Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Diệp Mạc cầu xin, khổ sở cầu xin, thân thể run rẩy quỳ xuống trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Cầu xin anh đừng giết anh ấy, đều là do tôi sai rồi, tôi thề, tôi sẽ không bỏ trốn nữa, cầu xin anh… không được!!!”
Đoàng! Tiếng “không được” cuối cùng kia giống như hét lên phát ra đồng thời với tiếng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm. Diệp Mạc tuyệt vọng nhìn khối thân thể kia ngã xuống, toàn thân mềm nhũn vô lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếu Tẫn Nghiêm giết người kia, chỉ dửng dưng như không mà dễ dàng kết thúc sinh mạng một người thanh niên tuổi đời vẫn còn trẻ. Nước mắt Diệp Mạc lăn xuống hai gò má, cảm giác áy náy cùng hối hận điên cuồng cứ dằn vặt trái tim Diệp Mạc, đều là do lỗi của cậu, là do cậu làm sai, nếu không phải cậu khổ sở ra sức cầu xin người thanh niên này giúp cậu bỏ chạy, anh ta cũng sẽ không bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắn chết.
Diệp Mạc ngồi thừ người trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào thi thể ngã trên mặt đất kia. Người con trai vẫn còn nguyên bộ dạng run rẩy sợ hãi kinh hoảng trước họng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm. Anh ta dĩ nhiên cũng sợ cái chết, nhưng chỉ vì nhất thời nhìn thấy cậu khổ sở cầu xin mới tội nghiệp mà động lòng thương hại, bí quá hóa liều mới đi giúp cậu chạy trốn.
Diệp Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm, chân hắn đang bước đến trước mặt cậu, trong mắt cậu tràn ngập sự thù hận.
Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên cao nhìn xuống Diệp Mạc, nhìn Diệp Mạc ngồi dưới đất từ từ đứng lên, Diệp Mạc trông giống như đã chịu một đả kích quá lớn, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng trong đôi mắt bi thương đẫm nước lại hiện lên tia lạnh lẽo.
Tiếu Tẫn Nghiêm đem khẩu súng trong tay vứt ở phía trên thi thể, cố nén lửa giận trong lòng, quay sang thủ hạ đứng bên cạnh lạnh lùng ra lệnh “Mang đi cho chó ăn!”
“Không được!” Thân thể vô lực của Diệp Mạc lảo đảo chạy đến trước thi thể đưa hai tay ra che lại ngăn không cho thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm lại gần, vẻ mặt kích động nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Anh ấy đã chết rồi, vì sao anh còn không buông tha cho anh ấy?”
“Vì sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng, đột nhiên tiến tới túm lấy cổ áo Diệp Mạc nhấc lên “Em nói xem là vì sao?”
Diệp Mạc so với Tiếu Tẫn Nghiêm thấp hơn cả một cái đầu, bị Tiếu Tẫn Nghiêm túm lấy cổ áo nhấc lên, mũi bàn chân Diệp Mạc gần như không chạm đất.
“Em hãy nhớ kỹ cho tôi, thằng đàn ông này là vì em mà chết, tôi không chỉ giết hắn, mà còn muốn hắn chết không toàn thây, ngay cả người nhà hắn tôi cũng sẽ không bỏ qua! Tôi chính là muốn để cho em phải hối hận suốt đời, tôi muốn trên thế giới này không có bất kỳ một người nào dám giúp em nữa.” Tiếu Tẫn Nghiêm áp sát lấy khuôn mặt Diệp Mạc, càng nói, thanh âm càng lớn tiếng, hận không thể đem thân thể Diệp Mạc nuốt chửng.
“Tiếu Tẫn Nghiêm! Anh là tên khốn khiếp! Tôi phải giết anh!!” Diệp Mạc phát điên liều mạng cấu xé Tiếu Tẫn Nghiêm, móng tay cào xước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm khiến từng tia từng tia máu rỉ ra.
Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt nổi giận, bóp lấy cái cổ Diệp Mạc, đột ngột đem Diệp Mạc đẩy lên tường, sau gáy đập vào tường chịu phải va chạm mạnh mẽ, Diệp Mạc chỉ cảm thấy trước mắt một màn đen trắng luân phiên, đau đến mức chỉ thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
“Tại sao không thể yêu tôi, là bởi vì tôi giết Lạc Tần Thiên sao? Hả? Nói đi!” Trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm phủ đầy thống khổ, tiếng rống giận dữ vang vọng khắp toàn bộ phòng khách.
“Giết… giết tôi đi.” Diệp Mạc khó khăn mở miệng nói, chỉ mong mình sắp bị quái lực của Tiếu Tẫn Nghiêm bóp chết cho rồi.
Cứ như vậy mà chết đi thôi! Diệp Mạc nghĩ thầm.
Nhưng mà ngay tại lúc Diệp Mạc nghĩ chính mình cứ như vậy sắp bị bóp cổ chết thì, nắm đấm của Tiếu Tẫn Nghiêm không chút lưu tình lao thẳng vào bức tường bên cạnh Diệp Mạc.
“Muốn chết sao? Nằm mơ!” Diệp Mạc nhìn bản thân mình bị bóp cổ nghẹt thở tới mức chỉ còn lại một nửa ý thức, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười gằn lên, trong điệu cười còn mang theo vài phần tàn nhẫn “Tôi phải vĩnh viễn đem em giam lại bên cạnh tôi, từng chút từng chút một giày vò em, tôi phải cho Lạc Tần Thiên ở trên trời nhìn xuống xem em bị Tiếu Tẫn Nghiêm tôi đùa giỡn như thế nào!”
Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Mạc đi vào phòng ngủ, ném mạnh Diệp Mạc xuống giường giống như ném một thứ đồ vật, chỉ cần xé hai ba cái là lột sạch được quần áo của Diệp Mạc, sau đó giống như con sói đói tàn bạo mà bắt đầu thỏa thích cắn xé cậu.
Diệp Mạc gắt gao cắn môi, ở dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm quyết không rên lên lấy một tiếng, Diệp Mạc càng như thế, lại càng chọc giận Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt giống như mất đi toàn bộ lý trí, điên cuồng tới mức ngay cả Diệp Mạc đã ngất đi cũng không phát hiện ra, vẫn cứ tiếp tục phát tiết phẫn nộ của chính mình trên người cậu. Giống như là muốn đem chính mình thâm nhập sâu vào trong thân thể Diệp Mạc mà giày vò cậu, cuối cùng vô lực nằm trên người Diệp Mạc, miệng lẩm bẩm, Mạc Mạc, Mạc Mạc của tôi…
…..o0o…….Đoạn trên đều là hồi ức…..o0o…….
Diệp Tuyền giật mình tỉnh lại, nhìn điện thoại di động một chút, chỉ mới 4h sáng, tính toán một chút, bản thân mình tổng cộng mới ngủ còn chưa được 2 tiếng.
Diệp Tuyền nhắm mắt lại cố gắng ngủ tiếp lần thứ hai, nhưng hễ cứ nhắm mắt vừa đi vào giấc ngủ là lại thấy bóng dáng Tiếu Tẫn Nghiêm che phủ không gian, nhưng mà, cậu không còn sợ hãi nữa! Mặc dù lại nằm mộng thấy hắn.
Có lẽ là do quá vui sướng đi! Diệp Tuyền nghĩ thầm.
Tiếu Tẫn Nghiêm không nhận ra cậu, có nghĩa là cậu có thể thật sự triệt để tạm biệt con người trước đây rồi. Vĩnh viễn không cần lo lắng tới chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm lại đột nhiên đứng tới trước mặt cậu, bắt cậu đem trở về.
Hơn nữa, chính cậu bây giờ còn thể dùng thân phận Diệp Tuyền mà sử dụng tới tài năng của Diệp Mạc tìm được một công việc lương cao.
Bất kể Tiếu Tẫn Nghiêm thông minh tới cỡ nào cũng nhất định không thể nghĩ tới, Diệp Mạc lại lấy một thân phận khác, hình dạng khác mà sống sót.
