Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 866-867
Chương 866: Nghi ngờ
Diệp Thiên nhắc nhở: “Có liên quan đến đội Cuồng Long”.
Đội Cuồng Long chính là đội của phía Trịnh Khôn, mọi người thấy Diệp Thiên nhắc nhở thì bắt đầu suy nghĩ.
Có người đột nhiên lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi”.
Nghe vậy ai nấy đều đảo mắt nhìn về phía người này. Người này tên là Mặc Vân, vốn là một người không được mấy chú ý đến trong nhà họ Mặc, tuổi chừng hai mươi. Trong thời gian Diệp Thiên huấn luyện cho đội ngũ của nhà họ Mặc trong vài tháng, anh vẫn có ấn tượng với cậu này, đó là một thanh niên rất chịu khó rèn luyện, mỗi ngày cậu ta đều tập mười mấy tiếng đồng hồ bền bỉ.
Sau vài tháng huấn luyện, thực lực của cậu ta cũng đã mạnh hơn nhiều, chủ yếu là vì Diệp Thiên phát hiện ra mặc dù nền móng của Mặc Vân không được tốt nhưng cậu ta lại là một người cần cù chăm chỉ nên trình độ mới được nâng cao.
Mặc Vân có thể nói là nhân tài được Diệp Thiên phát hiện và khai thác. Dù thực lực của cậu ta hiện giờ vẫn không đủ để Diệp Thiên truyền dạy võ đạo nhưng đó cũng chỉ là việc sớm muộn.
Có điều khi Mặc Vân chủ động đứng ra, Diệp Thiên cũng đã có thêm hi vọng với cậu ta rồi.
Diệp Thiên mặt mày tươi tỉnh, sau đó nói với Mặc Vân: “Cậu nhớ ra gì thì cứ nói”.
Mặc Vân nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Mấy ngày trước khi diễn tập thực chiến, em thấy có vài điểm bất thường phía bên tiểu đội Cuồng Long, giống như đánh người vậy”.
Cậu ta dứt lời, rất hiều người không khỏi ngạc nhiên.
Cậu ta nói tiếp: “Em thấy hành động của bọn họ khác thường, vì một người bình thường không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể trở nên mạnh nhanh thế được”.
“Vậy sao?”
Lời nói của anh ta lại không thuyết phục được nhiều người, ngược lại bọn họ nhìn Mặc Vân giống như đang nhìn một kẻ nào đó rất nực cười vậy.
Chẳng mấy chốc, có người phản bác lại: “Cậu nói thực lực của bọn họ mạnh, vượt qua người thường, vậy anh Diệp cũng khác thường. Lẽ nào ý cậu là anh Diệp có vấn đề?”
Mặc Vân thấy thế chỉ lắc đầu nói: “Không, đương nhiên không phải như thế rồi”.
Đối phương vẫn tỏ ra bất mãn: “Vậy tại sao cậu còn nói vậy?”
Người lên tiếng hỏi với giọng điệu chất vấn này không phải thiên vị cho người của đội Cuồng Long mà đơn giản chỉ là vì cậu ta cho rằng hiện tại sự thể hiện của Mặc Vân lại có phần hơi quá, cần nói cho rõ ràng.
Mặc Vân bặm môi, hồi lâu không lên tiếng, có vẻ như không biết phải nói gì.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Mặc Vân, Cậu không phải sợ, có gì cứ nói”.
Mặc Vân ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Tôi cũng đã nghĩ về võ sĩ mạnh như anh Diệp rốt cục làm thế nào để có được sức mạnh như vậy, có điều so với anh Diệp thì sức mạnh của người kia rõ ràng là không tự nhiên. Thông qua việc quan sát những cao thủ như anh Diệp, tôi mới hoàn thiện được thực lực của bọn họ hoàn toàn là giả, căn bản không phải là cao thủ”.
Mặc Vân dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu xôn xao khen ngợi Mặc Vân.
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi, có gì đáng khen đâu?”, có người lên tiếng.
“Vậy thì tôi cũng muốn gọi cậu có gì mà đáng khen?”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm thấy giật mình. Bọn họ đưa mắt nhìn qua thì đột nhiên phát hiện người lên tiếng chính là Diệp Thiên.
Trong đôi mắt Diệp Thiên lúc này rõ ánh nhìn lạnh lùng, sắc lạnh.
Không một ai dám nhìn thẳng vào anh, người nào người nấy run dậy, mặt không còn giọt máu.
