• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão Tổ xuất quan (4 Viewers)

  • Chương 71-72

Chương 71: Lục Khai Sơn chết rồi

Cánh tay Lục Khai Sơn mất hết sức lực buông thõng xuống, thanh đao lửa cháy đỏ cũng trượt xuống theo, sau đó cả người hắn quỳ sụp xuống đất ngay trước mặt Từ Phương, hắn giật giật một chút rồi chết luôn.

Trong nháy mắt, cho dù là binh sĩ dưới núi, hay là đệ tử của Thiên Lam Tông, đều trợn tròn mắt hết cả lên.

Mấy chục tên tu giả Nguyên Anh Kỳ này, thì hai mặt nhìn nhau, sắc mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, bỗng chốc không biết phải làm gì cho đúng nữa.

"Đây... Là tình huống gì vậy." Một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ không dám tin nói.

"Lục Khai Sơn đại nhân, đã chết rồi sao?" Một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ khác, cũng không dám tin trồi nói.

Lục Khai Sơn, là một tên mạnh cảnh giới Động Thiên đó nha, trên chiến trường, không ai là đối thủ của hắn hết đó.

Thế nhưng, hôm nay lại chết một cách không thể ngờ nổi ở Tề Châu khỉ ho cò gáy này.

Điều này khiến bọn họ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.

"Chúng ta có cần xông lên, báo thù cho Lục Khai Sơn đại nhân không.”Lúc này, một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ nói, gương mặt lộ ra vẻ sững sờ.

"Đánh cái mẹ gì nữa, Lục Khai Sơn là một tu giả cảnh giới Động Thiên còn không phải là đối thủ của hắn ta, chúng ta xông lên đấy không phải là tìm cái chết sao hả?" Một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ khác nói.

Ngay sau đó, sau khi khi thảo luận một vài câu, bọn hộ liền liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tháo chạy.

Đúng là hay ra vẻ thật đấy, mười mấy phút trước khí thế của bọn họ còn hừng hực đòi bao vây Thiên Lam Tông.

Thế mà mười mấy phút sau, thống soái của bọn họ là Lục Khai Sơn đã đi đời luôn rồi, đã thế bọn chúng chạy trốn y như chó mất chủ vậy.

Từ Phương chuyển âm, nhìn thấy Thiên Lam Tông chìm trong biển lửa.

Cũng may cuối cùng, Từ Phương chia ra một số linh khí, bảo vệ các đệ tử của Thiên Lam Tông, nhìn qua lần tổn thất có vẻ khá lớn, nhưng cũng may là không gây thương vong gì đến đệ tử của Thiên Lam Tông.

Từ Phương vung tay lên, một tia linh khí màu xanh lam bay thẳng lên trên trời, giống như một tia chớp vậy.

Ầm... Linh khí trên không trung nổ tung, một luồng sóng màu trắng vỡ tung, bắn ra những tia gợn lăn tăn.

Sau khi những tầng mây đập vào nhau, trong nháy mắt đã tan biến.

Một lúc sau, thì có cơn mưa giông ào ào trút xuống, dập tắt trận hỏa hoạn lớn này.

Nhưng lúc này, toàn bộ Thiên Lam tông đã bị thiêu hủy, chỉ còn một đống đổ nát thảm thương.

Sắc mặt Từ Phương xám xịt một màu, hắn ta chỉ sơ xuất một chút thôi, mà đã để cho Lục Khai Sơn làm ra một trận hỗn loạn tanh bành với Thiên Lam Tông rồi.

Nhìn những tên binh sĩ đang chạy trốn kia, Từ Phương nhún người một cái, liền nhảy đến trước mặt bọn chúng, hai bàn tay tung chưởng liên tục, khiến linh khí bắn điên cuồng ra ngoài.

Bỗng có một tên tu giả bị linh khí nghiền nát.

"Các ngươi đã tới đây rồi, mà muốn tùy đi về sao?" Giọng Từ Phương lạnh lùng truyền đến.

Ánh mắt Từ Phương liếc qua một phát là thấy ngay mấy tên tu gia Nguyên Anh Kỳ.

Trong nháy mắt Từ Phương liền di chuyển đến trước mặt bọn chúng rồi nói: "Hôm nay nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích chính đáng, thì các ngươi đừng hòng rời đi được."

