đốc Cố có thể tìm đươc một người chồng như ý thì không phải khổ cực trên con đường lập nghiệp như vậy nữa.

Diệp Phong cũng không cần phải tính toán với họ về chuyện này.

Làm cậu ấm mà cứ suốt ngày so đo mấy chuyện này thì chẳng phải là mệt chết rồi hay sao?

Mục đích hiện tại của anh cũng chỉ có một, nhanh chân chạy tới Ý Vị Hiên, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ Ý Vị Hiên.

Trong phòng ăn Ý Vị Hiên, ghế dài V5.

"Cậu Trương, không cần ăn cơm đâu, chúng ta ký hợp đồng là được rồi."

"Tôi cũng không muốn phiền cậu phải tốn kém."

Cố Vân Tương hơi bối rối, vốn dĩ cô ấy tới đây chỉ để ký hợp đồng, nhưng bởi vì đúng giờ cơm, Trương Trạch Hạo lại có vẻ không muốn nói xong, anh ta đè hợp đồng xuống, không ký mà cứ phải đến ăn cơm.

Cũng may tên này không có hành động gì quá trớn, nếu không chắc chắn Cố Vân Tương đã xoay người rời đi.

"Cô Cố, việc này không vội."

Trương Trạch Hạo đã ngoài ba mươi, bề ngoài loè loẹt, trên cổ đeo dây xích vàng bản to, người không biết còn tưởng là nhà giàu mới nổi.

Anh ta nói: "Hợp đồng làm ăn này của chúng ta kiểu gì mà không ký thành công, chúng ta cứ ăn trước đi."

"Tôi là khách hàng của cô, cũng là nhà đầu tư của cô, không đến mức ngay cả bữa cơm cũng không nể mặt chứ."

"Chẳng lẽ, cô Cố thật sự không nể mặt người họ Trương đây?"

Trong lúc nói chuyện, Trương Trạch Hạo vẫn không quên liếc trộm Cố Vân Tương.

Không thể không nói, bề ngoài cô nhóc này rất xinh đẹp, nhất là khí chất đoan trang kia của cô ấy, khác hẳn những cô em chân dài mà mình từng ôm.

Trương Trạch Hạo thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này khơi gợi lên hứng thú của anh ta.

"Cậu Trương, nếu như bàn hợp đồng thì chúng ta có thể tiếp tục."

"Nhưng nếu như chỉ ăn cơm thì quên đi, tuy Vân Tương là phái nữ nhưng cũng biết quân tử không làm chuyện khuất tất, càng không mắc nợ ai."

Dứt lời, Cố Vân Tương toan đứng dậy.

Cô ấy ngoài mềm trong cứng, lại rất thông minh, sao có thể không nhận ra tâm tư của Trương Trạch Hạo?

Cố Vân Tương cũng biết rõ, người phụ nữ xông xáo ở bên ngoài sẽ có rất nhiều chuyện không dễ dàng gì, nhưng cô có ranh giới cuối cùng của mình, tuyệt đối không bán nhan sắc vì bất cứ lý do gì.

"Cô Cố, cô nói quá rồi."

Trương Trạch Hạo thấy Cố Vân Tương muốn đi, lúc này mới giật nảy mình, vội vàng nói: "Cô Cố, chúng ta ký hợp đồng."

Rất nhanh, Trương Trạch Hạo lấy hợp đồng ra, ký họ tên mình vào rồi đưa cho Cố Vân Tương, nói: "Cô Cố yên tâm, Trương Trạch Hạo tôi chỉ ngưỡng mộ tài hoa của cô Cố, hơn nữa tôi có thể có ý đồ xấu gì được chứ."

Hợp đồng đã đưa đến trước mặt Cố Vân Tương, thái độ của Trương Trạch Hạo cũng vô cùng hèn mọn.

Chỉ cần không động vào tình cảm, không chơi quy tắc ngầm, Cố Vân Tương có thể chấp nhận.

Chợt, cô ấy cũng ký tên mình vào hợp đồng.

"Cô Cố, nếu hợp đồng đã được ký, vậy chúng ta có thể cùng ăn bữa cơm không?"

"Chỉ một bữa cơm thôi, ăn xong tôi lập tức về đưa tiền đặt cọc đến."

"Cô Cố, tôi chỉ ngưỡng mộ tài hoa của cô, mẹ tôi cũng rất thích bản thảo trang phục mà cô thiết kế."

Trương Trạch Hạo tiếp tục ăn nói khép nép.

Thân là một tay lão luyện trong tình trường, Trương Trạch Hạo hiểu rõ, người phụ nữ như Cố Vân Tương ăn mềm chứ không ăn cứng.

Nếu như muốn nắm vào chỗ mềm của cô ấy thì chắc chắn sẽ không được lợi gì, cho nên, anh ta thay đổi sách lược, chuẩn bị bắt đầu đánh đòn hấp dẫn.

Phụ nữ mà, chỉ muốn tìm đàn ông ưu tú.

Nhà họ Trương mình nhiều tiền như vậy, đủ ưu tú chưa?

Hơn nữa, ông chủ Ý Vị Hiên là bạn bè thân thiết của mình, trưa nay chính là sân khấu biểu diễn của mình.

"Chỉ cần cơm rau dưa là được, cậu Trương không cần tốn kém."

Cố Vân Tương vẫn cảnh giác, không muốn cho Trương Trạch Hạo bất kỳ cơ hội nào.

Nhưng dù sao cũng là đối tác, còn là nhà đầu tư, nếu như thật sự phẩy tay áo bỏ đi thì cũng mất cảm tình quá.

Chỉ cần không đụng vào ranh giới cuối cùng, Cố Vân Tương có thể xã giao bạn bè thoải mái.

"Đó là đương nhiên."

Trương Trạch Hạo mừng thầm trong lòng, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, ra dấu tay, kêu nhân viên phục vụ: "Waver."

"Nhân viên phục vụ trong tiếng anh là waiter."

Cố Vân Tương không nhịn được mà sửa lời anh ta.

Trương Trạch Hạo: "..."

Khí thế của Trương Trạch Hạo lập tức bị dập tắt một nửa, cũng không dám giả vờ cao cấp gì nữa, trở về kiểu giàu xổi ban đầu.

Trương Trạch Hạo để cho Cố Vân Tương gọi món trước, Trương Trạch Hạo nghĩ thầm, phía trên nhiều sơn hào hải vị như vậy, chắc chắn Cố Vân Tương chưa ăn bao giờ.

Phụ nữ mà, sao có thể cản được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon?

Nhưng anh ta không ngờ được, Cố Vân Tương lại chỉ hai món ăn chay.

"Để tôi chọn."

Trương Trạch Hạo không biết nói gì, sao Cố Vân Tương này khó chơi thế, chẳng lẽ cô ấy thẹn thùng?

Chợt, Trương Trạch Hạo chọn một hơi mười mấy món thức ăn, tất cả đều là món át chủ bài của Ý Vị Hiên.

Nhưng mười mấy phút đồng hồ trôi qua, ngoài hai món rau Cố Vân Tương chọn, không có cái nào là đồ ăn mà Trương Trạch Hạo chọn.

"Tình huống gì đây? Đồ ông đây chọn đâu!"

Trương Trạch Hạo gọi nhân viên phục vụ đến, chất vấn.

"Thật sự xin lỗi anh, món anh chọn đã bán hết rồi."

Nhân viên phục vụ đáp.

"Bán hết sạch rồi?"

Trương Trạch Hạo trừng to mắt, đường nhiên không thể tin được, chợt, anh ta nhìn thấy một nhân viên phục vụ bưng mấy món mình chọn sáng bàn bên cạnh.

Nếu như nhớ không lầm, bàn kia đến sau cả anh ta.

Trương Trạch Hạo giận dữ: "Mày chơi tao phải không, mày biết tao là ai không hả? Gọi ông chủ mấy người đến đây!"

"Ngại quá thưa anh, hôm nay ông chủ chúng tôi không ở đây, hơn nữa, hôm nay tôi chơi anh thì con mẹ nó anh phải làm thế nào đây?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười.

"Cái này. . ."

Cố Vân Tương sững sờ, không rõ đầu cua tai nheo ra sao.

"Mày nói gì?"

Trương Trạch Hạo chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nhà hàng Ý Vị Hiên do anh em của mình mở.

Không lẽ mình lại bị sỉ nhục ở đây hay sao?

Dưới sự thẹn quá hoá giận, Trương Trạch Hạo vung nắm đấm về phía nhân viên phục vụ.

Không đánh trúng.

Cơ thể nhân viên phục vụ nhanh nhẹn nên tránh được.

Nhưng anh ta vẫn nằm dưới đất kêu gào: "Bảo vệ, nơi này có người đánh người ta."

Rất nhanh, bảo vệ tới, bọn họ là những người đã từng gặp Trương Trạch Hạo.

"Tao muốn gặp ông chủ của bọn mày!"

Trương Trạch Hạo cả giận nói, trong lòng tự nhủ cuối cùng cũng có người quen đến.

Mẹ nó, chắc chắn vừa nãy đã mất mặt trước Cố Vân Tương, đã đến lúc lấy lại thể diện.

"Là anh đánh người đúng không."

"Tên này cũng điên đó, biết đây là đâu không?"

Bảo vệ nhíu mày trách mắng.

Trương Trạch Hạo: "? ? ?"

"Các anh không biết tôi hả?"

"Tôi là thiếu tổng giám đốc Trương Trạch Hạo của tập đoàn Trương thị, bạn bè thân thiết của ông chủ của các anh."

Trương Trạch Hạo rất phiền muộn.

"Không biết, mọi người quen không?"

"Tôi cũng không biết, nhưng dám gây chuyện ở trong cửa hàng, cứ kéo ra ngoài đánh một trận rồi nói tiếp."

"Được, đánh trước rồi tính."

Dứt lời, mấy tên bảo vệ xắn tay áo bước lên, kéo Trương Trạch Hạo ra ngoài trước mặt bao nhiêu người.

Trương Trạch Hạo giãy dụa kịch liệt, nhưng anh ta chỉ là một công tử bột, sao có thể là đối thủ của bảo vệ?

Mà cảnh tượng này đã khiến Cố Vân Tương hoang mang hẳn ra.

"Thưa cô, đây là đồ ăn mà quý ngài bàn tên cạnh tặng cho cô."

"Mời thưởng thức."

Cô ấy vẫn chưa hoàn hồn, bỗng nhiên, nhân viên phục vụ bưng mấy món ăn cầu kỳ lên.

"Bàn bên cạnh?"

Cố Vân Tương nhìn sang theo bản năng, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, buột miệng kêu lên: "Anh Diệp Phong!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom