Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39: Cho ăn cơm.
Vút Vút!
Tất cả tỳ nữ trong phòng đều lập tức dùng ánh mắt vô cùng ghen tỵ nhìn Hạ Lan Phiêu….
Hạc Minh đột nhiên dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng.
“Làm gì vậy?”
“Khóe miệng có hạt cơm.”
…………
Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, sờ đi sờ lại khóe miệng của mình, nhưng không sờ thấy bất kỳ cái gì. Hạc Minh ôm nàng vào trong ngực, ở trước mặt mọi người, vươn đầu lưỡi xinh đẹp, nhẹ nhàng liếm khóe môi nàng.
“Rất ngọt.”
Hạc Minh trở về chỗ cũ khẽ liếm môi mình, bộ dáng muốn bao nhiêu câu hồn liền có bấy nhiêu. Hạ Lan Phiêu ngây ngốc ngồi đó, cả người đều rơi vào trạng thái hóa đá. Lòng của nàng cũng sắp nhảy ra ngoài, tê dại trên mặt vẫn không có thối lui. Hạc Minh cầm quạt gõ nhẹ vào đầu nàng, trêu chọc: “Ngu ngốc? Ruốt cuộc cũng ngục ngã trước sức quyến rũ của ta?”
Hạc Minh đại nhân, ta không phải ngục ngã trước sức quyến rũ của ngươi mà là bị ngươi dọa cho choáng váng có được không…. Ngươi muốn biến ta thành kẻ địch của tất cả mọi người sao?
“Hạc Minh.”
“Hả?”
“Có thể không liếm ta được hay không? Thật là buồn nôn!”
“Tiểu Hạ Lan thật đáng yêu….”
Sau khi dùng xong bữa trưa, Hạc Minh lại đi ra ngoài làm việc, Hạ Lan Phiêu cũng nhanh chóng phải đối mặt với sắc mặt âm u của Minh Châu. Minh Châu nhìn nàng không nói gì, chỉ là ‘vù vù’ thả ra hơi lạnh, nụ cười trên mặt không phải là ‘lạnh nhạt cao quý’ mà là ‘lạnh lùng mà cất giấu sát khí’. Hạ Lan Phiêu giả vờ không chú ý đến, tự nhiên lau bình hoa, mà Minh Châu từ từ mở miệng: “Hạ Lan…. Ngươi và Đại nhân có quan hệ thế nào?”
“Ta nói chúng ta không có quan hệ ngươi có tin hay không?”
“Không biết.”
“Thực tế là, ta nợ tiền hắn.” Hạ Lan Phiêu buồn khổ nhìn Minh Châu: “Cho nên, ta phải cố gắng làm việc, nhanh chóng kiếm tiền trả nợ.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Tám lượng bạc.”
…………
“Tám lượng bạc? Làm sao Đại nhân có thể để ý số tiền nhỏ như vậy? Một bàn thức ăn của Đại nhân cũng nhiều hơn tám lượng bạc. Ngươi đây là đang trêu đùa ta sao?”
“Đương nhiên ngoài quan hệ tiền bạc, bên ngoài còn có một chút quan hệ dây dưa nói không rõ…. Nhưng ta có thể khẳng định, ta không thích hắn, hắn cũng không ưa thích ta. Cho nên, ta sẽ không tranh giành người với các ngươi, yên tâm đi.”
“Thật?” Minh Châu nửa tin nửa ngờ: “Tại sao lại có người không thích Đại nhân….”
“Hạc Minh đại nhân lớn lên rất đẹp trai, nhưng hắn quá đẹp trai quá xuất sắc rồi, nhiều người thích như vậy, rất không có cảm giác an toàn! Giống như ta, một nha đầu bình thường, vẫn là trải qua cuộc sống bình thường là được rồi! Như ta đã nói, Minh Châu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với Hạc Minh đại nhân….”
“Không được nói bậy!” Minh Châu mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhưng là thật hưởng thụ: “Ta…. Ta không dám yêu cầu danh phận xa vời, chỉ cần Đại nhân có thể cho ta ở bên cạnh hắn là được rồi!”
Có lẽ do Hạ Lan Phiêu chém đinh chặt sắt (kiểu như khẳng định chắc chắn á) lập trường quan hệ, thái độ của nàng với Hạ Lan Phiêu hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng nói với nàng rất nhiều chuyện liên quan đến Hạc Minh. Thì ra, Hạc Minh là thần tử được Quốc quân của Tề quốc coi trọng nhất, cũng là nam nhân được cả nước hoan nghênh nhất. Đáng tiếc Hoàng thất của Tề quốc không có Công chúa, nếu không, hắn nhất định sẽ trở thành phò mã. Ngoài Hoàng cung, Quốc sư đại nhân tôn quý cũng không có quan tâm đến việc ngoài Hỏa Liên cung, bởi vì chỉ cần nơi nào có hắn, đều dẫn tới *** động. Bất kể là thiếu nữ chưa lập gia đình hay là các phụ nhân đã sớm lập gia đình đều chuẩn bị các loại hoa tươi cùng trái cây đến tặng Hạc Minh, mà nữ nhân bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của Hạc Minh hi vọng được làm tỳ nữ trong Hỏa Liên cung là nhiều không đếm xuể…. Nói tóm lại, Hạc Minh chính là Brad Pitt phiên bản cổ đại, già trẻ đều ăn sạch.
Có lầm hay không! Tuy rằng dáng dấp của Hạc Minh không tệ, nhưng chỉ bằng tính tình biến thái kia cũng có thể quyến rũ người hay sao? Cũng quá khoa trương rồi!
Nhìn vẻ mặt không thể tin của Hạ Lan Phiêu, Minh Châu có chút không vui. Nàng có chút tức giận cướp bình hoa trong tay Hạ Lan Phiêu, hừ lạnh một tiếng: “Cho nên, ngươi vẫn là quý trọng cơ hội mà các cô gái khác thiết tha mơ ước đi.! Nếu như ngươi nghiêm túc cố gắng mà nói, trở thành thị thiếp của Đại nhân là có chút hy vọng….”
“Ta đã nói rồi, ta không thích hắn…. Thôi.”
Hạ Lan Phiêu không muốn tranh luận bất cứ cái gì cùng Minh Châu, bắt đầu kiên nhẫn làm người nghe, câu được câu không nghe nàng kể công lao to lớn của Hạc Minh. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay, so với lúc ở Kim quốc, cuộc sống hôm nay tựa như ở thiên đường. Không có tra tấn, không có cung đấu, không có âm mưu, nhiều nhất chỉ là cùng đám mê trai tranh giành người tình mà thôi…. Nhưng mà, nơi này sẽ là nơi ở cuối cùng của ta sao?
Có lẽ, Hạc Minh giúp đỡ ta cũng không phải vì đồng tình ta. Hắn là Quốc sư của Tề quốc, có lẽ, mọi chuyện đều lo nghĩ cho tề quốc. Quốc quân Tề quốc biết thân phận ta sẽ thế nào? Giam lỏng, hay là trực tiếp giết ta lập uy?
Nếu như có thể, ta thật sự muốn rời xa tất cả tranh chấp, lẳng lặng sống ở một nơi không ai quen biết. Ở Tề quốc, ta đã thử như vậy, nhưng mà đã thất bại rồi. Mặc dù không nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng ta thật không có năng lực sinh tồn ở thế giới này…. Có lẽ, ta nên làm gì đó chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Ta cũng không tin một người hiện đại lại không thể lăn lộn ở cổ đại!
Hạ Lan Phiêu nhanh chóng tính toán kế hoạch phát tài ở trong lòng, khóe miệng dâng lên nụ cười vui vẻ. Nàng cười, làm cho Minh Châu ngừng kể, trong lòng cũng khẽ động. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nha đầu này cười lên thật đẹp mắt…. Có lẽ, đây là nguyên nhân Đại nhân giữ nàng ở bên cạnh. Đợi khi trở về, ta cũng sẽ luyện tập nụ cười ngây thơ lại ngọt ngào này. Như vậy, Đại nhân có lẽ cũng sẽ thích ta.
Chương 40: Chiêm tinh!
Đêm khuya.
Hạ Lan Phiêu nặng nề ngủ trên chiếc giường cũ nát nhất của Hỏa Liên cung, co rúc thành một đoàn. Không biết Hạc Minh tìm chiếc giường gỗ lung lay sắp đổ tỏa ra mùi *** này ở đâu, thật sự đối lập với chiếc giường lớn hoa lệ của hắn. Nhưng mà, cho dù Hạc Minh nhiệt tình mời Hạ Lan Phiêu ngủ cùng giường thế nào đi nữa, Hạ Lan Phiêu vẫn kiên quyết từ chối. Nàng tình nguyện ngủ giường gỗ rơm rạ, cũng không muốn ngủ bên cạnh tên đại biến thái này. Dưới ánh trăng, nàng yên tĩnh ngủ, mà Hạc Minh lại đứng bên cạnh giường của nàng, vỗ nhẹ mặt của nàng: “Tỉnh.”
“Ưm….”
Hạ Lan Phiêu nhịn không được lật người, xoay mông về phía Hạc Minh. Khóe miệng Hạc Minh khẽ run rẩy, cầm quạt gõ đầu nàng: “Tỉnh, đi kiếm tiền.”
“Kiếm tiền?”
Hạ Lan Phiêu vừa nghe đến những từ này lqđ, thần trí (tinh thàn và trí tuệ) lập tức thanh tỉnh (ham tiền ). Nàng ‘vụt’ một cái ngồi dậy, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn Hạc Minh: “Kiếm tiền gì?”
“Xem ra sức quyến rũ của ta mãi mãi vẫn kém tiền…. Thật đau lòng!”
“Không nói, ta ngủ.”
Mắt thấy Hạ Lan Phiêu lại muốn ngủ, Hạc Minh vội vàng lay tỉnh nàng. Hắn ném một đống quần áo lên người nàng, nói: “Thay cái này, cùng ta xuất cung.” (Hỏa Liên cung ý)
“Đi đâu?”
“Chiêm ~ Tinh. Đối tượng chiêm tinh lần này thế nhưng là người giàu có nhất Tề quốc.”
“Được, đi!”
Hạ Lan Phiêu vừa nghe nói kiếm tiền, lập tức đứng dậy. Hạc Minh cười híp mắt cầm quần áo, đồ trang sức đưa cho nàng, nghiêng người nói với nàng: “Thật muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hạ Lan mặc quần áo Vu nữ, nhất định rất đẹp mắt. Dĩ nhiên, không mặc gì càng đẹp mắt.”
“Đi ra ngoài.”
“Tiểu Hạ Lan thật ác độc.”
“Ngươi mau đi ra ngoài!”
Hạ Lan Phiêu không khách khí đẩy Hạc Minh ra khỏi phòng. Nàng thay trang phục áo trắng quần đỏ của Vu nữ, cột tóc qua loa thành đuôi ngựa, không trang điểm. Lúc nàng ra khỏi phòng, Hạc Minh đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Tối nay, Hạc Minh, toàn thân áo trắng, bị bóng đêm cùng ánh trăng nhiễm lên một chút hồ lan nhàn nhạt. Nước hồ dao động trên người hắn, nở rộ thành đóa hoa màu bạc. Trắng cùng đen, lành lạnh cùng phiêu dật, lại có thể đan xen kỳ lạ trên một người như vậy.
Lông mày lạnh lẽo, khi ánh sáng chiếu qua hắn, trên trán vẽ ra lạnh lùng. Mũ quý đính Cửu Phượng Bàn Long hoàng kim, đổ xuống vẻ quyến rũ đẹp đẽ đắt tiền. Hai cây hồ lan nghiêng xuống từ trên tóc đen. Áo choàng rộng mềm mại phiêu dật, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, tựa như thần tiên hạ phàm, ưu nhã thoát tục. Nhìn ánh mắt của Hạ Lan Phiêu gần như ngẩn ngơ, hắn cười lấy quạt gõ đầu nàng: “Ngốc sao? Có phải không ngờ ta đẹp trai như vậy hay không?”
…………
Hạ Lan Phiêu ngồi trên xa ngựa hoa lệ của Hạc Minh, theo Hạc Minh đi tới trước một tòa thần miếu. Bên trong, đã có mấy người mặc trang phục hoa lệ chờ sẵn. Bọn họ nhìn thấy Hạc Minh, đều cung kính cúi đầu, mà Hạc Minh liền ngẩng mặt ngạo nghễ đi qua bọn họ. Có lẽ là quần áo có liên quan đến người, Hạ Lan Phiêu cảm giác tối nay Hạc Minh không có bộ dáng cợt nhả giống mọi ngày, có một loại thanh quý ngạo thị quần hùng.
Cái gì? Thanh quý? Từ ngữ như vậy dùng trên người Tiêu Nhiên còn có thể, tại sao có thể dùng trên người của Hạc Minh? Ta nhất định là điên rồi….
“Quốc sư đại nhân, ngài nguyện ý vì tiểu nhân bói quẻ, thật là tiểu nhân đã tu phúc khí mấy đời mới được! Tiểu nhân đã chuẩn bị rượu và thức ăn vì ngài, tiểu nhân đã chuẩn bị các loại đồ, hi vọng Đại nhân nhận cho.”
“Ngươi nghĩ ta hiếm lạ mấy thứ đồ phàm tục của ngươi sao?” Hạc Minh cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ cùng khinh thường.
“Không dám, không dám.”
Hạ Lan Phiêu yếu ớt đứng sau lưng Hạc Minh, nhìn hắn bị mọi người vây quanh, lấy lòng, nhìn nam nhân ưu nhã kiêu ngạo khác hẳn ngày thường, thật không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn. Hạc Minh dẫn Hạ Lan Phiêu leo lên tế đàn, nhìn ánh trăng suy nghĩ gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng mà nghiêm túc.
Màn đêm như nước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả một vùng. Áo choàng của hắn, bị gió thổi tỏa ra ở trong đêm. Môi của hắn mím chặt, chỉ có một đôi con ngươi, lạnh lùng chớp động trong đêm đen.
Trong ánh mắt của hắn không có người khác, thậm chí cũng không có ánh sao, ánh trăng, chỉ có bóng đêm đen đặc….
Hắn bước một bước đi lên tế đàn, gió làm bay áo choàng của hắn, đó là tay của vô số sinh linh, dẫn dắt, vây quanh….
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn người nam nhân bên cạnh mình, giờ khắc này, hình như hắn không phải người phàm trần. Trên người của hắn có quá nhiều bí ẩn, hình như trong cơ thể còn ẩn chứa một linh hồn khác.
Ánh mắt của linh hồn kia xuyên thấu mọi thứ, lướt qua thế tục, rơi vào một nơi không người biết đến.
Mái tóc dài của hắn, ống tay áo của hắn tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ở dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, áo bào màu trắng cùng đêm đen trở thành đối lập rõ nét. Hắn nhìn bầu trời sao sáng chói, nhắm mắt lại, yên lặng một lúc, nhàn nhạt nói với nam nhân đang nóng vội: “Kết quả chiêm tinh cho thấy rõ, con trai của ngươi đã bị bọn cướp giết, không có khả năng trở về nhà nữa.”
“Đại nhân!” Nam nhân kia nhanh chóng quỳ xuống: “Kính xin Đại nhân chỉ cho con đường sáng! Ngàn nhi là nhi tử (con trai) duy nhất của tiểu nhân lqđ, hắn mà chết tiểu nhân sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Xin Đại nhân phá giải!”
“Ngươi cho rằng ta là ai? Là thần linh sao?” Hạc Minh cười lạnh: “Nếu không phải vì mười vạn lượng hoàng kim, ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng thương nhân ti tiện như ngươi? Cút đi, trong vòng năm ngày tới bọn cướp sẽ đưa thi thể nhi tử ngươi đến cửa. Nếu ngươi muốn con nối dõi, vẫn là thường tích đức tốt hơn. Nếu lại cường bạo dân nữ, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ bị diệt tộc trong vòng ba năm.”
“Cảm…. Cảm ơn Đại nhân nhắc nhở.”
“Không cần cảm ơn ta, nhớ mang vàng đến Hỏa Liên cung là được rồi. Hạ Lan, chúng ta đi.”
“Hả?”
Vút Vút!
Tất cả tỳ nữ trong phòng đều lập tức dùng ánh mắt vô cùng ghen tỵ nhìn Hạ Lan Phiêu….
Hạc Minh đột nhiên dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng.
“Làm gì vậy?”
“Khóe miệng có hạt cơm.”
…………
Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, sờ đi sờ lại khóe miệng của mình, nhưng không sờ thấy bất kỳ cái gì. Hạc Minh ôm nàng vào trong ngực, ở trước mặt mọi người, vươn đầu lưỡi xinh đẹp, nhẹ nhàng liếm khóe môi nàng.
“Rất ngọt.”
Hạc Minh trở về chỗ cũ khẽ liếm môi mình, bộ dáng muốn bao nhiêu câu hồn liền có bấy nhiêu. Hạ Lan Phiêu ngây ngốc ngồi đó, cả người đều rơi vào trạng thái hóa đá. Lòng của nàng cũng sắp nhảy ra ngoài, tê dại trên mặt vẫn không có thối lui. Hạc Minh cầm quạt gõ nhẹ vào đầu nàng, trêu chọc: “Ngu ngốc? Ruốt cuộc cũng ngục ngã trước sức quyến rũ của ta?”
Hạc Minh đại nhân, ta không phải ngục ngã trước sức quyến rũ của ngươi mà là bị ngươi dọa cho choáng váng có được không…. Ngươi muốn biến ta thành kẻ địch của tất cả mọi người sao?
“Hạc Minh.”
“Hả?”
“Có thể không liếm ta được hay không? Thật là buồn nôn!”
“Tiểu Hạ Lan thật đáng yêu….”
Sau khi dùng xong bữa trưa, Hạc Minh lại đi ra ngoài làm việc, Hạ Lan Phiêu cũng nhanh chóng phải đối mặt với sắc mặt âm u của Minh Châu. Minh Châu nhìn nàng không nói gì, chỉ là ‘vù vù’ thả ra hơi lạnh, nụ cười trên mặt không phải là ‘lạnh nhạt cao quý’ mà là ‘lạnh lùng mà cất giấu sát khí’. Hạ Lan Phiêu giả vờ không chú ý đến, tự nhiên lau bình hoa, mà Minh Châu từ từ mở miệng: “Hạ Lan…. Ngươi và Đại nhân có quan hệ thế nào?”
“Ta nói chúng ta không có quan hệ ngươi có tin hay không?”
“Không biết.”
“Thực tế là, ta nợ tiền hắn.” Hạ Lan Phiêu buồn khổ nhìn Minh Châu: “Cho nên, ta phải cố gắng làm việc, nhanh chóng kiếm tiền trả nợ.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Tám lượng bạc.”
…………
“Tám lượng bạc? Làm sao Đại nhân có thể để ý số tiền nhỏ như vậy? Một bàn thức ăn của Đại nhân cũng nhiều hơn tám lượng bạc. Ngươi đây là đang trêu đùa ta sao?”
“Đương nhiên ngoài quan hệ tiền bạc, bên ngoài còn có một chút quan hệ dây dưa nói không rõ…. Nhưng ta có thể khẳng định, ta không thích hắn, hắn cũng không ưa thích ta. Cho nên, ta sẽ không tranh giành người với các ngươi, yên tâm đi.”
“Thật?” Minh Châu nửa tin nửa ngờ: “Tại sao lại có người không thích Đại nhân….”
“Hạc Minh đại nhân lớn lên rất đẹp trai, nhưng hắn quá đẹp trai quá xuất sắc rồi, nhiều người thích như vậy, rất không có cảm giác an toàn! Giống như ta, một nha đầu bình thường, vẫn là trải qua cuộc sống bình thường là được rồi! Như ta đã nói, Minh Châu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với Hạc Minh đại nhân….”
“Không được nói bậy!” Minh Châu mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhưng là thật hưởng thụ: “Ta…. Ta không dám yêu cầu danh phận xa vời, chỉ cần Đại nhân có thể cho ta ở bên cạnh hắn là được rồi!”
Có lẽ do Hạ Lan Phiêu chém đinh chặt sắt (kiểu như khẳng định chắc chắn á) lập trường quan hệ, thái độ của nàng với Hạ Lan Phiêu hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng nói với nàng rất nhiều chuyện liên quan đến Hạc Minh. Thì ra, Hạc Minh là thần tử được Quốc quân của Tề quốc coi trọng nhất, cũng là nam nhân được cả nước hoan nghênh nhất. Đáng tiếc Hoàng thất của Tề quốc không có Công chúa, nếu không, hắn nhất định sẽ trở thành phò mã. Ngoài Hoàng cung, Quốc sư đại nhân tôn quý cũng không có quan tâm đến việc ngoài Hỏa Liên cung, bởi vì chỉ cần nơi nào có hắn, đều dẫn tới *** động. Bất kể là thiếu nữ chưa lập gia đình hay là các phụ nhân đã sớm lập gia đình đều chuẩn bị các loại hoa tươi cùng trái cây đến tặng Hạc Minh, mà nữ nhân bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của Hạc Minh hi vọng được làm tỳ nữ trong Hỏa Liên cung là nhiều không đếm xuể…. Nói tóm lại, Hạc Minh chính là Brad Pitt phiên bản cổ đại, già trẻ đều ăn sạch.
Có lầm hay không! Tuy rằng dáng dấp của Hạc Minh không tệ, nhưng chỉ bằng tính tình biến thái kia cũng có thể quyến rũ người hay sao? Cũng quá khoa trương rồi!
Nhìn vẻ mặt không thể tin của Hạ Lan Phiêu, Minh Châu có chút không vui. Nàng có chút tức giận cướp bình hoa trong tay Hạ Lan Phiêu, hừ lạnh một tiếng: “Cho nên, ngươi vẫn là quý trọng cơ hội mà các cô gái khác thiết tha mơ ước đi.! Nếu như ngươi nghiêm túc cố gắng mà nói, trở thành thị thiếp của Đại nhân là có chút hy vọng….”
“Ta đã nói rồi, ta không thích hắn…. Thôi.”
Hạ Lan Phiêu không muốn tranh luận bất cứ cái gì cùng Minh Châu, bắt đầu kiên nhẫn làm người nghe, câu được câu không nghe nàng kể công lao to lớn của Hạc Minh. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay, so với lúc ở Kim quốc, cuộc sống hôm nay tựa như ở thiên đường. Không có tra tấn, không có cung đấu, không có âm mưu, nhiều nhất chỉ là cùng đám mê trai tranh giành người tình mà thôi…. Nhưng mà, nơi này sẽ là nơi ở cuối cùng của ta sao?
Có lẽ, Hạc Minh giúp đỡ ta cũng không phải vì đồng tình ta. Hắn là Quốc sư của Tề quốc, có lẽ, mọi chuyện đều lo nghĩ cho tề quốc. Quốc quân Tề quốc biết thân phận ta sẽ thế nào? Giam lỏng, hay là trực tiếp giết ta lập uy?
Nếu như có thể, ta thật sự muốn rời xa tất cả tranh chấp, lẳng lặng sống ở một nơi không ai quen biết. Ở Tề quốc, ta đã thử như vậy, nhưng mà đã thất bại rồi. Mặc dù không nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng ta thật không có năng lực sinh tồn ở thế giới này…. Có lẽ, ta nên làm gì đó chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Ta cũng không tin một người hiện đại lại không thể lăn lộn ở cổ đại!
Hạ Lan Phiêu nhanh chóng tính toán kế hoạch phát tài ở trong lòng, khóe miệng dâng lên nụ cười vui vẻ. Nàng cười, làm cho Minh Châu ngừng kể, trong lòng cũng khẽ động. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nha đầu này cười lên thật đẹp mắt…. Có lẽ, đây là nguyên nhân Đại nhân giữ nàng ở bên cạnh. Đợi khi trở về, ta cũng sẽ luyện tập nụ cười ngây thơ lại ngọt ngào này. Như vậy, Đại nhân có lẽ cũng sẽ thích ta.
Chương 40: Chiêm tinh!
Đêm khuya.
Hạ Lan Phiêu nặng nề ngủ trên chiếc giường cũ nát nhất của Hỏa Liên cung, co rúc thành một đoàn. Không biết Hạc Minh tìm chiếc giường gỗ lung lay sắp đổ tỏa ra mùi *** này ở đâu, thật sự đối lập với chiếc giường lớn hoa lệ của hắn. Nhưng mà, cho dù Hạc Minh nhiệt tình mời Hạ Lan Phiêu ngủ cùng giường thế nào đi nữa, Hạ Lan Phiêu vẫn kiên quyết từ chối. Nàng tình nguyện ngủ giường gỗ rơm rạ, cũng không muốn ngủ bên cạnh tên đại biến thái này. Dưới ánh trăng, nàng yên tĩnh ngủ, mà Hạc Minh lại đứng bên cạnh giường của nàng, vỗ nhẹ mặt của nàng: “Tỉnh.”
“Ưm….”
Hạ Lan Phiêu nhịn không được lật người, xoay mông về phía Hạc Minh. Khóe miệng Hạc Minh khẽ run rẩy, cầm quạt gõ đầu nàng: “Tỉnh, đi kiếm tiền.”
“Kiếm tiền?”
Hạ Lan Phiêu vừa nghe đến những từ này lqđ, thần trí (tinh thàn và trí tuệ) lập tức thanh tỉnh (ham tiền ). Nàng ‘vụt’ một cái ngồi dậy, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn Hạc Minh: “Kiếm tiền gì?”
“Xem ra sức quyến rũ của ta mãi mãi vẫn kém tiền…. Thật đau lòng!”
“Không nói, ta ngủ.”
Mắt thấy Hạ Lan Phiêu lại muốn ngủ, Hạc Minh vội vàng lay tỉnh nàng. Hắn ném một đống quần áo lên người nàng, nói: “Thay cái này, cùng ta xuất cung.” (Hỏa Liên cung ý)
“Đi đâu?”
“Chiêm ~ Tinh. Đối tượng chiêm tinh lần này thế nhưng là người giàu có nhất Tề quốc.”
“Được, đi!”
Hạ Lan Phiêu vừa nghe nói kiếm tiền, lập tức đứng dậy. Hạc Minh cười híp mắt cầm quần áo, đồ trang sức đưa cho nàng, nghiêng người nói với nàng: “Thật muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hạ Lan mặc quần áo Vu nữ, nhất định rất đẹp mắt. Dĩ nhiên, không mặc gì càng đẹp mắt.”
“Đi ra ngoài.”
“Tiểu Hạ Lan thật ác độc.”
“Ngươi mau đi ra ngoài!”
Hạ Lan Phiêu không khách khí đẩy Hạc Minh ra khỏi phòng. Nàng thay trang phục áo trắng quần đỏ của Vu nữ, cột tóc qua loa thành đuôi ngựa, không trang điểm. Lúc nàng ra khỏi phòng, Hạc Minh đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Tối nay, Hạc Minh, toàn thân áo trắng, bị bóng đêm cùng ánh trăng nhiễm lên một chút hồ lan nhàn nhạt. Nước hồ dao động trên người hắn, nở rộ thành đóa hoa màu bạc. Trắng cùng đen, lành lạnh cùng phiêu dật, lại có thể đan xen kỳ lạ trên một người như vậy.
Lông mày lạnh lẽo, khi ánh sáng chiếu qua hắn, trên trán vẽ ra lạnh lùng. Mũ quý đính Cửu Phượng Bàn Long hoàng kim, đổ xuống vẻ quyến rũ đẹp đẽ đắt tiền. Hai cây hồ lan nghiêng xuống từ trên tóc đen. Áo choàng rộng mềm mại phiêu dật, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, tựa như thần tiên hạ phàm, ưu nhã thoát tục. Nhìn ánh mắt của Hạ Lan Phiêu gần như ngẩn ngơ, hắn cười lấy quạt gõ đầu nàng: “Ngốc sao? Có phải không ngờ ta đẹp trai như vậy hay không?”
…………
Hạ Lan Phiêu ngồi trên xa ngựa hoa lệ của Hạc Minh, theo Hạc Minh đi tới trước một tòa thần miếu. Bên trong, đã có mấy người mặc trang phục hoa lệ chờ sẵn. Bọn họ nhìn thấy Hạc Minh, đều cung kính cúi đầu, mà Hạc Minh liền ngẩng mặt ngạo nghễ đi qua bọn họ. Có lẽ là quần áo có liên quan đến người, Hạ Lan Phiêu cảm giác tối nay Hạc Minh không có bộ dáng cợt nhả giống mọi ngày, có một loại thanh quý ngạo thị quần hùng.
Cái gì? Thanh quý? Từ ngữ như vậy dùng trên người Tiêu Nhiên còn có thể, tại sao có thể dùng trên người của Hạc Minh? Ta nhất định là điên rồi….
“Quốc sư đại nhân, ngài nguyện ý vì tiểu nhân bói quẻ, thật là tiểu nhân đã tu phúc khí mấy đời mới được! Tiểu nhân đã chuẩn bị rượu và thức ăn vì ngài, tiểu nhân đã chuẩn bị các loại đồ, hi vọng Đại nhân nhận cho.”
“Ngươi nghĩ ta hiếm lạ mấy thứ đồ phàm tục của ngươi sao?” Hạc Minh cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ cùng khinh thường.
“Không dám, không dám.”
Hạ Lan Phiêu yếu ớt đứng sau lưng Hạc Minh, nhìn hắn bị mọi người vây quanh, lấy lòng, nhìn nam nhân ưu nhã kiêu ngạo khác hẳn ngày thường, thật không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn. Hạc Minh dẫn Hạ Lan Phiêu leo lên tế đàn, nhìn ánh trăng suy nghĩ gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng mà nghiêm túc.
Màn đêm như nước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả một vùng. Áo choàng của hắn, bị gió thổi tỏa ra ở trong đêm. Môi của hắn mím chặt, chỉ có một đôi con ngươi, lạnh lùng chớp động trong đêm đen.
Trong ánh mắt của hắn không có người khác, thậm chí cũng không có ánh sao, ánh trăng, chỉ có bóng đêm đen đặc….
Hắn bước một bước đi lên tế đàn, gió làm bay áo choàng của hắn, đó là tay của vô số sinh linh, dẫn dắt, vây quanh….
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn người nam nhân bên cạnh mình, giờ khắc này, hình như hắn không phải người phàm trần. Trên người của hắn có quá nhiều bí ẩn, hình như trong cơ thể còn ẩn chứa một linh hồn khác.
Ánh mắt của linh hồn kia xuyên thấu mọi thứ, lướt qua thế tục, rơi vào một nơi không người biết đến.
Mái tóc dài của hắn, ống tay áo của hắn tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ở dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, áo bào màu trắng cùng đêm đen trở thành đối lập rõ nét. Hắn nhìn bầu trời sao sáng chói, nhắm mắt lại, yên lặng một lúc, nhàn nhạt nói với nam nhân đang nóng vội: “Kết quả chiêm tinh cho thấy rõ, con trai của ngươi đã bị bọn cướp giết, không có khả năng trở về nhà nữa.”
“Đại nhân!” Nam nhân kia nhanh chóng quỳ xuống: “Kính xin Đại nhân chỉ cho con đường sáng! Ngàn nhi là nhi tử (con trai) duy nhất của tiểu nhân lqđ, hắn mà chết tiểu nhân sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Xin Đại nhân phá giải!”
“Ngươi cho rằng ta là ai? Là thần linh sao?” Hạc Minh cười lạnh: “Nếu không phải vì mười vạn lượng hoàng kim, ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng thương nhân ti tiện như ngươi? Cút đi, trong vòng năm ngày tới bọn cướp sẽ đưa thi thể nhi tử ngươi đến cửa. Nếu ngươi muốn con nối dõi, vẫn là thường tích đức tốt hơn. Nếu lại cường bạo dân nữ, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ bị diệt tộc trong vòng ba năm.”
“Cảm…. Cảm ơn Đại nhân nhắc nhở.”
“Không cần cảm ơn ta, nhớ mang vàng đến Hỏa Liên cung là được rồi. Hạ Lan, chúng ta đi.”
“Hả?”
Bình luận facebook