• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão Tổ xuất quan (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 Sát nhập vào Ma Vân Tông

“Vì vậy, ngươi muốn thể hiện cái gì.” Từ Phương nói.

Hà Quang khẽ cắn môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ ác độc, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

"Cho nên, ngươi còn mời đại nhân để không bị uy hiếp à!"

Từ Phương lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên cánh tay giơ cao lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống.

Bốp một tiếng, một cú tát rắn chắc đánh một phát vào mặt Hà Quang.

Hà Quang xoa xoa chỗ bị đánh trên khuôn mặt, với ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ.

"Ngươi, ngươi, ngươi. . ." Một tay Hà Quang chỉ về phía Từ Phương, miệng run rẩy, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời.

Thời gian dần trôi qua ánh mắt đó từ không thể tin nổi đã biến thành ánh mắt hoảng sợ.

Từ Phương khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như thế, đằng sau ta còn có cái gì à, ngươi nói xem."

Hà Quang sờ lên khuôn mặt đã sưng, bỗng nhiên lùi về phía sau rồi nhanh chóng rút lui.

"Người này rất lợi hại, không thể địch lại được đâu, mau vào sơn môn, mời lão tổ ra đây."

Còn mọi người vây thành một nhóm bên ngoài, kể cả Nguyên Anh kì hay là Trúc Cơ kì, cũng đều lộn xộn lui vào bên trong sơn môn.

Ầm. . .

Lúc này, một âm thanh trầm đục truyền đến, một màn sương mù màu đen nhạt bao phủ bầu không trung Ma Vân Tông.

Từ Phương nhìn thoáng qua, nhưng lại không nhìn nổi.

"Là đại trận hộ sơn Tà Quy Nguyên sao ? Có chút thú vị đấy, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là một đại trận không hoàn chỉnh mà thôi." Từ Phương bước ra một bước, đã đi khắp bên ngoài trận pháp rồi, tay còn không ngừng ra đòn trên không trung.

Người ở trong trận pháp, đều mơ màng nhìn thấy Từ Phương, bàn tán ầm ĩ,, không biết Từ Phương đang làm gì.

Nhưng, Từ Phương một tay thì tiếp lấy một tay thì ra đòn liên tay như vậy, khiến toàn bộ trận pháp cũng bắt đầu lung lay, cuối cùng, bịch một tiếng, trận pháp này thế mà lại xuất hiện một vết nứt.

Từ Phương bước ra ngoài một bước, đi vào Ma Vân Tông, bước tới chỗ đám người ở phía trước mắt đang trợn tròn kia.

"Chào mọi người!" Từ Phương cười một tiếng.

Luồng linh khí cuồn cuộn như sóng biển dâng trào quanh người anh ta, cũng bay múa đầy trời, trắng lóa cả mắt.

Ầm…

Bỗng nhiên không ít đệ tử của Ma Vân Tông bị linh khí của Từ Phương đánh trúng, chưa kịp kêu gào thảm thiết mà đã biến thành tro tàn trong nháy mắt rồi.

Một số trưởng lão tu vi Nguyên Anh kỳ , muốn đến ngăn cản Từ Phương, nhưng họ vừa mới tới gần Từ Phương, thì đã bị linh khí mãnh liệt của Từ Phương hạ gục rồi.

Ở trong Ma Vân Tông Từ Phương như đi vào nơi không người vậy!

Toàn bộ Ma Vân Tông, thế mà không có ai có thể ngăn chặn được một chiêu của Từ Phương!

Trong Ma Vân Tông, có một người đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đau khổ kêu gào: "Đệ tử thành khẩn cầu xin lão tổ xuất quan! Nếu không, hôm nay Ma Vân Tông chúng ta, e là sẽ diệt vong mất ạ."

Dựa theo giọng nói đau thương đầy căm phẫn này phát ra, thì một bóng người cũng hiện lên nhanh chóng.

Bóng người này, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Mặc một tiếng áo bào trắng, nhìn qua thì vô cùng già nua, cả người giống như cái xác khô treo trên trên bộ xương vậy.

Tuy vậy, nhưng người này tuyệt đối không để lộ ra vẻ nhụt chí, mà còn đem lại cho người khác một cảm giác tinh thần phấn chấn khỏe mạnh.

"Chuyện gì thế!" Ông lão kia nhìn Hà Quang đang quỳ dưới đất một cái rồi hỏi.

"Tông chủ đại nhân, bên ngoài có người đang gây sự, đệ tử vô dụng, không thể nào khống chế được nên mời sư phụ ra tay ạ!" Hà Quang vui đến phát khóc.

"Sao tự nhiên lại có người gây sự vậy? Đến ngươi cũng không khống chế được sao?” Phương Ẩn có chút sững sờ.

Một luồng thần thức bỗng hướng ra phía ngoài, sau đó nói: "Ta biết rồi, đi cùng với ta đi."

Vừa nói xong, Phương Ẩn liền biến mất ngay tại chỗ.

Ngay lúc này, Từ Phương đang thẳng tay chém giết, bỗng nhiên, không gian trước mặt anh ta hiện lên một luồng sóng gợn lăn tăn, sau đó, dường như có một ông lão phá tan không gian này, từ từ bước ra từ trong đó.

"Dừng tay tại đây đi." Phương Ẩn nói.

Đôi mắt nham hiểm nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy đệ tử của Ma Vân Tông chết chóc vô cùng nghiêm trọng.

Cũng may, người chết đều là đệ tử bình thường, trụ cột vững chắc của Ma Vân Tông, vẫn không gặp trở ngại gì.

Mặc dù bây giờ ông ta vô cùng căm tức, nhưng thấy rằng không biết thực lực của Từ Phương là bao nhiêu, hơn nữa cũng không tạo thành cú đả kích quá lớn đối với Ma Vân Tông, nên Phương Ẩn vẫn chọn bỏ qua, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Từ Phương dừng tay, nheo mắt nhìn người trước mặt này, rồi bỗng thản nhiên nói: "Ông là tông chủ của Ma Vân Tông sao? Nếu không phải, thì gọi ông ta ra đi, còn nếu như đúng, thì chúng ta hãy nói chuyện chõ rõ ràng."

Phương Ẩn nói: "Ta chính là tông chủ đây, sao vậy, anh bạn có gì muốn nói với ta sao?"

Từ Phương lạnh lùng cười một tiếng : "Bây giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn, thứ nhất là, đem Ma Thiên Cuồng Giao giao ra đây cho tôi, thì tôi có thể giữ mạng cho ông, còn có vận mệnh tông môn gì đó của ông nữa."

