Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 822-827
Phù, phù…
Không ít người bắt đầu tỏ vẻ khó thở. Những võ sĩ thực lực mạnh hơn một chút thì không thay đổi quá nhiều vì bọn họ chỉ cần hít một hơi là có thể nhịn được rất lâu, nhưng đó chỉ là thời gian nín thở dài và còn xa mới đạt tới độ không cần thở.
Sau khi những người khác hít sạch oxy còn lại rồi thở ra, bọn họ cũng gặp phải trở ngại.
“Lão già Bắc Dương chết tiệt, ông ta đã tính toán mọi thứ rồi”, Bạch Ngục tự nhủ.
Khi Bắc Dương nói rằng lượng oxy ở đây chỉ có thể dùng trong mười lăm phút thì phần lớn các võ sĩ đương nhiên sẽ kiểm soát hơi thở, giảm bớt tần suất hít vào thở ra.
Nhưng khi đếm thời gian thì hiện giờ cũng đã quá mười lăm phút, cũng có nghĩa là Bắc Dương đã tính cả tần suất hít thở của bọn họ.
“Không thể thế này mãi, quá đông người”, đột nhiên người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng.
Bên trong hang động cũng có đến hơn trăm võ sĩ. Mỗi một người chỉ cần hít vào một cái là đã tốn biết bao oxy rồi.
“Lão già giấu đuôi kia đang nói gì thế?”, một thanh niên trẻ tuổi đứng gần đó lên giọng.
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì một cơn gió lạnh bạt tới. Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, gã thanh niên vừa lên tiếng kia đã ngã vật ra đất. Sau khi ngã ra, đôi mắt hắn trợn trừng phẫn nộ, máu tươi bắn tung toé và hắn đã ngừng thở.
Nhưng từ đầu đến chân hắn lại không hề có lấy một vết thương, thậm chí vừa rồi dưới hàng trăm con mắt nhìn, cũng không thể thấy rõ hung thủ là ai. Thế nhưng người thanh niên này là võ sĩ tầng thứ bảy, thế mà mới đó đã chết rồi.
“Tiểu Vân!”
Có một võ sĩ lớn tuổi đột nhiên hét lên rồi vội chạy tới chỗ thi thể của người thanh niên vừa chết kia.
Tay ông ta run rẩy. Sau khi kiểm tra một hồi, ông ta lập tức chỉ tay vào người mặc đồ kín bưng kia và nghiêm giọng chất vấn: “Là, là mày ra tay! Nhất định là mày hại cháu tao”.
Nói xong, ông ta lập tức ra tay.
Luồng khí tức của võ sĩ tầng thứ mười toát ra. Lão già này cũng là là một võ sĩ rất mạnh, gần đây vừa đột phá lên tầng thứ mười và còn dẫn theo cháu mình tới Bắc Thiên Các tham dự cuộc so tài, tiện thể va chạm với bên ngoài, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.
Hiện giờ cháu ông ta đã chết tại đây!
Hai người cùng ra tay. Bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ mười nhưng cũng có người mạnh kẻ yếu. Lão già mới đột phá lên tầng thứ mười kia rõ ràng không phải là đối thủ của kẻ mặc đồ kín bưng.
Ông ta bị đánh tới mức lùi sau liên tiếp. nhưng đã có người lên tiếng: “Mấy người này quá hống hách, bọn họ hợp tác với nhau ra tay với chúng ta trước, muốn giết tất cả chúng ta. Hiện giờ lại ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Không thể đợi chết được”.
“Phải liên kết lại với nhau, giết chết bọn họ”.
“Nhất định phải giết chết bọn họ. Tất cả tại bọn họ nên chúng ta mới bị nhốt trong đây không thể ra ngoài”.
Lúc này đám đông vô cùng căm phẫn. Quả bom cuối cùng cũng phát nổ.
Một bên nghĩ cách ra ngoài, một bên là khí oxy sắp cạn kiệt mà bọn họ còn xảy ra mâu thuẫn cho nên chỉ cần ra tay là ông chết, tôi sống.
Diệp Thiên và Đông Phương Tĩnh cùng Bách Mi đứng gần tường cho nên không ai tới đó. Thế nhưng Bách Mi lại là người khiến người ta phải chú ý đến.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cô ta trông xinh đẹp thu hút ánh nhìn, ngoài ra lại là người hợp tác với Bắc Thiên Các, cùng đứng về phe với Bạch Ngục nên đã bị những người khác chú ý từ lâu.
Do vậy mà chẳng lâu sau đó đã có người nhao tới.
“Tiện nhân, còn cô nữa”.
Người kia là võ sĩ tầng thứ tám.
Bách Mi hít vào một hơi thật sâu và vung nắm đấm ra. Cô ta còn chưa chạm vào đối phương thì đối phương đã bay luôn ra ngoài.
Bình thường Bách Mi luôn che giấu thực lực nhưng trong hoàn cảnh thế này, cô ta không cần thiết phải che giấu thực lực nữa.
Thực lực của một võ sĩ tầng thứ mười bộc phát khiến tên vừa xông lên kia lập tức phải thu tay về. Mọi người trông thấy thế thì tự hiểu lý do vì sao.
Dù có phẫn nộ thế nào thì bọn họ cũng không thể mù quáng xông lên nộp mạng được.
Bách Mi không ra tay đuổi cùng giết tận.
Tên kia ngã ra đất thì ói ra cả miệng máu, vết thương không quá nghiêm trọng.
“Tâm trạng tôi không tốt, tốt nhất đừng đụng đến tôi”, Bách Mi lạnh lùng nạt nộ.
Những võ sĩ tầng thứ chín trở xuống đều lùi về sau nhưng những võ sĩ tầng thứ chín trở lên lại liên thủ lại.
“Các người lùi về sau, để tôi đối phó”, lúc này một võ sĩ tầng thứ mười bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bách Mi, cười nói: “Là một mỹ nhân à?”
Sau đó, người này liếc mắt nhìn Đông Phương Tĩnh ở phía xa, ánh mắt ông ta sáng quắc lên.
Lại một mỹ nhân khác.
“Hai người là đồng bọn à? Nào, lên cả đi, thắng thì coi như các cô có bản lĩnh, thua thì xin lỗi nhé, tôi đây thích…gái đẹp!”
Võ sĩ tầng thứ mười này là một gã đàn ông trung tuổi mặt vuông chữ điền. Nhưng những lời nói lúc này của ông ta đã hoàn toàn huỷ đi hình tượng của bản thân ông ta và để lộ ra bộ dạng dâm dê giảo hoạt.
Bách Mi thấy thế thì càng lạnh lùng hơn nhưng lại tỏ vẻ thận trọng vì dù sao đối phương cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Mặc dù cô ta rất tự tin với thực lực của mình nhưng tự tin không có nghĩa là tự đại.
Vụt!
Và đối phương đã xông lên. Bách Mi vội tiếp chiêu.
Bịch, bịch, bịch!
Không hổ là màn giao đấu của võ sĩ tầng thứ mười, chỉ giao đấu tuỳ ý thôi cũng đủ khiến tứ phía chấn động, đặc biệt là mặt đất.
Mặt đất bùn bết lại với nhau bây giờ đã bay cuộn lên bắn quanh hang động.
Bề mặt nung đang bốc lên hơi nóng, lượng oxy giảm dần và mọi người thì đang tàn sát lẫn nhau.
Cảnh tượng lúc này trông thật thảm khốc với những tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
“Lợi hại…”
Sau khi võ sĩ tầng thứ mười kia giao đấu với Bách Mi thì liền nhận ra rằng cả hai bên không thể nhanh chóng đàn áp được đối phương nên ông ta lập tức đảo mắt nhìn sang Đông Phương Tĩnh.
“Chinh phục mỹ nhân này trước đã”.
Ông ta nhanh chóng nhận ra thực lực của Đông Phương Tĩnh vào tầng thứ tám. Mặc dù khả năng thiên bẩm không tồi, tiền đồ rộng mở nhưng hiện tại Đông Phương Tĩnh rõ ràng không phải là đối thủ của ông ta.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Ông không nên ra tay với chúng tôi”, giọng nói này hết sức thản nhiên.
Võ sĩ tầng thứ mười kia thấy thế thì vô thức nhìn về phía người vừa lên tiếng. Chỉ thấy người này dựa vào tường, bộ dạng như đang xem trò hay.
Và người đó chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên vốn dĩ không định nhúng tay vào một phần vì nhóm người phía Tô Vân Hải vốn đã hợp tác với Bắc Thiên Các cho nên có thể coi là kẻ địch, một nhóm người khác mặc dù không phải là kẻ địch nhưng chắc chắn không thể là bạn cho nên anh muốn đứng ngoài xem trò hay, đợi hai bên tự tàn sát lẫn nhau.
Khi có người ra tay với Bách Mi, Diệp Thiên cũng tỏ thái độ bàng quan. Mặc dù anh có quen biết với Bách Mi nhưng cũng chỉ là mối quan hệ bình thường, Diệp Thiên cũng sẽ không vì đối phương là phái nữ, trông xinh đẹp mà sẽ giúp đỡ.
Nhưng không ngờ đối thủ của Bách Mi lúc này lại không có mắt!
Chương 822: Không có mắt
“Hừ, mày là cái thá gì?”, võ sĩ tầng thứ mười kia đảo mắt nhìn Diệp Thiên và tỏ vẻ coi khinh.
Chủ yếu là vì Diệp Thiên che giấu khí tức, cái khí thế thể hiện ra ngoài cũng chẳng mạnh hơn người thường là bao, còn ông ta lại là võ sĩ tầng thứ mười.
Võ sĩ bình thường có thể nhìn nhầm nhưng võ sĩ tầng thứ mười thì tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm được.
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên là một kẻ thực lực kém cỏi cho nên sau khi tiện miệng nói một câu như vậy, ông ta lại nhìn Đông Phương Tĩnh chằm chằm.
Ông ta có thể nhận ra Đông Phương Tĩnh rõ ràng có thực lực tầng thứ tám, yếu hơn Bách Mi rất nhiều. Còn ông ta đạt tầng thứ mười, có muốn làm gì với nha đầu này cũng là việc dễ như trở bàn tay, mà hiện giờ thì ông ta lại không muốn lãng phí thêm thời gian nên cứ thế xông lên.
Thế nhưng ông ta đã bỏ qua một chi tiết đó là Bách Mi, người vừa giao đấu với ông ta đã dừng lại từ lâu và tỏ vẻ đầy hứng thú như đang xem trò hay. Cô ta cứ thế tập trung quan sát cảnh tượng võ sĩ tầng thứ mười kia xông lên.
Không hổ là võ sĩ tầng thứ mười, khi dốc toàn lực thì tốc độ nhanh tới mức người thường căn bản không thể nào nhìn ra, và khả năng di chuyển chỉ có thể tính trong tích tắc.
Thế nhưng giây phút sau đó, “phù” một tiếng. Võ sĩ tầng thứ mười vốn dĩ đang xông tới thì đột nhiên đững hình giữa không trung. Bách Mi cũng trợn tròn mắt với vẻ mặt không sao tin nổi.
Chỉ thấy võ sĩ tầng thứ mười kia đang bị một cánh tay bóp chặt vào cổ, trông như con mèo chưa đầy tháng và cứ thế bị người ta giữ chặt cổ với động tác hết sức nhẹ nhàng.
Ông ta có vùng vẫy thế nào cũng không hề có tác dụng. Vấn đề là người bị bóp cổ này là võ sĩ tầng thứ mười, vừa rồi ông ta còn giao đấu với Bách Mi rất hùng hổ, thế nhưng khi ông ta đổi mục tiêu thì lại bị người khác chèn ép.
“Khụ, khụ…”
Võ sĩ kia cố gắng vùng vẫy, sắc mặt ung dung và hống hách ban đầu bây giờ đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn là vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.
Ông ta cứng đơ người.
Trên đời này võ sĩ tầng thứ mười có thể không phải là người mạnh nhất nhưng cũng là cảnh giới đỉnh cao, đặc biệt là sau khi đột phá lên tầng thứ mười, ông ta chưa từng thua ai bao giờ vì không một ai dám thách thức ông ta.
Cho dù là những người có cùng cảnh giới thì cũng rất khó có thể đối kháng qua lại vì võ sĩ tầng thứ mười chính là đại diện cho sự “bất bại”, là thực lực Đỉnh Phong trong tất cả các tầng cảnh giới của võ sĩ.
Mỗi một võ sĩ tầng thứ mười đều nhận được sự cung kính của những võ sĩ tầng dưới.
Thế nhưng tất cả những gì đang xảy ra lại giống như thể một tấm kính, trong chốc lát xuất hiện khe hở và ngay sau đó thì cả bề mặt liền vỡ tan.
Những võ sĩ ở gần đó cũng đã quan sát được cảnh tượng này.
Dù gì trước đó cũng là màn tranh đấu của hai võ sĩ tầng thứ mười nên mọi người rất thích xem cuộc đối kháng của những võ sĩ mạnh hơn mình, thế nhưng chẳng mấy chốc mà người ta phải ngỡ ngàng.
Một người đường đường là võ sĩ tầng thứ mười lại bị người khác bóp chặt cổ, thậm chí đến phản kháng cũng không nổi.
Lúc này, Diệp Thiên đã lên tiếng: “Vốn dĩ ông có thể không chết, mục tiêu của tôi là những người mà các ông đang phải đối đầu, nhưng ông đã ra tay với chúng tôi thì trong mắt tôi, ông không khác gì bọn họ, cho nên kết cục… phải chết!”
Diệp Thiên dứt lời, võ sĩ tầng thứ mười kia trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, mặt mày sợ hãi.
Ngón tay Diệp Thiên khẽ động, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, võ sĩ tầng thứ mười bị bóp cổ kia đã gãy luôn phần cổ, sau đó đầu gật xuống vì không còn xương chống đỡ.
Võ sĩ tầng thứ mười cứ thế mà chết.
Một lát sau, Diệp Thiên mới thả tay, xác đối phương ngã vật ra đất, toàn thân ông ta trông giống như quần áo bị co rút, trông nhỏ hơn ban đầu rất nhiều.
Không sai, khi Diệp Thiên vừa tóm được đối phương thì đã hút trọn thực lực của đối phương, do vậy mà một võ sĩ tầng thứ mười đừng nói là phản kháng mà đến cả việc vùng vẫy cũng không thể nào làm ra nổi.
Tĩnh!
Những người đứng gần Diệp Thiên đều chìm vào trạng thái yên tĩnh một cách kỳ lạ. Những người vốn dĩ tụ tập lại với nhau thì lúc này lại giống như đã thương lượng xong, không một ai lên tiếng và cứ thế nhìn cái xác đối phương không rời mắt.
Trước đó chủ nhân của cái xác này rõ ràng có thực lực tầng thứ mười, thế mà nay chỉ còn là cái xác, chết vô cùng chóng vánh.
Đến cuộc giao chiến kịch liệt mà bọn họ tưởng tượng ra trong đầu cũng không xảy ra. Đối phương như thể đã bị giết trong tích tắc vậy.
Đúng, trong tích tắc!
Có thể giết một võ sĩ tầng thứ mười trong tích tắc là một người có thực lực thế nào?
Đột nhiên trong đầu bọn họ xuất hiện một câu hỏi, thế là bọn họ nhìn sang Diệp Thiên với vẻ tôn kính nhưng đầy hoang mang.
“Sao lại dừng rồi? Mau ra tay đi!”
“Ký oxy sắp không đủ nữa rồi”.
Cả đám người đứng cách đó tương đối xa đột nhiên thấy bên này dừng tay thì lên tiếng trách móc.
Nhưng ngay sau đó, đã có người lên tiếng: “Trình…Trình Phi tiền bối chết rồi”.
“Không phải chỉ có một người chết thôi sao, có gì mà phải kinh ngạc…”, giọng nói vốn dĩ còn tỏ vẻ ngó lơ thì sau đó đột nhiên ngừng bặt, như thể bị cái tên này làm cho ngỡ ngàng.
Trình Phi chính là võ sĩ tầng thứ mười và vừa mới chết. Nếu như là võ sĩ khác nói cái tên này ra thì người biết e rằng không nhiều. Nhưng một võ sĩ tầng thứ mười, lại còn vừa đột phá lên tầng thứ mười thì cái tên của ông ta đương nhiên được tất cả mọi người ghi nhớ.
