Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18
Đỗ Chính Lâm cầm trong tay cặp văn kiện ném lên bàn trong phòng khách, hung tợn nói: “Đỗ Minh Nguyệt thật là có bản lĩnh, cậu chủ Phong lại vì cô ta mà hủy bỏ dự án hợp tác đã thương lượng xong.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh cứng đờ, hàng lông mày lóe lên chút độc ác.
Hồ Đức Huy lấy lòng ngồi bên cạnh Đỗ Chính Lâm thận trọng hỏi: “Ba, ba nói cái dự án bất động sản đã bàn bạc xong với nhà họ Lâm trước đây sao?”
“Ừ.” Cố Chính Lâm tức giận đập một cái lên bàn, tiếng động cực lớn khiến cho hai người đứng bên cạnh run rẩy.
“Hôm qua ba còn tưởng cậu ta chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ lại làm thật. Dự án này bị cậu ta thu hồi thì thôi đi, lại còn khiến nhà họ Đỗ chúng ta phải đối nghịch với nhà họ Lâm. Thật là…”
“Đều do người phụ nữ kia, nếu không nhờ chúng ta mở lời, làm sao chị ta có thể có được một mối hôn sự tốt như vậy.”
Đỗ Thùy Linh nặng nề đặt ly nước lên bàn, giọng bất bình: “Thật sự cho rằng mình biến thành phượng hoàng rồi sao?”
Hồ Đức Huy suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: “Con có một ý tưởng, chắc chắn sẽ khiến Đỗ Minh Nguyệt không được ưu thích nữa. Nếu vậy, chúng ta sẽ có đủ thời gian tranh giành dự án bất động sản đó.”
Nghe vậy, con ngươi Đỗ Chính Lâm và Đỗ Thùy Linh đều sáng lên.
Đỗ Minh Nguyệt đang đứng trong hoa viên của biệt thự, có người giúp việc vội vàng chạy đến đưa di động cho cô.
“Mợ chủ, điện thoại của cô.”
Nhận điện thoại, thấy phía trên là dãy số quen thuộc, trong đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt lộ ra một tia buồn bã, nhưng rất nhanh thoáng qua rồi biến mất, cô nghe điện thoại, cất giọng bình thản: “Chuyện gì?”
Không biết bên kia nói cái gì, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt nặng nề, ngay sau đó liền thu thập rời khỏi biệt thự.
Tại tiệm cà phê trên đường Phan Đình Phùng.
Đỗ Minh Nguyệt đến sớm, gọi một ly cappuccino yêu thích của mình, khẽ nhấp một miếng, khóe miệng khẽ mỉm cười rồi yên lặng ngồi chờ.
Cầm điện thoại di động ra, tùy tiện quan sát xung quanh, không đến mười phút sau, một người khác cũng đi vào tiệm cà phê.
Thật bất ngờ lại là Hồ Đức Huy.
Áo thun trắng cùng quần tây đen được cắt xén khéo léo, trông rất giản dị.
Hồ Đức Huy đi về phía Đỗ Minh Nguyệt, thoải mái ngồi xuống đối diện, giơ tay lên búng ngón tay: “Bồi bàn.”
Người phục vụ cung kính đi đến: “Xin hỏi anh cần gì ạ?”
Nâng cằm lên một chút, ánh mắt rơi vào ly cà phê trước mặt Đỗ Minh Nguyệt: “Giống cô ấy.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Hồ Đức Huy nhẹ nhàng mở miệng: “Minh Nguyệt, gần đây có khỏe không? Anh ta đối xử với em thế nào?”
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trước mặt, như thể nghe được một câu chuyện cực kỳ nực cười: “Nói với tôi những lời như vậy, anh không cảm thấy chán ghét nhưng tôi rất buồn nôn.”
Sáu năm qua cô đã từng yêu bao nhiêu thì bây giờ chán ghét bấy nhiêu, thậm chí có chút căm ghét chính mình, tại sao lại thích một người như vậy, đúng là mắt mù.
“Minh Nguyệt.”
Đỗ Chính Lâm cầm trong tay cặp văn kiện ném lên bàn trong phòng khách, hung tợn nói: “Đỗ Minh Nguyệt thật là có bản lĩnh, cậu chủ Phong lại vì cô ta mà hủy bỏ dự án hợp tác đã thương lượng xong.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh cứng đờ, hàng lông mày lóe lên chút độc ác.
Hồ Đức Huy lấy lòng ngồi bên cạnh Đỗ Chính Lâm thận trọng hỏi: “Ba, ba nói cái dự án bất động sản đã bàn bạc xong với nhà họ Lâm trước đây sao?”
“Ừ.” Cố Chính Lâm tức giận đập một cái lên bàn, tiếng động cực lớn khiến cho hai người đứng bên cạnh run rẩy.
“Hôm qua ba còn tưởng cậu ta chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ lại làm thật. Dự án này bị cậu ta thu hồi thì thôi đi, lại còn khiến nhà họ Đỗ chúng ta phải đối nghịch với nhà họ Lâm. Thật là…”
“Đều do người phụ nữ kia, nếu không nhờ chúng ta mở lời, làm sao chị ta có thể có được một mối hôn sự tốt như vậy.”
Đỗ Thùy Linh nặng nề đặt ly nước lên bàn, giọng bất bình: “Thật sự cho rằng mình biến thành phượng hoàng rồi sao?”
Hồ Đức Huy suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: “Con có một ý tưởng, chắc chắn sẽ khiến Đỗ Minh Nguyệt không được ưu thích nữa. Nếu vậy, chúng ta sẽ có đủ thời gian tranh giành dự án bất động sản đó.”
Nghe vậy, con ngươi Đỗ Chính Lâm và Đỗ Thùy Linh đều sáng lên.
Đỗ Minh Nguyệt đang đứng trong hoa viên của biệt thự, có người giúp việc vội vàng chạy đến đưa di động cho cô.
“Mợ chủ, điện thoại của cô.”
Nhận điện thoại, thấy phía trên là dãy số quen thuộc, trong đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt lộ ra một tia buồn bã, nhưng rất nhanh thoáng qua rồi biến mất, cô nghe điện thoại, cất giọng bình thản: “Chuyện gì?”
Không biết bên kia nói cái gì, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt nặng nề, ngay sau đó liền thu thập rời khỏi biệt thự.
Tại tiệm cà phê trên đường Phan Đình Phùng.
Đỗ Minh Nguyệt đến sớm, gọi một ly cappuccino yêu thích của mình, khẽ nhấp một miếng, khóe miệng khẽ mỉm cười rồi yên lặng ngồi chờ.
Cầm điện thoại di động ra, tùy tiện quan sát xung quanh, không đến mười phút sau, một người khác cũng đi vào tiệm cà phê.
Thật bất ngờ lại là Hồ Đức Huy.
Áo thun trắng cùng quần tây đen được cắt xén khéo léo, trông rất giản dị.
Hồ Đức Huy đi về phía Đỗ Minh Nguyệt, thoải mái ngồi xuống đối diện, giơ tay lên búng ngón tay: “Bồi bàn.”
Người phục vụ cung kính đi đến: “Xin hỏi anh cần gì ạ?”
Nâng cằm lên một chút, ánh mắt rơi vào ly cà phê trước mặt Đỗ Minh Nguyệt: “Giống cô ấy.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Hồ Đức Huy nhẹ nhàng mở miệng: “Minh Nguyệt, gần đây có khỏe không? Anh ta đối xử với em thế nào?”
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trước mặt, như thể nghe được một câu chuyện cực kỳ nực cười: “Nói với tôi những lời như vậy, anh không cảm thấy chán ghét nhưng tôi rất buồn nôn.”
Sáu năm qua cô đã từng yêu bao nhiêu thì bây giờ chán ghét bấy nhiêu, thậm chí có chút căm ghét chính mình, tại sao lại thích một người như vậy, đúng là mắt mù.
“Minh Nguyệt.”
Bình luận facebook