“Anh Diệp, tôi, tôi…”, sau một hồi lắp bắp, người kia vẫn không nói nổi thành lời.
Thực ra Diệp Thiên không hề thiên vị cho bất cứ ai. Anh chú ý đến Mặc Vân hoàn toàn là do sự cần cù và khả năng thiên bẩm của cậu ta khiến anh không khỏi chú ý.
So với Mặc Vân thì người đang giễu cợt cậu ta lại là một kẻ hết sức bình thường, người này tên Mặc Chí Cường.
Ban đầu hắn cũng có thể coi là nhân tài của nhà họ Mặc, trước đó hắn còn là một quân nhân, sau khi giải ngũ thì được phân về nhà họ Mặc.
Chỉ tiếc rằng Mặc Chí Cường chỉ biết dựa vào thân phận mình mà hay tỏ thái độ chèn ép với người khác, thực lực của hắn do không được rèn luyện nhiều nên không hề tiến bộ.
“Cậu cái gì mà cậu? Cậu cho rằng mình có nền tảng một chút là có thể cao ngạo vậy sao?”
Lời của Diệp Thiên khiến cho tất cả những người xung quanh phải run rẩy.
Diệp Thiên nói tiếp: “Cho dù cậu có hơn người bởi nền tảng thì đã sao? Trước kia thế nào tôi không quan tâm nhưng tôi thấy khả năng của cậu ngày càng kém đi, cuối cùng, thậm chí còn không bằng Mặc Vân nữa rồi”.
Chương 867: Mục đích của Bạch Cốt Hội
Mặc Chí Cường không ngờ Diệp Thiên lại nói vậy. Hắn hoang mang thấy rõ và không biết nên làm thế nào.
“Có điều, Mặc Chí Cường cậu cũng là thành viên trong đội, cho nên cho dù gặp phải việc gì tôi cũng sẽ không quá hà khắc với cậu. Chỉ cần cậu có thể thay đổi thói quen xấu của mình là được”, Diệp Thiên nói.
Mặc Chí Cường nghe vậy thì chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh Diệp”.
Trước mặt Diệp Thiên, cậu ta tỏ ra rất khiêm tốn, không hề có thái độ làm trái lời.
Mọi người xung quanh hãy còn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt khó hiểu: “Anh Diệp, đã nói tiểu đội Cuồng Long có vấn đề, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Diệp Thiên nhìn bọn họ rồi nói với giọng nghiêm nghị: “Tôi tự có tính toán, mọi người không phải bận tâm”.
Ai nấy nghe vậy thì cũng yên tâm hơn phần nào, sau khi nghe Diệp Thiên dặn dò thêm vài việc, mọi người lần lượt rời đi.
Có điều, Mặc Vân vừa đi không được bao lâu thì đột nhiên dừng chân lại nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy thế thì hỏi: “Cậu sao thế?”
Mặc Vân vẫn bộ dạng không nói nên lời. Hai người nhìn nhau một hồi rồi cậu ta mới lên tiếng: “Không, không có gì, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi, nếu không có anh thì em không thể có thành tích như ngày hôm nay được”.
Diệp Thiên nghe xong thì khẽ cười, anh còn tưởng rằng cậu ta có việc gì nên mới tìm mình, hóa ra chỉ là muốn nói lời cảm ơn.
“Chủ yếu là vì cậu cố gắng. Thôi được rồi giờ cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải thi đấu nữa”, Diệp Thiên vỗ vai Mặc Vân nói.
Nghe vậy, Mặc Vân chào Diệp Thiên rồi về phòng.
……
Tối nay, cuộc thảo luận của bọn họ khá thành công nhưng vẫn còn một nhóm người trông không mấy hò hởi, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng thấy rõ, khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
“Các vị, bây giờ chúng ta cần phải thảo luận xem làm thế nào để đối phó với nhà họ Mặc. Thực lực của bọn họ không phải vừa, ngôi vị quán quân không thể để lọt vào tay bọn họ được”.
Một người lên tiếng, trông người này có vẻ già nua nhưng tinh thần lại rất khí thế, cho người ta cảm giác vững chãi khó nói nên lời.
Những người xung quanh lúc này đang nhìn ông ta với bộ dạng cung kính thấy rõ.
“Không sai, ngôi vị quán quân phải là của chúng ta”, những người xung quanh nghe vậy thì hưởng ứng theo.
