Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Ngày qua ngày Âu Dương San vẫn làm việc như mọi khi nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ thấy ai trong Lưu gia cũng sùng bái nhìn cô .Đặc biệt rất nhiều ông trùm lớn ngỏ ý dùng một điều kiện rất hấp dẫn với Lưu Ngôn muốn Âu Dương San về làm việc cho mình nhưng đều bị khí thế của Lưu Ngôn dọa chạy mất dép.Nhưng Âu Dương San lại chẳng hề biết tên của cô đã trở thành huyền thoại trong giới hắc đạo, vẫn chứ ăn ngủ ngắm trai mặc kệ mọi thứ .
Ai ai hoạt động hay liên quan đến hắc đạo ,mafia đều biết đến "Nữ hoàng tốc độ" người duy nhất trong bao nhiêu đời có khả năng sống sót sau đường đua tử thần tranh giành địa bàn Châu Mĩ ,đặc biệt cô lại là một người phụ nữ xinh đẹp tàn nhẫn .Có tên đàn ông nào mà không muốn .Nhưng đó chỉ là ước mơ vì người phụ nữ này là người của Lưu gia .
Hằng ngày sau khi làm việc và trước bữa tối Âu Dương San vẫn tranh thủ tìm thuộc hạ đánh vài ván bài cho đến khi bị Lưu Ngôn gọi mới đành lòng tạm biệt các chiến hữu quay về nhà chính .Nhưng cái tâm tình bé tẹo ấy đã bị chó tha khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn .Nhìn khả năng và cách ăn của cô Lưu Ngôn cũng đến bó tay .Cô ăn nhiều đến nỗi Phàm Luân ,Á Đông ,cùng hai lão Tam Nhị cũng không tin nổi :cô ăn nhiều như vậy mà không hề béo .
Nhưng mấy ngày hôm nay , Âu Dương San lại ngoan ngoãn lạ thường ,không hề cờ bạc la cà .Và luôn chủ động trong mọi tình huống .Không cần nhắc nhở đã có mặt tại bàn ăn ,thỉnh thoảng còn xoa bóp vai cho Lưu Ngôn ,lấy đồ cho anh tắm ,chuẩn bị nước tắm cho anh ,thật sự rất giống một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn làm cho tâm tình Lưu Ngôn trở nên rất vui vẻ.
Anh biết cô có dụng ý nhưng lại không muốn hỏi. Tối hôm nay ,Âu Dương San chủ động lăn vào lòng của Lưu Ngôn ,giọng nói thỏ thẻ vang lên :
-Lão đại ,tôi muốn trở về Hồng Kong một ngày .
-Không được. Ôm cô trong lòng ,Lưu Ngôn khẽ vuốt ve mái tóc của cô mà trả lời .Nhưng Âu Dương San bật người dậy nhìn thẳng vào anh mà hỏi ,ngữ điệu rất tức giận:
-Tại sao lại không được ? Chỉ một ngày thôi ,tôi sẽ không bỏ trốn.
-Tôi đã nói là không được .Mặc dù ngữ điệu lạnh nhạt của Lưu Ngôn nhưng đã cho thấy anh đang tức giận và một chút lo lắng.
-Nhưng sắp đến ngày dỗ của cha mẹ tôi. Âu Dương San lần này không hề lớn tiếng ,giọng cô nhẹ đi và mang chút yếu đuối. Thấy cô như vậy ,Lưu Ngôn kẽ thở dài ,kéo tay ôm cô vào trong lòng :
-Chỉ một ngày, tôi sẽ đi cùng em .
-Được . Vui vẻ nằm trong lòng anh ,chẳng mấy chốc đã ngủ mất. Nhìn cô gái trong lòng ,Lưu Ngôn cưng chiều hôn nhẹ vào chán cô, vòng tay mạnh mẽ ôm cô .
Sáng sớm hôm nay, Âu Dương San đã dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ ,nhìn Lưu Ngôn trang phục chỉnh chu ,sau khi ăn sáng liền nắm tay anh rời khỏi phòng ăn tiến về phi cơ. Lưu Ngôn nhìn bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay anh ,miệng không khỏi nhếch lên một đường cong. Mọi người thấy cảnh tượng một nhỏ kéo một lớn mà không khỏi ngạc nhiên ,tuy mọi ngày đều nhìn thấy Âu Dương San cùng Lão đại thân mật nhưng đều là Lão đại mạnh mẽ còn hôm nay Lão đại nhà bọn họ lại bị cô kéo đi.
Sau vài tiếng ,chiếc phi cơ riêng cũng đã có mặt tại sân bay quốc tế Hồng Kong .Về đến quê hương Âu Dương San chưa kịp hít thở thì đã bị Lưu Ngôn ôm eo thẳng đến chiếc Rolls Royce ở trên sân bay rộng lớn .
-Lão đại ,tôi muốn về nhà .
Á Đông thấy yêu cầu của cô ,nhưng không thấy Lưu Ngôn phản ứng liền lái thẳng về nhà của cô.Nhìn thấy căn nhà quen thuộc trước mặt ,Âu Dương San không để ý đến Lưu Ngôn nhanh chân bước vào trước .
Nhìn mọi thứ vẫn như trước không hề thay đổi tuy có hơi bụi bặm vì không có dọn dẹp.Mọi thứ vẫn ở đúng vị trí của nó chỉ là những thứ quan trọng đã được mang đi hết .Trong lúc Âu Dương San đi loanh quanh nhìn lại nhà mình thì Lưu Ngôn bước chân lên tầng 2 rồi thẳng phòng cô mà vào ,mọi thứ về cô anh đều nắm rất rõ ràng .Chỉ là phòng cô không như anh nghĩ ,nó thật sự rất khác biệt so với phòng của một người phụ nữ .Nhìn căn phòng chỉ một màu xám làm chủ đạo ,đồ đạc rất đơn giản ,nhưng thứ thu hút anh là một bức ảnh nằm khuất dưới chân giường đầy bụi.
Trong ảnh là hình một bé gái cười rạng rỡ mặc chiếc máy trắng ,thật sự rất dịu nhàng đáng yêu khác hoàn toàn với sự ương bướng khát máu khi nhìn thấy đối thủ của cô bây giờ .Nhưng nhìn khắp phòng cô hằng trăm tấm ảnh được ghim hẳn lên một bức tường riêng mà đặc biệt trên đó lại toàn trai đẹp làm cho Lưu Ngôn không khỏi đen mặt liền nhét bức hình vào túi rồi xoay bước ra khỏi căn phòng .
Âu Dương San trên tay ôm bó hoa hồng tím vừa mới cắt đến trước mặt Lưu Ngôn :
-Lão đại ,thấy đẹp không ,đây là hoa do bà tôi trồng ,bao nhiêu lâu không chăm sóc mà nó vẫn sống và cho hoa đẹp như vậy .Được rồi bây giờ đến mộ của ba mẹ tôi.
Trên đường đi ,Âu Dương San liên tưởng nhớ lại lúc quá khứ :
-Lão đại, anh không tò mò vì sao tôi lại dùng hoa hồng tím sao.
Nhưng không để Lưu Ngôn trả lời cô đã nói tiếp:
-Lúc còn bé ,vào năm tôi 9 tuổi ,tôi nhớ rất rõ hôm đó là sinh nhật của mình ,trừ bà ra cả gia đình tôi đều đi du lịch .Trên bãi biển đứng trước mẹ tôi ba tôi đã tặng mẹ tôi một bó hoa hồng tím rất to .Trên đường trở về nhà ,khi ngồi trong xe tôi đã hỏi ba vì sao tặng mẹ hoa màu tím ,câu trả lời đồng thanh của ba và mẹ làm tôi không bao giờ quên được :"Màu tím tượng trưng cho sự chung thủy đến chết cũng không chia lìa" .Và đó cũng là lần cuối cùng tôi nghe họ nói .Họ đã ra đi vì bảo vệ cho tôi. Hình săm này cũng là che đi vết sẹo của tai nạn năm đó .
Nhìn Âu Dương San buồn bã kể lại ,Lưu Ngôn mạnh mẽ kéo cô vào lòng vuốt ve mái tóc như an ủi .Cả đời này hắn chưa anh chưa từng dịu dàng như vậy.
Đứng trước ba ngôi mộ lớn được xây cất cần thận ,thật sự Âu Dương San đã không kìm được mà rơi nước mắt .Đứng trước cái chết ,nỗi sợ hãi cũng không hề làm cho cô yếu đuối như vậy. Chỉ là đứng trước gia đình mới làm cho tâm của cô không vững .Ngày này là ngày duy nhất trong năm mà Âu Dương san phải rơi nước mắt .
Nhìn thấy cô bình tĩnh trở lại ,Lưu Ngôn ôm cô quay gót bước ra xe .
Ai ai hoạt động hay liên quan đến hắc đạo ,mafia đều biết đến "Nữ hoàng tốc độ" người duy nhất trong bao nhiêu đời có khả năng sống sót sau đường đua tử thần tranh giành địa bàn Châu Mĩ ,đặc biệt cô lại là một người phụ nữ xinh đẹp tàn nhẫn .Có tên đàn ông nào mà không muốn .Nhưng đó chỉ là ước mơ vì người phụ nữ này là người của Lưu gia .
Hằng ngày sau khi làm việc và trước bữa tối Âu Dương San vẫn tranh thủ tìm thuộc hạ đánh vài ván bài cho đến khi bị Lưu Ngôn gọi mới đành lòng tạm biệt các chiến hữu quay về nhà chính .Nhưng cái tâm tình bé tẹo ấy đã bị chó tha khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn .Nhìn khả năng và cách ăn của cô Lưu Ngôn cũng đến bó tay .Cô ăn nhiều đến nỗi Phàm Luân ,Á Đông ,cùng hai lão Tam Nhị cũng không tin nổi :cô ăn nhiều như vậy mà không hề béo .
Nhưng mấy ngày hôm nay , Âu Dương San lại ngoan ngoãn lạ thường ,không hề cờ bạc la cà .Và luôn chủ động trong mọi tình huống .Không cần nhắc nhở đã có mặt tại bàn ăn ,thỉnh thoảng còn xoa bóp vai cho Lưu Ngôn ,lấy đồ cho anh tắm ,chuẩn bị nước tắm cho anh ,thật sự rất giống một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn làm cho tâm tình Lưu Ngôn trở nên rất vui vẻ.
Anh biết cô có dụng ý nhưng lại không muốn hỏi. Tối hôm nay ,Âu Dương San chủ động lăn vào lòng của Lưu Ngôn ,giọng nói thỏ thẻ vang lên :
-Lão đại ,tôi muốn trở về Hồng Kong một ngày .
-Không được. Ôm cô trong lòng ,Lưu Ngôn khẽ vuốt ve mái tóc của cô mà trả lời .Nhưng Âu Dương San bật người dậy nhìn thẳng vào anh mà hỏi ,ngữ điệu rất tức giận:
-Tại sao lại không được ? Chỉ một ngày thôi ,tôi sẽ không bỏ trốn.
-Tôi đã nói là không được .Mặc dù ngữ điệu lạnh nhạt của Lưu Ngôn nhưng đã cho thấy anh đang tức giận và một chút lo lắng.
-Nhưng sắp đến ngày dỗ của cha mẹ tôi. Âu Dương San lần này không hề lớn tiếng ,giọng cô nhẹ đi và mang chút yếu đuối. Thấy cô như vậy ,Lưu Ngôn kẽ thở dài ,kéo tay ôm cô vào trong lòng :
-Chỉ một ngày, tôi sẽ đi cùng em .
-Được . Vui vẻ nằm trong lòng anh ,chẳng mấy chốc đã ngủ mất. Nhìn cô gái trong lòng ,Lưu Ngôn cưng chiều hôn nhẹ vào chán cô, vòng tay mạnh mẽ ôm cô .
Sáng sớm hôm nay, Âu Dương San đã dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ ,nhìn Lưu Ngôn trang phục chỉnh chu ,sau khi ăn sáng liền nắm tay anh rời khỏi phòng ăn tiến về phi cơ. Lưu Ngôn nhìn bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay anh ,miệng không khỏi nhếch lên một đường cong. Mọi người thấy cảnh tượng một nhỏ kéo một lớn mà không khỏi ngạc nhiên ,tuy mọi ngày đều nhìn thấy Âu Dương San cùng Lão đại thân mật nhưng đều là Lão đại mạnh mẽ còn hôm nay Lão đại nhà bọn họ lại bị cô kéo đi.
Sau vài tiếng ,chiếc phi cơ riêng cũng đã có mặt tại sân bay quốc tế Hồng Kong .Về đến quê hương Âu Dương San chưa kịp hít thở thì đã bị Lưu Ngôn ôm eo thẳng đến chiếc Rolls Royce ở trên sân bay rộng lớn .
-Lão đại ,tôi muốn về nhà .
Á Đông thấy yêu cầu của cô ,nhưng không thấy Lưu Ngôn phản ứng liền lái thẳng về nhà của cô.Nhìn thấy căn nhà quen thuộc trước mặt ,Âu Dương San không để ý đến Lưu Ngôn nhanh chân bước vào trước .
Nhìn mọi thứ vẫn như trước không hề thay đổi tuy có hơi bụi bặm vì không có dọn dẹp.Mọi thứ vẫn ở đúng vị trí của nó chỉ là những thứ quan trọng đã được mang đi hết .Trong lúc Âu Dương San đi loanh quanh nhìn lại nhà mình thì Lưu Ngôn bước chân lên tầng 2 rồi thẳng phòng cô mà vào ,mọi thứ về cô anh đều nắm rất rõ ràng .Chỉ là phòng cô không như anh nghĩ ,nó thật sự rất khác biệt so với phòng của một người phụ nữ .Nhìn căn phòng chỉ một màu xám làm chủ đạo ,đồ đạc rất đơn giản ,nhưng thứ thu hút anh là một bức ảnh nằm khuất dưới chân giường đầy bụi.
Trong ảnh là hình một bé gái cười rạng rỡ mặc chiếc máy trắng ,thật sự rất dịu nhàng đáng yêu khác hoàn toàn với sự ương bướng khát máu khi nhìn thấy đối thủ của cô bây giờ .Nhưng nhìn khắp phòng cô hằng trăm tấm ảnh được ghim hẳn lên một bức tường riêng mà đặc biệt trên đó lại toàn trai đẹp làm cho Lưu Ngôn không khỏi đen mặt liền nhét bức hình vào túi rồi xoay bước ra khỏi căn phòng .
Âu Dương San trên tay ôm bó hoa hồng tím vừa mới cắt đến trước mặt Lưu Ngôn :
-Lão đại ,thấy đẹp không ,đây là hoa do bà tôi trồng ,bao nhiêu lâu không chăm sóc mà nó vẫn sống và cho hoa đẹp như vậy .Được rồi bây giờ đến mộ của ba mẹ tôi.
Trên đường đi ,Âu Dương San liên tưởng nhớ lại lúc quá khứ :
-Lão đại, anh không tò mò vì sao tôi lại dùng hoa hồng tím sao.
Nhưng không để Lưu Ngôn trả lời cô đã nói tiếp:
-Lúc còn bé ,vào năm tôi 9 tuổi ,tôi nhớ rất rõ hôm đó là sinh nhật của mình ,trừ bà ra cả gia đình tôi đều đi du lịch .Trên bãi biển đứng trước mẹ tôi ba tôi đã tặng mẹ tôi một bó hoa hồng tím rất to .Trên đường trở về nhà ,khi ngồi trong xe tôi đã hỏi ba vì sao tặng mẹ hoa màu tím ,câu trả lời đồng thanh của ba và mẹ làm tôi không bao giờ quên được :"Màu tím tượng trưng cho sự chung thủy đến chết cũng không chia lìa" .Và đó cũng là lần cuối cùng tôi nghe họ nói .Họ đã ra đi vì bảo vệ cho tôi. Hình săm này cũng là che đi vết sẹo của tai nạn năm đó .
Nhìn Âu Dương San buồn bã kể lại ,Lưu Ngôn mạnh mẽ kéo cô vào lòng vuốt ve mái tóc như an ủi .Cả đời này hắn chưa anh chưa từng dịu dàng như vậy.
Đứng trước ba ngôi mộ lớn được xây cất cần thận ,thật sự Âu Dương San đã không kìm được mà rơi nước mắt .Đứng trước cái chết ,nỗi sợ hãi cũng không hề làm cho cô yếu đuối như vậy. Chỉ là đứng trước gia đình mới làm cho tâm của cô không vững .Ngày này là ngày duy nhất trong năm mà Âu Dương san phải rơi nước mắt .
Nhìn thấy cô bình tĩnh trở lại ,Lưu Ngôn ôm cô quay gót bước ra xe .
Bình luận facebook