Vì thế nên, tạm biệt! Tiếu Tẫn Nghiêm!
“Cầu xin anh đừng giết anh ấy, đều là do tôi sai rồi, tôi thề, tôi sẽ không bỏ trốn nữa, cầu xin anh… không được!!!”
Đoàng! Tiếng “không được” cuối cùng kia giống như hét lên phát ra đồng thời với tiếng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm. Diệp Mạc tuyệt vọng nhìn khối thân thể kia ngã xuống, toàn thân mềm nhũn vô lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếu Tẫn Nghiêm giết người kia, chỉ dửng dưng như không mà dễ dàng kết thúc sinh mạng một người thanh niên tuổi đời vẫn còn trẻ. Nước mắt Diệp Mạc lăn xuống hai gò má, cảm giác áy náy cùng hối hận điên cuồng cứ dằn vặt trái tim Diệp Mạc, đều là do lỗi của cậu, là do cậu làm sai, nếu không phải cậu khổ sở ra sức cầu xin người thanh niên này giúp cậu bỏ chạy, anh ta cũng sẽ không bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắn chết.
Diệp Mạc ngồi thừ người trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào thi thể ngã trên mặt đất kia. Người con trai vẫn còn nguyên bộ dạng run rẩy sợ hãi kinh hoảng trước họng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm. Anh ta dĩ nhiên cũng sợ cái chết, nhưng chỉ vì nhất thời nhìn thấy cậu khổ sở cầu xin mới tội nghiệp mà động lòng thương hại, bí quá hóa liều mới đi giúp cậu chạy trốn.
Diệp Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm, chân hắn đang bước đến trước mặt cậu, trong mắt cậu tràn ngập sự thù hận.
Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên cao nhìn xuống Diệp Mạc, nhìn Diệp Mạc ngồi dưới đất từ từ đứng lên, Diệp Mạc trông giống như đã chịu một đả kích quá lớn, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng trong đôi mắt bi thương đẫm nước lại hiện lên tia lạnh lẽo.
Tiếu Tẫn Nghiêm đem khẩu súng trong tay vứt ở phía trên thi thể, cố nén lửa giận trong lòng, quay sang thủ hạ đứng bên cạnh lạnh lùng ra lệnh “Mang đi cho chó ăn!”
“Không được!” Thân thể vô lực của Diệp Mạc lảo đảo chạy đến trước thi thể đưa hai tay ra che lại ngăn không cho thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm lại gần, vẻ mặt kích động nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Anh ấy đã chết rồi, vì sao anh còn không buông tha cho anh ấy?”
“Vì sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng, đột nhiên tiến tới túm lấy cổ áo Diệp Mạc nhấc lên “Em nói xem là vì sao?”
Diệp Mạc so với Tiếu Tẫn Nghiêm thấp hơn cả một cái đầu, bị Tiếu Tẫn Nghiêm túm lấy cổ áo nhấc lên, mũi bàn chân Diệp Mạc gần như không chạm đất.
“Em hãy nhớ kỹ cho tôi, thằng đàn ông này là vì em mà chết, tôi không chỉ giết hắn, mà còn muốn hắn chết không toàn thây, ngay cả người nhà hắn tôi cũng sẽ không bỏ qua! Tôi chính là muốn để cho em phải hối hận suốt đời, tôi muốn trên thế giới này không có bất kỳ một người nào dám giúp em nữa.” Tiếu Tẫn Nghiêm áp sát lấy khuôn mặt Diệp Mạc, càng nói, thanh âm càng lớn tiếng, hận không thể đem thân thể Diệp Mạc nuốt chửng.
“Tiếu Tẫn Nghiêm! Anh là tên khốn khiếp! Tôi phải giết anh!!” Diệp Mạc phát điên liều mạng cấu xé Tiếu Tẫn Nghiêm, móng tay cào xước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm khiến từng tia từng tia máu rỉ ra.
Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt nổi giận, bóp lấy cái cổ Diệp Mạc, đột ngột đem Diệp Mạc đẩy lên tường, sau gáy đập vào tường chịu phải va chạm mạnh mẽ, Diệp Mạc chỉ cảm thấy trước mắt một màn đen trắng luân phiên, đau đến mức chỉ thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
“Tại sao không thể yêu tôi, là bởi vì tôi giết Lạc Tần Thiên sao? Hả? Nói đi!” Trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm phủ đầy thống khổ, tiếng rống giận dữ vang vọng khắp toàn bộ phòng khách.
“Giết… giết tôi đi.” Diệp Mạc khó khăn mở miệng nói, chỉ mong mình sắp bị quái lực của Tiếu Tẫn Nghiêm bóp chết cho rồi.
Cứ như vậy mà chết đi thôi! Diệp Mạc nghĩ thầm.
Nhưng mà ngay tại lúc Diệp Mạc nghĩ chính mình cứ như vậy sắp bị bóp cổ chết thì, nắm đấm của Tiếu Tẫn Nghiêm không chút lưu tình lao thẳng vào bức tường bên cạnh Diệp Mạc.
“Muốn chết sao? Nằm mơ!” Diệp Mạc nhìn bản thân mình bị bóp cổ nghẹt thở tới mức chỉ còn lại một nửa ý thức, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười gằn lên, trong điệu cười còn mang theo vài phần tàn nhẫn “Tôi phải vĩnh viễn đem em giam lại bên cạnh tôi, từng chút từng chút một giày vò em, tôi phải cho Lạc Tần Thiên ở trên trời nhìn xuống xem em bị Tiếu Tẫn Nghiêm tôi đùa giỡn như thế nào!”
Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Mạc đi vào phòng ngủ, ném mạnh Diệp Mạc xuống giường giống như ném một thứ đồ vật, chỉ cần xé hai ba cái là lột sạch được quần áo của Diệp Mạc, sau đó giống như con sói đói tàn bạo mà bắt đầu thỏa thích cắn xé cậu.
Diệp Mạc gắt gao cắn môi, ở dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm quyết không rên lên lấy một tiếng, Diệp Mạc càng như thế, lại càng chọc giận Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt giống như mất đi toàn bộ lý trí, điên cuồng tới mức ngay cả Diệp Mạc đã ngất đi cũng không phát hiện ra, vẫn cứ tiếp tục phát tiết phẫn nộ của chính mình trên người cậu. Giống như là muốn đem chính mình thâm nhập sâu vào trong thân thể Diệp Mạc mà giày vò cậu, cuối cùng vô lực nằm trên người Diệp Mạc, miệng lẩm bẩm, Mạc Mạc, Mạc Mạc của tôi…
…..o0o…….Đoạn trên đều là hồi ức…..o0o…….
Diệp Tuyền giật mình tỉnh lại, nhìn điện thoại di động một chút, chỉ mới 4h sáng, tính toán một chút, bản thân mình tổng cộng mới ngủ còn chưa được 2 tiếng.
Diệp Tuyền nhắm mắt lại cố gắng ngủ tiếp lần thứ hai, nhưng hễ cứ nhắm mắt vừa đi vào giấc ngủ là lại thấy bóng dáng Tiếu Tẫn Nghiêm che phủ không gian, nhưng mà, cậu không còn sợ hãi nữa! Mặc dù lại nằm mộng thấy hắn.
Có lẽ là do quá vui sướng đi! Diệp Tuyền nghĩ thầm.
Tiếu Tẫn Nghiêm không nhận ra cậu, có nghĩa là cậu có thể thật sự triệt để tạm biệt con người trước đây rồi. Vĩnh viễn không cần lo lắng tới chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm lại đột nhiên đứng tới trước mặt cậu, bắt cậu đem trở về.
Hơn nữa, chính cậu bây giờ còn thể dùng thân phận Diệp Tuyền mà sử dụng tới tài năng của Diệp Mạc tìm được một công việc lương cao.
Bất kể Tiếu Tẫn Nghiêm thông minh tới cỡ nào cũng nhất định không thể nghĩ tới, Diệp Mạc lại lấy một thân phận khác, hình dạng khác mà sống sót.
Vì thế nên, tạm biệt! Tiếu Tẫn Nghiêm!
Bình luận facebook