Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Những ngày hôm sau, Hàn
Dương đều dẫn cô đi chơi ở những địa điểm khác nữa.
Sau khi đi Trevi, cô và anh đi chơi ở một hòn đảo sặc sỡ khác, đó là Burano, hòn đảo của những người đam mê màu sắc và hội họa. Ở đó được 3 ngày, cô lại được anh đưa tới Puglia, thiên đường nghỉ dưỡng ở Italia, ở đó thật sự rất thoải mái, khung cảnh và khí hậu rất ổn, làm người ta có cảm giác thật thoải mái khi ở đây.
Hết 2 tuần du hí ở Italia, anh và cô cùng nhau trở về, tuy có hơi tiếc nhưng chơi như vậy vẫn là đủ rồi.
----------
3 tháng sau.
Hôm nay Hàn Dương đi kí hợp đồng với một tập đoàn lớn nên có thể về trễ, anh đã dặn cô ở nhà nghỉ ngơi sớm.
Sau khi kí hợp đồng thành công, anh lên xe về cũng đã hơn 9 giờ, vì Hàn Đại có việc nên hôm nay đích thân anh tự lái xe về.
Suốt dọc đường đi, khúc cua ngay bar Thiên Hàn, anh nhìn thấy cỡ 4-5 tên đàn ông đang đánh túi bụi vào một cô gái, lúc đó không hiểu sao cảm giác của anh rất lâng lâng, khó chịu.
Định bỏ mặt làm ngơ nhưng vì thấy bứt rứt nên Hàn Dương quyết định dừng xe lại bước xuống.
- Dừng lại! _ Giọng nói băng lãnh của anh thu hút những gã bặm trợn kia.
- Khôn hồn thì biến đi, đừng ở đây lo chuyện của tụi tao nhóc con. _ Đầu anh chảy hắc tuyến xuống khi nghe thằng kia gọi mình là nhóc con, đúng là thiếu hiểu biết.
- 4 thằng đàn ông hùa đánh 1 cô gái, tụi bây không thấy nhục nhã?
- Mẹ kiếp, thằng chó. _ Một tên trong đám đó xông lên quýnh anh, nhưng không dễ gì mà đánh được. Hàn Dương chụp được tay hắn, quay vòng đã nghe tiếng " rắc rắc ".
Những tên kia thấy vậy đều có chút sợ hãi, lúc này, một đứa trong đám nãy giờ đứng bên trong tự nhiên quỳ xuống.
- Hàn Ca Ca, em biết lỗi rồi, tha cho tụi em, tụi em có mắt như mù vậy.
Hành động và lời nói của tên đó vô tình lọt vào tai những đứa còn lại, chúng tự động quỳ lạy van xin. Ai mà không biết Hàn Ca Ca chính là thủ lĩnh của bang Thiên Hàn chứ, thật đáng sợ.
- 5 giây? _ Chỉ câu nói đó, bọn chúng đều chạy thục mạng thật xa, có chết cũng không dám quay đầu hay lùi lại dù chỉ 1 bước đâu, đó gọi là nộp mạng cho hổ đó.
Anh từ từ tiến lại cô gái ngồi run sợ ở đó, đưa tay khều khều: " Cô ơi, bọn chúng đi rồi. "
Cái lúc mà người con gái đó ngẩng đầu lên, Hàn Dương như bị mất hồn, cả người tê liệt, sững sờ nhìn người con gái trước mặt. Cô gái ấy cũng ngạc nhiên không kém..
- Minh.. Ngọc, là em thật sao? _ Môi anh mấp máy vài cái, khó khăn nói.
- Hàn Dương..
- Sao em ra nông nỗi này? Hắn ta làm gì em? _ Sực nhớ ra, không phải Minh Ngọc là vợ của tên khốn nạn kia sao?
- Dương, anh ta đánh đập, hành hạ em, coi em như một con chó, khó khăn lắm mới về được đây thì bị chúng truy đuổi. _ Minh Ngọc bắt đầu khóc lớn lên, cả người run rẩy.
- Em..đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà anh. _ Nói rồi, anh cởi áo vest ngoài ra, khoác lên cho Minh Ngọc, sau đó cẩn thận dìu cô ta ra xe.
---------
Hàn Dương không chở cô ta về nhà mà anh với cô đang ở, đây là một biệt thự khác, cũng là của anh nhưng anh ít khi lui tới đây, cả Mạnh Ái cũng không biết được nữa.
Cẩn thận dìu cô ta vào nhà, rồi đưa lên phòng, còn dặn dò người hầu phải chăm sóc kĩ càng nữa. Đợi đến khi cô ta ngủ lim dim, anh định đi về vì đã quá trễ thì thấy Minh Ngọc nắm tay mình lại, cơ thể rất nóng, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thì ra Minh Ngọc bị sốt, anh quýnh quáng gọi bác sĩ tới, chăm sóc cô ta cả đêm rồi ngủ quên ở đó bỏ mặc Mạnh Ái ở nhà một mình.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Minh Ngọc tỉnh dậy, thấy Hàm Dương ngủ quên trên tay mình, miệng nhếch lên cười, thì ra anh vẫn còn yêu mình. Không ngờ lại hời đến thế, có vợ sao? Vậy thì đập chậu thôi. Suy nghĩ điên rồ đó xuất hiện trong đầu của ả.
Mạnh Ái tỉnh dậy thấy Hàn Dương không về liền lo lắng, lấy điện thoại ra gọi lại cho anh.
- Dương, sao đêm qua anh không về?
- Còn nhiều việc nên hôm qua anh không về, em đừng lo quá.
- Em biết rồi, anh nhớ chăm sóc bản thân đó.
- Được.
Đây là lần đầu anh nói dối cô, anh đang ngồi ăn sáng với Minh Ngọc, còn tối hôm qua là ở lại chăm sóc cho cô ta chứ không phải làm việc.
- Dương, ai vậy? _ Cô ta biết là cô nhưng vẫn vờ hỏi.
- Vợ anh. _ Hàn Dương nhàn nhạt nói ra hai từ.
- Anh có vợ rồi ư?
Hàn Dương gật đầu xác nhận, sau khi ăn sáng xong, anh liền đi tới tập đoàn. Trước khi đi anh có dặn Minh Ngọc cứ ở lại đây, có gì thì gọi anh. Đầu óc anh bây giờ rất rối, Minh Ngọc hay Mạnh Ái, ai là người thật sự anh yêu?
Đến tập đoàn, anh liền sai Hàn Lục đi mua một bộ đồ mới, anh sợ Mạnh Ái sẽ biết trên cơ thể anh có mùi lạ.
Dương đều dẫn cô đi chơi ở những địa điểm khác nữa.
Sau khi đi Trevi, cô và anh đi chơi ở một hòn đảo sặc sỡ khác, đó là Burano, hòn đảo của những người đam mê màu sắc và hội họa. Ở đó được 3 ngày, cô lại được anh đưa tới Puglia, thiên đường nghỉ dưỡng ở Italia, ở đó thật sự rất thoải mái, khung cảnh và khí hậu rất ổn, làm người ta có cảm giác thật thoải mái khi ở đây.
Hết 2 tuần du hí ở Italia, anh và cô cùng nhau trở về, tuy có hơi tiếc nhưng chơi như vậy vẫn là đủ rồi.
----------
3 tháng sau.
Hôm nay Hàn Dương đi kí hợp đồng với một tập đoàn lớn nên có thể về trễ, anh đã dặn cô ở nhà nghỉ ngơi sớm.
Sau khi kí hợp đồng thành công, anh lên xe về cũng đã hơn 9 giờ, vì Hàn Đại có việc nên hôm nay đích thân anh tự lái xe về.
Suốt dọc đường đi, khúc cua ngay bar Thiên Hàn, anh nhìn thấy cỡ 4-5 tên đàn ông đang đánh túi bụi vào một cô gái, lúc đó không hiểu sao cảm giác của anh rất lâng lâng, khó chịu.
Định bỏ mặt làm ngơ nhưng vì thấy bứt rứt nên Hàn Dương quyết định dừng xe lại bước xuống.
- Dừng lại! _ Giọng nói băng lãnh của anh thu hút những gã bặm trợn kia.
- Khôn hồn thì biến đi, đừng ở đây lo chuyện của tụi tao nhóc con. _ Đầu anh chảy hắc tuyến xuống khi nghe thằng kia gọi mình là nhóc con, đúng là thiếu hiểu biết.
- 4 thằng đàn ông hùa đánh 1 cô gái, tụi bây không thấy nhục nhã?
- Mẹ kiếp, thằng chó. _ Một tên trong đám đó xông lên quýnh anh, nhưng không dễ gì mà đánh được. Hàn Dương chụp được tay hắn, quay vòng đã nghe tiếng " rắc rắc ".
Những tên kia thấy vậy đều có chút sợ hãi, lúc này, một đứa trong đám nãy giờ đứng bên trong tự nhiên quỳ xuống.
- Hàn Ca Ca, em biết lỗi rồi, tha cho tụi em, tụi em có mắt như mù vậy.
Hành động và lời nói của tên đó vô tình lọt vào tai những đứa còn lại, chúng tự động quỳ lạy van xin. Ai mà không biết Hàn Ca Ca chính là thủ lĩnh của bang Thiên Hàn chứ, thật đáng sợ.
- 5 giây? _ Chỉ câu nói đó, bọn chúng đều chạy thục mạng thật xa, có chết cũng không dám quay đầu hay lùi lại dù chỉ 1 bước đâu, đó gọi là nộp mạng cho hổ đó.
Anh từ từ tiến lại cô gái ngồi run sợ ở đó, đưa tay khều khều: " Cô ơi, bọn chúng đi rồi. "
Cái lúc mà người con gái đó ngẩng đầu lên, Hàn Dương như bị mất hồn, cả người tê liệt, sững sờ nhìn người con gái trước mặt. Cô gái ấy cũng ngạc nhiên không kém..
- Minh.. Ngọc, là em thật sao? _ Môi anh mấp máy vài cái, khó khăn nói.
- Hàn Dương..
- Sao em ra nông nỗi này? Hắn ta làm gì em? _ Sực nhớ ra, không phải Minh Ngọc là vợ của tên khốn nạn kia sao?
- Dương, anh ta đánh đập, hành hạ em, coi em như một con chó, khó khăn lắm mới về được đây thì bị chúng truy đuổi. _ Minh Ngọc bắt đầu khóc lớn lên, cả người run rẩy.
- Em..đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà anh. _ Nói rồi, anh cởi áo vest ngoài ra, khoác lên cho Minh Ngọc, sau đó cẩn thận dìu cô ta ra xe.
---------
Hàn Dương không chở cô ta về nhà mà anh với cô đang ở, đây là một biệt thự khác, cũng là của anh nhưng anh ít khi lui tới đây, cả Mạnh Ái cũng không biết được nữa.
Cẩn thận dìu cô ta vào nhà, rồi đưa lên phòng, còn dặn dò người hầu phải chăm sóc kĩ càng nữa. Đợi đến khi cô ta ngủ lim dim, anh định đi về vì đã quá trễ thì thấy Minh Ngọc nắm tay mình lại, cơ thể rất nóng, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thì ra Minh Ngọc bị sốt, anh quýnh quáng gọi bác sĩ tới, chăm sóc cô ta cả đêm rồi ngủ quên ở đó bỏ mặc Mạnh Ái ở nhà một mình.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Minh Ngọc tỉnh dậy, thấy Hàm Dương ngủ quên trên tay mình, miệng nhếch lên cười, thì ra anh vẫn còn yêu mình. Không ngờ lại hời đến thế, có vợ sao? Vậy thì đập chậu thôi. Suy nghĩ điên rồ đó xuất hiện trong đầu của ả.
Mạnh Ái tỉnh dậy thấy Hàn Dương không về liền lo lắng, lấy điện thoại ra gọi lại cho anh.
- Dương, sao đêm qua anh không về?
- Còn nhiều việc nên hôm qua anh không về, em đừng lo quá.
- Em biết rồi, anh nhớ chăm sóc bản thân đó.
- Được.
Đây là lần đầu anh nói dối cô, anh đang ngồi ăn sáng với Minh Ngọc, còn tối hôm qua là ở lại chăm sóc cho cô ta chứ không phải làm việc.
- Dương, ai vậy? _ Cô ta biết là cô nhưng vẫn vờ hỏi.
- Vợ anh. _ Hàn Dương nhàn nhạt nói ra hai từ.
- Anh có vợ rồi ư?
Hàn Dương gật đầu xác nhận, sau khi ăn sáng xong, anh liền đi tới tập đoàn. Trước khi đi anh có dặn Minh Ngọc cứ ở lại đây, có gì thì gọi anh. Đầu óc anh bây giờ rất rối, Minh Ngọc hay Mạnh Ái, ai là người thật sự anh yêu?
Đến tập đoàn, anh liền sai Hàn Lục đi mua một bộ đồ mới, anh sợ Mạnh Ái sẽ biết trên cơ thể anh có mùi lạ.