Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 794-797
Chương 794: Thiên hạ vô địch
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Khi Thuỷ Tổ Kiếm được Triệu Sóc vung ra, cả mê cung như phải chịu một áp lực vô cùng lớn, lập tức phát ra một âm thanh quái dị.
Kiến trúc kiên cố của các bức tường tứ phía cũng như một số bộ máy điều khiển lập tức sụp đổ, tất cả đều bị kiếm khí với uy lực khủng khiếp quét sạch.
“Kiếm khí này…”
“Mau chạy…”
“Tôi, tôi… sao tôi lại không thể cử động được thế này?”
“Hu hu…”
Những âm thanh sợ hãi, những tiếng kêu chói tai và tiếng khóc lóc vang lên đồng thời. Trông bọn họ mới nhỏ bé làm sao.
Bọn họ chỉ biết trợn trừng mắt nhìn đường kiếm khí khủng khiếp kia đang chém nhanh về phía mình, đặc biệt là người vừa đi ra từ con đường thông kia.
Bọn họ cũng bị phong toả bởi cửa đá, nhưng dựa vào thực lực của bản thân mình mà cuối cùng cũng đã có thể sống sót. Đương lúc khí thế sục sôi, không sợ bất cứ điều gì thì bọn họ đột nhiên gặp phải cảnh này nên nhất thời hoang mang.
Đối diện với bọn họ là người sao?
La Hằng cách đó gần nhất bị ông cố Chu kéo đi. Rõ ràng đã né tránh rồi mà kiếm khí này quá mạnh. Vốn dĩ khi thanh kiếm này được kiếm tu là Trương Linh Phóng sử dụng đã có thể đạt tới mức tiêu diệt võ sĩ tầng thứ mười chứ đừng nói là người nắm thanh kiếm này là Triệu Sóc – võ sĩ tầng thứ mười.
Lại thêm ông ta vốn dĩ theo khí tu, khi đem nội khí nhập vào kiếm và vung kiếm thì kiếm khí được phát ra có thể dẹp bằng mọi thứ, có thể diệt bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào.
Kể cả là mấy người phía Bạch Tử U lúc này cũng không thể nào sống sót.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, một cánh tay và một chân của La Hằng đột nhiên bị phần rìa của kiếm khí huỷ hoại.
Đúng vậy, kiếm khí vốn dĩ chưa chạm tới La Hằng, chỉ là cách ông ta rất gần thế nhưng sức công phá của nó lại vô cùng mạnh, thế là cảnh tượng thảm khốc xuất hiện.
“A…”, lúc này La Hằng kêu gào thảm thiết.
Sau khi đáp đất, ông ta trợn tròn mắt, nỗi đau đớn trào dâng. Ông ta nhìn vào thân thể bị tàn tật của mình.
Một cánh tay, một cái chân đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp làm cho tan xương nát thịt, thậm chí đến một chút cảm giác cũng không có.
Sau đó ông ta mới cảm nhận được cơn đau đớn dâng trào.
Còn bây giờ vết thương lại không hề có chút máu nào, như thể phần bị đứt gãy là giả vậy.
Sợ hãi, tuyệt vọng, như rơi vào hố sâu thăm thẳm.
“La Minh Chủ”, ông cố Chu cũng bị thương một chút, trên người máu còn những vết máu loang lổ.
La Hằng định thần trở lại.
Ông ta còn chưa lên tiếng, xung quanh đã có một loạt những âm thanh vang lên.
Hoá ra là do kiếm kia bị vung lệch đi, vung vào tường khiến vách tường nứt lìa. Từng tảng đá kiên cố lúc này cũng như đậu phụ rữa, không chỉ những nơi bị kiếm khí chém tới dẫn đến nứt lìa mà đến cả những điểm tiếp xúc cũng có khe hở, cả đống đá rơi xuống ngổn ngang.
Rầm, rầm, rầm…
Từng tảng đá từ trên cao rơi xuống, thậm chí còn đè chết cả mấy người.
Còn phía Bạch Tử U, cũng may có võ sĩ tầng thứ mười là Chu Hoàng nên nhanh chóng được Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh đưa tới nơi an toàn.
“Thanh kiếm này qúa khủng khiếp”, Chu Hoàng hít vào một hơi thật sâu.
Đông Phương Tĩnh tỏ vẻ tuyệt vọng, nói: “Bây giờ phải làm sao? Uy lực của thanh kiếm đó không ai cản nổi, e rằng dù là anh Diệp tới cũng không cản nổi”.
Những gì cô nói đều là sự thật.
Không nói tới cô, cho dù là Bạch Tử U và Chu Hoàng theo Diệp Thiên đã lâu, cùng lắm chỉ coi Diệp Thiên là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, cho dù Diệp Thiên có tới thì cũng không thể nào địch lại nổi với thanh kiếm trong tay Triệu Sóc.
Bạch Tử U nói với giọng yếu ớt: “Thả tôi ra, hai người mau chạy. Nếu đợi được tới khi anh Diệp tới thì bảo anh ấy cũng nhanh chóng rời khỏi Bắc Thiên Các”.
Lúc này cố gắng đấu chọi là điều không thể.
Không chỉ không có phần thắng mà kết cũng chỉ có một, đó chính là chết!
Vì khoảng cách về sức mạnh là quá lớn. Nếu như chỉ là khoảng cách một cảnh giới thì cũng có thể liều chết, nhưng bây giờ luồng kiếm khí mà đối phương vung ra căn bản không phải con người có thể tạo ra được.
Nó có thể khiến cho một võ sĩ tầng thứ mười tan xương nát thịt, chỉ có thể nhân cơ hội tháo chạy.
Cũng may mỗi lần đối phương sử dụng kiếm phải ngừng một lát, nếu không thì không ai có thể có cơ hội chạy thoát.
“Không được, muốn đi thì cùng đi”.
Chu Hoàng nói xong câu này, cô không cho Bạch Tử U cơ hội đáp lời, cứ thế dặn dò: “Tĩnh Nhi, tới con đường bên cạnh”.
Nói rồi cô ôm lấy Bạch Tử U.
Khung cảnh rất nhanh chìm vào im lặng. Bên trong con đường lúc này đã có một khoảng đổ nát lộn xộn. Từng tảng đá vỡ nát, mặt đất lún sâu và còn có rất nhiều thi thể. Giống như những người vừa từ con đường khác tới đây, hiện giờ chỉ còn có hai người còn sống, thế nhưng đều bị trọng thương.
Hai người bọn họ cứng đờ lại, kinh ngạc chứng kiến mọi việc xảy ra trước mắt.
Một người trong đó vì quá sợ hãi nên lập tức ói ra dịch mật màu xanh, sau đó trợn mắt ngã luôn ra đất. Người này quá sợ hãi nên bỏ mạng luôn sau đó.
Người còn lại há hốc miệng, hoang mang vô cùng.
Sau đó thì “roẹt” một tiếng, một luồng kiếm khí vút qua.
Người này bị chém một nhát và cũng thành cái xác nằm luôn trên mặt đất.
“Mặc dù chém lệch một tí nhưng hiệu quả không tồi”, mắt Triệu Sóc sáng quắc, ông ta vui sướng tột độ.
“Chẳng trách mà có câu đồn rằng người có được Thuỷ Tổ Kiếm thì có được thiên hạ. Người nắm được Thuỷ Tổ Kiếm là thiên hạ vô địch”.
“Quả là không hề nói quá”.
“Có được thanh kiếm này, dựa vào sức của một mình mà huỷ hoại cả Bắc Cương cũng là chuyện dễ như trở bàn tay”.
“Ha ha ha, Thuỷ Tổ Kiếm ơi Thuỷ Tổ Kiếm… không ngờ tao lại đoạt được mày một cách dễ dàng đến vậy”.
Triệu Sóc bật cười điên cuồng. Thực ra cũng chẳng thể trách ông ta quá hưng phấn vì uy lực mà thanh Thuỷ Tổ Kiếm vừa thể hiện ra khiến bất cứ người nào có được nó đều cảm thấy cảm khái.
“Triệu Sóc, bỏ kiếm xuống”.
“Ông sẽ tẩu hoả nhập ma đấy”.
Lúc này, Trương Linh Phóng dựa vào tường hét lên.
Mặc dù ông ta lúc này trông thảm hại chẳng ra sao nhưng ánh mắt thì lại tỉnh táo hơn lúc nãy nhiều.
Triệu Sóc lạnh lùng gằn lên: “Trước đó khi ông cầm Thuỷ Tổ Kiếm không phải cũng uy phong sao? Lúc đó không thấy ông bỏ kiếm xuống, vậy mà bây giờ khi tôi cầm được nó ông lại bảo tôi bỏ xuống, lại nói tôi tẩu hoả nhập ma, đúng thật nực cười”.
“Ông…” Trương Linh Phóng suýt chút nữa thì ói ra máu.
Triệu Sóc tiếp tục lên tiếng: “Tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Có thanh kiếm này trong nay, cả Bắc Cương này chính là của tôi. Tôi phải gây dựng lại Bắc Thiên Các, sau đó mở rộng địa bàn, tấn công vào các khu vực khác”.
“Tôi thề sẽ khiến Bắc Thiên Các phát triển rực rỡ, trở thành thế lực mạnh nhất trên thế giới”.
Ông ta nói hết sức ngông cuồng nhưng Thuỷ Tổ Kiếm trong nay ông ta đúng thật là có thể làm được điều này.