Vì thực lực sau khi đạt tới tầng thứ mười là sự tồn tại đỉnh cao của thế giới này rồi, cái tên đó đương nhiên được tất cả mọi người ghi nhớ.
“Cái gì?”
Đột nhiên có không ít người run rẩy xông tới. Khi tận mắt chứng kiến cái xác của Trình Phi thì bọn họ đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đặc biệt là hai đồ đệ của Trình Phi, cứ thế xông tới bên xác Trình Phi, sắc mặt tỏ vẻ khó tin và kinh ngạc. Bọn họ cuống lên: “Sư phụ!”
Thế nhưng Trình Phi đã chết rồi, cho dù bọn họ có gọi thế nào thì ông ta cũng không thể tỉnh lại.
Rất nhanh, cảnh tượng chiến đấu ban đầu đã ngừng lại hẳn. Trên nền đất có không ít xác chết. Có võ sĩ tầng thứ tám, cũng có võ sĩ tầng thứ chín, thế nhưng thực lực càng mạnh thì số người chết đương nhiên càng ít.
Ví dụ như võ sĩ tầng thứ chín chỉ có một người chết nhưng cũng đủ để khiến người ta phải náo loạn một phen.
Chỉ có điều khi mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng vì cái chết của võ sĩ tầng thứ chín thì đột nhiên lại xảy ra một chuyện khiến người ta không sao tin nổi.
Chương 823: Sát phạt võ sĩ tầng thứ mười
Có võ sĩ tầng thứ mười chết sao? Tất cả mọi người đều tỏ ra khó tin, không dám tin đây là sự thật.
Vì đạt tới tầng thứ mười thì thực lực đã là sự thay đổi một trời một vực rồi.
Ngoại trừ võ sĩ vừa đột phá lên tầng thứ mười giao đấu với võ sĩ tầng thứ mười Đỉnh Phong còn có khả năng phân định rõ ràng sống chết, nếu không thì cuộc giao đấu của hai võ sĩ cùng tầng thứ mười như nhau, đừng nói là nhanh chóng phân định được sống chết mà cho dù định ra được kẻ thắng người thua cũng là việc vô cùng khó khăn.
Chí ít thì không thể nào vừa mới ra tay đã khiến một võ sĩ tầng thứ mười chết ngay được.
Vả lại võ sĩ tầng thứ mười vừa bỏ mạng này còn là người vừa đột phá lên tầng thứ mười chứ không phải là võ sĩ tầng thứ mười lâu năm, thực lực chí ít cũng rơi vào giữa tầng thứ mười.
“Là cậu?”, sau khi biết người giết Trình Phi là Diệp Thiên, từng ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn lên người Diệp Thiên, vả lại rất nhanh chóng đã có người nhận ra Diệp Thiên.
Từ khi vào Bắc Thiên Các, Diệp Thiên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ở ải đầu tiên, Diệp Thiên đi trên đàn Sếu trắng qua khoảng cách dài cả trăm mét với độ sâu thăm thẳm, sau đó ở bên trong ngọn núi lửa ở ải thứ hai, Diệp Thiên đã cứu không ít người.
Cũng ở bên trong mê cung ở ải thứ ba, lại chẳng thấy Diệp Thiên đâu. Không ít người còn cho rằng Diệp Thiên đã gặp phải chuyện chẳng lành cho nên khi thấy anh thì người ta tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Bạch Ngục cau mày giống như lần đầu tiên quan sát Diệp Thiên. Hắn nhìn với con mắt thăm dò khác thường. Trong lòng hắn lúc này trỗi dậy sự kinh ngạc vì đối phương có thể giết chết một võ sĩ tầng thứ mười.
Phía hai sư đồ Lạc Bắc Môn, Tô Vân Hải thì nheo mắt, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì còn Chu Phong thì ngỡ ngàng nhưng lại có đôi chút hối hận.
Lý do hắn không tự tin rất đơn giản, đó chính là Diệp Thiên cũng trạc tuổi hắn mà hiện giờ hắn mới chỉ đạt tầng thứ tám, cũng được coi là thiên tài rồi, thế nhưng đối phương cho dù có lợi hại, khả năng thiên bẩm tốt thì cùng lắm cũng chỉ giết chết được võ sĩ tầng thứ chín.
Thế nhưng bây giờ cái xác của một võ sĩ tầng thứ mười nằm bất động dưới chân hắn, chuyện này phải giải thích sao đây?
Lẽ nào là do võ sĩ tầng thứ mười kia không cẩn thận nên bị đánh lén? Nghĩ thế nào cũng không thể có khả năng này được.
Võ sĩ tầng thứ mười làm sao có thể bị đánh lén đến mức bỏ mạng thế này được?
“Tiểu tử, không cần biết cậu dùng cách gì giết đi Trình Phi nhưng cách làm của cậu có phải là định đối đầu với tất cả những người ở đây không?”, lúc này một lão già tóc bạc phơ lên tiếng hỏi Diệp Thiên.
Lão già này chính là Long tiền bối của nhà họ Long – một gia tộc quy ẩn.
Diệp Thiên lãnh đạm đáp: “Tôi chỉ xem trò hay thôi. Người này không có mắt, muốn bắt nạt người của tôi, tôi chỉ có thể ra tay kết liễu ông ta thôi”.
Đông Phương Tĩnh nép sau Diệp Thiên. Bóng người Diệp Thiên cho cô một cảm giác hết sức an toàn. Khi nghe thấy ba từ “người của tôi”, trái tim cô khẽ run nhưng trong lòng lại chỉ biết thầm cười khổ.
Những ngày tháng quen biết tiếp xúc với Diệp Thiên, cô cũng có chút hiểu biết về anh cho nên Đông Phương Tĩnh biết rằng những lời mà Diệp Thiên vừa nói chỉ là cách anh đối xử với người của mình, giống như Chu Hoàng và Bạch Tử U chứ không hề có bất cứ ý gì khác, càng không thể xuất hiện tình cảm nam nữ trong đó.
Đương nhiên người giống như Diệp Thiên, Đông Phương Tĩnh không dám nghĩ xa xôi, chỉ là đôi khi cô cũng mơ mộng một chút.
“Ồ?”, Long tiền bối nghe Diệp Thiên trả lời xong thì liếc mắt nhìn sang Đông Phương Tĩnh và phát hiện cô gái này trông hết đỗi xinh đẹp. Trong lòng ông ta cũng tự có đáp án rõ ràng.
Thế là ông ta gật đầu, nói: “Tôi khá hiểu con người Trình Phi. Ông ta không phải là người xấu nhưng điểm trừ duy nhất chính là hơi háo sắc. Kể cả hôm nay ông ta chết, cũng bởi nguyên do này. Cậu thanh niên, hiện tại mục tiêu của chúng tôi không phải là tàn sát lẫn nhau, mà là những người này đã tính mưu kế từ trước và bắt tay hợp tác với Bắc Dương, chuẩn bị giết chết chúng tôi. Hiện giờ âm mưu bại lộ nhưng bọn họ vẫn hống hách, chi bằng liên thủ lại giết bọn họ trước rồi nghĩ cách ra ngoài?”
Câu này của ông ta có ý tứ lôi kéo Diệp Thiên. Trước tiên chưa cần bàn Diệp Thiên giết Trình Phi thế nào. Nhưng người có thể giết một võ sĩ tầng thứ mười thì cũng đủ để chứng minh thực lực rồi. Vả lại, những người sống tới tuổi này rồi cho nên từng trải qua nhiều chuyện.
Bọn họ biết rằng hiện giờ không phải là lúc đắc tội với phe trung lập, phải lôi kéo tăng thêm thực lực cho bên mình thì mới có thể đối phó với nhóm người phía Tô Vân Hải.
“Diệp Thiên, đừng nghe lão già này nói”.
Lúc này Tô Vân Hải đột nhiên lên tiếng: “Nếu như chúng tôi có ý định giết người thì sao có thể để cậu sống đến bây giờ? Cho nên lão già này nói năng hàm hồ. Thế này, giờ cậu hợp tác với chúng tôi xử lý bọn họ. Với sự hiểu biết của chúng tôi về Bắc Thiên Các thì cơ hội ra ngoài sẽ cao hơn”.
Ông ta cũng chuẩn bị lôi kéo.
Mặc dù trong lòng Chu Phong cũng không cam tâm tình nguyện nhưng hắn ta cũng biết rằng tình thế nguy cấp cho nên cũng cười nói: “Anh Diệp, thực sự xin lỗi anh, trước đó đều là tôi lỗ mãng, đắc tội với anh, xin anh lượng thứ. Mọi người cùng hợp tác, sau khi ra ngoài tôi nhất định sẽ quỳ xuống tạ tội với anh”.
Cả hai sư đồ bọn họ hợp lại nói, vả lại Chu Phong nói rằng sau khi hợp tác rồi ra ngoài hắn mới xin lỗi chứ không phải là xin lỗi ngay bây giờ.
“Các người…”, cả nhóm người phía Long tiền bối lúc này tỏ ra kinh ngạc.
Còn có thể thế này sao?
Long tiền bối vội nói với Diệp Thiên: “Cậu thanh niên, đừng tin lời bọn họ. Đám người này đều là loại ăn không nhả xương. Nếu không phải vừa rồi Bắc Dương của Bắc Thiên Các lên tiếng và nói rõ sự việc ra thì đến giờ chúng tôi e rằng còn bị mắc trong cái bẫy của bọn họ”.
“Đúng vậy, không thể tin lời bọn họ nói được”.
“Bây giờ chỉ cần hợp tác xử lý bọn họ thì mới có thể tìm được đường ra”.
“Bắc Dương nói không chừng còn bày mưu gì đó, ngộ nhỡ nghe lời bọn họ, tới cuối cùng mắc bẫy thì chết chắc”.
Nhóm người phía Long tiền bối khuyên can Diệp Thiên. Có thêm được sự tham gia của một võ sĩ tầng thứ mười là có thể tăng thực lực lên vô số lần.
Bọn họ vốn dĩ đã mất đi Trình Phi, nếu Diệp Thiên không hợp tác với bọn họ, thậm chí hợp tác với đối phương thì kết cục không cần nói cũng có thể biết.
Kết quả cuối cùng chính là đám người phía bọn họ sẽ chết sạch không còn mống người còn người của đối phương có khả năng sẽ vì hợp tác với Bắc Dương mà có thể rời khỏi đây.
Nếu thật sự như vậy thì sẽ rất đáng sợ.
“Diệp Thiên, hợp tác với chúng tôi, cơ hội ra ngoài sẽ lớn hơn. Đám người kia chỉ là một lũ ô hợp, kể cả cuối cùng bọn họ có thắng thì cũng đừng hòng ra ngoài được”, Tô Vân Hải lại lên tiếng.
Vả lại lần này đến cả Bạch Ngục cũng nói thêm: “Tiểu tử, nếu cậu lựa chọn hợp tác với chúng tôi thì khi ra ngoài tôi sẽ dùng công lao của tôi xin hội trưởng tặng Bách Mi cho cậu”.
“Không phải hai người nói chuyện hợp lắm sao? Nhưng Bạch Cốt Hội của chúng tôi có quy định, thành viên trong hội phải giữ mình, không được quan hệ với người bên ngoài, nhưng nếu như có cống hiến thì có thể phá bỏ quy định này”, Bạch Ngục mặc dù miệng thì nói lời này nhưng mắt lại hằn lên ánh nhìn lạnh lùng tôi độc.
Chương 824: Tranh giành hợp tác
“Bạch Ngục, anh im miệng”, Bách Mi nghe Bạch Ngục nói vậy thì lập tức lên tiếng nạt lại. Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô ta vô thức liếc sang Diệp Thiên.
Khi cô ta nhận ra Diệp Thiên vẫn thản nhiên như thường thì trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại tỏ vẻ thất vọng, có điều cô ta lại không thể hiện ra mặt.
Bạch Ngục nhếch miệng, hắng giọng, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Cục diện lúc này trở thành hai bên tranh giành Diệp Thiên vì hai bên không thể có thêm sự hợp tác nào nữa, vậy thì chỉ có thể cùng liều với nhau người sống kẻ chết mà thôi.
Thế nhưng tiền đề phải là thực lực ngang bằng nhau. Mặc dù phía Long tiền bối người đông nhưng phần lớn đều là những võ sĩ từ tầng tám trở xuống, cũng có những võ sĩ tầng thứ chín nhưng chẳng được mấy người.
Còn võ sĩ tầng thứ mười thì căn bản ít hơn bên phía Tô Vân Hải.
Hiện giờ Trình Phi đã chết, nếu không có thêm võ sĩ tầng thứ mười gia nhập thì kết cục về cơ bản đã được định sẵn.
Cho nên kể cả là bước ra từ gia tộc quy ẩn, thân phận tối cao nhưng lúc nào Long tiền bối cũng phải hạ giọng xuống nước mời Diệp Thiên gia nhập đội của mình.
“Không được rồi…khí oxy sắp cạn kiệt”, đột nhiên có võ sĩ thở gấp, vội vàng lên tiếng.
Trong chốc lát, bầu không khí vốn căng thẳng thì lúc này càng trở nên nặng nề hơn.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng: “Tô môn chủ, đồng ý hợp tác với ông cũng rất đơn giản, điều kiện là đáp ứng yêu cầu của tôi”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt đám người phía Tô Vân Hải mừng thấy rõ, còn nhóm người phía Long tiền bối thì méo xệch cả mặt.
“Ha ha, có điều kiện gì, cậu cứ nói”, Tô Vân Hải lập tức hỏi.
“Rất đơn giản, ông bảo đồ đệ cưng của ông quỳ xuống xin lỗi tôi”, Diệp Thiên chỉ vào Chu Phong bên cạnh.
Vốn dĩ Chu Phong còn đang mang theo nụ cười thì sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, hắn ta đơ người.
Thế nhưng Tô Vân Hải lại không coi điều kiện này là việc gì khó khăn. Ông ta lập tức nói với Chu Phong: “Phong Nhi, còn không mau quỳ xuống tạ tội với cậu Diệp”.
Chưa nói tới những cái khác mà đồ đệ của ông ta vốn dĩ trước đó cũng từng đắc tội với Diệp Thiên. Kể cả không hợp tác thì chỉ cần Diệp Thiên đứng về phe mình, không nhúng tay vào, ông ta cũng sẽ bảo Chu Phong làm vậy chứ đừng nói tới việc Diệp Thiên gia nhập vào phe ông ta.
Vậy thì càng nên làm rồi.
“Vâng…”, Chu Phong giật giật khoé mắt, tỏ vẻ không cam tâm, đặc biệt là lúc này, dưới con mắt của bao nhiêu người, hắn lại càng có cảm giác như thể đang lột đồ trước mặt người ta vậy.
Cảm giác khó chịu khác thường nhưng tình thế bắt buộc phải làm vậy, cho nên cuối cùng Chu Phong cũng quỳ gối trước mặt Diệp Thiên vả lại còn dập đầu xuống đất mấy cái.
“Anh Diệp, xin anh đại lượng tha thứ cho sự mạo phạm trước đó của tôi”, Chu Phong cố gắng xin lỗi nhưng trong lòng hắn lại căm thù Diệp Thiên hơn bao giờ hết.
Vả lại hắn đã thề rằng sau khi ra ngoài sẽ bảo sư phụ ra tay giết chết Diệp Thiên. Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!
Diệp Thiên đương nhiên không biết những gì Chu Phong đang nghĩ. Anh nhìn Chu Phong quỳ xuống dập đầu tỏ vẻ hài lòng rồi gật đầu, nói: “Cậu có thể tự sát được rồi”.
Chỉ vài từ ngắn gọn được Diệp Thiên nói ra. Chu Phong vốn cho rằng ý Diệp Thiên nói là “cậu có thể đứng dậy được rồi” nhưng sau khi phản ứng lại, hắn ta mới nhận ra không phải Diệp Thiên bảo hắn ta đứng dậy mà là bảo hắn tự sát.
“Anh, anh có ý gì?”, hắn ta lập tức chất vấn.
Không chỉ Chu Phong mà đến cả Tô Vân Hải và những người khác cũng đơ người.
