Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Mạnh Ái cố chấn tĩnh lại, để lại cuốn sổ ở vị trí cũ, sau đó quẹt nước mắt bước ra ngoài. Định kéo vali ra ngoài thì thấy Minh Ngọc đứng ở đó, cô ta mở giọng chua ngoa nói: " Cuối cùng Hàn Dương cũng về bên tôi, cô nên đi càng sớm càng tốt thì hơn. "
- Tôi có đi hay không thì có liên quan tới cô sao? Với cả cô có tư cách đặt chân vô đây sao? _ Mạnh Ái không chịu thua nói lại.
- Cô đừng cố chấp, thế thân vẫn mãi là thế thân thôi, không phải sao? Phu nhân Ngô Gia sớm muộn cũng là tôi, cô nên nhanh chóng rời đi thì hơn. _ Minh Ngọc nói câu này làm Mạnh Ái lại đau lòng thêm.
- Được, tôi cho cô toại nguyện. _ Mạnh Ái nói một câu, sau đó kéo vali bước ra ngoài, đi ngang còn đụng vai cô ta.
Minh Ngọc với bản tính thâm độc, không chịu mọi chuyện dễ dàng như vậy. Khi Mạnh Ái bước gần xuống hết cầu thang, cô ta chạy theo giữ tay cô lại, vung tay tát cô một cái.
Chưa xong ở đó, nghe tiếng quản gia Trần nói " Thiếu gia, ngài đã về ", cô ta tự dưng tự cầm tay cô tát mạnh vào mặt cô ta một cái, rồi tự mình giở trò té cầu thang, nếu từ bên ngoài nhìn vô chắc chắn sẽ hiểu lầm là cô đẩy cô ta té.
- Minh..Ngọc, sao cô lại làm vậy? _ Mạnh Ái bị bất ngờ nên giọng nói lắp bắp.
Đương nhiên, đúng lúc đó thì Hàn Dương liền vào, Minh Ngọc thì nằm đó với một vũng máu. Mắt anh dần đỏ ngầu lên, nhanh chóng lại đẩy cô té xuống đất trúng ngay cây đàn piano phía dưới chân cầu thang rồi bế ả ta lên. Bụng dưới truyền đến một cơn đau thấu người, Mạnh Ái nắm chân anh lại, khẩn cầu nói: " D..ương, c..on ch..úng t..a, anh.. đừng đi. "
- Buông ra, cô đúng là một con cầm thú đội lốt người. _ Hàn Dương tức giận hét lớn, vung chân đá tay cô ra rồi bế ả đi cấp cứu, cùng lúc đó chiếc vòng tình yêu màu đỏ cũng đứt ra khỏi tay của Mạnh Ái.
Mạnh Ái đau trong bụng, đau trong lòng không ai hiểu nổi. Quản gia Trần vội vàng chạy lại: " Ái Nhi, chân con, chân con sao thế này? Cấp cứu cấp cứu. "
Cô run run nắm tay bà, giọng thều thào nhờ bà nhấn vào số này gọi cho anh hai. Bà rối quá chả biết làm sao nên cũng nghe theo cô mà gọi.
Rất nhanh sau đó.
Gia Thiên và Chấn Hào cấp tốc chạy vào nhìn thấy cô nằm trên một vũng máu thì không khỏi tức giận nghiến răng, mau chóng bế cô ra đi chạy với tốc độ cao nhất đi bệnh viện.
Hai người họ run run nắm tay cô, đứa em gái của họ sao lại thế này? Hàn Dương, tôi chắc chắn sẽ bắt cậu trả giá. Mạnh Ái dù đau nhưng cố gắng chút sức lực cuối cùng của mình nắm tay hai anh nói: " Anh hai, a..nh ba, dù..thế..nào cũng ph..ải cứu con em. " Rồi sau đó ngất lịm đi.
Gia Thiên nghe xong như bị chấn động, đến con cậu mà cậu cũng muốn giết sao Hàn Dương? Nếu em gái tôi có mệnh hệ gì, cho dù cậu có năm hay bảy cái mạng tôi cũng giết chết cậu, đồ chó chết.
Mạnh Ái rất nhanh được đưa tới bệnh viện rồi vào phòng cấp cứu. Gia Thiên mất bình tĩnh khi Mạnh Ái bị như vậy liền định đi kiếm Hàn Dương tính sổ nhưng bị Chấn Hào cản lại. Ba mẹ Hàn Dương cũng như ba mẹ Mạnh Ái đều đã đến, ai cũng bị sốc với tin này, không phải hai đứa rất hạnh phúc hay sao?
- Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, em con còn trong đó chưa biết ra sao mà. _ Chấn Hào thấy mẹ mình khóc lên khóc xuống vội an ủi.
Mẹ của Hàn Dương cũng không khá hơn là mấy, bà khóc rất nhiều, đi lại chỗ của bà thông gia mà nói: " Tôi xin lỗi chị, gia đình tôi có lỗi với con bé rất nhiều. "
- Được rồi chị đừng nói vậy, coi như con tôi không có phước phần hạnh phúc vậy. _ Lục Mạnh Từ, ba cô nói, dù đau lòng nhưng cũng không chấp nhất bao nhiêu, điều đáng lo là bây giờ con gái của ông không biết sẽ ra sao nữa.
- Tôi đứng ra hứa với anh chị, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ lại đứa con trời đánh đó. _ Ba của Hàn Dương đứng ra hứa chắc nịch với nhà thông gia.
Bên gia đình của Mạnh Ái không nói gì, chỉ ngồi nhìn vào cái đèn cấp cứu còn hiện đèn xanh kia, bao giờ mới tắt?
- ----------
Hàn Dương cũng nhanh chóng đưa Minh Ngọc đến bệnh viện Stardom ( Mạnh Ái không được đưa tới đây nhe) và ả cũng đang được cấp cứu.
Nhưng rất nhanh ả được đẩy ra vì không có gì đáng kể, Hàn Dương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà..
Lúc đó anh quá tay đẩy Mạnh Ái xuống, cô ấy có sao không? Anh cũng đau lòng, nhưng biết làm sao khi anh thấy chính tay Mạnh Ái đẩy Minh Ngọc từ cầu thang té xuống chứ?
Sự thật rõ ràng như vậy, anh nghĩ Mạnh Ái cũng thật xấu xa.
- Tôi có đi hay không thì có liên quan tới cô sao? Với cả cô có tư cách đặt chân vô đây sao? _ Mạnh Ái không chịu thua nói lại.
- Cô đừng cố chấp, thế thân vẫn mãi là thế thân thôi, không phải sao? Phu nhân Ngô Gia sớm muộn cũng là tôi, cô nên nhanh chóng rời đi thì hơn. _ Minh Ngọc nói câu này làm Mạnh Ái lại đau lòng thêm.
- Được, tôi cho cô toại nguyện. _ Mạnh Ái nói một câu, sau đó kéo vali bước ra ngoài, đi ngang còn đụng vai cô ta.
Minh Ngọc với bản tính thâm độc, không chịu mọi chuyện dễ dàng như vậy. Khi Mạnh Ái bước gần xuống hết cầu thang, cô ta chạy theo giữ tay cô lại, vung tay tát cô một cái.
Chưa xong ở đó, nghe tiếng quản gia Trần nói " Thiếu gia, ngài đã về ", cô ta tự dưng tự cầm tay cô tát mạnh vào mặt cô ta một cái, rồi tự mình giở trò té cầu thang, nếu từ bên ngoài nhìn vô chắc chắn sẽ hiểu lầm là cô đẩy cô ta té.
- Minh..Ngọc, sao cô lại làm vậy? _ Mạnh Ái bị bất ngờ nên giọng nói lắp bắp.
Đương nhiên, đúng lúc đó thì Hàn Dương liền vào, Minh Ngọc thì nằm đó với một vũng máu. Mắt anh dần đỏ ngầu lên, nhanh chóng lại đẩy cô té xuống đất trúng ngay cây đàn piano phía dưới chân cầu thang rồi bế ả ta lên. Bụng dưới truyền đến một cơn đau thấu người, Mạnh Ái nắm chân anh lại, khẩn cầu nói: " D..ương, c..on ch..úng t..a, anh.. đừng đi. "
- Buông ra, cô đúng là một con cầm thú đội lốt người. _ Hàn Dương tức giận hét lớn, vung chân đá tay cô ra rồi bế ả đi cấp cứu, cùng lúc đó chiếc vòng tình yêu màu đỏ cũng đứt ra khỏi tay của Mạnh Ái.
Mạnh Ái đau trong bụng, đau trong lòng không ai hiểu nổi. Quản gia Trần vội vàng chạy lại: " Ái Nhi, chân con, chân con sao thế này? Cấp cứu cấp cứu. "
Cô run run nắm tay bà, giọng thều thào nhờ bà nhấn vào số này gọi cho anh hai. Bà rối quá chả biết làm sao nên cũng nghe theo cô mà gọi.
Rất nhanh sau đó.
Gia Thiên và Chấn Hào cấp tốc chạy vào nhìn thấy cô nằm trên một vũng máu thì không khỏi tức giận nghiến răng, mau chóng bế cô ra đi chạy với tốc độ cao nhất đi bệnh viện.
Hai người họ run run nắm tay cô, đứa em gái của họ sao lại thế này? Hàn Dương, tôi chắc chắn sẽ bắt cậu trả giá. Mạnh Ái dù đau nhưng cố gắng chút sức lực cuối cùng của mình nắm tay hai anh nói: " Anh hai, a..nh ba, dù..thế..nào cũng ph..ải cứu con em. " Rồi sau đó ngất lịm đi.
Gia Thiên nghe xong như bị chấn động, đến con cậu mà cậu cũng muốn giết sao Hàn Dương? Nếu em gái tôi có mệnh hệ gì, cho dù cậu có năm hay bảy cái mạng tôi cũng giết chết cậu, đồ chó chết.
Mạnh Ái rất nhanh được đưa tới bệnh viện rồi vào phòng cấp cứu. Gia Thiên mất bình tĩnh khi Mạnh Ái bị như vậy liền định đi kiếm Hàn Dương tính sổ nhưng bị Chấn Hào cản lại. Ba mẹ Hàn Dương cũng như ba mẹ Mạnh Ái đều đã đến, ai cũng bị sốc với tin này, không phải hai đứa rất hạnh phúc hay sao?
- Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, em con còn trong đó chưa biết ra sao mà. _ Chấn Hào thấy mẹ mình khóc lên khóc xuống vội an ủi.
Mẹ của Hàn Dương cũng không khá hơn là mấy, bà khóc rất nhiều, đi lại chỗ của bà thông gia mà nói: " Tôi xin lỗi chị, gia đình tôi có lỗi với con bé rất nhiều. "
- Được rồi chị đừng nói vậy, coi như con tôi không có phước phần hạnh phúc vậy. _ Lục Mạnh Từ, ba cô nói, dù đau lòng nhưng cũng không chấp nhất bao nhiêu, điều đáng lo là bây giờ con gái của ông không biết sẽ ra sao nữa.
- Tôi đứng ra hứa với anh chị, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ lại đứa con trời đánh đó. _ Ba của Hàn Dương đứng ra hứa chắc nịch với nhà thông gia.
Bên gia đình của Mạnh Ái không nói gì, chỉ ngồi nhìn vào cái đèn cấp cứu còn hiện đèn xanh kia, bao giờ mới tắt?
- ----------
Hàn Dương cũng nhanh chóng đưa Minh Ngọc đến bệnh viện Stardom ( Mạnh Ái không được đưa tới đây nhe) và ả cũng đang được cấp cứu.
Nhưng rất nhanh ả được đẩy ra vì không có gì đáng kể, Hàn Dương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà..
Lúc đó anh quá tay đẩy Mạnh Ái xuống, cô ấy có sao không? Anh cũng đau lòng, nhưng biết làm sao khi anh thấy chính tay Mạnh Ái đẩy Minh Ngọc từ cầu thang té xuống chứ?
Sự thật rõ ràng như vậy, anh nghĩ Mạnh Ái cũng thật xấu xa.