Vì dù gì thì trên đời này võ sĩ tầng thứ mười đã là sự tồn tại hiếm có lắm rồi.
Chương 795: Mê hoặc bủa vây
Thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Triệu Sóc chỉ cần vung ra là có thể giết được cả một võ sĩ tầng thứ mười.
Thực lực như vậy quả là xếp đầu thiên hạ.
Trương Linh Phóng vẫn khuyên nhủ: “Mặc dù uy lực của kiếm lúc này mạnh nhưng nó sẽ khiến người ta bị mê hoặc tâm trí, vả lại sử dụng không đúng hoặc lạm dụng thì người dùng sẽ gặp chuyện chẳng lành”.
“Ông doạ tôi à, tôi tự biết kiểm soát”, Triệu Sóc lạnh lùng hắng giọng: “Vả lại nể tình ông là đồng môn với tôi, tôi tha cho ông một mạng”, nói rồi ông ta di chuyển.
Ông ta nhảy vọt vài bước là đã tới con đường đối diện.
Thấy bóng Triệu Sóc xa dần, mặt mày Trương Linh Phóng tỏ vẻ hối hận, ông ta tự nhủ: “Lún sâu, lún sâu rồi. Thuỷ Tổ Kiếm dễ bị mình lấy đi như vậy thì vốn dĩ nó chính là cái bẫy”.
Đúng lúc này, bóng hai người xuất hiện, đó chính là La Hằng và ông cố Chu.
Hai người nhân lúc khi kiếm khí chưa chém tới thì chọn thời cơ né tránh vào bên trong chiếc cửa đá bị kiếm khí chém nứt lìa.
Nghe thấy tiếng Triệu Sóc rời đi, lúc này bọn họ mới bước ra.
La Hằng mất đi một cánh tay và một bên chân, di chuyển không thận lợi nên ông cố Chu phải đỡ. Có điều cũng may là võ sĩ tầng thứ mười nên ông ta thích ứng nhanh hơn.
Cả hai người tới trước mặt Trương Linh Phóng, mặt đằng đằng sát khí.
Trương Linh Phóng vốn dĩ tỏ ra lo sợ nhưng không biết nghĩ tới điều gì, ông ta nhắm chặt mắt rồi mới giải thích: “Các người có thể ra tay giết tôi”.
Bịch!
Trả lời câu đó của Trương Linh Phóng là đòn đấm của La Hằng, có điều ông ta không đánh quá mạnh.
Thế nhưng lực đạo của võ sĩ tầng thứ mười rất mạnh, chỉ một đòn cũng đủ khiến Trương Linh Phóng kêu gào thảm thiết, đòn đó đánh trúng cánh tay ông ta khiến cánh tay đứt lìa.
“Bây giờ muốn chết?”
“Ông cho rằng chúng tôi sẽ kết thúc với ông nhanh gọn vậy sao?”
“Con đường này vốn dĩ hơn trăm người đi, vậy mà lúc này chỉ còn lại mấy người chúng ta”.
“Ông cho rằng một câu giết ông là có thể xong à? Mạng của những thành viên trong Bắc Cương Minh ai đền?” La Hằng mắt đỏ ngầu.
Các thành viên trong Bắc Cương Minh đều đã chết, đến hai chị em song sinh cũng không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã chết dưới kiếm khí rồi.
Nói tóm lại lành ít dữ nhiều.
Trương Linh Phóng cười khổ: “Tôi bị thù hận làm cho lu mờ đầu óc”.
“Nhưng bây giờ sự việc cũng đã thế rồi, nói nhiều có ích gì đâu?”
“Khi bỏ thanh Thuỷ Tổ Kiếm xuống là tôi đã không muốn sống nữa rồi”, nói rồi Trương Linh Phóng nhắm chặt mắt lại, rõ ràng ông ta thật sự muốn chết.
Nhưng La Hằng và ông cố Chu lại không ra tay, ngược lại rất lý trí, nghiêm túc chất vấn: “Nói cho rõ lai lịch của Thuỷ Tổ Kiếm”.
Trương Linh Phóng thấy hai người không ra tay thì thầm thở phào vì ông ta có thể sống thêm lát nữa, vả lại ông ta cũng không muốn bị dày vò.
Thấy hai người hỏi vậy, ông ta không che giấu mà nói: “Thanh Thuỷ Tổ Kiếm đó trong truyền thuyết chính là bảo kiếm chân truyền mà đế Vương chí tôn để lại”.
“Có được Thuỷ Tổ Kiếm không những có thể dễ dàng đoạt được thiên hạ, mà còn có thể có sức mạnh tuyệt đối, thậm chí thực lực của người dùng sẽ càng mạnh thêm, là kẻ vô địch thiên hạ”, Trương Linh Phóng vừa nói, trong đầu ông ta lại hiện về hình ảnh của thanh Thuỷ Tổ Kiếm mà mình cầm trước đó.
Thật sự quá khủng khiếp.
Một kẻ đã bị phế đi tu vi như ông ta mà còn lợi hại đến vậy thì võ sĩ tầng thứ mười như Triệu Sóc đương nhiên sẽ là một sự tồn tại vô địch thiên hạ.
“Một vật lợi hại như vậy tại sao lại bị cậu đoạt được? Nếu cậu sớm có được thanh kiếm đó thì khi ở tiệc mừng thọ tôi, cũng sẽ không bị huỷ đi tu vi”, ông cố Chu lên tiếng hỏi.
Ông nghĩ lại mọi việc xảy ra ở tiệc mừng thọ mình. Lúc đó Trương Linh Phóng cũng được xếp vào hàng hiếm vì trong số những người theo võ cổ, người dùng kiếm rất ít, tinh thông kiếm pháp lại càng ít hơn.
Trương Linh Phóng là kiếm tu khá tinh thông, đáng tiếc lúc đó gặp phải Diệp Thiên nên chỉ có thể bị lép vế, thậm chí cuối cùng bị huỷ đi tu vi.
“Khi Bắc Thiên Các được xây dựng tại đây, thanh kiếm này đã tồn tại rồi”, Trương Linh Phóng nhớ lại.
Ông ta nói tiếp: “Cũng vì có thanh kiếm này mà Bắc Thiên Các mới có thể trụ vững như ngày nay”.
“Nhưng thanh kiếm này cũng đại diện cho sự sát hại và nhân tính. Khi sử dụng nó, sẽ bị tổn hao tuổi thọ. Mỗi lần sự dụng, nó sẽ hút cạn huyết khí của cơ thể con người cho nên mỗi lần vung kiếm đều phải ngừng một lúc”.
“Dùng nhiều thì sẽ bị Thuỷ Tổ Kiếm khống chế, trở thành vũ khí giết người. Tới khi nào khí huyết bị tiêu hao cạn kiệt, tuổi thọ đã như ngọn dầu đèn hắt hiu thì mới có thể buông bỏ”.
“Cho nên sau này Thuỷ Tổ Kiếm vẫn luôn bị phong ấn ở đỉnh núi chính, được Ngũ Trưởng Lão trông coi”.
“Còn tôi có thể lấy được Thuỷ Tổ Kiếm có lẽ cũng là do bọn họ cố ý để lộ sơ hở, cố tình để tôi lấy được nó”, nói tới cuối, mặt Trương Linh Phóng đầy khổ sở.
Cho dù ông ta có ngu ngốc thế nào thì giờ ông ta cũng đã hiểu ra một số điều.
Một thần vật như Thuỷ Tổ Kiếm đã bao nhiêu năm trời không xuất hiện và bị phong ấn ở đỉnh chính, chỉ có một số luồng thông tin nhỏ lẻ đồn đại rằng Bắc Thiên Các có Thuỷ Tổ Kiếm nhưng đã chẳng còn ai biết thật giả từ lâu, thậm chí nhiều người cho rằng đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Có điều Thuỷ Tổ Kiếm lại có thật cho nên thứ này không thể nào bị một Trưởng Lão bình thường như ông ta lấy được, chỉ có thể là có người cố ý để ông ta lấy nó.
“Xem ra là có người cố ý để ông lấy Thuỷ Tổ Kiếm, lại cố ý để cho ông vào mê cung”.
“Mục tiêu chính là Diệp Thiên”, ông cố Chu cau mày nói.
Trương Linh Phóng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Dù gì thì mục tiêu của tôi chắc chắn là Diệp Thiên, còn mục tiêu của bọn họ thì tôi không biết”.
La Hằng nghiến răng: “Mục tiêu của bọn họ rõ ràng là tất cả những người chúng ta”.
“Mọi sự phỏng đoán khi trao đổi với cậu Diệp đều đã có chứng cứ rồi”.
“Bắc Thiên Các, các gia tộc, các thế lực ngoài… bọn họ đã liên thủ từ trước, chuẩn bị xử lý tất cả mọi người và lập thế cờ mới”.
Khi nói tới đây, La Hằng đằng đằng sát khí.Lần này những thành viên ông ta dẫn tới Bắc Thiên Các tham gia đại hội có thể nói đều là những tinh anh của Bắc Cương Minh, là những người xuất sắc nhất, là rường cột tương lai của Bắc Cương Minh.
Còn ông ta vốn dĩ bình thường không hề bị thương tổn thì lúc này đã là một kẻ tàn tật.
Cho dù thực lực có mạnh nhưng lúc này mất đi một tay một chân thì ở cùng tầng cảnh giới, e rằng ông ta đánh không lại bất cứ ai.