Tô Vân Hải cau mày, chậm rãi nói: “Cậu Diệp, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Diệp Thiên lắc đầu: “Tôi không nói đùa, tôi tin rằng một người theo võ đạo như ông có lẽ cũng cảm nhận được sát khí vừa rồi trên người đồ đệ của ông chứ?”
“Cái này…”, Tô Vân Hải sững người.
Ông ta thật sự đã cảm nhận được sát khí vừa rồi trên người Chu Phong, về điểm này thì đối với những võ sĩ ở cảnh giới cao rất dễ dàng có thể cảm nhận được.
“Cậu Diệp, chỉ là để lộ sát khí mà phải tự sát sao?”, Tô Vân Hải hỏi lại.
“Đúng”.
Diệp Thiên gật đầu như lẽ thường, nói: “Đương nhiên nếu hắn ta không muốn tự sát thì tôi có thể ra tay giúp hắn”.
“Người muốn giết tôi phải rơi vào vòng nguy hiểm. Con người tôi cũng giống Tô môn chủ thôi. Thôi thận trọng với những người khác quen rồi, không quen để cho những kẻ muốn gây ra nguy hiểm cho tôi được sống, như vậy sẽ khiến tôi thấp thỏm lo âu, cảm thấy bất an”.
Diệp Thiên nói những lời này rất nghiêm túc, giống như thể anh đã ghi nhớ việc này và cần xử lý triệt để, vả lại anh còn lấy thói quen của Tô Vân Hải ra minh chứng.
Nếu ông ta phản bác lại thì cũng chính là đang phản bác lại cách làm của chính bản thân mình. Vì Tô Vân Hải nổi tiếng thận trọng, thậm chí cũng vì quá thận trọng nên ban đầu không biết bao nhiêu người chết dưới tay ông ta.
Lý do ông ta giết người rất đơn giản, đó chính là những người khác đừng để lộ ra sát khí đối với ông ta.
Vốn dĩ là một chuyện không quá nghiêm trọng nhưng lúc này lại trở thành nghiêm trọng. Ông ta vốn dĩ vì người khác để lộ sát khí mà giết người ta, vậy thì tới đồ đệ ông ta thì không phải chết sao?
“Mẹ kiếp”.
Chu Phong đột nhiên đứng dậy chỉ thẳng vào Diệp Thiên chửi bới: “Mẹ kiếp mày là cái thá gì? Không phải mày nhân lúc võ sĩ tầng thứ mười kia bị thương rồi đánh lén nên ông ta mới chết hay sao? Bây giờ tìm mày hợp tác đã là cho mày sĩ diện rồi, mẹ kiếp, mày còn định uy hiếp bọn tao, còn muốn giết tao à?”
“Sư phụ, không cần cho hắn ta sĩ diện nữa, cứ giết chết hắn ta đi”, Chu Phong nghiến răng rít lên.
Mắt hắn đỏ ngầu, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, chỉ hận không thể tróc xương lột da, ăn thịt và hút máu Diệp Thiên.
Vừa rồi mình còn quỳ xuống trước mặt thể loại này sao? Hiện giờ Chu Phong rất hối hận.
“Xem ra tôi phải ra tay giải quyết rồi”, Diệp Thiên lắc đầu nói.
“Phong Nhi, mau tránh”, Tô Vân Hải lập tức thay đổi và hét lên. Ông ta giơ tay chuẩn bị đẩy Chu Phong nép sau mình.
Thế nhưng đã muộn rồi, hoặc có thể nói tốc độ của ông ta quá chậm.
Một cánh tay đã giơ ra tóm chặt lấy cổ Chu Phong. Sắc mặt đối phương sợ hãi thấy rõ.
Sau đó thì chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, là tiếng xương gãy.
Sau khi mọi người phản ứng lại thì đã thấy cái xác bị Diệp Thiên tiện tay quẳng xuống đất, vả lại Chu Phong chết giống như võ sĩ Trình Phi trước đó, đều co rúm người lại còn thành một nhúm.
“Diệp Thiên, mày muốn chết”.
Tô Vân Hải lặng người nhìn cái xác đồ đệ. Đây chính là đồ đệ mà ông ta coi trọng nhất, thậm chí còn là đồ đệ mà ông ta chú tâm bồi dưỡng, sau này là môn chủ mới của Lạc Bắc Môn.
Thế mà hiện giờ đồ đệ của ông ta chết rồi, cho nên ông ta phẫn uất vô cùng.
Tô Vân Hải xông lên.
Diệp Thiên coi như không rồi móc móc tay với bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng ở gần đó, thản nhiên nói: “Các người cũng lên cả đi, đừng đợi tôi phải đích thân ra tay giải quyết từng người một”.
Chương 825: Lên hết đi
Diệp Thiên cùng móc tay với Bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng kia ý bảo cả hai bọn họ cùng lên cả đi.
“Đây, người này điên rồi sao?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Tô Vân Hải, Bạch Ngục, và còn có người chưa lộ diện kia đều là võ sĩ tầng thứ mười”.
“Đúng vậy, vả lại vừa rồi trong cuộc hỗn chiến, thực lực mà mấy người này thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với võ sĩ tầng thứ mười bên phía chúng ta”.
“Tên Diệp Thiên này trông tuổi cũng chừng Chu Phong vừa rồi. Khoảng hai mấy nhỉ, thế mà dám thách thức cả võ sĩ tầng thứ mười, và còn thách thức cả mấy võ sĩ tầng thứ mười nữa”.
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, đến cả Long tiền bối cũng ngỡ ngàng. Thế nhưng mọi người đều lần lượt lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên quá hống hách.
Long tiền bối lên tiếng dứt khoát: “Các vị chuẩn bị tinh thần đi, đợi sau khi tiểu tử kia đánh xong thì lập tức ra tay, chúng ta chính là ngư ông đắc lợi. Khí oxy hết rồi thì nín nở một lát”.
“Đợi giải quyết xong những người ở phía đối diện thì tới lúc đó mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tìm đường ra”.
Long tiền bối lên tiếng vạch ra kế hoạch. Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên chỉ là viên đạn bị tung ra trước mà thôi, kết cục chắc chắn chỉ còn con đường chết cho nên bọn họ phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sau khi Diệp Thiên bị nhóm người phía đối phương giết chết thì bọn họ sẽ ra tay lập tức, không cho phía Tô Vân Hải cơ hội hít thở.
Tô Vân Hải là người đầu tiên xông về phía Diệp Thiên. Người thứ hai chính là Bạch Ngục, chỉ còn người mặc đồ kín bưng kia là không hề có động tĩnh gì.
Diệp Huy đứng một bên vội lên tiếng: “Tại sao ông lại không ra tay?”
Người mặc đồ kín bưng kia bình tĩnh trả lời: “Cậu không nghĩ xem tại sao hắn ta có thể ra khỏi mê cung sao?”
Diệp Huy lặng người rồi vô thức lên tiếng: “Ra khỏi mê cung khó lắm sao?”
Hắn ta cũng đi ra từ mê cung, cảm thấy chỉ lãng phí thời gian mà thôi chứ chẳng có gì đặc biệt, vả lại hắn ta còn là võ sĩ tầng thứ tám.
Người mặc đồ kín bưng có vẻ như đang cười rồi lên tiếng: “Cậu đã quên Bắc Dương nói gì rồi. Các công tắc bên trong mê cung không giống nhau, bên trong mê cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau”.
“Cho nên người có thể ra khỏi mê cung thì thực lực không phải hạng vừa đâu”.
“Thế nhưng…đã có hai người ra tay rồi, vả lại hắn có mạnh thế nào thì cũng không thể mạnh tới mức một chọi lại được hai”.
Đây chính là sự tự tin về sức mạnh tuyệt đối.
Diệp Huy đột nhiên gật đầu, nói: “Cũng phải, tên tiểu tử này cho dù có mạnh thế nào đi nữa thì dưới sự liên thủ của Tô Môn Chủ và tên họ Bạch kia thì cũng không thể nào có cơ hội sống sót”.
Thực lực và khả năng chiến đấu của võ sĩ tầng thứ mười không phải là thứ mà những võ sĩ ở tầng cảnh giới như hắn ta có thể tưởng tượng được, nhưng hai võ sĩ tầng thứ mười đối đầu với một võ sĩ tầng thứ mười thì kết quả rất dễ có thể đoán định được.
Chắc chắn phần thắng thuộc về hai võ sĩ tầng thứ mười cùng phe rồi. Về điều này thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết vì đó là chuyện đương nhiên.
“Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài thế nào được?”, Diệp Huy đã không còn nghĩ tới việc đã có kết quả từ trước nữa. Hắn ta vội hỏi về việc quan trọng trước mắt, đó chính là làm thế nào để ra ngoài.
Nếu không thể ra ngoài thì coi như người thắng cuối cùng chính là bọn họ, đó chẳng qua cũng chỉ là “dược liệu” của Bắc Dương mà thôi.
Người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng: “Phương án thực ra Bắc Dương đã nói từ trước rồi, đó chính là cần người chết. Chỉ cần số lượng người chết hòm hòm rồi thì nơi này chắc chắn sẽ có thay đổi”.
“Tới lúc đó đương nhiên có thể ra ngoài”.
Nghe tới đây, Diệp Huy mặt đầy khổ tâm. Thực lực của hắn ta yếu ớt, cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ tám, lại thêm bầu không khí xung quanh ngày càng ít oxy hơn, kể cả hắn ta có hít một hơi thật sâu rồi nhịn thở thì cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Thế nhưng cũng may đi theo đại lão, không cần phải sợ bị người ta dùng võ lực chèn ép đến chết.
Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường. Đến cả một nơi gần đó cũng có những tiếng thét kinh ngạc.
“Cẩn thận”.
Đương lúc Diệp Huy chuẩn bị quay qua nhìn thì tiếng thét bên cạnh hắn ta vang lên.
Nhưng cũng đã muộn. Hai bóng người bay ra ngoài, cứ thế theo đà ngã ngay vào người Diệp Huy.
Diệp Huy đột nhiên bị người khác đè lên với trọng lượng nặng thì cũng bay theo. Còn bóng người ngã trúng hắn ta, sau khi va vào tường, ngã ra đất thì ói liên tiếp ra cả miệng toàn máu là máu.
Sau khi ói ra vài ngụm máu, Diệp Huy mới nhìn rõ hai bóng người va chạm với mình chính là Bạch Ngục và Tô Vân Hải.
Lúc này cả hai người bọn họ như thể bị hút cạn lượng nước trong cơ thể, đôi mắt trợn tròn, trên khuôn mặt chỉ toàn vẻ kinh ngạc và sợ hãi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau đó, cả hai người không còn thở nữa!
Diệp Huy cứng đơ người. Hắn bấc giác run rẩy, giống như thể trong chốc lát rơi vào thế giới toàn băng tuyết. Hang động vốn dĩ nóng vì có bề mặt nung thì lúc này lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Chết… chết rồi…”, Diệp Huy cố gắng ngẩng đầu nén cơn đau và nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên ở cách đó không xa.
Hắn gần như vỡ oà, hoặc có thể nói là cả thế giới của hắn như sụp đổ.
Tô Vân Hải, Bạch Ngục… Hai người bọn họ là võ sĩ tầng thứ mười kia mà? Tại sao đột nhiên lại có thể chết như vậy được?
Quan trọng hơn cả là hắn còn chưa nhìn rõ bọn họ chết thế nào. Không chỉ mình hắn mà lúc này bên trong hang động cuối cùng cũng chìm vào yên lặng, bầu không khí hiếm thấy, giống như thể sự huyên náo và tranh đấu trước đó đều chỉ là ảo tưởng vậy.
Từng ánh mắt, từng khuôn mặt ngỡ ngàng đều đổ dồn lên người Diệp Thiên.
“Cậu, cậu…”
Long tiền bối đứng cách đó khá gần, lúc này ông ta kinh ngạc vội lùi về sau, hồn phách như thể tiêu tán.
Ông ta từng giao đấu với Tô Vân Hải. Tô Vân Hải là võ sĩ tầng thứ mười rất lợi hại. Ông ta dùng hết sức ra tay, cuối cùng cả hai người đều hao tổn sức lực nhưng người thua lại là ông ta.
Thế nhưng vừa rồi một võ sĩ tầng thứ mười như Tô Vân Hải, một võ sĩ tầng thứ mười là Bạch Ngục lại bại dưới tay Diệp Thiên và mọi chuyện chỉ xảy ra trong phút chốc.
Cho dù Bạch Ngục là võ sĩ tầng thứ mười yếu hơn một chút nhưng khi hai người bọn họ liên thủ lại thì e rằng chẳng có bất cứ ai ở đây dám nói mình có thể lấy một chọi hai, lại càng không có ai dám nghĩ rằng việc này có thể xảy ra.
Có điều nó lại xảy ra rồi.
“Cậu rốt cục là người của gia tộc quy ẩn nào?”, Long tiền bối hỏi.
Trong mắt ông ta, một người có thể lấy sức của một mình mình giết chết hai võ sĩ tầng thứ mười trong gang tấc như vậy thì chỉ có thể là người của gia tộc quy ẩn. Vì chỉ có gia tộc quy ẩn mới còn giữ lại nguyên vẹn không gian cổ xưa kia, cũng chỉ có môi trường tự nhiên ngày xưa mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy.
Mọi người đều chăm chú quan sát Diệp Thiên, chờ đợi câu trả lời. Bách Mi trợn tròn mắt nhìn.
Cô ta ngây dại nhìn về phía cách đó không xa, nơi có cái xác của Bạch Ngục. Không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt lại tỏ ra thảnh thơi hơn hẳn.
Chương 826: Gia tộc quy ẩn?
Diệp Thiên cùng móc tay với Bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng kia ý bảo cả hai bọn họ cùng lên cả đi.
“Đây, người này điên rồi sao?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Tô Vân Hải, Bạch Ngục, và còn có người chưa lộ diện kia đều là võ sĩ tầng thứ mười”.
“Đúng vậy, vả lại vừa rồi trong cuộc hỗn chiến, thực lực mà mấy người này thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với võ sĩ tầng thứ mười bên phía chúng ta”.
“Tên Diệp Thiên này trông tuổi cũng chừng Chu Phong vừa rồi. Khoảng hai mấy nhỉ, thế mà dám thách thức cả võ sĩ tầng thứ mười, và còn thách thức cả mấy võ sĩ tầng thứ mười nữa”.
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, đến cả Long tiền bối cũng ngỡ ngàng. Thế nhưng mọi người đều lần lượt lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên quá hống hách.
Long tiền bối lên tiếng dứt khoát: “Các vị chuẩn bị tinh thần đi, đợi sau khi tiểu tử kia đánh xong thì lập tức ra tay, chúng ta chính là ngư ông đắc lợi. Khí oxy hết rồi thì nín nở một lát”.
“Đợi giải quyết xong những người ở phía đối diện thì tới lúc đó mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tìm đường ra”.
Long tiền bối lên tiếng vạch ra kế hoạch. Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên chỉ là viên đạn bị tung ra trước mà thôi, kết cục chắc chắn chỉ còn con đường chết cho nên bọn họ phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sau khi Diệp Thiên bị nhóm người phía đối phương giết chết thì bọn họ sẽ ra tay lập tức, không cho phía Tô Vân Hải cơ hội hít thở.
Tô Vân Hải là người đầu tiên xông về phía Diệp Thiên. Người thứ hai chính là Bạch Ngục, chỉ còn người mặc đồ kín bưng kia là không hề có động tĩnh gì.
Diệp Huy đứng một bên vội lên tiếng: “Tại sao ông lại không ra tay?”
Người mặc đồ kín bưng kia bình tĩnh trả lời: “Cậu không nghĩ xem tại sao hắn ta có thể ra khỏi mê cung sao?”
Diệp Huy lặng người rồi vô thức lên tiếng: “Ra khỏi mê cung khó lắm sao?”
Hắn ta cũng đi ra từ mê cung, cảm thấy chỉ lãng phí thời gian mà thôi chứ chẳng có gì đặc biệt, vả lại hắn ta còn là võ sĩ tầng thứ tám.
Người mặc đồ kín bưng có vẻ như đang cười rồi lên tiếng: “Cậu đã quên Bắc Dương nói gì rồi. Các công tắc bên trong mê cung không giống nhau, bên trong mê cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau”.