"Điều thứ hai là, ha ha, chính là ông nghĩ quẩn, rồi từ chối yêu cầu thứ nhất của tôi, sau đó tôi sẽ giết tất cả những người Ma Vân Tông các ngươi, thấy sao, ông chọn cái nào."

Từ Phương nói xong, khoanh tay lại, nhìn Phương Ẩn với vẻ hứng thú.

Khi Phương Ẩn nghe thấy Ma Thiên Cuồng Giao, sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.

"Sao ngươi lại biết được." Phương Ẩn nghi ngờ mãi không thôi nói.

"Ha ha, nếu muốn người khác không biết, trừ khi bản thân không làm! Làm sao tôi biết được, điều này cũng không quan trọng, ông vẫn nên suy ngẫm lại hai sự lựa chọn mà tôi đưa ra lúc trước rồi chọn cái nào đi." Từ Phương thản nhiên nói.

Sắc mặt Phương Ẩn thay đổi nhanh chóng, đột nhiên, ông ta lạnh lùng cười giống như nhớ ra cái gì đó nói:

"Cứ coi như ta giao cho ngươi Ma Thiên Cuồng Giao thì thế nào, hung thú này, có thực lực bằng cả cái động thiên giới, ngươi cảm thấy, ngươi có thể chế ngự được nó sao?"

Phương Ẩn cười đắc ý, thật ra, ông ta cũng không chế ngự nổi Ma Thiên Cuồng Giao, nhưng, ông ta có một bí thuật, ở trong hoàn cảnh đặc biệt, thì có thể áp chế được thực lực của Ma Thiên Cuồng Giao.

Dù vậy, nhưng ông ta vẫn có thể bị thương!

Do vậy có thể thấy được sự khủng khiếp của Ma Thiên Cuồng Giao này.

"Tôi có thể chế ngự được Ma Thiên Cuồng Giao này hay không, đó là chuyện của tôi, bây giờ, ông vẫn nên nghĩ xem, trong hai con đường tôi đưa ra, ông chọn lấy một cái đi."

Sắc mặt Phương Ẩn thay đổi, ông ta thực sự không thể nhìn thấu được thực lực của Từ Phương, thật là thiếu tự tin đấy.

Trong sự thăm dò của ông ta, thì tu vi của Từ Phương là Luyện Khí kỳ….

Nhưng, ông ta cũng không phải người ngu đâu, cứ cho là não ông ta dài đến đầu ngón chân, thì cũng biết, Từ Phương không phải Luyện Khí kỳ, đây chỉ là một lớp ngụy trang của Từ Phương mà thôi.

Nhưng, cho dù ông ta có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn thấu được tu vi thực sự của Từ Phương.

Cho nên, bây giờ ông ta rất buồn bực.

Bỗng nhiên, ông ta nở nụ cười khẩy, nói: "Ngươi đã nói như thế, vậy ta muốn xem xem ngươi chế ngự hung thú này như thế nào."

"Ta đặt Ma Thiên Cuồng Giao ở bên trong U Cốc sau núi, ta sẽ dẫn ngươi đi xem." Phương Ẩn nói xong, trong lòng nở nụ cười lạnh lùng.

Ma Thiên Cuồng Giao này, không phải đồ tốt gì, hiện tại ông ta không biết thực của Từ Phương, nên mới không dám động thủ, chi bằng để Ma Thiên Cuồng Giao thăm dò một chút.

Trên khuôn mặt của Từ Phương nở một nụ cười, nói: "Xem ra ông đã chọn con đường đầu tiên hả, được, vậy ông đưa tôi đi xem đi."

Phương Ẩn dẫn đường phía trước, đi qua mấy ngọn núi lớn, cuối cùng đi tới bên trong một thung lũng yên tĩnh.
Chương 42 Ma Thiên Cuồng Giao

“Ma Thiên Cuồng Giao đang ở trong đó." Phương Ẩn nói ra.

Từ Phương nhìn về phía thung lũng yên tĩnh vô cùng sâu thẳm này, nó rất tối tăm, và không thể nhìn thấy phần đáy.

Nhưng Từ Phương có thể cảm nhận được, từ dưới đáy thung lũng này, có một luồng sát khí kinh khủng truyền đến.

“Đúng là ở đây." Từ Phương thản nhiên nói, vừa rồi anh ta đã dò xét một phen, phát hiện Ma Thiên Cuồng Giao chẳng qua cũng chỉ là tu vi một nửa động thiên thôi.

"Hừ , chờ ta giải quyết Ma Thiên Cuồng Giao, rồi tới ngay.." Từ Phương nói xong, liền nhún người lên, nhảy xuống thung lũng.

"Đây. . ." Phương Ẩn sợ ngây người ra, ban đầu ông ta cho rằng Từ Phương cmr nhận được khí tức của Ma Thiên Cuồng Giao thì sẽ lùi bước, nhưng không ngờ Từ Phương không chớp mắt liền nhảy xuống dưới rồi.

Cảm giác đó chính là không coi Ma Thiên Cuồng Giao ra gì.

Do dự một lúc, Phương Ẩn vẫn không đi cùng Từ Phương xuống dưới thung lũng này.

Nếu như Từ Phương có thể chiến thắng Ma Thiên Cuồng Giao, thì ông ta xuống dưới cũng chẳng có tác dụng gì, nên cứ suy nghĩ xem, phải đối phó thế nào với kẻ mạnh này đi.

Hơn nữa, nếu Từ Phương không thể chiến thắng Ma Thiên Cuồng Giao, thì ông ta cũng chẳng cần thiết gì phải xuống đó cả, bời vì Từ Phương sẽ chết trong tay Ma Thiên Cuồng Giao.

Ông ta mà đi xuống, thì cũng chỉ có thể chôn theo mà thôi.

...

Qua vài phút rơi tự do, Từ Phương rơi ầm một tiếng, cuối cùng rơi xuống dưới đáy rồi.

Từ Phương trực tiếp đập vỡ một cái hố to sâu vài mét trên mặt đất, bỗng có một trận cát bụi mù mịt bao phủ.

"Khụ khụ khụ." Từ Phương đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh bốn phía.

Xung quanh vô cùng tối tăm, tuy không phải kiểu tối đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng vật ở xa một chút, cũng mơ hồ mới thấy được.

Một trận gió lạnh thổi tới, Từ Phương cảm thấy lạnh thấu sương.

Kiểu lạnh này, không phải do nhiệt độ thấp, mà là kiểu lạnh run từ trong xương cốt.

