Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 861-865
Chương 861: Điều kiện khắc nghiệt
Bịt mắt mà có thể bắn trúng tám cái cốc, khả năng thế này rõ ràng có thể dùng hai từ “truyền kỳ” để hình dung.
Lúc này xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay reo hò náo nhiệt.
Sau khi bắn xong, Trịnh Khôn tháo lớp vải bịt mắt nhếch miệng cười, đi tới trước mặt Diệp Thiên: “Tiểu tử, thế nào?”
Diệp Thiên tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, không hổ là nhân vật truyền kỳ trong lời đồn, thực lực quả nhiên khiến người ta phải ngạc nhiên”.
Trịnh Khôn nghe vậy thì lại càng tỏ ra kiêu căng hơn: “Giờ đến cậu rồi đấy”, nói rồi, hắn đi sang bên để Diệp Thiên tới khu bắn súng.
“Tôi có một yêu cầu”, Diệp Thiên cười nói.
Trịnh Khôn chợt tỏ thái độ khó hiểu: “Có yêu cầu gì?”
Những người xung quanh hắn bắt đầu khó chịu: “Tiểu tử, tôi thấy cậu sắp bại trận rồi nên mới đòi hỏi phải không? Hay giờ thấy sợ nên đòi rút lui? Ha ha ha”
“Đúng vậy, mất mặt quá đi”.
Đám người xôn xao mỗi người một câu với thái độ châm chọc mỉa mai Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Sau khi tôi bịt mắt, hy vọng ở đây có người đưa tôi ra ngoài chạy chừng một ki lô mét, sau đó đi vòng quanh khu phức hợp thể thao này mười vòng khiến tôi bị loạn phương hướng rồi hãy để tôi bắt đầu bắn”.
Cái gì?
Diệp Thiên dứt lời, tất cả những người xung quanh đều cảm thấy giật mình ngỡ ngàng.
Tên này bị điên rồi sao?
Sao lại muốn chơi kiểu đó?
Nên biết rằng Trịnh Khôn có thể làm vậy hoàn toàn vì hắn có khả năng sát thương vô cùng mạnh. Trước khi bịt mắt, hắn đã ghi nhớ vị trí của từng cái cốc cho nên sau khi bịt mắt mới có thể dựa vào trí nhớ của mình mà bắn vỡ những cái cốc này.
Có điều tên này lại…
Hắn làm vậy chẳng khác nào khiến mình tự bị choáng váng mà mất đi phương hướng?
Với trạng thái không phân biệt được đông tây nam bắc mà còn muốn bắn súng sao?
Đúng là ngông cuồng.
“Cậu chắc chắn muốn làm vậy chứ?”, Trịnh Khôn nheo mắt nhìn Diệp Thiên hỏi lại.
Diệp Thiên gật đầu cười nhạt :”Đương nhiên rồi”.
Ha ha, được thôi, đã vậy thì tôi cho cậu toại nguyện. Thôi Toàn, cậu giúp hắn ta đi”.
“Vâng”, tên Thôi Toàn lập tức đi về phía Diệp Thiên, nở nụ cười gian giảo.
Mặc Trần Huy thấy vậy thì tỏ vẻ dè chừng vì ông ta rất lo đám người này sẽ giở trò vặt vãnh không hay, ông ta định tiến lên trước hỗ trợ Diệp Thiên nhưng lúc này phía Trịnh Khôn có kẻ đứng ra chắn đường.
Mặc Trần Huy không khỏi sốt ruột. Ông ta tức tối nhìn Trịnh Khôn: “Trịnh Khôn, cậu muốn làm gì hả?”
Trịnh Khôn hắng giọng: “Làm gì? Đương nhiên là giúp người anh em đây cảm thấy vui vẻ rồi”.
Hắn dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đều bước ra, tiến lên phía trước.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Lúc này Diệp Thiên chợt lên tiếng: “Mặc gia chủ, ông yên tâm, cứ để bọn họ lên”.
Mặc Trần Huy nghe vậy thì chỉ có thể từ bỏ ý định ban đầu, nói: “Được”.
Lúc này Thôi Toàn đã tới trước mặt Diệp Thiên, hắn kéo Diệp Thiên chạy ra khỏi khu bắn súng. Những người còn lại thấy vậy thì đều lần lượt đi theo muốn xem xem rốt cục có trò hay gì đang đợi.
Chỉ thấy bọn họ hai người phía trước một người phía sau, chạy một vòng xung quanh khu thi đấu khiến cho người ta mất đi phương hướng, không phân định được đông tây nam bắc.
“Tôi thấy tên tiểu tử này rõ ràng đang chém gió. Hắn mà lợi hại như vậy thì có cần phải như thế không?”
“Đúng vậy, xem hắn ta làm được gì”
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, tỏ thái độ hoài nghi về Diệp Thiên.
Đám người Thôi Toàn đưa Diệp Thiên chạy về cũng đi vào từ một cửa khác, sau hơn một tiếng đồng hồ, bọn chúng đưa anh quay lại khu bắn súng, có điều Thôi Toàn lại không để Diệp Thiên đứng đối diện với vị trí đặt cốc mà hướng về phía khác để khiến anh hoàn toàn mất đi phương hướng.
“Cậu!!!”, Mặc Trần Huy tức tối ra mặt. Ông ta không ngờ đối phương lại có thể gian xảo như vậy.
Không chỉ mình ông ta mà đến cả những người xung quanh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
“Làm thế là quá đáng rồi đấy”.
“Đúng vậy, cho dù bọn họ không muốn tiểu tử này giành chiến thắng thì vừa rồi đã đưa hắn chạy cả vòng như thế mà còn chưa đủ sao?”
…..
Có điều trước đó Diệp Thiên cũng đã dặn dò mọi người cho dù phía đối phương làm gì cũng không được có bất cứ hành động nào khác, do vậy mà bọn họ chỉ có thể đứng bên quan sát tình hình.
Hồi lâu, Thôi Toàn mới lùi về. Lúc này mọi con mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thiên.
Bọn họ muốn xem xem Diệp Thiên rốt cục có thể bắn trúng mục tiêu hay không.
Chỉ cần Diệp Thiên có thể quay người lại phân bịệt vị trí thì anh có thể có cơ hội bắn trúng mục tiêu, nhưng vấn đề nằm ở đối phương lại chơi xỏ Diệp Thiên như vậy.
Ai cũng cho rằng Diệp Thiên chắc chắn thua rồi vì dù sao thì chẳng có ai lại có thể phân biệt được mục tiêu trong trạng thái như vậy cả.
Chương 862: Hoàn toàn chiến thắng
Chỉ thấy Diệp Thiên nhếch miệng, sau đó quay phắt người lại bắt đầu bắn súng.
Pằng, pằng, pằng.
Thực ra hiện giờ Diệp Thiên căn bản không hề hướng về phía những chiếc cốc kia. Anh lựa chọn vài góc độ, sau đó bắn về phía tường, vả lại sau khi Diệp Thiên nổ súng liền vận ra nội công khiến những viên đạn được bắn ra tiếp xúc với vách tường cứ thế được bắn ngược trở lại.
Choang!
Âm thanh chói tai vang lên khiến cho cái cốc đầu tiên vỡ nát.
“Cái gì?”, mọi người tỏ ra kinh ngạc, không ngờ Diệp Thiên lại có khả năng này.
Còn hiện tai, bọn họ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị những âm thanh liên tiếp phát ra sau đó làm cho ngỡ ngàng.
“Choang” vài tiếng, những cái cốc còn lại cũng theo đó mà vỡ tan.
“Đây…”, mọi người á khẩu.
Bọn họ căn bản không thể ngờ nổi sẽ xảy ra chuyện thế này.
