Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 868-869
Lúc này người xuất hiện lại khiến mọi người phải nghỡ ngàng. Hoàng Lão thấy người này đến thì bật cười: “Không ngờ người lại là cậu”.
“Sao lại không thể là tôi? Lẽ nào đối với các vị, tôi dữ dằn lắm sao?”
Người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Trịnh Khôn. Hoàng Lão thấy vậy thì hắng giọng: “Trịnh Khôn, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là kẻ địch của Bạch Cốt Hội chúng tôi. Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Có gì muốn nói với chúng tôi?”
Đối diện với điệu bộ truy hỏi đó của Hoàng lão, Trịnh Khôn lại không hề tỏ ra tức giận. Hắn nói: “Câu này tôi hỏi ông mới phải”.
“Có điều bây giờ tôi lại không muốn tính toán với cậu chuyện này, việc cấp bách trước mắt của chúng ta chính là phải hợp tác để đối phó với kẻ địch trước mắt”, Hoàng Lão nheo mắt nhìn đám người.
Đợi Hoàng Lão nói xong, Trịnh Khôn mới cười đáp: “Mặc dù trước kia chúng ta không phải cùng một đội nhưng nó cũng không có nghĩa rằng chúng ta không thể hợp tác”.
Ngừng một lúc, Từ Thiên Long lại tỏ ra do dự: “Trịnh Khôn, anh nói chúng ta cần hợp tác thế nào?”
“Tôi có cách giúp đỡ các vị tiêu diệt nhà họ Mặc, giúp các vị đoạt được vị trí đứng đầu”, Trịnh Khôn như thể chỉ đợi câu hỏi này của bọn họ để nói ra.
“Hừ”, Trịnh Khôn dứt lời, phía tiểu đội Cuồng Long lại có rất nhiều thành viên tỏ ra không tin tưởng.
Hoàng Lão cũng không ngoại lệ. Nghe xong, ông ta mặt nghiêm nghị hẳn lại, cứ thế nhìn Trịnh Khôn chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn ta vậy.
Không biết mất bao lâu, Trịnh Khôn mới lên tiếng: “Có vấn đề gì ông cứ nói, ông nhìn tôi như thế làm gì?”
Hoàng Lão nghe xong thì nói với giọng không mấy thoải mái: “Mục đích của tôi không phải là nhà họ Mặc mà là Diệp Thiên. Diệp Thiên chính là kẻ địch của Bạch Cốt Hội. Tiểu diệt hắn mới là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu”.
“Nói vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi?”, Từ Thiên Long hỏi lại.
Duy chỉ Trịnh Khôn lại không hề tỏ ra hồ hởi, giống như thể hắn không coi trọng và cũng chẳng để ý đến lời nói của đối phương vậy. Hoặc cũng có thể hắn đã dự đoán trước đối phương sẽ nói gì.
Trịnh Khôn lúc này thần bí đáp: “Tôi biết các vị sẽ nói vậy nhưng cái tôi muốn nói chính là hiện giờ tôi không quan tâm tới thắng bại của đội nữa mà tôi cần đánh bại nhà họ Mặc và khiến cho tên Diệp Thiên đó biến mất khỏi thế giới này”.
Nói tới đây, mặt mày Trịnh Khôn tôi độc thấy rõ. Hắn nghiến răng gằn lên thể hiện sự quyết tâm.
Trước đó trong cuộc so tài, Diệp Thiên đã khiến hắn phải mất mặt cho nên đối với hắn mà nói đó là sự sỉ nhục khôn tả.
Nghe vậy, Hoàng Lão và Từ Thiên Long thảo luận một hồi, hồi lâu, Hoàng Lão mới lên tiếng: “Trịnh Khôn, tôi thấy rằng cũng không phải không thể hợp tác với cậu”.
Trịnh Khôn nghe xong thì không mấy bất ngờ vì hắn biết rằng chắc chắn phía Hoàng Lão sẽ đưa ra điều kiện. Nếu không có điều kiện thì bọn họ cũng sẽ không ra mặt.
Trịnh Khôn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn đối phương: “Các ông nói xem có điều kiện gì?”