"Nơi này, âm khí rất nặng, là một nơi tốt để nuôi dưỡng tà vật." Từ Phương nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, trong bóng tối hiện ra hai cái đèn lồng màu đỏ sậm .

"Grừ..." Một tiếng gào thét ở tầng dưới, từ chỗ tối đen truyền lên.

"Ngươi đến rồi à." Từ Phương nhìn lên trước mặt Ma Thiên Cuồng Giao, khẽ cười nói.

Tuy nơi này vô cùng đen ám, nhưng thần thức của Từ Phương rất mạnh, nên sớm đã biết phía trước mặt anh ta chính là Ma Thiên Cuồng Giao.

Ma Thiên Cuồng Giao này vô cùng to cao, vùi ở bên trong thung lũng dài này, thân hình vậy mà lại không phát huy được.

Từ Phương cảm thấy, có lẽ anh ta chưa có đôi mắt lớn của Ma Thiên Cuồng Giao.

"Loài người, quả nhiên không thể tin tưởng, nên phải giết hết."

Ma Thiên Cuồng Giao miệng nói tiếng người, âm thanh to lớn, như kinh động đến chín tầng mây.

Đến cả núi đá xung quanh, cũng đều bị tiếng động làm run lên, mấy hòn đá nhỏ thì thi nhau rơi xuống đất.

"Thú vị, kì diệu đấy." Đối với lời nói của Ma Thiên Cuồng Giao này, Từ Phương tỏ vẻ không hiểu.

Nhưng, điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc Từ Phương giết Ma Thiên Cuồng Giao này.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nếu ngươi đã không đồng ý ngoan ngoãn đợi phong ấn trong trận pháp, vậy thì hãy đợi trong cái rương vàng đi."

Từ Phương nói xong.

Trong lỗ mũi Ma Thiên Cuồng Giao phun ra một luồng khí thể màu trắng, cười nhạo nói: "Loài người, là ai cho ngươi sự tự tin đó thế, nhớ năm đó."

Ma Thiên Cuồng Giao vừa nói xong, Từ Phương bỗng nhiên nhảy vọt lên, nhảy một phát lên trên đầu Ma Thiên Cuồng Giao.

Trên đầu Ma Thiên Cuồng Giao, có hai cái sừng to rất là dài.

Từ Phương vuốt ve cái cái sừng to này, bỗng nhiên nghĩ tới, sừng của Ma Thiên Cuồng Giao này, có thể là linh dược hiếm thấy.

Có thể luyện chế không ít đan dược.

Nghĩ đến đây, Từ Phương bỗng lạnh lùng cười một cái tay thì cầm lấy hai cái sừng to, sau đó đột nhiên nhổ cái sừng to này ra.

Một vũng máu chảy từ trên đầu Ma thiên cuồng Giao chảy xuống, Ma Thiên Cuồng Giao cũng phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết tan nát cõi lòng.

m thanh này, truyền ra bên ngoài thung lũng, vang lên tận mây xanh.

Khuôn mặt đệ tử Ma Vân Tông hoảng sợ nhìn lên trời xanh, không biết tiếng gào kinh thiên kia truyền ra từ chỗ nào.

Phản ứng của mọi người ở trên thung lũng, suýt chút nữa thì bị âm thanh gào thét cho điếc lỗ tai.

"Đây là chuyện gì vậy, âm thanh này nghe không đúng lắm nhỉ."

"Sao nghe cứ thấy thảm thương sao ấy." Anh ta tự lẩm bẩm.

Trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh Ma Thiên Cuồng Giao bị Từ Phương treo ngược lên đánh...

Ở dưới thung lũng, Từ Phương ngồi trên đỉnh đầu Ma Thiên Cuồng Giao, nghe thấy tiếng gào thét này, anh ta cảm thấy khó chịu ở màng nhĩ.

"Ta gọi ngươi là bà mẹ già nhé." Từ Phương đột nhiên nhắc đến một cái sừng to khác của Ma Thiên Cuồng Giao, giống như kiểu nhổ củ cải ra vậy.

Sau đó vào lúc Ma Thiên Cuồng Giao còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, thì đột nhiên, một chân đá vào bụng của Ma Thiên Cuồng Giao.

Cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao vô cùng to lớn, Từ Phương ở bên cạnh nó, cảm giác như cơ thể không bằng một phần vạn của Ma Thiên Cuồng Giao.

Một con kiến, đá một con voi, bộ dàng này nhìn thế nào đi nữa cũng thấy không hề hài hòa và còn rất buồn cười.

Nhưng, Ma Thiên Cuồng Giao lại trực tiếp bị Từ Phương giơ cao chân đá bay đi.

Ầm...

Cơ thể cao chọc trời của Ma Thiên Cuồng Giao, liên tục ma sát với vách đá ở thung lũng.

Cả thung lũng bỗng to lên vài vòng, rồi biến thành một cái hố to.

Các đệ tử Ma Vân Tông, khuôn mặt đều rất hoảng sợ nhìn vào bên trong phía sau núi.

Mặt đất Ma Vân Tông rung chuyển, kiến trúc lần lượt sụp đổ, dừng như nứt đất vậy.

Mà trong tiếng nổ kinh thiên động địa phía sau núi, có một sinh vật đầu to, như đang giương cánh ra, bay lên từ mặt đất.

"Vãi chưởng, đây là cái thứ gì thế này." Một đệ tử ngửa mặt lên nhìn bầu trời, không dám nói gì vào lúc này.

"Đây giống như là một con rắn lớn." Một người khác nói ra.

"Cái này là rắn lớn sao? Ngươi chắc chắn chứ, sao rắn lớn lại to như thế chứ? Tôi thấy, đó chắc chắn là rồng."

Một đám đệ tử Ma Vân Tông không rõ chân tướng, nhìn lên trên trời với vẻ mặt ngạc nhiên.

Còn Phương Ẩn, thì sợ đến ngây người, há hốc mồm ra, như có thể nhét một quả trứng gà vào được.

Ông ta không phải đám tiểu đệ tử cái gì cũng không biết kia, ông ta biết đó là Ma Thiên Cuồng Giao.

Thế nhưng, tại sao Ma Thiên Cuồng Giao bay lên!

Ngay lúc này, bỗng nhiên, một bóng người nhanh chóng bay ra từ trong thung lũng.

Bóng người này nếu so sánh cùng Ma Thiên Cuồng Giao, thì chỉ là một hạt vừng nhỏ mà thôi.

Nhưng hạt vừng nhỏ này, lại nhảy lên hẳn đỉnh đầu của Ma Thiên Cuồng Giao, một chân thì hung hăng đạp xuống dưới.

Bịch một tiếng, mới vừa rồi Ma Thiên Cuồng Giao còn thẳng tiến về phía chân trời, giờ lại thay đổi tuyến đường, bay hướng về phía mặt đất.

Rầm...

Ma Thiên Cuồng Giao rơi xuống một đỉnh núi của một mỏm núi, liền khiến mỏm núi vỡ vụn ra hết, những cục đá bùn bay tứ tung. Mỏm núi lúc nãy, đã biến thành một vùng đất bằng phẳng.

Mà Ma Thiên Cuồng Giao, cũng cũng không nhúc nhích gì, chỉ há to mồm, rồi thở sâu từng đợt.

"Nhẹ nhõm thật đấy." Từ Phương lắc đầu, rơi bên cạnh miệng Ma Thiên Cuồng Giao.

"Tha mạng... , tôi… Từ nay về sau, tôi đồng ý nghe theo sự sai khiến của đại nhân!"

Ma Thiên Cuồng Giao trông thấy Từ Phương tới, cả người dùng hết khí lực nói ra.
Chương 43 Hành hung Ma Thiên Cuồng Giao

Tuy đây là một câu nói cố gắng hết sức nói ra của Ma Thiên Cuồng Giao, nhưng bởi vì cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao to lớn, giọng nói ý như tiếng sấm, tất cả mọi người trong Ma Vân Tông đều nghe thấy được.

Không ít người cũng bất ngờ ngay tại chỗ, tuy bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không gì có thể ảnh hưởng đến sự tưởng tượng xa vời của họ.

Nhưng, so với tất cả mọi người thì Phương Ẩn cũng khá kinh hãi, lúc này ông ta mới phản ứng lại, Ma Thiên Cuồng Giao, vậy mà lại nói ra câu mặc cho người khác đem ra điều khiển sao?

"Ha ha, ta không cần." Từ Phương nhìn Ma Thiên Cuồng Giao phía trước, thản nhiên nói.

Anh ta cảm thấy, Ma Thiên Cuồng Giao chết rồi, thì càng thêm có giá trị so với lúc còn sống.

Dựa vào cơ thể của Ma Thiên Cuồng Giao, thì có không ít linh dược rồi.

Ví dụ, Từ Phương nhìn ra phía trước, sợi râu này của Ma Thiên Cuồng Giao cũng có thể làm thành sợi dây dùng được.

Sợi râu này của Ma Thiên Cuồng Giao, có thể cùng một số linh dược khác luyện thành anh đan.

Tỉ lệ thành công của Thành Ẩn đan có thể tăng cấp ở phạm vi rộng từ Kim Đan kỳ thăng cấp lên Nguyên Anh kì.

"Ngươi không cần ta, vậy ý của ngươi là gì, muốn giết ta sao?" Ma Thiên Cuồng Giao có chút sợ hãi nói ra.

Đến cả một ngàn năm trước, nó chiến đấu cùng mấy chục vị tu giả Nguyên Anh kỳ cũng không sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ gặp phải Từ Phương, thì lại cảm thấy sợ hãi.



Vừa rồi Từ Phương đánh nó hai chưởng, đã khiến nó bắt đầu nghi ngờ rồi.

Quá là lợi hại, hai chưởng vừa rồi của Từ Phương, suýt chút nữa đã lấy mạng của nó rồi.

Hơn nữa, rõ ràng Từ Phương còn chưa dùng hết toàn bộ thực lực của mình, mà chỉ giống như đùa giỡn thôi.

Hai chưởng nhẹ nhàng vừa nãy, mà đã khiến nó bị thương nặng rồi!

Tuy trí khôn của nó kém hơn so với loài người, nhưng nó cũng biết rằng, nó không đánh thắng được loài người.

"Loài người, đừng giết ta, ta có thể làm thú cưỡi cho ngươi!" Ma Thiên Cuồng Giao hoảng sợ nói.

Từ Phương lắc đầu, nói: "Ta không có hứng thú với thú cưỡi, mà chỉ hứng thú với luyện đan thôi, cho nên, ta định dùng ngươi để luyện đan đấy."

"Dùng ta để luyện đan á!" Ma Thiên Cuồng Giao sửng sốt mấy giây, sau đó trong nháy mắt liền phản ứng lại.

CMN, dùng mình để luyện đan, không phải là muốn mình chết sao?

Hơn nữa, còn là kiểu ngàn đao bầm thây!

Nghĩ ta đây, Ma Thiên Cuồng Giao bị dọa vãi tè ra quần, mau chóng nói.

"Ngươi đừng có giết ta mà, đừng có giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng đều được hết, như vậy có được không, đừng dùng ta để luyện đan."

Ma Thiên Cuồng Giao khổ sở cầu xin nói, sinh mệnh ở trước mặt, mặt mũi chẳng ra làm sao cả, cho nên đến mặt mũi cũng không cần nữa, thay vào đó là cầu xin một cách không biết xấu hổ là gì.

Phương Ẩn nhìn cú nổ tàn khốc kia, một con thú lạnh nhạt vô tình Ma Thiên Cuồng Giao, đang bắt đầu giả vờ ngây thơ cầu xin tha thứ, khóe miệng liền giật giật.

Ông ta chợt quay người, trong lòng bàn tay như tiết ra mồ hôi.

Tình hình của ông ta cũng không tốt hơn Ma Thiên Cuồng Giao ở điểm nào cả.

Ông ta có thể cảm nhận được Từ Phương có ác ý rất sâu sắc với Ma Vân Tông.

Ông ta cảm thấy, nếu tâm trạng của Từ Phương không tốt, chỉ cần vài phút là có thể khiến Ma Vân Tông bọn họ diệt môn ngay.

Cho nên, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của Ma Vân Tông là hầu hạ Từ Phương cho tốt, tuyệt đối đừng để Từ Phương cảm thấy khó chịu.

Điều này. . . Liên quan đến vấn đề tồn vong của Ma Vân Tông bọn họ.

Mặt khác, hiện giờ trong đó vẫn còn một vấn đề khác rất khó giải quyết.

Từ Thiên Dương Tông Ma Vân Tông đã trộm Ma Thiên Cuồng Giao rồi, điều này phải giải thích như thế nào cho tiền bối đây.

Phương Ẩn cảm giác đầu mình đau đến nỗi muốn nứt ra.

...