Trong hoàn cảnh như vậy mà Diệp Thiên có thể thuận lợi bắn sạch số cốc được xếp. Thưc lực như vậy quả thật khiến người ta phải nể sợ.
Lúc này Trịnh Khôn chứng kiến màn bắn súng của Diệp Thiên từ đầu tới cuối thì tái mét mặt.
“Đây, sao có thể…”, Trịnh Khôn há hốc miệng không sao tin nổi.
Có thể nhận ra chiêu này của hắn đã thua một cách thảm hại dưới tay Diệp Thiên. Khi nhìn về phía Diệp Thiên, hắn chỉ thấy trong đôi mắt Diệp Thiên rõ sự giễu cợt.
Diệp Thiên lên tiếng một cách thản nhiên: “Cậu Trịnh, thế nào?”
Câu nói này của Diệp Thiên đến tai Trịnh Khôn lại như mang vẻ mỉa mai vô cùng. Sự châm chóc đó trong lời nói của Diệp Thiên càng khiến cho hắn ngỡ ngàng.
“Tiểu tử, cậu…”, lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn hết về phía Trịnh Khôn.
“Haiz, cậu Trịnh, giờ cậu định thế nào đây?”, Diệp Thiên hỏi.
Trịnh Khôn tức tối vô cùng nhưng ngoài mặt khi nhìn Diệp Thiên thì lại nở nụ cười điềm tĩnh.
“Lần này cậu thắng rồi”, hồi lâu Trịnh Khôn mới lên tiếng. Nói rồi, hắn cứ thế dẫn người rời khỏi khu bắn súng.
Thấy bộ dạng hằm hằm tức tối đó của hắn, những người bên cạnh đương nhiên cảm thấy rất hào hứng, người nào người nấy hồ hởi ra mặt, lần lượt chạy tới vây xung quanh Diệp Thiên.
“Anh Diệp, anh thật lợi hại”.
“Đúng vậy, bịt mắt như vậy mà còn có thể bắn trúng. Anh đúng là xạ thủ kỳ tài trên đời”.
Bọn họ mỗi người một câu thể hiện sự sùng bái đối với Diệp Thiên, còn Diệp Thiên chỉ điềm tĩnh đứng đó khẽ cười. Cho dù mọi người có thể hiện sự ngưỡng mộ thế nào đối với anh thì nguyên tắc từ trước đến giờ của anh vẫn vậy, không phô trương, cao ngạo.
Đúng lúc này, Mặc Trần Huy hớt hải đi tới, trông bộ dạng ông ta lúc này rõ là có việc phải bận lòng.
“Cậu Diệp, cậu làm vậy chắc chắn sau đó sẽ không xảy ra gì chứ?”, Mặc Trần Huy lên tiếng do dự hỏi Diệp Thiên.
Ông ta cho rằng tình hình hiện tại đã vượt xa khỏi sự kiểm soát của mình.
Nghe vậy, Diệp Thiên khẽ cười, nói: “Sao vậy, lẽ nào ông cho rằng chúng ta không nên dạy cho hắn một bài học sao?”
Mặc Trần Huy vội lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ lo sau này bọn chúng sẽ nghĩ cách báo thù…”
Diệp Thiên khoát tay: “Báo thù? Vậy cứ để hắn tới đây mà báo thù. Vừa rồi tôi đã thể hiện thực lực của mình như vậy rồi, vả lại còn thể hiện thực lực không chỉ nằm ở khả năng bắn súng”.
“Nếu hắn biết điều thì sẽ không tiếp tục tới tìm tôi đâu. Đương nhiên, nếu hắn muốn chọn cho mình con đường chết thì tôi cũng không ngại tiễn hắn lên đường”, Diệp Thiên nói ra suy nghĩ của mình.
Những người bên cạnh đương nhiên có thể nhận ra được thực lực tuyệt đối của Diệp Thiên. Người nào người nấy không khỏi giơ tay tán thưởng.
Duy chỉ có Mặc Trần Huy từ đầu tới cuối vẫn chộn rộn đứng tại chỗ, trong mắt ông ta hiện lên cái nhìn đầy phức tạp, không biết ông ta đang nghĩ đến điều gì.
Chẳng mấy chốc, mấy người phía Diệp Thiên đã quay về phòng. Trời đã dần tối, chơi cả ngày nên mọi người cũng có đôi chút mệt mỏi.
Ở một nơi không mấy khi có đông người lui tới lúc này lại có vài người đang tụ tập lại, trong đó có một người là Trịnh Khôn. Bên cạnh hắn là mấy tên đàn em trung thành như Thôi Toàn, có điều lúc này mặt tên nào tên nấy đều tối sầm cả lai.
Rõ ràng sự việc của Trịnh Khôn buổi sáng nay đã khiến chúng cảm thấy căm phẫn theo.
Trịnh Khôn nheo mắt nhìn những người bên cạnh với ánh mắt tôi độc: “Chúng mày có kế hoạch gì không?”
Thế nhưng hiện giờ tên nào cũng đang trong trạng thái ngỡ ngàng và chưa hoàn hồn trở lại. Có thể nhận ra chúng đang bất lực với tình cảnh trước mặt.
Nghe Trịnh Khôn hỏi vậy, bọn chúng lập tức quỳ phịch xuống: “Xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng ạ”.
“Tên tiểu tử đó quá lợi hại, chúng tôi thật sự không có cách nào để đối phó”, đám người dập đầu liên tiếp, tỏ ra sợ hãi khi nhắc tới Diệp Thiên.
Trịnh Khôn nghe vậy thì chỉ muốn giết bọn chúng đi cho rồi, có điều chúng đều là đàn em thân tín nên hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Trịnh Khôn trợn trừng mắt không nói thêm lời nào, cả đám người chìm vào im lặng, sự im lặng chết chóc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ xa từ từ đi tới.
Chương 863: Người thần bí
Người này đi tới với bước chân chậm rãi và phong thái vô cùng kiên định. hững tên kia thấy vậy thì đều có một cảm giác không khỏi rùng mình mà bất giác cau mày lại.
Khi người này tới trước mặt bọn chúng, chỉ thấy Trịnh Khôn tỏ thái độ ngỡ ngàng kinh ngạc mà nói với giọng mang theo ý cười: “Không ngờ người tới lại là ông”.
Có điều người thần bí này lại không mấy quan tâm tới lời Trịnh Khôn vừa nói.
Nghe Trịnh Khôn nói vậy, người kia chỉ lạnh lùng đáp: “Lẽ nào tôi không được tới đây sao?”
Trịnh Khôn sững người bật cười :”Được chứ, đương nhiên là được chứ. Có điều tôi lại không ngờ ông có thể xuất hiện ở đây lúc này”.
“Tôi có xuất hiện hay không thì liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên có liên quan chứ , vì ông chính là kẻ địch của tôi. Ông cho rằng tôi sẽ hợp tác với kẻ địch của mình sao?”, Trịnh Khôn khoanh tay trước ngực mỉa mai.
Có thể thấy thái độ đó của Trịnh Khôn hoàn toàn không coi người đối diện ra gì. Hắn nhếch miệng, hất hàm khi nói chuyện, còn người mới tới chỉ lặng lẽ nhìn hắn, hít vào một hơi và nói: “Hừ, dù sao thì hiện giờ cậu cũng không có cách đối phó với Diệp Thiên. Nếu như cậu muốn hợp tác với tôi thì tôi có thể chỉ cách cho cậu. Nhưng nếu cậu không đồng ý hợp tác thì…cáo từ”, nói xong, người này quay người toan rời đi.
Trịnh Khôn thấy vậy thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Hắn chợt tiến lên trước, nói: “Khoan đã, chúng tôi cần ông đối phó với hắn”.