Những người Nguyên Anh Kỳ đó vừa nhìn thấy Từ Phương, xém chút nữa thì bị hù chết khiếp.

Vừa rồi Từ Phương một chưởng đã đánh chết Lục Khai Sơn một tu giả cảnh giới Động Thiên với tư thế oai hùng, trong đầu bọn họ không thể nào quên cái ấn tượng sâu sắc này được.

Từ Phương giết chết Lục Khai Sơn trong tích tắc, thì giết bọn họ không phải dễ như trở bàn tay à.

"Dừng lại cho ta, nếu ai trong số các ngươi chạy thoát, ta sẽ tiễn tên đó đi gặp Diêm Vương luôn!"

Từ Phương mở miệng nói, tuy âm thanh của hắn ta không lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được.

Đặc biệt là những tu giả Nguyên Anh Kỳ, ở ngay trước mặt Từ Phương, bị Từ Phương dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm, sao mà dám cử động chứ.

"Đại nhân, tất cả mọi thứ đều là hiểu nhầm thôi ạ, bọn ta đến đây, cũng không phải do ý của bọn ta, mà chính Lục Khai Sơn đã đưa bọn ta đến đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy, lúc đầu hoàng thượng triệu bọn ta về Hoàng Thành, chính là Lục Khai Sơn đã tự ý đưa bọn ta đến đây, bọn ta cũng không dám phản đối."

Những tu giả Nguyên Anh Kỳ đó nhao nhao đổ hết mọi chuyện lên đầu Lục Khai Sơn.

Từ Phương vẫn im lặng lắng nghe, sau khi nghe xong, mới thản nhiên nói: "Nói xong rồi à? Nếu đã nói xong rồi, thì hãy sửa lại thật tốt những kiến trúc bị phá hỏng cho ta đi."

Những tu giả Nguyên Anh Kỳ đó nhìn Tư Phương với vẻ mặt sững sờ, không biết Từ Phương có ý gì đây.

Từ Phương chỉ sang tất cả khuôn viên bị thiêu cháy còn sót lại của Thiên Lam Tông, nói.

"Đây là những gì các ngươi đã gây ra, đã phá hủy tất cả, vậy mà còn muốn thoát sao? Các ngươi cũng có chút ảo tưởng đấy, nếu các ngươi mà không sửa xong cho ta, thì cũng đừng hòng mà đi nữa."

Từ Phương nói xong, cười híp mắt nhìn những người này.

Thực ra, Thiên Lam Tông lúc trước, vì cũng cũ kỹ lâu đời rách nát lắm rồi, lần này một mồi lửa đốt sạch hết mọi thứ, xem ra cũng có cái tốt.

Hơn nữa, cũng không phải là đốt cháy vô ích, ở đây còn có hơn một vạn người, chỉ cần cho bọn họ xây dựng lại Thiên Lam Tông, rất nhanh là có thể hoàn thành xong rồi.

Những tu giả Nguyên Anh Kỳ nghe vậy liền thở dài một hơi.

Chỉ cần không giết bọn chúng, thì những chuyện khác muốn sao cũng được.

...

Mấy chục tên tu giả Nguyên Anh, thấy Từ Phương uy hiếp như vậy, chỉ có thể chạy tới ra lệnh những tu giả Kim Đan Kỳ phía dưới.

Tu giả Kim Đan Kỳ, lại kéo theo một đám binh sĩ bình thường khác.

Rất nhanh, đội quân hơn một vạn người, khí thế ngút trời bắt đầu xây dựng lại Thiên Lam Tông.

Những binh lính này, mặc dù chỉ là binh sĩ bình thường.

Số ít còn lại là những binh sĩ kém nhất cũng có tu vi Trúc Cơ Kỳ.

Lại thêm mấy trăm tên tu giả Kim Đan Kỳ, cùng mấy chục vị tu giả Nguyên Anh Kỳ, nên tốc độ xây dựng cũng nhanh vô cùng.

Trong thời gian một ngày, hầu hết đã xây được một cái khung nhà chung chung rồi.

Ngày thứ hai, tất cả việc xây dựng đều đã hoàn thành.

Toàn bộ Thiên Lam Tông, rực rỡ khang trang hẳn lên.

Còn về những người này, Tư Phương cảm thấy bọn họ nói cũng rất đúng, tất cả là do Lục Khai Sơn đã đưa bọn họ đến, nên cũng chẳng có liên quan gì đến bản thân bọn họ cả.

Cho nên, Từ Phương đã thả những người này đi.

Đương nhiên, trước khi thả bọn họ đi, Từ Phương đã cướp hết đồ của bọn họ, thu hoạch được một vố đồ phong phú.

Từ Phương nhìn thấy các loại bảo vật chất đầy như núi, cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Lục Khai Sơn đúng là một người tốt á. Vượt cả ngàn dặm để nộp mạng thì cũng thôi đi, lại còn đem đến nhiều bảo vật như thế nữa….

Nghĩ tới đây, Từ Phương không nhịn được liền lắc đầu, bật cười.

Ngay lúc này, bỗng nhiên, Từ Phương trông thấy ở một góc xó xỉnh nào đó, có một bóng đen nhạt trong suốt lại gần đến, tốc độ vô cùng nhanh bay vút qua.

Ánh mắt Từ Phương run lên nói: "Không ngờ, ngươi cũng biết tránh đấy!"

Nói đến đây, Từ Phương liền đuổi theo hướng cái bóng màu đen kia.

Cái bóng dường như phát hiện ra nguy hiểm, nhanh chóng lướt về một hướng khác.

"Quả nhiên là ngươi, tà pháp của ngươi vẫn rất cao siêu đấy, xém chút là không phát hiện ra ngươi rồi." Từ Phương nói, rồi dùng tốc độ nhanh hơn để đuổi theo.

Cái bóng màu đen này chính là một tia thần thức bay ra ngoài của Lục Khai Sơn.

Khi tu giả ở Kim Đan Kỳ, cơ thể có thể chết, nhưng kim đan chạy ra ngoài, thì có thể sống lại được.

Mà nói đến Nguyên Anh Kỳ, chỉ cần Nguyên Anh có thể chạy thoát được, thì có thể hồi sinh lại ngay, hơn nữa còn giữ lại được phần lớn thực lực như lúc trước.
Chương 72: Thâm Hải Lam Tâm

Mà tu giả ở cảnh giới Động Thiên thì đương nhiên còn lợi hại hơn nữa rồi, chỉ cần một tia thần thức thoát ra ngoài được thì tương lai sẽ có thể trọng sinh trở lại.

Từ Phương vốn dĩ nghĩ đã giết chết Lục Khai Sơn rồi, không ngờ hắn vậy mà vẫn còn một tia thần thức thoát ra ngoài.

Từ Phương nhanh chóng đuổi theo tia thần thức đó của Lục Khai Sơn.

Thần thức của Lục Khai Sơn vì không có sự trói buộc của cơ thể nên tốc độ chạy nhanh vô cùng.

Từ Phương đuổi theo một hồi lâu cho tới khi đến phía sau núi mới đuổi kịp được hắn.

Từ Phương vung tay lên rồi cũng tách ra một tia thần thức giống như vậy.

Thần thức của Từ Phương đương nhiên là mạnh hơn thần thức của Lục Khai Sơn gấp mấy trăm lần rồi. Ngay khi thần thức của Từ Phương đụng vào thần thức của Lục Khai Sơn thì thần thức của Lục Khai Sơn kêu lên một tiếng thảm thiết.

Vốn dĩ thần thức của hắn đã vô cùng yếu ớt rồi thế mà bây giờ lại bị trọng thương nữa khiến nó càng thêm yếu đi.

"Ngươi tiếp tục chạy đi xem nào." Từ Phương nhìn thần thức của Lục Khai Sơn cười nói.

"Tiền bối, xin tha mạng." Một giọng nói yếu ớt vang lên trong tai của Từ Phương.

m thanh này cũng không phải là âm thanh thật sự, Lục Khai Sơn bây giờ không còn cơ thể cho nên cơ bản không thể phát ra âm thanh được.

Từ Phương nghe thấy lời cầu xin của Lục Khai Sơn thì thản nhiên cười rồi hỏi: "Cho ta một lý do để không giết ngươi xem nào."

Lục Khai Sơn nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta là đại tướng quân của đế quốc, nếu như ngươi giết ta rồi thì đế quốc sẽ không bỏ qua cho người đâu, nếu như ngươi tha cho ta thì ta có thể ở trước mặt hoàng đế nói giúp cho ngươi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngươi thấy sao."

Từ Phương nghe thấy vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thần thức mạnh mẽ lập tức cắn giết lấy thần thức của Lục Khai Sơn không một chút nương tình nào.

Sau một giây, thần thức của Lục Khai Sơn liền tan biến vào trong không khí.

Từ Phương cười lạnh rồi phỉ nhổ nước bọt xuống mặt đất, nói: "Hừ, chết tới nơi rồi mà còn dám uy hiếp ta, đúng là không biết trời cao đất dày là gì."

Sau khi cắn giết sạch sẽ thần thức của Lục Khai Sơn thì ngay lúc này Vân Sơn Tông xem như thật sự bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.

Từ lão tổ Lục Khai Sơn cho đến đám đệ tử Luyện Khí Kỳ đều chết sạch sẽ, không còn một mống nào.

...

Nhưng mà hiện tại Từ Phương đang suy nghĩ đến một chuyện khác, những lời Lục Khai Sơn nói trước khi chết không phải là không có lý.

Vùng đất nơi Thiên Lam Tông tọa lạc nằm trong lãnh thổ của nước Đại Hạ.

Nếu như là một quốc gia thì đương nhiên sẽ có hoàng đế trị vì.

Trên thế giới này, vũ lực là quan trọng nhất, là hoàng đế của nước Đại Hạ thì đương nhiên là người mạnh nhất của cả toàn nước Đại Hạ rồi.

Hắn ta đã giết chết đại tướng quân của nước Đại Hạ thì có lẽ nào hoàng đế nước Đại Hạ sẽ tìm đến giết chết hắn ta không?

Suy nghĩ một lúc thì Từ Phương lắc lắc đầu, sợ gì chứ, binh đến thì chặn, nước đến thì chắn thôi.

...

Tin tức lão tổ của Thiên Lam Tông đã giết chết Lục Khai Sơn cảnh giới Động Thiên đã lan truyền đi một cách nhanh chóng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang mang, Thiên Lam Tông thật sự che giấu quá kỹ rồi mà.

Thu mình trong một góc hẻo lánh của Tề Châu, cách đây không lâu, nhiều người đã nghĩ rằng Thiên Lam Tông còn sắp bị xóa sổ đến nơi rồi.

Chính ngay cả tông chủ Lăng Thanh Thù của Thiên Lam Tông cũng chỉ mới là tu vi Trúc Cơ Kỳ.

Nhưng ai mà ngờ, Thiên Lam Tông vậy mà lại còn có một lão tổ có thể giết được tu giả cảnh giới Động Thiên.

Trong lòng các thế lực liền bắt đầu tính toán.

Thiên Lam Tông bây giờ chắc không chỉ là thế lực mạnh nhất ở Tề Chầu nữa rồi, có khi nói đó là thế lực mạnh nhất ở quận Thiên Võ cũng không phải là nói quá.

Trong căn phòng của quận chủ quận Thiên Võ, quận chủ quận Thiên Võ đang nhìn lên bản đồ của Tề Châu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

"Thú vị, thú vị rồi đây." Triệu Thiên Huân lẩm bẩm nói.

"Vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ mà thôi, không ngờ, ngươi lại giấu kỹ như vậy, thâm sâu quá đấy." Lúc nói những lời này, Triệu Thiên Huân nhanh chân bước ra, sau đó thì nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.

...

Sau khi xây dựng lại Thiên Lam Tông xong, Từ Phương đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo thì chính ngay lúc này bỗng nhiên Ngư Tam Nương lại xuất hiện.

"Ngươi đến rồi, có tin tức gì sao?" Từ Phương lười biếng nói.

Khuôn mặt của Ngư Tam Nương hiện lên vẻ hưng phấn, nói:

"Từ lão tổ, tôi đã dò hỏi được rồi, ở biển Đông Sơn của nước Đông Lăng xuất hiện một đóa Thâm Hải Lam Tâm!"

Từ Phương nghe vậy, lập tức mở mắt ra, trong lòng không nén được kinh hãi, hỏi: "Ngươi nói cái gì!"

"Ở biển Đông Sơn của nước Đông Lăng đã xuất thế một đóa Thâm Hải Lam Tâm!" Dư Tam Nương rụt cổ, nói với vẻ khó hiểu.

"Thâm Hải Lam Tâm, hai vạn năm thì mới xuất thế ra một đóa trên thế giới! Nhưng khoảng cách với lần xuất thế trước còn chưa tới hai vạn năm mà." Từ Phương lẩm bẩm nói.

"Lẽ nào chính là đóa lần trước sao!" Từ Phương nói đến đây thì từ trong đôi mắt của hắn ta lóe lên một tia áy náy.

Thâm Hải Lam Tâm, Từ Phương kỳ thực chẳng có hứng thú gì với nó, nhưng nó lại là một nổi đau ở trong lòng của Từ Phương.

Hai vạn năm trước, đồ đệ duy nhất của Từ Phương vì tranh gianh đóa Thâm Hải Lam Tâm này mà bỏ mạng.

Chính ngay lúc thời khắc sau cùng của người đệ tử đó, thì thần thức của nàng ta liền thoát ra trốn vào trong đóa Thâm Hải Lam Tâm.

Từ Phương vẫn luôn muốn tìm đóa Thâm Hải Lam Tâm đó nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.

Vốn dĩ hắn ta đã quên đi chuyện này rồi, nhưng hôm nay Ngư Tam Nương đột nhiên nói với Từ Phương rằng Thâm Hải Lam Tâm thế mà xuất hiện lại rồi.

"Thâm Hải Lam Tâm lẽ nào luôn ẩn trốn suốt hai vạn năm qua? Vậy mà nó vẫn chưa bị ai hái đi mất sao."

"Nếu nó vẫn luôn ẩn trốn thì tại sao hôm nay lại xuất hiện rồi."

Từ Phương nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra.

Nhưng Từ Phương không cần biết như thế nào, hắn ta đều phải đi đến biển Đông Sơn ở nước Đông Lăng xem đóa Thâm Hải Lam Tâm này mới được!

"Ngư Tam Nương, tin tức này của ngươi vô cùng quan trọng với ta, nếu như lời ngươi nói đều là thật, thì đợi ta trở về ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi lên thành Nguyên Anh Kỳ!" Từ Phương nói.

Giờ phút này mặc dù hắn ta đang ở Thiên Lam Tông nhưng tâm trí đã bay đến tận biển Đông Sơn của nước Đông Lăng rồi.

Ngư Tam Nương nghe Từ Phương nói vậy thì cả mặt kinh ngạc, tự nhiên lại được quả hời lớn như vậy.

"Cám ơn Từ lão tổ." Ngư Tam Nương cảm động đến rơi nước mắt nói.

Từ Phương không nói gì nữa, lập tức cho gọi Lăng Thanh Thù đến rồi xuất phát đi về hướng biển Đông Sơn của núi Đông Lăng.

Lăng Thanh Thù ở trên linh thuyền của Từ Phương luôn trong tình trạng mơ màng.

Nàng ta đang thu xếp lại kho chứa bảo vật của Thiên Lam Tông, liền bị Từ Phương dựng đầu dậy mang tới linh thuyền rồi.

Mặc dù nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta vẫn luôn phối hợp với Từ Phương.

Ở trên linh thuyền, Lăng Thanh Thù cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại.

Nhìn thấy Từ Phương đang vô cùng lo lắng, Lăng Thanh Thù không nhịn được liền hỏi: "Lão tổ, chúng ta đang đi đâu vậy."

Từ Phương cũng không giấu diếm, kể toàn bộ cho Lăng Thanh Thù nghe.

"Thì ra là sư tỷ." Nghe Từ Phương kể xong, Lăng Thanh Thù cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

"Sư phụ, yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì xảy ra với sư tỷ đâu, nói không chừng lần này tỷ ấy xuất hiện là vì nghe được tin lão tổ người xuất sơn rồi nên tỷ mới xuất hiện trở lại để gặp được người đó."

Từ Phương gật gật đầu, hoàn toàn không phải là không có khả năng này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom