Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-50
Chương 46 Hai thiên tài
Hai tỷ đệ này, tỷ tỷ khoảng mười ba tuổi, quần áo rách rưới cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô bé, có thể thấy rằng tương lai sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Còn đệ đệ, khoảng tám tuổi, tuy trông vô cùng thê thảm, nhưng con người lại vô cùng trong sáng, để lộ ra vẻ nghị lực vững vàng.
Hai người này tố chất nghịch thiên, đều là nhân vật thiên tài của luyện dược.
Bọn họ để một cái chén trên mặt đất, rồi quỳ ở đó ăn xin. Hai thiên tài như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, mà lại để hai đứa nhỏ ăn xin sao?
Từ Phương cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Từ Phương đi tới, lấy ra một thanh kẹo màu đỏ, đưa cho hai đứa nhỏ.
"Ăn đi."
"Cảm ơn ạ." Hai tỷ đệ này vội nói cảm ơn, rồi dập đầu với Từ Phương một cái. sau đó liền gặm thanh kẹo.
Nhìn bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến của hai người họ, chắc chắn đã bị đói rất lâu.
Từ Phương cười hì hì chờ hai tỷ đệ hai người ăn xong.
"Các ngươi tên là gì."
"Ta tên Lưu Thanh, đệ ấy tên Lưu Minh!" Dáng vẻ tỷ tỷ nói, giọng nói nũng nịu, thật là dễ nghe.
Từ Phương gật đầu, nói ra: "Được, Lưu Thanh đúng không, sau này ngươi đi theo ta nhé."
Từ Phương nói xong, khuôn mặt mỉm cười, không ngờ lần này đến đây xem thôi, lại có thể nhặt được một bảo bối.
Lưu Thanh sững sờ, lui về sau một bước, nhìn Từ Phương một cách đề phòng.
Từ Phương bị ánh mắt này của cô bé làm cho xấu hổ, giây phút này hắn ta cảm thấy mình giống như bọn bán người vậy…
"Ô, người phàm như người cũng biết mua rẻ bán đắt phết đấy chứ." Ngay lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói trêu chọc .
Từ Phương quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Chu Triệt cà lơ phất phơ đi tới. Ánh mắt dừng lại trên người Lưu Thanh, không rời lấy nửa giây, dần dần biến thành ánh mắt dâm đãng.
"Ngươi cút đi." Từ Phương lạnh lùng nói.
"Ô, một người phàm như ngươi, cũng ra vẻ đó ha." Chu Triệt khinh thường nói, cứ mở miệng là người phàm, hoàn toàn không coi trọng Từ Phương.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lưu Thanh, tiếp tục nói:
"Tiểu muội muội, đi theo ta đi, ta bảo đảm để ngươi ăn ngon uống say, sau nay cũng không ai dám đến bắt nạt ngươi nữa, ngươi cảm thấy thế nào."
Ánh mắt Chu Triệt nhìn chăm chú lên người Lưu Thanh.
Ánh mắt dâm đãng, không che giấu được chút nào, khiến người khác thật buồn nôn.
Lưu Thanh kéo Lưu Minh lui về phía sau mấy bước, nói: "Không được, mẹ của ta vẫn đợi ta ở nhà đấy."
Lưu Thanh xong, thì kéo Lưu Minh ở đằng sau rời đi.
Chu Triệt tiến lên, giơ một tay ra, bắt lấy Lưu Thanh, vừa cười vừa nói: "Ta bảo ngươi đi theo ta sẽ được ăn ngon uống say, là diễm phúc của ngươi, sao lại không biết tốt xấu như vậy hả.!"
Lưu Thanh bị Chu Triệt bắt lấy, không thể động đậy được, mặt khá sợ hãi, suýt chút là muốn khóc rồi.
"Ngươi, buông tay ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi phải chết!" Từ Phương tiến lên, lạnh lùng nói.
Hai tỷ đệ này, Từ Phương đã thu nhận bọn họ làm đồ đệ, Chu Triệt muốn gây khó dễ cho hai người họ, đương nhiên Từ Phương sẽ không khoanh tay mặc kệ.
"Một người phàm như ngươi, ta cho ngươi ba giây, cút sang một bên cho ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết đấy!"
Chu Triệt cũng hung hãn nói.
Trận cãi nhau bên này, đương nhiên đã thu hút mọi người thích hóng chuyện vây xem.
Tất cả mọi người đều không phải mù lòa, sự dâm đãng trong mắt Chu Triệt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng bọn họ vẫn nhôn nháo bàn tán.
"Hai tỷ đệ này, ta đã thấy ở đây nhiều lần rồi, hai đứa nó khổ cực thật đấy, nhiều lần suýt chút nữa là chết đói rồi."
"He he, Chu Triệt coi trọng cô bé kia lắm, cô bé kia thật có phúc, ít nhất sau này cũng không phải đi ăn xin nữa."
"Cái người phàm kia muốn chết thật à, muốn cướp nữ nhân của Chu Triệt đại nhân, ta cược, hắn ta không sống qua nổi hôm nay."
Hai tỷ đệ hai nghe thấy những lời bàn tán của người khác, mặt xám xịt lại.
"Chạy..." Lưu Thanh hô to một tiếng, Lưu Thanh và Lưu Minh bỗng chạy thục mạng ra bên ngoài.
Nhưng, hai người bọn họ là người phàm, làm sao có thể chạy thoát được khỏi tay Chu Triệt tu giả chứ.
Một giây sau, Chu Triệt liền xuất hiện ở sau lưng bọn họ, một tay liền bắt bọn họ đi.
"Ôi, tại sao cứ có người muốn tìm đến cái chết chứ nhỉ." Từ Phương lắc đầu, thở dài một hơi.
Bước ra một bước, trong nháy mắt đã chạy tới sau lưng Chu Triệt.
Ầm...
Từ Phương đấm một chưởng.
Tốc độ một chưởng này cũng không nhanh, nhìn qua không khác gì một chưởng bình thường của người phàm.
Chu Triệt là một tu giả nên rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn một chưởng nhẹ nhàng đánh tới của Từ Phương, khóe miệng để lộ một nụ cười tàn nhẫn.
"Ha ha ha, một người phàm nhỏ nhoi ngươi, mà cũng dám đánh nhau với ta à! Ta nhìn ngươi là không nhịn nổi nữa rồi đấy!" Chu Triệt nói xong, cũng đánh một chưởng về phía Từ Phương.
"Hôm nay ta sẽ để ngươi xem xem, giữa tu giả và người phàm, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào!"
Ầm...
Cú đấm của Từ Phương và Chu Triệt, chạm vào nhau.
Răng rắc...
Ngay lúc này, một tiếng tiếng rắc vọng ra.
Cánh tay Chu Triệt, đã bị một chưởng mạnh của Từ Phương đánh gãy luôn tại trận.
"Ha ha, cũng chỉ có như này thôi sao." Từ Phương cười nhạt một tiếng, nói.
"Cái này, chính là điểm khác nhau giữa tu giả và người phàm mà ngươi nói đây sao? Từ Phương vừa nói xong, Chi Triệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều bay cả ra ngoài.
Ầm một tiếng, liền đập vào tường, liên tục phá vỡ mấy bức tường, mới từ từ rơi xuống mặt đất.
Lúc này, mọi người xung quanh, đều sợ ngây người ra, một số tu giả vận dụng linh khí đến dò xét tu vi của Từ Phương.
"Hắn không phải người phàm, hắn có tu vi, hắn là tu gia Luyện Khí kỳ."
"M* ki*p, không ngờ hắn, hắn đã che giấu thực lực, ta vẫn còn tưởng hắn là người phàm cơ."
Một số người bàn tán, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha ha, cứ coi hắn là tu giả đi thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một tu giả Luyện Khí kỳ thôi, đừng quên, vừa rồi người hắn đánh là thầy luyện đan của Dược sơn trang, mà đây chính là Dược sơn trang đó nha."
Người này nói xong, hiện trường yên lặng mấy giây, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thi nhau cảm thấy người kia nói cũng có chút đạo lý.
"He he, người này chết chắc rồi."
"Không sai, hắn đánh Chu Triệt, nhưng Chu Triệt lại là đệ tử của tu giả Trúc Cơ Kỳ đó."
Từ Phương nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cảm thấy nực cười.
Một Dược sơn trang cỏn con, nếu Từ Phương muốn diệt hết bọn họ, thì chỉ là chuyện bé tí như đầu ngón tay thôi.
Từ Phương đi tới trước mặt hai tỷ đệ bị dọa cho sợ ngây người này, nói: "Hai người các ngươi, là thiên tài luyện đan, hai người các ngươi, nếu bái ta làm thầy, ta có thể đưa các ngươi đi tới đỉnh cao của thế giới."
Từ Phương nói xong, trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi.
Bây giờ hắn ta cảm thấy, giống như đang dụ dỗ một cô bé vậy.
Đám người hóng chuyện không rõ thực hư câu chuyện thì tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Từ Phương.
Còn tưởng rằng Từ Phương là người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cao thượng gì đó nữa chứ.
Không ngờ cũng chỉ như cái nết của Chu Triệt, chẳng qua cũng chỉ là coi trọng dung mạo của con gái mà thôi.
Chương 47 Thu nhận đồ đệ
Mặt cô bé tràn đầy nghi ngờ và cảnh giác, nhưng mà Từ Phương vừa mới cứu bọn họ cho nên cô bé đối với Từ Phương cũng không phản cảm như là với Chu Triệt.
"Không được, mẹ của ta còn đang đợi ta ở nhà, bọn ta phải đi rồi, nếu không mẹ của ta sẽ lo lắng lắm."
Cô bé vừa nói xong liền muốn rời đi.
"Muốn đi sao, hôm nay hai người các ngươi ai cũng không rời đi được." Chính ngay lúc này thì một giọng nói ngang ngược lại vang lên.
Từ Phương bất đắc dĩ quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già từ trong đám đông bước ra.
Lão già này mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, trên tay còn cầm một cái lò luyện đan.
Tu vi của ông ta chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng mà chắc cũng là thầy luyện đan, so với các tu giả Trúc Cơ kỳ bình thường khác thì tôn quý hơn gấp trăm lần.
Lão già này bước đến trước mặt Từ Phương, quan sát Từ Phương một lượt rồi cười nói:
"Nói đi, ngươi đến đây làm gì, muốn tìm rắc rối hay là muốn làm gì."
Từ Phương không có tâm trạng nói nhảm với những người này, bây giờ việc hắn ta muốn làm chính là gom hai chị em này vào tay rồi trở về dạy dỗ bọn chúng thật tốt.
Nhưng thái độ này của Từ Phương lại càng chọc giận lão già kia.
"Lẽ nào sư phụ ngươi không dạy cho người biết nên kính trọng người già như thế nào hả?"
Lão già kia mặt lạnh lùng nói.
Từ Phương khó tin nhìn lão già, lão già này vừa mới nói gì với hắn ta vậy chứ?
Phải tôn trọng người già sao? Ông ta chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi, vậy mà dám nói tôn trọng người già trước mặt lão yêu quái sống mười vạn năm như Từ Phương sao?
Từ Phương cảm thấy buồn cười quá, nhưng mà, thông qua nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy thì Từ Phương cơ bản đã biết người này chính là muốn gây chuyện với mình.
Nếu như đã muốn tới kiếm chuyện thì Từ Phương đương nhiên cũng sẽ không cần phải khách khí nữa.
"Cút đi!" Từ Phương trực tiếp đánh thẳng một quyền vào lão già kia.
Tốc độ của quyền này cực nhanh, lão già kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một đấm đánh tới tấp.
Máu tươi chảy ra, lão già kia trong nháy mắt bị đánh bay ra xa.
Từ Phương phủi phủi tay, không thèm nhìn lão già kia một cái, lại đi tới phía hai chị em nói:
"Lúc nãy người nói mẹ của ngươi vẫn đang đợi ngươi, có thể kể ta nghe được không."
Cô bé bị cảnh tượng máu me kia dọa cho sợ choáng váng.
Ngược lại cậu bé thì có tư chất tâm lý vững hơn, sắc mặt vẫn như những người bình thường khác, không hề thay đổi một chút nào.
"Được thôi, ta tin ngươi."
Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói.
Cô bé cảm nhận được Từ Phương không giống với những người khác, hắn ta không hề có ác ý với cô bé.
"Nếu như ngươi đã tin ta rồi, thì ngươi có thể nói gì thì cứ nói, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại ở bên ngoài ăn xin, ta có thể giúp đỡ ngươi." Từ Phương cười híp mắt lại hỏi.
Cô bé lau nước mắt đi rồi nói.
"Mẹ ta bị bệnh nằm trên giường, trong nhà thì không còn gì để ăn cả, cho nên bọn ta chỉ có thể đi ra ngoài."
"Thì ra là vậy." Từ Phương gật gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi.
"Được, ngươi đưa ta về nhà ngươi xem nhé, ta có cách để chữa cho mẹ ngươi hết bệnh." Từ Phương khẽ cười nói.
"Ngươi nói đều là thật sao?" Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Từ Phương, nở một nụ cười vui mừng.
"Ta không gạt ngươi đâu."
"Đi, đưa ta đến nhà ngươi xem đi." Từ Phương nói.
Cô bé gật gật đầu, chính ngay lúc cô bé muốn đưa Từ Phương đi thì có một người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Từ Phương.
"Muốn đi sao! Giết người của Dược Sơn Trang ta rồi còn muốn đi sao..."
Ầm...
Người kia còn chưa nói hết câu, thì Từ Phương đã dùng một quyền đánh lên người của người kia.
Người kia trong nháy mắt đã biến thành một làn sương máu, tan biến vào trong không khí.
"Sau này, có thể đừng tìm đến cái chết nữa được không? Ta không muốn giết các ngươi, các ngươi cứ phải muốn đi gặp diêm vương là sao."
Từ Phương lạnh nhạt nói.
Đám đông vây quanh đều sợ hãi đến ngây ngốc cả người, ai nấy đều mang vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Từ Phương.
Người bước ra lúc nãy chính là chưởng môn của Dược Sơn Trang, ông ta đã là tu vi Kim Đan kỳ rồi đó.
Nhưng mà một tu giả Kim Đan kỳ vậy mà lại bị Từ Phương giết trong tích tắc.
Những người khác đều cảm thấy vô cùng choáng váng.
"F*ck, rốt cuộc hắn ta có tu vi gì vậy chứ."
"Người lúc nãy hình như là chưởng môn của Dược Sơn Trang, tu vi đã là Kim Đan kỳ rồi đó."
"Vậy thì sao chứ, không phải cũng bị tên thần bí đó giết trong nháy mắt đó sao."
...
Trong lúc mọi người đang bàn tán về Từ Phương thì Từ Phương đã đến nhà của cô bé kia rồi.
Một căn nhà gỗ đổ nát, nhỏ hẹp, mà các cột gỗ cũng đã bị mối ăn mòn nghiêm trọng, dường như căn nhà có thế bị đổ sập bất kỳ lúc nào.
Từ Phương sau khi đi vào căn phòng này thì đã nhìn thấy một người phụ nữ. Cô ta đang nằm trên giường, sắc mặt xám như tro, toàn thân bốc ra mùi hôi thối.
"Trúng độc rồi." Từ Phương nhìn thoáng qua thì cũng đã biết là tình hình gì.
Trúng độc, đương nhiên cũng dễ giải quyết, Từ Phương mất vài phút là đã có thể chế ra được thuốc giải.
Nhưng theo như Từ Phương thấy thì chuyện này hoàn toàn đúng là lãng phí thời gian.
"Thanh Nhi...Hắn ta là..."
Người phụ nữ nằm trên giường, nhìn thấy Từ Phương thì vừa ho vừa hỏi, ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.
"Đây chính là ân nhân cứu mạng con đó mẹ." Lưu Thanh nói, sau đó đem hết chuyện gặp phải ở Dược Sơn Trang kể cho người phụ nữ đó nghe.
Sau khi nghe xong thì người phụ nữ đó trách cứ nhìn Lưu Thanh nói:
"Mẹ sớm đã bảo con đừng đến đó, con không nghe, hôm nay thì biết rồi chứ, nếu không phải có Từ công tử thì hôm nay con không về được nữa rồi."
Lưu Thanh cúi thấp đầu xuống, nghịch nghịch ngón tay nói: "Con cũng chỉ muốn làm thầy luyện đan, tại sao chúng ta không thể làm thầy luyện đan được chứ."
Từ sâu trong đôi mắt của Lưu Thanh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
"Thầy luyện đan không phải ai cũng có thể làm được, tại sao con còn nghĩ đến việc này chứ." Người phụ nữ đó nói.
Cô bé chỉ biết cúi đầu xuống.
Từ Phương bị hai người đó gạt qua một bên, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chuyện này, con gái của cô rất thích hợp để luyện đan, không chỉ vậy, con trai của cô cũng rất thích hợp để luyện đan, hôm nay ta tới chính là muốn nhận chúng nó làm đồ đệ, dạy cho cô bé thuật luyện đan."
Người phụ nữ nằm trên giường nghe vậy thì không tin cho lắm nhưng lúc nãy nghe Lưu Thanh nói Từ Phương chỉ dùng một chưởng mà đã đánh cho một người thành làn sương máu, cho nên cô ta một mực cung kính Từ Phương.
"Làm gì có...Aiya, đứa con gái này của ta từ nhỏ đã ngốc nghếch..."
Người phụ nữ nằm trên giường còn đang ấp úng không biết nên nói cái gì thì đã bị Từ Phương trực tiếp cắt ngang.
"Lời ta nói đều là sự thật, ngươi đừng nói gì nữa." Từ Phương nói.
Sau đó, Từ Phương đi đến trước giường của người phụ nữ kia, một tay vỗ lên vai người phụ nữ đó, sau đó truyền một tia linh khí vào cơ thể người phụ nữ đó.
Phù...
Chỉ vẻn vẹn mấy giây thì người phụ nữ kia đã phun ra một ngụm máu màu đen hôi thối.
"Mẹ! Mẹ sao rồi." Cô bé mặt tràn đầy lo lắng chạy tới, nhìn người phụ nữ kia.
"Bình tĩnh, ta đã giúp bà ta giải độc rồi, giờ bà ta có thể xuống giường đi lại được rồi đó."Từ Phương nói.
Với cái vỗ vai lúc nãy, hắn ta không chỉ trục xuất chất độc trong người bà ta ra hết mà còn có cả những chất độc tự nhiên tích tụ nhiều năm trong nửa đầu cuộc đời bà ta nữa.
Chương 48 Vương Phương Thúy khiếp sợ
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì bà ta đã sống lâu trăm tuổi rồi.
Bà ta cũng cảm nhận được, cơ thể cứng ngắc ban đầu bỗng nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhõm, không kìm nén được bèn ngồi dậy.
Sau đó bà ta nhất thời sửng sốt, nước mắt lăn dài.
Từ Phương đều biết bà ta sẽ phản ứng như vậy, mỉm cười nói: "Ngươi đi thử một chút đi, đứng lên đi xem nào."
Bà ta nghe theo Từ Phương, đứng dậy, sau đó đi tới đi lui trên mặt đất, vui vẻ giống như một đứa trẻ mới có được món đồ chơi mới vậy.
Khuôn mặt Lưu Thanh và Lưu Minh cũng tràn đầy sự vui mừng.
"Cảm ơn ân nhân ạ."
Một lát sau, bỗng nhiên, ba người cùng nhau quỳ gối xuống trước mặt Từ Phương, vô cùng cung kính nói.
"Không cần cảm ơn đâu, sau này, Lưu Thanh và Lưu Minh chính là đồ đệ của ta rồi nhé." Từ Phương tay khoác lên vai Lưu Thanh nói.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn Từ Phương với khuôn mặt đầy bất ngờ nói.
" n nhân, ý của người là, để hai đứa nhỏ đi theo người học tập luyện đan sao?”
"Đúng, hai đứa nhỏ này của ngươi, đứng đầu về thiên phú luyện đan, ta có thể dạy bọn họ luyện đan." Từ Phương nói.
Bà ta nghe vậy, càng thêm kích động nói không ra lời.
Bà ta nằm liệt trên giường, Từ Phương chỉ động vào một chút, thì bệnh tình của bà ta lại chuyển biến tốt lên.
Có người lợi hại như vậy đến dạy hai đứa con của bà ta, cứ cho là hai đứa con của bà ta sau này sẽ làm thầy thuốc đi nữa, thì nửa đời sau có thể no bụng đến hết đời .
Bỗng nhiên, lúc này bà ta nhớ tới vị tiên nhân trong truyền thuyết, đột nhiên sực tỉnh, người ở trước mặt bà ta, cũng có thể là một vị tiên nhân đó nha.
"Cảm ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân." Bà ta nói không được rõ ràng lắm, nước mắt lại lăn đầy trên má, dập đầu nói lời cảm ơn.
Khuôn mặt Lưu Thanh cũng mừng rỡ nhìn sang Từ Phương, không biết tại sao, nhưng cô bé vẫn luôn luôn tâm niệm, là muốn luyện đan.
Cho tới tận bây giờ, mọi người đều nói cô bé không thể, lần đầu tiên người nói cô bé có thể luyện đan lại là một vị tiên nhân!
Cô bé cảm thấy khoảng cách giữa giấc mơ của mình, trong chốc lát liền ở ngay trước mắt!
"Nếu con học xong luyện đan, thì cũng có bản lĩnh như lúc nãy sư phụ vừa cứu mẹ con phải không?"
Lưu Thanh đi tới trước mặt Từ Phương, nũng nịu hỏi, vô tình, đã đổi xưng hô thành sư phụ.
"Vừa rồi chỉ là vấn đề nhỏ thôi, ngươi học được một phần nghìn, có thể khiến người chết sống lại là không thành vấn đề." Từ Phương vừa cười vừa nói.
...
"Vương Phương Thúy, giao tiền thuê mau." Ngay khi Từ Phương cùng tên tướng đang vui vẻ, thì có một giọng nói thô thiển của đàn ông truyền vào.
Bùm...
Một giây sau, cửa phòng của căn nhà gỗ rách rưới, bị một cái chân to béo đá văng ra. Cả căn nhà đều đang lung lay, phát ra tiếng kêu ken két, khiến người khác phải lo sợ vì sẽ sụp đổ.
Một tên đàn ông trung niên vóc dáng to lớn béo phì, từ ngoài của đi vào.
Vào nhà, ánh mắt liền dừng lại trên người Lưu Thanh, ánh mắt dê xồm không thể nào che dấu được.
"Vương Phương Thúy, cộng thêm ba mẫu ruộng phía ngoài, cộng thêm cái phòng này, tháng này ngươi phải nộp tất cả hết ba mười lượng bạc. Mặt khác, tiền thuê nhà ngươi đã khất nợ mười hai tháng rồi, một tháng ba mươi lượng bạc, ta sẽ bớt cho ngươi, 5 trăm lạng bạc nhé."
Người đàn ông kia nhắm mắt lại, nói vớ va vớ vẩn trong miệng.
Khóe miệng Từ Phương giật giật, cái tên hoang sơn dã lĩnh này, đá phá nát một ngôi nhà, một tháng lại thu ba mươi lượng bạc, muốn ăn cướp à?
Năm trăm lượng kia, cũng có thể mua được một cái tứ hợp viện trong chốn phồn hoa thành thị rồi.
Từ Phương nheo mắt, nhìn tên béo mập kia thể hiện.
"Ba mười lượng bạc, ta không có nhiều như vậy đâu... Hơn nữa, khi bọn ta đến không phải đã nói, một năm ba mươi lượng bạc rồi sao? Hơn nữa, ruộng đất bên ngoài, ta đã không thuê từ lâu rồi."
Vương Phương Thúy hốt hoảng dựa vào lí lẽ biện luận nói.
"Á à, bà già này, không phải bị liệt sao? Sao lại khỏi rồi, lúc trước không phải bà đã lừa chúng tôi đấy chứ."
Tên đàn ông trung niên bỗng ngạc nhiên nói.
Ngay lúc này, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Từ Phương.
"Người này là ai đấy, nhân tình của ngươi à?"
Lưu Thanh kéo tay Từ Phương lại, hoảng sợ nói: "Sư phụ, làm sao bây giờ ạ."
Từ Phương lấy ra một viên kẹo trái cây, vừa ăn vừa hứng thú nói: "Bình tĩnh."
Giọng nói này, giống như có ma lực, khiến ba người đang hốt hoảng, cũng phải khôi phục lấy lý trí.
"Sư phụ? Con bé này, là ai thế." Tên đàn ông to béo đi tới trước mặt Từ Phương liền hỏi.
"À, ta biết rồi, chắc là ngươi không trả nổi tiền thuê phòng, nên đã bán con gái mình đi đấy chứ?"
Nụ cười hắn dâm dê, đi tới trước mặt Lưu Thanh, rồi dò xét cô bé.
"Ta nói này, ngươi bán cho người khác, không bằng bán cho ta đi, ta sẽ trừ hết tiền thuê nhà còn nợ cho ngươi, thấy sao."
Nói xong, hắn liền đưa tay ra, muốn bóp lấy gương mặt non nớt của Lưu Thanh.
Bỗng nhiên, một cánh tay giơ ra, rồi nắm lấy cổ tay tên béo mập kia.
"Ta cho ngươi ba giây, cút đi mau!" Từ Phương thản nhiên nói.
Tên béo muốn đưa tay lấy ra, nhưng sức Từ Phương rất mạnh, sắc mặt hắn ta cũng chẳng mảy may gì.
"Ngươi thả ta ra, ta có thể tha mạng cho ngươi, nếu không…"
Tay còn lại của Từ Phương lại giơ cao lên, sau đó một tiếng bộp phát ra, nét hung hăng trên mặt tên béo biến mất.
Hai cái má mỡ trên mặt tên béo bỗng rung rung lên, như lực đàn hồi vậy.
"Mau cút cho ta, nếu không ta sẽ khiến đầu ngươi quay 360 độ đấy." Từ Phương thả lỏng tay tên béo, rồi thản nhiên nói.
Tên béo đau không tả nổi, trong mắt lóe lên sự hung hăng.
Hắn đâu bao giờ phải chịu kiểu thua thiệt này, sau đó hắn lấy ra một thanh đao, chém về phía Từ Phương.
"Ở tuổi này rồi, sao cứ có nhiều người muốn tìm đến cái chết thế chứ." Từ Phương thở dài một hơi, nắm bắt tên béo kia.
Cầm đầu của hắn vặn một cái, một tiếng rắc, đầu tên béo xoay thành vòng tròn 360.
Sau khi Từ Phương thả tên béo kia ra, hắn mềm nhũn người ngã xuống đất.
Vương Phương Thúy cũng sợ đến choáng váng, nhìn thấy thi thể trên đất, không biết phải làm sao.
Vì Lưu Thanh từng thấy Từ Phương càng vạch tội tên sát nhân, nên cũng khá bình tĩnh.
Trong mắt Lưu Minh, thì không có chút sợ sệt nào, ngược lại còn rất khoái chí.
" n nhân, người chạy mau đi, bọn họ sẽ báo quan đấy." Vương Phương Thúy nói với gương mặt lo lắng.
Từ Phương có chút im lặng, nhưng cũng không giải thích, mà chỉ hỏi: "Ngươi biết cái tên béo này ở nơi nào không?"
Vương Phương Thúy có chút sững sờ, hỏi: " n nhân, người hỏi cái này làm gì."
Từ Phương lấy ra một viên kẹo, lạnh lùng ngậm vào miệng.
"Ta đi giết cả nhà hắn."
Vương Phương Thúy nghe vậy, liền trợn tròn mắt, khóe miệng run rẩy, không biết nên nói cái gì.
Từ Phương cười cười, hắn đương nhiên là đang trêu chọc Vương Phương Thúy, trên thế giới nhiều người xấu lắm, nên hắn ta mới mặc kệ mấy thứ này.
Chỉ cần không chọc tới Từ Phương, thì Từ Phương không cần lo chuyện bao đồng làm gì.
Chương 49 Cướp thầy luyện đan
Từ Phương từ trong không gian trữ đồ lấy ra một con linh thuyền to bằng khoảng bàn tay.
Hắn ta ném nó lên không trung và rồi một ánh sáng trắng bao trùm lấy linh thuyền, linh thuyền nhanh chóng phình to ra.
Qua mấy giây sau, từ một con linh thuyền to bằng bàn tay đã biến thành một con thuyền to bằng cả căn phòng.
"Sư phụ, sư phụ lợi hại quá, đây là cái gì vậy."
Lưu Thanh mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn linh thuyền đang lơ lửng trên không trung.
Mặc dù cô bé đã gặp không ít tiên nhân ở Dược Sơn Trang nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy linh thuyền.
Vương Phương Thúy cũng ngạc nhiên không kém, trong lòng thầm nghĩ, tiên thuật của tiên gia quả nhiên cao thâm khó dò.
"Lên thuyền đi, chúng ta không cần phải ở lại đây nữa, ta đưa các người đến Thiên Lam Tông." Từ Phương nói.
Vương Phương Thúy do dự một lát rồi nói: "Ta đi thu dọn một chút..."
"Không cần thu dọn nữa." Từ Phương thản nhiên nói.
"Nhưng mà, mấy đồ kia mà bỏ đi hết cũng tiếc lắm...không ít tiền đâu đấy..." Vương Phương Thúy cũng chỉ dám lẩm bẩm trong miệng.
Keng...
Từ Phương trực tiếp ném ra một đống bạc, chồng chất cao ngang người.
"Đủ không."
Vương Phương Thúy thất thần hết mấy giây, theo bản năng gật đầu liên tục nói: "Đủ rồi..."
"Đều cho ngươi hết đó, nhưng mà bây giờ ngươi mang không nổi đâu, nên ta giữ trước giùm cho ngươi." Từ Phương nói xong thì vung tay lên, đống bạc ở dưới đất trong nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ trong vòng một ngày mà Vương Phương Thúy đã phải chịu quá nhiều kích thích, trong lúc nhất thời não bộ không tài nào tiêu hóa hết được, toàn bộ đầu óc cứ ong ong cả lên.
Ba người bọn họ leo lên thuyền của Từ Phương, sau đó Từ Phương đưa bọn họ bay thẳng về phía Thiên Lam Tông.
...
Tốc độ của linh thuyền cực nhanh, chỉ vẻn vẹn mười mấy phút đồng hồ mà đã vượt qua nghìn núi muôn sông, trở về đến Thiên Lam Tông rồi.
Từ Phương cũng không muốn lãng phí thời gian, ở ngọn núi phía sau Thiên Lam Tông tìm ngay một cái tứ hợp viện rộng rãi cho Vương Phương Thúy ở.
Sau đó đem đống bạc lúc nãy giao cho bà ta.
Vương Phương Thúy không chịu nổi sự kích thích này, toàn thân tê liệt, xém chút là ngất ngay tại chỗ.
Từ Phương cũng chỉ có thể cười khổ rồi gọi hai tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ đến hầu hạ cho Vương Phương Thúy.
Bà ta là mẹ của hai đồ đệ của mình cho nên Từ Phương đương nhiên cũng không thể bạc đãi bà ta được.
Sau khi sắp xếp xong cho Vương Phương Thúy, Từ Phương liền mang Lưu Thanh và Lưu Minh đến phòng luyện đan.
...
"Bắt đầu từ hôm nay, các con chính là tu giả và thầy luyện đan rồi, quá trình tu luyện sẽ vô cùng buồn chán và cực khổ, luyện đan cũng sẽ trải qua vô số lần thất bại, nhưng ta hy vọng các con đừng bỏ cuộc, nếu không thì các con sẽ có lỗi với thiên phú của các con."
Từ Phương đứng bên cạnh lò luyện đan, thản nhiên nói.
Những lời nói này, hắn ta đều từng nói qua cho mỗi người đồ đệ của mình.
"Vâng, chúng con biết rồi thưa sư phụ."
Lưu Thanh nhìn mọi thứ ở trong phòng luyện đan, đôi bàn tay nhỏ nhắn không nhịn được vuốt ve cái lò luyện đan.
Mặc dù cô bé chưa từng được nhìn thấy những thứ này, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc vô cùng.
Từ Phương lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Lưu Thanh và Lưu Minh.
"Đây chính là đan dược, các con phải luyện chế ra những thứ này."
"Đương nhiên, bây giờ ta không phải là để các con đi luyện đan, mà là để các con ăn những đan dược này trước, những đan dược này có thể giúp các con trở thành tu hành giả."
Lưu Thanh và Lưu Minh theo lời của Từ Phương nuốt những viên đan dược vào, cứ uống hết bình này đến bình khác.
Chỉ trong vòng một ngày, Lưu Thanh và Lưu Minh đã là tu vi Trúc Cơ Kỳ rồi.
Lại thêm một lần nữa đưa đồ đệ mình đến tu vi Trúc Cơ Kỳ, Từ Phương mặc dù vui mừng nhưng cũng lại thêm muộn phiền.
Hắn ta đã tu luyện 10 vạn năm rồi, những vẫn chỉ ở Luyện Khí Kỳ, đám đồ đệ của hắn ta đều chỉ cần thời gian một ngày thì hoàn toàn từ chưa có tu vi gì biến thành Luyện Khí Kỳ.
Sau đó lại nhanh chóng từ Luyện Khí Kỳ đột phá lên Trúc Cơ Kỳ.
Còn hắn thì….thôi bỏ đi.
Lưu Thanh và Lưu Minh có tu vi, có linh khí rồi thì có thể luyện đan được rồi.
Mấy ngày sau thì Từ Phương ngày đêm dạy dỗ hai đồ đệ này luyện chế đan dược.
Hai đồ đệ này cũng không làm cho Từ Phương thất vọng, Lưu Thanh đã tinh thông luyện chế mấy loại đan dược cấp thấp rồi.
Lưu Minh mặc dù chưa đạt đến trình độ như Lưu Thanh nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.
...
Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, Từ Phương nằm ở trên ghế dựa gỗ, bên cạnh là Lăng Thanh Thù đang vỗ vai bóp chân cho hắn ta, ở trước mặt là hai tên đồ đệ luyện đan mới thu nhận, đang bận rộn luyện chế đan dược.
Mọi thứ dường như thật yên bình.
Nhưng tất cả mọi thứ liền kết thúc ngay khi Phương Ngôn tới.
"Ta nói ngươi, lúc ngươi đi ra ngoài chơi, cũng không mang theo ta." Phương Ngôn hùng hùng hổ hổ chạy tới, vừa tới đã nói với Từ Phương.
Mặc dù hắn biết Từ Phương là lão tổ của Thiên Lam Tông, nhưng mà hắn cũng chẳng có chút câu nệ nào của tiền bối khi gặp mặt lão tổ cả.
Chuyện này đương nhiên là có chút liên quan đến ngoại hình của Từ Phương.
Mặc dù Từ Phương đã 10 vạn tuổi rồi nhưng dung mạo hiện tại cũng chỉ là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.
Nếu như đổi hình dạng của Từ Phương thành một ông già râu tóc bạc phơ thì Phương Ngôn có lẽ cũng không tùy tiện vô lễ như vậy.
Đương nhiên Từ Phương cũng không có ý kiến gì, mặc dù hắn ta đã 10 vạn tuổi rồi nhưng tâm hồn của hắn ta cũng chỉ là của một chàng thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.
"Ta không phải ra ngoài chơi, ta bận lắm, chân đi mỏi sắp gãy đến nơi rồi này." Từ Phương cười nói.
"Lại nói ngươi ở bên ngoài làm cái gì mà lại bị người ta truy nã nữa rồi vậy." Phương Ngôn bỗng nhiên nói.
Từ Phương nghe thấy xém chút sặc nước miếng mà chết.
Nhưng sau đó lại thay đổi thái độ ngay lập tức, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ hỏi: "Lần này lại là tên nào chê mình sống lâu nữa thế."
Từ Phương cảm thấy hắn ta làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù có một số tu giả cấp thấp không biết đến hắn ta thì cũng thôi đi, nhưng một số tu giả cấp cao không thể không nhận ra hắn ta chứ.
"Hi hi, là một tên ở Dược Sơn Trang, ngày đầu bọn họ ban bố lệnh truy nã, qua hôm sau đã điều động hết tất cả đồ đệ đi thu hồi lại hết đống lệnh truy nã đó rồi."
Phương Ngôn nói đến đây, không nhịn được mà cười lên ha hả.
Từ Phương cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Bỗng nhiên, trong đầu Từ Phương nhớ ra một chuyện.
...
Ngày hôm sau, Từ Phương đã xuất hiện ở Dược Sơn Trang.
Ngay khi đám đệ tử của Dược Sơn Trang nhìn thấy Từ Phương thì giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Sau một loạt thông báo khẩn cấp, Thái thượng trưởng lão của Dược Sơn Trang vội vã chạy ra.
"Đại nhân hạ cố đến chơi, không biết là có việc gì?"
Thái thượng trưởng lão tên là Châu Thiên, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ.
Ngay khi ông ta biết tông chủ của Dược Sơn Trang bị người ta giết thì tức giận vô cùng, hùng hổ phát đi lệnh truy nã.
Sau đó qua ngày hôm sau thì ông ta biết được người ông ta truy nã chính là Từ Phương.
Lúc đó xem chút là dọa chết ông ta rồi.
Hai ngày nay, ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ trong lòng.
Nhưng mà, chuyện ông ta lo sợ trong lòng cũng đã đến rồi.
Từ Phương cuối cùng cũng chạy đến tận cổng thăm bọn họ rồi.
Bây giờ ông ta rất muốn khóc, ông ta đã đắc tội phải ai rồi chứ, sao mà xui xẻo như vậy.
Nghĩ tới những thế lực đã bị Từ Phương tiêu diệt thì ông ta đã thấy kinh hồn bạt vía ở trong lòng, Dược Sơn Trang sẽ không trở thành nơi tiếp theo chứ.
"Ta đến đây chính là muốn mời thầy luyện đan mà thôi." Từ Phương nói.
"Mời thầy luyện đan sao?" Châu Thiên có chút sững sờ, không biết Từ Phương đang có ý gì.
Chương 50 Cướp thầy luyện đan
"Chính xác mà nói thì, ta muốn thu mấy tên thầy luyện sư." Từ Phương nói.
Chu Thiên càng thêm nghi ngờ, thận trọng hỏi: "Đại nhân, ý của người là..."
"Hiện tại ta đang có rất nhiều linh dược cần luyện chế thành đan dược, nhưng ta lại không đủ thầy luyện đan, cho nên ta mới nghĩ đến các ngươi."
Từ Phương cũng không vong vo, mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình luôn.
Chu Thiên nghe đến đó, thở dài một hơi, chỉ cần không đến diệt môn của hắn là được rồi.
"Đại nhân, cái này thì dễ xử lý, người coi trọng thầy luyện đan nào xin cứ nói." Chu Thiên nói.
Từ Phương mỉm cười thản nhiên nói:
"Ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu hết ý của ta đâu, ta muốn từ nay về sau bọn họ phải luyện đan cho ta."
Chu Thiên có chút bực dọc, một lát sau mới phản ứng lại được.
CMN, tình hình không đúng lắm nha, Từ Phương muốn thầy luyện đan bán thân cho hắn, để làm cỗ máy luyện đan à.
"Điều này, đại nhân, chắc không được đâu."
Chu Thiên toát mồ hôi lạnh, tuy ông ta vô cùng sợ hãi Từ Phương, nhưng Từ Phương quả là ức hiếp người quá đáng, nên mới to gan mà nói thêm mấy câu.
"Đương nhiên ta hiểu ý ngươi vừa nói, ta cũng không muốn mấy cái cỗ máy luyện đan làm gì, ta chỉ muốn toàn bộ Luyện Dược Trang của các ngươi, từ nay về sau luyện đan cho ta."
"Hơn nữa, ta thấy bên trong tông môn này, cũng khá sập sệ rồi, ta sẽ tìm cho các ngươi nơi ở mới, sau này các ngươi sẽ chuyển đến Thiên Lam Tông bọn ta ở, thấy thế nào?"
Từ Phương cười híp mắt nói ra, trong ánh mắt đều tràn đầy nụ cười thiện chí.
"Phụt..."
Nghe được lười này của Từ Phương, Chu Thiên xém chút phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nói.
"Ý của tiền bối là muốn xóa sổ Dược Sơn Trang ta, sau đó đưa tất cả thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đi, để luyện đan cho người sao?"
"Ngươi có thể hiểu như vậy." Từ Phương vừa cười vừa nói.
"Người mơ đi, chúng ta tuy không mạnh bằng người, nhưng cho dù chết, ngươi cũng đừng hòng được như ý nguyện."
Gương mặt Chu Thiên đỏ bừng bừng, ánh mắt phẫn nộ mãi không thôi.
"Đúng đấy, tuy ta không đấu lại ngươi, bọn ta cũng có tôn nghiêm của bọn ta chứ, nếu ngươi dùng vũ lực uy hiếp bọn ta, vậy thì ngươi nhầm rồi, cho dù thế nào đi nữa, thì bọn ta cũng không chịu khuất phục đâu!"
"Đúng, cứ xem như ngươi giết hết bọn ta, thì ngươi cũng đừng hòng đạt được ý nguyện!"
Chính lúc này, một đám người đi ra từ Dược Sơn Trang, hét lớn.
Mỗi một khuôn mặt đều vô cùng phẫn nộ.
"Những người này, cũng hung dữ đấy." Ánh mắt Từ Phương trêu tức.
Thực ra màn kịch này hắn ta dớm đã dự đoán được.
Nếu đã như vậy, thì đành dùng lòng tự ái làm cú đả kích lớn nhất để ra tay với họ thôi.
"Ha ha, nhìn thái độ của các ngươi, khiến ta cảm động quá ấy chứ, ta không cần dùng vũ lực để ép bức, chi bằng chúng ta đánh cược một ván xem sao.” Từ Phương nói.
Sắc mặt Chu Thiên tràn đầy nghi ngờ, không biết Từ Phương đang làm quỷ quái gì nữa, gương mặt đề phòng hỏi.
"Đánh cược à, đánh cược như thế nào, tiền cược là gì.."
Từ Phương lấy lò luyện đan của hắn ra, ầm một tiếng, nện xuống đất, nói: "Nếu các ngươi đều là thầy luyện đan, thì đương nhiên chúng ta sẽ thi luyện đan rồi."
Gương mặt Từ Phương mỉm cười.
"Ta có phương pháp luyện đan, tổng cộng có một trăm loại dược, một mình ta, sẽ đem toàn bộ chỗ đan dược kia đi luyện chế, mình ta luyện trăm viên, các ngươi chọn năm mươi người, mỗi người luyện chế hai viên đan dược."
"Chúng ta có thể thi đấu, xem ai luyện chế ra với thời gian nhanh nhất, nếu như ta thắng, thì các ngươi phải nghe ta chỉ đạo, như thế nào." Từ Phương vừa cười vừa nói.
Lần này, Chu Thiên lại nghi ngờ thêm lần nữa, khi ông ta nghe Từ Phương nói xong, thì sắp ngất đến nơi rồi.
"Chờ một chút, vừa rồi ý của người là, một mình người luyện một trăm viên đan dược, còn bọn ta chỉ cần mỗi người luyện chế ra hai viên là được rồi, sau đó thi xem thời gian của ai nhanh hơn sao?"
Từ Phương gật đầu nói: "Không sai, sao ngươi thông minh đột xuất thế.
Chu Thiên cũng bó tay rồi, bây giờ ông ta đang nghi ngờ.
"Đúng là ngông cuồng, tuy ta không đánh lại hắn, nhưng nếu nói luyện đan, thì mình ta chấp hắn hắn mười con phố."
"Đúng đấy, đừng quên, chúng ta dựa vào cái gì ở Dược Sơn Trang để kiếm sống."
“Hơn nữa, một mình hắn muốn luyện chế 100 viên đan dược, thì linh khí của hắn thật sự đủ dùng hả? Ai cũng biết, luyện đan vô cùng tiêu hao linh khí."
"Đúng đấy, thời gian chúng ta luyện chế hai viên đan dược, vậy mà hắn lại luyện chế được một trăm viên, nếu như thế mà không đấu được với hắn ta, thì chúng ta sống làm gì nữa."
Người của Dược Sơn Trang nói với vẻ mặt khinh thường.
Từ Phương nhìn bọn họ một cái, sau đó vừa cười vừa nói: "Sao, có dám không?"
Chu Thiên tĩnh lặng, suy nghĩ một lúc, ông ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Từ Phương đã nói rồi, ông ta còn có thể từ chối được sao?
Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì cú đấm của ông ta, không cứng rắn như Từ Phương. .
Hơn nữa, điều này đối với ông ta mà nói, nhìn thế nào đi nữa, thì cũng là một cơ hội.
Chỉ cần Từ Phương nói lời giữ lời.
"Nếu tiền bối thua thì sao đây?" Chu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta thua sao?" Khóe miệng Từ Phương cười mỉm.
"Yên tâm, ta không thua đâu."
Chu Thiên nghe vậy, xém chút hộc máu ra.
Được rồi, vấn đề này, coi như ông ta không hỏi nữa.
Nghĩ tới đây, ông ta liếc mắt khinh thường một cái.
"Vậy khi nào thì bắt đầu." Chu Thiên hỏi.
"Ta thấy bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy." Từ Phương thản nhiên nói.
...
Qua một hồi xoay sở, trong quảng trường của Dược Sơn Trang, đã khênh lên 101 lò luyện đan.
Từ Phương ở một bên của quảng trường, ngay cạnh là một đống linh dược lộn xộn.
Nếu nói mức độ lộ xộn như một bãi cỏ cho lợn ăn thì cũng có người tin đấy.
Ở bên khác của quảng trường.
Một trăm thầy luyện sư đang xếp hàng ngay ngắn, linh dược của bọn họ, mỗi một loại đều xếp ngăn nắp, thậm chí đến cái lá của linh dược, cũng được vuốt phẳng.
Chu Thiên làm trọng tài, tại trung tâm của quảng trường.
Nhìn cái đống cỏ cho lợn ăn bên cạnh Từ Phương kia, Từ Phương mà thắng được thì hắn cũng chả cần thở nữa làm gì.
Không cần suy nghĩ, Dược Sơn Trang thắng chắc rồi.
Luyện đan quan trọng nhất là thời gian linh dược đưa ra khỏi lò, cấp độ thời gian chính xác đòi hỏi phải chuẩn từng giây.
Thời gian sơ sẩy đi một li, sẽ dẫn đến việc luyện đan thất bại.
Cho nên, trước khi luyện đan, linh dược luyện chế được phải được xếp ngay ngắn cùng một chỗ, tuyệt đối không được vội vã hấp tấp.
Điểm tốt của việc làm này là, muốn vị linh dược khi đưa ra khỏi lò, có thể thuận tiện cầm trên tay.
Nhưng... Nhìn Từ Phương này xem, lộn xà lộn xộn, chất đầy như núi. Bộ dạng đó, giống như đống cỏ dại vừa mới được nhổ lên vậy.
Chờ đến khi luyện đan, chỉ sợ đến linh dược Từ Phương cũng không thể tìm nổi ấy chứ.
Ngay lúc này, một tiếng tiếng chuông vang lên.
Chu Thiên lớn giọng nói: "Cuộc thi bắt đầu!"
Ông ta vừa mới nói xong, thầy luyện đan của Dược Sơn Trang, trong nháy mắt đã vào việc.
Nhanh chóng thuần thục luyện chế đan dược.
Hai tỷ đệ này, tỷ tỷ khoảng mười ba tuổi, quần áo rách rưới cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô bé, có thể thấy rằng tương lai sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Còn đệ đệ, khoảng tám tuổi, tuy trông vô cùng thê thảm, nhưng con người lại vô cùng trong sáng, để lộ ra vẻ nghị lực vững vàng.
Hai người này tố chất nghịch thiên, đều là nhân vật thiên tài của luyện dược.
Bọn họ để một cái chén trên mặt đất, rồi quỳ ở đó ăn xin. Hai thiên tài như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, mà lại để hai đứa nhỏ ăn xin sao?
Từ Phương cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Từ Phương đi tới, lấy ra một thanh kẹo màu đỏ, đưa cho hai đứa nhỏ.
"Ăn đi."
"Cảm ơn ạ." Hai tỷ đệ này vội nói cảm ơn, rồi dập đầu với Từ Phương một cái. sau đó liền gặm thanh kẹo.
Nhìn bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến của hai người họ, chắc chắn đã bị đói rất lâu.
Từ Phương cười hì hì chờ hai tỷ đệ hai người ăn xong.
"Các ngươi tên là gì."
"Ta tên Lưu Thanh, đệ ấy tên Lưu Minh!" Dáng vẻ tỷ tỷ nói, giọng nói nũng nịu, thật là dễ nghe.
Từ Phương gật đầu, nói ra: "Được, Lưu Thanh đúng không, sau này ngươi đi theo ta nhé."
Từ Phương nói xong, khuôn mặt mỉm cười, không ngờ lần này đến đây xem thôi, lại có thể nhặt được một bảo bối.
Lưu Thanh sững sờ, lui về sau một bước, nhìn Từ Phương một cách đề phòng.
Từ Phương bị ánh mắt này của cô bé làm cho xấu hổ, giây phút này hắn ta cảm thấy mình giống như bọn bán người vậy…
"Ô, người phàm như người cũng biết mua rẻ bán đắt phết đấy chứ." Ngay lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói trêu chọc .
Từ Phương quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Chu Triệt cà lơ phất phơ đi tới. Ánh mắt dừng lại trên người Lưu Thanh, không rời lấy nửa giây, dần dần biến thành ánh mắt dâm đãng.
"Ngươi cút đi." Từ Phương lạnh lùng nói.
"Ô, một người phàm như ngươi, cũng ra vẻ đó ha." Chu Triệt khinh thường nói, cứ mở miệng là người phàm, hoàn toàn không coi trọng Từ Phương.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lưu Thanh, tiếp tục nói:
"Tiểu muội muội, đi theo ta đi, ta bảo đảm để ngươi ăn ngon uống say, sau nay cũng không ai dám đến bắt nạt ngươi nữa, ngươi cảm thấy thế nào."
Ánh mắt Chu Triệt nhìn chăm chú lên người Lưu Thanh.
Ánh mắt dâm đãng, không che giấu được chút nào, khiến người khác thật buồn nôn.
Lưu Thanh kéo Lưu Minh lui về phía sau mấy bước, nói: "Không được, mẹ của ta vẫn đợi ta ở nhà đấy."
Lưu Thanh xong, thì kéo Lưu Minh ở đằng sau rời đi.
Chu Triệt tiến lên, giơ một tay ra, bắt lấy Lưu Thanh, vừa cười vừa nói: "Ta bảo ngươi đi theo ta sẽ được ăn ngon uống say, là diễm phúc của ngươi, sao lại không biết tốt xấu như vậy hả.!"
Lưu Thanh bị Chu Triệt bắt lấy, không thể động đậy được, mặt khá sợ hãi, suýt chút là muốn khóc rồi.
"Ngươi, buông tay ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi phải chết!" Từ Phương tiến lên, lạnh lùng nói.
Hai tỷ đệ này, Từ Phương đã thu nhận bọn họ làm đồ đệ, Chu Triệt muốn gây khó dễ cho hai người họ, đương nhiên Từ Phương sẽ không khoanh tay mặc kệ.
"Một người phàm như ngươi, ta cho ngươi ba giây, cút sang một bên cho ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết đấy!"
Chu Triệt cũng hung hãn nói.
Trận cãi nhau bên này, đương nhiên đã thu hút mọi người thích hóng chuyện vây xem.
Tất cả mọi người đều không phải mù lòa, sự dâm đãng trong mắt Chu Triệt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng bọn họ vẫn nhôn nháo bàn tán.
"Hai tỷ đệ này, ta đã thấy ở đây nhiều lần rồi, hai đứa nó khổ cực thật đấy, nhiều lần suýt chút nữa là chết đói rồi."
"He he, Chu Triệt coi trọng cô bé kia lắm, cô bé kia thật có phúc, ít nhất sau này cũng không phải đi ăn xin nữa."
"Cái người phàm kia muốn chết thật à, muốn cướp nữ nhân của Chu Triệt đại nhân, ta cược, hắn ta không sống qua nổi hôm nay."
Hai tỷ đệ hai nghe thấy những lời bàn tán của người khác, mặt xám xịt lại.
"Chạy..." Lưu Thanh hô to một tiếng, Lưu Thanh và Lưu Minh bỗng chạy thục mạng ra bên ngoài.
Nhưng, hai người bọn họ là người phàm, làm sao có thể chạy thoát được khỏi tay Chu Triệt tu giả chứ.
Một giây sau, Chu Triệt liền xuất hiện ở sau lưng bọn họ, một tay liền bắt bọn họ đi.
"Ôi, tại sao cứ có người muốn tìm đến cái chết chứ nhỉ." Từ Phương lắc đầu, thở dài một hơi.
Bước ra một bước, trong nháy mắt đã chạy tới sau lưng Chu Triệt.
Ầm...
Từ Phương đấm một chưởng.
Tốc độ một chưởng này cũng không nhanh, nhìn qua không khác gì một chưởng bình thường của người phàm.
Chu Triệt là một tu giả nên rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn một chưởng nhẹ nhàng đánh tới của Từ Phương, khóe miệng để lộ một nụ cười tàn nhẫn.
"Ha ha ha, một người phàm nhỏ nhoi ngươi, mà cũng dám đánh nhau với ta à! Ta nhìn ngươi là không nhịn nổi nữa rồi đấy!" Chu Triệt nói xong, cũng đánh một chưởng về phía Từ Phương.
"Hôm nay ta sẽ để ngươi xem xem, giữa tu giả và người phàm, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào!"
Ầm...
Cú đấm của Từ Phương và Chu Triệt, chạm vào nhau.
Răng rắc...
Ngay lúc này, một tiếng tiếng rắc vọng ra.
Cánh tay Chu Triệt, đã bị một chưởng mạnh của Từ Phương đánh gãy luôn tại trận.
"Ha ha, cũng chỉ có như này thôi sao." Từ Phương cười nhạt một tiếng, nói.
"Cái này, chính là điểm khác nhau giữa tu giả và người phàm mà ngươi nói đây sao? Từ Phương vừa nói xong, Chi Triệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều bay cả ra ngoài.
Ầm một tiếng, liền đập vào tường, liên tục phá vỡ mấy bức tường, mới từ từ rơi xuống mặt đất.
Lúc này, mọi người xung quanh, đều sợ ngây người ra, một số tu giả vận dụng linh khí đến dò xét tu vi của Từ Phương.
"Hắn không phải người phàm, hắn có tu vi, hắn là tu gia Luyện Khí kỳ."
"M* ki*p, không ngờ hắn, hắn đã che giấu thực lực, ta vẫn còn tưởng hắn là người phàm cơ."
Một số người bàn tán, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha ha, cứ coi hắn là tu giả đi thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một tu giả Luyện Khí kỳ thôi, đừng quên, vừa rồi người hắn đánh là thầy luyện đan của Dược sơn trang, mà đây chính là Dược sơn trang đó nha."
Người này nói xong, hiện trường yên lặng mấy giây, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thi nhau cảm thấy người kia nói cũng có chút đạo lý.
"He he, người này chết chắc rồi."
"Không sai, hắn đánh Chu Triệt, nhưng Chu Triệt lại là đệ tử của tu giả Trúc Cơ Kỳ đó."
Từ Phương nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cảm thấy nực cười.
Một Dược sơn trang cỏn con, nếu Từ Phương muốn diệt hết bọn họ, thì chỉ là chuyện bé tí như đầu ngón tay thôi.
Từ Phương đi tới trước mặt hai tỷ đệ bị dọa cho sợ ngây người này, nói: "Hai người các ngươi, là thiên tài luyện đan, hai người các ngươi, nếu bái ta làm thầy, ta có thể đưa các ngươi đi tới đỉnh cao của thế giới."
Từ Phương nói xong, trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi.
Bây giờ hắn ta cảm thấy, giống như đang dụ dỗ một cô bé vậy.
Đám người hóng chuyện không rõ thực hư câu chuyện thì tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Từ Phương.
Còn tưởng rằng Từ Phương là người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cao thượng gì đó nữa chứ.
Không ngờ cũng chỉ như cái nết của Chu Triệt, chẳng qua cũng chỉ là coi trọng dung mạo của con gái mà thôi.
Chương 47 Thu nhận đồ đệ
Mặt cô bé tràn đầy nghi ngờ và cảnh giác, nhưng mà Từ Phương vừa mới cứu bọn họ cho nên cô bé đối với Từ Phương cũng không phản cảm như là với Chu Triệt.
"Không được, mẹ của ta còn đang đợi ta ở nhà, bọn ta phải đi rồi, nếu không mẹ của ta sẽ lo lắng lắm."
Cô bé vừa nói xong liền muốn rời đi.
"Muốn đi sao, hôm nay hai người các ngươi ai cũng không rời đi được." Chính ngay lúc này thì một giọng nói ngang ngược lại vang lên.
Từ Phương bất đắc dĩ quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già từ trong đám đông bước ra.
Lão già này mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, trên tay còn cầm một cái lò luyện đan.
Tu vi của ông ta chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng mà chắc cũng là thầy luyện đan, so với các tu giả Trúc Cơ kỳ bình thường khác thì tôn quý hơn gấp trăm lần.
Lão già này bước đến trước mặt Từ Phương, quan sát Từ Phương một lượt rồi cười nói:
"Nói đi, ngươi đến đây làm gì, muốn tìm rắc rối hay là muốn làm gì."
Từ Phương không có tâm trạng nói nhảm với những người này, bây giờ việc hắn ta muốn làm chính là gom hai chị em này vào tay rồi trở về dạy dỗ bọn chúng thật tốt.
Nhưng thái độ này của Từ Phương lại càng chọc giận lão già kia.
"Lẽ nào sư phụ ngươi không dạy cho người biết nên kính trọng người già như thế nào hả?"
Lão già kia mặt lạnh lùng nói.
Từ Phương khó tin nhìn lão già, lão già này vừa mới nói gì với hắn ta vậy chứ?
Phải tôn trọng người già sao? Ông ta chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi, vậy mà dám nói tôn trọng người già trước mặt lão yêu quái sống mười vạn năm như Từ Phương sao?
Từ Phương cảm thấy buồn cười quá, nhưng mà, thông qua nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy thì Từ Phương cơ bản đã biết người này chính là muốn gây chuyện với mình.
Nếu như đã muốn tới kiếm chuyện thì Từ Phương đương nhiên cũng sẽ không cần phải khách khí nữa.
"Cút đi!" Từ Phương trực tiếp đánh thẳng một quyền vào lão già kia.
Tốc độ của quyền này cực nhanh, lão già kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một đấm đánh tới tấp.
Máu tươi chảy ra, lão già kia trong nháy mắt bị đánh bay ra xa.
Từ Phương phủi phủi tay, không thèm nhìn lão già kia một cái, lại đi tới phía hai chị em nói:
"Lúc nãy người nói mẹ của ngươi vẫn đang đợi ngươi, có thể kể ta nghe được không."
Cô bé bị cảnh tượng máu me kia dọa cho sợ choáng váng.