“Có một điểm tôi không hiểu cho lắm”, đột nhiên ông cố Chu lên tiếng đầy nghi hoặc.
La Hằng nói: “Ông cố Chu có nghĩ vấn gì?”
Ông cố Chu chậm rãi nói: “Nhìn từ uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, nếu Bắc Thiên Các muốn lập thế cờ mới thì hoàn toàn có thể dựa vào sức một mình mình”.
Chương 796: Diệp Thiên ra ngoài rồi
“Nếu Bắc Thiên Các muốn thay đổi cục diện thì hoàn toàn có thể dựa vào sức một mình, sao có thể bắt tay với các thế lực khác được?”, đây là thắc mắc trong lòng ông cố Chu.
Lời này của ông khiến La Hằng thẫn thờ. Đến cả Trương Linh Phóng cũng ngây người.
Đúng vậy, chỉ cần dựa vào uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, tìm một người bình thường cầm lấy nó thì đã có thể trở thành thiên hạ vô địch rồi, tại sao lại phải hợp tác với những người khác?
Ông cố Chu lại nói: “Vả lại bao nhiêu năm rồi, không nghe nói về Thuỷ Tổ Kiếm. Bắc Thiên Các rõ ràng có khả năng lập lại cục diện từ lâu, tại sao lại đợi tới bây giờ?”
Đây không chỉ là nghi hoắc mà còn khiến cho người ta khó hiểu, hoàn toàn là việc không bình thường.
La Hằng suy tư hồi lâu rồi nhìn Trương Linh Phóng, hỏi: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm mạnh như vậy, bọn họ cố ý bảo ông cầm lấy mà không sợ ông phản lại sao? Hoặc là nếu ông xảy ra chuyện bất trắc, làm mất kiếm và bị người ta lấy đi thì sao?”
“Đây…”, Trương Linh Phóng ngỡ ngàng nhất thời không phản ứng lại được.
Vì ông ta cũng không hiểu mấy vấn đề này.
“Nhất định có âm mưu gì đó”, ông cố Chu tự nhủ.
Đúng lúc này, ‘rầm’ một tiếng giống như có thứ gì đó bị nứt lìa.
Mấy người đều biết đây chính là tiếng động do Thuỷ Tổ Kiếm gây ra.
Thật sự quá khủng khiếp.
“Bây giờ phải làm sao?”
La Hằng thắc mắc: “Uy lực của thanh kiếm này đã không phải là phạm vi mà chúng ta có thể biết được nữa, căn bản là một sự tồn tại không có đối thủ”.
Ông cố Chu hỏi Trương Linh Phóng: “Còn cách gì có thể khiến đối phương bỏ Thuỷ Tổ Kiếm xuống không?”
Trương Linh Phóng lắc đầu: “Tôi hiểu rất ít về Thuỷ Tổ Kiếm, có lẽ có cách khác nhưng những thứ này chắc chỉ có Ngũ Trưởng Lão và Các Chủ mới biết”.
“Vậy thì xong rồi…”
La Hằng nghe xong thì tối sầm mặt lại: “Bây giờ đến đường ra còn không tìm thấy, giống như thú vật bị giam cầm vậy. Chỉ cần đối phương còn khí huyết và còn mạng thì không thể nào ngừng sát phạt”.
“Chúng ta chết chắc rồi”, đến Trương Linh Phóng – một người bị phế đi tu vi sau khi vung kiếm mà còn có thể sống thì nói gì tới Triệu Sóc là một võ sĩ tầng thứ mười.
Đối phương chắc chắn có thể kéo dài việc sát phạt hơn.
“Đợi Diệp Thiên ra ngoài đã”, ông cố Chu nghĩ một lát rồi chỉ có thể nói ra câu này.
La Hằng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im bặt. Ông cố Chu biết La Hằng định nói gì, đó chính là uy lực của thanh kiếm, nếu là Diệp Thiên thì cũng phải chịu kết cục bị giết bởi một nhát kiếm thôi.
Cũng không thể trách bọn họ nghĩ như vậy thì thực sự thì Thuỷ Tổ Kiếm quá mạnh.
Trương Linh Phóng đáp: “Vốn dĩ tôi định đích thân trả thù, không ngờ sự việc này trở thành thế này. Thế nhưng dù có chết cũng có nhiều người cùng chết theo thế này, tôi cũng không hối tiếc”.
“Còn âm mưu gì đó thì sau khi tôi chết, nó cũng chỉ là mây khói mà thôi”.
Ông ta đã hoàn toàn mất đi sức sống, bây giờ chỉ đợi chết. Sau vài lần vung kiếm, Trương Linh Phóng lúc này đã cạn kiệt sinh lực, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Nhưng ông ta lại nở nụ cười vì biết rằng những người ở đây cũng sẽ chết theo mình, bao gồm cả Diệp Thiên – người mà nãy giờ vẫn chưa xuất hiện.
“Câm miệng lại”, La Hằng vung tay tát cho Trương Linh Phóng một cái khiến mặt ông ta quay phắt sang bên.
Có thể thấy La Hằng tức tối thế nào.
Đúng lúc này ở phía xa, chỉ cách đó một cửa đá, bên trong một con đường thông đột nhiên có một bóng người xuất hiện.
La Hằng và ông cố Chu dõi mắt nhìn và kinh ngạc.
“Cậu Diệp”, cả hai người vội lên tiếng.
Không sai, bóng hình này chính là của Diệp Thiên. Ngoài anh ra thì còn có hai bóng hình khác.
“Du Thanh, Du Yên?” La Hằng nhìn thấy cả hai cô gái thì ngỡ ngàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Các cô không sao?”
“Để Minh Chủ phải lo lắng rồi, chúng tôi không sao cả”.
Du Thanh và Du Yên vội đáp lời: “Khi chị Bạch chặn thanh kiếm đó lại, hai người chúng tôi đã trốn vào bên trong, sau đó gặp được anh Diệp”.
Nói rồi cả hai người đưa mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên thì nhìn xung quanh.
Thấy cảnh tượng đổ nát, lộn xộn trước mặt, anh liền cau mày.
“Mấy người phía Bạch Tử U đâu?”, Diệp Thiên nhìn thấy lỗ hổng trên bức tường nứt kia và luồng sức mạnh còn để lại trên đó thì anh đủ cảm nhận được rõ ràng những gì khốc liệt xảy ra ở đây.
Khi gặp lại Diệp Thiên, ông cố Chu và La Hằng đều thấy đối phương như thể đã thay đổi nhưng bọn họ lại không nói gì.
Sau đó ông cố Chu vội thuật lại mọi việc cho Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên lạnh hẳn lại. Sau khi ông cố Chu nói xong, Diệp Thiên mới nói với mấy người: “Mọi người ở đây nghỉ ngơi, việc tiếp theo giao cho tôi”.
Nói rồi anh nhảy vọt qua bức tường nứt lìa kia.
“Cậu Diệp…”, La Hằng còn định nói gì đó vì dù sao Thuỷ Tổ Kiếm cũng quá khủng khiếp, cho dù Diệp Thiên có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không thể là đối thủ của nó.
Bây giờ tới đó không khác gì nộp mạng.
Trương Linh Phóng dựa vào tường nhìn theo Diệp Thiên nở nụ cười chờ đợi.
Ông ta hy vọng Diệp Thiên nhanh chóng đi tìm Triệu Sóc, sau đó Triệu Sóc sẽ cho Diệp Thiên một nhát kiếm khiến anh bỏ mạng.
Nếu như vậy thì mối thù của ông ta được báo rồi, chết cũng có thể nhắm mắt.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo thì lại khiến ông ta trừng mắt ngây dại.
Không chỉ mình ông ta mà ngay cả ông cố Chu, La Hằng và hai chị em song sinh kia đều đơ người.
Chỉ thấy Diệp Thiên giơ tay lên, không nói gì.
Rầm!
Anh tung một đòn về phía bức tường đá kiên cố trước mặt, sau đó thì ‘rầm’ một tiếng, bức tường sập ngay lập tức.
Đúng vậy, võ sĩ tầng thứ mười không thể để lại dấu tích gì trên bức tường, chỉ có Thuỷ Tổ Kiếm mới có thể khiến bức tường kiên cố bị ảnh hưởng thì lúc này nó đã bị Diệp Thiên dùng một đòn đánh sập.
Sau khi bức tường sập thì có một lỗ hổng lớn hiện ra, và bóng hình Diệp Thiên biến mất ngay tức thì.
Đến Trương Linh Phóng cũng không thể hiểu vì sao.
Diệp Thiên thật sự rất lo cho mấy người phía Bạch Tử U, anh vừa ra ngoài là đã cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh còn vương lại khí tức đáng sợ, luồng khí tức đó không phải là khí tức mà võ sĩ tầng thứ mười có thể có được.
Đó là một sự tồn tại vượt qua tầng thứ mười.
Sau đó lại nghe ông cố Chu và La Hằng thuật lại mọi chuyện, anh đại khái đã biết được câu chuyện.
“Thuỷ Tổ Kiếm…”, Diệp Thiên lạnh lùng.
Thấy bóng Diệp Thiên biến mất, hồi lâu sau đó ông cố Chu và La Hằng mới định thần trở lại.
“Thật sự quá đáng sợ”.
“Thực lực của Diệp Thiên…rốt cục là mạnh thế nào?”