Mặc dù nói là vậy nhưng bọn họ vẫn còn khúc mắc trong lòng vì bọn họ đều biết người nhà họ Mặc mạnh thế nào.
Hiện giờ nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài thì Cuồng Long không thể thắng nhà họ Mặc được.
“Hoàng Lão, tôi thấy chúng ta có thể nhờ vào pháp bảo của ông, nếu như có thể dùng thêm loại thuốc đó thì việc đánh bại nhà họ Mặc chẳng phải dễ dàng sao?”, lúc này có người lên tiếng.
Người lên tiếng lúc này chính là Từ Thiên Long, một trong những thành viên của Cuồng Long.
Người được gọi với cái tên Hoàng Lão cau mày hồi lâu nhìn Từ Thiên Long với ánh mắt nghiêm nghị giống như muốn nhìn thấu Từ Thiên Long vậy.
Một lát sau Từ Thiên Long thấy Hoàng Lão không nói gì thì chợt lắp bắp: “Sao vậy, Hoàng Lão, lẽ nào tôi nói sai sao?”
Những người xung quanh thêm lời: “Đúng vậy, Hoàng Lão, loại thuốc đó của ông thần kỳ như vậy, chúng ta có thể dùng mà?”
Hoàng Lão nghe xong thì chỉ hắng giọng: “Mọi người chỉ biết loại thuốc đó thần kỳ chứ không biết nó sẽ có tác dụng phụ thế nào?”
Nói rồi ông ta xắn tay áo lên để lộ phần tay trái. Cánh tay trái của ông ta trước nay luôn trong trạng thái giấu trong áo không bao giờ lộ ra nhưng hôm nay ông ta cuối cùng cũng để lộ.
Mọi người nhìn vào thì không khỏi ngỡ ngàng vì trên tay ông ta là một thứ gì đó trông giống dòi bọ, hồi lâu mới thấy ông ta nhìn những người còn lại bằng ánh mắt phức tạp.
Hoàng Lão hít vào một hơi thật sâu, nói: “Đây chính là kết cục của việc dùng thứ thuốc đó, nếu dùng nhiều thì hậu quả sẽ như tôi”.
Có điều nghe vậy thì lại có người đứng ra: “Ông nói nghiêm trọng vậy, có đến mức khó khăn vậy không?”
Người này dứt lời, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên hắn ta.
Diệp Thiên nhắc nhở: “Có liên quan đến đội Cuồng Long”.
Đội Cuồng Long chính là đội của phía Trịnh Khôn, mọi người thấy Diệp Thiên nhắc nhở thì bắt đầu suy nghĩ.
Có người đột nhiên lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi”.
Nghe vậy ai nấy đều đảo mắt nhìn về phía người này. Người này tên là Mặc Vân, vốn là một người không được mấy chú ý đến trong nhà họ Mặc, tuổi chừng hai mươi. Trong thời gian Diệp Thiên huấn luyện cho đội ngũ của nhà họ Mặc trong vài tháng, anh vẫn có ấn tượng với cậu này, đó là một thanh niên rất chịu khó rèn luyện, mỗi ngày cậu ta đều tập mười mấy tiếng đồng hồ bền bỉ.
Sau vài tháng huấn luyện, thực lực của cậu ta cũng đã mạnh hơn nhiều, chủ yếu là vì Diệp Thiên phát hiện ra mặc dù nền móng của Mặc Vân không được tốt nhưng cậu ta lại là một người cần cù chăm chỉ nên trình độ mới được nâng cao.
Mặc Vân có thể nói là nhân tài được Diệp Thiên phát hiện và khai thác. Dù thực lực của cậu ta hiện giờ vẫn không đủ để Diệp Thiên truyền dạy võ đạo nhưng đó cũng chỉ là việc sớm muộn.
Có điều khi Mặc Vân chủ động đứng ra, Diệp Thiên cũng đã có thêm hi vọng với cậu ta rồi.
Diệp Thiên mặt mày tươi tỉnh, sau đó nói với Mặc Vân: “Cậu nhớ ra gì thì cứ nói”.
Mặc Vân nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Mấy ngày trước khi diễn tập thực chiến, em thấy có vài điểm bất thường phía bên tiểu đội Cuồng Long, giống như đánh người vậy”.
Cậu ta dứt lời, rất hiều người không khỏi ngạc nhiên.
Cậu ta nói tiếp: “Em thấy hành động của bọn họ khác thường, vì một người bình thường không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể trở nên mạnh nhanh thế được”.
“Vậy sao?”
