• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão Tổ xuất quan (4 Viewers)

  • Chương 34-36

Chương 34 Hồ nước

“Đây là, Sát Thiên Liên?” Bỗng nhiên, một người đi đầu tên Hoa Thắng nhận ra hoa sen này, liền kinh hô lên một tiếng.

“Sát Thiên Liên là cái gì?” Đương nhiên, cũng không ít người không biết Sát Thiên Liên rốt cuộc là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy đóa hoa sen này không đơn giản.

“Hắc hắc, loài hoa sen này rất hiếm gặp, có thể luyện chế ra một loại giải độc đan, chỉ cần tìm được người yêu cầu là có thể bán được cái giá rất cao. Hoa Thắng nói.

“Có thể bán bao nhiêu”

“Ta thấy mấy chục linh thạch hẳn là không có vấn đề. Hoa Thịnh cười ha hả nói, vẻ mặt vui sướng vì gặp được bảo.”

Những người khác thì cảm thấy không có hứng thú, mười mấy người đi phân chia mấy chục khối linh thạch, mỗi người chẳng đáng được bao nhiêu.

Ngay từ lúc ban đầu, bọn họ đã thương lượng xong, linh thảo mà bọn họ phát hiện và thu được sẽ chia đều.

Nhìn đóa hoa sen kia, bỗng nhiên Từ Phương cau mày lại.

Hắn phát hiện ra có điều lạ về bông hoa sen này, vậy là hắn dùng thử thần thức để thăm dò, quả nhiên thấy có điều bất ổn.

“Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta còn nhiều chỗ phải đi nữa. Một số người bắt đầu thúc giục.

Hoa Thắng gật đầu, muốn đi sâu vào hồ sen để ngắt lấy bông hoa sen kia.

“Dừng lại, không nên đến đó, rất nguy hiểm.” Từ Phương bỗng nhiên lên tiếng nói.Hoa Thắng nghe thấy hai từ nguy hiểm thì vội vàng quay người trở về, rồi khi thấy người nhắc nhở là Từ Phương chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, mới không khỏi có chút nổi giận nói: “Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi thì biết cái gì, đừng có nói lăng nhăng”

Từ Phương lắc đầu nói: “Bên trong này thật sự có nguy hiểm.

Hoa Thắng cười lạnh nói: “Ao nước nhỏ này thì có nguy hiểm gì, có nguy hiểm cũng là nguy hiểm đối với Luyện Khí kỳ ngươi mà thôi, lão tử là Kim Đan kỳ, ta khuyên ngươi về sau đừng có ăn nói lung tung, nếu không, cẩn thận ta giết ngươi. Hoa Thắng gằn giọng cảnh cáo.

Từ Phương chỉ biết thở dài trong lòng.

Hồ nước này đúng là trông khá nhỏ, thế nhưng lại rất thâm bất khả trắc.

Mặc dù Hoa Thắng oai phong quát lớn Từ Phương, nhưng mà khi hắn ta đi đến gần hồ nước, không hiểu sao lại cảm thấy run rẩy.

Hắn ta giơ lên một tảng đá to bằng người, đột nhiên đập tới giữa hồ nước.

Phù phù một tiếng, tảng đá rơi vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mấy người. Nhưng rồi rất nhanh, hồ nước liền bình tĩnh lại như thể chưa từng xảy ra gì cả.

Hoa Thắng liền lắc đầu, rồi hung tợn trừng mắt Từ Phương.

Những người khác sau khi thấy thế thì rối rít cười nói: “Sao thế, ngươi thật sự sợ một cái hồ nước nhỏ này, sợ đột nhiên xuất hiện một con quái vật ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”

Hoa Thắng nghe vậy thì cắn răng một cái, cũng không để ý dự cảm rất không tốt đang hiện hữu trong

lòng, hắn ta cảm thấy những người này nói cũng đúng, hồ nước nhỏ, lại an tĩnh như vậy thì có nguy hiểm gì được chứ.

Lúc này hắn ta đạp mạnh cướp bộ, liên tục giẫm nhẹ mấy bước trên nước, càng dần càng đến gần Sát Thiên Liên.

Hoa Thắng nhìn hoa sen thuần trắng gần trong gang tấc, hắn ta nở nụ cười, không phải rất dễ dàng sao? Vừa rồi thật là quá cẩn thận, để một tên Luyện Khí kỳ dọa cho sợ.

Vừa rồi thật là mất mặt, lát nữa trở về, nhất định phải cho hắn biết tay.

Nghĩ như thế, Hoa Thắng nhanh chóng khom lưng ngắt lấy hoa sen, sau đó rút lên, nhưng không rút được, hắn ta tăng thêm chút sức, nhưng đóa hoa sen vẫn bất động.

Sao thế này? Hoa Thắng cảm thấy khó hiểu.

Bỗng nhiên, hồ nước có chuyển động, lần chuyển động này chính là nghiêng trời lệch đất.

Một cái chân dài màu đen mọc đầy lông, to như một người trưởng thành bất chợt vươn ra từ trong nước, nó lập tức tóm lấy đầu vai Hoa Thắng.

Ngay sau đó, một cái đầu người màu đen tuyền cũng từ dưới nước hiện ra, đôi mắt to màu đỏ máu, sáng như đèn lồng, hiện rõ vẻ tà ác.

Rất nhanh, toàn thân nó đều nổi lên khỏi mặt nước, thì ra là một con nhện khổng lồ.

Toàn bộ thân thể nó to như một căn phòng, trên đầu của nó còn có một đóa hoa sen trắng tinh đung đưa theo gió. Tám cái chân của con nhện này cũng dài vô cùng, trông như những thân cây lớn vậy.

Hoa Thắng bị đôi chân dài của con nhện này giữ chặt trên không, sau đó ném vào mồm.

Sau vài tiếng xoạt xoạt, máu me văng khắp ra từ miệng nó, Hoa Thắng bị con nhện lớn nhai nát nuốt xuống bụng.

Mọi người bên bờ đều nhìn đến ngây người, không ngờ rằng, cái hồ nhỏ nhìn qua bình thường này lại cất giấu sát cơ!

Sau đó ai nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hoa Thắng đi trước, không phải bọn họ, nếu không người chết chính là bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ bất chợt nhận ra, bọn họ cao hứng quá sớm rồi.

Con nhện đen bỗng nhiên chuyển hướng ánh mắt đến bọn họ, sau đó miệng nó phun ra một sợi tơ màu trắng, nhanh như ánh sáng phóng tới.

Có một nữ nhân chưa kịp phản ứng, liền bị sợi tơ cuốn chặt lại. Chỉ một giây sau, sợi tơ đã bị hút về trong miệng con nhện.

Xoạt xoạt xoạt xoạt, con nhện nhai say sưa ngon lành, máu thịt nội tạng bắn tung tóe, chỉ vẻn vẹn ba giây, nữ nhân kia đã bị nó nuốt gọn vào trong bụng.

“Chạy, chạy, chạy mau lên, đây là quái vật. Chung Kỳ nhìn mà sợ hãi đến râu tóc dựng ngược, hét lớn một tiếng, ngay sau đó chạy trốn trước tiên.

Nếu như chỉ nhìn tinh thần trốn chạy của lão ta, e rằng một thiếu niên trẻ cũng không lên được tinh thần cỡ như lão.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.

Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.

Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ. Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.

Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm. Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời tata, chịu thiệt ở trước mắt.

Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.

Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ. Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.

Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm. Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.

“Ngươi làm bia đỡ cho ta đi” Chung Kỳ tiện tay tóm lấy Từ Phương, tiếp đó quang Từ Phương ra đằng sau. Nhưng Từ Phương cũng kéo lại Chung Kỳ, nhấc bổng lão ta lên. Tiếp đó, hắn từng bước từng bước đi về phía con nhện kia.

Chung Kỳ bị khí lực to lớn cùng hành động tự sát của Từ Phương làm cho sợ choáng đầu.

“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì, ngươi thả ta ra”

Chung Kỳ bắt đầu giãy dụa, nhưng Từ Phương quá mạnh, Từ Phương còn phóng ra linh khí, vững vàng cầm cố linh khí trên người lão ta, khiến cho lão ta không ra sức được chút nào.

“Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!” Chung Kỳ hoảng sợ nói, bây giờ lão ta mới thực sự cảm nhận được uy hiếp tử vong.

.............

“Ha ha ha, ngươi đoán sai rồi, ta thật sự chỉ là một tên Luyện Khí kỳ.”

Từ Phương vẫn đến gần con nhện khổng lồ, càng thấy rõ cái miệng rộng kinh khủng đang liên tục mở ra đóng lại, còn chảy ra nước bọt tanh hôi.

Đôi mắt đỏ thắm đầy sát ý của con nhện cũng chú ý Từ Phương.

“Ngươi muốn làm gì, thả ta ra!” Chung Kỳ kinh hãi, lão ta vừa nói vừa ra sức giãy dụa.

Thế nhưng, đôi tay của Từ Phương vẫn giữ chắc kinh khủng, lão ta giãy dụa bao nhiêu cũng vô dụng. Mặc dù nhìn qua thì thấy nhẹ bỗng, nhưng mà lão muốn thoát đi một chút thôi cũng không khác gì người si nói mộng.

“Ngươi. . . Ngươi thả ta ra đi, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà, đúng không?”

Dưới sự uy hiếp của cái chết, Chung Kỳ biến thành tên nhát chết, khóc sướt mướt nói. Từ dưới đũng quần của lão ta còn phát ra mùi khai khai.

Từ Phương nhướn mày, cảm thấy buồn nôn.

Hắn đã đến dưới chân con nhện lớn, ngay sau đó không chút do dự mà vung tay lên ném Chung Kỳ về phía con nhện.

Con nhện cũng rất biết phối hợp, lập tức há to miệng, đớp lấy Chung Kỳ còn đang trên đường bay giữa không trung, tùy tiện nhai nhấm nuốt mấy lần rồi nuốt Chung Kỳ xuống.

Từ Phương phủi tay, đang tính rời đi thì con nhện lớn đột nhiên nâng một chân lên đập xuống Từ Phương. Cái chân dài đen trên không trung xẹt qua một đạo tàn ảnh, hưu một tiếng, cực nhanh rơi vào trên trán

Từ Phương, tốc độ của nó nhanh vô cùng, lực đạo cũng cực lớn, nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhất định đã bị nện thành thịt nhão.

Từ Phương không sợ chút nào, hắn giận dữ quát: “Súc sinh! Đã vậy thì ngươi chết đi!”

Từ Phương nâng tay lên, đón lấy cái chân nhện. Lập tức bụi đất tung bay, Từ Phương giống như cây đinh bị nện mạnh vào trong đất, chỉ còn lại một cái đầu và một cánh tay còn đang ở bên ngoài.

“Thật không ngờ khi lực của ngươi mạnh đến vậy”

Từ Phương hất tay lên, cả người cũng bay ra khỏi cái hố, hắn cũng chỉ dùng một cánh tay, cứng rắn giơ cái chân nhện lên, tiếp đó vụt mạnh xuống phía dưới.

Oanh một tiếng, bụi đất tung bay mù mịt, một thứ nước sền sệt màu đen bắn tung toé ra, Bạch Liên U Minh Tri vừa mới đó còn vô cùng phách lối, bây giờ cơ hội giãy dụa cũng không có đã bị đập một phát chết luôn tại chỗ.

Lăng Thanh Thù bình tĩnh nhìn tất cả, không thấy có chút kinh ngạc nào, nàng quá quen với mấy chuyện kiểu này rồi.

Trên thế giới này không tồn tại thứ gì mà Từ Lão Tổ không giết được.

“Đi, đi thôi, đi tìm mấy người kia. Từ Phương xử lý hiện trường rồi nói.

Hắn đi thêm tầm mười mấy phút liền thấy đám người vừa nãy. Những người kia đều tụ chung một chỗ, co đầu rút cổ trong một sơn động, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.

Khi thấy Từ Phương và Lăng Thanh Thù, có một người thận trọng bò ra rồi hỏi: “Con yêu thú kia đâu rồi?” “Chết rồi. Từ Phương thản nhiên nói.

Đám người bên trong nghe vậy thì rất kinh ngạc, con yêu thú kia cường đại như vậy, thế mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã chết rồi?

Nhưng thử nghĩ kỹ lại, bọn họ cảm thấy Từ Phương hẳn là không nói dối. Vì chỉ bằng tu vi Luyện Khí kỳ cặn bã của Từ Phương cũng có thể sống sót đi đến nơi đây, vậy đã nói rõ bên ngoài không có nguy hiểm gì.

Ngay lúc này, bọn họ chợt phát hiện thiếu mất một người.

“Đúng rồi, Chung lão tổ đâu?” Một người lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, tại sao không thấy Từ Lão Tổ đâu. Mấy người quay xung quanh lại chụm đầu vào xì xào bàn

tán.

“Các ngươi nói lão đầu kia sao. Lão ta cũng chết rồi. Từ Phương nói.

Những người kia nghe vậy thì đều sợ đến ngây người, không thể tin được vào tai mình.

Chung Kỳ lão tổ, đây chính là một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ. Vậy mà đã chết rồi?

Chẳng lẽ là Chung Kỳ lão tổ và con yêu thú kia đồng quy vu tận.

Nhưng mà, vấn đề hiện tại không phải thứ này, mà bên trong khu rừng này vô cùng nguy hiểm, bọn họ đã được nghe nói, cho nên mới tìm tới Chung Kỳ lão tổ, có một Nguyên Anh kỳ che chở tất nhiên là an toàn hơn nhiều rồi.

Nhưng mà, bọn họ mới vào đây không được bao lâu, vậy mà ngay cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng phải chết. Bọn họ chẳng còn gì để bảo đảm, một đám tu sĩ Kim Đan kỳ hành tẩu ở nơi này thì quá mức nguy hiểm.

Không ít người đã bắt đầu đánh trống lui quân.

“Hay là bây giờ chúng ta trở về đi. Một người nói, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và do dự.

“Đúng vậy, nơi này thực sự quá nguy hiểm, vì một linh dược không biết mặt mũi ra sao, còn không biết ở đâu, cứ tìm kiếm trong mù mịt rồi chết lúc nào không biết thì thật oan uổng, mặc kệ các ngươi như thế nào, ta nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này”

“Ta cũng đi, yêu thú kia thật quá lợi hại, nếu còn gặp thêm con nào kiểu như thế nữa, không cần nghĩ, chúng ta nhất định là chết chắc”

Một người mở đầu, tất cả mọi người đều bắt đầu rút lui.

Từ Phương thì từ đầu không phát biểu ý kiến. Mặc dù hắn rất muốn những người này ở lại giúp hắn đi ngắt linh dược, nhưng mà tất nhiên những người này không dám, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Còn nữa, những người này đối với hắn, có hay không cũng không quan trọng.

Từ Phương lên tiếng nói: “Các ngươi phải trở về thì có thể trở về theo đường cũ, bây giờ chỉ mới là phía ngoài khu rừng, muốn đi cũng rất dễ. Ta đi vào trước, các ngươi tự lo thân.

“Đi thôi, chúng ta vào xem. Nói rồi, Từ Phương xoay người rời đi.

Lăng Thanh Thù cũng chạy nhanh đuổi theo Từ Phương.

Đám tu sĩ Kim Đan kỳ còn đang thảo luận xem nên ra ngoài như nào, thấy hai người như vậy thì đều ngơ ngác nhìn bóng lưng Từ Phương càng ngày càng đi xa.

Một hồi lâu, mới có một người phản ứng lại mà nói: “Cmn, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, chúng ta đi rồi, hắn lại còn dám một mình đi vào”

“Ta cảm thấy hắn không phải là Luyện Khí, các ngươi không để ý sao? Bên cạnh hắn còn có một tu sĩ Kim Đan kỳ, lúc nào cũng gọi hắn là lão tổ”

“Cmn, lão tổ? Hắn không phải lão quái vật Nguyên Anh kỳ đó chứ?”

Một số người cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, mặc dù còn có mấy người kiên trì muốn đi ra ngoài, nhưng mà do ảnh hưởng của nhiều người tò mò hơn, có mười người dự định tiếp tục đi cùng Từ Phương.

Bọn họ hạ quyết tâm tiến vào rừng rậm, dù biết trước bên trong khu rừng này nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn lựa chọn đi vào, tất nhiên cũng muốn liều mạng một phen, muốn lấy mạng đổi cơ duyên.Chương 35 Cứu được một người

Từ Phương nhìn mười mấy người đi theo hắn tới đây, hơi kinh ngạc.

Vốn cho là những người này đều sẽ rời đi, không ngờ còn có người không sợ chết, dám đi theo hắn.

“Rốt cuộc ngươi có tu vi gì, tại sao muốn che giấu tu vi bản thân. Ngay lúc này, một người tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Từ Phương quay đầu nhìn hắn một cái, là một tên mập tu vi Kim Đan hậu kỳ.

Loại tu như vậy trong đội ngũ này cũng coi như rất lợi hại.

Đương nhiên, trước mặt Từ Phương cũng chỉ là cặn bã.

“A, ta không hề che giấu, ta vốn dĩ chính là Luyện Khí kỳ” Từ Phương nói.

Người mập mạp kia vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Phương, cũng không nói cái gì.

Đi sâu vào bên trong rừng rậm, Từ Phương trên đường thấy được không ít linh dược. Một vạn năm trước những linh dược này cũng là tuyệt thế linh dược, nhưng là bây giờ chỉ là cỏ dại.

Mới đầu Từ Phương còn có chút hứng thú ngắt lấy những linh dược này, nhưng sau đó, bởi vì những linh dược này thật sự quá nhiều, Từ Phương liền hoàn toàn mất hết hứng thú.

Hái một chút đủ số lượng, Từ Phương liền tiếp tục tiến về phía trước.

“Nếu các ngươi nhìn thấy những linh dược này, giúp ta ngắt lấy. Các ngươi đưa ta năm mươi gốc linh dược dạng này, ta có thể cho các ngươi đan dược tăng cao tu vi

Từ Phương trên tay cầm linh dược vừa hái được, hướng về phía các tu sĩ Kim Đan kỳ nói.

Hắn làm cho những này Kim Đan kỳ tu giả đi theo hắn, cũng là bởi vì hắn cần những tên tu sĩ Kim Đan kỳ hái linh dược cho hắn.

Bây giờ chính là lúc nhóm tu sĩ Kim Đan kỳ này phát huy tác dụng.

Những tu sĩ Kim Đan kỳ này nhìn Từ Phương, gương mặt ngơ ngác. Bởi vì loại linh thảo Từ Phương cầm trên tay thật sự quá bình thường.

Loài cỏ này, dọc theo đường đi bọn hắn nhìn thấy vô số. Hơn nữa, cái thứ này không phải cỏ dại sao. Như thế nào lại biến thành linh dược.

“Cái này, ngươi đừng trêu đùa bọn ta chứ, cỏ này không có giá trị gì, ngươi lấy về làm gì.” Một người lên tiếng hỏi.

Từ Phương nhìn hắn một cái. “Ở trong tay các ngươi không có giá trị, không có nghĩa là ở trong tay của ta cũng không có giá trị, yên tâm đi, chỉ cần các ngươi hái cho ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi đan dược. Những người kia vẫn là không tin, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, từ phía bên cạnh truyền tới một tràng tiếng xé gió.

Từ Phương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ, vết thương chằng chịt đang hoảng hốt chạy trốn. Thiếu nữ này thế mà có tu vi Nguyên anh kỳ.

Sau lưng thiếu nữ là hai lão quái vật Nguyên anh kỳ mặt nhe răng cười đuổi theo.

“Cứu ta. Thiếu nữ kia, nhìn thấy phía Từ Phương ở phía trước ngạc nhiên gào lên.

Từ Phương bình tĩnh quay đầu đi, xem như không nhìn thấy cái gì cả. Chuyện của người khác hắn không bắt buộc phải xen vào.

“Đại nhân, cứu ta. Thiếu nữ chạy về phía Từ Phương, vừa tới bên cạnh Từ Phương mắt liền trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Từ Phương nhìn chằm chằm thiếu nữ ngã bên cạnh mình, hắn ngây ngốc.

Ngã ở chỗ khác không được à, sao cứ phải ngã ở ngay cạnh hắn, lần này, có chút phiền phức.

Khi nghĩ tới đây, Từ Phương vuốt vuốt huyệt Thái Phương lui lại hai bước, nói với hai lão quái vật Nguyên anh kỳ.

“Cái này cái gì... Ta không biết cái gì hết, các ngươi muốn tiếp tục làm gì cứ tiếp tục làm đi. Nói rồi Từ Phương quay người chuẩn bị rời đi.

Một đám tu sĩ Kim Đan kỳ phía sau nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ, vốn dĩ đã bị dọa cho ngây ngốc.

Bây giờ lại nhìn thấy Từ Phương lại bỏ mặc thiếu nữ nằm trên mặt đất kia, trong nháy mắt, bọn hắn liền đưa được kết luận, Từ Phương cũng không thể trêu vào hai tên Nguyên anh kỳ kia, bọn hắn cũng không thể trêu vào.

Cho nên, những người kia hoặc là tan tác như chim muông, hoặc là khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười lấy lòng.

“Ngươi là ai” Một tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn Từ Phương, tiến lên hung hãn nói.

Mặc dù Từ Phương đã làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng mà cũng không khiến bọn hắn không nhìn đến Từ Phương nữa, ngược lại bắt đầu gây sự với Từ Phương.

“Ta là ai, ngươi chưa cần thiết phải biết, ngươi chỉ cần biết, thừa dịp ta còn chưa nổi nóng, mau chóng rời đi!"

Từ Phương sắc mặt biến lạnh, hắn lùi bước, chẳng qua là cảm thấy chuyện không liên quan đến hắn, không cần thiết đi tìm phiền toái, nhưng hắn không sợ những người này.

Hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn nhau, bỗng nhiên trong tay bọn hắn nhanh chóng ngưng kết ra một đạo linh khí, nhanh chóng đập về phía chán Từ Phương.

“Xin lỗi, ngươi nhìn thấy chuyện ngươi không nên nhìn thấy, cho nên địa ngục mới là nơi ngươi nên đến Còn chưa dứt lời, nắm đấm của hai tên Nguyễn anh kỳ đã chỉ cách đầu của Từ Phương khoảng một phân. “Ài, trên thế giới này, lúc nào cũng có người thích tự tìm đường chết, ta đã nói rồi, ta có thể coi như cái gì cũng không biết, ngươi tại sao còn muốn tới tìm đường chết. Từ Phương âm thầm thở dài, đại thủ vung ra, vững vàng giữ lấy cổ tay của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hai tu sĩ Nguyên anh kỳ, lập tức bất động, không cách nào chuyển động được một phân một tấc.

Trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, cổ tay Từ Phương hơi dùng sức, xoạt xoạt một tiếng, cổ tay hai người bọn họ đồng thời đứt gãy.

"A......"

Hai tu sĩ Nguyên anh kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Oanh......

Một cỗ linh khí bá đạo xông vào kinh mạch của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tùy ý du tẩu phá hoại, hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ phù một tiếng khạc ra một búng máu, toàn thân kinh mạch bị xé rách mà chết. Ngay cả nguyên anh của bọn họ cũng không thể trốn qua một kiếp, trong nháy mắt bị phá nát bấy. “Đã nói ta không quan tâm chuyện của các ngươi, tại sao còn muốn gây chuyện với ta.

Từ Phương nhìn hai lão quái vật Nguyên anh kỳ nằm trên đất, lạnh lùng vừa cười vừa nói.

Những tên Kim Đan kỳ vừa rồi chuẩn bị trốn chạy nhìn hai tên Nguyên Anh kỳ chết đi, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Cái này, lợi hại, đây chính là Nguyên Anh kỳ, cứ thế mà chết đi”

“Đúng vậy, quả thực rất lợi hại.

Những tên Kim Đan kỳ vừa rồi chuẩn bị trốn chạy nhìn hai tên Nguyên Anh kỳ chết đi, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Cái này, lợi hại, đây chính là Nguyên Anh kỳ, cứ thế mà chết đi.

“Đúng vậy, quả thực rất lợi hại.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong con ngươi nhìn về phía Từ Phương tràn đầy sùng bái.

Từ Phương nhìn qua nữ nhân nằm trên đất kia, lúc này Từ Phương mới phát hiện, nữ nhân này thật đẹp, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng rất nóng bỏng.

Chỉ là, nữ nhân này, nội thương vô cùng nghiêm trọng, toàn bộ nội tạng bị lệch vị trí, vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt.

“Con mẹ nó, còn trúng độc, quá độc ác. Từ Phương cẩn thận quan sát nữ nhân này, không nhịn được nói. Nữ nhân này, cơ thể đã hỏng bét rồi, đạt đến cực hạn, không quá vài phút nữa sẽ đi đời.

Đương nhiên, có Từ Phương ở nơi này, loại tình huống này sẽ không thể xảy ra.

Lấy ra một bình linh dược, tiếp đó đút vào trong miệng của nữ nhân.

Vết thương trên người nữ nhân này dần liền lại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Sau một phút, nữ nhân liền tỉnh lại.

“Hai người kia đâu. Nữ nhân kia hỏi, mặc dù vết thương trên người nàng đã khỏi hết, nhưng vẫn có chút suy yếu.”

..............

“Bọn họ sao, đều chết cả rồi. Từ Phương nói.

Sắc mặt người nữ nhân kia trở nên có phần ngơ ngác, hai người kia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thế mà đã chết rồi sao?

Rồi nàng ta thấy được cách đó không xa có hai thi thể tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Thi thể vẫn còn hơi ấm, máu cũng vẫn còn đang chảy.

Lúc này, nàng ta cũng phát hiện, vết thương trên người nàng thế mà cũng đã khôi phục được hoàn toàn. “Tạ ân cứu mạng của đại nhân” Nàng ta vội vàng quỳ trên mặt đất cảm kích nói.

Mặc dù nàng cũng không biết mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng mà suy nghĩ thử một chút, cũng chỉ có thể là người trước mặt này có thể cứu nàng.

“Không cần cảm ơn ta, hiện tại không sao rồi, ngươi có thể lựa chọn đi theo ta, cũng có thể tùy ý rời đi, việc này ta không miễn cưỡng.

Từ Phương nói xong liền đi về phía khác, không để ý nữ nhân này.

Ngay lúc này, những tu sĩ Kim Đan kỳ đều hái số lượng lớn linh dược đưa cho Từ Phương. Hiển nhiên là vừa rồi nhìn thấy Từ Phương một chiêu liền giết cả một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đã tin phục rằng đây là một lão tiền bối rất lợi hại.

Một lão tiền bối lợi hại như vậy, đương nhiên không cần phải nói đùa với đám Kim Đan kỳ bọn họ. Cho nên, mặc dù trong lòng vẫn vô cùng nghi hoặc, không biết Từ Phương lấy những vật này rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng mà bọn họ vẫn nghe lời đi hái không ít “cỏ dại” cho Từ Phương.

Từ Phương cũng nói lời giữ lời, chỉ cần những người này mang đến cho Từ Phương càng nhiều linh dược, Từ Phương sẽ cho bọn họ một số lượng đan dược nhất định.

Những người này sau khi lấy được đan dược, quả thật càng hưng phấn đi hái linh dược.

Từ Phương nhìn linh dược chồng chất như núi bên cạnh mình, tâm tình có chút phức tạp.

Nhưng mà, bất kể như thế nào, nếu những linh dược này được luyện chế thành đan dược, nhất định có thể làm cho một nhóm lớn đệ tử Thiên lam tông tăng cao tu vi.

Bây giờ, tại một nơi khác.

Trong một căn phòng trang nghiêm, có một giá đỡ màu đen dựa sát vào tường, trên kệ có những viên đá tròn trong suốt như pha lê to bằng đầu người được sắp xếp ngay ngắn trong từng ô nhỏ.

Đây đều là sinh mệnh châu, mỗi một viên là một số mệnh của một người.

Mệnh châu sáng đại biểu cho nhân sinh thịnh vượng, chưa từng xuất hiện vấn đề gì.

Còn mệnh châu đang ảm đạm xuống có nghĩa là người mang số mệnh tương ứng đang gặp phải uy hiếp lớn, ví dụ như tu sĩ bị thương nặng.

Nhưng mà còn có một loại tình huống càng nghiêm trọng hơn, nếu như mệnh châu vỡ vụn, như vậy tu sĩ đã thần hồn câu diệt, chết không thể chết thêm.

Một lão đầu tóc bạc hoa râm nhìn hai viên mệnh châu đã nát, sắc mặt đầy hàn ý.

“Tại sao có thể như vậy, không phải đã không có sơ hở nào sao?” Bỗng nhiên, lão ta tức giận gầm thét một tiếng, toàn thân tức giận đến run rẩy.

Hai tay nắm chặt hung hăng vỗ tan cái bàn gỗ đàn bên cạnh.

Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mệnh châu mới nãy còn đang rất bình thường, vậy mà chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai viên mệnh châu trực tiếp vỡ vụn. Xảy ra tình huống như vậy, cũng chỉ có duy nhất một khả năng, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó đều đã chết.

“Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều là cường giả, sao lại chết nhanh vậy?” Bên cạnh lão giả, Quý Thái có chút run rẩy nói, hắn ta cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ chết trong thời gian quá ngắn, khiến hắn ta không thể tin được.

“Thế nào, nếu bọn họ không chết, vì sao mệnh châu của bọn họ đều nát.

Lão giả có chút bất đắc dĩ, lão ta đương nhiên cũng hi vọng hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia chưa chết, mà chỉ là mệnh châu xuất hiện vấn đề.

Thế nhưng, khả năng này cơ bản chưa từng xuất hiện từ khi mệnh châu sinh ra đến bây giờ.

“Chẳng lẽ là người bên đó cứu được nữ nhân kia rồi?” Quý Thái đoán ra một khả năng.

Vẻ mặt lão giả tâm tình bất định, bỗng nhiên, ông ta nói: “Ngươi thử đến vùng rừng rậm kia xem, xem rốt cuộc là ai làm

“Mặc kệ như thế nào, dám giết người của chúng ta, ta bắt kẻ đó phải trả giá đắt. Lão giả giận dữ nói.

Trong rừng rậm, Từ Phương ngắm nhìn phương xa, sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Bởi vì, từ trên đỉnh núi, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cường hãn. Khí tức này là của một loại yêu thú, máu của yêu thú này có thể luyện chế Trúc Cơ đan.

Mặc dù nói ra nghe có chút nực cười, nhưng mà sự thực chính là như vậy, Từ Phương không cảm thấy hứng thú đối với nhiều thứ, nhưng mà, đối với Trúc Cơ đan, hắn lại có hứng thú đến mức cố chấp.

Hắn muốn lên Trúc Cơ! Mà Trúc Cơ đan là loại đan dược duy nhất có thể phụ trợ Luyện Khí kỳ đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

Trong thời gian mười vạn năm, mặc dù số lượng Trúc Cơ đan hắn ăn cũng có thể chồng chất thành một ngọn núi. Nhưng mà hắn vẫn không hề từ bỏ, chỉ cần là gặp được tài liệu có thể luyện chế Trúc Cơ đan, hắn nhất định sẽ ngắt lấy rồi luyện chế Trúc Cơ đan.

“Đi, trên núi có thứ ta muốn, tất cả đi theo ta. Từ Phương luôn lạnh lùng ổn định, thế mà hơi có chút kích động nói.

Những người khác nghe ra ngữ khí của hắn thì đều liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút kích động. Theo bọn họ nghĩ, có thể làm cho Từ Phương đại lão kích động như thế, tuyệt đối là một bảo vật.

Tất cả mọi người đều hưng phấn chạy băng băng trong rừng, vài phút sau, bọn họ nhìn thấy Từ Phương kích động đáp xuống bên cạnh một con yêu thú bình thường, ánh mắt hắn nhìn xem yêu thú trông rất giống tên biến thái.

Yêu thú này toàn thân đen như mực, hình thể chỉ có lớn bằng khoảng nửa người, bên miệng thì ra một cặp răng nanh thật dài.

Yêu thú này cũng không cường đại, chỉ có tu vi ngang ngửa Trúc Cơ kỳ của nhân loại.

Có thể nói, bọn họ tùy tiện tìm một người đều có thể dễ dàng diệt đi yêu thú này.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Từ Phương đến cùng đang giở trò quỷ gì.

“Lăng Thanh Thù, yêu thú này, ta giao cho ngươi bảo quản, nhớ kỹ, đừng để nó chết. Từ Phương cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói.

Những người khác nghe ra ngữ khí của hắn thì đều liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút kích động. Theo bọn họ nghĩ, có thể làm cho Từ Phương đại lão kích động như thế, tuyệt đối là một bảo vật.

Tất cả mọi người đều hưng phấn chạy băng băng trong rừng, vài phút sau, bọn họ nhìn thấy Từ Phương kích động đáp xuống bên cạnh một con yêu thú bình thường, ánh mắt hắn nhìn xem yêu thú trông rất giống tên biến thái.

Yêu thú này toàn thân đen như mực, hình thể chỉ có lớn bằng khoảng nửa người, bên miệng thì ra một cặp răng nanh thật dài.

Yêu thú này cũng không cường đại, chỉ có tu vi ngang ngửa Trúc Cơ kỳ của nhân loại.

Có thể nói, bọn họ tùy tiện tìm một người đều có thể dễ dàng diệt đi yêu thú này.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Từ Phương đến cùng đang giở trò quỷ gì.

“Lăng Thanh Thù, yêu thú này, ta giao cho ngươi bảo quản, nhớ kỹ, đừng để nó chết. Từ Phương cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói.

Sở dĩ không thể để cho yêu thú này chết, một là bởi vì máu của yêu thú này chỉ có thể tươi mới có tác dụng. Nếu nó chết, yêu huyết sẽ mất dần dược hiệu trong vòng một canh giờ.

Lăng Thanh Thù ngơ ngác gật đầu, trong lòng có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ con yêu thú trông bình thường không có gì lạ này là thần thú gì đó?

Lăng Thanh Thù có nhớ lần trước Từ Lão Tổ thấy cả Vân thú cũng không kích động. Chương 36 Ai làm nấy chịu

Nhưng mà, việc Từ Lão Tổ làm là tuyệt đối chính xác, Lăng Thanh Thù cũng không nói gì, chỉ gật đầu kiên định nói: “Người cứ yên tâm đi”

Từ Phương gật gật đầu, Lăng Thanh Thù làm việc, hắn rất yên tâm.

Ngay lúc này, Từ Phương cảm nhận được từ trên bầu trời có một đạo phá không xẹt qua.

Ngẩng đầu nhìn lên, một tu sĩ Nguyên Anh ngũ trọng đang bay nhanh như chớp trên trời.

Sau đó người này chậm rãi đáp xuống bên cạnh một hồ nước.

“Người đó là!” Bỗng nhiên, một nữ nhân đi theo lên tiếng kinh hô với vẻ mặt sợ hãi.

Từ Phương nhíu mày hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi biết hắn ta sao?”

Trong ánh mắt nữ nhân kia lóe lên một tia sợ hãi và cừu hận, cắn răng nói: “Cho dù hắn ta hóa thành tro ta vẫn nhận ra!”

“Là vậy sao. . .” Từ Phương thản nhiên nói.

Những chuyện này hắn đã thấy rất nhiều, hoặc là thù diệt môn, hoặc là thù giết cha, dù sao có đủ loại cừu hận. Hắn sống quá lâu rồi, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua, cho nên đối với những thứ này đã không cảm thấy hứng thú.

Nữ nhân kia có hơi bất ngờ biểu cảm lãnh đạm của Từ Phương. Nàng nghĩ là sau khi nói như vậy, Từ Phương chắc chắn cảm thấy hứng thú, thật là không ngờ.

Nhưng mà, bất kể như thế nào, nàng ta vẫn có ý định nói cho hết lời, bây giờ toàn gia tộc nàng ta tử thương thảm trọng, tộc nhân còn lại đều đã tha hương khắp nơi, gia tộc đã lâm vào nguy cơ sớm tối.

Vừa rồi thủ đoạn của Từ Phương làm cho nàng ta khiếp sợ, nàng ta có cảm giác, nếu Từ Phương có thể nhúng tay vào, gia tộc sẽ có một chút hi vọng phục thù.

“Người này là người của tổ chức sát thủ, tội ác chồng chất, cả nhà của ta đều bị hắn ta giết. Nói đến đây, nữ nhân kia đã lớp chớm nước mắt.”

“Quả nhiên là vậy.” Từ Phương gật đầu nói.

“Hai Nguyên Anh kỳ kia cũng là sát thủ của kia tổ chức đúng không?” Từ Phương lại hỏi.

“Đúng vậy. Nữ nhân kia gật gật đầu, trong lòng có hơi thấy vui sướng, xem ra nàng ta đã thành công gây nên lòng hứng thú của Từ Phương.”

Nhưng mà, ngay khi nàng cho là Từ Phương sẽ hỏi tiếp, Từ Phương lại thờ ơ im lặng.

Hưu. . . Ngay lúc này, một âm thanh phá không vang lên, chỉ thấy trước mặt bọn họ chợt xuất hiện một người mặc trường bào màu đen, bộ dáng đằng đằng sát ý.

“Ha ha, các ngươi tốc độ chạy trốn cũng quá chậm, thế mà mới chạy đến nơi đây. Người kia nói, phảng phất như sói đang đối mặt cừu non.”

Từ Phương bình tĩnh lấy ra một quả gì đó, tựa lưng vào một gốc cây, thản nhiên ăn.

Lại có người thích thể hiện bản lĩnh, Từ Phương cảm thấy chán nản vô cùng. Thế giới này, sao lại có nhiều người muốn chết như vậy chứ

“Nói đi, rốt cuộc là ai làm, đừng có làm con rùa rụt cổ, ra đây quyết nhất tử chiến với ta.” Người kia đảo mắt qua đám tu sĩ Kim Đan kỳ, lạnh giọng nói.

Rất nhanh, hắn ta liền chú ý đến Từ Phương và người nữ nhân kia.

“Bạch Ngưng Mi, ngươi quả nhiên không chết.” Quý Thái cười lạnh nói.

Bạch Ngưng Mi sợ hãi liền trốn sau lưng Từ Phương.

Từ Phương nhíu mày, có hơi bất mãn đối với hành động coi mình là tấm bia đỡ của Bạch Ngưng Mi, bèn lên tiếng nói: “Mặc dù đối với ta, đây không đáng là phiền phức, nhưng mà ta vẫn không hi vọng bị người khác lợi dụng"

Bạch Ngưng Mi chỉ đành lúng túng đứng ra, nhưng mà trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Ngươi là ai, làm sao lại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không đúng, sao ngươi có thể chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, ngươi ẩn giấu tu vi của mình.”

“Ha ha, ta có tu vi gì không quan trọng, quan trọng là. . . ta khuyên ngươi nhanh chóng xéo đi?” Từ Phương thờ ơ nói, dù vậy lại mang giọng điệu đầy sát ý làm cho người ta hít thở không thông.

Quý Thái cười gian trá một tiếng, bỗng nhiên vẫy tay một cái, không gian chung quanh liền vặn vẹo, năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ hiện lên xung quanh bọn họ.

Khi thấy năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đám tu sĩ Kim Đan kỳ liền hốt hoảng, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.

Có vài người mượn gió bẻ măng còn quỳ hẳn xuống đất, một bên khóc vừa nói: “Chúng ta và hắn không có quan hệ, chúng ta chỉ bị hắn uy hiếp, xin các người đừng giết chúng ta.

“Đúng đúng đúng, những chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta a, chúng ta cũng bị hắn bức hiếp đi lấy linh dược.”

Có hai người đầu tàu, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều người liền phần phật quỳ xuống, đám tu sĩ Kim Đan kỳ vừa đi theo Từ Phương vậy mà toàn bộ phản bội, bắt đầu nói xấu Từ Phương.

Từ Phương ngây cả người, khóe miệng giật giật, đám người này, sao lại không tin hắn...

“Ngươi đã bị chúng bạn xa lánh, bây giờ ngươi nên suy nghĩ xem, nên giống như bọn họ, quỳ xuống cầu xin tha thứ, biết đâu ta cao hứng sẽ cho ngươi toàn thây”

Quý Thái cũng không ngờ, những người này lại chẳng nói chẳng rằng đã quỳ hẳn xuống đầu hàng, không có một chút dũng khí hay lòng trung thành nào.

Hắn ta không biết là những tu sĩ Kim Đan kỳ này căn bản không phải là người của Từ Phương, chỉ là những người dưng vì lợi ích, nên tùy tiện tạm thời tổ hợp lại với nhau mà thôi, người như vậy đương nhiên phải ưu tiên cái mạng nhỏ của mình hơn.

“Ha ha ha, bây giờ ta bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, các ngươi rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, vì sao các ngươi ai cũng đều cảm thấy có thể giết ta.” Từ Phương thản nhiên nói, trên tay hắn vẫn còn cầm một thức quả màu đỏ ăn ngon lành, hoàn toàn không coi sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra cái gì.

Phảng phất như hắn không phải đang đối mặt phải sáu cường giả Nguyên Anh kỳ, mà chỉ là sáu con ruồi. “Từ lão, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Bạch Ngưng Mi chọc chọc tay Từ Phương, lo lắng hỏi.

“Làm sao bây giờ, ta cũng không biết làm sao bây giờ, có điều, ta biết chuyện này không có quan hệ gì với ta, chỉ là chuyện của một mình ngươi mà thôi, ngươi muốn sao thì toàn quyền do ngươi mới phải.”

Từ Phương kỳ thực không muốn dính vào chuyện này, dù sao chuyện này thật sự không có quan hệ gì với hắn, sao hắn lại phải làm tấm bia đỡ cho người khác, thay người khác giải quyết phiền phức.

Cả người Bạch Ngưng Mi chấn động, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp.

Qua một hồi lâu, nàng mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Đúng vậy a, đây chỉ là chuyện của một mình ta, nếu là chuyện của ta, ta sẽ không để liên lụy các ngươi, nhưng ta vẫn phải cảm tạ vừa rồi ngươi đã cứu ta Bạch Ngưng Mi.” nói rồi liền bái Từ Phương một bái, sau đó cất bước đi tới Quý Thái.

..................

Từ Phương có chút ngây người, hắn vốn cho là Bạch Ngưng Mi sẽ cầu hắn cứu mạng gì đó.

“Có chút thú vị đây? Từ Phương thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng nở nụ cười, tiếp tục gặm quả trên tay, có thêm phần hứng thú với Bạch Ngưng Mi.

“Ngươi đương nhiên chạy không thoát, không chỉ có ngươi, hừ, hôm nay, tất cả các ngươi cũng phải chết. Quý Thái cười đầy khát máu, đôi mắt tà ác chăm chú nhìn Từ Phương.

Ngoại trừ Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ, những người khác đều là Kim Đan kỳ. Chỉ là, nếu Quý Thái thật sự tin tưởng Từ Phương là Luyện Khí kỳ, vậy hắn ta đúng là một tên não tàn.

Quý Thái đi đến trước mặt Từ Phương, đảo mắt qua Từ Phương, hỏi: “Hai người kia là do ngươi giết phải không?”

Quý Thái dĩ nhiên nói tới hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới vừa rồi bị Từ Phương giết gọn.

Từ Phương tất nhiên cũng hiểu ý, bèn gật gật đầu, bộ dáng sao cũng được mà nói: “Đúng vậy, chính là ta giết bọn họ, có vấn đề gì không?”

Ánh mắt Quý Thái lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi cười lạnh nói: “Ngươi vẫn rất có gan đấy, lại dám thừa nhận, ta còn tưởng rằng ngươi không dám thừa nhận đấy.

Nói rồi, linh khí từ Quý Thái bắt đầu tràn tới Từ Phương, dò xét tu vi của Từ Phương. Quý Thái cho rằng, tu vi của Từ Phương hẳn là Nguyên Anh tam trọng hoặc tứ trọng.

Nhưng mà, dò xét một hồi, kết quả lại làm cho hắn ta cảm thấy phải hoài nghi nhân sinh. Bởi vì tu vi của Từ Phương vậy mà thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ hết sức bình thường mà thôi.

“Chuyện này. .” Vẻ mặt Quý Thái trở nên cổ quái.