La Hằng và ông cố Chu đều ngỡ ngàng. Nên biết rằng Triệu Sóc có được Thuỷ Tổ Kiếm nên mới có thể mạnh như vậy, còn Diệp Thiên dựa vào sức mạnh của bản thân, chỉ cần một đòn cũng đã mạnh khủng khiếp như Thuỷ Tổ Kiếm rồi.
Chương 797: Liên kết lại
“Tôi, tôi cũng không rõ…”
Ông cố Chu tự nhủ, mặt ông vẫn còn kinh ngạc và nở nụ cười bất lực.
Mặc dù ông hiểu biết về Diệp Thiên hơn La Hằng một chút nhưng cũng chỉ biết thêm một thân phận khác của Diệp Thiên thôi, còn ngoài ra ông không biết thêm gì khác, đặc biệt là về thực lực của Diệp Thiên.
Mỗi lần khi ông ta cho rằng Diệp Thiên nằm ở cảnh giới này thì Diệp Thiên lại luôn khiến ông ta bất ngờ.
Ban đầu, ông ta cho rằng Diệp Thiên là võ sĩ tầng thứ mười bình thường thì sau đó ông ta lại cho rằng anh đạt tầng Đỉnh Phong thứ mười, còn bây giờ, Diệp Thiên trong mắt ông ta đã trở thành một vị thần rồi.
Can bản không có cảnh giới gì cả vì thần thì không có cảnh giới mà căn bản là vô địch.
“Ha ha ha…”
Đúng lúc này ở một bên phát ra tiếng cười lớn, mấy người định thần trở lại dõi mắt nhìn, sau đó bọn họ trông thấy phần cằm dưới của Trương Linh Phóng đã hồi phục và ông ta có thể phát ra âm thanh bình thường.
“Ông cười cái gì?”, La Hằng cau mày, lạnh lùng nói: “Đợi Diệp Thiên giải quyết xong Triệu Sóc thì tới lượt ông”.
Bọn họ sẽ không giết Trương Linh Phóng một cách dễ dàng được vì mọi chuyện xảy ra ở đây đều xuất phát từ ông ta nên mới có tàn cục thế này. Nơi này không khác gì địa ngục trần gian.
Nếu như giết chết đối phương luôn thì lại dễ dàng với ông ta quá.
Bây giờ đợi Diệp Thiên quay lại và xử lý Trương Linh Phóng.
“Tôi cười vì các ông quá ngây thơ”, Trương Linh Phóng không sợ chết nữa, lúc này có gì thì ông ta nói ra hết: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm không đơn giản như các ông nghĩ đâu”.
“Tôi có thể dám chắc không ai có thể chống lại một nhát kiếm từ nó cả”.
“Mặc dù thực lực của tên họ Diệp đó rất mạnh, thâm sâu khó dò nhưng Thuỷ Tổ Kiếm là vật được Thuỷ Tổ để lại trong truyền thuyết, là vật mà võ sĩ bình thường có thể dùng máu thịt để chống lại sao?”
“Cho nên các ông chết chắc rồi”, Trương Linh Phóng tự tin nói.
Ông ta là người đã từng dùng Thuỷ Tổ Kiếm nên có quyền phát ngôn. Cho dù một đòn vừa rồi của Diệp Thiên có thể khiến bức tường kiên cố kia sụp đổ nhưng đối với người có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay thì lại là việc quá đơn giản.
“Hừ, tôi cho rằng ông lại quá ngây thơ đấy”, La Hằng không đồng tình với Trương Linh Phóng mà phản bác lại.
“Thuỷ Tổ Kiếm là vũ khí, là vật ngoài thân chứ đừng nói tới một người không phải kiếm tu như Triệu Sóc cho nên uy lực có thể phát huy cũng chỉ đến mức như vừa rồi thôi”.
Trương Linh Phóng gằn giọng: “Tôi đã dùng Thuỷ Tổ Kiếm nên bây giờ có thể khẳng định chắc chắn với các ông, Triệu Sóc căn bản chưa dùng hết sức”.
“Cái gì?”, mấy người nghe xong thì biến sắc.
Triệu Sóc chưa dùng hết sức?
Nhưng uy lực trước đó của thanh kiếm quá khủng khiếp, suýt chút nữa đã huỷ hoại luôn cả mê cung này rồi. Nếu như dùng hết sức thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Mấy người không dám tưởng tượng.
Hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên trợn tròn mắt rồi vội nói: “Chúng tôi đi báo cho anh Diệp ra khỏi mê cung này rồi hãy tính”.
“Đúng, mau đi tìm cậu Diệp”, La Hằng và ông cố Chu phản ứng lại.
Sau đó ông cố Chu đỡ La Hằng, cả bốn người lập tức đi qua vách tường vừa bị đánh sập kia tới một con đường khác.
“Hừ, các người sẽ chết hết”.
Trương Linh Phóng nhìn bóng mấy người kia rời đi, thều thào nói: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm không phải như các người tưởng tượng đâu, lại có thêm thực lực tầng thứ mười của Triệu Sóc thì toàn bộ người trong mê cung này và những người tham gia đại hội Bắc Thiên Các đều phải chết…”
…….
Tường bị đánh sập nên mấy con đường lúc này nối thông nhau. Có điều chuyện xảy ra tiếp theo không hề vui vẻ mà lại rất khủng khiếp.
Một bóng người tay cầm cổ kiếm như quỷ thần giáng thế, mỗi nơi người này đi qua đều chỉ để lại thây xác.
“Mau chạy”.
“Đây… đây là ai? Sao lại có thực lực mạnh như vậy?”
“Hình như là Thất Trưởng Lão Triệu Sóc của Bắc Thiên Các”.
“Một Thất Trưởng Lão mà mạnh vậy sao?”
“Không đúng, tôi biết Triệu Sóc. Trước đây thực lực của ông ta là tầng thứ chín, kể cả lên tầng thứ mười thì cũng không thể mạnh như vậy”.
“Thanh kiếm kia, là thanh kiếm kia”.
Mọi người kinh ngạc, bầu không khí đáng sợ bao trùm khắp mê cung. Tất cả mọi người đều hoang mang, như đám ruồi nhặng chạy loạn tứ phía.
Chẳng còn cách nào khác vì Triệu Sóc khi cầm kiếm quá mạnh. Cho dù bọn họ có liên thủ lại với nhau cũng chỉ như đàn kiến thôi, có muốn làm gì hơn cũng không thể.
Đánh cũng không lại thì chỉ còn nước chạy.
Nhưng phía trước và phía sau của mê cung đều đã bị đóng chặt, căn bản không biết thoát thân ra đường nào, biết chạy về đâu?
“Triệu Sóc là Trưởng Lão của Bắc Thiên Các, tại sao lại giết chúng ta?”
“Lẽ nào là âm mưu của Bắc Thiên Các?”
“Không được, phải sống”.
Mọi người cố gắng thoát thân, cố gắng để có thể sống được. Nhưng có nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không thể nào hiểu nổi một Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở mê cung này và còn đại khai sát giới.
“Bỏ chạy cũng không phải là cách, các võ sĩ tầng thứ chín nên tập hợp lại tiêu diệt ác ma trước mặt”.
Có một ông già đứng ra hô hào.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười.
Rất nhanh chóng đã có người hưởng ứng: “Liên kết lại”.
Người này cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Cả hai người lên tiếng lập tức khiến cho những người đang tụ tập chuẩn bị bỏ chạy có thêm hy vọng mới.
Trước đó mọi người cùng liên kết lại để phản kháng nhưng không có võ sĩ tầng thứ mười. Bây giờ có hai võ sĩ tầng thứ mười rồi, lại thêm bao nhiêu người nữa thì có hy vọng có thể xử lý được Triệu Sóc.
Thế là cả đám người bắt đầu hưởng ứng.
“Liên kết lại”.
“Liên kết lại”.
“Chúng ta phải kết hợp lại với nhau mới sống sót được”.
“Tôi là võ sĩ tầng thứ chín, tôi tham gia”.
“Giết Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các”.
Mọi người đồng loạt hưởng hứng. Hiện giờ đã có mười mấy con đường thông nhau, có tới hơn trăm người tụ tập lại.
Trong chốc lát, mọi người đang trong trạng thái tuyệt vọng thì đột nhiên lại được thắp lên hy vọng.
Đúng lúc này, một luồng kiếm khí được vung ra khiến bức tường cạnh đó đổ sập.
Uy lực của kiếm khí này khiến người ta phải kinh ngạc.
“Xông lên”.
“Lên”.
Thế nhưng mọi người đều biết rằng lúc này không phải là lúc để chần chừ. Hai võ sĩ tầng thứ mười xông lên trước dẫn đầu.
Võ sĩ tầng thứ mười rất mạnh, rất mạnh.
Những người có thể đạt tới tầng thứ mười thì không ai là bình thường cả, trong đó còn có một người là kiếm tu.
Người này tay cầm trường kiếm vung lên trời cao. Luồng kiếm khí chém ra mặc dù không bằng Triệu Sóc nhưng uy lực lại không hề vừa.
“Mạnh quá”.
“Có hy vọng rồi”.
“Hai vị tiền bối xử lý người này. Sau khi ra ngoài chúng tôi sẽ tham gia vào môn phái của hai vị”.
Mọi người nhìn hai võ sĩ tầng thứ mười ra tay thì đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, một bóng người đã đứng đối diện với bọn họ.
Chính là Triệu Sóc.
