Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 874: Bái kiến Lăng Thiên Chiến Thần
Diệp Thiên nhìn anh ta rồi định thần trở lại và ngồi ở phía đối diện.
“Tôi rất hiếu kỳ xem ông ấy bảo anh chuyển lời gì?”
Người đàn ông trung tuổi cười nói: “Rất đơn giản, chỉ một câu mà thôi.”
“Kết thúc cũng là bắt đầu”.
Diệp Thiên nghe xong thì cau mày vì câu nói đó mang quá nhiều ý tứ.
“Sao tôi biết được anh không lừa tôi? Theo tôi thấy vì Võ Minh và nhà họ Diệp hình như không có liên quan gì mới đúng”, Diệp Thiên nói như thể nhìn thấu được người đối diện vậy.
Chỉ qua một ánh mắt mà anh có thể nhìn thấu được thân phận của người đối diện. Thiên Cơ giống Thiên Khải, đều là một trong những sát thủ hiệu chữ Thiên của Võ Minh.
“Cậu Diệp nói đùa rồi, Diệp Vấn Thiên cũng không phải là người nhà họ Diệp, không phải sao?”
Thiên Cơ khẽ cười, cho người ta cảm giác như đắm chìm trong cơn gió xuân.
“Tin tôi, Võ Minh từ trước tới nay không đối đầu với cậu, đây cũng là sự thật”.
Diệp Thiên trầm lặng một lúc nhưng không nghi ngờ lời Thiên Cơ nói mà anh lại đang nghĩ xem lời của Diệp Vấn Thiên rốt cục có ý gì.
Hồi lâu, Diệp Thiên mới khẽ thở dài: “Được rồi, cho dù đi tới nơi góc bể chân trời tôi cũng sẽ tìm ra ông ấy”.
Đây chính là sự mong mỏi của Diệp Thiên, cũng là tâm nguyện của mẹ anh mà anh luôn ghi nhớ.
“Cậu Diệp, cậu vẫn chưa hiểu ý của tôi”, nhưng nào ngờ Thiên Cơ lại lắc đầu: “Nếu như nhà họ Diệp dễ bị truy tìm như vậy thì đã chết yểu từ lâu rồi”.
“Còn đến nhà họ Diệp, tìm ba mươi năm cũng không tìm được hành tung của Diệp Vấn Thiên”.
“Trừ khi Diệp Vấn Thiên muốn gặp cậu, nếu không thì cậu cũng không thể tìm thấy ông ta đâu”.
Diệp Thiên cau mày không phản bác. Quả thực nhà họ Diệp quá thần bí, kể cả tam đại Hoàng tộc ra tay nhưng cũng không thể tìm ra tung tích.
Hiện giờ xem ra muốn tìm được Diệp Vấn Thiên cũng không hề dễ dàng. Có điều đó không phải là lý do nên Diệp Thiên sẽ càng không vì vậy mà từ bỏ.
“Đã vậy thì tôi đợi ông ấy tới tìm tôi”, nói rồi Diệp Thiên đứng dậy từ từ xuống núi.
“Cậu Diệp, nếu cần thì Võ Minh của tôi có thể hỗ trợ cậu cùng tiêu diệt Bạch Cốt Hội”.
“Không cần”, Diệp Thiên không quay đầu lại, giọng điệu vô cùng kiên định.
“Bạch Cốt Hội cũng chỉ đến thế mà thôi, không cần thiết phải phát động quá nhiều thế lực như vậy”.
Nhìn theo bóng Diệp Thiên rời đi, Thiên Cơ lắc đầu, trong ánh mắt rõ vẻ phức tạp.
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Chỉ là không biết chiêu này của Minh Chủ là đúng hay sai”.
……..
Mới đó mà mười ngày đã trôi qua. Hôm nay là ngày mà mọi người mong chờ nhất, là ngày mà Diệp Thiên dẫn đầu đại quân tiến đánh Bạch Cốt Hội.
Vùng biển phía Tây Nam, Diệp Thiên một mình đứng trên mỏm đá ngầm phóng tầm mắt nhìn ra xa. Hôm nay trời nhiều mây, không nhìn thấy ánh mặt trời, cho người ta cảm giác đìu hiu quạnh vắng.
Rầm rầm rầm.
Những tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, cứ mỗi bước chân như khiến cho mặt đất rung chuyển.
“Đoàn quân Bạch Hổ, phụng mệnh Chiến Thần đến đây tập kết”, giọng nói của Bạch Tử U rõ ràng dứt khoát. Dứt lời, hàng chục nghìn binh lính dưới cô nhất loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Tuân lệnh”.
Hàng chục nghìn binh lính đồng thanh hô vang như tiếng thét gầm của mãnh hổ vang khắp biển trời.
Và đây mới chỉ là thời khắc bắt đầu.
“Đoàn quân Chu Tước xin nhận chỉ thị của Chiến Thần”, sau tiếng chim Phượng Hoàng kêu, Chu Hoàng dẫn đầu, đại quân Chu Tước đối diện với Diệp Thiên nhất loạt quỳ xuống.
Thời khắc uy nghiêm mà trang trọng, cho dù là Đông Phương Tĩnh cũng cảm thấy hừng hực khí thế trong người.
“Đoàn quân Thanh Long nguyện dốc sức đánh tan Bạch Cốt Hội”, Thanh Long cũng không kém phần hùng tráng, hàng chục nghìn quân đi trên gần trăm chiến hạm tới đây giống như từng con rồng xanh đang vươn mình trên biển lớn.
“Ha ha, hôm nay có thể cùng kề vai chiến đấu với Lăng Thiên Chiến Thần quả là vinh dự của chiến khu Huyền Vũ tôi”, một giọng nói hào sảng nhưng không thiếu phần bất kham vang lên. Huyền Diệp mặc quân phục tiến tới trước mặt Diệp Thiên.
“Huyền Diệp đích thân ra trận, Diệp Thiên cảm kích vô cùng”, Diệp Thiên chắp tay nói với Huyền Diệp. Nếu luận về tuổi tác thì Huyền Diệp là tiền bối của Diệp Thiên.
“Cậu Diệp khách sáo rồi, có thể cùng chiến đấu với cậu là vinh hạnh của tôi”, Huyền Diệp khom người nói, rồi đảo mắt qua những tướng sĩ của các chiến khu Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ.
“Bốn đại chiến khu cùng tề tụ, quả là cảnh tượng mà cả hàng chục năm chưa từng thấy”.
“Lúc này chỉ còn thiếu người của Bắc Dã nữa phải không?”
Diệp Thiên ngẩng đầu quay đầu nhìn về phía Bắc.
Rầm rầm…
Phía Bắc như có tiếng sấm rền, trong chốc lát, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
“Bắc Dã nhận lệnh Chiến Thần tới đây tập kết”, Lâm Khuê hô to dõng dạc, chỉ thấy hàng chục nghìn tướng sĩ dưới sự chỉ huy của anh cùng tiến đến.
Bắc Dã là nơi Diệp Thiên ở ban đầu. Đại quân này cũng do anh một tay bồi dưỡng. Lúc này, mỗi tướng sĩ đều ưỡn ngực hiên ngang, bước đi hùng dũng uy phong ngút trời.
“Bái kiến Lăng Thiên Chiến Thần”, tiếp sau đó Lâm Khuê quỳ xuống hô to, giọng nói ấy có lẽ đến cả Long Quốc cũng nghe rõ.
“Các anh em, mọi người đứng dậy cả đi”, Diệp Thiên xua tay, năm chiến tướng của năm đại chiến khu cùng hàng trăm nghìn binh lính đều nhất loạt đứng dậy. Trong ánh mắt bọn họ đều rõ sự sùng bái đối với Diệp Thiên.
Thấy các đoàn quân trước mặt, Diệp Thiên vô cùng cảm khái.