Ở một bên khác, tên Ma Thiên Cuồng Giao nói mỏi mồm, nó dùng bộ não không mấy tinh nhanh của mình nghĩ ra vô số lí do để không bị giết, nhưng đều bị Từ Phương lấy lý do dùng nó luyện đan để từ chối.

"Loài người, ngươi đừng quá đáng quá! Không phải ngươi muốn dùng ta để luyện đan sao? Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng không chiếm được bất kì cái gì cả đâu!"

Ma Thiên Cuồng Giao điên cuồng nói.

Từ Phương lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Ngươi có thể thử mà, ngươi thử một cái, chẳng phải là sẽ biết ngay à."

Trên mặt Từ Phương nở nụ cười tự, ánh mắt bình thản nhìn Ma Thiên Cuồng Giao.

Ma Thiên Cuồng Giao nói hết những gì có thể nói: "Được, nếu ngươi đã khăng khăng muốn giết ta, vậy ta sẽ khiến ngươi không chiếm lấy được một thứ gì của ta."

Vừa dứt lời, cơ thể to lớn của Ma Thiên Cuồng Giao trở nên đỏ rực, giống như một chiếc bàn ủi có nhiệt độ cao thiêu đốt hết mọi thứ.

Ầm...

Bỗng nhiên, linh khí xung quanh, trở nên ngột ngạt nồng nặc trong nháy mắt.

Sau đó, cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao dần dần xoay tròn lại.

Càng xoay thì càng mãnh liệt, dần dần biến thành linh khí Long Quyển Phong.

Cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao, ngày càng đỏ lên, đỏ rừng rực, giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào. t

"Ngươi định tự bạo sao?" Từ Phương lạnh lùng hỏi, không có một chút bất ngờ nào.

Từ Phương đoán rằng, nếu để Ma Thiên Cuồng Giao tự nổ, dựa vào lượng linh khí này, trong phạm vi trăm dặm, cũng sẽ hóa thành tro tàn.

"Ha ha, loài người, là ngươi ép ta, nếu ta chết, thì ta cũng phải kéo theo ngươi chết chung! Ha ha ha." Ma Thiên Cuồng Giao gào thét cười nói.

Lúc này, cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao dần trương phình ra, như quả một cầu hơi, dường như bất cứ có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy.

"Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi." Từ Phương bình thản nói.

Từ Phương vừa nói, vừa giơ một ngón tay ra chạm một cái lên trên cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao.

Lúc này, một câu chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Cơ thể trương phình của Ma Thiên Cuồng Giao, nhanh chóng co vào, rất nhanh, liền biến về kích thước bình thường.

Cơ thể đỏ rực này, cũng biến trở về cơ thể đen xám lúc trước.

Linh khí khủng khiếp ban nãy, nhanh chóng tiêu tan hết, trời đất cũng bình yên trở lại, như thể mọi thứ lúc trước chỉ là ảo giác.

"Đây là chuyện gì thế." Ma Thiên Cuồng Giao có chút mơ hồ, trong ánh mắt tràn đầy sự mê man.

"Ha ha, ngươi có thể chết được rồi đấy." Từ Phương thản nhiên nói, rồi bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm, cắm vào trán Ma Thiên Cuồng Giao.

Bụp. . .

Thanh kiếm cắm vào đầu Ma Thiên Cuồng Giao, trong nháy mắt đầu Ma Thiên Cuồng Giao nổ tung thành trăm mảnh vụn rồi.

Từ Phương nhìn thi thể Ma Thiên Cuồng Giao, rồi nở nụ cười.

Ma Thiên Cuồng Giao, thực ra cũng có thể coi như một kẻ mạnh, nhưng thực lực của nó, thực ra cũng chỉ bằng một nửa Động Thiên, thậm chí, còn chưa đến nửa Động Thiên ấy chứ.

Thứ duy nhất để dọa người khác, cũng chỉ có cơ thể to lớn mà thôi.

Đương nhiên, điều này cũng không phải nói rằng Ma Thiên Cuồng Giao kém, mà chỉ là Ma Thiên Cuồng Giao bị phong ấn ở dưới trận pháp một ngàn năm, tu vi không tiến bộ ngược lại còn bị thụt lùi, cứ cho là bây giờ ra ngoài được rồi, thì nguyên khí cũng không trở lại được.

Nếu để cho Ma Thiên Cuồng Giao tu luyện nghiêm chỉnh một khoảng thời gian, thì Ma Thiên Cuồng Giao chắc chắn sẽ hồi phục lại tu vi cảnh giới Động Thiên.

Ngay lúc này, bỗng nhiên, Từ Phương nghe thấy âm thanh xé tan không trung truyền đến từ phía sau.

Từ Phương quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám người, bay đến trước mặt anh ta.

"Các ngươi là ai, làm gì vậy." Từ Phương hỏi.

Bịch. . .

Đúng lúc này, bỗng nhiên đám người bay ta kia, quỳ một chân trên đất, rất lễ phép nói.

"Ma Vân Tông hoan nghênh tiền bối đại giá quang lâm." Một người cầm đầu, chính là Phương Ẩn, nơm nớp lo sợ nói.

Ánh mắt Từ Phương nhìn qua bọn họ, Phương Ẩn cười lại càng thêm gượng ép, tên Từ Phương này dường như cũng nghe thấy được nhịp tim của ông ta.
Chương 44 Cướp sạch

"Ông làm gì thế, vừa rồi ông đâu có như thế đâu." Từ Phương thản nhiên nói.

Phương Ẩn lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, trong lòng vô cùng phiền muộn, nếu ông ta sớm biết Từ Phương lợi hại như vậy, thì ban nãy tuyệt đối sẽ không dùng kiểu thái độ đó.

"Đại nhân, vừa rồi có chút vô lễ, mong đại nhân thứ tội." Phương Ẩn run run rẩy rẩy nói.

Từ Phương gật gật đầu, nói: "Được, ta biết rồi, vậy ngươi nói xem, bây giờ ngươi muốn như thế nào."

"Xin đại nhân tha tội." Phương Ẩn nói ra.

Từ Phương lạnh lùng cười nói: "Ha ha ha, ngươi có tội gì sao?"

Mồ hôi lạnh của Phương Ẩn càng tiết ra nhiều hơn.

Lời này của Từ Phương, cũng chỉ là lời nói dối thôi.

"Tội bất kính lúc nãy đó." Phương Ẩn suy nghĩ một lát rồi nói ra.

"Ha ha, tội bất kính gì chứ, để đó đi, chúng ta hãy nói về chuyện yêu thú nhé." Từ Phương chỉ về phía Ma Thiên Cuồng Giao đã chết kia, lạnh lùng nói.