Lời nói của anh ta lại không thuyết phục được nhiều người, ngược lại bọn họ nhìn Mặc Vân giống như đang nhìn một kẻ nào đó rất nực cười vậy.
Chẳng mấy chốc, có người phản bác lại: “Cậu nói thực lực của bọn họ mạnh, vượt qua người thường, vậy anh Diệp cũng khác thường. Lẽ nào ý cậu là anh Diệp có vấn đề?”
Mặc Vân thấy thế chỉ lắc đầu nói: “Không, đương nhiên không phải như thế rồi”.
Đối phương vẫn tỏ ra bất mãn: “Vậy tại sao cậu còn nói vậy?”
Người lên tiếng hỏi với giọng điệu chất vấn này không phải thiên vị cho người của đội Cuồng Long mà đơn giản chỉ là vì cậu ta cho rằng hiện tại sự thể hiện của Mặc Vân lại có phần hơi quá, cần nói cho rõ ràng.
Mặc Vân bặm môi, hồi lâu không lên tiếng, có vẻ như không biết phải nói gì.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Mặc Vân, Cậu không phải sợ, có gì cứ nói”.
Mặc Vân ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Tôi cũng đã nghĩ về võ sĩ mạnh như anh Diệp rốt cục làm thế nào để có được sức mạnh như vậy, có điều so với anh Diệp thì sức mạnh của người kia rõ ràng là không tự nhiên. Thông qua việc quan sát những cao thủ như anh Diệp, tôi mới hoàn thiện được thực lực của bọn họ hoàn toàn là giả, căn bản không phải là cao thủ”.
Mặc Vân dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu xôn xao khen ngợi Mặc Vân.
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi, có gì đáng khen đâu?”, có người lên tiếng.
“Vậy thì tôi cũng muốn gọi cậu có gì mà đáng khen?”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm thấy giật mình. Bọn họ đưa mắt nhìn qua thì đột nhiên phát hiện người lên tiếng chính là Diệp Thiên.
Trong đôi mắt Diệp Thiên lúc này rõ ánh nhìn lạnh lùng, sắc lạnh.
Không một ai dám nhìn thẳng vào anh, người nào người nấy run dậy, mặt không còn giọt máu.
“Anh Diệp, tôi, tôi…”, sau một hồi lắp bắp, người kia vẫn không nói nổi thành lời.
Thực ra Diệp Thiên không hề thiên vị cho bất cứ ai. Anh chú ý đến Mặc Vân hoàn toàn là do sự cần cù và khả năng thiên bẩm của cậu ta khiến anh không khỏi chú ý.
So với Mặc Vân thì người đang giễu cợt cậu ta lại là một kẻ hết sức bình thường, người này tên Mặc Chí Cường.
Ban đầu hắn cũng có thể coi là nhân tài của nhà họ Mặc, trước đó hắn còn là một quân nhân, sau khi giải ngũ thì được phân về nhà họ Mặc.
Chỉ tiếc rằng Mặc Chí Cường chỉ biết dựa vào thân phận mình mà hay tỏ thái độ chèn ép với người khác, thực lực của hắn do không được rèn luyện nhiều nên không hề tiến bộ.
“Cậu cái gì mà cậu? Cậu cho rằng mình có nền tảng một chút là có thể cao ngạo vậy sao?”
Lời của Diệp Thiên khiến cho tất cả những người xung quanh phải run rẩy.
Diệp Thiên nói tiếp: “Cho dù cậu có hơn người bởi nền tảng thì đã sao? Trước kia thế nào tôi không quan tâm nhưng tôi thấy khả năng của cậu ngày càng kém đi, cuối cùng, thậm chí còn không bằng Mặc Vân nữa rồi”.
Chương 867: Mục đích của Bạch Cốt Hội
Mặc Chí Cường không ngờ Diệp Thiên lại nói vậy. Hắn hoang mang thấy rõ và không biết nên làm thế nào.
“Có điều, Mặc Chí Cường cậu cũng là thành viên trong đội, cho nên cho dù gặp phải việc gì tôi cũng sẽ không quá hà khắc với cậu. Chỉ cần cậu có thể thay đổi thói quen xấu của mình là được”, Diệp Thiên nói.
Mặc Chí Cường nghe vậy thì chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh Diệp”.
Trước mặt Diệp Thiên, cậu ta tỏ ra rất khiêm tốn, không hề có thái độ làm trái lời.