Năm xưa anh cũng chỉ là một binh lính bình thường, trải qua chiến tranh gian khổ mới có được ngày hôm nay.
Thấy những anh em của mình, anh như thấy mình của những năm tháng oanh liệt đó.
“Các tướng sĩ nghe lệnh”.
“Có”.
Sau khi Diệp Thiên hô vang, hàng trăm nghìn tướng sĩ nhất loạt hô theo. Cho dù là Thanh Long, Bạch Tử U, Chu Hoàng thì người nào người nấy cũng đều tỏ ra nghiêm túc, chờ đợi mệnh lệnh.
“Đại quân lên chiến hạm, hôm nay dẹp bằng Bạch Cốt Hội”, Diệp Thiên phất tay ra hiệu.
Hàng trăm nghìn binh lính như được tiếp thêm động lực, hùng dũng lên chiến hạm.
Sào huyệt của Bạch Cốt Hội cách biên giới Nam Vực năm trăm mét, chỉ có chiến hạm mới tới được đây. Có thể tưởng tượng, hôm nay chính là trận sinh tử, người sống kẻ chết.
Hàng trăm nghìn binh lính xuất quân, tới cuối cùng có thể sống sót quay về không biết được mấy người?
Chẳng mấy chốc, hàng trăm chiến hạm lao mình trên dòng biển mênh mông, hướng về sào huyệt của Bạch Cốt Hội.
“Thưa anh, theo tin tình báo thì mười ngày nay Bạch Cốt Hội gần như không có động tĩnh”.
“Đối đầu với sự thảo phạt của anh nhưng bên đó lại không có hành động gì, có lẽ là có điều bất thường”.
Diệp Thiên, Bạch Tử U, Chu Hoàng, Huyền Diệp đứng trên boong tàu. Thanh Long trầm tư hồi lâu mới nói nên nỗi lo âu.
“Bạch Cốt Hội trước nay nguy hiểm xảo quyệt, nói không chừng đang chơi kế điệu hổ ly sơn, không thể không phòng”.
“Tôi rất hiếu kỳ xem ông ấy bảo anh chuyển lời gì?”
Người đàn ông trung tuổi cười nói: “Rất đơn giản, chỉ một câu mà thôi.”
“Kết thúc cũng là bắt đầu”.
Diệp Thiên nghe xong thì cau mày vì câu nói đó mang quá nhiều ý tứ.
“Sao tôi biết được anh không lừa tôi? Theo tôi thấy vì Võ Minh và nhà họ Diệp hình như không có liên quan gì mới đúng”, Diệp Thiên nói như thể nhìn thấu được người đối diện vậy.
Chỉ qua một ánh mắt mà anh có thể nhìn thấu được thân phận của người đối diện. Thiên Cơ giống Thiên Khải, đều là một trong những sát thủ hiệu chữ Thiên của Võ Minh.
“Cậu Diệp nói đùa rồi, Diệp Vấn Thiên cũng không phải là người nhà họ Diệp, không phải sao?”
Thiên Cơ khẽ cười, cho người ta cảm giác như đắm chìm trong cơn gió xuân.
“Tin tôi, Võ Minh từ trước tới nay không đối đầu với cậu, đây cũng là sự thật”.
Diệp Thiên trầm lặng một lúc nhưng không nghi ngờ lời Thiên Cơ nói mà anh lại đang nghĩ xem lời của Diệp Vấn Thiên rốt cục có ý gì.
Hồi lâu, Diệp Thiên mới khẽ thở dài: “Được rồi, cho dù đi tới nơi góc bể chân trời tôi cũng sẽ tìm ra ông ấy”.
Đây chính là sự mong mỏi của Diệp Thiên, cũng là tâm nguyện của mẹ anh mà anh luôn ghi nhớ.
“Cậu Diệp, cậu vẫn chưa hiểu ý của tôi”, nhưng nào ngờ Thiên Cơ lại lắc đầu: “Nếu như nhà họ Diệp dễ bị truy tìm như vậy thì đã chết yểu từ lâu rồi”.
“Còn đến nhà họ Diệp, tìm ba mươi năm cũng không tìm được hành tung của Diệp Vấn Thiên”.
“Trừ khi Diệp Vấn Thiên muốn gặp cậu, nếu không thì cậu cũng không thể tìm thấy ông ta đâu”.
Diệp Thiên cau mày không phản bác. Quả thực nhà họ Diệp quá thần bí, kể cả tam đại Hoàng tộc ra tay nhưng cũng không thể tìm ra tung tích.
Hiện giờ xem ra muốn tìm được Diệp Vấn Thiên cũng không hề dễ dàng. Có điều đó không phải là lý do nên Diệp Thiên sẽ càng không vì vậy mà từ bỏ.
“Đã vậy thì tôi đợi ông ấy tới tìm tôi”, nói rồi Diệp Thiên đứng dậy từ từ xuống núi.
“Cậu Diệp, nếu cần thì Võ Minh của tôi có thể hỗ trợ cậu cùng tiêu diệt Bạch Cốt Hội”.
“Không cần”, Diệp Thiên không quay đầu lại, giọng điệu vô cùng kiên định.
“Bạch Cốt Hội cũng chỉ đến thế mà thôi, không cần thiết phải phát động quá nhiều thế lực như vậy”.
Nhìn theo bóng Diệp Thiên rời đi, Thiên Cơ lắc đầu, trong ánh mắt rõ vẻ phức tạp.
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Chỉ là không biết chiêu này của Minh Chủ là đúng hay sai”.
……..
Mới đó mà mười ngày đã trôi qua. Hôm nay là ngày mà mọi người mong chờ nhất, là ngày mà Diệp Thiên dẫn đầu đại quân tiến đánh Bạch Cốt Hội.
Vùng biển phía Tây Nam, Diệp Thiên một mình đứng trên mỏm đá ngầm phóng tầm mắt nhìn ra xa. Hôm nay trời nhiều mây, không nhìn thấy ánh mặt trời, cho người ta cảm giác đìu hiu quạnh vắng.
Rầm rầm rầm.
Những tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, cứ mỗi bước chân như khiến cho mặt đất rung chuyển.
“Đoàn quân Bạch Hổ, phụng mệnh Chiến Thần đến đây tập kết”, giọng nói của Bạch Tử U rõ ràng dứt khoát. Dứt lời, hàng chục nghìn binh lính dưới cô nhất loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Tuân lệnh”.
Hàng chục nghìn binh lính đồng thanh hô vang như tiếng thét gầm của mãnh hổ vang khắp biển trời.
Và đây mới chỉ là thời khắc bắt đầu.
“Đoàn quân Chu Tước xin nhận chỉ thị của Chiến Thần”, sau tiếng chim Phượng Hoàng kêu, Chu Hoàng dẫn đầu, đại quân Chu Tước đối diện với Diệp Thiên nhất loạt quỳ xuống.
Thời khắc uy nghiêm mà trang trọng, cho dù là Đông Phương Tĩnh cũng cảm thấy hừng hực khí thế trong người.
“Đoàn quân Thanh Long nguyện dốc sức đánh tan Bạch Cốt Hội”, Thanh Long cũng không kém phần hùng tráng, hàng chục nghìn quân đi trên gần trăm chiến hạm tới đây giống như từng con rồng xanh đang vươn mình trên biển lớn.
“Ha ha, hôm nay có thể cùng kề vai chiến đấu với Lăng Thiên Chiến Thần quả là vinh dự của chiến khu Huyền Vũ tôi”, một giọng nói hào sảng nhưng không thiếu phần bất kham vang lên. Huyền Diệp mặc quân phục tiến tới trước mặt Diệp Thiên.
“Huyền Diệp đích thân ra trận, Diệp Thiên cảm kích vô cùng”, Diệp Thiên chắp tay nói với Huyền Diệp. Nếu luận về tuổi tác thì Huyền Diệp là tiền bối của Diệp Thiên.
“Cậu Diệp khách sáo rồi, có thể cùng chiến đấu với cậu là vinh hạnh của tôi”, Huyền Diệp khom người nói, rồi đảo mắt qua những tướng sĩ của các chiến khu Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ.
“Bốn đại chiến khu cùng tề tụ, quả là cảnh tượng mà cả hàng chục năm chưa từng thấy”.
“Lúc này chỉ còn thiếu người của Bắc Dã nữa phải không?”
Diệp Thiên ngẩng đầu quay đầu nhìn về phía Bắc.
Rầm rầm…
Phía Bắc như có tiếng sấm rền, trong chốc lát, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
“Bắc Dã nhận lệnh Chiến Thần tới đây tập kết”, Lâm Khuê hô to dõng dạc, chỉ thấy hàng chục nghìn tướng sĩ dưới sự chỉ huy của anh cùng tiến đến.
Bắc Dã là nơi Diệp Thiên ở ban đầu. Đại quân này cũng do anh một tay bồi dưỡng. Lúc này, mỗi tướng sĩ đều ưỡn ngực hiên ngang, bước đi hùng dũng uy phong ngút trời.
“Bái kiến Lăng Thiên Chiến Thần”, tiếp sau đó Lâm Khuê quỳ xuống hô to, giọng nói ấy có lẽ đến cả Long Quốc cũng nghe rõ.
“Các anh em, mọi người đứng dậy cả đi”, Diệp Thiên xua tay, năm chiến tướng của năm đại chiến khu cùng hàng trăm nghìn binh lính đều nhất loạt đứng dậy. Trong ánh mắt bọn họ đều rõ sự sùng bái đối với Diệp Thiên.
Thấy các đoàn quân trước mặt, Diệp Thiên vô cùng cảm khái.
Năm xưa anh cũng chỉ là một binh lính bình thường, trải qua chiến tranh gian khổ mới có được ngày hôm nay.
Thấy những anh em của mình, anh như thấy mình của những năm tháng oanh liệt đó.
“Các tướng sĩ nghe lệnh”.
“Có”.
Sau khi Diệp Thiên hô vang, hàng trăm nghìn tướng sĩ nhất loạt hô theo. Cho dù là Thanh Long, Bạch Tử U, Chu Hoàng thì người nào người nấy cũng đều tỏ ra nghiêm túc, chờ đợi mệnh lệnh.
“Đại quân lên chiến hạm, hôm nay dẹp bằng Bạch Cốt Hội”, Diệp Thiên phất tay ra hiệu.
Hàng trăm nghìn binh lính như được tiếp thêm động lực, hùng dũng lên chiến hạm.
Sào huyệt của Bạch Cốt Hội cách biên giới Nam Vực năm trăm mét, chỉ có chiến hạm mới tới được đây. Có thể tưởng tượng, hôm nay chính là trận sinh tử, người sống kẻ chết.
Hàng trăm nghìn binh lính xuất quân, tới cuối cùng có thể sống sót quay về không biết được mấy người?
Chẳng mấy chốc, hàng trăm chiến hạm lao mình trên dòng biển mênh mông, hướng về sào huyệt của Bạch Cốt Hội.
“Thưa anh, theo tin tình báo thì mười ngày nay Bạch Cốt Hội gần như không có động tĩnh”.
“Đối đầu với sự thảo phạt của anh nhưng bên đó lại không có hành động gì, có lẽ là có điều bất thường”.
Diệp Thiên, Bạch Tử U, Chu Hoàng, Huyền Diệp đứng trên boong tàu. Thanh Long trầm tư hồi lâu mới nói nên nỗi lo âu.
“Bạch Cốt Hội trước nay nguy hiểm xảo quyệt, nói không chừng đang chơi kế điệu hổ ly sơn, không thể không phòng”.