Phương Ẩn cảm thấy trong lòng trầm xuống, mắt tối sầm lại, suýt chút ngất đi.

Bây giờ chuyện ông ta sợ nhất chính là Từ Phương truy cứu Ma Thiên Cuồng Giao.

Bời vì nhắc đến Ma Thiên Cuồng Giao, chính là nói trúng tim đen của bọn họ, thả hung thú ra suýt chút nữa là sơ xuất lớn nhất của thiên hạ rồi.

Hơn nữa, Ma Thiên Cuồng Giao cũng không chịu sự khống chế của Ma Vân Tông bọn họ, chỉ là cuộc giao dịch giữa Ma Vân Tông và Ma Thiên Cuồng Giao, khiến Ma Thiên Cuồng Giao tạm thời ở lại Ma Vân Tông thôi.

"Cái này, cái này, bọn ta cũng chỉ muốn để Ma Thiên Cuồng Giao làm linh thú bảo vệ núi mà thôi, chứ không hề có ý gì khác cả."

Phương Ẩn có chút thiếu tự tin.

"Thật sao?" Từ Phương lại nở nụ cười gượng gạo, không có ý kiến gì nữa.

"Các ngươi thả Ma Thiên Cuồng Giao từ trong phong ấn ra, có bao giờ nghĩ đến việc mất đi sự khống chế không, nếu vậy thì các ngươi phải làm sao."

Từ Phương hỏi.

"Điều này, không phải còn có đại nhân sao?" Một giọng điệu yếu ớt nói.

Từ Phương liếc người kia một cái, cũng không muốn tán dóc với những người này.

"Ta có thể không truy cứu, nhưng, ta muốn tới nhà kho của ngươi một chuyến, thế nào không có vấn đề gì chứ."

Từ Phương hỏi, anh ta tin rằng anh ta hỏi như thế, thì người khác sẽ hiểu ra ý của anh ta.

Sắc mặt Phương Ẩn thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn thở dài một cái, nói: "Được, theo sự sắp xếp của đại nhân vậy."

Tuy trong lòng Phương Ẩn vô cùng bất mãn, nhưng anh ta có thể làm gì được chứ, một người có thể đá chết tiền bối Ma Thiên Cuồng Giao, còn không phải rất dễ dàng diệt Ma Vân Tông bọn họ sao.

...

Dưới sự dẫn đường của Phương Ẩn, Từ Phương đã bước vào nhà kho của Ma Vân Tông.

Quả nhiên, trong nhà kho của Ma Vân Tông, đúng là có không ít bảo bối.

Các loại linh kiếm đan dược công pháp gì đó.

Đây là tình hình bên trong của một tông môn, Ma Vân Tông kế thừa được hơn ngàn năm, bây giờ chính là thời gian Ma Vân Tông lớn mạnh nhất, bảo bối đương nhiên là không ít.

Những vật này ở một vạn năm trước, Từ Phương cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Nhưng, bây giờ Ma Vân Tông đã nghèo rớt mồng tơi rồi, trong nhà kho hàng cơ bản đã rỗng tuếch.

Đệ tử Ma Vân Tông không ít, nghèo như vậy thì sao mà được đây.

Cho nên, Từ Phương trực tiếp vung tay lên, đem tất cả mọi thứ, cất hết vào bên trong không gian dự trữ vật của mình.

Phương Ẩn nhìn thấy gia sản của của tổ tiên cứ như thế mà biến mất, trong lòng tức giận, không dám nói lời nào, nhưng khuôn mặt vẫn phải nở nụ cười hòa nhã.

Phương Ẩn dưới sự kích động mãnh liệt, hơi thở gấp gáp, mắt trợn trắng, sau đó hôn mê bất tỉnh....

...

Ngày hôm sau, toàn bộ quận Thiên loan tin truyền thuyết Ma Vân Tông.

Bời vì, từ trưởng lão cho tới đệ tử Luyện Khí kỳ của Ma Vân Tông, cũng bắt đầu xuống núi ăn xin rồi...

Từ Phương không chỉ lấy hết đồ ở nhà kho Ma Vân Tông, mà còn dẹp sạch từ trưởng lão đến đệ tử Luyện Khí kỳ sang một bên.

Đến cả một sơn môn khí thế hào phóng như Ma Vân Tông, cũng phải dọn đi hết.

Hiện tại Ma Vân Tông, cũng chỉ là bang phái danh xứng với thực thôi.

...

Từ Phương về tới Thiên Lam Tông, ngày đầu tiên liền tuyên bố, Từ Phương muốn ban thưởng bảo vật cho đệ tử, khiến bao nhiêu đệ tử đều đến quảng trường.

Đám người thi nhau chen lấn ở trên quảng trường, khuôn mặt tràn đầy sự cùng bái nhìn Từ Phương trên khán đài.

"Khụ khụ, tất cả mọi người yên lặng một chút, sau đó tránh ra một khu đất trống, tôi sẽ đặt bảo vật ở đó, rồi mọi người nhìn trúng cái nào, thì tự đi lấy là được." Giọng Từ Phương hùng hậu truyền ra, phần trung tâm của quảng trường để trống một khu.

Từ Phương vung tay một phát, bảo vật cướp được từ Ma Vân Tông rơi chồng chất như một đống rác ở quảng trường vậy.

Chỉ có mùi thơm ngát của đan dược, sự sắc bén của vũ khí, mới thể hiện đó không phải là rác, mà thực sự chính là bảo bối.

Hôm đó sau khi Thiên Lam Tông nhìn thấy những đồ ở giữa quảng trường, thì cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Thế này cũng quá là nhiều đi, Từ lão tổ của họ rốt cuộc muốn làm gì vậy.

"Kim Đan kỳ các ngươi, cũng không phải không có kiến thức đi tranh cướp với bọn họ, ta sẽ giữ lại cho các ngươi thứ tốt hơn, bây giờ các ngươi đi giữ gìn trật tự, nếu ai đánh cướp gây lộn, thì các ngươi cứ việc xử lý những tên đó." Từ Phương nói với trưởng lão Kim Đan kỳ của Thiên Lam tông.

Sắc mặt những vị Kim Đan kỳ tu giả đó rất vui vẻ, sau khi vội vàng nói cảm ơn, thì liền đi giữ gìn trật tự ngay.

"Lão tổ, những thứ này, nhiều như vậy, không phải là người đã ra ngoài cướp sạch hết của một tông môn đó chứ."

Lúc này Lăng Thanh Thù đi tới, nhìn thấy bảo vật chất đầy như núi ở trong sân kia, không nhịn được liền nói tục vài câu.