“Xem ra cậu Trịnh là một người rất thông minh. Thực ra cái chúng tôi cần rất đơn giản, đó chính là cậu giao một số thứ ra”.
Trịnh Khôn biến sắc, nói thật thì hắn cảm thấy khó tin bởi hắn không nghĩ trên người mình có thứ gì mà Hoàng Lão cần.
Đối với người của Bạch Cốt Hội mà nói thì Trịnh Khôn cũng đã từng nghe nói, hắn biết thực lực của bọn họ thế nào, vì vậy sau khi trầm ngâm hồi lâu, hắn mới nhìn sang Hoàng Lão: “Được, tôi đồng ý”.
Hoàng Lão nhìn Trịnh Khôn với ánh mắt hết sức thần bí, có thể nhận ra lúc này cả hai bên đã đưa ra được lựa chọn về việc giải quyết Diệp Thiên.
…..
Cuộc so tài ngày hôm sau đối với mọi người mà nói rõ ràng là một ngày vô cùng quan trọng bởi ngày hôm nay sẽ diễn ra cuộc quyết đấu phân thắng bại.
Hôm nay Diệp Thiên tới đây nhưng lại cảm thấy có phần kỳ lạ, như thể có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra vậy.
Phía Mặc Trần Huy có lẽ cũng nhìn ra được tâm trạng khác thường của Diệp Thiên nên lên tiếng hỏi: “Cậu Diệp, cậu lo lắng điều gì sao?”
“Tôi có một dự cảm chẳng lành, có lẽ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra”.
“Có điều, cũng có thể do tôi nghĩ nhiều. Tóm lại, chúng ta nên cẩn thận hơn một chút vẫn hơn”, Diệp Thiên nhìn mọi người, nói.
Chương 868: Giao dịch
“Các vị, hôm nay chúng ta sẽ bước vào ngày thi đấu thứ ba, đồng thời cũng là ngày thi đấu cuối cùng. Trong ngày hôm nay chúng ta sẽ biết được bên thắng cuộc”, người chủ trì nói.
Ông ta dứt lời, xung quanh bắt đầu xôn xao.
Đột nhiên có một giọng nói khác thường vang lên khiến tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn. Chỉ thấy lúc này cả đám người lao ra bao vây xung quanh bọn họ, tên nào tên nấy mặt mày hung tợn.
“Đây là…”
“Có chuyện gì thế chứ?”
Tất cả những người có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc và không biết phải làm sao với tình huống bất ngờ này.
“Các người không biết có chuyện gì phải không? Vậy tôi nói cho các người biết hôm nay chính là ngày chết của các người, nếu có trách thì trách tên Diệp Thiên đi”, một giọng nói dị thường vang lên và sau đó, một bóng người vạm vỡ bước ra.
Người này không phải ai khác mà chính là Trịnh Khôn, bên cạnh hắn còn có những người như Hoàng Lão, Từ Thiên Long.
“Trịnh Khôn, anh lại muốn phá đám phải không hả?”, có người lên tiếng.
Trịnh Khôn nghe vậy thì đáp lại với giọng điệu hết sức tự tin: “Không sai, hôm nay tôi sẽ cho các người chết luôn tại đây”.
“Nực cười”, có điều hắn vừa dứt lời thì có ai khác đã lên tiếng gạt đi. “Chỉ dựa vào một mình cậu mà đòi đấu với chúng tôi? Đúng là nằm mơ”.
“Cho dù có thêm vài người bên cạnh cậu thế kia thì cũng chẳng là gì với chúng tôi hết. Xử lý các cậu chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay”.
Trịnh Khôn bật cười ha hả: “Vậy sao? Các người cho rằng tôi sẽ không chuẩn bị gì sao?”
Diệp Thiên đứng trong đám đông lúc này mới cười nhạt, lên tiếng: “Mọi người cẩn thận”.
Xung quanh nghe tiếng Diệp Thiên nói vậy thì đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Mọi người hãy còn sững sờ, ngay sau đó bọn họ phát hiện trong không trung đột nhiên xuất hiện làn sương mù.