Mọi người xung quanh hãy còn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt khó hiểu: “Anh Diệp, đã nói tiểu đội Cuồng Long có vấn đề, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Diệp Thiên nhìn bọn họ rồi nói với giọng nghiêm nghị: “Tôi tự có tính toán, mọi người không phải bận tâm”.
Ai nấy nghe vậy thì cũng yên tâm hơn phần nào, sau khi nghe Diệp Thiên dặn dò thêm vài việc, mọi người lần lượt rời đi.
Có điều, Mặc Vân vừa đi không được bao lâu thì đột nhiên dừng chân lại nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy thế thì hỏi: “Cậu sao thế?”
Mặc Vân vẫn bộ dạng không nói nên lời. Hai người nhìn nhau một hồi rồi cậu ta mới lên tiếng: “Không, không có gì, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi, nếu không có anh thì em không thể có thành tích như ngày hôm nay được”.
Diệp Thiên nghe xong thì khẽ cười, anh còn tưởng rằng cậu ta có việc gì nên mới tìm mình, hóa ra chỉ là muốn nói lời cảm ơn.
“Chủ yếu là vì cậu cố gắng. Thôi được rồi giờ cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải thi đấu nữa”, Diệp Thiên vỗ vai Mặc Vân nói.
Nghe vậy, Mặc Vân chào Diệp Thiên rồi về phòng.
……
Tối nay, cuộc thảo luận của bọn họ khá thành công nhưng vẫn còn một nhóm người trông không mấy hò hởi, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng thấy rõ, khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
“Các vị, bây giờ chúng ta cần phải thảo luận xem làm thế nào để đối phó với nhà họ Mặc. Thực lực của bọn họ không phải vừa, ngôi vị quán quân không thể để lọt vào tay bọn họ được”.
Một người lên tiếng, trông người này có vẻ già nua nhưng tinh thần lại rất khí thế, cho người ta cảm giác vững chãi khó nói nên lời.
Những người xung quanh lúc này đang nhìn ông ta với bộ dạng cung kính thấy rõ.
“Không sai, ngôi vị quán quân phải là của chúng ta”, những người xung quanh nghe vậy thì hưởng ứng theo.
Mặc dù nói là vậy nhưng bọn họ vẫn còn khúc mắc trong lòng vì bọn họ đều biết người nhà họ Mặc mạnh thế nào.
Hiện giờ nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài thì Cuồng Long không thể thắng nhà họ Mặc được.
“Hoàng Lão, tôi thấy chúng ta có thể nhờ vào pháp bảo của ông, nếu như có thể dùng thêm loại thuốc đó thì việc đánh bại nhà họ Mặc chẳng phải dễ dàng sao?”, lúc này có người lên tiếng.
Người lên tiếng lúc này chính là Từ Thiên Long, một trong những thành viên của Cuồng Long.
Người được gọi với cái tên Hoàng Lão cau mày hồi lâu nhìn Từ Thiên Long với ánh mắt nghiêm nghị giống như muốn nhìn thấu Từ Thiên Long vậy.
Một lát sau Từ Thiên Long thấy Hoàng Lão không nói gì thì chợt lắp bắp: “Sao vậy, Hoàng Lão, lẽ nào tôi nói sai sao?”
Những người xung quanh thêm lời: “Đúng vậy, Hoàng Lão, loại thuốc đó của ông thần kỳ như vậy, chúng ta có thể dùng mà?”
Hoàng Lão nghe xong thì chỉ hắng giọng: “Mọi người chỉ biết loại thuốc đó thần kỳ chứ không biết nó sẽ có tác dụng phụ thế nào?”
Nói rồi ông ta xắn tay áo lên để lộ phần tay trái. Cánh tay trái của ông ta trước nay luôn trong trạng thái giấu trong áo không bao giờ lộ ra nhưng hôm nay ông ta cuối cùng cũng để lộ.
Mọi người nhìn vào thì không khỏi ngỡ ngàng vì trên tay ông ta là một thứ gì đó trông giống dòi bọ, hồi lâu mới thấy ông ta nhìn những người còn lại bằng ánh mắt phức tạp.
Hoàng Lão hít vào một hơi thật sâu, nói: “Đây chính là kết cục của việc dùng thứ thuốc đó, nếu dùng nhiều thì hậu quả sẽ như tôi”.
Có điều nghe vậy thì lại có người đứng ra: “Ông nói nghiêm trọng vậy, có đến mức khó khăn vậy không?”
Người này dứt lời, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên hắn ta.