"Không sai, chính ta đã cướp sạch hết của một tông môn." Từ Phương khẽ gật đầu nói.

Lăng Thanh Thù sững sờ, vừa rồi cô ta cũng chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ lại đúng như vậy.

Không nhịn nổi nhìn Từ Phương một cái, rồi im lặng.

"Đi, chúng ta đến phía trước sơn môn đi." Từ Phương nói.

"Chúng ta đến phía trước sơn môn làm gì." Lăng Thanh Thù nghi ngờ hỏi.

"Sơn môn chúng ta, tồi tàn đến mức không ra dáng một sơn môn rồi, ta đã dọn một sơn môn trông khá ổn ở bên ngoài, mau đến xem một lần đi."

Từ Phương nói.

Khuôn mặt Lăng Thanh Thù nhìn Từ Phương một cách kì lạ, nếu như vừa rồi cô ta không hiểu sai, thì Từ lão tổ chắc là đã cướp được một sơn môn ở ngoài về..

Từ Phương đi tới phía trước sơn môn Thiên Lam tông, đem những thứ rách nát của sơn môn vứt đi hết, sau đó đem những gì cướp được ở Ma Vân Tông đặt lại lên vị trí cũ.

Bỗng, có một khí thế của một sơn môn phóng khoáng, không khí của toàn bộ Thiên Lam Tông cũng khác đi.

"Từ lão tổ, bên trên sơn môn này, lại viết là Ma Vân Tông ạ." Lăng Thanh Thù nhìn cái sơn môn này, thì gượng cười không nói lên lời.

Từ Phương nhướng mày, nhún người lên, trên tay cầm một thanh linh kiếm, một đường kiếm sắc màu trắng hiện ra, ba chữ Ma Vân Tông to đùng đã bị Từ Phương chém rơi xuống phía dưới.

Sau đó tay cầm linh kiếm, thanh kiếm trên tay Từ Phương rồng bay phượng múa, bên trên sơn môn khắc mấy chữ Thiên Lam Tông to đùng.

Từ Phương rơi xuống đất, thu kiếm, nhìn mấy chữ bên trên, mỉm cười, nói: "Lăng Thanh Thù, ngươi xem chữ này thế nào."

Lăng Tanh Thù nhìn lên, xem qua thì cảm thấy chẳng có gì cả, nhưng càng xem kĩ thì lại càng sợ hãi, hình như có thứ gì đó bóp lấy trái tim cô ta, đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn rồi.
Chương 45 Dược sơn trang

"Lão tổ, chữ này, sao ta nhìn cứ có cảm giác kinh sợ thế.” Lăng Thanh Thù hỏi.

Từ Phương nở nụ cười, giải thích: "Chữ này, là ta đã thêm thiên địa pháp tắc vào, nên đã mang sát ý, ngươi nhìn thì không có gì đáng ngại cả, nhưng người khác có ác ý với Thiên Lam Tông nhìn vào, thì tinh thần sẽ bị bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

Lăng Thanh Thù nghe vậy, khuôn mặt tràn đầy sự tôn sùng nhìn Từ Phương, lúc này nàng ta cảm thấy, lão tổ nhà mình, dường như không có gì là không làm được.

Sau khi sắp xếp xong sơn môn Thiên Lam Tông, Từ Phương trở về lại bên trong Thiên Lam Tông.

Sau đó, Từ Phương chuẩn bị luyện thuốc.

Nhìn Từ Phương chất linh dược như núi, Đỗ Dương cảm giác tay như bị chuột rút.

Nhiều linh dược như vậy, nếu một mình Từ Phương luyện chế, sợ rằng sẽ luyện đến lúc trời đất mù mịt mất.

Hơn nữa, Từ Phương tốt xấu gì cũng là nhân vật lão tổ có số mã, bây giờ hắn ta cảm thấy bản thân như là một tiểu đồng tử luyện thuốc vậy.

Từ Phương sa sút tinh ngồi xuống mặt đất, trong miệng ngậm một cây cỏ tươi.

"Ôi, xem ra, mình phải cần thêm mấy tiểu đồ đệ luyện thuốc rồi đây." Nói xong Từ Phương đứng lên, nhìn ra bên ngoài.

Lăng Thanh Thù thì không được, tuy nàng ta có thiên phú luyện đan, nhưng thiên phú đó lại chẳng ra làm sao cả.

Tuy dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của Từ Phương, nàng ta cũng có thể trở thành một đại sư luyện đan, nhưng Lăng Thanh Thù lại là tông chủ của Thiên Lam Tông, không thể cứ mãi luyện thuốc được.

"Xuống núi tìm một tên tiểu đồ đệ thôi." Từ Phương thở dài một hơi, rồi đi về phía bên ngoài.

Thiên Lam đã trải qua vạn năm tuổi, nói là biến thành một đống đổ nát cũng không phải là nói quá.

Muốn xây dựng lại Thiên Lam Tông, thể nào cũng phải là một công trình vĩ đại đồ sộ.

Nhưng Từ Phương không để ý chút nào.

Cho dù khó khăn có lớn hơn nữa thì cũng không thể ngăn trở hắn ta.

Đối với Từ Phương mà nói Thiên Lam tông là nơi gửi gắm tinh thần.

Hắn ta sống quá lâu rồi, mười vạn năm trước, hắn ta đã đi theo sư phụ thành lập lên Thiên Lam tông, chứng kiến Thiên Lam Tông từ không có gì đến khi đến lúc có gì.

Thời gian mười vạn năm, những biến đổi lớn trong cuộc đời, sư phụ, sư đệ của hắn ta, cố nhân của hắn ta, cũng đều biến mất theo dòng thời gian.

Thời gian mười vạn năm, quá lâu, nhưng có thể xóa đi hết tất cả dấu vết.

Sâu trong kí ức, đến dáng vẻ của sư phụ hắn ta, cũng chỉ là mơ hồ mà thôi.

Thứ duy nhất có thể dùng để chứng minh sự tồn tại sư phụ, chính là hắn ta nhìn thấy một Thiên Lam Tông do một tay sư phụ thành lập lên.

Thời gian mười vạn năm, Thiên Lam Tông còn có thể tồn tại trên thế giới này, chính là nhờ vào công lao của Từ Phương.

Trong lòng Từ Phương, chỉ có hai chuyện, thứ nhất là, đột nhiên từ Luyện Khí kỳ, thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ.

Chuyện thứ hai là, bảo vệ sự tồn tại mãi mãi của Thiên Lam Tông.