Rất nhiều người sau khi hít phải làn sương này thì cảm thấy toàn thân đau nhức, bọn họ ngã ra đất, co giật liên hồi. Chẳng mấy chốc mà đã có rất nhiều người ngã xuống.
“Ha ha ha, xem ra các người cũng chỉ đến thế mà thôi”, Trịnh Khôn bật cười.
Hoàng Lão đứng bên hắn cũng nở nụ cười gian giảo: “Bao nhiêu người thế này, rất phù hợp để chúng ta có thể dùng làm vật thử nghiệm, vả lại còn là những võ sĩ mạnh nữa chứ”.
“Cậu Diệp”, ở bên kia, Mặc Trần Huy không khỏi sốt ruột.
Ông ta điều tiết nội công với mong muốn đẩy làn khói vừa thâm nhập vào cơ thể ra ngoài nhưng căn bản không có tác dụng. Ông ta cứ thế ngã xuống, miệng còn sùi bọt mép.
“Đáng chết”, Diệp Thiên thấy thế thì tức tối lên tiếng.
Phía đối diện, những tên kia thấy Diệp Thiên đứng đây thì không khỏi ngỡ ngàng.
“Tiểu tử, mày…”, Trịnh Khôn khẽ run rẩy.
Diệp Thiên chỉ lãnh đạm nói: “Sao? Không phải cậu thấy kỳ lạ vì tôi đứng đây chứ? Đã vậy thì tôi cho cậu được mở mang tầm mắt thế nào là kẻ mạnh thực thụ”.
Dứt lời, lòng bàn tay Diệp Thiên tung ra luồng sức mạnh khủng khiếp, cứ thế đánh về phía Trịnh Khôn.
Trịnh Khôn còn chưa kịp phản ứng lại. Hắn chỉ kịp hét lên: “Không thể nào, tại sao tao công kích như vậy mà mày vẫn có thể mạnh thế này?”
Hắn rõ ràng không tin nhưng cho dù không tin thì cũng chẳng còn cách gì khác.
Bịch!
Diệp Thiên tung đòn trúng Trịnh Khôn khiến hắn bay ra khỏi đó, ói ra cả miệng máu tươi.
Đối với anh mà nói, tiêu diệt Trịnh Khôn chẳng qua cũng chẳng khác gì nhí chết một con kiến.
Hoàng Lão thấy vậy thì gằn lên nạt nộ: “Tiểu tử, Bạch Cốt Hội tao sẽ không tha cho mày”.
Lúc này chỉ thấy Hoàng Lão nhanh chóng di chuyển, chỉ để lại ảo ảnh, cứ thế lao về phía Diệp Thiên. Mọi thứ xung quanh theo sự điều khiển của ông ta mà bắt đầu di chuyển theo, một luồng sức mạnh khủng khiếp toát ra trên người Hoàng Lão.
Diệp Thiên chỉ nói đúng hai từ dứt khoát: “Muốn chết”.
Nói rồi, anh vận nội công đánh về phía đối phương.
Rầm!
Cả hai người giao chiến trực diện, màn giao đấu cho người ta cảm giác ngang sức ngang tài, hai bên liên tục tung chiêu nhằm tạo ra tổn hại cho đối phương.
Tu vi của Hoàng Lão cũng trên tầng thứ mười nên khi đấu với Diệp Thiên cũng không hề tỏ ra lép vế.
Ông ta vừa ra đòn vừa không bỏ qua cơ hội châm chọc Diệp Thiên: “Diệp Thiên, mày đừng hòng đắc ý, mày không có cơ hội chiến thắng khi đối đầu với Bạch Cốt Hội đâu”.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên thản nhiên đáp lời, trong ánh mắt anh rõ vẻ coi thường ông ta.
Diệp Thiên đã gặp không ít võ sĩ trên tầng thứ mười nhưng kể cả là vậy thì khi bọn họ đấu với Diệp Thiên cũng vẫn còn kém vài phần.
Ví dụ như lúc này, thực lực mà anh thể hiện ra rõ ràng vượt qua cảnh giới mà Hoàng Lão hiểu biết cho nên sau khi giao đấu không lâu, Hoàng Lão bắt đầu ý thức được vấn đề, ông ta bắt đầu hét lên.
