Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Chương 50
Sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt đen sì, má Ngô vì muốn bọn họ hòa thuận như trước mà tốn nhiều công sức rồi.
Nhưng cô cũng không thể nói với bọn họ, thật ra hai người chỉ là đang chơi mà thôi.
Trong trò chơi này, ai động tâm trước thì người đấy sẽ thua.
Má Ngô đi rồi, tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt không muốn làm phiền Lâm Hoàng Phong, đành phải tự mình làm.
Ai ngờ mới cầm lấy hộp thuốc, thì nghe thấy Lâm Hoàng Phong mở miệng nói: “Để tôi làm cho.”
Dọa Đỗ Minh Nguyệt sợ tới mức vội vàng xua tay: “Không cần, tôi tự mình làm cũng được.”
“Hửm?”
Chỉ một âm tiết đơn điệu như thế, nhưng Đỗ Minh Nguyệt có thể nghe ra giọng điệu đe dọa trong đó.
Thôi vậy, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vẫn phải giữ lại mạng sống.
Lâm Hoàng Phong tháo băng, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi kêu lên một tiếng.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy âm thanh này, động tác không nhẹ đi mà còn có ý dùng sức siết mạnh hơn, khiến Đỗ Minh Nguyệt nhe răng trợn mắt.
Người đàn ông chỉ khẽ mím môi mỏng, thốt ra hai chứ lạnh lùng: “Đáng đời.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Cô biết người đàn ông này không có lòng tốt giúp cô thay thuốc mà, đây rõ ràng là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Đây cũng quá đáng lắm rồi.
Có điều, Đỗ Minh Nguyệt có thể chắc chắn rằng anh đã biết vì sao cô lại bị thương, nếu không anh không thể không hỏi cái gì cả.
Như thế cũng tốt, đỡ phải để cô giải thích cho phiền phức.
Không lâu sau, trên trán Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đau đến suýt nữa hét to, âm thầm mắng trong lòng: “Tên này nhất định là không hiểu thương hoa tiếc ngọc là cái gì cả.”
Từ đầu đến cuối Lâm Hoàng Phong không hề nâng mắt lên, chỉ cúi thấp đầu giúp cô thay thuốc.
Sau khi hoàn thành hết các công đoạn, Lâm Hoàng Phong mới bằng lòng buông tha cho tay của cô.
Khoảng khắc anh buông ra, Đỗ Minh Nguyệt lập tức thu cánh tay lại thổi, dáng vẻ oan ức đó của cô rất buồn cười.
Vốn dĩ Lâm Hoàng Phong muốn trêu đùa cô mấy câu, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của cô, thậm chí anh có thể cảm nhận được sự tức giận không khống chế nổi đang trào ra từ mắt anh.
Anh biết rõ từng li từng tí một trên cơ thể Đỗ Minh Nguyệt, nếu như bị người khác nhìn thấy thì thà rằng anh tự tay hủy hoại cô. Nhưng lại thương tiếc, giống như nhìn thấy một báu vật, không nỡ nhìn thấy cô bị đập vỡ.
“Mặc như thế này, định đi đâu đấy?”
Lâm Hoàng Phong dùng khăn tay ưu nhã lau dầu trên ngón tay, cuối cùng cũng hỏi chủ đề này.
Thân thể Đỗ Minh Nguyệt khẽ dừng lại, sau đó tức giận nói: “Không phải anh biết chuyện tôi muốn làm sao? Còn hỏi cái gì chứ.”
“Vậy thì thay váy đi.”
“Hả?”
Thay váy, sao phải thay váy chứ, cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Hoàng Phong.
Sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt đen sì, má Ngô vì muốn bọn họ hòa thuận như trước mà tốn nhiều công sức rồi.
Nhưng cô cũng không thể nói với bọn họ, thật ra hai người chỉ là đang chơi mà thôi.
Trong trò chơi này, ai động tâm trước thì người đấy sẽ thua.
Má Ngô đi rồi, tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt không muốn làm phiền Lâm Hoàng Phong, đành phải tự mình làm.
Ai ngờ mới cầm lấy hộp thuốc, thì nghe thấy Lâm Hoàng Phong mở miệng nói: “Để tôi làm cho.”
Dọa Đỗ Minh Nguyệt sợ tới mức vội vàng xua tay: “Không cần, tôi tự mình làm cũng được.”
“Hửm?”
Chỉ một âm tiết đơn điệu như thế, nhưng Đỗ Minh Nguyệt có thể nghe ra giọng điệu đe dọa trong đó.
Thôi vậy, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vẫn phải giữ lại mạng sống.
Lâm Hoàng Phong tháo băng, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi kêu lên một tiếng.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy âm thanh này, động tác không nhẹ đi mà còn có ý dùng sức siết mạnh hơn, khiến Đỗ Minh Nguyệt nhe răng trợn mắt.
Người đàn ông chỉ khẽ mím môi mỏng, thốt ra hai chứ lạnh lùng: “Đáng đời.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Cô biết người đàn ông này không có lòng tốt giúp cô thay thuốc mà, đây rõ ràng là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Đây cũng quá đáng lắm rồi.
Có điều, Đỗ Minh Nguyệt có thể chắc chắn rằng anh đã biết vì sao cô lại bị thương, nếu không anh không thể không hỏi cái gì cả.
Như thế cũng tốt, đỡ phải để cô giải thích cho phiền phức.
Không lâu sau, trên trán Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đau đến suýt nữa hét to, âm thầm mắng trong lòng: “Tên này nhất định là không hiểu thương hoa tiếc ngọc là cái gì cả.”
Từ đầu đến cuối Lâm Hoàng Phong không hề nâng mắt lên, chỉ cúi thấp đầu giúp cô thay thuốc.
Sau khi hoàn thành hết các công đoạn, Lâm Hoàng Phong mới bằng lòng buông tha cho tay của cô.
Khoảng khắc anh buông ra, Đỗ Minh Nguyệt lập tức thu cánh tay lại thổi, dáng vẻ oan ức đó của cô rất buồn cười.
Vốn dĩ Lâm Hoàng Phong muốn trêu đùa cô mấy câu, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của cô, thậm chí anh có thể cảm nhận được sự tức giận không khống chế nổi đang trào ra từ mắt anh.
Anh biết rõ từng li từng tí một trên cơ thể Đỗ Minh Nguyệt, nếu như bị người khác nhìn thấy thì thà rằng anh tự tay hủy hoại cô. Nhưng lại thương tiếc, giống như nhìn thấy một báu vật, không nỡ nhìn thấy cô bị đập vỡ.
“Mặc như thế này, định đi đâu đấy?”
Lâm Hoàng Phong dùng khăn tay ưu nhã lau dầu trên ngón tay, cuối cùng cũng hỏi chủ đề này.
Thân thể Đỗ Minh Nguyệt khẽ dừng lại, sau đó tức giận nói: “Không phải anh biết chuyện tôi muốn làm sao? Còn hỏi cái gì chứ.”
“Vậy thì thay váy đi.”
“Hả?”
Thay váy, sao phải thay váy chứ, cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Hoàng Phong.
Bình luận facebook