Người kia nghe vậy thì dừng bước chân, còn Trịnh Khôn lúc này lại nói với giọng khó hiểu: “Nhưng trước khi chúng ta hợp tác, tôi vẫn muốn hỏi rõ ràng, vì sao ông lại hợp tác với tôi?”
Người thần bí kia lắc đầu, rít lên qua kẽ răng: “Vì hắn đã lấy đi mọi thứ của tôi. Địa vị, thực lực, người của tôi! Tôi đương nhiên phải báo thù, cho hắn ăn trái đắng”.
Trịnh Khôn bật cười, nói tiếp: “Tôi có thể hiệu được tâm trạng của ông. Hắn cũng đã cướp đi mọi thứ của tôi, chúng ta nhất định phải giành về”.
Trịnh Khôn nắm chặt tay thể hiện sự quyết tâm và tâm trạng hằn học và mong muốn trả thù bất cứ lúc nào.
“Cho nên nếu chúng ta hợp tác thì sẽ dễ dàng đối phó với hắn hơn, cậu thấy sao?”, người thần bí kia hỏi Trịnh Khôn.
Trịnh Khôn chợt sáng mắt lên, hắn quay sang nhìn người thần bí kia rồi hạ giọng nói: “Nếu tôi không muốn hợp tác với ông thì đã không để ông ở lại đây rồi”.
Ngừng một lúc, Trịnh Khôn lại nói tiếp: “Được, chúng ta hợp tác. Kế hoạch tiếp theo thế nào, ông nói đi”.
Người thần bí kia nói ra suy nghĩ và kế hoạch mà ăn vạch ra sẵn. Trịnh Khôn nghe xong thì cau mày, vẻ mặt trông phức tạp và hứng thú thấy rõ.
Ngày hôm sau, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. Đối với nhiều võ sĩ mà nói thì đại hội lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Đại hội võ lâm cứ năm năm lại mới được tổ chức một lần vì vậy nó lại khiến cho người ta mong chờ hơn.
Mà màn so tài của Diệp Thiên và Trịnh Khôn hôm qua có thể coi là nguồn cổ vũ khiến cho người ta có thêm tinh thần hơn vào cuộc so tài lần này.
Trong cuộc thi đấu ngày hôm nay, những đệ tử mà Mặc Trần Huy dẫn tới đây đều giành được thành tích vô cùng vượt trội khiến ông ta được nở mày nở mặt, khiến cho những người theo dõi thành tích nhà họ Mặc đều cảm thấy hứng thú hơn.
Trước ngày hôm qua phần lớn những người ở đây đều không thấy nhà họ Mặc có nhiều cơ hội chiến thắng vì bọn họ đều cho rằng thực lực nhà họ Mặc hãy còn hạn chế.
Có điều sau ngày hôm qua, người ta đều nhìn nhà họ Mặc bằng con mắt khác vì trong đội nhà họ Mặc có Diệp Thiên.
Thực lực của Diệp Thiên khiến ai ai cũng phải nể phục cho nên hiện giờ không ai dám đánh giá thấp nhà họ Mặc nữa, thậm chí người ta còn cho rằng nhà họ Mặc rất có khả năng sẽ giành chiến thắng.
Chương 864: Câu kết với nhau
Trong tình cảnh này, không ít người bắt đầu cảm thấy hối hận vì thực ra đã có người giở mánh khoé chiêu trò trong cuộc thi này.
Cho dù luật rõ ràng không cho phép có thiên vị nhưng trên đời này vốn dĩ chỉ cần tồn tại bất hoà xích mích về lợi ích thì chắc chắn sẽ có người giở trò.
Lúc này phần lớn đều không coi trọng nhà họ Mặc, có điều sau vài hiệp đấu, thành tích nhà họ Mặc giành được lại khiến người ta không dám xem nhẹ.
Bọn họ liên tiếp giành chiến thắng, nếu không xếp đầu thì cũng xếp thứ hai khiến cho những người ở đây không khỏi xuýt xoa.
“Haiz, nếu biết trước như vậy thì tôi đã cược hết là nhà họ Mặc thắng cho rồi”.
“Đúng vậy, nếu như vậy thì giờ chúng ta chắc chắn có thể phát tài rồi”.
“Lấy đâu ra mà lắm nếu như thế?”
“Mấy người mơ mộng vừa thôi, theo như cục diện hiện giờ nếu mọi người đều đặt cược nhà họ Mặc thì tới lúc đó chúng ta chẳng phải không kiếm được đồng nào sao?”
“Nói cũng phải, vậy phải làm sao?”
“Theo số trời định vậy, tên tiểu tử này lợi hại quá, nếu có thể có ai đó đứng ra cân đối xem xét về mối quan hệ lợi hại thì tốt”, mọi người xôn xao bàn tán.
Thấy cả đám người xôn xao bàn tán, Diệp Thiên đứng bên chỉ khẽ cười. Anh không ngờ những người này lại bày ra trò cá cược âm thầm như vậy.
Diệp Thiên nhìn sang phía Mặc Trần Huy, hỏi: “Mặc gia chủ, ông nghe thấy chưa? Nhưng người này không hối hận vì cược đội ông thắng”.
Nghe vậy, Mặc Trần Huy chỉ nhún vai, hiện giờ cái ông ta cần chỉ là lặng yên quan sát tình hình, sau đó đề phòng Trịnh Khôn.
Không sai, theo như Diệp Thiên thấy thì hiện giờ Trịnh Khôn chính là tác nhân gây hại nhất.
Tối qua hắn ta đã bại dưới tay Diệp Thiên, không biết sau đó hắn định thế nào, liệu có giở trò gì hay không.
Diệp Thiên thấy rằng cho dù thế nào thì anh cũng vẫn phải đề phòng hơn nữa, tránh để cho tên này tới lúc đó lại tung ra đòn đả kích bất ngờ.
Tiếp sau đó, cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra, sự thể hiện của nhà họ Mặc lúc này lại rất tốt, phần lớn mọi người đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Ngày thi đấu đầu kết thúc rất thuận lợi, kết quả thi đấu đều nằm trong dự tính của mọi người. Nhà họ Mặc giành được chiến thắng vang dội.
Đêm muộn, Diệp Thiên đang nghỉ ngơi trong phòng thì chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên. Anh trở mình dậy mở cửa và phát hiện người đứng ở cửa chính là Mặc Trần Huy.
Thấy Mặc Trần Huy, Diệp Thiên cười hỏi: “Tối muộn thế này rồi, không biết Mặc gia chủ tìm tôi có việc gì?”
Mặc Trần Huy khẽ cười đáp: “Lẽ nào tôi không được tới thăm cậu sao?”
“Đương nhiên có thể rồi”, Diệp Thiên mời Mặc Trần Huy vào trong.
Hai người ngồi vào chiếc bàn tròn, Diệp Thiên rót trà cho ông ta: “Mặc gia chủ, xin mời!”
Mặc Trần Huy nhận lấy chén trà: “Cậu Diệp, cậu nói xem chúng ta làm như vậy, nếu cuối cùng đứng đầu thì có lợi không?”
Diệp Thiên nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ, anh nhận ra ánh nhìn phức tạp trong mắt Mặc Trần Huy. Có thể thấy ông ta đang có nhiều tâm sự.
“Mặc gia chủ, sao ông lại hỏi vậy? Ông cho rằng tôi không nhận ra ông có chuyện gì chưa nói sao?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Mặc Trần Huy thấy vậy thì chỉ cười điềm tĩnh nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhấp ngụm trà, ngồi đối diện với ông ta sau đó nói thẳng: “Ông nói đi, rốt cuộc có việc gì mà khiến đường đường một gia chủ của nhà họ Mặc lại thiếu tự tin đến vậy?”
Có điều nghe vậy nhưng hồi lâu sau ông ta vẫn không hề trả lời, cứ thế trầm tư chìm vào thế giới riêng.
Diệp Thiên nhìn Mặc Trần Huy chằm chằm giống như muốn nhìn thấu ông ta vậy, cảm giác đó khiến Mặc Trần Huy không khỏi ớn lạnh, hoặc có thể bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm như vậy nên ông ta cảm thấy không được tự nhiên nữa.
Cuối cùng ông ta cũng khẽ cười lên tiếng: “Đã vậy thì tôi cũng xin nói thật”.
Mặc Trần Huy thở dài: “Nói thật thì nguyên nhân cũng từ tên Trịnh Khôn đó”.
Thực ra Diệp Thiên cũng đã đoán ra được nguyên nhân từ trước. Anh chỉ cười điềm tĩnh nói: “Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì, hoá ra chẳng qua cũng chỉ là một tên Trịnh Khôn mà thôi, Mặc gia chủ có phải vẫn còn lo lắng về chuyện ngày hôm qua không?”
“Đúng vậy”, Mặc Trần Huy gật đầu. “Tôi vẫn thấy chúng ta không nên đụng tới Trịnh Khôn. Nếu có thể thì cậu có thể tới xin lỗi hắn được không?”
Diệp Thiên nghe xong thì cau mày: “Ông không phải là đang nói đùa đấy chứ?”
Mặc Trần Huy lắc đầu: “Tôi không đùa, chỉ hi vọng cậu có thể xin lỗi hắn, cái gọi là để lại đường lui, sau này dễ sống, tôi vẫn luôn đau đáu về việc này”.
Diệp Thiên nghe xong thì không khỏi cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Mặc Trần Huy lại bảo mình đi xin lỗi Trịnh Khôn.
Anh không nói thêm gì, chỉ nhìn Mặc Trần Huy hồi lâu, sau đó nói: “Mặc gia chủ, tôi cảm thấy ông thay đổi rồi”.
Chương 865: Âm mưu xuất hiện
Diệp Thiên dứt lời, Mặc Trần Huy cảm thấy có phần kỳ lạ, ông ta cau mày: “Cậu Diệp, sao cậu lại nói như vậy? Tôi không giống được như cậu, tôi không thể có dũng khí làm việc như cậu được. Tôi phải nghĩ cho cảm nhận của toàn đội, tôi phải vạch ra con đường đi cho bọn họ”, vừa nói, đôi tay ông ta không ngừng di chuyển qua lại, có thể thấy hiện giờ ông ta đang trong trạng thái kích động thế nào.
Diệp Thiên nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Ông thấy đi xin lỗi hắn như vậy là đang tìm đường thoát thân cho đội của ông sao?”
Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí càng trở nên xa lạ hơn hẳn. Chưa bao giờ giữa Diệp Thiên và Mặc Trần Huy lại có bầu không khí gượng gạo như vậy.
“Mặc gia chủ, giờ ông còn muốn nói gì nữa không?”, Diệp Thiên hỏi.
“Không có gì nữa, những gì nên nói tôi đều đã nói cả rồi. Cậu Diệp không đồng ý, thì bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa”, Mặc Trần Huy trả lời thẳng thắn rồi quay người toan bước đi.
Nhưng lúc này Diệp Thiên đột nhiên lại thoắt di chuyển tới trước mặt ông ta: “Thế nào? Mắc gia chủ cứ thế rời đi là định đi đâu vậy?”
“Tôi chỉ về phòng nghỉ thôi”, Mặc Trần Huy buông lại một câu rồi cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng, không dám quay lại nhìn Diệp Thiên nữa.
Tới khi Mặc Trần Huy rời đi, Diệp Thiên nhìn theo bóng ông ta mà trong ánh mắt thêm phần phức tạp.
Hiện giờ Diệp Thiên thấy Mặc Trần Huy trông bên ngoài vẫn như trước nhưng khí chất lại có phần khác thường, chính điều đó khiến Diệp Thiên có một dự cảm khó nói nên lời.
“Mặc Trần Huy, thú vị đấy…”
….
Ngày thứ hai của cuộc so tài.
So với ngày đầu tiên, hôm nay đương nhiên là kịch tính hơn, những người tham gia so tài đều có ý chí cao hơn rất nhiều.
Vì ngày đầu tiên, nhà họ Mặc dẫn đầu cho nên càng khiến cho người ta không cam tâm chịu kết quả mãi như vậy và càng có động lực để cố gắng hơn nữa.
Nhà họ Mặc có vài hiệp không dẫn đầu khiến cho đội ngũ tham gia thi đấu bị xuống tinh thần, có điều Mặc Trần Huy cũng không hề trách bọn họ.
Ngày thứ ba, bọn họ sẽ bước vào cuộc quyết đấu cuối cùng. Trong cuộc so tài ngày hôm nay, khoảng cách của nhà họ Mặc và các đội khác không cách xa quá nhiều vì có vài đội thể hiện khả năng rất tốt và cũng là áp lực đối với nhà họ Mặc, điểm số của bọn họ gần như đã gần bằng nhà họ Mặc.
Đối với nhà họ Mặc mà nói, thì việc muốn giành được vị trí số một không còn đơn giản như ban đầu nữa.
Tối hôm trước đó, mọi người ngồi cùng Diệp Thiên. Bình thường anh cũng sẽ không đưa ra yêu cầu hà khắc gì với bọn họ, có điều ngày mai là trận quyết đấu cuối cùng cho nên Diệp Thiên vẫn có lời khuyên giành cho bọn họ.
Khuôn mặt mọi người lúc này đều tỏ ra hết sức căng thẳng, chỉ sợ Diệp Thiên chỉ trích vì vậy không ai dám nói lời nào. Bọn họ cứ thế im lặng nhìn Diệp Thiên, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Cuối cùng Diệp Thiên vẫn là người chủ động phá vỡ bầu không khí đó: “Các vị, tại sao không ai nói lời nào?”
Có người nghe vâỵ thì mới bắt đầu dám lên tiếng: “Vì chúng tôi không giành được điểm cao trong ngày hôm nay…”
“Đúng vậy…”
“Có điều cậu Diệp yên tâm, chỉ cần cho chúng tôi thời gian nhất định thì chúng tôi sẽ giành chiến thắng”.
Diệp Thiên nghe xong chỉ lắc đầu: “Nếu chỉ vì vậy thì tôi cũng sẽ không gọi mọi người đến để nói chuyện. Tôi muốn nói với mọi người chuyện khác.”
“Việc khác sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau không hiểu Diệp Thiên định ám chỉ điều gì. Vốn dĩ bọn họ còn lo rằng vì điểm số thi đấu mà bị Diệp Thiên trách phạt nhưng xem ra Diệp Thiên lại không hề để ý đến chuyện này. Thấy vậy, ai nấy đều thở phào và tỏ ra nhẹ nhõm hơn hẳn.
Diệp Thiên đảo mắt một lượt và phát hiện tất cả mọi người đều ở đây, duy Mặc Trần Huy là không có mắt.
“Mặc gia chủ đâu rồi?”, Diệp Thiên hỏi.
“Mặc gia chủ…ông ấy không được khoẻ nên không đến”, có người lên tiếng.
“Không khoẻ sao?”, Diệp Thiên hắng giọng.
Cả ngày hôm nay anh không hề gặp Mặc Trần Huy, kể cả là ban ngày khi mọi người tham gia thi đấu, ông ta cũng không có mặt, cũng không biết Mặc Trần Huy nghĩ gì.
“Mặc gia chủ đã không tới vì vấn đề sức khoẻ thì để ông ấy nghỉ ngơi, chúng ta nói vào chuyện chính. Xin hỏi các vị có nhận ra gì đó không ổn trong cuộc thi đấu ngày hôm nay không?”
“Không ổn?”, mọi người thắc mắc, bọn họ tự hỏi nhau và nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.
Bịt mắt mà có thể bắn trúng tám cái cốc, khả năng thế này rõ ràng có thể dùng hai từ “truyền kỳ” để hình dung.
Lúc này xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay reo hò náo nhiệt.
Sau khi bắn xong, Trịnh Khôn tháo lớp vải bịt mắt nhếch miệng cười, đi tới trước mặt Diệp Thiên: “Tiểu tử, thế nào?”
Diệp Thiên tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, không hổ là nhân vật truyền kỳ trong lời đồn, thực lực quả nhiên khiến người ta phải ngạc nhiên”.
Trịnh Khôn nghe vậy thì lại càng tỏ ra kiêu căng hơn: “Giờ đến cậu rồi đấy”, nói rồi, hắn đi sang bên để Diệp Thiên tới khu bắn súng.
“Tôi có một yêu cầu”, Diệp Thiên cười nói.
Trịnh Khôn chợt tỏ thái độ khó hiểu: “Có yêu cầu gì?”
Những người xung quanh hắn bắt đầu khó chịu: “Tiểu tử, tôi thấy cậu sắp bại trận rồi nên mới đòi hỏi phải không? Hay giờ thấy sợ nên đòi rút lui? Ha ha ha”
“Đúng vậy, mất mặt quá đi”.
Đám người xôn xao mỗi người một câu với thái độ châm chọc mỉa mai Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Sau khi tôi bịt mắt, hy vọng ở đây có người đưa tôi ra ngoài chạy chừng một ki lô mét, sau đó đi vòng quanh khu phức hợp thể thao này mười vòng khiến tôi bị loạn phương hướng rồi hãy để tôi bắt đầu bắn”.
Cái gì?
Diệp Thiên dứt lời, tất cả những người xung quanh đều cảm thấy giật mình ngỡ ngàng.
Tên này bị điên rồi sao?
Sao lại muốn chơi kiểu đó?
Nên biết rằng Trịnh Khôn có thể làm vậy hoàn toàn vì hắn có khả năng sát thương vô cùng mạnh. Trước khi bịt mắt, hắn đã ghi nhớ vị trí của từng cái cốc cho nên sau khi bịt mắt mới có thể dựa vào trí nhớ của mình mà bắn vỡ những cái cốc này.
Có điều tên này lại…
Hắn làm vậy chẳng khác nào khiến mình tự bị choáng váng mà mất đi phương hướng?
Với trạng thái không phân biệt được đông tây nam bắc mà còn muốn bắn súng sao?
Đúng là ngông cuồng.
“Cậu chắc chắn muốn làm vậy chứ?”, Trịnh Khôn nheo mắt nhìn Diệp Thiên hỏi lại.
Diệp Thiên gật đầu cười nhạt :”Đương nhiên rồi”.
Ha ha, được thôi, đã vậy thì tôi cho cậu toại nguyện. Thôi Toàn, cậu giúp hắn ta đi”.
“Vâng”, tên Thôi Toàn lập tức đi về phía Diệp Thiên, nở nụ cười gian giảo.
Mặc Trần Huy thấy vậy thì tỏ vẻ dè chừng vì ông ta rất lo đám người này sẽ giở trò vặt vãnh không hay, ông ta định tiến lên trước hỗ trợ Diệp Thiên nhưng lúc này phía Trịnh Khôn có kẻ đứng ra chắn đường.
Mặc Trần Huy không khỏi sốt ruột. Ông ta tức tối nhìn Trịnh Khôn: “Trịnh Khôn, cậu muốn làm gì hả?”
Trịnh Khôn hắng giọng: “Làm gì? Đương nhiên là giúp người anh em đây cảm thấy vui vẻ rồi”.
Hắn dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đều bước ra, tiến lên phía trước.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Lúc này Diệp Thiên chợt lên tiếng: “Mặc gia chủ, ông yên tâm, cứ để bọn họ lên”.
Mặc Trần Huy nghe vậy thì chỉ có thể từ bỏ ý định ban đầu, nói: “Được”.
Lúc này Thôi Toàn đã tới trước mặt Diệp Thiên, hắn kéo Diệp Thiên chạy ra khỏi khu bắn súng. Những người còn lại thấy vậy thì đều lần lượt đi theo muốn xem xem rốt cục có trò hay gì đang đợi.
Chỉ thấy bọn họ hai người phía trước một người phía sau, chạy một vòng xung quanh khu thi đấu khiến cho người ta mất đi phương hướng, không phân định được đông tây nam bắc.
“Tôi thấy tên tiểu tử này rõ ràng đang chém gió. Hắn mà lợi hại như vậy thì có cần phải như thế không?”
“Đúng vậy, xem hắn ta làm được gì”
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, tỏ thái độ hoài nghi về Diệp Thiên.
Đám người Thôi Toàn đưa Diệp Thiên chạy về cũng đi vào từ một cửa khác, sau hơn một tiếng đồng hồ, bọn chúng đưa anh quay lại khu bắn súng, có điều Thôi Toàn lại không để Diệp Thiên đứng đối diện với vị trí đặt cốc mà hướng về phía khác để khiến anh hoàn toàn mất đi phương hướng.
“Cậu!!!”, Mặc Trần Huy tức tối ra mặt. Ông ta không ngờ đối phương lại có thể gian xảo như vậy.
Không chỉ mình ông ta mà đến cả những người xung quanh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
“Làm thế là quá đáng rồi đấy”.
“Đúng vậy, cho dù bọn họ không muốn tiểu tử này giành chiến thắng thì vừa rồi đã đưa hắn chạy cả vòng như thế mà còn chưa đủ sao?”
…..
Có điều trước đó Diệp Thiên cũng đã dặn dò mọi người cho dù phía đối phương làm gì cũng không được có bất cứ hành động nào khác, do vậy mà bọn họ chỉ có thể đứng bên quan sát tình hình.
Hồi lâu, Thôi Toàn mới lùi về. Lúc này mọi con mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thiên.
Bọn họ muốn xem xem Diệp Thiên rốt cục có thể bắn trúng mục tiêu hay không.
Chỉ cần Diệp Thiên có thể quay người lại phân bịệt vị trí thì anh có thể có cơ hội bắn trúng mục tiêu, nhưng vấn đề nằm ở đối phương lại chơi xỏ Diệp Thiên như vậy.
Ai cũng cho rằng Diệp Thiên chắc chắn thua rồi vì dù sao thì chẳng có ai lại có thể phân biệt được mục tiêu trong trạng thái như vậy cả.
Chương 862: Hoàn toàn chiến thắng
Chỉ thấy Diệp Thiên nhếch miệng, sau đó quay phắt người lại bắt đầu bắn súng.
Pằng, pằng, pằng.
Thực ra hiện giờ Diệp Thiên căn bản không hề hướng về phía những chiếc cốc kia. Anh lựa chọn vài góc độ, sau đó bắn về phía tường, vả lại sau khi Diệp Thiên nổ súng liền vận ra nội công khiến những viên đạn được bắn ra tiếp xúc với vách tường cứ thế được bắn ngược trở lại.
Choang!
Âm thanh chói tai vang lên khiến cho cái cốc đầu tiên vỡ nát.
“Cái gì?”, mọi người tỏ ra kinh ngạc, không ngờ Diệp Thiên lại có khả năng này.
Còn hiện tai, bọn họ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị những âm thanh liên tiếp phát ra sau đó làm cho ngỡ ngàng.
“Choang” vài tiếng, những cái cốc còn lại cũng theo đó mà vỡ tan.
“Đây…”, mọi người á khẩu.
Bọn họ căn bản không thể ngờ nổi sẽ xảy ra chuyện thế này.
Trong hoàn cảnh như vậy mà Diệp Thiên có thể thuận lợi bắn sạch số cốc được xếp. Thưc lực như vậy quả thật khiến người ta phải nể sợ.
Lúc này Trịnh Khôn chứng kiến màn bắn súng của Diệp Thiên từ đầu tới cuối thì tái mét mặt.
“Đây, sao có thể…”, Trịnh Khôn há hốc miệng không sao tin nổi.
Có thể nhận ra chiêu này của hắn đã thua một cách thảm hại dưới tay Diệp Thiên. Khi nhìn về phía Diệp Thiên, hắn chỉ thấy trong đôi mắt Diệp Thiên rõ sự giễu cợt.
Diệp Thiên lên tiếng một cách thản nhiên: “Cậu Trịnh, thế nào?”
Câu nói này của Diệp Thiên đến tai Trịnh Khôn lại như mang vẻ mỉa mai vô cùng. Sự châm chóc đó trong lời nói của Diệp Thiên càng khiến cho hắn ngỡ ngàng.
“Tiểu tử, cậu…”, lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn hết về phía Trịnh Khôn.
“Haiz, cậu Trịnh, giờ cậu định thế nào đây?”, Diệp Thiên hỏi.
Trịnh Khôn tức tối vô cùng nhưng ngoài mặt khi nhìn Diệp Thiên thì lại nở nụ cười điềm tĩnh.
“Lần này cậu thắng rồi”, hồi lâu Trịnh Khôn mới lên tiếng. Nói rồi, hắn cứ thế dẫn người rời khỏi khu bắn súng.
Thấy bộ dạng hằm hằm tức tối đó của hắn, những người bên cạnh đương nhiên cảm thấy rất hào hứng, người nào người nấy hồ hởi ra mặt, lần lượt chạy tới vây xung quanh Diệp Thiên.
“Anh Diệp, anh thật lợi hại”.
“Đúng vậy, bịt mắt như vậy mà còn có thể bắn trúng. Anh đúng là xạ thủ kỳ tài trên đời”.
Bọn họ mỗi người một câu thể hiện sự sùng bái đối với Diệp Thiên, còn Diệp Thiên chỉ điềm tĩnh đứng đó khẽ cười. Cho dù mọi người có thể hiện sự ngưỡng mộ thế nào đối với anh thì nguyên tắc từ trước đến giờ của anh vẫn vậy, không phô trương, cao ngạo.
Đúng lúc này, Mặc Trần Huy hớt hải đi tới, trông bộ dạng ông ta lúc này rõ là có việc phải bận lòng.
“Cậu Diệp, cậu làm vậy chắc chắn sau đó sẽ không xảy ra gì chứ?”, Mặc Trần Huy lên tiếng do dự hỏi Diệp Thiên.
Ông ta cho rằng tình hình hiện tại đã vượt xa khỏi sự kiểm soát của mình.
Nghe vậy, Diệp Thiên khẽ cười, nói: “Sao vậy, lẽ nào ông cho rằng chúng ta không nên dạy cho hắn một bài học sao?”
Mặc Trần Huy vội lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ lo sau này bọn chúng sẽ nghĩ cách báo thù…”
Diệp Thiên khoát tay: “Báo thù? Vậy cứ để hắn tới đây mà báo thù. Vừa rồi tôi đã thể hiện thực lực của mình như vậy rồi, vả lại còn thể hiện thực lực không chỉ nằm ở khả năng bắn súng”.
“Nếu hắn biết điều thì sẽ không tiếp tục tới tìm tôi đâu. Đương nhiên, nếu hắn muốn chọn cho mình con đường chết thì tôi cũng không ngại tiễn hắn lên đường”, Diệp Thiên nói ra suy nghĩ của mình.
Những người bên cạnh đương nhiên có thể nhận ra được thực lực tuyệt đối của Diệp Thiên. Người nào người nấy không khỏi giơ tay tán thưởng.
Duy chỉ có Mặc Trần Huy từ đầu tới cuối vẫn chộn rộn đứng tại chỗ, trong mắt ông ta hiện lên cái nhìn đầy phức tạp, không biết ông ta đang nghĩ đến điều gì.
Chẳng mấy chốc, mấy người phía Diệp Thiên đã quay về phòng. Trời đã dần tối, chơi cả ngày nên mọi người cũng có đôi chút mệt mỏi.
Ở một nơi không mấy khi có đông người lui tới lúc này lại có vài người đang tụ tập lại, trong đó có một người là Trịnh Khôn. Bên cạnh hắn là mấy tên đàn em trung thành như Thôi Toàn, có điều lúc này mặt tên nào tên nấy đều tối sầm cả lai.
Rõ ràng sự việc của Trịnh Khôn buổi sáng nay đã khiến chúng cảm thấy căm phẫn theo.
Trịnh Khôn nheo mắt nhìn những người bên cạnh với ánh mắt tôi độc: “Chúng mày có kế hoạch gì không?”
Thế nhưng hiện giờ tên nào cũng đang trong trạng thái ngỡ ngàng và chưa hoàn hồn trở lại. Có thể nhận ra chúng đang bất lực với tình cảnh trước mặt.
Nghe Trịnh Khôn hỏi vậy, bọn chúng lập tức quỳ phịch xuống: “Xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng ạ”.
“Tên tiểu tử đó quá lợi hại, chúng tôi thật sự không có cách nào để đối phó”, đám người dập đầu liên tiếp, tỏ ra sợ hãi khi nhắc tới Diệp Thiên.
Trịnh Khôn nghe vậy thì chỉ muốn giết bọn chúng đi cho rồi, có điều chúng đều là đàn em thân tín nên hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Trịnh Khôn trợn trừng mắt không nói thêm lời nào, cả đám người chìm vào im lặng, sự im lặng chết chóc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ xa từ từ đi tới.
Chương 863: Người thần bí
Người này đi tới với bước chân chậm rãi và phong thái vô cùng kiên định. hững tên kia thấy vậy thì đều có một cảm giác không khỏi rùng mình mà bất giác cau mày lại.
Khi người này tới trước mặt bọn chúng, chỉ thấy Trịnh Khôn tỏ thái độ ngỡ ngàng kinh ngạc mà nói với giọng mang theo ý cười: “Không ngờ người tới lại là ông”.
Có điều người thần bí này lại không mấy quan tâm tới lời Trịnh Khôn vừa nói.
Nghe Trịnh Khôn nói vậy, người kia chỉ lạnh lùng đáp: “Lẽ nào tôi không được tới đây sao?”
Trịnh Khôn sững người bật cười :”Được chứ, đương nhiên là được chứ. Có điều tôi lại không ngờ ông có thể xuất hiện ở đây lúc này”.
“Tôi có xuất hiện hay không thì liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên có liên quan chứ , vì ông chính là kẻ địch của tôi. Ông cho rằng tôi sẽ hợp tác với kẻ địch của mình sao?”, Trịnh Khôn khoanh tay trước ngực mỉa mai.
Có thể thấy thái độ đó của Trịnh Khôn hoàn toàn không coi người đối diện ra gì. Hắn nhếch miệng, hất hàm khi nói chuyện, còn người mới tới chỉ lặng lẽ nhìn hắn, hít vào một hơi và nói: “Hừ, dù sao thì hiện giờ cậu cũng không có cách đối phó với Diệp Thiên. Nếu như cậu muốn hợp tác với tôi thì tôi có thể chỉ cách cho cậu. Nhưng nếu cậu không đồng ý hợp tác thì…cáo từ”, nói xong, người này quay người toan rời đi.
Trịnh Khôn thấy vậy thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Hắn chợt tiến lên trước, nói: “Khoan đã, chúng tôi cần ông đối phó với hắn”.
Người kia nghe vậy thì dừng bước chân, còn Trịnh Khôn lúc này lại nói với giọng khó hiểu: “Nhưng trước khi chúng ta hợp tác, tôi vẫn muốn hỏi rõ ràng, vì sao ông lại hợp tác với tôi?”
Người thần bí kia lắc đầu, rít lên qua kẽ răng: “Vì hắn đã lấy đi mọi thứ của tôi. Địa vị, thực lực, người của tôi! Tôi đương nhiên phải báo thù, cho hắn ăn trái đắng”.
Trịnh Khôn bật cười, nói tiếp: “Tôi có thể hiệu được tâm trạng của ông. Hắn cũng đã cướp đi mọi thứ của tôi, chúng ta nhất định phải giành về”.
Trịnh Khôn nắm chặt tay thể hiện sự quyết tâm và tâm trạng hằn học và mong muốn trả thù bất cứ lúc nào.
“Cho nên nếu chúng ta hợp tác thì sẽ dễ dàng đối phó với hắn hơn, cậu thấy sao?”, người thần bí kia hỏi Trịnh Khôn.
Trịnh Khôn chợt sáng mắt lên, hắn quay sang nhìn người thần bí kia rồi hạ giọng nói: “Nếu tôi không muốn hợp tác với ông thì đã không để ông ở lại đây rồi”.
Ngừng một lúc, Trịnh Khôn lại nói tiếp: “Được, chúng ta hợp tác. Kế hoạch tiếp theo thế nào, ông nói đi”.
Người thần bí kia nói ra suy nghĩ và kế hoạch mà ăn vạch ra sẵn. Trịnh Khôn nghe xong thì cau mày, vẻ mặt trông phức tạp và hứng thú thấy rõ.
Ngày hôm sau, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. Đối với nhiều võ sĩ mà nói thì đại hội lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Đại hội võ lâm cứ năm năm lại mới được tổ chức một lần vì vậy nó lại khiến cho người ta mong chờ hơn.
Mà màn so tài của Diệp Thiên và Trịnh Khôn hôm qua có thể coi là nguồn cổ vũ khiến cho người ta có thêm tinh thần hơn vào cuộc so tài lần này.
Trong cuộc thi đấu ngày hôm nay, những đệ tử mà Mặc Trần Huy dẫn tới đây đều giành được thành tích vô cùng vượt trội khiến ông ta được nở mày nở mặt, khiến cho những người theo dõi thành tích nhà họ Mặc đều cảm thấy hứng thú hơn.
Trước ngày hôm qua phần lớn những người ở đây đều không thấy nhà họ Mặc có nhiều cơ hội chiến thắng vì bọn họ đều cho rằng thực lực nhà họ Mặc hãy còn hạn chế.
Có điều sau ngày hôm qua, người ta đều nhìn nhà họ Mặc bằng con mắt khác vì trong đội nhà họ Mặc có Diệp Thiên.
Thực lực của Diệp Thiên khiến ai ai cũng phải nể phục cho nên hiện giờ không ai dám đánh giá thấp nhà họ Mặc nữa, thậm chí người ta còn cho rằng nhà họ Mặc rất có khả năng sẽ giành chiến thắng.
Chương 864: Câu kết với nhau
Trong tình cảnh này, không ít người bắt đầu cảm thấy hối hận vì thực ra đã có người giở mánh khoé chiêu trò trong cuộc thi này.
Cho dù luật rõ ràng không cho phép có thiên vị nhưng trên đời này vốn dĩ chỉ cần tồn tại bất hoà xích mích về lợi ích thì chắc chắn sẽ có người giở trò.
Lúc này phần lớn đều không coi trọng nhà họ Mặc, có điều sau vài hiệp đấu, thành tích nhà họ Mặc giành được lại khiến người ta không dám xem nhẹ.
Bọn họ liên tiếp giành chiến thắng, nếu không xếp đầu thì cũng xếp thứ hai khiến cho những người ở đây không khỏi xuýt xoa.
“Haiz, nếu biết trước như vậy thì tôi đã cược hết là nhà họ Mặc thắng cho rồi”.
“Đúng vậy, nếu như vậy thì giờ chúng ta chắc chắn có thể phát tài rồi”.
“Lấy đâu ra mà lắm nếu như thế?”
“Mấy người mơ mộng vừa thôi, theo như cục diện hiện giờ nếu mọi người đều đặt cược nhà họ Mặc thì tới lúc đó chúng ta chẳng phải không kiếm được đồng nào sao?”
“Nói cũng phải, vậy phải làm sao?”
“Theo số trời định vậy, tên tiểu tử này lợi hại quá, nếu có thể có ai đó đứng ra cân đối xem xét về mối quan hệ lợi hại thì tốt”, mọi người xôn xao bàn tán.
Thấy cả đám người xôn xao bàn tán, Diệp Thiên đứng bên chỉ khẽ cười. Anh không ngờ những người này lại bày ra trò cá cược âm thầm như vậy.
Diệp Thiên nhìn sang phía Mặc Trần Huy, hỏi: “Mặc gia chủ, ông nghe thấy chưa? Nhưng người này không hối hận vì cược đội ông thắng”.
Nghe vậy, Mặc Trần Huy chỉ nhún vai, hiện giờ cái ông ta cần chỉ là lặng yên quan sát tình hình, sau đó đề phòng Trịnh Khôn.
Không sai, theo như Diệp Thiên thấy thì hiện giờ Trịnh Khôn chính là tác nhân gây hại nhất.
Tối qua hắn ta đã bại dưới tay Diệp Thiên, không biết sau đó hắn định thế nào, liệu có giở trò gì hay không.
Diệp Thiên thấy rằng cho dù thế nào thì anh cũng vẫn phải đề phòng hơn nữa, tránh để cho tên này tới lúc đó lại tung ra đòn đả kích bất ngờ.
Tiếp sau đó, cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra, sự thể hiện của nhà họ Mặc lúc này lại rất tốt, phần lớn mọi người đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Ngày thi đấu đầu kết thúc rất thuận lợi, kết quả thi đấu đều nằm trong dự tính của mọi người. Nhà họ Mặc giành được chiến thắng vang dội.
Đêm muộn, Diệp Thiên đang nghỉ ngơi trong phòng thì chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên. Anh trở mình dậy mở cửa và phát hiện người đứng ở cửa chính là Mặc Trần Huy.
Thấy Mặc Trần Huy, Diệp Thiên cười hỏi: “Tối muộn thế này rồi, không biết Mặc gia chủ tìm tôi có việc gì?”
Mặc Trần Huy khẽ cười đáp: “Lẽ nào tôi không được tới thăm cậu sao?”
“Đương nhiên có thể rồi”, Diệp Thiên mời Mặc Trần Huy vào trong.
Hai người ngồi vào chiếc bàn tròn, Diệp Thiên rót trà cho ông ta: “Mặc gia chủ, xin mời!”
Mặc Trần Huy nhận lấy chén trà: “Cậu Diệp, cậu nói xem chúng ta làm như vậy, nếu cuối cùng đứng đầu thì có lợi không?”
Diệp Thiên nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ, anh nhận ra ánh nhìn phức tạp trong mắt Mặc Trần Huy. Có thể thấy ông ta đang có nhiều tâm sự.
“Mặc gia chủ, sao ông lại hỏi vậy? Ông cho rằng tôi không nhận ra ông có chuyện gì chưa nói sao?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Mặc Trần Huy thấy vậy thì chỉ cười điềm tĩnh nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhấp ngụm trà, ngồi đối diện với ông ta sau đó nói thẳng: “Ông nói đi, rốt cuộc có việc gì mà khiến đường đường một gia chủ của nhà họ Mặc lại thiếu tự tin đến vậy?”
Có điều nghe vậy nhưng hồi lâu sau ông ta vẫn không hề trả lời, cứ thế trầm tư chìm vào thế giới riêng.
Diệp Thiên nhìn Mặc Trần Huy chằm chằm giống như muốn nhìn thấu ông ta vậy, cảm giác đó khiến Mặc Trần Huy không khỏi ớn lạnh, hoặc có thể bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm như vậy nên ông ta cảm thấy không được tự nhiên nữa.
Cuối cùng ông ta cũng khẽ cười lên tiếng: “Đã vậy thì tôi cũng xin nói thật”.
Mặc Trần Huy thở dài: “Nói thật thì nguyên nhân cũng từ tên Trịnh Khôn đó”.
Thực ra Diệp Thiên cũng đã đoán ra được nguyên nhân từ trước. Anh chỉ cười điềm tĩnh nói: “Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì, hoá ra chẳng qua cũng chỉ là một tên Trịnh Khôn mà thôi, Mặc gia chủ có phải vẫn còn lo lắng về chuyện ngày hôm qua không?”
“Đúng vậy”, Mặc Trần Huy gật đầu. “Tôi vẫn thấy chúng ta không nên đụng tới Trịnh Khôn. Nếu có thể thì cậu có thể tới xin lỗi hắn được không?”
Diệp Thiên nghe xong thì cau mày: “Ông không phải là đang nói đùa đấy chứ?”
Mặc Trần Huy lắc đầu: “Tôi không đùa, chỉ hi vọng cậu có thể xin lỗi hắn, cái gọi là để lại đường lui, sau này dễ sống, tôi vẫn luôn đau đáu về việc này”.
Diệp Thiên nghe xong thì không khỏi cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Mặc Trần Huy lại bảo mình đi xin lỗi Trịnh Khôn.
Anh không nói thêm gì, chỉ nhìn Mặc Trần Huy hồi lâu, sau đó nói: “Mặc gia chủ, tôi cảm thấy ông thay đổi rồi”.
Chương 865: Âm mưu xuất hiện
Diệp Thiên dứt lời, Mặc Trần Huy cảm thấy có phần kỳ lạ, ông ta cau mày: “Cậu Diệp, sao cậu lại nói như vậy? Tôi không giống được như cậu, tôi không thể có dũng khí làm việc như cậu được. Tôi phải nghĩ cho cảm nhận của toàn đội, tôi phải vạch ra con đường đi cho bọn họ”, vừa nói, đôi tay ông ta không ngừng di chuyển qua lại, có thể thấy hiện giờ ông ta đang trong trạng thái kích động thế nào.
Diệp Thiên nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Ông thấy đi xin lỗi hắn như vậy là đang tìm đường thoát thân cho đội của ông sao?”
Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí càng trở nên xa lạ hơn hẳn. Chưa bao giờ giữa Diệp Thiên và Mặc Trần Huy lại có bầu không khí gượng gạo như vậy.
“Mặc gia chủ, giờ ông còn muốn nói gì nữa không?”, Diệp Thiên hỏi.
“Không có gì nữa, những gì nên nói tôi đều đã nói cả rồi. Cậu Diệp không đồng ý, thì bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa”, Mặc Trần Huy trả lời thẳng thắn rồi quay người toan bước đi.
Nhưng lúc này Diệp Thiên đột nhiên lại thoắt di chuyển tới trước mặt ông ta: “Thế nào? Mắc gia chủ cứ thế rời đi là định đi đâu vậy?”
“Tôi chỉ về phòng nghỉ thôi”, Mặc Trần Huy buông lại một câu rồi cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng, không dám quay lại nhìn Diệp Thiên nữa.
Tới khi Mặc Trần Huy rời đi, Diệp Thiên nhìn theo bóng ông ta mà trong ánh mắt thêm phần phức tạp.
Hiện giờ Diệp Thiên thấy Mặc Trần Huy trông bên ngoài vẫn như trước nhưng khí chất lại có phần khác thường, chính điều đó khiến Diệp Thiên có một dự cảm khó nói nên lời.
“Mặc Trần Huy, thú vị đấy…”
….
Ngày thứ hai của cuộc so tài.
So với ngày đầu tiên, hôm nay đương nhiên là kịch tính hơn, những người tham gia so tài đều có ý chí cao hơn rất nhiều.
Vì ngày đầu tiên, nhà họ Mặc dẫn đầu cho nên càng khiến cho người ta không cam tâm chịu kết quả mãi như vậy và càng có động lực để cố gắng hơn nữa.
Nhà họ Mặc có vài hiệp không dẫn đầu khiến cho đội ngũ tham gia thi đấu bị xuống tinh thần, có điều Mặc Trần Huy cũng không hề trách bọn họ.
Ngày thứ ba, bọn họ sẽ bước vào cuộc quyết đấu cuối cùng. Trong cuộc so tài ngày hôm nay, khoảng cách của nhà họ Mặc và các đội khác không cách xa quá nhiều vì có vài đội thể hiện khả năng rất tốt và cũng là áp lực đối với nhà họ Mặc, điểm số của bọn họ gần như đã gần bằng nhà họ Mặc.
Đối với nhà họ Mặc mà nói, thì việc muốn giành được vị trí số một không còn đơn giản như ban đầu nữa.
Tối hôm trước đó, mọi người ngồi cùng Diệp Thiên. Bình thường anh cũng sẽ không đưa ra yêu cầu hà khắc gì với bọn họ, có điều ngày mai là trận quyết đấu cuối cùng cho nên Diệp Thiên vẫn có lời khuyên giành cho bọn họ.
Khuôn mặt mọi người lúc này đều tỏ ra hết sức căng thẳng, chỉ sợ Diệp Thiên chỉ trích vì vậy không ai dám nói lời nào. Bọn họ cứ thế im lặng nhìn Diệp Thiên, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Cuối cùng Diệp Thiên vẫn là người chủ động phá vỡ bầu không khí đó: “Các vị, tại sao không ai nói lời nào?”
Có người nghe vâỵ thì mới bắt đầu dám lên tiếng: “Vì chúng tôi không giành được điểm cao trong ngày hôm nay…”
“Đúng vậy…”
“Có điều cậu Diệp yên tâm, chỉ cần cho chúng tôi thời gian nhất định thì chúng tôi sẽ giành chiến thắng”.
Diệp Thiên nghe xong chỉ lắc đầu: “Nếu chỉ vì vậy thì tôi cũng sẽ không gọi mọi người đến để nói chuyện. Tôi muốn nói với mọi người chuyện khác.”
“Việc khác sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau không hiểu Diệp Thiên định ám chỉ điều gì. Vốn dĩ bọn họ còn lo rằng vì điểm số thi đấu mà bị Diệp Thiên trách phạt nhưng xem ra Diệp Thiên lại không hề để ý đến chuyện này. Thấy vậy, ai nấy đều thở phào và tỏ ra nhẹ nhõm hơn hẳn.
Diệp Thiên đảo mắt một lượt và phát hiện tất cả mọi người đều ở đây, duy Mặc Trần Huy là không có mắt.
“Mặc gia chủ đâu rồi?”, Diệp Thiên hỏi.
“Mặc gia chủ…ông ấy không được khoẻ nên không đến”, có người lên tiếng.
“Không khoẻ sao?”, Diệp Thiên hắng giọng.
Cả ngày hôm nay anh không hề gặp Mặc Trần Huy, kể cả là ban ngày khi mọi người tham gia thi đấu, ông ta cũng không có mặt, cũng không biết Mặc Trần Huy nghĩ gì.
“Mặc gia chủ đã không tới vì vấn đề sức khoẻ thì để ông ấy nghỉ ngơi, chúng ta nói vào chuyện chính. Xin hỏi các vị có nhận ra gì đó không ổn trong cuộc thi đấu ngày hôm nay không?”
“Không ổn?”, mọi người thắc mắc, bọn họ tự hỏi nhau và nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.