“Cho nên người có thể ra khỏi mê cung thì thực lực không phải hạng vừa đâu”.
“Thế nhưng…đã có hai người ra tay rồi, vả lại hắn có mạnh thế nào thì cũng không thể mạnh tới mức một chọi lại được hai”.
Đây chính là sự tự tin về sức mạnh tuyệt đối.
Diệp Huy đột nhiên gật đầu, nói: “Cũng phải, tên tiểu tử này cho dù có mạnh thế nào đi nữa thì dưới sự liên thủ của Tô Môn Chủ và tên họ Bạch kia thì cũng không thể nào có cơ hội sống sót”.
Thực lực và khả năng chiến đấu của võ sĩ tầng thứ mười không phải là thứ mà những võ sĩ ở tầng cảnh giới như hắn ta có thể tưởng tượng được, nhưng hai võ sĩ tầng thứ mười đối đầu với một võ sĩ tầng thứ mười thì kết quả rất dễ có thể đoán định được.
Chắc chắn phần thắng thuộc về hai võ sĩ tầng thứ mười cùng phe rồi. Về điều này thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết vì đó là chuyện đương nhiên.
“Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài thế nào được?”, Diệp Huy đã không còn nghĩ tới việc đã có kết quả từ trước nữa. Hắn ta vội hỏi về việc quan trọng trước mắt, đó chính là làm thế nào để ra ngoài.
Nếu không thể ra ngoài thì coi như người thắng cuối cùng chính là bọn họ, đó chẳng qua cũng chỉ là “dược liệu” của Bắc Dương mà thôi.
Người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng: “Phương án thực ra Bắc Dương đã nói từ trước rồi, đó chính là cần người chết. Chỉ cần số lượng người chết hòm hòm rồi thì nơi này chắc chắn sẽ có thay đổi”.
“Tới lúc đó đương nhiên có thể ra ngoài”.
Nghe tới đây, Diệp Huy mặt đầy khổ tâm. Thực lực của hắn ta yếu ớt, cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ tám, lại thêm bầu không khí xung quanh ngày càng ít oxy hơn, kể cả hắn ta có hít một hơi thật sâu rồi nhịn thở thì cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Thế nhưng cũng may đi theo đại lão, không cần phải sợ bị người ta dùng võ lực chèn ép đến chết.
Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường. Đến cả một nơi gần đó cũng có những tiếng thét kinh ngạc.
“Cẩn thận”.
Đương lúc Diệp Huy chuẩn bị quay qua nhìn thì tiếng thét bên cạnh hắn ta vang lên.
Nhưng cũng đã muộn. Hai bóng người bay ra ngoài, cứ thế theo đà ngã ngay vào người Diệp Huy.
Diệp Huy đột nhiên bị người khác đè lên với trọng lượng nặng thì cũng bay theo. Còn bóng người ngã trúng hắn ta, sau khi va vào tường, ngã ra đất thì ói liên tiếp ra cả miệng toàn máu là máu.
Sau khi ói ra vài ngụm máu, Diệp Huy mới nhìn rõ hai bóng người va chạm với mình chính là Bạch Ngục và Tô Vân Hải.
Lúc này cả hai người bọn họ như thể bị hút cạn lượng nước trong cơ thể, đôi mắt trợn tròn, trên khuôn mặt chỉ toàn vẻ kinh ngạc và sợ hãi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau đó, cả hai người không còn thở nữa!
Diệp Huy cứng đơ người. Hắn bấc giác run rẩy, giống như thể trong chốc lát rơi vào thế giới toàn băng tuyết. Hang động vốn dĩ nóng vì có bề mặt nung thì lúc này lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Chết… chết rồi…”, Diệp Huy cố gắng ngẩng đầu nén cơn đau và nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên ở cách đó không xa.
Hắn gần như vỡ oà, hoặc có thể nói là cả thế giới của hắn như sụp đổ.
Tô Vân Hải, Bạch Ngục… Hai người bọn họ là võ sĩ tầng thứ mười kia mà? Tại sao đột nhiên lại có thể chết như vậy được?
Quan trọng hơn cả là hắn còn chưa nhìn rõ bọn họ chết thế nào. Không chỉ mình hắn mà lúc này bên trong hang động cuối cùng cũng chìm vào yên lặng, bầu không khí hiếm thấy, giống như thể sự huyên náo và tranh đấu trước đó đều chỉ là ảo tưởng vậy.
Từng ánh mắt, từng khuôn mặt ngỡ ngàng đều đổ dồn lên người Diệp Thiên.
“Cậu, cậu…”
Long tiền bối đứng cách đó khá gần, lúc này ông ta kinh ngạc vội lùi về sau, hồn phách như thể tiêu tán.
Ông ta từng giao đấu với Tô Vân Hải. Tô Vân Hải là võ sĩ tầng thứ mười rất lợi hại. Ông ta dùng hết sức ra tay, cuối cùng cả hai người đều hao tổn sức lực nhưng người thua lại là ông ta.
Thế nhưng vừa rồi một võ sĩ tầng thứ mười như Tô Vân Hải, một võ sĩ tầng thứ mười là Bạch Ngục lại bại dưới tay Diệp Thiên và mọi chuyện chỉ xảy ra trong phút chốc.
Cho dù Bạch Ngục là võ sĩ tầng thứ mười yếu hơn một chút nhưng khi hai người bọn họ liên thủ lại thì e rằng chẳng có bất cứ ai ở đây dám nói mình có thể lấy một chọi hai, lại càng không có ai dám nghĩ rằng việc này có thể xảy ra.
Có điều nó lại xảy ra rồi.
“Cậu rốt cục là người của gia tộc quy ẩn nào?”, Long tiền bối hỏi.
Trong mắt ông ta, một người có thể lấy sức của một mình mình giết chết hai võ sĩ tầng thứ mười trong gang tấc như vậy thì chỉ có thể là người của gia tộc quy ẩn. Vì chỉ có gia tộc quy ẩn mới còn giữ lại nguyên vẹn không gian cổ xưa kia, cũng chỉ có môi trường tự nhiên ngày xưa mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy.
Mọi người đều chăm chú quan sát Diệp Thiên, chờ đợi câu trả lời. Bách Mi trợn tròn mắt nhìn.
Cô ta ngây dại nhìn về phía cách đó không xa, nơi có cái xác của Bạch Ngục. Không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt lại tỏ ra thảnh thơi hơn hẳn.
Chương 826: Gia tộc quy ẩn?
“Long tiền bối phải không? Lát nữa tôi sẽ tìm ông nói chuyện. Hiện giờ tôi cần phải đàm đạo với người bạn cũ đã”, Diệp Thiên nói với Long tiền bối.
Ông ta nghe xong thì liền gật đầu, không dám phân bua nửa lời, thậm chí thái độ đó còn cho người ta cảm giác như thể ông ta đang hết sức kinh hãi.
Lúc này Diệp Thiên đã phóng tầm mắt về phía cách đó không xa nơi người mặc đồ kín bưng, nói: “Tới lúc này rồi mà còn không định lộ diện hay sao? Thiên Khải?”
Hai từ cuối cùng của Diệp Thiên khiến cho không ít người phải thẫn thờ, đặc biệt là Bách Mi.
Cô ta vừa kinh ngạc với thực lực của Diệp Thiên lại cảm thấy may mắn vì Bạch Ngục đã chết.
Bây giờ nghe thấy hai từ “Thiên Khải”, cô ta lại càng tỏ vẻ kỳ lạ hơn.
Diệp Huy bị trọng thương lúc này cũng ngỡ ngàng. Rõ ràng hắn ta cũng không biết người bịt kín mít kia có thân phận gì và đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên người đó từ Diệp Thiên.
Thiên Khải đại diện cho Võ Minh, là sát thủ chữ Thiên của Võ Minh, thực lực mạnh nổi danh thiên hạ.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Thiên Khải ở phía đối diện từ từ giơ tay lên, sau đó hắn ta kéo giật phăng phần mũ choàng kín màu đen trên đầu. Tấm áo choàng bị giật và một khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra.
Khí chất của đối phương vô cùng nho nhã, cho người ta cảm giác như một tài tử nho nhã yếu ớt.
Nhưng ánh mắt của hắn ta lại hết sức nghiêm nghị và đầy khí chất của kẻ bề trên.
Đó chính là Thiên Khải.
Một người hết sức tự tin, hết sức điềm tĩnh, một người đầy mưu kế và tính toán chu toàn, thế mà hiện giờ hắn ta lại đứng sừng sững trước mặt Diệp Thiên.
Sự tự tin không còn nữa, sắc mặt không còn vẻ hờ hững nữa mà ngược lại hắn hoang mang và kinh ngạc thấy rõ. Trong đôi mắt đó lại càng tỏ vẻ mông lung vô định.
“Cậu, cậu rốt cục có thực lực thế nào?”, Thiên Khải lên tiếng hỏi những gì mà mình muốn biết.
Điều mà hắn ta tự tin nhất chính là thực lực của mình. Tuổi của hắn còn trẻ mà đã đạt thực lực tầng thứ mười, cũng chính vì thực lực mạnh mẽ nên hắn luôn trong tư thế ngạo nghễ ung dung.
Thế nhưng bây giờ mọi thứ đã chẳng còn nữa.
Từ giây phút một người giết chết cả hai võ sĩ tầng thứ mười thì sợi dây phòng ngự trong lòng hắn ta đã đứt lìa, thế giới quan như vỡ vụn.
Những gì còn lại trong hắn chỉ còn là sự khó tin và nỗi hoang mang vô định.
Diệp Thiên bật cười: “Sau tầng thứ mười”.
Thực ra đến bản thân anh cũng không biết thực lực của mình hiện giờ là gì vì khi chưa có được chân truyền của Thuỷ Tổ, khi anh vận hết sức lực thì đã vượt qua tầng thứ mười quá xa rồi.
Hiện giờ không chỉ giành được chân truyền của Thuỷ Tổ, lại có được sức mạnh đặc biệt từ những tảng đá vỡ của mê cung Thiên Ngoại, lại thêm sau đó hút cạn tu vi của Tô Vân Hải và Bạch Ngục cho nên Diệp Thiên của hiện tại đã không còn biết mình đang ở cảnh giới nào nữa rồi.
Có điều Diệp Thiên có một cảm giác rất trực quan rằng khi anh dùng hết sức, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến tất cả mọi người ở đây biến thành tro bụi và còn có thể huỷ hoại cái gọi là Đỉnh Thuỷ Tổ nữa.
“Hoá ra là vậy…”
Thiên Khải cười một nụ cười tàn nhẫn: “Từ sau tiệc mừng thọ ông cố Chu, tôi vẫn luôn do dự nên đứng về phía cậu hay đứng về phía Bắc Dương của Bắc Thiên Các”.
“Thậm chí trước đêm cuộc so tài của Bắc Thiên Các diễn ra, tôi còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng”.
“Nhưng mãi tới mấy ngày gần đây, nhà họ Diệp có người tới, lại cho tôi đãi ngộ rất cao, đó là sự đãi ngộ không thể nào chối từ khiến tôi hợp tác với bọn họ. Tôi dẫn theo Diệp Huy, tìm thấy vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, lấy đi Thuỷ Tổ Kiếm…”
“Đáng tiếc, mọi thứ có vẻ như không giống với những gì tôi nghĩ. Bắc Thiên Các có tính toán riêng của mình còn Thuỷ Tổ Kiếm lại mất đi thần tính”.
“Cho nên lựa chọn của tôi lại trở thành trò cười”.
“Nhưng đã chọn rồi thì đâm lao phải theo lao. Dù gì thì những gì mà nhà họ Diệp cho tôi quá hậu hĩnh, chỉ cần có thể ra ngoài thì có thể nhận được sự dẫn dắt của nhà họ Diệp, bước vào gia tộc ẩn thân trong truyền thuyết, tiến hành tu luyện”.
“Có điều vận mệnh lại trêu đùa với tôi. Bắc Dương phản bội lại tất cả mọi người còn cậu lại thể hiện cho mọi người thấy thực lực không thể nào tin nổi”..
“Tôi không cam tâm”.
Nói xong, Thiên Khải hít vào một hơi thật sâu, sau đó di chuyển.
Bóng hình hắn như mũi tên lửa, nhanh chóng xông lên, đem theo một luồng khí tức và sức mạnh có thể huỷ diệt tất cả rồi lao về phía Diệp Thiên.
Hắn ta muốn thử một lần, muốn biết khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên rốt cục là bao xa.
Diệp Thiên bình tĩnh nhìn về phía Thiên Khải đang lao vun vút tới. Anh chỉ giơ tay hoặc có thể nói là chỉ giơ một ngón tay.
Vút!
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên và bóng người Thiên Khải cũng theo đó mà khựng lại giữa không trung.
Giữa ấn đường của hắn đã bị một ngón tay chọc xuyên vào, máu tươi chảy ra lênh láng. Còn tay của hắn rõ ràng đập trúng vào trán Diệp Thiên nhưng người chịu đau lại là hắn.
Tay phải hắn vẹo đi, và gãy ngay lập tức.
“Cậu, cậu…”
Thiên Khải trợn tròn mắt kinh hãi. Nhưng ngay sau đó hắn ta lại nở nụ cười giống như đã nản lòng và nói: “Muốn biết tin tức của bố cậu thì một tháng sau tới Đông Đảo…”
Dứt lời, sắc mặt Thiên Khải tỏ vẻ như được giải thoát, xác hắn ngã ra đất.
Diệp Thiên nheo mắt nhìn.
Bố… Đông Đảo…
Cộp, cộp, cốp.
Sau đó Diệp Thiên không dừng bước mà cứ thế tới bên cạnh Diệp Huy.
Lúc này ba hồn bảy vía của Diệp Huy chỉ còn lại một phần hồn một phần vía. Hắn cứ thế ngây dại đứng một chỗ.
Nếu nói rằng hắn không nhìn thấy Tô Vân Hải và Bạch Ngục chết thế nào, cũng không biết Diệp Thiên mạnh cỡ nào thì vừa rồi, sau cái chết của Thiên Khải, hắn đã được chứng kiến một cách chi tiết tường tận.
Khoảng cách giữa hai người quá xa, nếu dùng con kiến và con voi để hình dung thì cũng đã đề cao Thiên Khải quá rồi. Thiên Khải căn bản không hề có khả năng là đối thủ của Diệp Thiên được.
“Có thể không giết tôi…”
Diệp Huy đột nhiên bật khóc. Giây phút Diệp Thiên đi tới phía trước hắn, hắn như thể không còn lấy hồn vía nữa, cứ thế quỳ dưới chân Diệp Thiên, nằm rạp ra đất và không ngừng dập đầu.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn hắn rồi thản nhiên hỏi: “Mục đích nhà họ Diệp cho cậu tới đây làm gì? Còn Đông Đảo là thế nào?”
Diệp Huy không dám chần chừ lập tức trả lời: “Mục đích của tôi tới đây chính là chân truyền ở vùng đất trọng yếu và còn phối hợp với Thiên Khải vừa hợp tác…để đoạt lấy Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Còn Đông Đảo, là một vùng đất của gia tộc quy ẩn. Bọn họ có người tài giỏi có thể khiến Thuỷ Tổ Kiếm khôi phục thần tính”.
Diệp Huy đem mọi thứ mình biết nói ra. Diệp Thiên nghe xong thì sáng mắt lên.
Mặc dù Thuỷ Tổ Kiếm với anh mà nói không có tác dụng gì nhưng nếu như có thể khôi phục lại nguyên trạng cho nó thì lại có thể khiến anh có được một số cảm ngộ khác.
Còn cái gọi là “thần tính” là thứ gì?
“Được rồi, cậu và tôi không thù hận, hôm nay tôi tha cho cậu một mạng”.
Diệp Thiên trả lời. Diệp Huy nghe vậy thì mừng rơi nước mắt, suýt chút nữa thì cao hứng quá mà ngất đi.
Nếu có thể sống thì chẳng ai muốn chết cả, thế nhưng giây phút sau đó, hắn ta lại đứng người.
Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên cử động ngón tay. Một luồng sức mạnh xuất phát từ đầu ngón tay, cứ thế thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Huy.
Chương 827: Di ngôn
Không ít người bắt đầu tỏ vẻ khó thở. Những võ sĩ thực lực mạnh hơn một chút thì không thay đổi quá nhiều vì bọn họ chỉ cần hít một hơi là có thể nhịn được rất lâu, nhưng đó chỉ là thời gian nín thở dài và còn xa mới đạt tới độ không cần thở.
Sau khi những người khác hít sạch oxy còn lại rồi thở ra, bọn họ cũng gặp phải trở ngại.
“Lão già Bắc Dương chết tiệt, ông ta đã tính toán mọi thứ rồi”, Bạch Ngục tự nhủ.
Khi Bắc Dương nói rằng lượng oxy ở đây chỉ có thể dùng trong mười lăm phút thì phần lớn các võ sĩ đương nhiên sẽ kiểm soát hơi thở, giảm bớt tần suất hít vào thở ra.
Nhưng khi đếm thời gian thì hiện giờ cũng đã quá mười lăm phút, cũng có nghĩa là Bắc Dương đã tính cả tần suất hít thở của bọn họ.
“Không thể thế này mãi, quá đông người”, đột nhiên người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng.
Bên trong hang động cũng có đến hơn trăm võ sĩ. Mỗi một người chỉ cần hít vào một cái là đã tốn biết bao oxy rồi.
“Lão già giấu đuôi kia đang nói gì thế?”, một thanh niên trẻ tuổi đứng gần đó lên giọng.
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì một cơn gió lạnh bạt tới. Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, gã thanh niên vừa lên tiếng kia đã ngã vật ra đất. Sau khi ngã ra, đôi mắt hắn trợn trừng phẫn nộ, máu tươi bắn tung toé và hắn đã ngừng thở.
Nhưng từ đầu đến chân hắn lại không hề có lấy một vết thương, thậm chí vừa rồi dưới hàng trăm con mắt nhìn, cũng không thể thấy rõ hung thủ là ai. Thế nhưng người thanh niên này là võ sĩ tầng thứ bảy, thế mà mới đó đã chết rồi.
“Tiểu Vân!”
Có một võ sĩ lớn tuổi đột nhiên hét lên rồi vội chạy tới chỗ thi thể của người thanh niên vừa chết kia.
Tay ông ta run rẩy. Sau khi kiểm tra một hồi, ông ta lập tức chỉ tay vào người mặc đồ kín bưng kia và nghiêm giọng chất vấn: “Là, là mày ra tay! Nhất định là mày hại cháu tao”.
Nói xong, ông ta lập tức ra tay.
Luồng khí tức của võ sĩ tầng thứ mười toát ra. Lão già này cũng là là một võ sĩ rất mạnh, gần đây vừa đột phá lên tầng thứ mười và còn dẫn theo cháu mình tới Bắc Thiên Các tham dự cuộc so tài, tiện thể va chạm với bên ngoài, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.
Hiện giờ cháu ông ta đã chết tại đây!
Hai người cùng ra tay. Bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ mười nhưng cũng có người mạnh kẻ yếu. Lão già mới đột phá lên tầng thứ mười kia rõ ràng không phải là đối thủ của kẻ mặc đồ kín bưng.
Ông ta bị đánh tới mức lùi sau liên tiếp. nhưng đã có người lên tiếng: “Mấy người này quá hống hách, bọn họ hợp tác với nhau ra tay với chúng ta trước, muốn giết tất cả chúng ta. Hiện giờ lại ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Không thể đợi chết được”.
“Phải liên kết lại với nhau, giết chết bọn họ”.
“Nhất định phải giết chết bọn họ. Tất cả tại bọn họ nên chúng ta mới bị nhốt trong đây không thể ra ngoài”.
Lúc này đám đông vô cùng căm phẫn. Quả bom cuối cùng cũng phát nổ.
Một bên nghĩ cách ra ngoài, một bên là khí oxy sắp cạn kiệt mà bọn họ còn xảy ra mâu thuẫn cho nên chỉ cần ra tay là ông chết, tôi sống.
Diệp Thiên và Đông Phương Tĩnh cùng Bách Mi đứng gần tường cho nên không ai tới đó. Thế nhưng Bách Mi lại là người khiến người ta phải chú ý đến.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cô ta trông xinh đẹp thu hút ánh nhìn, ngoài ra lại là người hợp tác với Bắc Thiên Các, cùng đứng về phe với Bạch Ngục nên đã bị những người khác chú ý từ lâu.
Do vậy mà chẳng lâu sau đó đã có người nhao tới.
“Tiện nhân, còn cô nữa”.
Người kia là võ sĩ tầng thứ tám.
Bách Mi hít vào một hơi thật sâu và vung nắm đấm ra. Cô ta còn chưa chạm vào đối phương thì đối phương đã bay luôn ra ngoài.
Bình thường Bách Mi luôn che giấu thực lực nhưng trong hoàn cảnh thế này, cô ta không cần thiết phải che giấu thực lực nữa.
Thực lực của một võ sĩ tầng thứ mười bộc phát khiến tên vừa xông lên kia lập tức phải thu tay về. Mọi người trông thấy thế thì tự hiểu lý do vì sao.
Dù có phẫn nộ thế nào thì bọn họ cũng không thể mù quáng xông lên nộp mạng được.
Bách Mi không ra tay đuổi cùng giết tận.
Tên kia ngã ra đất thì ói ra cả miệng máu, vết thương không quá nghiêm trọng.
“Tâm trạng tôi không tốt, tốt nhất đừng đụng đến tôi”, Bách Mi lạnh lùng nạt nộ.
Những võ sĩ tầng thứ chín trở xuống đều lùi về sau nhưng những võ sĩ tầng thứ chín trở lên lại liên thủ lại.
“Các người lùi về sau, để tôi đối phó”, lúc này một võ sĩ tầng thứ mười bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bách Mi, cười nói: “Là một mỹ nhân à?”
Sau đó, người này liếc mắt nhìn Đông Phương Tĩnh ở phía xa, ánh mắt ông ta sáng quắc lên.
Lại một mỹ nhân khác.
“Hai người là đồng bọn à? Nào, lên cả đi, thắng thì coi như các cô có bản lĩnh, thua thì xin lỗi nhé, tôi đây thích…gái đẹp!”
Võ sĩ tầng thứ mười này là một gã đàn ông trung tuổi mặt vuông chữ điền. Nhưng những lời nói lúc này của ông ta đã hoàn toàn huỷ đi hình tượng của bản thân ông ta và để lộ ra bộ dạng dâm dê giảo hoạt.
Bách Mi thấy thế thì càng lạnh lùng hơn nhưng lại tỏ vẻ thận trọng vì dù sao đối phương cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Mặc dù cô ta rất tự tin với thực lực của mình nhưng tự tin không có nghĩa là tự đại.
Vụt!
Và đối phương đã xông lên. Bách Mi vội tiếp chiêu.
Bịch, bịch, bịch!
Không hổ là màn giao đấu của võ sĩ tầng thứ mười, chỉ giao đấu tuỳ ý thôi cũng đủ khiến tứ phía chấn động, đặc biệt là mặt đất.
Mặt đất bùn bết lại với nhau bây giờ đã bay cuộn lên bắn quanh hang động.
Bề mặt nung đang bốc lên hơi nóng, lượng oxy giảm dần và mọi người thì đang tàn sát lẫn nhau.
Cảnh tượng lúc này trông thật thảm khốc với những tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
“Lợi hại…”
Sau khi võ sĩ tầng thứ mười kia giao đấu với Bách Mi thì liền nhận ra rằng cả hai bên không thể nhanh chóng đàn áp được đối phương nên ông ta lập tức đảo mắt nhìn sang Đông Phương Tĩnh.
“Chinh phục mỹ nhân này trước đã”.
Ông ta nhanh chóng nhận ra thực lực của Đông Phương Tĩnh vào tầng thứ tám. Mặc dù khả năng thiên bẩm không tồi, tiền đồ rộng mở nhưng hiện tại Đông Phương Tĩnh rõ ràng không phải là đối thủ của ông ta.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Ông không nên ra tay với chúng tôi”, giọng nói này hết sức thản nhiên.
Võ sĩ tầng thứ mười kia thấy thế thì vô thức nhìn về phía người vừa lên tiếng. Chỉ thấy người này dựa vào tường, bộ dạng như đang xem trò hay.
Và người đó chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên vốn dĩ không định nhúng tay vào một phần vì nhóm người phía Tô Vân Hải vốn đã hợp tác với Bắc Thiên Các cho nên có thể coi là kẻ địch, một nhóm người khác mặc dù không phải là kẻ địch nhưng chắc chắn không thể là bạn cho nên anh muốn đứng ngoài xem trò hay, đợi hai bên tự tàn sát lẫn nhau.
Khi có người ra tay với Bách Mi, Diệp Thiên cũng tỏ thái độ bàng quan. Mặc dù anh có quen biết với Bách Mi nhưng cũng chỉ là mối quan hệ bình thường, Diệp Thiên cũng sẽ không vì đối phương là phái nữ, trông xinh đẹp mà sẽ giúp đỡ.
Nhưng không ngờ đối thủ của Bách Mi lúc này lại không có mắt!
Chương 822: Không có mắt
“Hừ, mày là cái thá gì?”, võ sĩ tầng thứ mười kia đảo mắt nhìn Diệp Thiên và tỏ vẻ coi khinh.
Chủ yếu là vì Diệp Thiên che giấu khí tức, cái khí thế thể hiện ra ngoài cũng chẳng mạnh hơn người thường là bao, còn ông ta lại là võ sĩ tầng thứ mười.
Võ sĩ bình thường có thể nhìn nhầm nhưng võ sĩ tầng thứ mười thì tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm được.
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên là một kẻ thực lực kém cỏi cho nên sau khi tiện miệng nói một câu như vậy, ông ta lại nhìn Đông Phương Tĩnh chằm chằm.
Ông ta có thể nhận ra Đông Phương Tĩnh rõ ràng có thực lực tầng thứ tám, yếu hơn Bách Mi rất nhiều. Còn ông ta đạt tầng thứ mười, có muốn làm gì với nha đầu này cũng là việc dễ như trở bàn tay, mà hiện giờ thì ông ta lại không muốn lãng phí thêm thời gian nên cứ thế xông lên.
Thế nhưng ông ta đã bỏ qua một chi tiết đó là Bách Mi, người vừa giao đấu với ông ta đã dừng lại từ lâu và tỏ vẻ đầy hứng thú như đang xem trò hay. Cô ta cứ thế tập trung quan sát cảnh tượng võ sĩ tầng thứ mười kia xông lên.
Không hổ là võ sĩ tầng thứ mười, khi dốc toàn lực thì tốc độ nhanh tới mức người thường căn bản không thể nào nhìn ra, và khả năng di chuyển chỉ có thể tính trong tích tắc.
Thế nhưng giây phút sau đó, “phù” một tiếng. Võ sĩ tầng thứ mười vốn dĩ đang xông tới thì đột nhiên đững hình giữa không trung. Bách Mi cũng trợn tròn mắt với vẻ mặt không sao tin nổi.
Chỉ thấy võ sĩ tầng thứ mười kia đang bị một cánh tay bóp chặt vào cổ, trông như con mèo chưa đầy tháng và cứ thế bị người ta giữ chặt cổ với động tác hết sức nhẹ nhàng.
Ông ta có vùng vẫy thế nào cũng không hề có tác dụng. Vấn đề là người bị bóp cổ này là võ sĩ tầng thứ mười, vừa rồi ông ta còn giao đấu với Bách Mi rất hùng hổ, thế nhưng khi ông ta đổi mục tiêu thì lại bị người khác chèn ép.
“Khụ, khụ…”
Võ sĩ kia cố gắng vùng vẫy, sắc mặt ung dung và hống hách ban đầu bây giờ đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn là vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.
Ông ta cứng đơ người.
Trên đời này võ sĩ tầng thứ mười có thể không phải là người mạnh nhất nhưng cũng là cảnh giới đỉnh cao, đặc biệt là sau khi đột phá lên tầng thứ mười, ông ta chưa từng thua ai bao giờ vì không một ai dám thách thức ông ta.
Cho dù là những người có cùng cảnh giới thì cũng rất khó có thể đối kháng qua lại vì võ sĩ tầng thứ mười chính là đại diện cho sự “bất bại”, là thực lực Đỉnh Phong trong tất cả các tầng cảnh giới của võ sĩ.
Mỗi một võ sĩ tầng thứ mười đều nhận được sự cung kính của những võ sĩ tầng dưới.
Thế nhưng tất cả những gì đang xảy ra lại giống như thể một tấm kính, trong chốc lát xuất hiện khe hở và ngay sau đó thì cả bề mặt liền vỡ tan.
Những võ sĩ ở gần đó cũng đã quan sát được cảnh tượng này.
Dù gì trước đó cũng là màn tranh đấu của hai võ sĩ tầng thứ mười nên mọi người rất thích xem cuộc đối kháng của những võ sĩ mạnh hơn mình, thế nhưng chẳng mấy chốc mà người ta phải ngỡ ngàng.
Một người đường đường là võ sĩ tầng thứ mười lại bị người khác bóp chặt cổ, thậm chí đến phản kháng cũng không nổi.
Lúc này, Diệp Thiên đã lên tiếng: “Vốn dĩ ông có thể không chết, mục tiêu của tôi là những người mà các ông đang phải đối đầu, nhưng ông đã ra tay với chúng tôi thì trong mắt tôi, ông không khác gì bọn họ, cho nên kết cục… phải chết!”
Diệp Thiên dứt lời, võ sĩ tầng thứ mười kia trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, mặt mày sợ hãi.
Ngón tay Diệp Thiên khẽ động, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, võ sĩ tầng thứ mười bị bóp cổ kia đã gãy luôn phần cổ, sau đó đầu gật xuống vì không còn xương chống đỡ.
Võ sĩ tầng thứ mười cứ thế mà chết.
Một lát sau, Diệp Thiên mới thả tay, xác đối phương ngã vật ra đất, toàn thân ông ta trông giống như quần áo bị co rút, trông nhỏ hơn ban đầu rất nhiều.
Không sai, khi Diệp Thiên vừa tóm được đối phương thì đã hút trọn thực lực của đối phương, do vậy mà một võ sĩ tầng thứ mười đừng nói là phản kháng mà đến cả việc vùng vẫy cũng không thể nào làm ra nổi.
Tĩnh!
Những người đứng gần Diệp Thiên đều chìm vào trạng thái yên tĩnh một cách kỳ lạ. Những người vốn dĩ tụ tập lại với nhau thì lúc này lại giống như đã thương lượng xong, không một ai lên tiếng và cứ thế nhìn cái xác đối phương không rời mắt.
Trước đó chủ nhân của cái xác này rõ ràng có thực lực tầng thứ mười, thế mà nay chỉ còn là cái xác, chết vô cùng chóng vánh.
Đến cuộc giao chiến kịch liệt mà bọn họ tưởng tượng ra trong đầu cũng không xảy ra. Đối phương như thể đã bị giết trong tích tắc vậy.
Đúng, trong tích tắc!
Có thể giết một võ sĩ tầng thứ mười trong tích tắc là một người có thực lực thế nào?
Đột nhiên trong đầu bọn họ xuất hiện một câu hỏi, thế là bọn họ nhìn sang Diệp Thiên với vẻ tôn kính nhưng đầy hoang mang.
“Sao lại dừng rồi? Mau ra tay đi!”
“Ký oxy sắp không đủ nữa rồi”.
Cả đám người đứng cách đó tương đối xa đột nhiên thấy bên này dừng tay thì lên tiếng trách móc.
Nhưng ngay sau đó, đã có người lên tiếng: “Trình…Trình Phi tiền bối chết rồi”.
“Không phải chỉ có một người chết thôi sao, có gì mà phải kinh ngạc…”, giọng nói vốn dĩ còn tỏ vẻ ngó lơ thì sau đó đột nhiên ngừng bặt, như thể bị cái tên này làm cho ngỡ ngàng.
Trình Phi chính là võ sĩ tầng thứ mười và vừa mới chết. Nếu như là võ sĩ khác nói cái tên này ra thì người biết e rằng không nhiều. Nhưng một võ sĩ tầng thứ mười, lại còn vừa đột phá lên tầng thứ mười thì cái tên của ông ta đương nhiên được tất cả mọi người ghi nhớ.
Vì thực lực sau khi đạt tới tầng thứ mười là sự tồn tại đỉnh cao của thế giới này rồi, cái tên đó đương nhiên được tất cả mọi người ghi nhớ.
“Cái gì?”
Đột nhiên có không ít người run rẩy xông tới. Khi tận mắt chứng kiến cái xác của Trình Phi thì bọn họ đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đặc biệt là hai đồ đệ của Trình Phi, cứ thế xông tới bên xác Trình Phi, sắc mặt tỏ vẻ khó tin và kinh ngạc. Bọn họ cuống lên: “Sư phụ!”
Thế nhưng Trình Phi đã chết rồi, cho dù bọn họ có gọi thế nào thì ông ta cũng không thể tỉnh lại.
Rất nhanh, cảnh tượng chiến đấu ban đầu đã ngừng lại hẳn. Trên nền đất có không ít xác chết. Có võ sĩ tầng thứ tám, cũng có võ sĩ tầng thứ chín, thế nhưng thực lực càng mạnh thì số người chết đương nhiên càng ít.
Ví dụ như võ sĩ tầng thứ chín chỉ có một người chết nhưng cũng đủ để khiến người ta phải náo loạn một phen.
Chỉ có điều khi mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng vì cái chết của võ sĩ tầng thứ chín thì đột nhiên lại xảy ra một chuyện khiến người ta không sao tin nổi.
Chương 823: Sát phạt võ sĩ tầng thứ mười
Có võ sĩ tầng thứ mười chết sao? Tất cả mọi người đều tỏ ra khó tin, không dám tin đây là sự thật.
Vì đạt tới tầng thứ mười thì thực lực đã là sự thay đổi một trời một vực rồi.
Ngoại trừ võ sĩ vừa đột phá lên tầng thứ mười giao đấu với võ sĩ tầng thứ mười Đỉnh Phong còn có khả năng phân định rõ ràng sống chết, nếu không thì cuộc giao đấu của hai võ sĩ cùng tầng thứ mười như nhau, đừng nói là nhanh chóng phân định được sống chết mà cho dù định ra được kẻ thắng người thua cũng là việc vô cùng khó khăn.
Chí ít thì không thể nào vừa mới ra tay đã khiến một võ sĩ tầng thứ mười chết ngay được.
Vả lại võ sĩ tầng thứ mười vừa bỏ mạng này còn là người vừa đột phá lên tầng thứ mười chứ không phải là võ sĩ tầng thứ mười lâu năm, thực lực chí ít cũng rơi vào giữa tầng thứ mười.
“Là cậu?”, sau khi biết người giết Trình Phi là Diệp Thiên, từng ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn lên người Diệp Thiên, vả lại rất nhanh chóng đã có người nhận ra Diệp Thiên.
Từ khi vào Bắc Thiên Các, Diệp Thiên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ở ải đầu tiên, Diệp Thiên đi trên đàn Sếu trắng qua khoảng cách dài cả trăm mét với độ sâu thăm thẳm, sau đó ở bên trong ngọn núi lửa ở ải thứ hai, Diệp Thiên đã cứu không ít người.
Cũng ở bên trong mê cung ở ải thứ ba, lại chẳng thấy Diệp Thiên đâu. Không ít người còn cho rằng Diệp Thiên đã gặp phải chuyện chẳng lành cho nên khi thấy anh thì người ta tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Bạch Ngục cau mày giống như lần đầu tiên quan sát Diệp Thiên. Hắn nhìn với con mắt thăm dò khác thường. Trong lòng hắn lúc này trỗi dậy sự kinh ngạc vì đối phương có thể giết chết một võ sĩ tầng thứ mười.
Phía hai sư đồ Lạc Bắc Môn, Tô Vân Hải thì nheo mắt, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì còn Chu Phong thì ngỡ ngàng nhưng lại có đôi chút hối hận.
Lý do hắn không tự tin rất đơn giản, đó chính là Diệp Thiên cũng trạc tuổi hắn mà hiện giờ hắn mới chỉ đạt tầng thứ tám, cũng được coi là thiên tài rồi, thế nhưng đối phương cho dù có lợi hại, khả năng thiên bẩm tốt thì cùng lắm cũng chỉ giết chết được võ sĩ tầng thứ chín.
Thế nhưng bây giờ cái xác của một võ sĩ tầng thứ mười nằm bất động dưới chân hắn, chuyện này phải giải thích sao đây?
Lẽ nào là do võ sĩ tầng thứ mười kia không cẩn thận nên bị đánh lén? Nghĩ thế nào cũng không thể có khả năng này được.
Võ sĩ tầng thứ mười làm sao có thể bị đánh lén đến mức bỏ mạng thế này được?
“Tiểu tử, không cần biết cậu dùng cách gì giết đi Trình Phi nhưng cách làm của cậu có phải là định đối đầu với tất cả những người ở đây không?”, lúc này một lão già tóc bạc phơ lên tiếng hỏi Diệp Thiên.
Lão già này chính là Long tiền bối của nhà họ Long – một gia tộc quy ẩn.
Diệp Thiên lãnh đạm đáp: “Tôi chỉ xem trò hay thôi. Người này không có mắt, muốn bắt nạt người của tôi, tôi chỉ có thể ra tay kết liễu ông ta thôi”.
Đông Phương Tĩnh nép sau Diệp Thiên. Bóng người Diệp Thiên cho cô một cảm giác hết sức an toàn. Khi nghe thấy ba từ “người của tôi”, trái tim cô khẽ run nhưng trong lòng lại chỉ biết thầm cười khổ.
Những ngày tháng quen biết tiếp xúc với Diệp Thiên, cô cũng có chút hiểu biết về anh cho nên Đông Phương Tĩnh biết rằng những lời mà Diệp Thiên vừa nói chỉ là cách anh đối xử với người của mình, giống như Chu Hoàng và Bạch Tử U chứ không hề có bất cứ ý gì khác, càng không thể xuất hiện tình cảm nam nữ trong đó.
Đương nhiên người giống như Diệp Thiên, Đông Phương Tĩnh không dám nghĩ xa xôi, chỉ là đôi khi cô cũng mơ mộng một chút.
“Ồ?”, Long tiền bối nghe Diệp Thiên trả lời xong thì liếc mắt nhìn sang Đông Phương Tĩnh và phát hiện cô gái này trông hết đỗi xinh đẹp. Trong lòng ông ta cũng tự có đáp án rõ ràng.
Thế là ông ta gật đầu, nói: “Tôi khá hiểu con người Trình Phi. Ông ta không phải là người xấu nhưng điểm trừ duy nhất chính là hơi háo sắc. Kể cả hôm nay ông ta chết, cũng bởi nguyên do này. Cậu thanh niên, hiện tại mục tiêu của chúng tôi không phải là tàn sát lẫn nhau, mà là những người này đã tính mưu kế từ trước và bắt tay hợp tác với Bắc Dương, chuẩn bị giết chết chúng tôi. Hiện giờ âm mưu bại lộ nhưng bọn họ vẫn hống hách, chi bằng liên thủ lại giết bọn họ trước rồi nghĩ cách ra ngoài?”
Câu này của ông ta có ý tứ lôi kéo Diệp Thiên. Trước tiên chưa cần bàn Diệp Thiên giết Trình Phi thế nào. Nhưng người có thể giết một võ sĩ tầng thứ mười thì cũng đủ để chứng minh thực lực rồi. Vả lại, những người sống tới tuổi này rồi cho nên từng trải qua nhiều chuyện.
Bọn họ biết rằng hiện giờ không phải là lúc đắc tội với phe trung lập, phải lôi kéo tăng thêm thực lực cho bên mình thì mới có thể đối phó với nhóm người phía Tô Vân Hải.
“Diệp Thiên, đừng nghe lão già này nói”.
Lúc này Tô Vân Hải đột nhiên lên tiếng: “Nếu như chúng tôi có ý định giết người thì sao có thể để cậu sống đến bây giờ? Cho nên lão già này nói năng hàm hồ. Thế này, giờ cậu hợp tác với chúng tôi xử lý bọn họ. Với sự hiểu biết của chúng tôi về Bắc Thiên Các thì cơ hội ra ngoài sẽ cao hơn”.
Ông ta cũng chuẩn bị lôi kéo.
Mặc dù trong lòng Chu Phong cũng không cam tâm tình nguyện nhưng hắn ta cũng biết rằng tình thế nguy cấp cho nên cũng cười nói: “Anh Diệp, thực sự xin lỗi anh, trước đó đều là tôi lỗ mãng, đắc tội với anh, xin anh lượng thứ. Mọi người cùng hợp tác, sau khi ra ngoài tôi nhất định sẽ quỳ xuống tạ tội với anh”.
Cả hai sư đồ bọn họ hợp lại nói, vả lại Chu Phong nói rằng sau khi hợp tác rồi ra ngoài hắn mới xin lỗi chứ không phải là xin lỗi ngay bây giờ.
“Các người…”, cả nhóm người phía Long tiền bối lúc này tỏ ra kinh ngạc.
Còn có thể thế này sao?
Long tiền bối vội nói với Diệp Thiên: “Cậu thanh niên, đừng tin lời bọn họ. Đám người này đều là loại ăn không nhả xương. Nếu không phải vừa rồi Bắc Dương của Bắc Thiên Các lên tiếng và nói rõ sự việc ra thì đến giờ chúng tôi e rằng còn bị mắc trong cái bẫy của bọn họ”.
“Đúng vậy, không thể tin lời bọn họ nói được”.
“Bây giờ chỉ cần hợp tác xử lý bọn họ thì mới có thể tìm được đường ra”.
“Bắc Dương nói không chừng còn bày mưu gì đó, ngộ nhỡ nghe lời bọn họ, tới cuối cùng mắc bẫy thì chết chắc”.
Nhóm người phía Long tiền bối khuyên can Diệp Thiên. Có thêm được sự tham gia của một võ sĩ tầng thứ mười là có thể tăng thực lực lên vô số lần.
Bọn họ vốn dĩ đã mất đi Trình Phi, nếu Diệp Thiên không hợp tác với bọn họ, thậm chí hợp tác với đối phương thì kết cục không cần nói cũng có thể biết.
Kết quả cuối cùng chính là đám người phía bọn họ sẽ chết sạch không còn mống người còn người của đối phương có khả năng sẽ vì hợp tác với Bắc Dương mà có thể rời khỏi đây.
Nếu thật sự như vậy thì sẽ rất đáng sợ.
“Diệp Thiên, hợp tác với chúng tôi, cơ hội ra ngoài sẽ lớn hơn. Đám người kia chỉ là một lũ ô hợp, kể cả cuối cùng bọn họ có thắng thì cũng đừng hòng ra ngoài được”, Tô Vân Hải lại lên tiếng.
Vả lại lần này đến cả Bạch Ngục cũng nói thêm: “Tiểu tử, nếu cậu lựa chọn hợp tác với chúng tôi thì khi ra ngoài tôi sẽ dùng công lao của tôi xin hội trưởng tặng Bách Mi cho cậu”.
“Không phải hai người nói chuyện hợp lắm sao? Nhưng Bạch Cốt Hội của chúng tôi có quy định, thành viên trong hội phải giữ mình, không được quan hệ với người bên ngoài, nhưng nếu như có cống hiến thì có thể phá bỏ quy định này”, Bạch Ngục mặc dù miệng thì nói lời này nhưng mắt lại hằn lên ánh nhìn lạnh lùng tôi độc.
Chương 824: Tranh giành hợp tác
“Bạch Ngục, anh im miệng”, Bách Mi nghe Bạch Ngục nói vậy thì lập tức lên tiếng nạt lại. Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô ta vô thức liếc sang Diệp Thiên.
Khi cô ta nhận ra Diệp Thiên vẫn thản nhiên như thường thì trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại tỏ vẻ thất vọng, có điều cô ta lại không thể hiện ra mặt.
Bạch Ngục nhếch miệng, hắng giọng, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Cục diện lúc này trở thành hai bên tranh giành Diệp Thiên vì hai bên không thể có thêm sự hợp tác nào nữa, vậy thì chỉ có thể cùng liều với nhau người sống kẻ chết mà thôi.
Thế nhưng tiền đề phải là thực lực ngang bằng nhau. Mặc dù phía Long tiền bối người đông nhưng phần lớn đều là những võ sĩ từ tầng tám trở xuống, cũng có những võ sĩ tầng thứ chín nhưng chẳng được mấy người.
Còn võ sĩ tầng thứ mười thì căn bản ít hơn bên phía Tô Vân Hải.
Hiện giờ Trình Phi đã chết, nếu không có thêm võ sĩ tầng thứ mười gia nhập thì kết cục về cơ bản đã được định sẵn.
Cho nên kể cả là bước ra từ gia tộc quy ẩn, thân phận tối cao nhưng lúc nào Long tiền bối cũng phải hạ giọng xuống nước mời Diệp Thiên gia nhập đội của mình.
“Không được rồi…khí oxy sắp cạn kiệt”, đột nhiên có võ sĩ thở gấp, vội vàng lên tiếng.
Trong chốc lát, bầu không khí vốn căng thẳng thì lúc này càng trở nên nặng nề hơn.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng: “Tô môn chủ, đồng ý hợp tác với ông cũng rất đơn giản, điều kiện là đáp ứng yêu cầu của tôi”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt đám người phía Tô Vân Hải mừng thấy rõ, còn nhóm người phía Long tiền bối thì méo xệch cả mặt.
“Ha ha, có điều kiện gì, cậu cứ nói”, Tô Vân Hải lập tức hỏi.
“Rất đơn giản, ông bảo đồ đệ cưng của ông quỳ xuống xin lỗi tôi”, Diệp Thiên chỉ vào Chu Phong bên cạnh.
Vốn dĩ Chu Phong còn đang mang theo nụ cười thì sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, hắn ta đơ người.
Thế nhưng Tô Vân Hải lại không coi điều kiện này là việc gì khó khăn. Ông ta lập tức nói với Chu Phong: “Phong Nhi, còn không mau quỳ xuống tạ tội với cậu Diệp”.
Chưa nói tới những cái khác mà đồ đệ của ông ta vốn dĩ trước đó cũng từng đắc tội với Diệp Thiên. Kể cả không hợp tác thì chỉ cần Diệp Thiên đứng về phe mình, không nhúng tay vào, ông ta cũng sẽ bảo Chu Phong làm vậy chứ đừng nói tới việc Diệp Thiên gia nhập vào phe ông ta.
Vậy thì càng nên làm rồi.
“Vâng…”, Chu Phong giật giật khoé mắt, tỏ vẻ không cam tâm, đặc biệt là lúc này, dưới con mắt của bao nhiêu người, hắn lại càng có cảm giác như thể đang lột đồ trước mặt người ta vậy.
Cảm giác khó chịu khác thường nhưng tình thế bắt buộc phải làm vậy, cho nên cuối cùng Chu Phong cũng quỳ gối trước mặt Diệp Thiên vả lại còn dập đầu xuống đất mấy cái.
“Anh Diệp, xin anh đại lượng tha thứ cho sự mạo phạm trước đó của tôi”, Chu Phong cố gắng xin lỗi nhưng trong lòng hắn lại căm thù Diệp Thiên hơn bao giờ hết.
Vả lại hắn đã thề rằng sau khi ra ngoài sẽ bảo sư phụ ra tay giết chết Diệp Thiên. Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!
Diệp Thiên đương nhiên không biết những gì Chu Phong đang nghĩ. Anh nhìn Chu Phong quỳ xuống dập đầu tỏ vẻ hài lòng rồi gật đầu, nói: “Cậu có thể tự sát được rồi”.
Chỉ vài từ ngắn gọn được Diệp Thiên nói ra. Chu Phong vốn cho rằng ý Diệp Thiên nói là “cậu có thể đứng dậy được rồi” nhưng sau khi phản ứng lại, hắn ta mới nhận ra không phải Diệp Thiên bảo hắn ta đứng dậy mà là bảo hắn tự sát.
“Anh, anh có ý gì?”, hắn ta lập tức chất vấn.
Không chỉ Chu Phong mà đến cả Tô Vân Hải và những người khác cũng đơ người.
Tô Vân Hải cau mày, chậm rãi nói: “Cậu Diệp, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Diệp Thiên lắc đầu: “Tôi không nói đùa, tôi tin rằng một người theo võ đạo như ông có lẽ cũng cảm nhận được sát khí vừa rồi trên người đồ đệ của ông chứ?”
“Cái này…”, Tô Vân Hải sững người.
Ông ta thật sự đã cảm nhận được sát khí vừa rồi trên người Chu Phong, về điểm này thì đối với những võ sĩ ở cảnh giới cao rất dễ dàng có thể cảm nhận được.
“Cậu Diệp, chỉ là để lộ sát khí mà phải tự sát sao?”, Tô Vân Hải hỏi lại.
“Đúng”.
Diệp Thiên gật đầu như lẽ thường, nói: “Đương nhiên nếu hắn ta không muốn tự sát thì tôi có thể ra tay giúp hắn”.
“Người muốn giết tôi phải rơi vào vòng nguy hiểm. Con người tôi cũng giống Tô môn chủ thôi. Thôi thận trọng với những người khác quen rồi, không quen để cho những kẻ muốn gây ra nguy hiểm cho tôi được sống, như vậy sẽ khiến tôi thấp thỏm lo âu, cảm thấy bất an”.
Diệp Thiên nói những lời này rất nghiêm túc, giống như thể anh đã ghi nhớ việc này và cần xử lý triệt để, vả lại anh còn lấy thói quen của Tô Vân Hải ra minh chứng.
Nếu ông ta phản bác lại thì cũng chính là đang phản bác lại cách làm của chính bản thân mình. Vì Tô Vân Hải nổi tiếng thận trọng, thậm chí cũng vì quá thận trọng nên ban đầu không biết bao nhiêu người chết dưới tay ông ta.
Lý do ông ta giết người rất đơn giản, đó chính là những người khác đừng để lộ ra sát khí đối với ông ta.
Vốn dĩ là một chuyện không quá nghiêm trọng nhưng lúc này lại trở thành nghiêm trọng. Ông ta vốn dĩ vì người khác để lộ sát khí mà giết người ta, vậy thì tới đồ đệ ông ta thì không phải chết sao?
“Mẹ kiếp”.
Chu Phong đột nhiên đứng dậy chỉ thẳng vào Diệp Thiên chửi bới: “Mẹ kiếp mày là cái thá gì? Không phải mày nhân lúc võ sĩ tầng thứ mười kia bị thương rồi đánh lén nên ông ta mới chết hay sao? Bây giờ tìm mày hợp tác đã là cho mày sĩ diện rồi, mẹ kiếp, mày còn định uy hiếp bọn tao, còn muốn giết tao à?”
“Sư phụ, không cần cho hắn ta sĩ diện nữa, cứ giết chết hắn ta đi”, Chu Phong nghiến răng rít lên.
Mắt hắn đỏ ngầu, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, chỉ hận không thể tróc xương lột da, ăn thịt và hút máu Diệp Thiên.
Vừa rồi mình còn quỳ xuống trước mặt thể loại này sao? Hiện giờ Chu Phong rất hối hận.
“Xem ra tôi phải ra tay giải quyết rồi”, Diệp Thiên lắc đầu nói.
“Phong Nhi, mau tránh”, Tô Vân Hải lập tức thay đổi và hét lên. Ông ta giơ tay chuẩn bị đẩy Chu Phong nép sau mình.
Thế nhưng đã muộn rồi, hoặc có thể nói tốc độ của ông ta quá chậm.
Một cánh tay đã giơ ra tóm chặt lấy cổ Chu Phong. Sắc mặt đối phương sợ hãi thấy rõ.
Sau đó thì chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, là tiếng xương gãy.
Sau khi mọi người phản ứng lại thì đã thấy cái xác bị Diệp Thiên tiện tay quẳng xuống đất, vả lại Chu Phong chết giống như võ sĩ Trình Phi trước đó, đều co rúm người lại còn thành một nhúm.
“Diệp Thiên, mày muốn chết”.
Tô Vân Hải lặng người nhìn cái xác đồ đệ. Đây chính là đồ đệ mà ông ta coi trọng nhất, thậm chí còn là đồ đệ mà ông ta chú tâm bồi dưỡng, sau này là môn chủ mới của Lạc Bắc Môn.
Thế mà hiện giờ đồ đệ của ông ta chết rồi, cho nên ông ta phẫn uất vô cùng.
Tô Vân Hải xông lên.
Diệp Thiên coi như không rồi móc móc tay với bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng ở gần đó, thản nhiên nói: “Các người cũng lên cả đi, đừng đợi tôi phải đích thân ra tay giải quyết từng người một”.
Chương 825: Lên hết đi
Diệp Thiên cùng móc tay với Bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng kia ý bảo cả hai bọn họ cùng lên cả đi.
“Đây, người này điên rồi sao?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Tô Vân Hải, Bạch Ngục, và còn có người chưa lộ diện kia đều là võ sĩ tầng thứ mười”.
“Đúng vậy, vả lại vừa rồi trong cuộc hỗn chiến, thực lực mà mấy người này thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với võ sĩ tầng thứ mười bên phía chúng ta”.
“Tên Diệp Thiên này trông tuổi cũng chừng Chu Phong vừa rồi. Khoảng hai mấy nhỉ, thế mà dám thách thức cả võ sĩ tầng thứ mười, và còn thách thức cả mấy võ sĩ tầng thứ mười nữa”.
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, đến cả Long tiền bối cũng ngỡ ngàng. Thế nhưng mọi người đều lần lượt lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên quá hống hách.
Long tiền bối lên tiếng dứt khoát: “Các vị chuẩn bị tinh thần đi, đợi sau khi tiểu tử kia đánh xong thì lập tức ra tay, chúng ta chính là ngư ông đắc lợi. Khí oxy hết rồi thì nín nở một lát”.
“Đợi giải quyết xong những người ở phía đối diện thì tới lúc đó mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tìm đường ra”.
Long tiền bối lên tiếng vạch ra kế hoạch. Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên chỉ là viên đạn bị tung ra trước mà thôi, kết cục chắc chắn chỉ còn con đường chết cho nên bọn họ phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sau khi Diệp Thiên bị nhóm người phía đối phương giết chết thì bọn họ sẽ ra tay lập tức, không cho phía Tô Vân Hải cơ hội hít thở.
Tô Vân Hải là người đầu tiên xông về phía Diệp Thiên. Người thứ hai chính là Bạch Ngục, chỉ còn người mặc đồ kín bưng kia là không hề có động tĩnh gì.
Diệp Huy đứng một bên vội lên tiếng: “Tại sao ông lại không ra tay?”
Người mặc đồ kín bưng kia bình tĩnh trả lời: “Cậu không nghĩ xem tại sao hắn ta có thể ra khỏi mê cung sao?”
Diệp Huy lặng người rồi vô thức lên tiếng: “Ra khỏi mê cung khó lắm sao?”
Hắn ta cũng đi ra từ mê cung, cảm thấy chỉ lãng phí thời gian mà thôi chứ chẳng có gì đặc biệt, vả lại hắn ta còn là võ sĩ tầng thứ tám.
Người mặc đồ kín bưng có vẻ như đang cười rồi lên tiếng: “Cậu đã quên Bắc Dương nói gì rồi. Các công tắc bên trong mê cung không giống nhau, bên trong mê cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau”.
“Cho nên người có thể ra khỏi mê cung thì thực lực không phải hạng vừa đâu”.
“Thế nhưng…đã có hai người ra tay rồi, vả lại hắn có mạnh thế nào thì cũng không thể mạnh tới mức một chọi lại được hai”.
Đây chính là sự tự tin về sức mạnh tuyệt đối.
Diệp Huy đột nhiên gật đầu, nói: “Cũng phải, tên tiểu tử này cho dù có mạnh thế nào đi nữa thì dưới sự liên thủ của Tô Môn Chủ và tên họ Bạch kia thì cũng không thể nào có cơ hội sống sót”.
Thực lực và khả năng chiến đấu của võ sĩ tầng thứ mười không phải là thứ mà những võ sĩ ở tầng cảnh giới như hắn ta có thể tưởng tượng được, nhưng hai võ sĩ tầng thứ mười đối đầu với một võ sĩ tầng thứ mười thì kết quả rất dễ có thể đoán định được.
Chắc chắn phần thắng thuộc về hai võ sĩ tầng thứ mười cùng phe rồi. Về điều này thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết vì đó là chuyện đương nhiên.
“Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài thế nào được?”, Diệp Huy đã không còn nghĩ tới việc đã có kết quả từ trước nữa. Hắn ta vội hỏi về việc quan trọng trước mắt, đó chính là làm thế nào để ra ngoài.
Nếu không thể ra ngoài thì coi như người thắng cuối cùng chính là bọn họ, đó chẳng qua cũng chỉ là “dược liệu” của Bắc Dương mà thôi.
Người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng: “Phương án thực ra Bắc Dương đã nói từ trước rồi, đó chính là cần người chết. Chỉ cần số lượng người chết hòm hòm rồi thì nơi này chắc chắn sẽ có thay đổi”.
“Tới lúc đó đương nhiên có thể ra ngoài”.
Nghe tới đây, Diệp Huy mặt đầy khổ tâm. Thực lực của hắn ta yếu ớt, cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ tám, lại thêm bầu không khí xung quanh ngày càng ít oxy hơn, kể cả hắn ta có hít một hơi thật sâu rồi nhịn thở thì cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Thế nhưng cũng may đi theo đại lão, không cần phải sợ bị người ta dùng võ lực chèn ép đến chết.
Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường. Đến cả một nơi gần đó cũng có những tiếng thét kinh ngạc.
“Cẩn thận”.
Đương lúc Diệp Huy chuẩn bị quay qua nhìn thì tiếng thét bên cạnh hắn ta vang lên.
Nhưng cũng đã muộn. Hai bóng người bay ra ngoài, cứ thế theo đà ngã ngay vào người Diệp Huy.
Diệp Huy đột nhiên bị người khác đè lên với trọng lượng nặng thì cũng bay theo. Còn bóng người ngã trúng hắn ta, sau khi va vào tường, ngã ra đất thì ói liên tiếp ra cả miệng toàn máu là máu.
Sau khi ói ra vài ngụm máu, Diệp Huy mới nhìn rõ hai bóng người va chạm với mình chính là Bạch Ngục và Tô Vân Hải.
Lúc này cả hai người bọn họ như thể bị hút cạn lượng nước trong cơ thể, đôi mắt trợn tròn, trên khuôn mặt chỉ toàn vẻ kinh ngạc và sợ hãi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau đó, cả hai người không còn thở nữa!
Diệp Huy cứng đơ người. Hắn bấc giác run rẩy, giống như thể trong chốc lát rơi vào thế giới toàn băng tuyết. Hang động vốn dĩ nóng vì có bề mặt nung thì lúc này lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Chết… chết rồi…”, Diệp Huy cố gắng ngẩng đầu nén cơn đau và nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên ở cách đó không xa.
Hắn gần như vỡ oà, hoặc có thể nói là cả thế giới của hắn như sụp đổ.
Tô Vân Hải, Bạch Ngục… Hai người bọn họ là võ sĩ tầng thứ mười kia mà? Tại sao đột nhiên lại có thể chết như vậy được?
Quan trọng hơn cả là hắn còn chưa nhìn rõ bọn họ chết thế nào. Không chỉ mình hắn mà lúc này bên trong hang động cuối cùng cũng chìm vào yên lặng, bầu không khí hiếm thấy, giống như thể sự huyên náo và tranh đấu trước đó đều chỉ là ảo tưởng vậy.
Từng ánh mắt, từng khuôn mặt ngỡ ngàng đều đổ dồn lên người Diệp Thiên.
“Cậu, cậu…”
Long tiền bối đứng cách đó khá gần, lúc này ông ta kinh ngạc vội lùi về sau, hồn phách như thể tiêu tán.
Ông ta từng giao đấu với Tô Vân Hải. Tô Vân Hải là võ sĩ tầng thứ mười rất lợi hại. Ông ta dùng hết sức ra tay, cuối cùng cả hai người đều hao tổn sức lực nhưng người thua lại là ông ta.
Thế nhưng vừa rồi một võ sĩ tầng thứ mười như Tô Vân Hải, một võ sĩ tầng thứ mười là Bạch Ngục lại bại dưới tay Diệp Thiên và mọi chuyện chỉ xảy ra trong phút chốc.
Cho dù Bạch Ngục là võ sĩ tầng thứ mười yếu hơn một chút nhưng khi hai người bọn họ liên thủ lại thì e rằng chẳng có bất cứ ai ở đây dám nói mình có thể lấy một chọi hai, lại càng không có ai dám nghĩ rằng việc này có thể xảy ra.
Có điều nó lại xảy ra rồi.
“Cậu rốt cục là người của gia tộc quy ẩn nào?”, Long tiền bối hỏi.
Trong mắt ông ta, một người có thể lấy sức của một mình mình giết chết hai võ sĩ tầng thứ mười trong gang tấc như vậy thì chỉ có thể là người của gia tộc quy ẩn. Vì chỉ có gia tộc quy ẩn mới còn giữ lại nguyên vẹn không gian cổ xưa kia, cũng chỉ có môi trường tự nhiên ngày xưa mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy.
Mọi người đều chăm chú quan sát Diệp Thiên, chờ đợi câu trả lời. Bách Mi trợn tròn mắt nhìn.
Cô ta ngây dại nhìn về phía cách đó không xa, nơi có cái xác của Bạch Ngục. Không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt lại tỏ ra thảnh thơi hơn hẳn.
Chương 826: Gia tộc quy ẩn?
Diệp Thiên cùng móc tay với Bạch Ngục và người mặc đồ kín bưng kia ý bảo cả hai bọn họ cùng lên cả đi.
“Đây, người này điên rồi sao?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Tô Vân Hải, Bạch Ngục, và còn có người chưa lộ diện kia đều là võ sĩ tầng thứ mười”.
“Đúng vậy, vả lại vừa rồi trong cuộc hỗn chiến, thực lực mà mấy người này thể hiện ra còn mạnh hơn nhiều so với võ sĩ tầng thứ mười bên phía chúng ta”.
“Tên Diệp Thiên này trông tuổi cũng chừng Chu Phong vừa rồi. Khoảng hai mấy nhỉ, thế mà dám thách thức cả võ sĩ tầng thứ mười, và còn thách thức cả mấy võ sĩ tầng thứ mười nữa”.
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, đến cả Long tiền bối cũng ngỡ ngàng. Thế nhưng mọi người đều lần lượt lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên quá hống hách.
Long tiền bối lên tiếng dứt khoát: “Các vị chuẩn bị tinh thần đi, đợi sau khi tiểu tử kia đánh xong thì lập tức ra tay, chúng ta chính là ngư ông đắc lợi. Khí oxy hết rồi thì nín nở một lát”.
“Đợi giải quyết xong những người ở phía đối diện thì tới lúc đó mọi người cùng đồng tâm hiệp lực tìm đường ra”.
Long tiền bối lên tiếng vạch ra kế hoạch. Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên chỉ là viên đạn bị tung ra trước mà thôi, kết cục chắc chắn chỉ còn con đường chết cho nên bọn họ phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sau khi Diệp Thiên bị nhóm người phía đối phương giết chết thì bọn họ sẽ ra tay lập tức, không cho phía Tô Vân Hải cơ hội hít thở.
Tô Vân Hải là người đầu tiên xông về phía Diệp Thiên. Người thứ hai chính là Bạch Ngục, chỉ còn người mặc đồ kín bưng kia là không hề có động tĩnh gì.
Diệp Huy đứng một bên vội lên tiếng: “Tại sao ông lại không ra tay?”
Người mặc đồ kín bưng kia bình tĩnh trả lời: “Cậu không nghĩ xem tại sao hắn ta có thể ra khỏi mê cung sao?”
Diệp Huy lặng người rồi vô thức lên tiếng: “Ra khỏi mê cung khó lắm sao?”
Hắn ta cũng đi ra từ mê cung, cảm thấy chỉ lãng phí thời gian mà thôi chứ chẳng có gì đặc biệt, vả lại hắn ta còn là võ sĩ tầng thứ tám.
Người mặc đồ kín bưng có vẻ như đang cười rồi lên tiếng: “Cậu đã quên Bắc Dương nói gì rồi. Các công tắc bên trong mê cung không giống nhau, bên trong mê cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau”.
“Cho nên người có thể ra khỏi mê cung thì thực lực không phải hạng vừa đâu”.
“Thế nhưng…đã có hai người ra tay rồi, vả lại hắn có mạnh thế nào thì cũng không thể mạnh tới mức một chọi lại được hai”.
Đây chính là sự tự tin về sức mạnh tuyệt đối.
Diệp Huy đột nhiên gật đầu, nói: “Cũng phải, tên tiểu tử này cho dù có mạnh thế nào đi nữa thì dưới sự liên thủ của Tô Môn Chủ và tên họ Bạch kia thì cũng không thể nào có cơ hội sống sót”.
Thực lực và khả năng chiến đấu của võ sĩ tầng thứ mười không phải là thứ mà những võ sĩ ở tầng cảnh giới như hắn ta có thể tưởng tượng được, nhưng hai võ sĩ tầng thứ mười đối đầu với một võ sĩ tầng thứ mười thì kết quả rất dễ có thể đoán định được.
Chắc chắn phần thắng thuộc về hai võ sĩ tầng thứ mười cùng phe rồi. Về điều này thì chẳng cần phải nghĩ cũng biết vì đó là chuyện đương nhiên.
“Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài thế nào được?”, Diệp Huy đã không còn nghĩ tới việc đã có kết quả từ trước nữa. Hắn ta vội hỏi về việc quan trọng trước mắt, đó chính là làm thế nào để ra ngoài.
Nếu không thể ra ngoài thì coi như người thắng cuối cùng chính là bọn họ, đó chẳng qua cũng chỉ là “dược liệu” của Bắc Dương mà thôi.
Người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng: “Phương án thực ra Bắc Dương đã nói từ trước rồi, đó chính là cần người chết. Chỉ cần số lượng người chết hòm hòm rồi thì nơi này chắc chắn sẽ có thay đổi”.
“Tới lúc đó đương nhiên có thể ra ngoài”.
Nghe tới đây, Diệp Huy mặt đầy khổ tâm. Thực lực của hắn ta yếu ớt, cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ tám, lại thêm bầu không khí xung quanh ngày càng ít oxy hơn, kể cả hắn ta có hít một hơi thật sâu rồi nhịn thở thì cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Thế nhưng cũng may đi theo đại lão, không cần phải sợ bị người ta dùng võ lực chèn ép đến chết.
Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường. Đến cả một nơi gần đó cũng có những tiếng thét kinh ngạc.
“Cẩn thận”.
Đương lúc Diệp Huy chuẩn bị quay qua nhìn thì tiếng thét bên cạnh hắn ta vang lên.
Nhưng cũng đã muộn. Hai bóng người bay ra ngoài, cứ thế theo đà ngã ngay vào người Diệp Huy.
Diệp Huy đột nhiên bị người khác đè lên với trọng lượng nặng thì cũng bay theo. Còn bóng người ngã trúng hắn ta, sau khi va vào tường, ngã ra đất thì ói liên tiếp ra cả miệng toàn máu là máu.
Sau khi ói ra vài ngụm máu, Diệp Huy mới nhìn rõ hai bóng người va chạm với mình chính là Bạch Ngục và Tô Vân Hải.
Lúc này cả hai người bọn họ như thể bị hút cạn lượng nước trong cơ thể, đôi mắt trợn tròn, trên khuôn mặt chỉ toàn vẻ kinh ngạc và sợ hãi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau đó, cả hai người không còn thở nữa!
Diệp Huy cứng đơ người. Hắn bấc giác run rẩy, giống như thể trong chốc lát rơi vào thế giới toàn băng tuyết. Hang động vốn dĩ nóng vì có bề mặt nung thì lúc này lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Chết… chết rồi…”, Diệp Huy cố gắng ngẩng đầu nén cơn đau và nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên ở cách đó không xa.
Hắn gần như vỡ oà, hoặc có thể nói là cả thế giới của hắn như sụp đổ.
Tô Vân Hải, Bạch Ngục… Hai người bọn họ là võ sĩ tầng thứ mười kia mà? Tại sao đột nhiên lại có thể chết như vậy được?
Quan trọng hơn cả là hắn còn chưa nhìn rõ bọn họ chết thế nào. Không chỉ mình hắn mà lúc này bên trong hang động cuối cùng cũng chìm vào yên lặng, bầu không khí hiếm thấy, giống như thể sự huyên náo và tranh đấu trước đó đều chỉ là ảo tưởng vậy.
Từng ánh mắt, từng khuôn mặt ngỡ ngàng đều đổ dồn lên người Diệp Thiên.
“Cậu, cậu…”
Long tiền bối đứng cách đó khá gần, lúc này ông ta kinh ngạc vội lùi về sau, hồn phách như thể tiêu tán.
Ông ta từng giao đấu với Tô Vân Hải. Tô Vân Hải là võ sĩ tầng thứ mười rất lợi hại. Ông ta dùng hết sức ra tay, cuối cùng cả hai người đều hao tổn sức lực nhưng người thua lại là ông ta.
Thế nhưng vừa rồi một võ sĩ tầng thứ mười như Tô Vân Hải, một võ sĩ tầng thứ mười là Bạch Ngục lại bại dưới tay Diệp Thiên và mọi chuyện chỉ xảy ra trong phút chốc.
Cho dù Bạch Ngục là võ sĩ tầng thứ mười yếu hơn một chút nhưng khi hai người bọn họ liên thủ lại thì e rằng chẳng có bất cứ ai ở đây dám nói mình có thể lấy một chọi hai, lại càng không có ai dám nghĩ rằng việc này có thể xảy ra.
Có điều nó lại xảy ra rồi.
“Cậu rốt cục là người của gia tộc quy ẩn nào?”, Long tiền bối hỏi.
Trong mắt ông ta, một người có thể lấy sức của một mình mình giết chết hai võ sĩ tầng thứ mười trong gang tấc như vậy thì chỉ có thể là người của gia tộc quy ẩn. Vì chỉ có gia tộc quy ẩn mới còn giữ lại nguyên vẹn không gian cổ xưa kia, cũng chỉ có môi trường tự nhiên ngày xưa mới có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy.
Mọi người đều chăm chú quan sát Diệp Thiên, chờ đợi câu trả lời. Bách Mi trợn tròn mắt nhìn.
Cô ta ngây dại nhìn về phía cách đó không xa, nơi có cái xác của Bạch Ngục. Không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt lại tỏ ra thảnh thơi hơn hẳn.
Chương 826: Gia tộc quy ẩn?
“Long tiền bối phải không? Lát nữa tôi sẽ tìm ông nói chuyện. Hiện giờ tôi cần phải đàm đạo với người bạn cũ đã”, Diệp Thiên nói với Long tiền bối.
Ông ta nghe xong thì liền gật đầu, không dám phân bua nửa lời, thậm chí thái độ đó còn cho người ta cảm giác như thể ông ta đang hết sức kinh hãi.
Lúc này Diệp Thiên đã phóng tầm mắt về phía cách đó không xa nơi người mặc đồ kín bưng, nói: “Tới lúc này rồi mà còn không định lộ diện hay sao? Thiên Khải?”
Hai từ cuối cùng của Diệp Thiên khiến cho không ít người phải thẫn thờ, đặc biệt là Bách Mi.
Cô ta vừa kinh ngạc với thực lực của Diệp Thiên lại cảm thấy may mắn vì Bạch Ngục đã chết.
Bây giờ nghe thấy hai từ “Thiên Khải”, cô ta lại càng tỏ vẻ kỳ lạ hơn.
Diệp Huy bị trọng thương lúc này cũng ngỡ ngàng. Rõ ràng hắn ta cũng không biết người bịt kín mít kia có thân phận gì và đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên người đó từ Diệp Thiên.
Thiên Khải đại diện cho Võ Minh, là sát thủ chữ Thiên của Võ Minh, thực lực mạnh nổi danh thiên hạ.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Thiên Khải ở phía đối diện từ từ giơ tay lên, sau đó hắn ta kéo giật phăng phần mũ choàng kín màu đen trên đầu. Tấm áo choàng bị giật và một khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra.
Khí chất của đối phương vô cùng nho nhã, cho người ta cảm giác như một tài tử nho nhã yếu ớt.
Nhưng ánh mắt của hắn ta lại hết sức nghiêm nghị và đầy khí chất của kẻ bề trên.
Đó chính là Thiên Khải.
Một người hết sức tự tin, hết sức điềm tĩnh, một người đầy mưu kế và tính toán chu toàn, thế mà hiện giờ hắn ta lại đứng sừng sững trước mặt Diệp Thiên.
Sự tự tin không còn nữa, sắc mặt không còn vẻ hờ hững nữa mà ngược lại hắn hoang mang và kinh ngạc thấy rõ. Trong đôi mắt đó lại càng tỏ vẻ mông lung vô định.
“Cậu, cậu rốt cục có thực lực thế nào?”, Thiên Khải lên tiếng hỏi những gì mà mình muốn biết.
Điều mà hắn ta tự tin nhất chính là thực lực của mình. Tuổi của hắn còn trẻ mà đã đạt thực lực tầng thứ mười, cũng chính vì thực lực mạnh mẽ nên hắn luôn trong tư thế ngạo nghễ ung dung.
Thế nhưng bây giờ mọi thứ đã chẳng còn nữa.
Từ giây phút một người giết chết cả hai võ sĩ tầng thứ mười thì sợi dây phòng ngự trong lòng hắn ta đã đứt lìa, thế giới quan như vỡ vụn.
Những gì còn lại trong hắn chỉ còn là sự khó tin và nỗi hoang mang vô định.
Diệp Thiên bật cười: “Sau tầng thứ mười”.
Thực ra đến bản thân anh cũng không biết thực lực của mình hiện giờ là gì vì khi chưa có được chân truyền của Thuỷ Tổ, khi anh vận hết sức lực thì đã vượt qua tầng thứ mười quá xa rồi.
Hiện giờ không chỉ giành được chân truyền của Thuỷ Tổ, lại có được sức mạnh đặc biệt từ những tảng đá vỡ của mê cung Thiên Ngoại, lại thêm sau đó hút cạn tu vi của Tô Vân Hải và Bạch Ngục cho nên Diệp Thiên của hiện tại đã không còn biết mình đang ở cảnh giới nào nữa rồi.
Có điều Diệp Thiên có một cảm giác rất trực quan rằng khi anh dùng hết sức, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến tất cả mọi người ở đây biến thành tro bụi và còn có thể huỷ hoại cái gọi là Đỉnh Thuỷ Tổ nữa.
“Hoá ra là vậy…”
Thiên Khải cười một nụ cười tàn nhẫn: “Từ sau tiệc mừng thọ ông cố Chu, tôi vẫn luôn do dự nên đứng về phía cậu hay đứng về phía Bắc Dương của Bắc Thiên Các”.
“Thậm chí trước đêm cuộc so tài của Bắc Thiên Các diễn ra, tôi còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng”.
“Nhưng mãi tới mấy ngày gần đây, nhà họ Diệp có người tới, lại cho tôi đãi ngộ rất cao, đó là sự đãi ngộ không thể nào chối từ khiến tôi hợp tác với bọn họ. Tôi dẫn theo Diệp Huy, tìm thấy vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, lấy đi Thuỷ Tổ Kiếm…”
“Đáng tiếc, mọi thứ có vẻ như không giống với những gì tôi nghĩ. Bắc Thiên Các có tính toán riêng của mình còn Thuỷ Tổ Kiếm lại mất đi thần tính”.
“Cho nên lựa chọn của tôi lại trở thành trò cười”.
“Nhưng đã chọn rồi thì đâm lao phải theo lao. Dù gì thì những gì mà nhà họ Diệp cho tôi quá hậu hĩnh, chỉ cần có thể ra ngoài thì có thể nhận được sự dẫn dắt của nhà họ Diệp, bước vào gia tộc ẩn thân trong truyền thuyết, tiến hành tu luyện”.
“Có điều vận mệnh lại trêu đùa với tôi. Bắc Dương phản bội lại tất cả mọi người còn cậu lại thể hiện cho mọi người thấy thực lực không thể nào tin nổi”..
“Tôi không cam tâm”.
Nói xong, Thiên Khải hít vào một hơi thật sâu, sau đó di chuyển.
Bóng hình hắn như mũi tên lửa, nhanh chóng xông lên, đem theo một luồng khí tức và sức mạnh có thể huỷ diệt tất cả rồi lao về phía Diệp Thiên.
Hắn ta muốn thử một lần, muốn biết khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên rốt cục là bao xa.
Diệp Thiên bình tĩnh nhìn về phía Thiên Khải đang lao vun vút tới. Anh chỉ giơ tay hoặc có thể nói là chỉ giơ một ngón tay.
Vút!
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên và bóng người Thiên Khải cũng theo đó mà khựng lại giữa không trung.
Giữa ấn đường của hắn đã bị một ngón tay chọc xuyên vào, máu tươi chảy ra lênh láng. Còn tay của hắn rõ ràng đập trúng vào trán Diệp Thiên nhưng người chịu đau lại là hắn.
Tay phải hắn vẹo đi, và gãy ngay lập tức.
“Cậu, cậu…”
Thiên Khải trợn tròn mắt kinh hãi. Nhưng ngay sau đó hắn ta lại nở nụ cười giống như đã nản lòng và nói: “Muốn biết tin tức của bố cậu thì một tháng sau tới Đông Đảo…”
Dứt lời, sắc mặt Thiên Khải tỏ vẻ như được giải thoát, xác hắn ngã ra đất.
Diệp Thiên nheo mắt nhìn.
Bố… Đông Đảo…
Cộp, cộp, cốp.
Sau đó Diệp Thiên không dừng bước mà cứ thế tới bên cạnh Diệp Huy.
Lúc này ba hồn bảy vía của Diệp Huy chỉ còn lại một phần hồn một phần vía. Hắn cứ thế ngây dại đứng một chỗ.
Nếu nói rằng hắn không nhìn thấy Tô Vân Hải và Bạch Ngục chết thế nào, cũng không biết Diệp Thiên mạnh cỡ nào thì vừa rồi, sau cái chết của Thiên Khải, hắn đã được chứng kiến một cách chi tiết tường tận.
Khoảng cách giữa hai người quá xa, nếu dùng con kiến và con voi để hình dung thì cũng đã đề cao Thiên Khải quá rồi. Thiên Khải căn bản không hề có khả năng là đối thủ của Diệp Thiên được.
“Có thể không giết tôi…”
Diệp Huy đột nhiên bật khóc. Giây phút Diệp Thiên đi tới phía trước hắn, hắn như thể không còn lấy hồn vía nữa, cứ thế quỳ dưới chân Diệp Thiên, nằm rạp ra đất và không ngừng dập đầu.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn hắn rồi thản nhiên hỏi: “Mục đích nhà họ Diệp cho cậu tới đây làm gì? Còn Đông Đảo là thế nào?”
Diệp Huy không dám chần chừ lập tức trả lời: “Mục đích của tôi tới đây chính là chân truyền ở vùng đất trọng yếu và còn phối hợp với Thiên Khải vừa hợp tác…để đoạt lấy Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Còn Đông Đảo, là một vùng đất của gia tộc quy ẩn. Bọn họ có người tài giỏi có thể khiến Thuỷ Tổ Kiếm khôi phục thần tính”.
Diệp Huy đem mọi thứ mình biết nói ra. Diệp Thiên nghe xong thì sáng mắt lên.
Mặc dù Thuỷ Tổ Kiếm với anh mà nói không có tác dụng gì nhưng nếu như có thể khôi phục lại nguyên trạng cho nó thì lại có thể khiến anh có được một số cảm ngộ khác.
Còn cái gọi là “thần tính” là thứ gì?
“Được rồi, cậu và tôi không thù hận, hôm nay tôi tha cho cậu một mạng”.
Diệp Thiên trả lời. Diệp Huy nghe vậy thì mừng rơi nước mắt, suýt chút nữa thì cao hứng quá mà ngất đi.
Nếu có thể sống thì chẳng ai muốn chết cả, thế nhưng giây phút sau đó, hắn ta lại đứng người.
Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên cử động ngón tay. Một luồng sức mạnh xuất phát từ đầu ngón tay, cứ thế thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Huy.
Chương 827: Di ngôn