Không chỉ là tồn lại, mà còn phải trở thành tông môn lớn mạnh nhất trên thế giới, để tái hiện lại sự huy hoàng của ngày xưa!

...

Trước khi Từ Phương rời khỏi Thiên Lam Tông, hắn ta liền giao cho Lăng Thanh Thù một nhiệm vụ, ra bên ngoài tuyển lấy một đệ tử có ý muốn luyện đan.

Ngày hôm sau, đã có không ít người đến tham gia sát hạch.

Nhưng, cơ bản người đến đây đều là người ở gần vùng này, không có mấy người ở nơi khác đến.

Những người này đến đây, đại đa số đều là đến để góp vui, cơ bản là không có thiên phú luyện đan.

Cứ cho là một số người có thiên phú luyện đan đi nữa, thì cũng không đạt đến tiêu chuẩn tuyển chọn của Từ Phương.

"Xem ra, không thể ở đây há miệng chờ sung được rồi, phải ra ngoài xem thế nào thôi." Từ Phương nhăn mày nhìn ra đám người không có thiên phú luyện đan trước mặt.

Ngày hôm sau, Từ Phương liền rời khỏi Thiên Lam Tông, phiêu bạt tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi ở biên giới Tề Châu, là vì muốn tìm một thiên tài luyện đan rồi thu nhận làm đệ tử..

Nhưng Từ Phương đã tìm nửa tháng trời rồi, cũng không tìm được một người có thiên phú luyện đan, chứ đừng nói đến thiên tài.

"Cứ tìm như vậy cũng không được rồi.." Từ Phương nhíu mày nói.

Bỗng nhiên Từ Phương vỗ vào đầu một cái, cảm giác bản thân như một đồ ngốc ấy.

Tại sao hắn ta lại phải đi tìm chứ, muốn tìm người có thiên phú luyện đan và người có ý muốn luyện đan, tuy khó tìm, nhưng ở nơi đông nghịt này thì đều có những người như thế mà.

Nghĩ tới đây, Từ Phương trực tiếp chạy về phía Dược sơn trang ngay biên giới Tề Châu.

Dược sơn trang, sức chiến đấu của tu giả bọn họ, có thể không được xếp hạng cao ở Tề Châu, nhưng lại là tông môn luyện đan duy nhất ở Tề Châu, nếu họ nói đứng thứ hai thì không có bất kì thế lực nào dám nói thứ nhất.

Ở Tề Châu, hầu như tất cả mọi thế lực đều sẽ mời thầy luyện đan ở Dược sơn trang đến luyện chế đan dược.

Bởi vậy Dược sơn trang vô cùng giàu, có thể thoải mái mà sống qua ngày.

Danh tiếng đệ nhất tông môn luyện đan Dược sơn trang ở Tề Châu cũng lan xa, thu hút không ít thầy luyện đan đến, muốn được gia nhập vào Dược sơn trang.

Bây giờ, lại đến đại hội tuyển sinh một năm một lần của Dược sơn trang.

Bên ngoài Dược sơn trang mọi người tấp nập đi lại, tất cả đều là người có tố chất luyện đan nhất định.

Từ Phương trà trộn vào trong đám người, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người bọn họ.

Không được, không được, vẫn không được...

Từ Phương nhìn qua một người, liền biết tố chất chất luyện đan của người kia.

Nhìn nhiều người như vậy, nhưng vẫn không tìm được một đệ tử có đầy đủ tố chất.

Trong lòng Từ Phương không khỏi có chút thất vọng.

Thậm chí Từ Phương đang nghĩ, có nên từ bỏ ý nghĩ tìm một đồ đệ hay không, rồi trực tiếp mời thầy luyện đan của Dược sơn trang đến giúp luyện chế đan dược là được.

Ngay lúc Từ Phương đang suy nghĩ, bỗng nhiên, phía trước truyền ra một âm thanh không thể nhẫn nại được.

"Ta nói ngươi đấy, lề mà lề mề gì đâu á, tới kiểm tra tố chất nhanh lên!”

Từ Phương dựa theo giọng nói nhìn lại, thì chỉ nhìn thấy một thanh niên áo xanh đang hét to với hắn ta.

"Còn không mau đi, kiểm tra tố chất đi!" Chu Triệt thấy Từ Phương đứng đơ tại chỗ, không nhịn được bèn quát lên một tiếng nữa.

Bên cạnh Chu Triệt, có giá đỡ bốn góc, do bốn thanh thép màu vàng óng làm chân đỡ, cao gần nửa người.

Trên giá bốn góc, thì đặt một quả cầu bằng thủy tinh màu trắng lên.

Thứ này Từ Phương biết, đó là quả cầu thủy tinh dùng để kiểm tra xem một người có tố chất hay không.

Phải dùng tay đặt lên trên quả cầu thủy tinh này, sau đó truyền linh khí vào, dựa theo màu sắc của quả cầu để đánh giá xem một người có tố chất luyện đan hay không.

Nếu là màu trắng, chính là không có tố chất luyện đan, màu xanh lam là kém, màu vàng là bình thường, màu hồng là tốt, màu đen là nghịch thiên.

Trong đó cấp bậc cụ thể, thì có thể dựa vào độ đậm nhạt của màu sắc để đánh giá.

Ví dụ như màu xanh lam thì có xanh lam nhạt và màu xanh lam đậm vân vân.

Từ Phương đi tới bên cạnh quả cầu thủy tinh kia, tay phải đặt vào phía trên quả cầu.

Một tia linh khí truyền vào, quay một vòng trong đó.

Không ít người đều nhìn chằm chằm vào tia linh khí này, nhưng, chờ đến khi tia linh khí biến mất, màu sắc của quả cầu cũng không thay đổi chút nào.

"Không đủ tư cách, tiếp theo." Chu Triệt phất phất tay, gương mặt không nhẫn nại nói.

Nếu đã không có thiên phú, thì cũng biểu thị Từ Phương là một người bình thường.

Hắn ta là tu gia cộng thêm thầy luyện đan, đương nhiên không cần khách sáo với một người bình thường.

Từ Phương cũng không để ý, bởi vì đây là thái độ bình thường đối với người phàm.

Nếu đã không tìm được người mình muốn ở nơi này, thì Từ Phương cũng không có ý định ở lại đây.

Vừa mới quay người muốn đi, thì bỗng nhiên, ánh mắt Từ Phương, thấy được hai tỷ đệ ở bên cạnh một xó xỉnh!

Thiên tài, thiên tài vô song nha!

Một giây sau, Từ Phương liền kích động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom