Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Nhà hàng 5 sao XX.
Lí do Hàn Dương quyết định tổ chức đám cưới tại đây một lần nữa là vì nơi đây anh và cô gặp nhau lần đầu, cũng kết hôn với nhau vào 7 năm trước.
Đám cưới này là Hàn Dương đích thân thiết kế riêng dành cho Mạnh Ái. Không chỉ là một căn phòng tràn ngập sắc hồng, còn có những đóa hoa hồng tươi được nhập khẩu từ bên Pháp về.
Để ngập tràn được khán phòng trong đây, ít nhất 5000 bông hoa hồng đã được vận chuyển tới, và bạn cũng biết mà, những đóa hoa hồng tươi có cái giá không hề rẻ một chút nào đâu.
Các quan khách được mời tới đã sắp sửa đông đủ, cả phòng cưới to lớn được bao trùm kín mít bởi người và chỉ người. Lần nầy không những anh mời các đối tác làm ăn trên thương trường, còn mời cả các lão đại có tiếng tăm trong hắc lẫn bạch đạo. Đây có thể nói là một đám cưới bá đạo!
Mọi người hồi hộp chờ đợi tới giờ mà đám cưới diễn ra, dù là đám cưới lần thứ hai hay lần thứ ba kể cả lần thứ tư thì họ vẫn rất trông đợi. Ít khi mà một cuộc hôn nhân thương mại sau 2 năm lại kết thúc chóng vánh rồi sau 5 năm lại tái hôn cùng với nhau lần nữa.
Tình yêu là thứ mà không ai đoán trước được điều gì, nó có thể đến một cách vội vàng thì cũng có thể đi một cách vội vã. Nhưng trong cuộc đời, chắc chắn sẽ có một lần bạn thương một người, thương đến khắc cốt ghi tâm và không bao giờ dứt bỏ được.
Giống như Hàn Dương cùng Mạnh Ái vậy, họ có biết bao nhiêu sóng gió thăng trầm, cứ ngỡ sẽ chia lìa nhau cho đến hết đời nhưng cuối cùng, sau bao phong ba bão táp họ lại về với nhau, tình yêu của họ thật sự là một thứ gì đó rất thiêng liêng mà người ngoài cuộc không bao giờ biết được.
Sát giờ lên lễ đường, Hàn Dương bận một bộ vest đen hãng Armani, trên ngực cài một đóa hoa hồng, tiêu soái bước lên sân khấu trong sự cổ vũ của mọi người. Trên tay anh cầm đóa hoa hồng đỏ rực, đây chính là loại hoa mà cô thích nhất, anh đã đích thân chuẩn bị cho Mạnh Ái vào ngày hôm nay.
Mọi người nhìn sơ qua có thể thấy khuôn mặt anh rất lạnh lùng, nhưng chỉ những ai thân thiết với anh mới hiểu, ánh mắt anh đang tràn ngập niềm hạnh phúc mà đó giờ chưa bao giờ họ được thấy qua một lần nào.
Từng giây từng phút trôi qua, cả khán phòng như bị chìm trong sự hồi hộp. Đúng canh giờ lành, cánh cửa màu nâu bằng gỗ to lớn được mở ra.
Hai nhóc tì Hiểu Trân cùng Hàn Khải ăn mặc như một đôi cô dâu chú rể nhỏ đi đằng trước, một tay cầm giỏ hoa còn tay còn lại liên tục lấy hoa thẩy lên, nhìn trông rất cưng.
Đi phía sau chính là Mạnh Ái, được ba mình - ông Lục Mạnh Từ khoác tay từ từ tiến vào bên trong. Mọi người đều biết tới nhan sắc cô con gái cưng của Lục Gia là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, nhưng lâu ngày không gặp, hôm nay nhìn lại còn thấy ngỡ ngàng hơn.
Mạnh Ái khoác lên mình chiếc váy cưới mà hôm trước Hàn Dương cùng cô đi mua, trên đầu phũ một tấm vải che màu trắng, với lối trang điểm kiểu nhẹ nhàng thanh tao này, nhìn cô không khác gì một nàng công chúa.
Nhiều người liên tục trầm trồ nhìn về hướng của cô mà không để ý tới nét mặt của Hàn Dương ngay lúc này đây. Đôi mắt chim ưng của anh phiếm hồng, rưng rưng nước mắt nhìn người phụ nữ của mình tiến vào trong đây.
Thời điểm quan trọng cũng đã tới, Lục Mạnh Từ trao tay đứa con gái của mình cho Hàn Dương, đôi mắt nhìn anh với vẻ trông đợi, sau đó quay người đi xuống phía dưới ngồi cùng vợ mình cùng Chấn Hào và Gia Thiên.
Cô nhìn anh mỉm cười dịu dàng, khi nắm lấy tay anh, cô cảm nhận được tay của anh có một chút run rẩy. Cả hai cùng nhau xoay người lại nhìn về phía người chủ hôn ngày hôm nay.
- Ngô Hàn Dương, con có đồng ý lấy cô Lục Mạnh Ái đây làm vợ không? Có hứa sẽ cùng cô ấy xây dựng một mái ấm gia đình thật hạnh phúc, luôn luôn chung thủy và tin tưởng lẫn nhau. Cùng nhau sống đến mai sau này, đến khi răng lông đầu bạc vẫn bên cạnh nhau hay không? _ Cha xứ quay người sang nhìn anh, đọc lên lời tuyên thệ mà mình cần phải đọc.
- Con đồng ý! _ Dù cảm giác hồi hộp xâm chiếm hết cả tinh thần nhưng anh vẫn rất giữ được sự bình tĩnh.
- Lục Mạnh Ái, con có đồng ý lấy anh Ngô Hàn Dương đây làm chồng không? Có hứa sẽ cùng anh ấy xây dựng một mái ấm gia đình thật hạnh phúc, luôn luôn chung thủy và tin tưởng lẫn nhau. Cùng nhau sống đến mai sau này, đến khi răng lông đầu bạc vẫn bên cạnh nhau hay không?
- Con đồng ý! _ Mạnh Ái quay sang nhìn anh, sau đó nói câu đồng ý lên.
( Mình không biết ghi sao cho đúng nên tự chế đó, các bạn thông cảm.)
Lí do Hàn Dương quyết định tổ chức đám cưới tại đây một lần nữa là vì nơi đây anh và cô gặp nhau lần đầu, cũng kết hôn với nhau vào 7 năm trước.
Đám cưới này là Hàn Dương đích thân thiết kế riêng dành cho Mạnh Ái. Không chỉ là một căn phòng tràn ngập sắc hồng, còn có những đóa hoa hồng tươi được nhập khẩu từ bên Pháp về.
Để ngập tràn được khán phòng trong đây, ít nhất 5000 bông hoa hồng đã được vận chuyển tới, và bạn cũng biết mà, những đóa hoa hồng tươi có cái giá không hề rẻ một chút nào đâu.
Các quan khách được mời tới đã sắp sửa đông đủ, cả phòng cưới to lớn được bao trùm kín mít bởi người và chỉ người. Lần nầy không những anh mời các đối tác làm ăn trên thương trường, còn mời cả các lão đại có tiếng tăm trong hắc lẫn bạch đạo. Đây có thể nói là một đám cưới bá đạo!
Mọi người hồi hộp chờ đợi tới giờ mà đám cưới diễn ra, dù là đám cưới lần thứ hai hay lần thứ ba kể cả lần thứ tư thì họ vẫn rất trông đợi. Ít khi mà một cuộc hôn nhân thương mại sau 2 năm lại kết thúc chóng vánh rồi sau 5 năm lại tái hôn cùng với nhau lần nữa.
Tình yêu là thứ mà không ai đoán trước được điều gì, nó có thể đến một cách vội vàng thì cũng có thể đi một cách vội vã. Nhưng trong cuộc đời, chắc chắn sẽ có một lần bạn thương một người, thương đến khắc cốt ghi tâm và không bao giờ dứt bỏ được.
Giống như Hàn Dương cùng Mạnh Ái vậy, họ có biết bao nhiêu sóng gió thăng trầm, cứ ngỡ sẽ chia lìa nhau cho đến hết đời nhưng cuối cùng, sau bao phong ba bão táp họ lại về với nhau, tình yêu của họ thật sự là một thứ gì đó rất thiêng liêng mà người ngoài cuộc không bao giờ biết được.
Sát giờ lên lễ đường, Hàn Dương bận một bộ vest đen hãng Armani, trên ngực cài một đóa hoa hồng, tiêu soái bước lên sân khấu trong sự cổ vũ của mọi người. Trên tay anh cầm đóa hoa hồng đỏ rực, đây chính là loại hoa mà cô thích nhất, anh đã đích thân chuẩn bị cho Mạnh Ái vào ngày hôm nay.
Mọi người nhìn sơ qua có thể thấy khuôn mặt anh rất lạnh lùng, nhưng chỉ những ai thân thiết với anh mới hiểu, ánh mắt anh đang tràn ngập niềm hạnh phúc mà đó giờ chưa bao giờ họ được thấy qua một lần nào.
Từng giây từng phút trôi qua, cả khán phòng như bị chìm trong sự hồi hộp. Đúng canh giờ lành, cánh cửa màu nâu bằng gỗ to lớn được mở ra.
Hai nhóc tì Hiểu Trân cùng Hàn Khải ăn mặc như một đôi cô dâu chú rể nhỏ đi đằng trước, một tay cầm giỏ hoa còn tay còn lại liên tục lấy hoa thẩy lên, nhìn trông rất cưng.
Đi phía sau chính là Mạnh Ái, được ba mình - ông Lục Mạnh Từ khoác tay từ từ tiến vào bên trong. Mọi người đều biết tới nhan sắc cô con gái cưng của Lục Gia là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, nhưng lâu ngày không gặp, hôm nay nhìn lại còn thấy ngỡ ngàng hơn.
Mạnh Ái khoác lên mình chiếc váy cưới mà hôm trước Hàn Dương cùng cô đi mua, trên đầu phũ một tấm vải che màu trắng, với lối trang điểm kiểu nhẹ nhàng thanh tao này, nhìn cô không khác gì một nàng công chúa.
Nhiều người liên tục trầm trồ nhìn về hướng của cô mà không để ý tới nét mặt của Hàn Dương ngay lúc này đây. Đôi mắt chim ưng của anh phiếm hồng, rưng rưng nước mắt nhìn người phụ nữ của mình tiến vào trong đây.
Thời điểm quan trọng cũng đã tới, Lục Mạnh Từ trao tay đứa con gái của mình cho Hàn Dương, đôi mắt nhìn anh với vẻ trông đợi, sau đó quay người đi xuống phía dưới ngồi cùng vợ mình cùng Chấn Hào và Gia Thiên.
Cô nhìn anh mỉm cười dịu dàng, khi nắm lấy tay anh, cô cảm nhận được tay của anh có một chút run rẩy. Cả hai cùng nhau xoay người lại nhìn về phía người chủ hôn ngày hôm nay.
- Ngô Hàn Dương, con có đồng ý lấy cô Lục Mạnh Ái đây làm vợ không? Có hứa sẽ cùng cô ấy xây dựng một mái ấm gia đình thật hạnh phúc, luôn luôn chung thủy và tin tưởng lẫn nhau. Cùng nhau sống đến mai sau này, đến khi răng lông đầu bạc vẫn bên cạnh nhau hay không? _ Cha xứ quay người sang nhìn anh, đọc lên lời tuyên thệ mà mình cần phải đọc.
- Con đồng ý! _ Dù cảm giác hồi hộp xâm chiếm hết cả tinh thần nhưng anh vẫn rất giữ được sự bình tĩnh.
- Lục Mạnh Ái, con có đồng ý lấy anh Ngô Hàn Dương đây làm chồng không? Có hứa sẽ cùng anh ấy xây dựng một mái ấm gia đình thật hạnh phúc, luôn luôn chung thủy và tin tưởng lẫn nhau. Cùng nhau sống đến mai sau này, đến khi răng lông đầu bạc vẫn bên cạnh nhau hay không?
- Con đồng ý! _ Mạnh Ái quay sang nhìn anh, sau đó nói câu đồng ý lên.
( Mình không biết ghi sao cho đúng nên tự chế đó, các bạn thông cảm.)
Bình luận facebook