Ngược lại cậu bé thì có tư chất tâm lý vững hơn, sắc mặt vẫn như những người bình thường khác, không hề thay đổi một chút nào.
"Được thôi, ta tin ngươi."
Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói.
Cô bé cảm nhận được Từ Phương không giống với những người khác, hắn ta không hề có ác ý với cô bé.
"Nếu như ngươi đã tin ta rồi, thì ngươi có thể nói gì thì cứ nói, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại ở bên ngoài ăn xin, ta có thể giúp đỡ ngươi." Từ Phương cười híp mắt lại hỏi.
Cô bé lau nước mắt đi rồi nói.
"Mẹ ta bị bệnh nằm trên giường, trong nhà thì không còn gì để ăn cả, cho nên bọn ta chỉ có thể đi ra ngoài."
"Thì ra là vậy." Từ Phương gật gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi.
"Được, ngươi đưa ta về nhà ngươi xem nhé, ta có cách để chữa cho mẹ ngươi hết bệnh." Từ Phương khẽ cười nói.
"Ngươi nói đều là thật sao?" Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Từ Phương, nở một nụ cười vui mừng.
"Ta không gạt ngươi đâu."
"Đi, đưa ta đến nhà ngươi xem đi." Từ Phương nói.
Cô bé gật gật đầu, chính ngay lúc cô bé muốn đưa Từ Phương đi thì có một người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Từ Phương.
"Muốn đi sao! Giết người của Dược Sơn Trang ta rồi còn muốn đi sao..."
Ầm...
Người kia còn chưa nói hết câu, thì Từ Phương đã dùng một quyền đánh lên người của người kia.
Người kia trong nháy mắt đã biến thành một làn sương máu, tan biến vào trong không khí.
"Sau này, có thể đừng tìm đến cái chết nữa được không? Ta không muốn giết các ngươi, các ngươi cứ phải muốn đi gặp diêm vương là sao."
Từ Phương lạnh nhạt nói.
Đám đông vây quanh đều sợ hãi đến ngây ngốc cả người, ai nấy đều mang vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Từ Phương.
Người bước ra lúc nãy chính là chưởng môn của Dược Sơn Trang, ông ta đã là tu vi Kim Đan kỳ rồi đó.
Nhưng mà một tu giả Kim Đan kỳ vậy mà lại bị Từ Phương giết trong tích tắc.
Những người khác đều cảm thấy vô cùng choáng váng.
"F*ck, rốt cuộc hắn ta có tu vi gì vậy chứ."
"Người lúc nãy hình như là chưởng môn của Dược Sơn Trang, tu vi đã là Kim Đan kỳ rồi đó."
"Vậy thì sao chứ, không phải cũng bị tên thần bí đó giết trong nháy mắt đó sao."
...
Trong lúc mọi người đang bàn tán về Từ Phương thì Từ Phương đã đến nhà của cô bé kia rồi.
Một căn nhà gỗ đổ nát, nhỏ hẹp, mà các cột gỗ cũng đã bị mối ăn mòn nghiêm trọng, dường như căn nhà có thế bị đổ sập bất kỳ lúc nào.
Từ Phương sau khi đi vào căn phòng này thì đã nhìn thấy một người phụ nữ. Cô ta đang nằm trên giường, sắc mặt xám như tro, toàn thân bốc ra mùi hôi thối.
"Trúng độc rồi." Từ Phương nhìn thoáng qua thì cũng đã biết là tình hình gì.
Trúng độc, đương nhiên cũng dễ giải quyết, Từ Phương mất vài phút là đã có thể chế ra được thuốc giải.
Nhưng theo như Từ Phương thấy thì chuyện này hoàn toàn đúng là lãng phí thời gian.
"Thanh Nhi...Hắn ta là..."
Người phụ nữ nằm trên giường, nhìn thấy Từ Phương thì vừa ho vừa hỏi, ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.
"Đây chính là ân nhân cứu mạng con đó mẹ." Lưu Thanh nói, sau đó đem hết chuyện gặp phải ở Dược Sơn Trang kể cho người phụ nữ đó nghe.
Sau khi nghe xong thì người phụ nữ đó trách cứ nhìn Lưu Thanh nói:
"Mẹ sớm đã bảo con đừng đến đó, con không nghe, hôm nay thì biết rồi chứ, nếu không phải có Từ công tử thì hôm nay con không về được nữa rồi."
Lưu Thanh cúi thấp đầu xuống, nghịch nghịch ngón tay nói: "Con cũng chỉ muốn làm thầy luyện đan, tại sao chúng ta không thể làm thầy luyện đan được chứ."
Từ sâu trong đôi mắt của Lưu Thanh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
"Thầy luyện đan không phải ai cũng có thể làm được, tại sao con còn nghĩ đến việc này chứ." Người phụ nữ đó nói.
Cô bé chỉ biết cúi đầu xuống.
Từ Phương bị hai người đó gạt qua một bên, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chuyện này, con gái của cô rất thích hợp để luyện đan, không chỉ vậy, con trai của cô cũng rất thích hợp để luyện đan, hôm nay ta tới chính là muốn nhận chúng nó làm đồ đệ, dạy cho cô bé thuật luyện đan."
Người phụ nữ nằm trên giường nghe vậy thì không tin cho lắm nhưng lúc nãy nghe Lưu Thanh nói Từ Phương chỉ dùng một chưởng mà đã đánh cho một người thành làn sương máu, cho nên cô ta một mực cung kính Từ Phương.
"Làm gì có...Aiya, đứa con gái này của ta từ nhỏ đã ngốc nghếch..."
Người phụ nữ nằm trên giường còn đang ấp úng không biết nên nói cái gì thì đã bị Từ Phương trực tiếp cắt ngang.
"Lời ta nói đều là sự thật, ngươi đừng nói gì nữa." Từ Phương nói.
Sau đó, Từ Phương đi đến trước giường của người phụ nữ kia, một tay vỗ lên vai người phụ nữ đó, sau đó truyền một tia linh khí vào cơ thể người phụ nữ đó.
Phù...
Chỉ vẻn vẹn mấy giây thì người phụ nữ kia đã phun ra một ngụm máu màu đen hôi thối.
"Mẹ! Mẹ sao rồi." Cô bé mặt tràn đầy lo lắng chạy tới, nhìn người phụ nữ kia.
"Bình tĩnh, ta đã giúp bà ta giải độc rồi, giờ bà ta có thể xuống giường đi lại được rồi đó."Từ Phương nói.
Với cái vỗ vai lúc nãy, hắn ta không chỉ trục xuất chất độc trong người bà ta ra hết mà còn có cả những chất độc tự nhiên tích tụ nhiều năm trong nửa đầu cuộc đời bà ta nữa.
Chương 48 Vương Phương Thúy khiếp sợ
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì bà ta đã sống lâu trăm tuổi rồi.
Bà ta cũng cảm nhận được, cơ thể cứng ngắc ban đầu bỗng nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhõm, không kìm nén được bèn ngồi dậy.
Sau đó bà ta nhất thời sửng sốt, nước mắt lăn dài.
Từ Phương đều biết bà ta sẽ phản ứng như vậy, mỉm cười nói: "Ngươi đi thử một chút đi, đứng lên đi xem nào."
Bà ta nghe theo Từ Phương, đứng dậy, sau đó đi tới đi lui trên mặt đất, vui vẻ giống như một đứa trẻ mới có được món đồ chơi mới vậy.
Khuôn mặt Lưu Thanh và Lưu Minh cũng tràn đầy sự vui mừng.
"Cảm ơn ân nhân ạ."
Một lát sau, bỗng nhiên, ba người cùng nhau quỳ gối xuống trước mặt Từ Phương, vô cùng cung kính nói.
"Không cần cảm ơn đâu, sau này, Lưu Thanh và Lưu Minh chính là đồ đệ của ta rồi nhé." Từ Phương tay khoác lên vai Lưu Thanh nói.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn Từ Phương với khuôn mặt đầy bất ngờ nói.
" n nhân, ý của người là, để hai đứa nhỏ đi theo người học tập luyện đan sao?”
"Đúng, hai đứa nhỏ này của ngươi, đứng đầu về thiên phú luyện đan, ta có thể dạy bọn họ luyện đan." Từ Phương nói.
Bà ta nghe vậy, càng thêm kích động nói không ra lời.
Bà ta nằm liệt trên giường, Từ Phương chỉ động vào một chút, thì bệnh tình của bà ta lại chuyển biến tốt lên.
Có người lợi hại như vậy đến dạy hai đứa con của bà ta, cứ cho là hai đứa con của bà ta sau này sẽ làm thầy thuốc đi nữa, thì nửa đời sau có thể no bụng đến hết đời .
Bỗng nhiên, lúc này bà ta nhớ tới vị tiên nhân trong truyền thuyết, đột nhiên sực tỉnh, người ở trước mặt bà ta, cũng có thể là một vị tiên nhân đó nha.
"Cảm ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân." Bà ta nói không được rõ ràng lắm, nước mắt lại lăn đầy trên má, dập đầu nói lời cảm ơn.
Khuôn mặt Lưu Thanh cũng mừng rỡ nhìn sang Từ Phương, không biết tại sao, nhưng cô bé vẫn luôn luôn tâm niệm, là muốn luyện đan.
Cho tới tận bây giờ, mọi người đều nói cô bé không thể, lần đầu tiên người nói cô bé có thể luyện đan lại là một vị tiên nhân!
Cô bé cảm thấy khoảng cách giữa giấc mơ của mình, trong chốc lát liền ở ngay trước mắt!
"Nếu con học xong luyện đan, thì cũng có bản lĩnh như lúc nãy sư phụ vừa cứu mẹ con phải không?"
Lưu Thanh đi tới trước mặt Từ Phương, nũng nịu hỏi, vô tình, đã đổi xưng hô thành sư phụ.
"Vừa rồi chỉ là vấn đề nhỏ thôi, ngươi học được một phần nghìn, có thể khiến người chết sống lại là không thành vấn đề." Từ Phương vừa cười vừa nói.
...
"Vương Phương Thúy, giao tiền thuê mau." Ngay khi Từ Phương cùng tên tướng đang vui vẻ, thì có một giọng nói thô thiển của đàn ông truyền vào.
Bùm...
Một giây sau, cửa phòng của căn nhà gỗ rách rưới, bị một cái chân to béo đá văng ra. Cả căn nhà đều đang lung lay, phát ra tiếng kêu ken két, khiến người khác phải lo sợ vì sẽ sụp đổ.
Một tên đàn ông trung niên vóc dáng to lớn béo phì, từ ngoài của đi vào.
Vào nhà, ánh mắt liền dừng lại trên người Lưu Thanh, ánh mắt dê xồm không thể nào che dấu được.
"Vương Phương Thúy, cộng thêm ba mẫu ruộng phía ngoài, cộng thêm cái phòng này, tháng này ngươi phải nộp tất cả hết ba mười lượng bạc. Mặt khác, tiền thuê nhà ngươi đã khất nợ mười hai tháng rồi, một tháng ba mươi lượng bạc, ta sẽ bớt cho ngươi, 5 trăm lạng bạc nhé."
Người đàn ông kia nhắm mắt lại, nói vớ va vớ vẩn trong miệng.
Khóe miệng Từ Phương giật giật, cái tên hoang sơn dã lĩnh này, đá phá nát một ngôi nhà, một tháng lại thu ba mươi lượng bạc, muốn ăn cướp à?
Năm trăm lượng kia, cũng có thể mua được một cái tứ hợp viện trong chốn phồn hoa thành thị rồi.
Từ Phương nheo mắt, nhìn tên béo mập kia thể hiện.
"Ba mười lượng bạc, ta không có nhiều như vậy đâu... Hơn nữa, khi bọn ta đến không phải đã nói, một năm ba mươi lượng bạc rồi sao? Hơn nữa, ruộng đất bên ngoài, ta đã không thuê từ lâu rồi."
Vương Phương Thúy hốt hoảng dựa vào lí lẽ biện luận nói.
"Á à, bà già này, không phải bị liệt sao? Sao lại khỏi rồi, lúc trước không phải bà đã lừa chúng tôi đấy chứ."
Tên đàn ông trung niên bỗng ngạc nhiên nói.
Ngay lúc này, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Từ Phương.
"Người này là ai đấy, nhân tình của ngươi à?"
Lưu Thanh kéo tay Từ Phương lại, hoảng sợ nói: "Sư phụ, làm sao bây giờ ạ."
Từ Phương lấy ra một viên kẹo trái cây, vừa ăn vừa hứng thú nói: "Bình tĩnh."
Giọng nói này, giống như có ma lực, khiến ba người đang hốt hoảng, cũng phải khôi phục lấy lý trí.
"Sư phụ? Con bé này, là ai thế." Tên đàn ông to béo đi tới trước mặt Từ Phương liền hỏi.
"À, ta biết rồi, chắc là ngươi không trả nổi tiền thuê phòng, nên đã bán con gái mình đi đấy chứ?"
Nụ cười hắn dâm dê, đi tới trước mặt Lưu Thanh, rồi dò xét cô bé.
"Ta nói này, ngươi bán cho người khác, không bằng bán cho ta đi, ta sẽ trừ hết tiền thuê nhà còn nợ cho ngươi, thấy sao."
Nói xong, hắn liền đưa tay ra, muốn bóp lấy gương mặt non nớt của Lưu Thanh.
Bỗng nhiên, một cánh tay giơ ra, rồi nắm lấy cổ tay tên béo mập kia.
"Ta cho ngươi ba giây, cút đi mau!" Từ Phương thản nhiên nói.
Tên béo muốn đưa tay lấy ra, nhưng sức Từ Phương rất mạnh, sắc mặt hắn ta cũng chẳng mảy may gì.
"Ngươi thả ta ra, ta có thể tha mạng cho ngươi, nếu không…"
Tay còn lại của Từ Phương lại giơ cao lên, sau đó một tiếng bộp phát ra, nét hung hăng trên mặt tên béo biến mất.
Hai cái má mỡ trên mặt tên béo bỗng rung rung lên, như lực đàn hồi vậy.
"Mau cút cho ta, nếu không ta sẽ khiến đầu ngươi quay 360 độ đấy." Từ Phương thả lỏng tay tên béo, rồi thản nhiên nói.
Tên béo đau không tả nổi, trong mắt lóe lên sự hung hăng.
Hắn đâu bao giờ phải chịu kiểu thua thiệt này, sau đó hắn lấy ra một thanh đao, chém về phía Từ Phương.
"Ở tuổi này rồi, sao cứ có nhiều người muốn tìm đến cái chết thế chứ." Từ Phương thở dài một hơi, nắm bắt tên béo kia.
Cầm đầu của hắn vặn một cái, một tiếng rắc, đầu tên béo xoay thành vòng tròn 360.
Sau khi Từ Phương thả tên béo kia ra, hắn mềm nhũn người ngã xuống đất.
Vương Phương Thúy cũng sợ đến choáng váng, nhìn thấy thi thể trên đất, không biết phải làm sao.
Vì Lưu Thanh từng thấy Từ Phương càng vạch tội tên sát nhân, nên cũng khá bình tĩnh.
Trong mắt Lưu Minh, thì không có chút sợ sệt nào, ngược lại còn rất khoái chí.
" n nhân, người chạy mau đi, bọn họ sẽ báo quan đấy." Vương Phương Thúy nói với gương mặt lo lắng.
Từ Phương có chút im lặng, nhưng cũng không giải thích, mà chỉ hỏi: "Ngươi biết cái tên béo này ở nơi nào không?"
Vương Phương Thúy có chút sững sờ, hỏi: " n nhân, người hỏi cái này làm gì."
Từ Phương lấy ra một viên kẹo, lạnh lùng ngậm vào miệng.
"Ta đi giết cả nhà hắn."
Vương Phương Thúy nghe vậy, liền trợn tròn mắt, khóe miệng run rẩy, không biết nên nói cái gì.
Từ Phương cười cười, hắn đương nhiên là đang trêu chọc Vương Phương Thúy, trên thế giới nhiều người xấu lắm, nên hắn ta mới mặc kệ mấy thứ này.
Chỉ cần không chọc tới Từ Phương, thì Từ Phương không cần lo chuyện bao đồng làm gì.
Chương 49 Cướp thầy luyện đan
Từ Phương từ trong không gian trữ đồ lấy ra một con linh thuyền to bằng khoảng bàn tay.
Hắn ta ném nó lên không trung và rồi một ánh sáng trắng bao trùm lấy linh thuyền, linh thuyền nhanh chóng phình to ra.
Qua mấy giây sau, từ một con linh thuyền to bằng bàn tay đã biến thành một con thuyền to bằng cả căn phòng.
"Sư phụ, sư phụ lợi hại quá, đây là cái gì vậy."
Lưu Thanh mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn linh thuyền đang lơ lửng trên không trung.
Mặc dù cô bé đã gặp không ít tiên nhân ở Dược Sơn Trang nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy linh thuyền.
Vương Phương Thúy cũng ngạc nhiên không kém, trong lòng thầm nghĩ, tiên thuật của tiên gia quả nhiên cao thâm khó dò.
"Lên thuyền đi, chúng ta không cần phải ở lại đây nữa, ta đưa các người đến Thiên Lam Tông." Từ Phương nói.
Vương Phương Thúy do dự một lát rồi nói: "Ta đi thu dọn một chút..."
"Không cần thu dọn nữa." Từ Phương thản nhiên nói.
"Nhưng mà, mấy đồ kia mà bỏ đi hết cũng tiếc lắm...không ít tiền đâu đấy..." Vương Phương Thúy cũng chỉ dám lẩm bẩm trong miệng.
Keng...
Từ Phương trực tiếp ném ra một đống bạc, chồng chất cao ngang người.
"Đủ không."
Vương Phương Thúy thất thần hết mấy giây, theo bản năng gật đầu liên tục nói: "Đủ rồi..."
"Đều cho ngươi hết đó, nhưng mà bây giờ ngươi mang không nổi đâu, nên ta giữ trước giùm cho ngươi." Từ Phương nói xong thì vung tay lên, đống bạc ở dưới đất trong nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ trong vòng một ngày mà Vương Phương Thúy đã phải chịu quá nhiều kích thích, trong lúc nhất thời não bộ không tài nào tiêu hóa hết được, toàn bộ đầu óc cứ ong ong cả lên.
Ba người bọn họ leo lên thuyền của Từ Phương, sau đó Từ Phương đưa bọn họ bay thẳng về phía Thiên Lam Tông.
...
Tốc độ của linh thuyền cực nhanh, chỉ vẻn vẹn mười mấy phút đồng hồ mà đã vượt qua nghìn núi muôn sông, trở về đến Thiên Lam Tông rồi.
Từ Phương cũng không muốn lãng phí thời gian, ở ngọn núi phía sau Thiên Lam Tông tìm ngay một cái tứ hợp viện rộng rãi cho Vương Phương Thúy ở.
Sau đó đem đống bạc lúc nãy giao cho bà ta.
Vương Phương Thúy không chịu nổi sự kích thích này, toàn thân tê liệt, xém chút là ngất ngay tại chỗ.
Từ Phương cũng chỉ có thể cười khổ rồi gọi hai tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ đến hầu hạ cho Vương Phương Thúy.
Bà ta là mẹ của hai đồ đệ của mình cho nên Từ Phương đương nhiên cũng không thể bạc đãi bà ta được.
Sau khi sắp xếp xong cho Vương Phương Thúy, Từ Phương liền mang Lưu Thanh và Lưu Minh đến phòng luyện đan.
...
"Bắt đầu từ hôm nay, các con chính là tu giả và thầy luyện đan rồi, quá trình tu luyện sẽ vô cùng buồn chán và cực khổ, luyện đan cũng sẽ trải qua vô số lần thất bại, nhưng ta hy vọng các con đừng bỏ cuộc, nếu không thì các con sẽ có lỗi với thiên phú của các con."
Từ Phương đứng bên cạnh lò luyện đan, thản nhiên nói.
Những lời nói này, hắn ta đều từng nói qua cho mỗi người đồ đệ của mình.
"Vâng, chúng con biết rồi thưa sư phụ."
Lưu Thanh nhìn mọi thứ ở trong phòng luyện đan, đôi bàn tay nhỏ nhắn không nhịn được vuốt ve cái lò luyện đan.
Mặc dù cô bé chưa từng được nhìn thấy những thứ này, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc vô cùng.
Từ Phương lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Lưu Thanh và Lưu Minh.
"Đây chính là đan dược, các con phải luyện chế ra những thứ này."
"Đương nhiên, bây giờ ta không phải là để các con đi luyện đan, mà là để các con ăn những đan dược này trước, những đan dược này có thể giúp các con trở thành tu hành giả."
Lưu Thanh và Lưu Minh theo lời của Từ Phương nuốt những viên đan dược vào, cứ uống hết bình này đến bình khác.
Chỉ trong vòng một ngày, Lưu Thanh và Lưu Minh đã là tu vi Trúc Cơ Kỳ rồi.
Lại thêm một lần nữa đưa đồ đệ mình đến tu vi Trúc Cơ Kỳ, Từ Phương mặc dù vui mừng nhưng cũng lại thêm muộn phiền.
Hắn ta đã tu luyện 10 vạn năm rồi, những vẫn chỉ ở Luyện Khí Kỳ, đám đồ đệ của hắn ta đều chỉ cần thời gian một ngày thì hoàn toàn từ chưa có tu vi gì biến thành Luyện Khí Kỳ.
Sau đó lại nhanh chóng từ Luyện Khí Kỳ đột phá lên Trúc Cơ Kỳ.
Còn hắn thì….thôi bỏ đi.
Lưu Thanh và Lưu Minh có tu vi, có linh khí rồi thì có thể luyện đan được rồi.
Mấy ngày sau thì Từ Phương ngày đêm dạy dỗ hai đồ đệ này luyện chế đan dược.
Hai đồ đệ này cũng không làm cho Từ Phương thất vọng, Lưu Thanh đã tinh thông luyện chế mấy loại đan dược cấp thấp rồi.
Lưu Minh mặc dù chưa đạt đến trình độ như Lưu Thanh nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.
...
Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, Từ Phương nằm ở trên ghế dựa gỗ, bên cạnh là Lăng Thanh Thù đang vỗ vai bóp chân cho hắn ta, ở trước mặt là hai tên đồ đệ luyện đan mới thu nhận, đang bận rộn luyện chế đan dược.
Mọi thứ dường như thật yên bình.
Nhưng tất cả mọi thứ liền kết thúc ngay khi Phương Ngôn tới.
"Ta nói ngươi, lúc ngươi đi ra ngoài chơi, cũng không mang theo ta." Phương Ngôn hùng hùng hổ hổ chạy tới, vừa tới đã nói với Từ Phương.
Mặc dù hắn biết Từ Phương là lão tổ của Thiên Lam Tông, nhưng mà hắn cũng chẳng có chút câu nệ nào của tiền bối khi gặp mặt lão tổ cả.
Chuyện này đương nhiên là có chút liên quan đến ngoại hình của Từ Phương.
Mặc dù Từ Phương đã 10 vạn tuổi rồi nhưng dung mạo hiện tại cũng chỉ là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.
Nếu như đổi hình dạng của Từ Phương thành một ông già râu tóc bạc phơ thì Phương Ngôn có lẽ cũng không tùy tiện vô lễ như vậy.
Đương nhiên Từ Phương cũng không có ý kiến gì, mặc dù hắn ta đã 10 vạn tuổi rồi nhưng tâm hồn của hắn ta cũng chỉ là của một chàng thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.
"Ta không phải ra ngoài chơi, ta bận lắm, chân đi mỏi sắp gãy đến nơi rồi này." Từ Phương cười nói.
"Lại nói ngươi ở bên ngoài làm cái gì mà lại bị người ta truy nã nữa rồi vậy." Phương Ngôn bỗng nhiên nói.
Từ Phương nghe thấy xém chút sặc nước miếng mà chết.
Nhưng sau đó lại thay đổi thái độ ngay lập tức, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ hỏi: "Lần này lại là tên nào chê mình sống lâu nữa thế."
Từ Phương cảm thấy hắn ta làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù có một số tu giả cấp thấp không biết đến hắn ta thì cũng thôi đi, nhưng một số tu giả cấp cao không thể không nhận ra hắn ta chứ.
"Hi hi, là một tên ở Dược Sơn Trang, ngày đầu bọn họ ban bố lệnh truy nã, qua hôm sau đã điều động hết tất cả đồ đệ đi thu hồi lại hết đống lệnh truy nã đó rồi."
Phương Ngôn nói đến đây, không nhịn được mà cười lên ha hả.
Từ Phương cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Bỗng nhiên, trong đầu Từ Phương nhớ ra một chuyện.
...
Ngày hôm sau, Từ Phương đã xuất hiện ở Dược Sơn Trang.
Ngay khi đám đệ tử của Dược Sơn Trang nhìn thấy Từ Phương thì giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Sau một loạt thông báo khẩn cấp, Thái thượng trưởng lão của Dược Sơn Trang vội vã chạy ra.
"Đại nhân hạ cố đến chơi, không biết là có việc gì?"
Thái thượng trưởng lão tên là Châu Thiên, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ.
Ngay khi ông ta biết tông chủ của Dược Sơn Trang bị người ta giết thì tức giận vô cùng, hùng hổ phát đi lệnh truy nã.
Sau đó qua ngày hôm sau thì ông ta biết được người ông ta truy nã chính là Từ Phương.
Lúc đó xem chút là dọa chết ông ta rồi.
Hai ngày nay, ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ trong lòng.
Nhưng mà, chuyện ông ta lo sợ trong lòng cũng đã đến rồi.
Từ Phương cuối cùng cũng chạy đến tận cổng thăm bọn họ rồi.
Bây giờ ông ta rất muốn khóc, ông ta đã đắc tội phải ai rồi chứ, sao mà xui xẻo như vậy.
Nghĩ tới những thế lực đã bị Từ Phương tiêu diệt thì ông ta đã thấy kinh hồn bạt vía ở trong lòng, Dược Sơn Trang sẽ không trở thành nơi tiếp theo chứ.
"Ta đến đây chính là muốn mời thầy luyện đan mà thôi." Từ Phương nói.
"Mời thầy luyện đan sao?" Châu Thiên có chút sững sờ, không biết Từ Phương đang có ý gì.
Chương 50 Cướp thầy luyện đan
"Chính xác mà nói thì, ta muốn thu mấy tên thầy luyện sư." Từ Phương nói.
Chu Thiên càng thêm nghi ngờ, thận trọng hỏi: "Đại nhân, ý của người là..."
"Hiện tại ta đang có rất nhiều linh dược cần luyện chế thành đan dược, nhưng ta lại không đủ thầy luyện đan, cho nên ta mới nghĩ đến các ngươi."
Từ Phương cũng không vong vo, mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình luôn.
Chu Thiên nghe đến đó, thở dài một hơi, chỉ cần không đến diệt môn của hắn là được rồi.
"Đại nhân, cái này thì dễ xử lý, người coi trọng thầy luyện đan nào xin cứ nói." Chu Thiên nói.
Từ Phương mỉm cười thản nhiên nói:
"Ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu hết ý của ta đâu, ta muốn từ nay về sau bọn họ phải luyện đan cho ta."
Chu Thiên có chút bực dọc, một lát sau mới phản ứng lại được.
CMN, tình hình không đúng lắm nha, Từ Phương muốn thầy luyện đan bán thân cho hắn, để làm cỗ máy luyện đan à.
"Điều này, đại nhân, chắc không được đâu."
Chu Thiên toát mồ hôi lạnh, tuy ông ta vô cùng sợ hãi Từ Phương, nhưng Từ Phương quả là ức hiếp người quá đáng, nên mới to gan mà nói thêm mấy câu.
"Đương nhiên ta hiểu ý ngươi vừa nói, ta cũng không muốn mấy cái cỗ máy luyện đan làm gì, ta chỉ muốn toàn bộ Luyện Dược Trang của các ngươi, từ nay về sau luyện đan cho ta."
"Hơn nữa, ta thấy bên trong tông môn này, cũng khá sập sệ rồi, ta sẽ tìm cho các ngươi nơi ở mới, sau này các ngươi sẽ chuyển đến Thiên Lam Tông bọn ta ở, thấy thế nào?"
Từ Phương cười híp mắt nói ra, trong ánh mắt đều tràn đầy nụ cười thiện chí.
"Phụt..."
Nghe được lười này của Từ Phương, Chu Thiên xém chút phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nói.
"Ý của tiền bối là muốn xóa sổ Dược Sơn Trang ta, sau đó đưa tất cả thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đi, để luyện đan cho người sao?"
"Ngươi có thể hiểu như vậy." Từ Phương vừa cười vừa nói.
"Người mơ đi, chúng ta tuy không mạnh bằng người, nhưng cho dù chết, ngươi cũng đừng hòng được như ý nguyện."
Gương mặt Chu Thiên đỏ bừng bừng, ánh mắt phẫn nộ mãi không thôi.
"Đúng đấy, tuy ta không đấu lại ngươi, bọn ta cũng có tôn nghiêm của bọn ta chứ, nếu ngươi dùng vũ lực uy hiếp bọn ta, vậy thì ngươi nhầm rồi, cho dù thế nào đi nữa, thì bọn ta cũng không chịu khuất phục đâu!"
"Đúng, cứ xem như ngươi giết hết bọn ta, thì ngươi cũng đừng hòng đạt được ý nguyện!"
Chính lúc này, một đám người đi ra từ Dược Sơn Trang, hét lớn.
Mỗi một khuôn mặt đều vô cùng phẫn nộ.
"Những người này, cũng hung dữ đấy." Ánh mắt Từ Phương trêu tức.
Thực ra màn kịch này hắn ta dớm đã dự đoán được.
Nếu đã như vậy, thì đành dùng lòng tự ái làm cú đả kích lớn nhất để ra tay với họ thôi.
"Ha ha, nhìn thái độ của các ngươi, khiến ta cảm động quá ấy chứ, ta không cần dùng vũ lực để ép bức, chi bằng chúng ta đánh cược một ván xem sao.” Từ Phương nói.
Sắc mặt Chu Thiên tràn đầy nghi ngờ, không biết Từ Phương đang làm quỷ quái gì nữa, gương mặt đề phòng hỏi.
"Đánh cược à, đánh cược như thế nào, tiền cược là gì.."
Từ Phương lấy lò luyện đan của hắn ra, ầm một tiếng, nện xuống đất, nói: "Nếu các ngươi đều là thầy luyện đan, thì đương nhiên chúng ta sẽ thi luyện đan rồi."
Gương mặt Từ Phương mỉm cười.
"Ta có phương pháp luyện đan, tổng cộng có một trăm loại dược, một mình ta, sẽ đem toàn bộ chỗ đan dược kia đi luyện chế, mình ta luyện trăm viên, các ngươi chọn năm mươi người, mỗi người luyện chế hai viên đan dược."
"Chúng ta có thể thi đấu, xem ai luyện chế ra với thời gian nhanh nhất, nếu như ta thắng, thì các ngươi phải nghe ta chỉ đạo, như thế nào." Từ Phương vừa cười vừa nói.
Lần này, Chu Thiên lại nghi ngờ thêm lần nữa, khi ông ta nghe Từ Phương nói xong, thì sắp ngất đến nơi rồi.
"Chờ một chút, vừa rồi ý của người là, một mình người luyện một trăm viên đan dược, còn bọn ta chỉ cần mỗi người luyện chế ra hai viên là được rồi, sau đó thi xem thời gian của ai nhanh hơn sao?"
Từ Phương gật đầu nói: "Không sai, sao ngươi thông minh đột xuất thế.
Chu Thiên cũng bó tay rồi, bây giờ ông ta đang nghi ngờ.
"Đúng là ngông cuồng, tuy ta không đánh lại hắn, nhưng nếu nói luyện đan, thì mình ta chấp hắn hắn mười con phố."
"Đúng đấy, đừng quên, chúng ta dựa vào cái gì ở Dược Sơn Trang để kiếm sống."
“Hơn nữa, một mình hắn muốn luyện chế 100 viên đan dược, thì linh khí của hắn thật sự đủ dùng hả? Ai cũng biết, luyện đan vô cùng tiêu hao linh khí."
"Đúng đấy, thời gian chúng ta luyện chế hai viên đan dược, vậy mà hắn lại luyện chế được một trăm viên, nếu như thế mà không đấu được với hắn ta, thì chúng ta sống làm gì nữa."
Người của Dược Sơn Trang nói với vẻ mặt khinh thường.
Từ Phương nhìn bọn họ một cái, sau đó vừa cười vừa nói: "Sao, có dám không?"
Chu Thiên tĩnh lặng, suy nghĩ một lúc, ông ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Từ Phương đã nói rồi, ông ta còn có thể từ chối được sao?
Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì cú đấm của ông ta, không cứng rắn như Từ Phương. .
Hơn nữa, điều này đối với ông ta mà nói, nhìn thế nào đi nữa, thì cũng là một cơ hội.
Chỉ cần Từ Phương nói lời giữ lời.
"Nếu tiền bối thua thì sao đây?" Chu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta thua sao?" Khóe miệng Từ Phương cười mỉm.
"Yên tâm, ta không thua đâu."
Chu Thiên nghe vậy, xém chút hộc máu ra.
Được rồi, vấn đề này, coi như ông ta không hỏi nữa.
Nghĩ tới đây, ông ta liếc mắt khinh thường một cái.
"Vậy khi nào thì bắt đầu." Chu Thiên hỏi.
"Ta thấy bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy." Từ Phương thản nhiên nói.
...
Qua một hồi xoay sở, trong quảng trường của Dược Sơn Trang, đã khênh lên 101 lò luyện đan.
Từ Phương ở một bên của quảng trường, ngay cạnh là một đống linh dược lộn xộn.
Nếu nói mức độ lộ xộn như một bãi cỏ cho lợn ăn thì cũng có người tin đấy.
Ở bên khác của quảng trường.
Một trăm thầy luyện sư đang xếp hàng ngay ngắn, linh dược của bọn họ, mỗi một loại đều xếp ngăn nắp, thậm chí đến cái lá của linh dược, cũng được vuốt phẳng.
Chu Thiên làm trọng tài, tại trung tâm của quảng trường.
Nhìn cái đống cỏ cho lợn ăn bên cạnh Từ Phương kia, Từ Phương mà thắng được thì hắn cũng chả cần thở nữa làm gì.
Không cần suy nghĩ, Dược Sơn Trang thắng chắc rồi.
Luyện đan quan trọng nhất là thời gian linh dược đưa ra khỏi lò, cấp độ thời gian chính xác đòi hỏi phải chuẩn từng giây.
Thời gian sơ sẩy đi một li, sẽ dẫn đến việc luyện đan thất bại.
Cho nên, trước khi luyện đan, linh dược luyện chế được phải được xếp ngay ngắn cùng một chỗ, tuyệt đối không được vội vã hấp tấp.
Điểm tốt của việc làm này là, muốn vị linh dược khi đưa ra khỏi lò, có thể thuận tiện cầm trên tay.
Nhưng... Nhìn Từ Phương này xem, lộn xà lộn xộn, chất đầy như núi. Bộ dạng đó, giống như đống cỏ dại vừa mới được nhổ lên vậy.
Chờ đến khi luyện đan, chỉ sợ đến linh dược Từ Phương cũng không thể tìm nổi ấy chứ.
Ngay lúc này, một tiếng tiếng chuông vang lên.
Chu Thiên lớn giọng nói: "Cuộc thi bắt đầu!"
Ông ta vừa mới nói xong, thầy luyện đan của Dược Sơn Trang, trong nháy mắt đã vào việc.
Nhanh chóng thuần thục luyện chế đan dược.