Chương 869: Quỷ kế
“Sao lại không thể là tôi? Lẽ nào đối với các vị, tôi dữ dằn lắm sao?”
Người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Trịnh Khôn. Hoàng Lão thấy vậy thì hắng giọng: “Trịnh Khôn, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là kẻ địch của Bạch Cốt Hội chúng tôi. Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Có gì muốn nói với chúng tôi?”
Đối diện với điệu bộ truy hỏi đó của Hoàng lão, Trịnh Khôn lại không hề tỏ ra tức giận. Hắn nói: “Câu này tôi hỏi ông mới phải”.
“Có điều bây giờ tôi lại không muốn tính toán với cậu chuyện này, việc cấp bách trước mắt của chúng ta chính là phải hợp tác để đối phó với kẻ địch trước mắt”, Hoàng Lão nheo mắt nhìn đám người.
Đợi Hoàng Lão nói xong, Trịnh Khôn mới cười đáp: “Mặc dù trước kia chúng ta không phải cùng một đội nhưng nó cũng không có nghĩa rằng chúng ta không thể hợp tác”.
Ngừng một lúc, Từ Thiên Long lại tỏ ra do dự: “Trịnh Khôn, anh nói chúng ta cần hợp tác thế nào?”
“Tôi có cách giúp đỡ các vị tiêu diệt nhà họ Mặc, giúp các vị đoạt được vị trí đứng đầu”, Trịnh Khôn như thể chỉ đợi câu hỏi này của bọn họ để nói ra.
“Hừ”, Trịnh Khôn dứt lời, phía tiểu đội Cuồng Long lại có rất nhiều thành viên tỏ ra không tin tưởng.
Hoàng Lão cũng không ngoại lệ. Nghe xong, ông ta mặt nghiêm nghị hẳn lại, cứ thế nhìn Trịnh Khôn chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn ta vậy.
Không biết mất bao lâu, Trịnh Khôn mới lên tiếng: “Có vấn đề gì ông cứ nói, ông nhìn tôi như thế làm gì?”
Hoàng Lão nghe xong thì nói với giọng không mấy thoải mái: “Mục đích của tôi không phải là nhà họ Mặc mà là Diệp Thiên. Diệp Thiên chính là kẻ địch của Bạch Cốt Hội. Tiểu diệt hắn mới là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu”.
“Nói vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi?”, Từ Thiên Long hỏi lại.
Duy chỉ Trịnh Khôn lại không hề tỏ ra hồ hởi, giống như thể hắn không coi trọng và cũng chẳng để ý đến lời nói của đối phương vậy. Hoặc cũng có thể hắn đã dự đoán trước đối phương sẽ nói gì.
Trịnh Khôn lúc này thần bí đáp: “Tôi biết các vị sẽ nói vậy nhưng cái tôi muốn nói chính là hiện giờ tôi không quan tâm tới thắng bại của đội nữa mà tôi cần đánh bại nhà họ Mặc và khiến cho tên Diệp Thiên đó biến mất khỏi thế giới này”.
Nói tới đây, mặt mày Trịnh Khôn tôi độc thấy rõ. Hắn nghiến răng gằn lên thể hiện sự quyết tâm.
Trước đó trong cuộc so tài, Diệp Thiên đã khiến hắn phải mất mặt cho nên đối với hắn mà nói đó là sự sỉ nhục khôn tả.
Nghe vậy, Hoàng Lão và Từ Thiên Long thảo luận một hồi, hồi lâu, Hoàng Lão mới lên tiếng: “Trịnh Khôn, tôi thấy rằng cũng không phải không thể hợp tác với cậu”.
Trịnh Khôn nghe xong thì không mấy bất ngờ vì hắn biết rằng chắc chắn phía Hoàng Lão sẽ đưa ra điều kiện. Nếu không có điều kiện thì bọn họ cũng sẽ không ra mặt.
Trịnh Khôn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn đối phương: “Các ông nói xem có điều kiện gì?”
“Xem ra cậu Trịnh là một người rất thông minh. Thực ra cái chúng tôi cần rất đơn giản, đó chính là cậu giao một số thứ ra”.
Trịnh Khôn biến sắc, nói thật thì hắn cảm thấy khó tin bởi hắn không nghĩ trên người mình có thứ gì mà Hoàng Lão cần.
Đối với người của Bạch Cốt Hội mà nói thì Trịnh Khôn cũng đã từng nghe nói, hắn biết thực lực của bọn họ thế nào, vì vậy sau khi trầm ngâm hồi lâu, hắn mới nhìn sang Hoàng Lão: “Được, tôi đồng ý”.
Hoàng Lão nhìn Trịnh Khôn với ánh mắt hết sức thần bí, có thể nhận ra lúc này cả hai bên đã đưa ra được lựa chọn về việc giải quyết Diệp Thiên.
…..
Cuộc so tài ngày hôm sau đối với mọi người mà nói rõ ràng là một ngày vô cùng quan trọng bởi ngày hôm nay sẽ diễn ra cuộc quyết đấu phân thắng bại.
Hôm nay Diệp Thiên tới đây nhưng lại cảm thấy có phần kỳ lạ, như thể có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra vậy.
Phía Mặc Trần Huy có lẽ cũng nhìn ra được tâm trạng khác thường của Diệp Thiên nên lên tiếng hỏi: “Cậu Diệp, cậu lo lắng điều gì sao?”
“Tôi có một dự cảm chẳng lành, có lẽ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra”.
“Có điều, cũng có thể do tôi nghĩ nhiều. Tóm lại, chúng ta nên cẩn thận hơn một chút vẫn hơn”, Diệp Thiên nhìn mọi người, nói.
Chương 868: Giao dịch
“Các vị, hôm nay chúng ta sẽ bước vào ngày thi đấu thứ ba, đồng thời cũng là ngày thi đấu cuối cùng. Trong ngày hôm nay chúng ta sẽ biết được bên thắng cuộc”, người chủ trì nói.
Ông ta dứt lời, xung quanh bắt đầu xôn xao.
Đột nhiên có một giọng nói khác thường vang lên khiến tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn. Chỉ thấy lúc này cả đám người lao ra bao vây xung quanh bọn họ, tên nào tên nấy mặt mày hung tợn.
“Đây là…”
“Có chuyện gì thế chứ?”
Tất cả những người có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc và không biết phải làm sao với tình huống bất ngờ này.
“Các người không biết có chuyện gì phải không? Vậy tôi nói cho các người biết hôm nay chính là ngày chết của các người, nếu có trách thì trách tên Diệp Thiên đi”, một giọng nói dị thường vang lên và sau đó, một bóng người vạm vỡ bước ra.
Người này không phải ai khác mà chính là Trịnh Khôn, bên cạnh hắn còn có những người như Hoàng Lão, Từ Thiên Long.
“Trịnh Khôn, anh lại muốn phá đám phải không hả?”, có người lên tiếng.
Trịnh Khôn nghe vậy thì đáp lại với giọng điệu hết sức tự tin: “Không sai, hôm nay tôi sẽ cho các người chết luôn tại đây”.
“Nực cười”, có điều hắn vừa dứt lời thì có ai khác đã lên tiếng gạt đi. “Chỉ dựa vào một mình cậu mà đòi đấu với chúng tôi? Đúng là nằm mơ”.
“Cho dù có thêm vài người bên cạnh cậu thế kia thì cũng chẳng là gì với chúng tôi hết. Xử lý các cậu chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay”.
Trịnh Khôn bật cười ha hả: “Vậy sao? Các người cho rằng tôi sẽ không chuẩn bị gì sao?”
Diệp Thiên đứng trong đám đông lúc này mới cười nhạt, lên tiếng: “Mọi người cẩn thận”.
Xung quanh nghe tiếng Diệp Thiên nói vậy thì đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Mọi người hãy còn sững sờ, ngay sau đó bọn họ phát hiện trong không trung đột nhiên xuất hiện làn sương mù.
Rất nhiều người sau khi hít phải làn sương này thì cảm thấy toàn thân đau nhức, bọn họ ngã ra đất, co giật liên hồi. Chẳng mấy chốc mà đã có rất nhiều người ngã xuống.
“Ha ha ha, xem ra các người cũng chỉ đến thế mà thôi”, Trịnh Khôn bật cười.
Hoàng Lão đứng bên hắn cũng nở nụ cười gian giảo: “Bao nhiêu người thế này, rất phù hợp để chúng ta có thể dùng làm vật thử nghiệm, vả lại còn là những võ sĩ mạnh nữa chứ”.
“Cậu Diệp”, ở bên kia, Mặc Trần Huy không khỏi sốt ruột.
Ông ta điều tiết nội công với mong muốn đẩy làn khói vừa thâm nhập vào cơ thể ra ngoài nhưng căn bản không có tác dụng. Ông ta cứ thế ngã xuống, miệng còn sùi bọt mép.
“Đáng chết”, Diệp Thiên thấy thế thì tức tối lên tiếng.
Phía đối diện, những tên kia thấy Diệp Thiên đứng đây thì không khỏi ngỡ ngàng.
“Tiểu tử, mày…”, Trịnh Khôn khẽ run rẩy.
Diệp Thiên chỉ lãnh đạm nói: “Sao? Không phải cậu thấy kỳ lạ vì tôi đứng đây chứ? Đã vậy thì tôi cho cậu được mở mang tầm mắt thế nào là kẻ mạnh thực thụ”.
Dứt lời, lòng bàn tay Diệp Thiên tung ra luồng sức mạnh khủng khiếp, cứ thế đánh về phía Trịnh Khôn.
Trịnh Khôn còn chưa kịp phản ứng lại. Hắn chỉ kịp hét lên: “Không thể nào, tại sao tao công kích như vậy mà mày vẫn có thể mạnh thế này?”
Hắn rõ ràng không tin nhưng cho dù không tin thì cũng chẳng còn cách gì khác.
Bịch!
Diệp Thiên tung đòn trúng Trịnh Khôn khiến hắn bay ra khỏi đó, ói ra cả miệng máu tươi.
Đối với anh mà nói, tiêu diệt Trịnh Khôn chẳng qua cũng chẳng khác gì nhí chết một con kiến.
Hoàng Lão thấy vậy thì gằn lên nạt nộ: “Tiểu tử, Bạch Cốt Hội tao sẽ không tha cho mày”.
Lúc này chỉ thấy Hoàng Lão nhanh chóng di chuyển, chỉ để lại ảo ảnh, cứ thế lao về phía Diệp Thiên. Mọi thứ xung quanh theo sự điều khiển của ông ta mà bắt đầu di chuyển theo, một luồng sức mạnh khủng khiếp toát ra trên người Hoàng Lão.
Diệp Thiên chỉ nói đúng hai từ dứt khoát: “Muốn chết”.
Nói rồi, anh vận nội công đánh về phía đối phương.
Rầm!
Cả hai người giao chiến trực diện, màn giao đấu cho người ta cảm giác ngang sức ngang tài, hai bên liên tục tung chiêu nhằm tạo ra tổn hại cho đối phương.
Tu vi của Hoàng Lão cũng trên tầng thứ mười nên khi đấu với Diệp Thiên cũng không hề tỏ ra lép vế.
Ông ta vừa ra đòn vừa không bỏ qua cơ hội châm chọc Diệp Thiên: “Diệp Thiên, mày đừng hòng đắc ý, mày không có cơ hội chiến thắng khi đối đầu với Bạch Cốt Hội đâu”.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên thản nhiên đáp lời, trong ánh mắt anh rõ vẻ coi thường ông ta.
Diệp Thiên đã gặp không ít võ sĩ trên tầng thứ mười nhưng kể cả là vậy thì khi bọn họ đấu với Diệp Thiên cũng vẫn còn kém vài phần.
Ví dụ như lúc này, thực lực mà anh thể hiện ra rõ ràng vượt qua cảnh giới mà Hoàng Lão hiểu biết cho nên sau khi giao đấu không lâu, Hoàng Lão bắt đầu ý thức được vấn đề, ông ta bắt đầu hét lên.
Chương 869: Quỷ kế