“Ha ha, hoá ra nơi này lại tụ tập đông người như vậy”, Triệu Sóc bật cười điên cuồng, sau đó từ từ giơ kiếm lên.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Khi Thuỷ Tổ Kiếm được Triệu Sóc vung ra, cả mê cung như phải chịu một áp lực vô cùng lớn, lập tức phát ra một âm thanh quái dị.
Kiến trúc kiên cố của các bức tường tứ phía cũng như một số bộ máy điều khiển lập tức sụp đổ, tất cả đều bị kiếm khí với uy lực khủng khiếp quét sạch.
“Kiếm khí này…”
“Mau chạy…”
“Tôi, tôi… sao tôi lại không thể cử động được thế này?”
“Hu hu…”
Những âm thanh sợ hãi, những tiếng kêu chói tai và tiếng khóc lóc vang lên đồng thời. Trông bọn họ mới nhỏ bé làm sao.
Bọn họ chỉ biết trợn trừng mắt nhìn đường kiếm khí khủng khiếp kia đang chém nhanh về phía mình, đặc biệt là người vừa đi ra từ con đường thông kia.
Bọn họ cũng bị phong toả bởi cửa đá, nhưng dựa vào thực lực của bản thân mình mà cuối cùng cũng đã có thể sống sót. Đương lúc khí thế sục sôi, không sợ bất cứ điều gì thì bọn họ đột nhiên gặp phải cảnh này nên nhất thời hoang mang.
Đối diện với bọn họ là người sao?
La Hằng cách đó gần nhất bị ông cố Chu kéo đi. Rõ ràng đã né tránh rồi mà kiếm khí này quá mạnh. Vốn dĩ khi thanh kiếm này được kiếm tu là Trương Linh Phóng sử dụng đã có thể đạt tới mức tiêu diệt võ sĩ tầng thứ mười chứ đừng nói là người nắm thanh kiếm này là Triệu Sóc – võ sĩ tầng thứ mười.
Lại thêm ông ta vốn dĩ theo khí tu, khi đem nội khí nhập vào kiếm và vung kiếm thì kiếm khí được phát ra có thể dẹp bằng mọi thứ, có thể diệt bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào.
Kể cả là mấy người phía Bạch Tử U lúc này cũng không thể nào sống sót.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, một cánh tay và một chân của La Hằng đột nhiên bị phần rìa của kiếm khí huỷ hoại.
Đúng vậy, kiếm khí vốn dĩ chưa chạm tới La Hằng, chỉ là cách ông ta rất gần thế nhưng sức công phá của nó lại vô cùng mạnh, thế là cảnh tượng thảm khốc xuất hiện.
“A…”, lúc này La Hằng kêu gào thảm thiết.
Sau khi đáp đất, ông ta trợn tròn mắt, nỗi đau đớn trào dâng. Ông ta nhìn vào thân thể bị tàn tật của mình.
Một cánh tay, một cái chân đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp làm cho tan xương nát thịt, thậm chí đến một chút cảm giác cũng không có.
Sau đó ông ta mới cảm nhận được cơn đau đớn dâng trào.
Còn bây giờ vết thương lại không hề có chút máu nào, như thể phần bị đứt gãy là giả vậy.
Sợ hãi, tuyệt vọng, như rơi vào hố sâu thăm thẳm.
“La Minh Chủ”, ông cố Chu cũng bị thương một chút, trên người máu còn những vết máu loang lổ.
La Hằng định thần trở lại.
Ông ta còn chưa lên tiếng, xung quanh đã có một loạt những âm thanh vang lên.
Hoá ra là do kiếm kia bị vung lệch đi, vung vào tường khiến vách tường nứt lìa. Từng tảng đá kiên cố lúc này cũng như đậu phụ rữa, không chỉ những nơi bị kiếm khí chém tới dẫn đến nứt lìa mà đến cả những điểm tiếp xúc cũng có khe hở, cả đống đá rơi xuống ngổn ngang.
Rầm, rầm, rầm…
Từng tảng đá từ trên cao rơi xuống, thậm chí còn đè chết cả mấy người.
Còn phía Bạch Tử U, cũng may có võ sĩ tầng thứ mười là Chu Hoàng nên nhanh chóng được Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh đưa tới nơi an toàn.
“Thanh kiếm này qúa khủng khiếp”, Chu Hoàng hít vào một hơi thật sâu.
Đông Phương Tĩnh tỏ vẻ tuyệt vọng, nói: “Bây giờ phải làm sao? Uy lực của thanh kiếm đó không ai cản nổi, e rằng dù là anh Diệp tới cũng không cản nổi”.
Những gì cô nói đều là sự thật.
Không nói tới cô, cho dù là Bạch Tử U và Chu Hoàng theo Diệp Thiên đã lâu, cùng lắm chỉ coi Diệp Thiên là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, cho dù Diệp Thiên có tới thì cũng không thể nào địch lại nổi với thanh kiếm trong tay Triệu Sóc.
Bạch Tử U nói với giọng yếu ớt: “Thả tôi ra, hai người mau chạy. Nếu đợi được tới khi anh Diệp tới thì bảo anh ấy cũng nhanh chóng rời khỏi Bắc Thiên Các”.
Lúc này cố gắng đấu chọi là điều không thể.
Không chỉ không có phần thắng mà kết cũng chỉ có một, đó chính là chết!
Vì khoảng cách về sức mạnh là quá lớn. Nếu như chỉ là khoảng cách một cảnh giới thì cũng có thể liều chết, nhưng bây giờ luồng kiếm khí mà đối phương vung ra căn bản không phải con người có thể tạo ra được.
Nó có thể khiến cho một võ sĩ tầng thứ mười tan xương nát thịt, chỉ có thể nhân cơ hội tháo chạy.
Cũng may mỗi lần đối phương sử dụng kiếm phải ngừng một lát, nếu không thì không ai có thể có cơ hội chạy thoát.
“Không được, muốn đi thì cùng đi”.
Chu Hoàng nói xong câu này, cô không cho Bạch Tử U cơ hội đáp lời, cứ thế dặn dò: “Tĩnh Nhi, tới con đường bên cạnh”.
Nói rồi cô ôm lấy Bạch Tử U.
Khung cảnh rất nhanh chìm vào im lặng. Bên trong con đường lúc này đã có một khoảng đổ nát lộn xộn. Từng tảng đá vỡ nát, mặt đất lún sâu và còn có rất nhiều thi thể. Giống như những người vừa từ con đường khác tới đây, hiện giờ chỉ còn có hai người còn sống, thế nhưng đều bị trọng thương.
Hai người bọn họ cứng đờ lại, kinh ngạc chứng kiến mọi việc xảy ra trước mắt.
Một người trong đó vì quá sợ hãi nên lập tức ói ra dịch mật màu xanh, sau đó trợn mắt ngã luôn ra đất. Người này quá sợ hãi nên bỏ mạng luôn sau đó.
Người còn lại há hốc miệng, hoang mang vô cùng.
Sau đó thì “roẹt” một tiếng, một luồng kiếm khí vút qua.
Người này bị chém một nhát và cũng thành cái xác nằm luôn trên mặt đất.
“Mặc dù chém lệch một tí nhưng hiệu quả không tồi”, mắt Triệu Sóc sáng quắc, ông ta vui sướng tột độ.
“Chẳng trách mà có câu đồn rằng người có được Thuỷ Tổ Kiếm thì có được thiên hạ. Người nắm được Thuỷ Tổ Kiếm là thiên hạ vô địch”.
“Quả là không hề nói quá”.
“Có được thanh kiếm này, dựa vào sức của một mình mà huỷ hoại cả Bắc Cương cũng là chuyện dễ như trở bàn tay”.
“Ha ha ha, Thuỷ Tổ Kiếm ơi Thuỷ Tổ Kiếm… không ngờ tao lại đoạt được mày một cách dễ dàng đến vậy”.
Triệu Sóc bật cười điên cuồng. Thực ra cũng chẳng thể trách ông ta quá hưng phấn vì uy lực mà thanh Thuỷ Tổ Kiếm vừa thể hiện ra khiến bất cứ người nào có được nó đều cảm thấy cảm khái.
“Triệu Sóc, bỏ kiếm xuống”.
“Ông sẽ tẩu hoả nhập ma đấy”.
Lúc này, Trương Linh Phóng dựa vào tường hét lên.
Mặc dù ông ta lúc này trông thảm hại chẳng ra sao nhưng ánh mắt thì lại tỉnh táo hơn lúc nãy nhiều.
Triệu Sóc lạnh lùng gằn lên: “Trước đó khi ông cầm Thuỷ Tổ Kiếm không phải cũng uy phong sao? Lúc đó không thấy ông bỏ kiếm xuống, vậy mà bây giờ khi tôi cầm được nó ông lại bảo tôi bỏ xuống, lại nói tôi tẩu hoả nhập ma, đúng thật nực cười”.
“Ông…” Trương Linh Phóng suýt chút nữa thì ói ra máu.
Triệu Sóc tiếp tục lên tiếng: “Tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Có thanh kiếm này trong nay, cả Bắc Cương này chính là của tôi. Tôi phải gây dựng lại Bắc Thiên Các, sau đó mở rộng địa bàn, tấn công vào các khu vực khác”.
“Tôi thề sẽ khiến Bắc Thiên Các phát triển rực rỡ, trở thành thế lực mạnh nhất trên thế giới”.
Ông ta nói hết sức ngông cuồng nhưng Thuỷ Tổ Kiếm trong nay ông ta đúng thật là có thể làm được điều này.
Vì dù gì thì trên đời này võ sĩ tầng thứ mười đã là sự tồn tại hiếm có lắm rồi.
Chương 795: Mê hoặc bủa vây
Thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Triệu Sóc chỉ cần vung ra là có thể giết được cả một võ sĩ tầng thứ mười.
Thực lực như vậy quả là xếp đầu thiên hạ.
Trương Linh Phóng vẫn khuyên nhủ: “Mặc dù uy lực của kiếm lúc này mạnh nhưng nó sẽ khiến người ta bị mê hoặc tâm trí, vả lại sử dụng không đúng hoặc lạm dụng thì người dùng sẽ gặp chuyện chẳng lành”.
“Ông doạ tôi à, tôi tự biết kiểm soát”, Triệu Sóc lạnh lùng hắng giọng: “Vả lại nể tình ông là đồng môn với tôi, tôi tha cho ông một mạng”, nói rồi ông ta di chuyển.
Ông ta nhảy vọt vài bước là đã tới con đường đối diện.
Thấy bóng Triệu Sóc xa dần, mặt mày Trương Linh Phóng tỏ vẻ hối hận, ông ta tự nhủ: “Lún sâu, lún sâu rồi. Thuỷ Tổ Kiếm dễ bị mình lấy đi như vậy thì vốn dĩ nó chính là cái bẫy”.
Đúng lúc này, bóng hai người xuất hiện, đó chính là La Hằng và ông cố Chu.
Hai người nhân lúc khi kiếm khí chưa chém tới thì chọn thời cơ né tránh vào bên trong chiếc cửa đá bị kiếm khí chém nứt lìa.
Nghe thấy tiếng Triệu Sóc rời đi, lúc này bọn họ mới bước ra.
La Hằng mất đi một cánh tay và một bên chân, di chuyển không thận lợi nên ông cố Chu phải đỡ. Có điều cũng may là võ sĩ tầng thứ mười nên ông ta thích ứng nhanh hơn.
Cả hai người tới trước mặt Trương Linh Phóng, mặt đằng đằng sát khí.
Trương Linh Phóng vốn dĩ tỏ ra lo sợ nhưng không biết nghĩ tới điều gì, ông ta nhắm chặt mắt rồi mới giải thích: “Các người có thể ra tay giết tôi”.
Bịch!
Trả lời câu đó của Trương Linh Phóng là đòn đấm của La Hằng, có điều ông ta không đánh quá mạnh.
Thế nhưng lực đạo của võ sĩ tầng thứ mười rất mạnh, chỉ một đòn cũng đủ khiến Trương Linh Phóng kêu gào thảm thiết, đòn đó đánh trúng cánh tay ông ta khiến cánh tay đứt lìa.
“Bây giờ muốn chết?”
“Ông cho rằng chúng tôi sẽ kết thúc với ông nhanh gọn vậy sao?”
“Con đường này vốn dĩ hơn trăm người đi, vậy mà lúc này chỉ còn lại mấy người chúng ta”.
“Ông cho rằng một câu giết ông là có thể xong à? Mạng của những thành viên trong Bắc Cương Minh ai đền?” La Hằng mắt đỏ ngầu.
Các thành viên trong Bắc Cương Minh đều đã chết, đến hai chị em song sinh cũng không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã chết dưới kiếm khí rồi.
Nói tóm lại lành ít dữ nhiều.
Trương Linh Phóng cười khổ: “Tôi bị thù hận làm cho lu mờ đầu óc”.
“Nhưng bây giờ sự việc cũng đã thế rồi, nói nhiều có ích gì đâu?”
“Khi bỏ thanh Thuỷ Tổ Kiếm xuống là tôi đã không muốn sống nữa rồi”, nói rồi Trương Linh Phóng nhắm chặt mắt lại, rõ ràng ông ta thật sự muốn chết.
Nhưng La Hằng và ông cố Chu lại không ra tay, ngược lại rất lý trí, nghiêm túc chất vấn: “Nói cho rõ lai lịch của Thuỷ Tổ Kiếm”.
Trương Linh Phóng thấy hai người không ra tay thì thầm thở phào vì ông ta có thể sống thêm lát nữa, vả lại ông ta cũng không muốn bị dày vò.
Thấy hai người hỏi vậy, ông ta không che giấu mà nói: “Thanh Thuỷ Tổ Kiếm đó trong truyền thuyết chính là bảo kiếm chân truyền mà đế Vương chí tôn để lại”.
“Có được Thuỷ Tổ Kiếm không những có thể dễ dàng đoạt được thiên hạ, mà còn có thể có sức mạnh tuyệt đối, thậm chí thực lực của người dùng sẽ càng mạnh thêm, là kẻ vô địch thiên hạ”, Trương Linh Phóng vừa nói, trong đầu ông ta lại hiện về hình ảnh của thanh Thuỷ Tổ Kiếm mà mình cầm trước đó.
Thật sự quá khủng khiếp.
Một kẻ đã bị phế đi tu vi như ông ta mà còn lợi hại đến vậy thì võ sĩ tầng thứ mười như Triệu Sóc đương nhiên sẽ là một sự tồn tại vô địch thiên hạ.
“Một vật lợi hại như vậy tại sao lại bị cậu đoạt được? Nếu cậu sớm có được thanh kiếm đó thì khi ở tiệc mừng thọ tôi, cũng sẽ không bị huỷ đi tu vi”, ông cố Chu lên tiếng hỏi.
Ông nghĩ lại mọi việc xảy ra ở tiệc mừng thọ mình. Lúc đó Trương Linh Phóng cũng được xếp vào hàng hiếm vì trong số những người theo võ cổ, người dùng kiếm rất ít, tinh thông kiếm pháp lại càng ít hơn.
Trương Linh Phóng là kiếm tu khá tinh thông, đáng tiếc lúc đó gặp phải Diệp Thiên nên chỉ có thể bị lép vế, thậm chí cuối cùng bị huỷ đi tu vi.
“Khi Bắc Thiên Các được xây dựng tại đây, thanh kiếm này đã tồn tại rồi”, Trương Linh Phóng nhớ lại.
Ông ta nói tiếp: “Cũng vì có thanh kiếm này mà Bắc Thiên Các mới có thể trụ vững như ngày nay”.
“Nhưng thanh kiếm này cũng đại diện cho sự sát hại và nhân tính. Khi sử dụng nó, sẽ bị tổn hao tuổi thọ. Mỗi lần sự dụng, nó sẽ hút cạn huyết khí của cơ thể con người cho nên mỗi lần vung kiếm đều phải ngừng một lúc”.
“Dùng nhiều thì sẽ bị Thuỷ Tổ Kiếm khống chế, trở thành vũ khí giết người. Tới khi nào khí huyết bị tiêu hao cạn kiệt, tuổi thọ đã như ngọn dầu đèn hắt hiu thì mới có thể buông bỏ”.
“Cho nên sau này Thuỷ Tổ Kiếm vẫn luôn bị phong ấn ở đỉnh núi chính, được Ngũ Trưởng Lão trông coi”.
“Còn tôi có thể lấy được Thuỷ Tổ Kiếm có lẽ cũng là do bọn họ cố ý để lộ sơ hở, cố tình để tôi lấy được nó”, nói tới cuối, mặt Trương Linh Phóng đầy khổ sở.
Cho dù ông ta có ngu ngốc thế nào thì giờ ông ta cũng đã hiểu ra một số điều.
Một thần vật như Thuỷ Tổ Kiếm đã bao nhiêu năm trời không xuất hiện và bị phong ấn ở đỉnh chính, chỉ có một số luồng thông tin nhỏ lẻ đồn đại rằng Bắc Thiên Các có Thuỷ Tổ Kiếm nhưng đã chẳng còn ai biết thật giả từ lâu, thậm chí nhiều người cho rằng đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Có điều Thuỷ Tổ Kiếm lại có thật cho nên thứ này không thể nào bị một Trưởng Lão bình thường như ông ta lấy được, chỉ có thể là có người cố ý để ông ta lấy nó.
“Xem ra là có người cố ý để ông lấy Thuỷ Tổ Kiếm, lại cố ý để cho ông vào mê cung”.
“Mục tiêu chính là Diệp Thiên”, ông cố Chu cau mày nói.
Trương Linh Phóng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Dù gì thì mục tiêu của tôi chắc chắn là Diệp Thiên, còn mục tiêu của bọn họ thì tôi không biết”.
La Hằng nghiến răng: “Mục tiêu của bọn họ rõ ràng là tất cả những người chúng ta”.
“Mọi sự phỏng đoán khi trao đổi với cậu Diệp đều đã có chứng cứ rồi”.
“Bắc Thiên Các, các gia tộc, các thế lực ngoài… bọn họ đã liên thủ từ trước, chuẩn bị xử lý tất cả mọi người và lập thế cờ mới”.
Khi nói tới đây, La Hằng đằng đằng sát khí.Lần này những thành viên ông ta dẫn tới Bắc Thiên Các tham gia đại hội có thể nói đều là những tinh anh của Bắc Cương Minh, là những người xuất sắc nhất, là rường cột tương lai của Bắc Cương Minh.
Còn ông ta vốn dĩ bình thường không hề bị thương tổn thì lúc này đã là một kẻ tàn tật.
Cho dù thực lực có mạnh nhưng lúc này mất đi một tay một chân thì ở cùng tầng cảnh giới, e rằng ông ta đánh không lại bất cứ ai.
“Có một điểm tôi không hiểu cho lắm”, đột nhiên ông cố Chu lên tiếng đầy nghi hoặc.
La Hằng nói: “Ông cố Chu có nghĩ vấn gì?”
Ông cố Chu chậm rãi nói: “Nhìn từ uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, nếu Bắc Thiên Các muốn lập thế cờ mới thì hoàn toàn có thể dựa vào sức một mình mình”.
Chương 796: Diệp Thiên ra ngoài rồi
“Nếu Bắc Thiên Các muốn thay đổi cục diện thì hoàn toàn có thể dựa vào sức một mình, sao có thể bắt tay với các thế lực khác được?”, đây là thắc mắc trong lòng ông cố Chu.
Lời này của ông khiến La Hằng thẫn thờ. Đến cả Trương Linh Phóng cũng ngây người.
Đúng vậy, chỉ cần dựa vào uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm, tìm một người bình thường cầm lấy nó thì đã có thể trở thành thiên hạ vô địch rồi, tại sao lại phải hợp tác với những người khác?
Ông cố Chu lại nói: “Vả lại bao nhiêu năm rồi, không nghe nói về Thuỷ Tổ Kiếm. Bắc Thiên Các rõ ràng có khả năng lập lại cục diện từ lâu, tại sao lại đợi tới bây giờ?”
Đây không chỉ là nghi hoắc mà còn khiến cho người ta khó hiểu, hoàn toàn là việc không bình thường.
La Hằng suy tư hồi lâu rồi nhìn Trương Linh Phóng, hỏi: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm mạnh như vậy, bọn họ cố ý bảo ông cầm lấy mà không sợ ông phản lại sao? Hoặc là nếu ông xảy ra chuyện bất trắc, làm mất kiếm và bị người ta lấy đi thì sao?”
“Đây…”, Trương Linh Phóng ngỡ ngàng nhất thời không phản ứng lại được.
Vì ông ta cũng không hiểu mấy vấn đề này.
“Nhất định có âm mưu gì đó”, ông cố Chu tự nhủ.
Đúng lúc này, ‘rầm’ một tiếng giống như có thứ gì đó bị nứt lìa.
Mấy người đều biết đây chính là tiếng động do Thuỷ Tổ Kiếm gây ra.
Thật sự quá khủng khiếp.
“Bây giờ phải làm sao?”
La Hằng thắc mắc: “Uy lực của thanh kiếm này đã không phải là phạm vi mà chúng ta có thể biết được nữa, căn bản là một sự tồn tại không có đối thủ”.
Ông cố Chu hỏi Trương Linh Phóng: “Còn cách gì có thể khiến đối phương bỏ Thuỷ Tổ Kiếm xuống không?”
Trương Linh Phóng lắc đầu: “Tôi hiểu rất ít về Thuỷ Tổ Kiếm, có lẽ có cách khác nhưng những thứ này chắc chỉ có Ngũ Trưởng Lão và Các Chủ mới biết”.
“Vậy thì xong rồi…”
La Hằng nghe xong thì tối sầm mặt lại: “Bây giờ đến đường ra còn không tìm thấy, giống như thú vật bị giam cầm vậy. Chỉ cần đối phương còn khí huyết và còn mạng thì không thể nào ngừng sát phạt”.
“Chúng ta chết chắc rồi”, đến Trương Linh Phóng – một người bị phế đi tu vi sau khi vung kiếm mà còn có thể sống thì nói gì tới Triệu Sóc là một võ sĩ tầng thứ mười.
Đối phương chắc chắn có thể kéo dài việc sát phạt hơn.
“Đợi Diệp Thiên ra ngoài đã”, ông cố Chu nghĩ một lát rồi chỉ có thể nói ra câu này.
La Hằng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im bặt. Ông cố Chu biết La Hằng định nói gì, đó chính là uy lực của thanh kiếm, nếu là Diệp Thiên thì cũng phải chịu kết cục bị giết bởi một nhát kiếm thôi.
Cũng không thể trách bọn họ nghĩ như vậy thì thực sự thì Thuỷ Tổ Kiếm quá mạnh.
Trương Linh Phóng đáp: “Vốn dĩ tôi định đích thân trả thù, không ngờ sự việc này trở thành thế này. Thế nhưng dù có chết cũng có nhiều người cùng chết theo thế này, tôi cũng không hối tiếc”.
“Còn âm mưu gì đó thì sau khi tôi chết, nó cũng chỉ là mây khói mà thôi”.
Ông ta đã hoàn toàn mất đi sức sống, bây giờ chỉ đợi chết. Sau vài lần vung kiếm, Trương Linh Phóng lúc này đã cạn kiệt sinh lực, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Nhưng ông ta lại nở nụ cười vì biết rằng những người ở đây cũng sẽ chết theo mình, bao gồm cả Diệp Thiên – người mà nãy giờ vẫn chưa xuất hiện.
“Câm miệng lại”, La Hằng vung tay tát cho Trương Linh Phóng một cái khiến mặt ông ta quay phắt sang bên.
Có thể thấy La Hằng tức tối thế nào.
Đúng lúc này ở phía xa, chỉ cách đó một cửa đá, bên trong một con đường thông đột nhiên có một bóng người xuất hiện.
La Hằng và ông cố Chu dõi mắt nhìn và kinh ngạc.
“Cậu Diệp”, cả hai người vội lên tiếng.
Không sai, bóng hình này chính là của Diệp Thiên. Ngoài anh ra thì còn có hai bóng hình khác.
“Du Thanh, Du Yên?” La Hằng nhìn thấy cả hai cô gái thì ngỡ ngàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Các cô không sao?”
“Để Minh Chủ phải lo lắng rồi, chúng tôi không sao cả”.
Du Thanh và Du Yên vội đáp lời: “Khi chị Bạch chặn thanh kiếm đó lại, hai người chúng tôi đã trốn vào bên trong, sau đó gặp được anh Diệp”.
Nói rồi cả hai người đưa mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên thì nhìn xung quanh.
Thấy cảnh tượng đổ nát, lộn xộn trước mặt, anh liền cau mày.
“Mấy người phía Bạch Tử U đâu?”, Diệp Thiên nhìn thấy lỗ hổng trên bức tường nứt kia và luồng sức mạnh còn để lại trên đó thì anh đủ cảm nhận được rõ ràng những gì khốc liệt xảy ra ở đây.
Khi gặp lại Diệp Thiên, ông cố Chu và La Hằng đều thấy đối phương như thể đã thay đổi nhưng bọn họ lại không nói gì.
Sau đó ông cố Chu vội thuật lại mọi việc cho Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên lạnh hẳn lại. Sau khi ông cố Chu nói xong, Diệp Thiên mới nói với mấy người: “Mọi người ở đây nghỉ ngơi, việc tiếp theo giao cho tôi”.
Nói rồi anh nhảy vọt qua bức tường nứt lìa kia.
“Cậu Diệp…”, La Hằng còn định nói gì đó vì dù sao Thuỷ Tổ Kiếm cũng quá khủng khiếp, cho dù Diệp Thiên có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không thể là đối thủ của nó.
Bây giờ tới đó không khác gì nộp mạng.
Trương Linh Phóng dựa vào tường nhìn theo Diệp Thiên nở nụ cười chờ đợi.
Ông ta hy vọng Diệp Thiên nhanh chóng đi tìm Triệu Sóc, sau đó Triệu Sóc sẽ cho Diệp Thiên một nhát kiếm khiến anh bỏ mạng.
Nếu như vậy thì mối thù của ông ta được báo rồi, chết cũng có thể nhắm mắt.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo thì lại khiến ông ta trừng mắt ngây dại.
Không chỉ mình ông ta mà ngay cả ông cố Chu, La Hằng và hai chị em song sinh kia đều đơ người.
Chỉ thấy Diệp Thiên giơ tay lên, không nói gì.
Rầm!
Anh tung một đòn về phía bức tường đá kiên cố trước mặt, sau đó thì ‘rầm’ một tiếng, bức tường sập ngay lập tức.
Đúng vậy, võ sĩ tầng thứ mười không thể để lại dấu tích gì trên bức tường, chỉ có Thuỷ Tổ Kiếm mới có thể khiến bức tường kiên cố bị ảnh hưởng thì lúc này nó đã bị Diệp Thiên dùng một đòn đánh sập.
Sau khi bức tường sập thì có một lỗ hổng lớn hiện ra, và bóng hình Diệp Thiên biến mất ngay tức thì.
Đến Trương Linh Phóng cũng không thể hiểu vì sao.
Diệp Thiên thật sự rất lo cho mấy người phía Bạch Tử U, anh vừa ra ngoài là đã cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh còn vương lại khí tức đáng sợ, luồng khí tức đó không phải là khí tức mà võ sĩ tầng thứ mười có thể có được.
Đó là một sự tồn tại vượt qua tầng thứ mười.
Sau đó lại nghe ông cố Chu và La Hằng thuật lại mọi chuyện, anh đại khái đã biết được câu chuyện.
“Thuỷ Tổ Kiếm…”, Diệp Thiên lạnh lùng.
Thấy bóng Diệp Thiên biến mất, hồi lâu sau đó ông cố Chu và La Hằng mới định thần trở lại.
“Thật sự quá đáng sợ”.
“Thực lực của Diệp Thiên…rốt cục là mạnh thế nào?”
La Hằng và ông cố Chu đều ngỡ ngàng. Nên biết rằng Triệu Sóc có được Thuỷ Tổ Kiếm nên mới có thể mạnh như vậy, còn Diệp Thiên dựa vào sức mạnh của bản thân, chỉ cần một đòn cũng đã mạnh khủng khiếp như Thuỷ Tổ Kiếm rồi.
Chương 797: Liên kết lại
“Tôi, tôi cũng không rõ…”
Ông cố Chu tự nhủ, mặt ông vẫn còn kinh ngạc và nở nụ cười bất lực.
Mặc dù ông hiểu biết về Diệp Thiên hơn La Hằng một chút nhưng cũng chỉ biết thêm một thân phận khác của Diệp Thiên thôi, còn ngoài ra ông không biết thêm gì khác, đặc biệt là về thực lực của Diệp Thiên.
Mỗi lần khi ông ta cho rằng Diệp Thiên nằm ở cảnh giới này thì Diệp Thiên lại luôn khiến ông ta bất ngờ.
Ban đầu, ông ta cho rằng Diệp Thiên là võ sĩ tầng thứ mười bình thường thì sau đó ông ta lại cho rằng anh đạt tầng Đỉnh Phong thứ mười, còn bây giờ, Diệp Thiên trong mắt ông ta đã trở thành một vị thần rồi.
Can bản không có cảnh giới gì cả vì thần thì không có cảnh giới mà căn bản là vô địch.
“Ha ha ha…”
Đúng lúc này ở một bên phát ra tiếng cười lớn, mấy người định thần trở lại dõi mắt nhìn, sau đó bọn họ trông thấy phần cằm dưới của Trương Linh Phóng đã hồi phục và ông ta có thể phát ra âm thanh bình thường.
“Ông cười cái gì?”, La Hằng cau mày, lạnh lùng nói: “Đợi Diệp Thiên giải quyết xong Triệu Sóc thì tới lượt ông”.
Bọn họ sẽ không giết Trương Linh Phóng một cách dễ dàng được vì mọi chuyện xảy ra ở đây đều xuất phát từ ông ta nên mới có tàn cục thế này. Nơi này không khác gì địa ngục trần gian.
Nếu như giết chết đối phương luôn thì lại dễ dàng với ông ta quá.
Bây giờ đợi Diệp Thiên quay lại và xử lý Trương Linh Phóng.
“Tôi cười vì các ông quá ngây thơ”, Trương Linh Phóng không sợ chết nữa, lúc này có gì thì ông ta nói ra hết: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm không đơn giản như các ông nghĩ đâu”.
“Tôi có thể dám chắc không ai có thể chống lại một nhát kiếm từ nó cả”.
“Mặc dù thực lực của tên họ Diệp đó rất mạnh, thâm sâu khó dò nhưng Thuỷ Tổ Kiếm là vật được Thuỷ Tổ để lại trong truyền thuyết, là vật mà võ sĩ bình thường có thể dùng máu thịt để chống lại sao?”
“Cho nên các ông chết chắc rồi”, Trương Linh Phóng tự tin nói.
Ông ta là người đã từng dùng Thuỷ Tổ Kiếm nên có quyền phát ngôn. Cho dù một đòn vừa rồi của Diệp Thiên có thể khiến bức tường kiên cố kia sụp đổ nhưng đối với người có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay thì lại là việc quá đơn giản.
“Hừ, tôi cho rằng ông lại quá ngây thơ đấy”, La Hằng không đồng tình với Trương Linh Phóng mà phản bác lại.
“Thuỷ Tổ Kiếm là vũ khí, là vật ngoài thân chứ đừng nói tới một người không phải kiếm tu như Triệu Sóc cho nên uy lực có thể phát huy cũng chỉ đến mức như vừa rồi thôi”.
Trương Linh Phóng gằn giọng: “Tôi đã dùng Thuỷ Tổ Kiếm nên bây giờ có thể khẳng định chắc chắn với các ông, Triệu Sóc căn bản chưa dùng hết sức”.
“Cái gì?”, mấy người nghe xong thì biến sắc.
Triệu Sóc chưa dùng hết sức?
Nhưng uy lực trước đó của thanh kiếm quá khủng khiếp, suýt chút nữa đã huỷ hoại luôn cả mê cung này rồi. Nếu như dùng hết sức thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Mấy người không dám tưởng tượng.
Hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên trợn tròn mắt rồi vội nói: “Chúng tôi đi báo cho anh Diệp ra khỏi mê cung này rồi hãy tính”.
“Đúng, mau đi tìm cậu Diệp”, La Hằng và ông cố Chu phản ứng lại.
Sau đó ông cố Chu đỡ La Hằng, cả bốn người lập tức đi qua vách tường vừa bị đánh sập kia tới một con đường khác.
“Hừ, các người sẽ chết hết”.
Trương Linh Phóng nhìn bóng mấy người kia rời đi, thều thào nói: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm không phải như các người tưởng tượng đâu, lại có thêm thực lực tầng thứ mười của Triệu Sóc thì toàn bộ người trong mê cung này và những người tham gia đại hội Bắc Thiên Các đều phải chết…”
…….
Tường bị đánh sập nên mấy con đường lúc này nối thông nhau. Có điều chuyện xảy ra tiếp theo không hề vui vẻ mà lại rất khủng khiếp.
Một bóng người tay cầm cổ kiếm như quỷ thần giáng thế, mỗi nơi người này đi qua đều chỉ để lại thây xác.
“Mau chạy”.
“Đây… đây là ai? Sao lại có thực lực mạnh như vậy?”
“Hình như là Thất Trưởng Lão Triệu Sóc của Bắc Thiên Các”.
“Một Thất Trưởng Lão mà mạnh vậy sao?”
“Không đúng, tôi biết Triệu Sóc. Trước đây thực lực của ông ta là tầng thứ chín, kể cả lên tầng thứ mười thì cũng không thể mạnh như vậy”.
“Thanh kiếm kia, là thanh kiếm kia”.
Mọi người kinh ngạc, bầu không khí đáng sợ bao trùm khắp mê cung. Tất cả mọi người đều hoang mang, như đám ruồi nhặng chạy loạn tứ phía.
Chẳng còn cách nào khác vì Triệu Sóc khi cầm kiếm quá mạnh. Cho dù bọn họ có liên thủ lại với nhau cũng chỉ như đàn kiến thôi, có muốn làm gì hơn cũng không thể.
Đánh cũng không lại thì chỉ còn nước chạy.
Nhưng phía trước và phía sau của mê cung đều đã bị đóng chặt, căn bản không biết thoát thân ra đường nào, biết chạy về đâu?
“Triệu Sóc là Trưởng Lão của Bắc Thiên Các, tại sao lại giết chúng ta?”
“Lẽ nào là âm mưu của Bắc Thiên Các?”
“Không được, phải sống”.
Mọi người cố gắng thoát thân, cố gắng để có thể sống được. Nhưng có nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không thể nào hiểu nổi một Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở mê cung này và còn đại khai sát giới.
“Bỏ chạy cũng không phải là cách, các võ sĩ tầng thứ chín nên tập hợp lại tiêu diệt ác ma trước mặt”.
Có một ông già đứng ra hô hào.
Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười.
Rất nhanh chóng đã có người hưởng ứng: “Liên kết lại”.
Người này cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Cả hai người lên tiếng lập tức khiến cho những người đang tụ tập chuẩn bị bỏ chạy có thêm hy vọng mới.
Trước đó mọi người cùng liên kết lại để phản kháng nhưng không có võ sĩ tầng thứ mười. Bây giờ có hai võ sĩ tầng thứ mười rồi, lại thêm bao nhiêu người nữa thì có hy vọng có thể xử lý được Triệu Sóc.
Thế là cả đám người bắt đầu hưởng ứng.
“Liên kết lại”.
“Liên kết lại”.
“Chúng ta phải kết hợp lại với nhau mới sống sót được”.
“Tôi là võ sĩ tầng thứ chín, tôi tham gia”.
“Giết Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các”.
Mọi người đồng loạt hưởng hứng. Hiện giờ đã có mười mấy con đường thông nhau, có tới hơn trăm người tụ tập lại.
Trong chốc lát, mọi người đang trong trạng thái tuyệt vọng thì đột nhiên lại được thắp lên hy vọng.
Đúng lúc này, một luồng kiếm khí được vung ra khiến bức tường cạnh đó đổ sập.
Uy lực của kiếm khí này khiến người ta phải kinh ngạc.
“Xông lên”.
“Lên”.
Thế nhưng mọi người đều biết rằng lúc này không phải là lúc để chần chừ. Hai võ sĩ tầng thứ mười xông lên trước dẫn đầu.
Võ sĩ tầng thứ mười rất mạnh, rất mạnh.
Những người có thể đạt tới tầng thứ mười thì không ai là bình thường cả, trong đó còn có một người là kiếm tu.
Người này tay cầm trường kiếm vung lên trời cao. Luồng kiếm khí chém ra mặc dù không bằng Triệu Sóc nhưng uy lực lại không hề vừa.
“Mạnh quá”.
“Có hy vọng rồi”.
“Hai vị tiền bối xử lý người này. Sau khi ra ngoài chúng tôi sẽ tham gia vào môn phái của hai vị”.
Mọi người nhìn hai võ sĩ tầng thứ mười ra tay thì đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, một bóng người đã đứng đối diện với bọn họ.
Chính là Triệu Sóc.
“Ha ha, hoá ra nơi này lại tụ tập đông người như vậy”, Triệu Sóc bật cười điên cuồng, sau đó từ từ giơ kiếm lên.