Vậy cũng có nghĩa là, Từ Phương hoặc thật sự chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, hoặc là, tu vi của Từ Phương mạnh hơn hắn ta rất nhiều, thực lực của hắn ta còn không thể dò xét tinh tường, vậy tu vi của Từ Phương rốt cuộc là gì.

Thế nhưng, sao có thể, hắn ta là Nguyên Anh trung hậu kỳ, chỉ cần đối phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn ta nhất định có thể kiểm tra ra tu vi của đối phương.

Nếu đến cả hắn ta cũng không thể, vậy có nghĩa là Từ Phương là một lão quái vật Động Thiên cảnh. .. Đây là lão quái vật trong truyền thuyết đó, sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Bỗng nhiên, trong đầu Quý Thái lóe lên một ý nghĩ.

“Ngươi thật sự chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ!” Quý Thái lạnh giọng hỏi, đồng thời ánh mắt kiểm tra bốn phía. “Ta thật chỉ là Luyện Khí kỳ tu vi, thế nào? Từ Phương vẫn kiên nhẫn đáp.

“Hừ, không phải mới vừa rồi các ngươi có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao?”

“Không sai, vừa rồi quả thật có một lão đầu Nguyên Anh kỳ ở đây, nhưng mà lão ta đi rồi, thế nào, có vấn đề gì khác không?” Từ Phương gật đầu nói.

“Hắn đi đâu rồi” Quý Thái phẫn hận nói.

Quả nhiên là như hắn ta nghĩ, kẻ giết hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã chạy trốn, để lại một mình Từ Phương kéo dài thời gian với hắn ta.

“Ngươi nói người đó sao, hắn ta cũng chết rồi. Từ Phương thản nhiên nói.

“Hừ, ngươi không nói đúng không, ngươi đã không nói, vậy ngươi cũng có thể chết được rồi? Quý Thái đã không còn kiên nhẫn, hắn ta tới đây là để tìm hung thủ đã sát hại hai Nguyên Anh kỳ của hắn ta, hắn ta ở đây mất một phút, hung thủ bỏ chạy càng xa, càng thêm khó mà bắt được.

Quý Thái đột nhiên rút ra một đoản kiếm màu đen, đâm về phía Từ Phương.

Ánh mắt Từ Phương chợt phát lạnh, cũng đột nhiên vung tay ra bắt lấy thanh đoản kiếm. Đoản kiếm lập

tức ngừng giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.

“Chuyện này. ..” Quý Thái bất ngờ đến kinh hãi, hắn ta có cảm giác đoản kiếm của hắn ta như vừa đâm vào một khối sắt kiên cố, không thể nào đâm sâu vào được nữa.

Thế nhưng, người nắm đoản kiếm của hắn ta rõ ràng chỉ là một Luyện Khí kỳ mà.

Bỗng nhiên, hắn ta hoảng sợ nhìn thẳng Từ Phương nói: “Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!”

Từ Phương cười nhạo một tiếng, tay bóp chặt một cái, đoản kiếm liền hóa thành bột mịn. “Ngươi nói sai rồi, ta chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi.

Từ Phương dứt lời, tung ra một cước, linh khí như bài sơn đảo hải không chút lưu tình dồn mạnh vào người Quý Thái.

Những linh khí này, mỗi một tia đều nhẹ bỗng, yếu ớt, thực sự chỉ là linh khí Luyện Khí kỳ, nhưng mà số lượng lại vô cùng nhiều. Khi số lượng đủ nhiều tụ lại sẽ xảy ra chất biến, Quý Thái trực tiếp bị một cước này đạp bay ra xa mấy ngàn mét, sau đó oanh một tiếng nện vào sâu bên trong một ngọn núi.

Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, bụi mù cuồn cuộn lên, năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại chết lặng. Quý Thái chết rồi? Ngay cả một kích cũng không đỡ nổi?

Bịch. . . Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mềm nhũn cả đầu gối, liền quỳ sụp xuống, có một người dẫn đầu, những người khác cũng liền quỳ xuống.

Bọn họ không phải đồ đần, đến cả Quý Thái cũng không chịu nổi một kích đã thua tan tác. Rất rõ ràng, nếu Từ Phương muốn giết bọn họ thì cũng chỉ là vấn đề một cước.

Từ Phương nhìn những người này đau khổ cầu khẩn, hắn lại bình tĩnh ăn mấy quả cho đỡ chán miệng, sau đó nói: “Được rồi, các ngươi đều đã biết sai thì cũng không cần cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho các ngươi.” Kỳ thực, Từ Phương không phải một người thích giết chóc, có thể không giết người thì hắn sẽ tận lực không giết người.

Thế nhưng, tu chân giới quá hỗn loạn, cá lớn nuốt cá bé. Một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như hắn lúc nào cũng bị một số người trong lòng có quỷ để mắt tới.

Không có cách nào, Từ Phương cũng chỉ có thể lấy ra một chút thủ đoạn, giáo dục một vài kẻ để những kẻ còn lại lấy làm gương, cho thế nhân biết được, mặc dù hắn là Luyện Khí kỳ, nhưng hắn không phải một Luyện Khí kỳ bình thường, ai chọc tới hắn người đó phải chết.

Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia nghe vậy thì như được đại xá, cuống quít dập tạ ơn, đầu sau đó như một làn khói chạy trốn không còn tăm tích.

Bạch Ngưng Mi vẫn còn đang ngơ ngác, vừa rồi nàng ta đã làm tốt chuẩn bị phải chết, vậy mà mới chỉ một phút, cục thế đã xảy ra đại nghịch chuyển.

Quý Thái bị Từ Phương một chân đạp cho bay mấy ngàn mét, cả người mất hút vào sâu trong núi, chắc là đã chết đến mức cặn bã cũng không còn. Còn đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại thì toàn bộ đều chạy trốn.

“Đại nhân, tạ ân cứu mạng của đại nhân. Bịch một tiếng, Bạch Ngưng Mi quỳ mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu.

Từ Phương thở dài một tiếng, lại quỳ nữa.

Nếu nói bây giờ có ai bất ngờ nhất, vậy chắc chắn chính là đám tu sĩ Kim Đan kỳ vừa mượn gió bẻ măng, không chút do dự phản bội Từ Phương.

“Đại nhân, tha mạng a. . . Một tu sĩ Kim Đan kỳ run run nói, ánh mắt hoảng sợ nhìn Từ Phương phảng phất như đang nhìn một tên ác ma.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom